Đô Thị Tàng Kiều

Chương 965: Sóng gió lại nổi lên!

Diệp Lăng Phi vừa nghe Diệp Phong nói như vậy, hắn trừng mắt nhìn Diệp Phong, mắng:

- F*ck, cái tên khốn kiếp này, rõ ràng biết mình sẽ làm hại đến người khác, còn đi tìm Tình Đình, những kẻ khốn kiếp như mày thì chết nghìn lần vẫn chưa hết tội!

Diệp Phong cúi đầu, ánh mắt hắn không còn vẻ sắc bén như trước đây, chỉ lo hút thuốc, nói:

- Tôi biết tôi đã hại rất nhiều người, tôi cũng không muốn như vậy, tôi cũng rất sợ, không muốn chết một chút nào, vì thế nên tôi mới bỏ trốn. Tôi nghĩ tôi có thể trốn ở thành phố Vọng Hải nhưng mà tôi cũng không biết có người đã theo dõi mình từ lâu. Tôi thực sự không muốn hại người. Diệp tiên sinh, anh phải tin tưởng tôi, thực sự tôi không muốn hại người đâu.

- Mẹ nó, như vậy mà không coi là hại người sao, mày nói xem rốt cuộc thế nào thì mới coi là hại người đây hả!

Diệp Lăng Phi giận dữ mắng.

- Lẽ nào phải có người bị mày hại chết thì mới gọi là hại người, thật, con mẹ nó đúng là một kẻ khốn kiếp. Nếu như không nể mày là bạn học cũ của Tình Đình và Hân Mính, bây giờ tao sẽ lấy cái mạng của mày, không cần chờ Sa Lệ đến làm thịt mày đâu!

Diệp Phong cúi đầu, không hề lên tiếng, chỉ lo hút thuốc. Sau khi hút xong một điếu, Diệp Phong mới ngẩng đầu lên, nói:

- Diệp tiên sinh, dù anh có nói tôi như thế nào thì tôi cũng không nói lại, bởi vì anh nói rất đúng, con người chỉ khi đã trải qua mới biết được thế nào là hối hận, bây giờ tôi cũng hối hận, nhưng cũng đã muộn rồi.

Diệp Phong nói xong, quay đầu sang nhìn Chu Hân Mính, nói:

- Hân Mính, tôi cầu xin cô một việc, nể tình chúng ta từng là bạn học, cô giúp tôi một chuyện được không!

Chu Hân Mính liếc nhìn Diệp Lăng đứng bên cạnh, sau đó nhìn Diệp Phong, nói:

- Anh nói đi, tôi muốn xem rốt cuộc anh muốn tôi giúp đỡ chuyện gì!

- Tôi xin cô giúp tôi bảo vệ cô chủ của một quán cà phê, đều là tôi làm hại cô ấy, tôi tin rằng Sa Lệ sẽ không bỏ qua cô ấy, rất có thể Sa Lệ sẽ phái người gϊếŧ chết tôi đồng thời cũng sẽ gϊếŧ chết những người phụ nữ mà tôi từng tiếp xúc!

Diệp Phong nói.

- Tôi tin tưởng Tình Đình sẽ không có việc gì, bởi vì tôi biết Diệp tiên sinh sẽ bảo vệ cô ấy, thế nhưng mà cô chủ của quán cà phê kia cũng sẽ gặp nguy hiểm, tôi hy vọng cô có thể bảo vệ cô ấy!

- À, bảo vệ nhân dân trong thành phố là trách nhiệm của tôi!

Chu Hân Mính nói.

- Sau khi cảnh sát chúng tôi xác nhận cô chủ của quán cà phê kia gặp nguy hiểm, cảnh sát sẽ bảo vệ cô ấy!

- Cảm ơn Hân Mính!

Diệp Phong nói.

- Cô chủ quán cà phê kia tên là Lý Khả Hân, quán cà phê của cô ấy nằm trên tầng năm của bách hóa…

- Lý Khả Hân!

