Diệp Lăng Phi không đoán được suy nghĩ của Bạch Tình Đình, nhưng không sao, Diệp Lăng Phi cũng không muốn tìm hiểu rõ tâm tư của Tình Đình. Người ta nói, bạn đừng bao giờ cố đoán tâm tư của phụ nữ, bởi vì bạn sẽ không thể biết được rút cuộc người phụ nữ muốn gì.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bạch Tình Đình ngủ rất ngon, bèn nhẹ nhàng xuống giường, lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ. Diệp Lăng Phi vẫn nhớ Vu Tiêu Tiếu và Trương Tuyết Hàn không ngủ cùng nhau, mà ở hai phòng riêng biệt. Diệp Lăng Phi mò mẫm đi đến phòng ngủ của Vu Tiêu Tiếu. Đèn hành lang ở đây đã bị tắt, Diệp Lăng Phi vừa đến phòng của Vu Tiêu Tiếu, thì thấy cửa phòng khép hờ.
Diệp Lăng Phi cười thầm trong bụng:
- Con nha đầu này, thật là nhanh nhạy, còn biết để cửa chờ mình, thật là tốt!
Diệp Lăng Phi nghĩ đoạn bèn đẩy cửa bước vào, vào xong liền khép cửa và khóa lại.
Trong căn phòng tối đen, mơ hồ có thể cảm nhận được Vu Tiêu Tiếu đang nằm trên giường. Diệp Lăng Phi lên giường, không nói gì, hắn đưa tay ôm lấy thân thể mềm mại kia và hôn.
Đôi môi mỏng làm Diệp Lăng Phi không thể chịu nổi đưa lưỡi ra. Diệp Lăng Phi nghĩ Vu Tiêu Tiếu cũng sẽ mở miệng đưa lưỡi ra cùng mình, không ngờ người phụ nữ kia lại tỏ ra vô cùng ngượng ngùng, Diệp Lăng Phi cố tình đưa lưỡi vào, làm phiền cái lưỡi nhỏ kia.
Diệp Lăng Phi trong lúc hôn, hai tay cũng không hề nghỉ ngơi, cởi hết quần áo trên người cô gái, rồi hôn xuống phía dưới.
Vu Tiêu Tiếu ngồi ôm bụng trong nhà vệ sinh, vừa đứng lên, kết quả lại phải ngồi xuống. Cô ta không biết hôm nay rút cuộc ăn phải cái gì, nằm trên giường một lúc thì bị đau bụng, ở trong nhà vệ sinh đã rất lâu rồi, không thể đứng dậy. Vu Tiêu Tiếu vốn mong tối nay có thể cùng Diệp Lăng Phi yêu đương một phen, nhưng bây giờ xem ra không thể được nữa rồi.
Cô ta khó khăn lắm mới ra khỏi nhà vệ sinh, rửa tay xong, tay phải ôm bụng đi về phòng, đến trước cửa phòng, Vu Tiêu Tiếu đẩy cửa, nhưng không mở được. Vu Tiêu Tiếu nhớ là khi đi mình chỉ khép hờ thôi, sao bây giờ lại khóa thế này?
Vu Tiêu Tiếu gõ cửa phòng, đã đêm rồi cô ta không muốn gây tiếng động đánh thức mọi người, chỉ còn cách nói nhỏ:
- Tuyết Hàn. Cậu làm gì mà khóa cửa vậy mau mở cửa cho mình.
Mặc dù tiếng gọi của Vu Tiêu Tiếu rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya thanh vắng lại trở lên khá lớn. Tiếng gọi của Vu Tiêu Tiếu khiến tất cả du͙© vọиɠ của Diệp Lăng Phi trong nháy mắt tan biến. Đúng lúc đó, Trương Tuyết Hàn nhẹ giọng nói:
- Tiêu Tiếu, cậu đợi một lát, mình mở cửa cho cậu.
Ngay lập tức, Trương Tuyết Hàn ngồi dậy, giọng của Trương Tuyết Hàn nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa:
- Diệp đại ca, em phải mặc đồ lót.
- Ừ, để anh tìm.
Diệp Lăng Phi chưa bao giờ lúng túng như thế này, hắn luống cuống đưa đồ lót mà mình đã cởi ra đưa cho Trương Tuyết Hàn. Trương Tuyết Hàn rất nhanh liền mặc vào và đi mở cửa.
