Diệp Lăng Phi vừa nói câu đó xong, Điền Vi Dân tay nắm chặt cốc trà, nhìn Diệp Lăng Phi, Điền Vi Dân đang suy nghĩ nếu như ông ta ủng hộ Diệp Lăng Phi làm như vậy thì bản thân ông ta sẽ có lợi gì, Điền Vi Dân cũng suy nghĩ xem nếu ông ta làm như vậy thì sau này sẽ có hậu quả gì. Chu Hồng Sâm cũng không nói chuyện gì cả, ông ta chỉ cầm cốc trà lên và uống. Trong chốc lát cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ, Điền Vi Dân trầm tư hồi lâu mới nói:
- Tiểu Diệp, tôi nghĩ chuyện này cứ thế mà làm đi. Tôi sẽ ủng hộ cậu, nhưng tôi cũng mong cách giải quyết của cậu không làm tôi lâm vào thế khó sử!
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó bác đâu. Ít nhất là trước mắt, tôi cũng chưa từng làm khó bí thư Chu. Lần này, tôi cũng sẽ không làm khó bí thư Điền như vậy!
- Như vậy thì tốt!
Điền Vi Dân cười, nói:
- Tiểu Diệp, nào, ba người chúng ta nói chuyện khác đi! Tôi muốn biết dự án khu nhà giá rẻ của tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ tới khi nào thì hoàn thành?
Diệp Lăng Phi nhìn Chu Hồng Sâm, rồi lại nhìn Điền Vi Dân, cười nói:
- Bí thư Điền, lẽ nào ông không biết tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ là do vợ tôi đang quản lý sao? Tôi không biết mấy chuyện bên đó đâu!
Điền Vi Dân cười, nói:
- Ông Chu này cũng đã nói với tôi rồi. Ông ấy nói chỉ cần tìm cậu, thì tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết hết. Quan hệ giữa tôi và Bạch tổng giám đốc không thân quen cho lắm, nhưng với Tiểu Diệp cậu thì....!
Điền Vi Dân nói tới đây thì cố tình ngừng lại một lúc, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt hàm chứa một nụ cười, ông ta nói:
- Tôi tin cậu hiểu được ý của tôi!
- Bí thư Điền! Bác như vậy là muốn mặc cả với tôi. Vốn dĩ là vì sau khi bí thư Chu đi khỏi thì tôi sẽ không cần quan tâm tới chuyện của bên chính phủ nữa. Nhưng mà bây giờ xem ra chuyện bên chính phủ có vẻ vẫn còn cần tôi suy nghĩ!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa nhìn Chu Hồng Sâm, đúng lúc đó hắn thấy Chu Hồng Sâm đang uống trà. Chu Hồng Sâm cười, nói:
- Tiểu Diệp, chẳng có cách nào cả! Dự án nhà ở giá rẻ này vốn cũng chẳng thế kiếm tiền từ nó. Bên chính phủ chúng tôi nhiều nhất thì chỉ có thể cho tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ các cậu một chút chính sách ưu đãi. Nhưng mà, tôi biết bên tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ các cậu chỉ cần khai thác tốt hạng mục núi Long Sơn thì đã kiếm không ít tiền rồi!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời Chu Hồng Sâm vừa nói thì ông ta vừa cười vừa nói:
- Được rồi, bí thư Chu ông không cần nói nữa. Ông chuẩn bị lên tỉnh làm thị trưởng rồi. Còn chuyện bên thành phố Vọng Hải này tôi nghĩ là ông không cần quan tâm nữa đâu. Dù sao bí thư Điền cũng là lãnh đạo cũ của ông, tôi tất nhiên dốc hết sức ủng hộ công việc của bí thư Điền. Bí thư Điền, thế này đi, đợi sau khi tôi và Tình Đình thương lượng xong, xem xem có thể hoàn thành dự án nhà giá rẻ đó trước tháng 6 hay không!
- Được! Tôi thích nhất cái tính tính phóng khoáng này của cậu đó Tiểu Diệp!