Khi Diệp Lăng Phi nghe thấy cái từ này hắn gần như nhảy dựng lên. Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Diệp Phong, vươn tay xách cổ áo Diệp Phong nhấc hắn dậy, quát lớn:

- Mày nói... nói lại lần nữa cho tao!

Diệp Phong ngẩn ra, không biết vì sao đang yên đang lành Diệp Lăng Phi là nổi cơn thịnh nộ như vậy. Hắn nhìn Diệp Lăng Phi, đáp:

- Cô chủ của quán cà phê đó tên là Lý Khả Hân!

- Mẹ nó, tên khốn kiếp nhà mày cho dù chết một nghìn lần đi nữa thì cũng chưa quá đáng!

Diệp Lăng Phi tức giận đến mức ném Diệp Phong xuống đất, quát to:

- Sao mày lại có quan hệ với cô ấy, mau thành thực trả lời tao, nếu như quên một chi tiết nào đó thì tao sẽ lấy mạng mày đó!

Diệp Phong bị Diệp Lăng Phi ném xuống dưới đất, không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại nổi trận lôi đình lớn thế này. Hắn quay sang nhìn Chu Hân Mính, thấy Chu Hân Mính đã đứng dậy. Chu Hân Mính cũng không ngờ được rằng lại gặp phải loại chuyện này, Diệp Phong lại còn dính dáng đến Lý Khả Hân nữa. Chu Hân Mính cảm thấy Diệp Lăng Phi sắp nổi cơn thịnh nộ, cô không muốn ngồi ở đây nữa, cất bước đi ra ngoài. Trong phòng thẩm vấn lúc này chỉ còn lại có Diệp Lăng Phi và Diệp Phong. Diệp Phong ngồi ở dưới đất, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp tiên sinh, để tôi từ từ giải thích đã!

- Từ từ giải thích cái con khi, mày mau nói cho tao nghe xem rốt cuộc là như thế nào!

Diệp Lăng Phi quát.

- Nếu như mày không nói rõ ràng thì cũng đừng mong còn sống mà rời khỏi chỗ này, đừng tưởng rằng nơi này là cục cảnh sát thì tao không dám động đến mày, nói cho mày biết, dù tao gϊếŧ chết mày ở chỗ này thì cũng không có người quản tao đâu, mày cũng chỉ giống như một con kiến đáng thương mà thôi, bị bóp chết cũng không có người nào thương cảm cho mày đâu!

Diệp Phong có thể cảm thấy được lời này của Diệp Lăng Phi không phải là mạnh mồm. Diệp Phong trong lòng vốn đã sợ hãi, bây giờ càng thấy sợ hơn. Hắn há miệng run run đáp:

- Diệp tiên sinh, tôi và cô chủ quán kia cũng không thân nhau cho lắm, nguyên do là lúc ở thành phố Vọng Hải tôi rất hay đến uống cà phê ở quán của cô ấy, cô ấy cũng không quen biết tôi, chỉ là tôi rất thích cái loại khí chất của cô ấy, còn…!

Diệp Phong còn chưa kịp nói xong. Diệp Lăng Phi đã đá cho hắn một cái, khiến Diệp Phong ngã lăn ra đất. Diệp Lăng Phi mắng:

- Mày nói những lời ghê tởm này ít thôi, lúc đầu thì mày thích bà xã của tao, bây giờ lại còn thích Khả Hân nữa, cái tên khốn kiếp nhà mày muốn tranh giành với tao à. Bây giờ thì mày mau nói hết ra cho tao, đừng có ở đây mà dài dòng văn tự nữa!

Đến lúc này Diệp Phong mới hiểu ra cô chủ của quán cà phê kia cũng là người Diệp Lăng Phi quen biết, hơn nữa nghe khẩu khí của Diệp Lăng Phi thì hình như cô chủ của quán cà phê đó có quan hệ rất thân thuộc với Diệp Lăng Phi. Chẳng qua lúc này Diệp Phong cũng không dám hỏi nhiều, không thể làm gì khác được đành phải ăn ngay nói thật:

- Lần này tôi quay về đây chỉ là muốn nói mấy câu với cô chủ quán đó. Tôi không biết tôi có thể sống sót hay không, thầm nghĩ muốn nói với cô chủ đó là tôi rất thích.!