Diệp Lăng Phi vô cùng ảo não. Ban nãy hắn nên nhận thức được vấn đề. Trương Tuyết Hàn và Vu Tiêu Tiếu mang hai thái độ hoàn toàn khác nhau, Vu Tiêu Tiếu khao khát được cùng Diệp Lăng Phi làm chuyện yêu đương, nếu người nằm trên giường kia là Vu Tiêu Tiếu, không cần Diệp Lăng Phi phải làm gì, Vu Tiêu Tiếu đã chủ động phối hợp rồi. Nhưng Trương Tuyết Hàn lại có thái độ ngại ngùng, xấu hổ. Khát vọng trong lòng này của Trương Tuyết Hàn, nhưng do sự ngại ngùng thiếu nữ và những vấn đề khác, khiến phản ứng của Trương Tuyết Hàn rất phức tạp nửa kín nửa hở, nửa lùi nửa tiến.
Mặc dù Diệp lăng Phi khi hôn cũng cảm nhận được có chút gì đó không bình thường, nhưng Diệp lăng Phi lại nghĩ rằng Vu Tiêu Tiếu trong long còn hơi buồn bực, từ lúc nào chỗ đó của Vu Tiêu Tiếu lại nhỏ như thế. Đến khi Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng của Vu Tiêu Tiếu, hắn mới biết mình đã nhầm, rõ ràng người nằm trên giường kia là Trương Tuyết Hàn.
Trương Tuyết Hàn chạy mở cửa, Vu Tiêu Tiếu vừa bước vào, liền lẩm bẩm:
- Tuyết Hàn, cậu làm gì mà chậm thế, lẽ nào cậu...
Vu Tiêu Tiếu vừa nói xong câu đó, liền vô cùng kinh ngạc khi thấy Diệp Lăng Phi ở trong phòng, Vu Khoái Tiếu liền “A” lên một tiếng, Diệp Lăng Phi lập tức bịt mồm Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Nửa đêm rồi, em kêu cái gì, anh không làm gì cả, ừm, hai người ngủ sớm đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.
Diệp Lăng Phi nói xong, rời khỏi phòng. Đợi Diệp Lăng Phi đi khỏi, Vu Tiêu Tiếu liền bật đèn lên, nhìn thấy Trương Tuyết Hàn đang ngồi trên giường, khuôn mặt ửng hồng lên vì ngượng ngùng, Vu Tiêu Tiếu nhìn xuống váy của Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, cậu và Diệp đại ca lẽ nào vừa làm chuyện đó…
Trương Tuyết Hàn vừa nghe lập tức lắc đầu, nói:
- Không, không, bọn mình không làm gì cả!
Vu Tiêu Tiếu chỉ vào qυầи ɭóŧ của Trương Tuyết Hàn nói:
- Tuyết Hàn, cậu mặc qυầи ɭóŧ ngược rồi.
- À!
Trương Tuyết Hàn ngượng đỏ mặt, cúi đầu, cuống quýt lấy chăn che phần dưới của mình, rồi mặc lại qυầи ɭóŧ. Vu Tiêu Tiếu lên giường cười nói:
- Tuyết Hàn, chúng ta là bạn tốt bao nhiêu năm, giữa chúng ta không có bí mật nào, Tuyết Hàn, đến đây, cậu nói cho mình biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Diệp Lăng Phi đi về phòng mình, Hắn nằm lên giường, trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Diệp Lăng Phi thế nào cũng không ngờ người mà hắn làm chuyện yêu đương ban nãy lại không phải là Vu Tiêu Tiếu mà là Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi luôn muốn tránh quan hệ gần gũi với Trương Tuyết Hàn, nhưng không ngờ tối hôm nay lại có chuyện này xảy ra, may là Bạch Tình Đình không biết, nếu để Bạch Tình Đình biết, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Hắn đặt tay lên mông Bạch Tình Đình, mặc dù ban nãy ở chỗ Trương Tuyết Hàn, hắn phải nén nhịn, nhưng cảm giác đó vẫn rất khó chịu, Diệp Lăng Phi định gọi Bạch Tình Đình dậy để yêu đương một phen, nhưng thấy Bạch Tình Đình ngủ rất ngon, Diệp Lăng Phi không nỡ quầy rầy, đành nằm trên giường, nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Lăng Phi dậy từ sớm. Hắn vừa đến phòng tắm, liền nhìn thấy Trương Tuyết Hàn đã ở trong đó. Trước đây Trương Tuyết Hàn đã từng sống ở đây, trong nhà của Diệp Lăng Phi có bồn rửa mặt. Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy Trương Tuyết Hàn có vẻ xấu hổ, định quay người đi, nhưng nghĩ kỹ lại, không đi nữa.