Sau khi Điền Vi Dân nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, ông ta bèn rất vui sướиɠ. Ông ta đang định nói mấy câu nữa với Diệp Lăng Phi, thì liền nghe thấy tiếng điện thoại của Chu Hồng Sâm reo. Chu Hồng Sâm xin lỗi nói:
- Lãnh đạo cũ, thật ngại quá, tôi phải đi nghe điện thoại chút!
Chu Hồng Sâm vừa nhìn cuộc gọi đến, nụ cười trên môi ông ta vụt tắt, ông ta nói:
- Là điện thoại của bí thư Tôn!
Điền Vi Dân gật đầu, nhìn Chu Hồng Sâm nhận điện thoại, nói:
- Ông Tôn à, có chuyện gì thế?
- Bí thư Chu, tôi có chuyện muốn nói với ông!
Mặc dù bây giờ Chu Hồng Sâm không còn là bí thư thị ủy của thành phố Vọng Hải nữa, nhưng nhất thời bí thư Tôn không sửa được thói quen, ông ta vẫn cứ gọi Chu Hồng Sâm là bí thư Chu. Chu Hồng Sâm cũng không để ý chuyện xưng hô vặt vãnh đó, ông ra hỏi luôn:
- Ông Tôn! Ông cứ nói thẳng ra, rốt cuộc là có chuyện gì?
- Bí thư Chu, cái đó....... cái đó.....!
Ông ta ấp a ấp úng, giọng nói cũng rất nhỏ. Chu Hồng Sâm tỏ ra sốt ruột, thúc giục nói:
- Tôi nói này cậu Tôn, rốt cục là có chuyện gì! ông nói nhanh lên xem nào!
- Bí thư Chu, vừa nãy thị trưởng có tới chỗ chúng tôi. Ông ta cứ như muốn thẩm vấn công việc vậy, đột nhiên nhắc tới có phải gần đây có vụ án lớn gì không. Mặc dù thị trưởng Tùy không trực tiếp hỏi, nhưng tôi đoán là ông ta đã biết chuyện gì đó. Tôi cứ làm theo như những gì bí thư Chu nói lần đầu, tôi đã nói với thị trưởng Tùy rồi, thị trưởng Tùy nói nên điều tra nghiêm ngặt, hơn nữa ông ta còn nhắc chúng tôi mấy người thị ủy thường ủy phải ngồi lại họp, nghiên cứu chuyện cảnh sát móc ngoặc với cảnh sát này như thế nào. Theo tôi thấy, thị trưởng Tùy là cố ý làm to chuyện này!
Chu Hồng Sâm sớm đã nghĩ tới Tùy Trường Hồng, chỉ là ông ta chưa dám xác định, bây giờ nghe những lời này của bí thư Tôn. Chu Hồng Sâm đã xác định chính xác là do Tùy Trường Hồng đứng đằng sau vụ này. Chu Hồng Sâm nói:
- Ừm, cậu Tôn, cứ làm theo lời của cậu Tôn mà đi làm việc. Các cậu có thể cứ đi điều tra theo lịch trình. ừm, còn về chuyện đối đầu nhau giữa các cậu, tôi không làm chủ được đâu. Hay là cứ hỏi bí thư Điền đi, cậu Tôn, đợi chút nhé. Tiểu Diệp đang ngồi ngay cạnh tôi, tôi để cậu ấy nói chuyện với cậu!
Chu Hồng Sâm đưa điện thoại cho Điền Vi Dân, ông ta chỉ nói vắn tắt vài câu, sau đó Điền Vi Dân cầm lấy điện thoại, nói:
- Cậu Tôn, tôi đồng ý với cách giải quyết của cậu, cứ làm việc theo đúng lịch trình. Nhưng mà, cậu nhất định phải tuân thủ hai nguyên tắc, thứ nhất, cậu không thể đi điều tra Diệp Lăng Phi, tôi cho rằng cậu không cần thiết phải đi điều tra, cứ nghĩ cách mà giải quyết. Thứ hai, đừng có để bên nhân viên cảnh sát bị điều tra đó áp lực quá lớn, các cậu qua bên đó nhất định phải nói rõ, đây chỉ là nói chuyện thẩm vấn cho có lệ, đã biết chưa?