Diệp Phong nói đến đây, thấy ánh mắt đủ để gϊếŧ người của Diệp Lăng Phi, sợ đến độ câu tiếp theo đành nuốt vào bụng, không dám nói ra miệng nữa. Diệp Lăng Phi trừng mắt nhìn Diệp Phong, mắng:

- Tên khốn kiếp này, chỉ biết quay về đây để hại người!

Diệp Lăng Phi nói xong, quay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Chu Hân Mính vẫn đang đứng ở bên ngoài, thấy Diệp Lăng Phi thở hổn hển đi ra, cô đi tới chỗ hắn, hỏi:

- Anh tính làm thế bây giờ?

- Thà rằng tin là có, không thể tin là không!

Diệp Lăng Phi nói.

- Hân Mính, em quay về biệt thự để bảo vệ Tình Đình, à, anh sẽ bảo Angel cùng đến bảo vệ Tình Đình nhé, bây giờ anh phải đi tìm Lý Khả Hân!

- Được!

Chu Hân Mính nói.

- Vậy em sẽ quay về!

Diệp Lăng Phi hơi dừng lại một chút rồi nói:

- Hân Mính, em tiết lộ với Tình Đình một chút, để Tình Đình biết lần này Diệp Phong hại người tội rất nặng, còn về chỗ Khả Hân, anh sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ấy.

- Dạ, em biết phải làm như thế nào!

Chu Hân Mính nói.

- Anh cứ yên tâm đi đi!

Diệp Lăng Phi rời khỏi chỗ đại đội cảnh sát hình sự, gọi điện thoại cho Lý Khả Hân. Lý Khả Hân nói với Diệp Lăng Phi rằng cô đang ở chỗ quán bar, nếu như tiện thì Diệp Lăng Phi cứ qua đó. Trong điện thoại Diệp Lăng Phi không đề cập với Lý Khả Hân về chuyện của Diệp Phong, hắn đồng ý, lên xe đi thẳng đến quán bar của Lý Khả Hân. Hiện giờ Lý Khả Hân đã kinh doanh một chuỗi các quán cà phê cùng với một quán bar. Lý Khả Hân có lúc xuất hiện tại quán cà phê, có lúc xuất hiện tại quán bar. Tuy vậy, ban ngày Lý Khả Hân dường như có thói quen ở lại quán cà phê, bây giờ mới đầu giờ chiều, Diệp Lăng Phi cảm thấy việc Lý Khả Hân ở trong quán bar rất là kỳ quái.

Diệp Lăng Phi dừng xe trước cửa quán bar, lúc này quán bar còn chưa mở cửa đón khách, ngoài cửa cũng không có người nào. Diệp Lăng Phi cầm chìa khóa xe cất bước đi tới cửa quán bar, không chờ hắn ra tay, cửa quán bar đã được Lý Khả Hân mở ra rồi. Hôm nay Lý Khả Hân mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen, chân đi một đôi giày bó, trên phần bắp đùi lộ ra có thể thấy được một đôi tất chân màu da. Mái tóc dài phiêu dật của Lý Khả Hân trước đây đã được cắt ngắn đi, cô còn đeo thêm một món đồ trang sức, tăng thêm vẻ diễm lệ, giỏi giang.

- Khả Hân, lẽ nào em không thấy lạnh sao?

Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân mặc váy liền áo, thò tay sờ đùi Lý Khả Hân một chút, nói:

- Đây là tất chân mà, chẳng lẽ em không sợ đùi mình bị lạnh sao!

- Còn không phải là vì nghe anh bảo muốn tới đây sao, em cố ý ăn mặc như thế này chính là vì muốn quyến rũ anh đấy!

