Tay trái Diệp Lăng Phi giữ chặt tên đó, tay phải nắm đao đâm mạnh vào tim hắn. Động tác này kết thúc trong chốc lát. Tên đó không hề có bất kì phản ứng nào đã bị diệt.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi đẩy xác tên đó tới bên tường, một tên khác cũng nhảy vào. Có điều, tên này bước vào không nhìn thấy đồng bọn của hắn, liền cảnh giác giơ súng lên.
Nhưng lúc này cũng đã quá muộn. Diệp Lăng Phi nhanh như cắt, một nhát lao thẳng tới hắn.
Pằng!
Âm thanh rất khẽ vang lên. Ngay lúc tên đó ngã xuống, khẩu súng siêu thanh trên tay hắn bắn ra một phát đạn. Đạn bay vυ't qua bên tai Diệp Lăng Phi, bắn vỡ tấm kính cửa sổ.
Diệp Lăng Phi thầm kêu nguy. Con dao trên tay phải hắn làm một đường chí mạng lao thẳng vào tim hắn. Ngay sau đó, Diệp Lăng Phi vυ't một cái, từ người tên đó lao thẳng về phía tường, cầm ra cây súng của hắn.
Theo Diệp Lăng Phi suy đoán, ngay khi phát súng vô thanh đó đập vỡ kính, hai tên đang cầm súng nấp ở bên ngoài kia sẽ bắt đầu tập kích biệt thự. Những viên đạn đó phá vỡ kính cửa sổ.
Diệp Lăng Phi không động tĩnh gì, hắn nấp mình vào bên tường, tay cầm súng, đợi cơ hội. Tuy Diệp Lăng Phi không có động tĩnh gì nhưng Trương Vân ở trong biệt thự nghe thấy tiếng động, liền đi mở điện lên. Trương Vân vừa mở cửa phòng, Diệp Lăng Phi liền lao ngay tới, đè Trương Vân vào trong phòng.
- Mau tới bên giường, không được ra ngoài!
Diệp Lăng Phi nói xong, liền tắt ngay điện. Nhưng lúc này đã quá muộn. Hai tên bên ngoài thấy có ánh điện, liền tiến tới bên này. Diệp Lăng Phi cũng không ngó đầu ra mà lặng lẽ chờ động tĩnh. Diệp Lăng Phi lúc này thầm mừng vì Bạch Tình Đình vì quá mệt, nên ngủ rất sâu. Nếu lúc này Bạch Tình Đình mà tỉnh dậy, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị tấn công.
Bên ngoài biệt thự vọng lại tiếng bước chân. Tên đó không có ý lao vào biệt thự mà ở ngoài biệt thự tìm cơ hội. Lúc này, rất giống với trò trốn tìm.
Hai tên bên ngoài coi Diệp Lăng Phi chính là con mồi. Bọn chúng muốn săn Diệp Lăng Phi. Chỉ tiếc rằng, bọn chúng lại gặp phải một đối thủ lợi hại hơn. Trò chơi lúc này đã bị đảo ngược lại, trở thành Diệp Lăng Phi săn bọn chúng.
Lần theo tiếng bước chân, Diệp Lăng Phi có thể đoán ra. Hai tên đó đã áp sát vào cửa biệt thự. Ngay khi tiếng động khe khẽ phát ra từ cửa biệt thự. Diệp Lăng Phi liền bất ngờ nhảy vọt ra. Ngay lúc nhảy ra, súng trong tay hắn phát ra hai tiếng pằng pằng. Sau tiếng súng lanh lảnh đó, một tên ngã xuống. Còn tên kia thấy tình hình bất ổn, quay người liền chạy.
Vai Diệp Lăng Phi đập vào góc bàn. Hắn cảm thấy đau điếng. Thân thủ hiện nay của hắn rõ ràng đã kém đi rất nhiều. Cuộc sống an nhàn trong thời gian dài của Diệp Lăng Phi đã khiến thân thủ của hắn phản ứng không kịp so với não hắn. Diệp Lăng Phi nghiến răng, trong lòng thầm mắng: Chó chết, mình đúng là già thật rồi!
Diệp Lăng Phi cũng không để ý tới cơn đau dữ dội ở bờ vai trái của hắn. Hắn đứng dậy, cầm súng, đuổi ra ngoài. Vừa đuổi ra ngoài biệt thự, liền thấy tên đó nhảy qua lan can, chạy về phía chiếc Audi màu đen đang đõ gần biệt thự. Diệp Lăng Phi cũng chạy theo, khi Diệp Lăng Phi đuổi tới, tên đó đã khởi động xe. Diệp Lăng Phi liền dừng lại, giơ súng lên, ngay khi chiếc xe đó vừa lái được vài mét. Bỗng nghe thấy pằng pằng pằng, liền lúc ba phát súng bắn nổ tung bánh xe của chiếc Audi màu đen đó. Đầu xe đâm thẳng vào cột đèn bên cạnh.