Diệp Lăng Phi đến bên cạnh Trương Tuyết Hàn, Trương Tuyết Hàn né qua một bên nhường chỗ, tay đang cầm bàn chải đánh răng, hàm răng trắng ngần không tỳ vết. Diệp Lăng Phi bôi kem đánh răng lên bàn chải, quay mặt nói với Trương Tuyết Hàn:
- Tuyết Hàn, chuyện tối hôm qua…
Diệp Lăng Phi, đừng nhắc đến chuyện đó thì tốt hơn, vừa nghe, mặt Trương Tuyết Hàn liền đỏ lên. Trương Tuyết nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, xúc miệng, nói:
- Em biết đó là một sự hiểu lầm, em không trách Diệp đại ca, giống như lần trước em không trách anh vậy.
Trương Tuyết Hàn không nói câu đó còn tốt hơn, vừa nói, lại khiến nhớ đến chuyện có lỗi với Trương Tuyết Hàn. Diệp Lăng Phi không đánh răng, hắn quay người đối diện với Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, em nghe anh nói, anh không có ý gì, em cũng như Vu Tiêu Tiếu rất dễ bị tổn thương, anh không muốn làm tổn thương em.
Trương Tuyết Hàn lắc đầu, khẽ nói:
- Diệp đại ca, lẽ nào anh nghĩ em không làm tổn thương anh sao?
Câu nói của Trương Tuyết Hàn làm Diệp Lăng Phi không còn gì để nói, Trương Tuyết Hàn còn nói:
- Phụ nữ và đàn ông không giống nhau, đàn ông cho rằng sự việc này là đúng, trong mắt người phụ nữ lại chưa chắc đã đúng, ngược lại đàn ông cho rằng không đúng, phụ nữ không chắc đã cho rằng sự việc đó là sai, Diệp đại ca, anh không phải là em, anh không hiểu được suy nghĩ của em, anh cho rằng việc tốt cho em lại không nhất định là tốt cho em!
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn, nói:
- Tuyết Hàn, em nói rất đúng, anh thật sự không hiểu suy nghĩ của em, em cần cho anh thời gian để hiểu em.
- Ừm.
Trương Tuyết Hàn khẽ gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, anh nên từ từ để hiểu em rút cuộc muốn cái gì, như vậy, anh mới thật sự đối tốt với em. Nếu anh cảm thấy áy náy đối với em, vậy anh hãy hiểu suy nghĩ của em trước đi, em về phòng trước ạ.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Tuyết Hàn rời đi, hắn quay người lại, vừa đánh răng vừa suy nghĩ về những gì mà Trương Tuyết Hàn nói. Diệp Lăng Phi bây giờ mới biết tính tự chủ của Trương Tuyết Hàn không hề bình thường. Mặc dù vẻ bên ngoài của Trương Tuyết Hàn là một cô gái yếu đuối, nhưng Trương Tuyết Hàn lại rất có quan điểm, cô có quan điểm của riêng mình, Diệp Lăng Phi không thể không nhìn nhận lại con người Trương Tuyết Hàn.
Vu Tiêu Tiếu bị đau bụng, cô ta không muốn quay về trường.Thực ra, Vu Tiêu Tiếu tối qua bị đau bụng không hề ảnh hưởng đến việc học, nhưng cô ta muốn ở lại biệt thự. Còn Trương Tuyết Hàn lại muốn về đi học, Diệp Lăng Phi buổi sáng không chạy bộ mà đánh răng rửa mặt xong, bèn đi chào Bạch Tình Đình. Sau đó lái xe đưa Trương Tuyết Hàn quay về trường học.
Nhiệt độ buổi sáng hơi thấp, Diệp Lăng Phi lái xe ra khỏi biệt thự Nam Sơn, đi thẳng đến trường của Trương Tuyết Hàn. Trên đường đi, Diệp Lăng Phi hỏi chuyện tối hôm qua.
- Tuyết Hàn, sao em lại ở trong phòng của Tiêu Tiếu? Anh nhớ, em và Tiêu Tiếu không phải mỗi người ngủ một phòng sao?
- Anh lúc đó muốn cùng ngủ với Tiêu Tiếu.
Trương Tuyết Hàn quay sang Diệp Lăng Phi, khẽ cười nói:
- Diệp đại ca, em biết chuyện giữa anh và Tiêu Tiếu, chỉ là em không ngờ tối hôm qua anh sẽ đi tìm Tiêu Tiếu, nếu em biết, em sẽ không vào phòng Tiêu Tiếu.
- Đừng nói nữa, Tuyết Hàn, anh đã không biết làm thế nào để đối mặt với em rồi.