Lý Khả Hân không hề ngượng ngùng giống như những cô bé khác, lời nói ra cực kỳ sảng khoái lưu loát, không hề dây dưa dông dài. Nếu Diệp Lăng Phi đã thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, Lý Khả Hân cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế đáp lễ Diệp Lăng Phi. Thấy Diệp Lăng Phi cứ đứng ở cửa nhìn mình, Lý Khả Hân kéo cánh tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh mau vào đi trong này đi, nếu anh muốn ngắm em không phải là còn rất nhiều thời gian sao?

Diệp Lăng Phi thuận tay ôm lấy eo Lý Khả Hân, vươn bàn tay to bè đặt lên cặp mông đầy đặn vểnh cao của Lý Khả Hân, cảm thấy cặp mông của Lý Khả Hân căng nẩy kinh người. Diệp Lăng Phi không nhịn được bóp một cái, sau đó mới chịu đàng hoàng ôm eo Lý Khả Hân. Lý Khả Hân đóng cửa quán bar lại, nói:

- Anh có ý tứ một chút đi, Tuyết Hàn cũng đang ở trong quán đó, anh không sợ Tuyết Hàn thấy thế này sẽ ghen sao!

- Tuyết Hàn đang ở đây ư?

Diệp Lăng Phi sửng sốt, mở miệng trách cứ:

- Tuyết Hàn không đến học ở trường sao?

- Cũng là do anh làm hại mà!

Lý Khả Hân dùng tay đánh nhẹ lên người Diệp Lăng Phi một cái, nói:

- Anh còn cố ý giả bộ hồ đồ à, anh quên ngày hôm qua anh vừa cử hành hôn lễ với Bạch Tình Đình sao? Bọn em không đến tham gia hôn lễ, chẳng lẽ còn không cho chúng ta âm thầm tụ tập một lần sao!

- Ai bảo các em không đi chứ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Anh còn chưa trách tội các em không chịu đến nữa đó. Em như vậy, Hiểu Uyển cũng như thế, chẳng ai thèm đến cả, chẳng lẽ các em khinh thường anh vậy sao, đến cả đám cưới của anh mà cũng không tham gia!

- Anh nói vậy là không đúng, không phải là vì bọn em lo lắng bà vợ kia của anh sao, vạn nhất khi bọn em đến lại chọc cho bà xã của anh không vui thì làm sao bây giờ!

Lý Khả Hân cười duyên nói.

- Mấy người bọn em đều đồng ý với nhau, không nên đi thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi ôm eo Lý Khả Hân, nói:

- Các em lại cả nghĩ rồi, Tình Đình không phải là cô gái không thấu tình đạt lý như vậy!

Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hôn lên môi Lý Khả Hân một cái. Lý Khả Hân yêu kiều cười nói:

- Bạch Tình Đình là ai, bọn em không quan tâm, bọn em chỉ biết là người ta cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận trở thành người đàn ông đã kết hôn rồi!

- Không cử hành hôn lễ thì là chưa kết hôn sao, đây là cái suy nghĩ gì vậy!

Diệp Lăng Phi nói rằng,

- Quên đi, không nói chuyện này với em nữa, đi thôi, chúng ta đi vào xem xem!

Lý Khả Hân cười cười, cất bước đi vào bên trong quán, lúc đi đến phòng lớn của quán bar. Lý Khả Hân bỏ cánh tay Diệp Lăng Phi đang ôm eo mình ra, nói:

- Đừng để cho Tuyết Hàn nhìn thấy như vậy, em cũng nhìn ra là Tuyết Hàn có ý tứ với anh đấy!