Tay phải Diệp Lăng Phi cầm súng, nhanh chân bước tới. Ngay lúc Diệp Lăng Phi bước tới, hắn liền phát hiện tên tấn công hắn đã máu đầy đầu, nằm bất động gục vào vô lăng xe. Tiếng còi xe cảnh sát đập vỡ không gian buổi đêm yên tĩnh đỗ trước cửa biệt thự của Diệp Lăng Phi. Hai mươi cảnh sát đang bận rộn làm việc tại hiện trường.
Trong nhà, Bạch Tình Đình đã thay bộ quần áo ngủ màu trắng, đi chiếc dép da ngồi trong phòng khách. Sắc mặt Bạch Tình Đình có chút trắng bệch. Cô đâu đã trải qua chuyện thế này chứ. Lúc này, Bạch Tình Đình cảm thấy rất sợ hãi. Cô dựa vào lòng Diệp Lăng Phi, để Diệp Lăng Phi ôm.
Ngồi trước mặt Diệp Lăng Phi chính là đại diện đội trưởng đội cảnh sát hình sự Phùng Tranh, mặt hắn rất bình thản. Hỏi Diệp Lăng Phi vài câu. Diệp Lăng Phi cũng chỉ đơn giản kể lại. Hắn không nói chuyện hắn có súng. Một viên cảnh sát ngồi bên cạnh ghi khẩu cung. Trương Vân cũng bị sợ tới mức run cầm cập. Những chuyện thế này, bất kể người bình thường nào gặp phải đều cảm thấy sợ hãi.
- Diệp tiên sinh, tôi muốn biết anh làm thế nào có thể một mình đối phó với bốn tên?
Phùng Tranh hỏi.
- Đội trưởng Phùng, tôi đã nói rồi. Câu hỏi này không cần tôi phải trả lời nữa chứ!
Diệp Lăng Phi nhìn Phùng Tranh. Thật lòng mà nói, hắn không thích con người này. Diệp Lăng Phi cũng không phải thần thánh gì, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu Phùng Tranh. Nhưng qua biểu hiện của Phùng Tranh, Diệp Lăng Phi có thể nhìn thấy Phùng Tranh không hề có ý tốt gì với hắn. Phùng Tranh vốn đã gặp qua Chu Hân Mính, thậm chí còn có cảm tình với Chu Hân Mính. Nhưng cũng vì sự xuất hiện của Diệp Lăng Phi, khiến Phùng Tranh tuy có cảm tình với Diệp Lăng Phi cũng không có cơ hội nói ra. Nếu lúc này Chu Hân Mính ở đây, mọi chuyện sớm đã giải quyết xong rồi.
Phản ứng của Phùng Tranh vẫn nằm trong dự tính của Diệp Lăng Phi. Thấy Phùng Tranh lắc đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ba tên trong đó đều gặp phải một đòn chí mạng. Trong đó có một tên bị bắn. Tôi biết vết thương từ súng trên người tên đó từ đâu ra. Diệp tiên sinh, tôi có thể to gan đưa ra giả thiết thế này không. Anh có súng. Mấy tên này bước vào, anh lập tức tấn công bọn họ trước. Còn một đao đâm thẳng vào người bọn chúng. Tôi có thể nghĩ rằng anh tự ý giấu đao trong nhà. Chứ không phải do đối phương mang tới. Nếu mọi chuyện giống như tôi đoán, tôi nghĩ Diệp tiên sinh cần thiết phải cho tôi câu trả lời cụ thể hơn. Chứ không đơn giản như anh vừa nói.
Diệp Lăng Phi còn chưa kịp nói, Bạch Tình Đình lúc này đã tức giận quát:
- Anh đang làm cái gì thế hả. Nhà tôi bị tập kích. Chồng tôi suýt mất mạng. Anh lại còn ở đây nghi ngờ chồng tôi. Tôi muốn biết giờ anh đang làm gì hả. Anh cút đi cho tôi. Tôi không muốn nhìn thấy anh. Còn có vấn đề gì, tôi sẽ để luật sư của tôi nói chuyện với anh. Đừng nghĩ rằng anh có thể lấy chức vụ đại diện đội trưởng đội cảnh sát hình sự là anh có thể vu cáo chồng tôi!
