Đô Thị Tàng Kiều

Chương 779: Công tử nhà giàu

Diệp Lăng Phi vừa nhắc tới người tên Tôn Cúc thì Bạch Tình Đình đột nhiên nói với hắn là biết chuyên gì đã xảy ra. Điều này khiến cho Diệp Lăng Phi chẳng hiểu gì cả. Hắn vội hỏi:

- Bà xã, em biết đó là chuyện gì sao?

- Em chỉ nói là nếu người anh nhắc tới và người em biết cùng là một người, thì rât có thể có một số chuyện là thật!

Bạch Tình Đình không dám khẳng định. Cô nói:

- Công ty chúng ta có người quản lý tài vụ tên Tôn Cúc thật. Cô ta đã từng lợi dụng công quỹ hơn 300 vạn. Sự việc bại lộ. Mọi việc được điều tra rõ. Nhưng tụi em lại xét tới việc cô ta là nhân viên lâu năm của tập đoàn, hơn nữa cô ta cũng đã hoàn lại tiền vì vậy tụi em cũng không truy cứu nữa mà chỉ giải quyết nội bộ, sa thải cô ta ra khỏi công ty.

Diệp Lăng Phi vừa nghe xong liền hỏi:

- Bà xã! Em có nhớ khi nào công ty giải quyết vụ Tôn Cúc đó không?

- Việc này em cũng không nhớ rõ lắm. Em chỉ nhớ là cách đây không lâu, nhưng cụ thể là khi nào phải về công ty tra lại!

Bạch Tình Đình nói xong, đột nhiên hỏi:

- Ông xã, có phải anh nghi ngờ Tôn Cúc có vấn đề?

- Rất có khả năng này, vì tài khoản của thị trưởng Chu đột nhiên tăng lên hơn ba triệu, mà người chuyển tiền không ai khác chính là Tôn Cúc. Công ty chúng ta lại bị cô ta lợi dụng hơn ba triệu tiền vốn. Nếu như cô ta cố tình cãi rằng cô ta chỉ là người trung gian thì sự việc sẽ càng thêm rắc rối.

Sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói xong. Bạch Tình Đình đã hiểu ý của hắn và đồng ý với cách nói của hắn. Cô nói ngay ngày mai sẽ trở về Vọng Hải, lập tức tới tập đoàn Thế Kỷ điều tra ra mọi chuyện. Tình hình cụ thể thì ngày mai mới biết được.

Diệp Lăng Phi sau khi gọi điện cho Bach Tình Đình thì nằm dài trên giường. Cứ theo tình hình này, Tôn Cúc này rất có vấn đề. Diệp Lăng Phi cảm thấy không ngủ được, bèn cầm lấy điện thoại gọi điện cho Bạch Tình Đình hỏi về tình hình khái quát của người đàn bà Tôn Cúc kia. Sau đó hắn lại gọi về cho Dã Thú đang ở Vọng Hải, bảo hắn phái người đi nhất định phải tìm cho ra Tôn Cúc.

Trong lúc hắn đang nói chuyện với Dã Thú và bảo anh ta đi tìm Tôn Cúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ. Hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra phía cửa. Cửa phòng mở ra, đứng trước cửa phòng là Chu Hân Mính.

- Suỵt.

Cô làm dấu bảo Diệp Lăng Phi đừng lên tiếng, rồi kéo hắn vào phòng. Hắn thò tay khép cửa lại nhưng nghĩ tới việc mẹ Chu Hân vừa xuất hiện lúc nãy hắn liền khóa luôn lại. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại đi về phía giường thì Chu Hân Mính đã ngồi ở đó rồi.

Sau khi nói chuyện với Dã Thú xong hắn quăng điện thoại sang một bên rồi kéo Chu Hân Mính lại ôm vào lòng Chu Hân Mính giọng trách móc nói:

- Tất cả tại anh đó, vừa nãy để mẹ nhìn thấy chuyện chúng ta mặn nồng. Vừa nãy em về phòng mẹ chỉ nói chuyện của bố. Mặc dù mẹ không nhắc gì tới chuyện đó, nhưng em luôn lo lắng mẹ sẽ mắng em mất. Tất cả là tại anh hại em thảm như vậy. Nếu em mà bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, anh nhất định phải nhận em. Nếu không em chẳng còn chỗ nào đi nữa.