Nhắc tới Trương Tuyết Hàn, Diệp Lăng Phi lại cảm thấy rất có lỗi với cô bé này. Trương Tuyết Hàn là một cô bé yếu đuối, văn tĩnh, xinh đẹp, giống như là một đóa tuyết liên vậy, thanh thuần tinh khiết khiến cho người ta không đành lòng mà khinh nhờn, xâm phạm. Nhưng mà cuối cùng thì lại chính là mình trong lúc mất đi ý thức đã cưỡng ép chiếm đoạt tấm thân xử nữ của Trương Tuyết Hàn. Dù cho lúc đó Trương Tuyết Hàn nguyện ý, trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn luôn cảm thấy bất an, trong nội tâm vẫn chất chứa nỗi hổ thẹn thật lớn với Trương Tuyết Hàn. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch vì bệnh tật của Trương Tuyết Hàn, trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ tới bộ dạng thê thảm đáng thương của Trương Tuyết Hàn vì sự giày vò chà đạp của mình. Tay Diệp Lăng Phi không ôm lấy eo Lý Khả Hân nữa, có lẽ đúng như lời Lý Khả Hân vừa nói vậy, Trương Tuyết Hàn có ý tứ với mình. Diệp Lăng Phi không muốn đế cho Trương Tuyết Hàn nhìn thấy mình ôm eo Lý Khả Hân, tránh cho trong lòng Trương Tuyết Hàn lại có những suy nghĩ không hay.

Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đi vào trong quán bar, thấy ở chỗ quầy bar, Trương Tuyết Hàn trên người mặc một chiếc áo lông cừu cao cổ, bên dưới mặc một cái quần jean màu xanh, đang ngồi đang ngồi ở chỗ hình nửa vòng tròn của quầy bar, chiếc áo khoác ngoài hồng nhạt và túi xách của cô đặt ở chiếc ghế bên cạnh. Trương Tuyết Hàn tựa má lên tay phải, tay trái cô cầm một cốc nước chanh, cô không nước chanh mà cứ giơ cái cốc lên trên nhìn ngắm. Nghe thấy tiếng bước chân. Trương Tuyết Hàn đặt cái chén lên quầy bar, quay đầu lại, vừa thấy Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đi tới đây, cô vội vàng đứng dậy, trên gương mặt mỹ lệ đã có chút huyết sắc hiện lên một nụ cười say lòng người, cặp mắt trong suốt như làn thu thủy ánh lên ý cười vui vẻ, hàng mi thật dài hơi chớp chớp, bờ môi kiều diễm ướŧ áŧ khẽ hé mở, phát ra thanh âm thật dễ thương:

- Diệp đại ca, anh đã đến rồi!

- Tuyết Hàn, em muốn mê hoặc chết người à, chị nhìn thấy bộ dạng của em lúc này mà cũng bị em hấp dẫn đó!

Lý Khả Hân nhẹ nhàng nói.

- Tuyết Hàn, thấy em như thế này mà chị cảm thấy mình đã già rồi, nếu như để cho chị trẻ ra thêm vài tuổi nữa, chị đảm bảo sẽ cảm dỗ Diệp Lăng Phi đến mức điên đảo thần hồn, căn bản là sẽ không ham hố gì bà xã ở nhà của anh ta nữa!

Trương Tuyết Hàn vừa nghe thấy Lý Khả Hân nói như vậy, hơi cúi đầu, gương mặt đỏ bừng lên như nước triều màu đỏ dâng. Lý Khả Hân nhìn thấy vậy, vội vàng nói:

- Anh xem em này, lại nói linh tinh, quên mất Tuyết Hàn còn là một tiểu cô nương, được rồi, em đi pha chút gì đó cho hai người uống nhé, hôm nay coi như em là bartender của quầy rượu, chuyên môn phục vụ cho hai vị khách quý này!

Nói đến đây, Lý Khả Hân quay sang chỗ Diệp Lăng Phi, nói:

- Đừng quên trả tiền boa cho em đấy nhé!

Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói:

- Khả Hân, xem ra em không thể nào đổi được cái tính này, luôn luôn ăn nói tùy tiện như vậy!