Bạch Tình Đình trước giờ chưa bao giờ tức giận như vậy. Những lời này của Bạch Tình Đình khiến Phùng Tranh có chút tức giận, nhưng, hắn lại không thể bộc lộ ngay trước mặt được, hắn chỉ lạnh hừm nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ về trước, tôi hy vọng Diệp tiên sinh có thể cho tôi câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:
- Đội trưởng Phùng, anh cứ làm cho tốt việc bây giờ đi. Đừng có lo chuyện của tôi làm gì. Tôi biết anh có thành kiến với tôi. Nhưng, giờ tôi mới là người xảy ra chuyện, chuyện anh cần giải quyết bây giờ là làm thế nào để tôi không bị tấn công nữa. Còn chuyện tôi có súng hay không, phiền anh làm xong chuyện này đi rồi hãy nói. À, tiện cũng nhắc anh một câu, chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự này của anh vẫn chưa chính thức đâu. Tôi nghe nói anh sắp được đương nhiệm chính thức rồi, có điều, anh không nên vui sớm như vậy, dù anh làm được tôi cũng có thể lấy nó xuống. Tôi không phải muốn dọa anh, muốn lấy nó đi, quá đơn giản!
Phùng Tranh trợn mắt lườm Diệp Lăng Phi. Không nói gì, xoay người, rời khỏi biệt thự. Hiện trường đã được xử lý sạch sẽ. Mấy cái xác đó đã được đưa đi. Trương Vân lúc này mới bình tĩnh lại được chút. Cô lại bắt đầu thu dọn những mảnh vỡ cửa kính và vết máu.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình cũng không lên lầu vội. Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Tay Diệp Lăng Phi kẹp điếu thuốc, hút một hơi thật dài. Bạch Tình Đình nhìn tâm trạng Diệp Lăng Phi có vẻ phiền muộn. Cô dựa người vào lòng Diệp Lăng Phi, khẽ hỏi:
- Ông xã, chuyện này rốt cục là thế nào. Sao bọn họ lại muốn gϊếŧ chúng ta?
- Bọn chúng muốn gϊếŧ anh, không phải em!
Diệp Lăng Phi nói.
- Bốn tên đó là nhằm vào anh!
- Gϊếŧ anh?
Bạch Tình Đình hoảng hốt nói.
- Ông xã, ai muốn gϊếŧ anh. Chuyện này nguy hiểm quá. Hay chúng ta mời bảo vệ đi!
- Hừm, mời bảo vệ thì không cần!
Diệp Lăng Phi lạnh hắng giọng nói:
- Anh biết kẻ nào muốn gϊếŧ anh.
- Ông xã....!
Bạch Tình Đình vừa định nói liền bị Diệp Lăng Phi cắt ngang nói:
- Tình Đình, em không phải lo. Anh biết phải xử lý thế nào. Giờ cũng muộn rồi, em mau đi ngủ đi!
- Một mình em ngủ không được!
Bạch Tình Đình nói:
- Ông xã, giờ em rất sợ!
- Tình Đình, đừng sợ. Tối nay anh sẽ ở cùng em!
Diệp Lăng Phi nói xong liền hôn Bạch Tình Đình một cái. Hắn lại lấy điện thoại, gọi cho Dã Thú, nói:
- Dã Thú, cậu cho người tới nhà tôi ngay nhé. Nhớ mang theo vũ khí đó!
- Đại ca, có chuyện gì thế?
Dã Thú và Lục Tuyết Hoa vừa mới ngủ, bị điện thoại của Diệp Lăng Phi làm tỉnh giấc. Dã Thú nghe Diệp Lăng Phi nói phái người qua, hơn nữa còn mang theo vũ khí. Dã Thú thấy có chuyện, liền vội vàng hỏi:
- Đại ca, có phải chỗ anh xảy ra chuyện gì không?
- Bị tấn công rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Bốn tên mang theo súng, tất cả bị anh diệt rồi. Nhưng Tình Đình sợ. Dã Thú, cậu cho người qua đây, anh muốn để Tình Đình yên tâm. Còn những chuyện khác, mai anh sẽ nói với cậu sau!
Diệp Lăng Phi nói:
- Chuyện này tạm thời không nói nữa. Mai chúng ta tới công ty nói chuyện. Tối nay chỉ thế thôi. Anh đoán bọn chúng cũng không dám tới nữa đâu. Nhưng, Tình Đình vì quá sợ hãi, anh muốn cậu cho người qua đây bảo vệ chỗ này. À, tiện mai còn phải bảo đảm sự an toàn cho Tình Đình nữa. Mấy ngày gần đây, tình hình thành phố Vọng Hải biến động. Anh không muốn Tình Đình gặp phải bất cứ chuyện gì.
- Đại ca, em biết rồi. Giờ em sẽ đi làm ngay.