- Bí thư Điền, tôi hiểu!
Bí thư Tôn vội vàng đáp.
Điền Vi Dân cúp máy xong, đưa lại điện thoại cho Chu Hồng Sâm. Ông ta nhìn Chu Hồng Sâm, nói:
- Ông Chu này, xem ra đúng như những gì ông nói rồi!
- Tôi đoán ngay là tên Tùy Trường Hồng đó đứng sau làm trò quỷ mà. Bây giờ xem ra, đúng là tôi đã đoán trúng rồi!
Chu Hồng Sâm nói:
- Nhưng mà tôi nghĩ chuyện này thì không cần tới tôi phải bận lòng nữa rồi, tôi cũng chuẩn bị lên tỉnh làm thị trưởng, bên thành phố Vọng Hải này đã có ông rồi, vậy nên tôi không cần quan tâm nữa!
- Ông Chu này, ông đừng có nói vậy chứ!
Điền Vi Dân nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Tôi thấy chuyện này còn phải trông cậy vào Tiểu Diệp nhiều. Tiểu Diệp, cậu nói xem bước tiếp theo nên làm thế nào?
Diệp Lăng Phi cười, nói:
- Bí thư Điền, chuyện này còn cần tôi phải nói sao? Tôi tin ông biết nên làm thế nào!
Điền Vi Dân vừa cười vừa gật đầu, nói:
- Được rồi, xem ra vở kịch này còn cần tôi diễn nữa!
Diệp Lăng Phi rời khỏi quán trà, vốn hắn muốn tới quán bar của Lý Khả Hân, nhưng không ngờ vừa đi được nửa đường điện thoại của hắn lại rung lên. Diệp Lăng Phi nhìn số gọi đến, thì là số của Trịnh Khả Nhạc. Hắn cười. Khi Diệp Lăng Phi nghe máy, hắn nghe thấy tiếng nói của Trịnh Khả Nhạc có vẻ sốt ruột:
- Diệp đại ca, anh mau tới tổng bộ tập đoàn Tân Á. Tổng giám đốc Trương lại ngất đi rồi!
- Cái gì! Trương Lộ Tuyết lại ngất rồi sao?
Diệp Lăng Phi vừa nghe, liền tỏ ra sốt ruột, nói:
- Vậy em mau đưa cô ấy vào viện đi, anh sẽ lập tức tới bệnh viện ngay!
- Diệp đại ca. Tổng giám đốc Trương vừa tỉnh lại rồi! Cô ấy nhất định không tới bệnh viện. Nếu cô ấy mà chịu tới viện thì em đâu có cần gọi điện cho anh chứ!
Trịnh Khả Nhạc sốt sắng nói:
- Em cũng khuyên không được Tổng giám đốc Trương, bây giờ em nghĩ chắc chỉ có anh mới khuyên được Tổng giám đốc Trương thôi!
- Ừm, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bây giờ anh tới tập đoàn Tân Á ngay đây!
Diệp Lăng Phi lái xe tới tập đoàn Tân Á. Hai ngày trước, Trương Lộ Tuyết đã ngất đi một lần, sau lần kiểm tra đó thì không có chuyện gì. Diệp Lăng Phi cũng không để chuyện đó làm bận lòng. Bây giờ nghe nói Trương Lộ Tuyết lại ngất đi, Diệp Lăng Phi liền cảm thấy nhất định là Trương Lộ Tuyết có bệnh gì khác. Nếu không thì tại sao lại ngất được cơ chứ. Diệp Lăng Phi liền vô cùng sốt ruột, hắn không dám chậm trể thêm nữa, lái xe một mạch tới tập đoàn Tân Á.