Lý Khả Hân cười duyên nói:

- Em cũng không giống như là bà vợ của anh, ăn nói nhẹ nhàng, chú ý có chừng có mực. Em chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi, là kiểu phụ nữ tầm thường, vì tiền thì không để ý gì đến mặt mũi nữa!

Lý Khả Hân cười nói đi vào quầy bar. Diệp Lăng Phi thấy Trương Tuyết Hàn còn đang đứng, vội vàng nói:

- Tuyết Hàn, đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi!

- A!

Trương Tuyết Hàn giống như là người nằm mơ mới tỉnh, vội vội vàng vàng ngồi xuống, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải chiếc ghế tròn ở gần đó. Thấy Trương Tuyết Hàn sắp ngã xuống, Diệp Lăng Phi tay nhanh lẹ mắt, dùng một tay ôm lấy eo Trương Tuyết Hàn, kéo Trương Tuyết Hàn trở lại. Thân thể mềm mại của Trương Tuyết Hàn tỏa ra hương thơm say đắm lòng người. Diệp Lăng Phi ôm hông Trương Tuyết Hàn, cảm thấy vòng eo cô mềm mại tinh tế như không có xương vậy. Toàn bộ thân thể của Trương Tuyết Hàn dựa vào trong lòng Diệp Lăng Phi, gương mặt của Trương Tuyết Hàn vốn chỉ hơi ửng đỏ, nhưng lúc này mặt cô đã đỏ rần cả lên. Diệp Lăng Phi lo lắng tim của Trương Tuyết Hàn không chịu nổi sự kích động như vậy, hắn vội vàng nhẹ giọng nói:

- Tuyết Hàn, em không sao chứ?

- Không có việc gì đâu ạ!

Giọng nói của Trương Tuyết Hàn lí nhí như tiếng muỗi kêu, gần như không thể nghe thấy được. Diệp Lăng Phi ôm Trương Tuyết Hàn, dìu cô đi đến trước quầy bar, nhẹ nhàng nói:

- Tuyết Hàn, có muốn anh ôm em đi tiếp không?

Nghe câu nói đó Trương Tuyết Hàn ngượng ngùng, vội vàng tự mình ngồi lên một cái ghế chỗ quầy bar. Diệp Lăng Phi cũng ngồi xuống cái ghế bên cạnh Trương Tuyết Hàn, nhìn thoáng qua gương mặt đỏ bừng như lửa của Trương Tuyết Hàn, càng sau đó hướng ánh mắt lên khuôn mặt của Lý Khả Hân ở phía đối diện. Lý Khả Hân vừa mới pha xong một ly rượu cho Diệp Lăng Phi, đặt ly rượu trước mặt hắn, cười nói:

- Diệp Lăng Phi à, anh cũng đừng có bắt nạt Tuyết Hàn nữa, da mặt Tuyết Hàn mỏng lắm, anh mới nói được hai câu mà mặt em ấy đã đỏ hết cả lên rồi kìa!

Trương Tuyết Hàn nghe Lý Khả Hân nói như vậy liền lí nhí:

- Chị Khả Hân, chị lại trêu em rồi!

- Chị có trêu chọc em đâu. Tuyết Hàn, chị đây còn đang nói giúp cho em nữa đó!

Lý Khả Hân cầm một ly nước hoa qua, nói với Diệp Lăng Phi:

- Em và Tuyết Hàn uống thứ này rất ngon!

Diệp Lăng Phi cười cười, không nói gì, cầm lấy ly rượu Lý Khả Hân vừa pha chế uống một ngụm. Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, lông mi hơi chớp, hỏi:

- À. Diệp Lăng Phi này, em hỏi anh một việc, nghe nói ngày hôm qua Bạch Tình Đình đóng vai cô dâu chạy trốn, mãi đến tận buổi trưa mới trở về, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, anh kể em nghe một chút!

Lại là chuyện này, Diệp Lăng Phi cảm thấy hình như tất cả mọi người đều biết chuyện này thì phải. Ngẫm lại, Diệp Lăng Phi đoán được người đã nói cho Lý Khả Hân biết rất có có thể là Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, nói:

- Khả Hân, việc này nói ra thì dài lắm, không nói ra thì hơn!