Diệp Lăng phi cười nói tiếp:
- Chuyện tối hôm qua thật là ngại, anh lúc đó không biết phải làm thế nào, nhưng, Tuyết Hàn, anh hiểu những gì mà em nói với anh sáng nay.
Trương Tuyết Hàn nhìn Diệp Lăng phi nói:
- Vậy ạ? Diệp đại ca, anh hiểu như thế nào?
- Anh hiểu con người anh có chút quá đáng làm xong là đi, lúc nào cũng nghĩ mình như vậy sẽ tránh làm tổn thương người khác, thực ra, cách làm đó của anh lại làm tổn thương những người bên cạnh anh, ví dụ như em. Tuyết Hàn, em không cần tránh né gì cả, em cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, em thấy có đúng không?
Trương Tuyết Hàn gật đầu, nói:
- Diệp đại ca, mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên là tốt nhất!
Diệp Lăng Phi không nói tiếp, Hắn đưa Trương Tuyết Hàn đến cổng trường, nhìn Trương Tuyết Hàn vào trong trường mới quay xe, chuẩn bị về biệt thự Nam Sơn.
Khi đi qua một cửa hàng internet ở bên đường, liền nhìn thấy trong cửa hàng internet có bốn năm thanh niên, tóc nhuộm vàng, người gầy như que củi đi ra, bọn thanh niên đó đi ra, miệng vẫn đang hùng hùng hổ hổ bàn tán, dường như đang nói chuyện trên mạng. Diệp Lăng Phi lái xe đi qua đám thanh niên đó, nghĩ thanh niên bây giờ sướиɠ hơn nhiều so với thời hắn ta còn thanh niên. Diệp Lăng Phi nghĩ đến bản thân mình, mình lúc đó mà được sung sướиɠ như thanh niên bây giờ thì tốt biết mấy, những thanh niên bây giờ lại không biết trân trọng hạnh phúc ấy.
Diệp Lăng Phi khi đi qua một cửa hàng bán bánh bao, hắn đột nhiên dừng xe lại. Diệp Lăng Phi nhớ rõ khi mới đến Vọng Hải, đã quen với với việc đi dạo các cửa hàng bên đường mua bánh bao, sống một mình trong chung cư, đến cơm cũng lười nấu, có lúc thì gọi cơm, nếu lười không muốn gọi điện thoại, thì ăn mỳ gói, nháy mắt, hắn đã có gia đình, hơn nữa cả gia đình sống rất hạnh phúc.
- Cho một tệ bánh bao.
Diệp Lăng Phi không kiên nhẫn được, muốn cảm nhận lại cuộc sống trước kia, hắn tìm trong túi, nhưng không có tờ một tệ lẻ, đến mười tệ lẻ cũng không có, trên người Diệp Lăng Phi chỉ có tờ năm mươi tệ là nhỏ nhất. Diệp Lăng Phi đưa cả tờ năm mươi tệ cho bà bán hàng ngoài năm mươi tuổi. Đúng lúc bà lão tìm tiền trả lại, Diệp Lăng Phi xua tay nói:
- Không cần trả lại tiền, năm mươi tệ này coi như tôi mua hồi ức ngày xưa.
- Cám ơn cậu!
Bà bán hàng vội vàng cảm ơn. Đương nhiên, bà bán hàng đó không hiểu được “hồi ức” mà diệp Lăng Phi nói là gì. Diệp Lăng Phi không lên xe mà đứng ở bên cạnh xe, ăn hết một tệ bánh bao, ăn xong, bỏ túi nilon vứt vào thùng rác rồi mới lên xe.
Khi Diệp Lăng Phi về đến biệt thự, Bạch Tình Đình và mọi người đã thức dậy, đợi Diệp Lăng Phi cùng ăn sáng, Diệp Lăng Phi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, vừa ăn vừa nhìn xung quanh. Bạch Tình Đình ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng phi, hỏi:
- Ông xã, anh nhìn gì vậy?
- Không có gì! Ban nãy anh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nên quay đầu lại xem.
“Quay đầu lại nhìn?” Bạch Tình Đình không hiểu ý của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không giải thích. Đợi ăn sáng xong, Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng khách, gọi điện thoại cho Vu Chấn.
Diệp Lăng Phi vừa gọi điện cho Vu Chấn, Vu Chấn bèn thở phào nhẹ nhõm, Diệp Lăng Phi cuối cùng đã về rồi. Trong thời gian Diệp Lăng Phi không ở Trung Quốc, Vu Chấn không hề sung sướиɠ. Ông ta cẩn thận từng tý một sợ có bất kỳ sai sót nào.