Diệp Lăng Phi xuống xe, đi vội vào văn phòng của Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi thấy cửa phòng tổng giám đốc mở, hắn đẩy cửa đi vào trong.
- Diệp đại ca, anh tới rồi à? Tổng giám đốc Trương đang nằm nghỉ ở bên trong!
Trịnh Khả Nhạc tay cầm một chiếc cốc không, cô vừa đi ra từ trong căn phòng nhỏ trong phòng làm việc. Trịnh Khả Nhạc muốn rót cho Trương Lộ Tuyết một cốc nước. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi vừa tới. Diệp Lăng Phi cầm cốc nước tới trước mặt Diệp Lăng Phi, nói nhỏ:
- Diệp đại ca. Tổng giám đốc Trương nhất định không chịu tới bệnh viện. Anh nói với cô ấy đi!
- Anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vai Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Anh sẽ khuyên Trương Lộ Tuyết đi bệnh viện!
- Diệp đại ca, vậy anh đã tới rồi, thì em không làm phiền anh và Tổng giám đốc Trương nữa!
Trịnh Khả Nhạc đưa chiếc cốc không cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh rót cho Tổng giám đốc Trương một chút nước đi, chuyện này em không làm nữa, để tránh làm phiền anh và Tổng giám đốc Trương!
- Tiểu a đầu, em nói cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi đưa tay bóp mạnh mông Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Cứ đợi khi anh rảnh thì em đừng có mà trách anh đó, anh sẽ từ từ dạy dỗ em. Tiểu a đầu, gan em càng ngày càng lớn rồi đó!
Mông Trịnh Khả Nhạc bị đau, cô nhíu nhíu mày, cố ý lắc mông một cái, nói nhỏ:
- Em chẳng sợ anh bắt nạt em!
- Hầy. Tiểu a đầu, đi làm việc đi!
Diệp Lăng Phi xua xua tay ám chỉ Trịnh Khả Nhạc mau đi làm việc. Sau khi nhìn thấy Trịnh Khả Nhạc rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc Trương. Diệp Lăng Phi mới đi rót đầy một cốc nước, tay cầm cốc hắn đi vào trong căn phòng nhỏ trong phòng làm việc.
Trương Lộ Tuyết nằm trên một chiếc giường đơn, trên người đắp một chiếc áo lông, áo khoác của cô treo trên mắc áo trong góc phòng. Diệp Lăng Phi đóng cửa phòng lại, cầm cốc nước đi gần lại giường, nói:
- Lộ Tuyết, em dậy uống chút nước!
- Sao anh lại tới đây?
Trên người Trương Lộ Tuyết chỉ có chiếc áo nội y trong suốt giữ ấm, đôi gò bồng đảo nhô cả ra ngoài. Sau khi thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cô nói:
- Em biết rồi, nhất định là chuyện tốt của con Tiểu a đầu Trịnh Khả Nhạc đây mà!
Trương Lộ Tuyết nói tới đây, liền gọi to:
- Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc.....!
Trương Lộ Tuyết gọi tới ba bốn lần, cũng chẳng nghe thấy tiếng của Trịnh Khả Nhạc. Trương Lộ Tuyết định bước khỏi giường, thì ngay lập tức bị Diệp Lăng Phi đè xuống.
- Lộ Tuyết, em làm gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Đi tìm con Tiểu a đầu Trịnh Khả Nhạc tính nợ!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Em đã nói với nó là em không sao. Nó lại cứ nhất định nói chuyện này cho anh biết. Em phải gọi con Tiểu a đầu này lại dạy dỗ nó. Cắt tiền thưởng của nó, xem lần sau còn dám không nghe lời em nữa không?
Trương Lộ Tuyết nói chuyện có bộ dạng giống như trẻ con vậy, đâu có chút dáng vẻ nào của một tổng giám đốc, chỉ vì chuyện này mà đòi cắt tiền thưởng của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi đặt cốc nước lên bàn cạnh giường, hai tay ôm lấy Trương Lộ Tuyết, nói:
- Được rồi. Lộ Tuyết, ngoan nào. Trịnh Khả Nhạc là muốn tốt cho em, nếu không cô ấy cũng chẳng lo lắng cho em làm gì, em lại còn đòi cắt tiền thưởng của người ta. Anh là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á, anh không đồng ý đâu!