Chu Hân Mính làm bộ giận như vậy nhưng thực ra là đang làm nũng. Mặc dù cô ấy là đại đội trưởng của đội cảnh sát hình sự nhưng mãi mãi vẫn là một người phụ nữ, sau khi trải qua chuyện này thì điều cô mong muốn nhất chính là có được sự quan tâm của người đàn ông mình yêu thương. Bộ dạng nũng nịu này của cô vô cùng cám dỗ làm cho Diệp Lăng Phi thấy ngứa ngáy trong người. Hắn liền đặt cô xuống giường. Ôm chặt lấy cô. Hai người hôn nhau say đắm.

Mới 4h sáng Chu Hân Mính đã lén lén trốn về phòng. Cô lo lắng sẽ bị mẹ phát hiện đã ngủ cùng Diệp Lăng Phi cả đêm qua. Không có Chu Hân Mính bên cạnh. Diệp Lăng Phi không ngủ tiếp được. Chiếc gối bên cạnh vẫn còn mùi hương của Chu Hân Mính. Khiến cho hắn trở mình liên tục không thể nào ngủ được.

Hơn 6h sáng Diệp Lăng Phi vẫn không thể ngủ được. Hắn bèn thức dậy một mình ra khỏi khách sạn. Khí hậu nơi này rõ ràng không tốt bằng khí hậu ở Thành Phố Vọng Hải. Sáng rồi mà vẫn lạnh.

Hắn đi một mạch tới công viên Khai Phương gần khách sạn. Trong công viên rất nhiều người già đang tập luyện. Hắn chọn lấy một cái ghế dài ngồi xuống và nhìn những người già đang tập luyện đó với cảm giác mệt mỏi.

Đột nhiên ở phía đông bắc của công viên vọng lại một âm thanh rất ầm ĩ, hắn cũng ngoái đầu nhìn xem thì thấy ở góc đó có một chiếc ô tô đen đang đỗ. Bên cạnh chiếc xe đó là một đôi nam nữ. Vì khoảng cách khá xa nên hắn không nhìn rõ khuôn mặt hai người đó. Chỉ biết rằng hai người đó đều là thanh niên.

Diệp Lăng Phi chỉ là trong lúc chẳng có việc gì làm nghe thấy tiếng náo nhiệt cảm thấy bên đó hình như là xảy ra chuyện gì mới lại gần để xem. Khi hắn tới gần thì mới nhìn rõ hai người đó khoảng tầm hơn 20, mặt mũi sáng sủa, da trắng, Mới nhìn là biết con nhà giàu.

Người thanh niên còn lại thì cũng rất anh tú, chỉ có điều toát ra một vẻ rất ngạo mạn.

Còn cô gái phía trước đó thì trang điểm rất hợp thời, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn lộ ra đôi vai và cái váy ngắn màu trắng. Bên dưới đùi là chiếc tất dài sọc kẻ đen trắng.

Thật ra cô gái đó rất thuần khiết chỉ là trang điểm đậm quá thành ra hơi lòe loẹt. Đôi mắt đen nhánh, trên mặt là lớp phấn hồng dầy dầy, chỉ là lúc đó lớp phấn đã bị nước mắt làm nhòe mất.

Lúc Diệp Lăng Phi vừa bước tới thì nghe thấy có một vài người tốt bụng nói rằng:

- Cậu kia cũng quá đáng thật, tại sao lại có thể đối xử như vậy với một cô gái cơ chứ!

Diệp Lăng Phi vừa tới hắn không rõ là vừa xảy ra chuyện gì. Nhưng cũng lờ mờ đoán được là chuyện tình cảm nam nữ. Ánh mắt hắn quét qua cô gái thì thấy cô ta đang ôm chật eo cậu thanh niên và khóc lóc:

- Em sai rồi. Lần sau không bao giờ em dám giận dữ với anh nữa. Anh đừng bỏ mặc em có được không?

Người thanh niên kia cười nhạt nói:

- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, giữa chúng ta chỉ là chơi đùa. Bây giờ tôi thấy chán cô lắm rồi, không muốn chơi cùng cô nữa,chúng ta đường ai nấy đi.

- Em sai rồi. Em không muốn xa anh, anh cho em thêm một cơ hội nữa được không.