Nói chuyện xong với Dã Thú, Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình đang dựa vào lòng hắn, hắn liền an ủi nói:
- Tình Đình, em không phải lo đâu. Anh đã bảo Dã Thú cho người của công ty Bảo An tới đây bảo vệ chúng ta rồi. Tối nay em có thể yên ổn ngủ thật ngon rồi!
- Ông xã, chỉ cần có anh bên cạnh. Em sẽ không sợ bất cứ gì nữa!
Bạch Tình Đình dịu dàng nói.
Diệp Lăng Phi nhìn Trương Vân đang thu dọn. Hắn liền nói với Trương Vân:
- Trương Vân, cô cũng đừng dọn nữa. Mau đi ngủ đi!
- Diệp tiên sinh, không sao. Tôi ngủ cũng khá muộn!
Trương Vân nói.
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu. Hắn cũng không kiên quyết muốn Trương Vân phải về phòng. Diệp Lăng Phi không muốn để Trương Vân cảm thấy hắn ép buộc cô làm việc. Trước giờ, Diệp Lăng Phi chỉ hy vọng Trương Vân coi đây như nhà của cô. Diệp Lăng Phi đứng dậy, ôm Bạch Tình Đình lên phòng.
Bạch Tình Đình nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, ngủ rất ngon. Thậm chí cô không hề nghĩ tới chuyện đáng sợ xảy ra tối qua. Lúc Bạch Tình Đình tỉnh dậy, thấy Diệp Lăng Phi đang nhìn cô, Bạch Tình Đình liền dịu dàng hỏi:
- Ông xã, anh tỉnh dậy lúc nào thế?
- Anh vừa tỉnh xong!
Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, tay hắn đặt lên bộ ngực sữa của Bạch Tình Đình. Khẽ khẽ vuốt ve cặp ngực sữa đầy đàn hồi đó. Miệng khẽ nói:
- Bà xã, dáng em ngủ đáng yêu thật. Nãy anh nhìn mê luôn!
- Vớ vẩn, anh lại nịnh em chứ gì!
Bạch Tình Đình nở nụ cười ngọt ngày. Cô khẽ rời khỏi lòng Diệp Lăng Phi, chọn tư thế nằm thoải mái chút. Bạch Tình Đình đưa tay đặt lên ngực Diệp Lăng Phi, khẽ nói:
- Có điều, em thích nghe.
Tay trái Diệp Lăng Phi vừa định nắm lấy bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực hắn, bỗng, cau mày. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi cau mày, liền vội hỏi:
- Ông xã, anh sao thế?
- Tối qua anh đập vào vai. Vốn đã không cảm thấy đau nữa. Không biết sao ngủ một đêm rồi mà lại càng đau hơn thế này.
- Ông xã, để em xem nào!
Bạch Tình Đình vội vàng bò lên người Diệp Lăng Phi, nhìn bả vai Diệp Lăng Phi, chỉ thấy vai Diệp Lăng Phi sưng húp lên. Bạch Tình Đình vừa nhìn thấy, liền cuống lên nói:
- Ông xã, vai anh sưng rồi. Để em đưa anh đi viện.
- Không sao đâu. Anh biết vai anh sưng rồi!
Diệp Lăng Phi cười cười. Tay phải hắn lại nắn nắn ngực Bạch Tình Đình. Cố ý dùng ngón tay kẹp lấy núm hoa trên ngực Bạch Tình Đình. Hắn nghiêng người, để ngực hắn ép chặt vào bộ ngực trần của Bạch Tình Đình, mở miệng nói:
- Là tối qua anh đập vào góc bàn. Khả năng do anh lâu không tập luyện, thể chất đi xuống rồi. Sau này, xem ra phải thường xuyên tập luyện rồi!
- Ông xã, thật sự không sao chứ?
Bạch Tình Đình hỏi.
Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:
- Bà xã yêu, anh thật sự không sao cả. Thôi, dậy nào, anh còn phải đi gặp Dã Thú nữa.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, cô liền thơm lên mặt Diệp Lăng Phi một cái. Rồi lật chăn ra ngồi dậy. Tối qua, lúc Bạch Tình Đình ngủ, cô đã cởi hết đồ không mặc gì cả. Bạch Tình Đình lúc này ngồi dậy, liền để Diệp Lăng Phi nhìn thấy tấm lưng trần nõn nà đầy mê người của Bạch Tình Đình đốt lên dục hỏa trong người hắn. Diệp Lăng Phi nhịn không được cũng ngồi dậy, cũng không thèm để ý tới chiếc vai bị đau của hắn. Hai tay từ đằng sau ôm lấy Bạch Tình Đình.