- Ngừng lại, có cái gì đâu chứ! Diệp Lăng Phi à, từ lúc nào mà anh lại đổi tính vậy, anh mau nói đi mà!

Lý Khả Hân thúc giục.

Diệp Lăng Phi cười cười, cũng không hé răng mà cầm chén rượu lên uống tiếp. Lý Khả Hân chờ đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Diệp Lăng Phi kể lại chuyện ngày hôm qua, cô liền nói:

- Thôi đủ rồi, anh đúng là khó xơi, em không nói với anh nữa, em tâm sự với Tuyết Hàn đây!

Lúc này Trương Tuyết Hàn uống một ngụm hết sạch cốc nước chanh trước mặt, sau đó ôn nhu nói:

- Chị Khả Hân, em phải về rồi, sắp tới kì thi, em còn phải tranh thủ thời gian để ôn tập!

- Ừ, em cứ về học đi!

Lý Khả Hân nói.

- Khi nào có thời gian thì đến đấy chơi!

- Dạ được!

Trương Tuyết Hàn đồng ý.

Trương Tuyết Hàn đứng lên, mặc áo khoác vào, cầm túi xách đi ra ngoài. Lý Khả Hân quay sang hỏi Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, anh không đưa Tuyết Hàn quay về trường học sao? Sao anh có thể để một cô bé như Tuyết Hàn một mình quay về chứ, vạn nhất trên đường có chuyện gì thì làm sao bây giờ!

- Chị Khả Hân, em có thể tự mình trở về mà, dù sao thì noi này cách trường học của em không xa lắm!

Trương Tuyết Hàn vừa nghe vậy, vội vàng xua tay ý bảo không cần, lúc này Diệp Lăng Phi lại đứng dậy, nói:

- Tuyết Hàn, để anh đưa em về!

Nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, Trương Tuyết Hàn không nói thêm nữa, cầm lấy túi xách, đi vòng qua người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nói với Lý Khả Hân:

- Khả Hân, em đi với anh cùng đưa Tuyết Hàn về!

- Cái này!

Lý Khả Hân hơi chần chừ một chút, sau đó cũng đồng ý:

- Được rồi, anh chờ em đi mặc áo khoác vào đã, cũng không thể mặc thế này mà đi ra ngoài chứ!

Lý Khả Hân đi vào bên trong mặc áo khoác, Diệp Lăng Phi và Trương Tuyết Hàn đứng ở ngoài cửa quán bar. Trương Tuyết Hàn quay đầu sang một bên, không dám nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhẹ giọng hỏi:

- Tuyết Hàn, em uống loại thuốc kia thấy thế nào?

- Em cảm thấy rất tốt. Diệp đại ca, cảm ơn anh!

Lúc Trương Tuyết Hàn nói chuyện thì cô vẫn nghiêng đầu sang một bên như lúc trước. Diệp Lăng Phi đứng sang chỗ khác, đối diện với Trương Tuyết Hàn, hắn nhìn Trương Tuyết Hàn, nói:

- Tuyết Hàn, có chuyện gì thì cứ tìm anh, biết không?

Trương Tuyết Hàn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Diệp đại ca, em biết rồi!

- À. Tuyết Hàn, có nếu có thời gian thì có thể tìm anh đi chơi, anh rất muốn cùng em đi ra ngoài đi ra ngoài tản bộ!

Diệp Lăng Phi tắc nghẹn hồi lâu mới nói ra được câu này. Trương Tuyết Hàn cúi đầu, thẹn thùng nói:

- Diệp đại ca, em sẽ làm thế!

Sau khi ngừng lại trong chốc lát, Trương Tuyết Hàn lại thấp giọng nói:

- Diệp đại ca, chuyện buổi tối hôm đó là em tự nguyện, anh không cần phải cảm thấy áy náy đâu!