Cô gái đó cầu xin.

Tên thanh niên đó dường như không để ý tới mọi người xung quanh đang nhìn mình, gạt hai tay cô gái ra rồi bước đi, lạnh lùng nói:

- Tôi nói não cô bị nước vào à, hay là không hiểu tiếng người. Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, giữa tôi và cô không hề có bất kỳ quan hệ nào hết.

- Vậy chuyện đêm qua giữa chúng ta..

Cô gái đó chưa nói hết câu đã bị anh ta chặn họng:

- Tối hôm qua làm sao, đó là do cô tự nguyện, liên quan gì tới tôi. Là cô đồng ý cho tôi, vì vậy tôi mới cho cô cơ hội thôi. Bây giờ hả, tôi nhìn cô cũng thấy phát ngán rồi!

- Cậu kia! Làm như vậy là sai rồi.

Một cụ già không chịu được nữa bèn lên tiếng.

- Cái lão già này! Đây là việc của tôi, liên quan gì tới lão.

Hắn lớn tiếng quát, hoàn toàn không quan tâm tới việc đó là một cụ già.

Diệp Lăng Phi không quen nhìn thấy những người ăn cháo đá bát như vậy, vốn đã định dạy giỗ hắn một trận, nhưng lại cố kiềm chế. Bây giờ vướng vào chuyện của Chu Hân Mính, hắn cũng chẳng có thời gian giải quyết chuyện này. Tốt nhất là không nên can thiệp.

Hắn đang nghĩ ở lại xem tiếp hay đi về thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo. Hắn nhấc điện thoại lên nghe:

- Tiêu Tiếu, sớm như vậy mà đã gọi điện cho anh rồi!

- Sư phụ sáng nay anh thích ăn gì? Em sắp tới khách sạn rồi. Trên đường đi em sẽ mua cho anh.

- Nha đầu ngốc! Sao em tới sớm vậy chứ!

- Bây giờ anh không có trong khách sạn. Đang đi dạo này.

- Sư phụ? Anh ở bên ngoài hả? Ở đâu vậy?

- Anh ở trong công viên bên cạnh khách sạn ý! Ở đây đang có trò hay, anh đang xem mọi người rất náo nhiệt. Tiêu Tiếu nếu không có việc gì thì cùng tới đây xem đi!

- Được em tới ngay!

Diệp Lăng Phi cất điện thoại quay ra người con gái đó vẫn khóc và níu chàng thanh niên nọ. Hắn có vẻ không thể nhẫn nại thêm được nữa bèn móc ví tiền ra, rút ra một tập tiền ném vào mặt cô gái quát:

- Cút, cô ngủ với tôi cũng chỉ là vì tiền thôi phải không, được tôi cho cô tiền, coi như phí chia tay, sau này đừng có bám theo tôi nữa.

Cô gái đó không đi nhặt số tiền vung vãi trên đất đó mà chạy lại ôm cỗ gã thanh niên khóc lóc:

- Em không cần tiền, em chỉ cần ở bên anh thôi. Bây giờ em không thể xa anh được vì em..., em có thai rồi!

- Cái gì, cô mang thai?

Cậu thanh niên giật mình, nhưng vẫn lạnh nhạt nói:

- Mang thai thì đi phá đi, có gì đâu, cùng lắm thì tôi đưa thêm tiền cho cô.

Nói xong anh ta lục moi ra một xếp tiền ném vào mặt cô gái nói:

- Nhiêu đây đủ rồi!

Vu Tiêu Tiếu lái xe một mạch tới công viên. Xuống xe thấy bên này có đám đông rất ồn ào. Vu Tiêu Tiếu chẳng hề để ý tới đôi thanh niên kia mà chỉ lo đi tìm Diệp Lăng Phi.

- Sư phụ đang xem gì thế?

Vu Tiêu Tiếu tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, cười ha ha rồi quay mặt ra hướng Diệp Lăng Phi đang nhìn xem rốt cuộc hắn ta đang xem cái gì?

- Không có gì, chỉ là xem cãi nhau thôi!

Diệp Lăng Phi đáp, Diệp Lăng Phi vừa nói hết câu thì nghe thấy tiếng thất thanh của Tiêu Tiếu:

- Tại sao lại là anh ta!