Diệp Lăng Phi hỏi:
- Thị trưởng Vu, mọi việc thế nào rồi?
- Tiểu Diệp, tình hình thành phố Đông Hải còn bất ổn hơn là tôi tưởng tượng. Trong tay tôi có một ít tài liệu, muốn tìm cậu bàn bạc.
- Thị trưởng Vu, xin lỗi, thời gian trước tôi có việc phải ra nước ngoài. Bây giờ mọi việc ở nước ngoài đã giải quyết xong, tôi có thể giúp ông xử lý việc ở Đông Hải, ông xem khi nào có thời gian đến Vọng Hải một chuyến, chúng ta cùng nhau bàn bạc.
Vu Chấn, ngừng một lát nói:
- Tiểu Diệp, ngày mai tôi sẽ qua, tôi bây giờ cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu không sớm giải quyết, tôi sợ sẽ có chuyện xảy ra.
- Thị trưởng Vu, ông nói vậy là có ý gì? Lẽ nào trong một tháng này ở Đông Hải có chuyện gì sao?
Vu Chấn thở dài nói:
-Hây…Nói thế nào bây giờ, trong thời gian qua ở Đông Hải đúng là có chuyện, nhóm điều tra của phòng vệ sinh thành phố Đông Hải vừa mới đi, hầy, không nói nữa, tóm lại, nếu không nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết, nói không chừng lại là tôi gặp đen đủi, tôi đã bị một lần phải tự nhận lỗi xin từ chức rồi, lần này nếu không tìm được một người chịu tội thay, tôi thật sự tiêu đời.
Diệp Lăng Phi vừa nghe Vu Chấn nói, nghĩ Vu Chấn nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Diệp Lăng Phi đồng ý nói:
- Được rồi, Thị trưởng Vu, ngày mai tôi đợi ông, đến lúc đó chúng ta nói chuyện.
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại của Vu Chấn, gọi Vu Tiêu Tiếu đến. Vu Tiêu Tiếu ngồi xuống sa lông dựa vào Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tiêu Tiếu, Thành phố Đông Hải xảy ra chuyện gì?
Vu Tiêu Tiếu nói:
- Xảy ra chút chuyện. Hơn nữa chuyện còn rất lớn, còn lên thời sự rồi.
- Lên thời sự?
- Ông xã, thời gian vừa rồi anh không ở trong nước, anh đương nhiên không biết rồi.
Bạch Tình Đình đi vào phòng khách, ngồi ở bên kia của Diệp Lăng Phi, cô ta đặt chân lên hai đùi của Diệp Lăng Phi. Nằm ra sa lông, ôm gối, nói:
- Bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải chết mất mấy người.
Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân Bạch Tình Đình, hắn “ồ” lên một tiếng, làm như không để ý nói:
- Ở bệnh viện người chết không phải là bình thường sao, có bệnh viện nào mà không có sự cố trong trị liệu.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không có phản ứng gì, cô ta tiếp tục nói:
- Ông xã, anh có biết đằng sau có vấn đề gì không?
- Đơn giản chỉ là sự cố trong điều trị mà thôi. Bây giờ có bệnh viện nào là không có sự cố đâu, anh cũng chưa bao giờ thấy thị trưởng vì một sự cố trong điều trị mà phải từ chức.
Bạch Tình Đình lắc đầu, nói:
- Ông xã, anh nghĩ quá đơn giản rồi, nếu thật sự chỉ là sự cố trong điều trị, thì đã không lên thời sự rồi, em nói cho anh biết, sau khi điều tra thì mới biết bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải sử dụng bình dưỡng khí không phải là loại dùng trong y học mà là bình dưỡng khí công nghiệp.
Bạch Tình Đình vừa nói xong, Diệp lăng Phi vô cùng sợ hãi, hắn không tin nổi, nhìn Bạch Tình Đình, nói:
- Tình Đình, em nói thật à?
Bạch Tình Đình nói:
- Đương nhiên là thật rồi. Hơn nữa, không chỉ có bệnh viện nhân dân thành phố Đông Hải, ở Đông Hải ngoài hai bệnh viện ra, các bệnh viện còn lại cũng sử dụng rất nhiều bình dưỡng khí công nghiệp, nhưng hai bệnh viện sử dụng bình dưỡng khí y học cũng có không ít bình dưỡng khí công nghiệp.
- Mẹ ơi, đúng là coi mạng người như cỏ rác mà. Bọn người ở bệnh viện đó đúng là đáng bắn chết.
Diệp Lăng Phi vừa nghe liền lớn tiếng chửi ầm lên.
---o0o---