- Anh còn biết rằng anh là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á!
Hai tay của Diệp Lăng Phi ôm chặt lấy cô, cô cảm nhận được hai tay của Diệp Lăng Phi đang ôm chặt mình. Trương Lộ Tuyết không để ý tới đôi bàn tay không nghe lời của Diệp Lăng Phi, cô trách móc, nói:
- Anh xem, ông chủ như anh. Chuyện gì cũng không quan tâm, anh không biết công ty cần tổ chức buổi phát biểu mới à. Mấy ngày nay, em và Phó tổng Trần bận gần chết. Anh thì sướиɠ rồi, cứ như người không có chuyện gì, anh còn không ngại mà nói mình là ông chủ lớn của tập đoàn Tân Á?
- Được rồi! Lộ Tuyết, em đừng giận nữa!
Diệp Lăng Phi hôn lên má Trương Lộ Tuyết, sau đó nói:
- Chẳng phải bây giờ anh tới rồi sao chỉ cần em chịu tới bệnh viện khám, thì chuyện gì anh cũng đồng ý với em. Em bảo anh làm gì anh cũng làm!
- Vậy em muốn ngày nào anh cũng ở bên em, buổi tối cũng phải ở bên em. Anh có làm được không?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Chuyện này..... Lộ Tuyết! Em có thể thay đổi yêu cầu khác được không?
- Em biết ngay anh là một tên đại bịp mà! Bây giờ thì lộ mặt rồi chứ!
Trương Lộ Tuyết vùng vẫy một hồi, nói:
- Anh đừng có ôm em, em không cần anh ôm em!
Diệp Lăng Phi không buông tay, nói:
- Được rồi, được rồi. Lộ Tuyết, em đừng có như trẻ con nữa. Em là người lớn rồi, tại sao tính khí lại cứ như con nít vậy chứ. Nào, ngoan, cùng anh tới bệnh viện nhé!
- Em nói rồi, em không sao mà!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Chỉ là hai ngày nay em mệt quá thôi, chẳng phải vừa nãy nói với anh rồi sao, mấy ngày nay cứ bận bàn chuyện mở cuộc họp phát biểu với phó tổng Trần, đêm quá tới tận hơn 3h sáng mới ngủ, em đâu có ngất đi đâu, vừa nãy chỉ là buồn ngủ thôi, chỉ là do không cẩn thận mà ngã thôi, nhưng con Tiểu a đầu Trịnh Khả Nhạc lại cứ nói là em bị ngất, xem nó nói kìa. Hầy, anh nói em phải làm sao với Trịnh Khả Nhạc đây?
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết nói như vậy, hắn nhìn vào mắt Trịnh Khả Nhạc, quả nhiên thấy mắt Trương Lộ Tuyết thâm quầng, đúng là dấu hiệu của mất ngủ. Diệp Lăng Phi đau lòng, nói:
- Dù em nói em không sao, nhưng thôi anh cũng không khuyên em tới bệnh viện nữa. Nhưng ít nhất em cũng ngủ chút đi, tới trưa anh bảo Trịnh Khả Nhạc mang cơm tới cho em!
Diệp Lăng Phi ôm Trương Lộ Tuyết lên giường, hắn ngồi trên giường, nhìn Trương Lộ Tuyết, đưa tay xoa xoa mặt Trương Lộ Tuyết, nói:
- Mau ngủ đi em!
Trương Lộ Tuyết nhắm mắt lại, nhưng không được bao lâu, cô lại mở mắt ra, ngồi dậy, nói:
- Em không ngủ được!
- Sao em lại không ngủ được. Bây giờ xem bộ dạng của em đúng là ngủ không đủ, tại sao lại nói là ngủ không đủ chứ, đừng bướng nữa, mau ngủ đi!