Diệp Lăng Phi không biết nói nhu thế nào với Trương Tuyết Hàn, hắn nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon mảnh khảnh của cô, thấp giọng:

- Tuyết Hàn, nhớ kỹ, nếu có việc hoặc nếu không có việc gì thì cũng cứ gọi cho anh, anh rất thích nghe giọng nói của em!

Lúc Trượng Tuyết Hàn nghe được câu nói này của Diệp Lăng Phi cô cảm thấy tim mình đập nhanh hẳn lên, theo thói quen lấy tay che ngực. Diệp Lăng Phi thấy vậy, vội vàng hỏi:

- Tuyết Hàn, không phải là em thấy khó chịu đó chứ?

- Không phải!

Trương Tuyết Hàn cắn môi, cúi đầu, dịu dàng nói:

- Em thích nghe Diệp đại ca nói nhu vậy. Diệp đại ca, em có thể gọi điện thoại cho anh sao?

- Tất nhiên là có thể rồi!

Diệp Lăng Phi ôm eo Trương Tuyết Hàn, nhẹ nhàng nói:

- Chỉ cần là điện thoại của Tuyết Hàn, lúc nào anh cũng không cảm thấy phiền!

Trương Tuyết Hàn không nói gì thêm nữa, thân thể mềm mại của cô ỉ ôi trong lòng Diệp Lăng Phi.

Lý Khả Hân mặc thêm một chiếc áo gió từ bên trong đi ra, chiếc giày bó mà cô đi giẫm trên mặt đất phát ra những tiếng vang thanh thúy. Tiếng bước chân của Lý Khả Hân khiến Trương Tuyết Hàn tỉnh táo lại, cô vội vàng rời khỏi ngực Diệp Lăng Phi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Khả Hân. Vừa rồi Lý Khả Hân đã sớm thấy rõ mọi chuyện, trên mặt cô mang theo nụ cuời, đi tới trước mặt Trương Tuyết Hàn và Diệp Lăng Phi, nói:

- Hai vị, tôi không quấy rầy hai vị chứ?

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Nếu như anh nói là có thì em sẽ làm thế nào?

- Lại vào trong quán ngồi thêm một tiếng nữa, chờ hai người trò chuyện xong thì đi ra!

Lý Khả Hân cười nói.

Ba người ròi khỏi quán bar, từ chỗ quán bar đến trường học của Trương Tuyết Hàn cũng không xa lắm. Diệp Lăng Phi không lái xe, để xe lại trước cửa quán. Ba người đi bộ tới trước cửa trường học. Trương Tuyết Hàn nói một câu “Hẹn gặp lại" với Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân rồi đi vào bên trong. Chờ Trương Tuyết Hàn đi vào trong trường, Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân mới quay về. Lý Khả Hân khoác tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Diệp Lăng Phi à, bây giờ không có ai nữa rồi, anh kể xem rốt cuộc anh và Bạch Tình Đình đã xảy ra chuyện à đi!

- Em nhiều chuyện quá nhỉ!

Diệp Lăng Phi nhìn Lý Khả Hân, nói:

- Em thực sự muốn biết sao?

- Đương nhiên là em muốn biết rồi!

Lý Khả Hân nói.

- Vì sao lại có chuyện như vậy?

Diệp Lăng Phi khoác tay Lý Khả Hân, hai người lại đi bộ về quán bar. Diệp Lăng Phi suy nghĩ một lát rồi nói:

- Anh không biết phải nói như thế nào. Khả Hân, anh muốn hỏi em một chuyện, em có quen một người đàn ông tên là Diệp Phong không?

- Diệp Phong ư?

Lý Khả Hân nghe thấy cái tên này xong, khẽ lắc đầu, nói:

- Em không quen anh ta!

- Thế thì lạ nhỉ!

Diệp Lăng Phi nói.

- Diệp Phong lại nói là hắn biết em, hơn nữa hôm qua còn gặp em đó!