Diệp Lăng Phi nói.
Trương Lộ Tuyết đưa ra cánh tay gầy gầy, nắm chặt lấy tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Em muốn anh ôm em ngủ!
- Ôm em ngủ?
Diệp Lăng Phi giật mình, sau đó hắn lại gật đầu, nói:
- Được! Bây giờ anh đi dặn Trịnh Khả Nhạc không cho ai vào làm phiền, nhân tiện bảo cô ấy chuẩn bị hai suất cơm, trưa nay chúng ta ăn ở đây!
- Ừm!
Trương Lộ Tuyết gật đầu.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Diệp Lăng Phi đi tới chỗ Trịnh Khả Nhạc đang làm việc, gõ gõ xuống bàn của Trịnh Khả Nhạc nói:
- Trịnh Khả Nhạc!
- Ây da, làm em hết hồn!
Trịnh Khả Nhạc tháo tai nghe từ tai ra, cười, nói:
- Diệp đại ca, em lo làm phiền anh và Tổng giám đốc Trương!
- Con Tiểu a đầu này giọng lưỡi cũng ngọt lắm!
Diệp Lăng Phi nói:
- Anh hỏi em, rốt cuộc Trương Lộ Tuyết là ngã đi hay là ngất?
- Cái này........!
Trịnh Khả Nhạc chần chừ một lúc rồi nói:
- Diệp đại ca, em cũng không biết nữa, chỉ là em nghe thấy bên trong có tiếng động, em vào thì thấy Tổng giám đốc Trương nằm trên mặt đất, em liền đỡ chị ấy lên. Em lo cho sức khỏe của Tổng giám đốc Trương không tốt, vì vậy mới bảo anh đưa chị ấy đi khám!
- Em ý!
Diệp Lăng Phi nói:
- Sau này không được nói linh tinh nữa, biết chưa?
- Em biết rồi!
Trịnh Khả Nhạc vội vã nói:
- Diệp đại ca, sau này em không dám nữa!
Diệp Lăng Phi đột nhiên cười lớn, nói:
- Được rồi, anh đùa với em thôi, lần này em làm rất tốt, anh thấy nên thưởng. Em nói cũng đúng, ai mà biết Trương Lộ Tuyết là ngã hay ngất chứ!
- Diệp đại ca, anh hư thật!
Trịnh Khả Nhạc nói:
- Vừa nãy làm em hết hồn, em còn cho rằng Diệp đại ca giận em nữa!
- Anh làm gì có hơi sức gì mà giận em!
Diệp Lăng Phi nói:
- Trịnh Khả Nhạc, không được để ai làm phiền Trương Lộ Tuyết. Trưa đặt hai suất cơm, đưa vào trong. À, ba suất, cả phần của em nữa!
- Cảm ơn Diệp đại ca!
Miệng lưỡi Trịnh Khả Nhạc rất ngọt, lập tức cảm ơn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cười, rồi đi vào trong văn phòng. Khi Diệp Lăng Phi quay lại thì thấy áo ngực của Trương Lộ Tuyết vứt ở đầu giường. Chiếc giường của Trương Lộ Tuyết là giường đơn một người nằm thì vừa, nếu thêm Diệp Lăng Phi sẽ rất chật. Diệp Lăng Phi cởi giầy trèo lên giường. Trương Lộ Tuyết quay ra ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi. Một tay Diệp Lăng Phi thò vào trong nội y của Trương Lộ Tuyết, bóp lấy bóp để ngực của Trương Lộ Tuyết, nói:
- Lộ Tuyết, áσ ɭóŧ của em đâu?
- Tụt ra rồi!
Trương Lộ Tuyết nói:
- Mặc thứ đó đi ngủ không thoải mái, em không muốn mặc!
- Như vậy không phải dụ dỗ anh sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Sau khi Trương Lộ Tuyết nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, hôn lên môi Diệp Lăng Phi, nói:
- Chính là như vậy đó!