Diệp Lăng Phi theo lời hẹn của Trịnh Khả Nhạc, đoán định thời gian sắp tới liền lái xe đến quán ăn trên đường Thái Nguyên. Hắn đỗ lại, vừa xuống xe đã thấy Trịnh Khả Nhạc đang đứng ở cửa nhìn quanh xem hắn đến chưa. Trịnh Khả Nhạc rõ ràng đã chuẩn bị trang phục rất tỉ mỉ, hai má đánh phấn nhạt, đôi lông mày tinh tế cùng đôi mắt câu hồn khiến đàn ông nhìn qua một lần cũng khó có thế quên, đôi môi đánh son đỏ mọng cực kì gợi cảm. Trịnh Khả Nhạc mặc một chiếc váy trắng dài quá gối, thắt lưng màu đen, làm cho vòng eo thon thả của cô càng thêm mảnh khảnh, chân đi tất da, tóc để xõa, vùng cô áo đê hở làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màng, hai cánh tay như ngọc để trần, tay trái thoải mái tự nhiên, tay phải cầm một chiếc xắc tay xinh xắn.
Thấy Diệp Lăng Phi đến, Trịnh Khả Nhạc vội vàng ra đón, cô vừa đi, mấy người đàn ông chuẩn bị vào quán cũng dõi ánh mắt theo hành động của Trịnh Khả Nhạc, trong đó có một gã mới ngoài hai mươi bỗng kêu lên thảm thiết, hắn dùng tay che trán, oán giận nói:
- Cửa này mở kiểu quái gì thế!
Có lẽ tên này vừa rồi quá chú ý đến Trịnh Khả Nhạc nên vô ý va đầu vào cửa.
- Sao giờ này anh mới đến, người ta đợi anh lâu lắm rồi đấy!
Trịnh Khả Nhạc bước tới khoác tay Diệp Lăng Phi đến, trên người mang theo hương nước hoa nồng đậm. Diệp Lăng Phi hơi khịt mũi, nói:
- Khả Nhạc, từ lúc nào em lại xức nước hoa nồng như vậy?
- Hôm nay là tình huống đặc thù!
Trịnh Khả Nhạc nói, liếc mắt nhìn sang chiếc xe Diệp Lăng Phi sử dụng khúc khích cười, tỏ vẻ khen ngợi:
- Diệp đại ca à, anh mua chiếc xe này hồi nào vậy, sao trước đây em không thấy anh lái?
- Anh mua lâu rồi, chỉ là do em không chú ý đến mà thôi!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Thế nào, tối nay anh cố ý sử dụng chiếc xe này là để thêm phần mặt mũi cho em đó, có thích không?
- Cảm ơn Diệp đại ca!
Trịnh Khả Nhạc vừa nói vừa ghé môi sát sương mặt của Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng hôn một cái, lập tức trên khuôn mặt hắn lưu lại một vết son môi rất nhỏ. Diệp Lăng Phi lấy tay lau mặt, nói:
- Khả Nhạc, em không thấy đây là nơi công cộng sao, đừng làm như thế!
- Có làm sao đâu, anh là bạn trai của em, em hôn bạn trai mình cũng là phạm pháp sao?
Trịnh Khả Nhạc không phục nói.
- Hừ, để em xem ai dám có ý kiến!
- Thôi thôi, đúng là em đã thành một nữ bá vương rồi. Anh thấy em đi theo Trương Lộ Tuyết chẳng hay ho gì, chỉ học được mỗi loại bản lĩnh này là giỏi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi vào quán ăn. Trịnh Khả Nhạc khoác tay Diệp Lăng Phi, cùng đi theo, nhẹ giọng nói:
- Em cũng là bất đắc dĩ thôi, anh không nghe câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng” sao, cả ngày em đều ở cùng tổng giám đốc Trương nên khó tránh bị nhiễm phải một số thói quen của cô ấy. Nếu không sau này em đi theo anh, anh trả lương cho em là được!
- Đừng suốt ngày thấy anh lại chạy theo nói chuyện tiền nong nữa. Hình như em đang nợ anh không ít nhỉ, bây giờ em thuộc về anh.
Vừa nghe Trịnh Khả Nhạc nhắc tới chuyện tiền, Diệp Lăng Phi lập tức nói:
- Về chuyện giữa hai chúng ta, em cũng biết anh là người rất nguyên tắc, bây giờ em là tài sản riêng của anh, anh có thể làm gì tùy thích.
Trịnh Khả Nhạc hạ giọng:
- Người ta đã cùng anh làm cái kia rồi, anh vẫn không chịu buông tha người ta sao!
Diệp Lăng Phi đáp:
- Anh cũng đang muốn nói chuyện đó với em đây, chờ cuộc gặp mặt kết thúc, chúng ta sẽ làm rõ chuyện này!
Trịnh Khả Nhạc bĩu môi:
- Tốt thôi, dù sao em cũng quyết định rồi, nhân tiện nói rõ một lần với anh!
Diệp Lăng Phi khẽ lắc đầu, không nói gì nữa bước lên cầu thang. Hai người dừng lại trước cửa phòng Thúy Phong Nguyên, còn chưa đi vào thì nghe thấy trong phòng vang lên một trận cười. Vừa nghe thấy tiếng cười này, Trịnh Khả Nhạc nhíu mày nói:
- Cả thời học sinh em chỉ ghét cay ghét đắng một người, chính là cái ả vô liêm sỉ đang ngồi trong kia. Nhớ khi còn học đại hoc, cô ta suốt ngày lấy em làm mục tiêu ganh đua, nhưng cuối cùng cũng chẳng sánh được với em về khoản gì cả.
Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú quan tâm đến mấy chuyện nhảm nhí này, hắn chỉ vì muốn giúp đỡ Trịnh Khả Nhạc nên mới tới đây, không thèm để ý đến mấy cái ân oán khi xưa của Trịnh Khả Nhạc. Diệp Lăng Phi mặc kệ Trịnh Khả Nhạc thì thầm, mở cửa phòng ra. Trịnh Khả Nhạc lập tức thay đổi sắc mặt, ngay khi cửa vừa mớ ra, gương mặt cô hiện lên nụ cười rạng rỡ không gì sánh được, vui vẻ kéo tay Diệp Lăng Phi vào trong phòng. Trong phòng có bốn nữ hai nam, bốn cô gái tuổi tác cũng tương đương Trịnh Khả Nhạc, luận tướng mạo bốn người thì cô gái mặc váy hồng nhạt cũng coi là có chút tư sắc, thế nhung so với Trịnh Khả Nhạc thì vẫn còn kém xa, về phần hai người con trai thì hình thức bình thường, chưa thề nói là anh tuấn.
Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi vừa xuất hiện, những người trong phòng lập tức quay đầu lại nhìn, nhất là cô gái mặc váy hồng, liếc nhìn Trịnh Khả Nhạc rồi chuyển sang Diệp Lăng Phi, sau khi tỉ mỉ đánh giá hắn hồi lâu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.
- Mình đến trể mong mọi người thứ lỗi!
Trịnh Khả Nhạc vừa vào đã luôn mồm xin lỗi.
- Bạn trai mình bận quá, mình phải chờ anh ấy cùng đi, thật xin lỗi!
- Khả Nhạc, cậu đúng là càng ngày càng đẹp!
Một cô gái cười nói.
- Khả Nhạc, không ngờ bọn mình mới một năm không gặp mà cậu đã xinh đẹp thế này, ôi, so với cậu mình đúng là kém cả nghìn dặm!
- Tiểu Tử, cậu đừng pha trò nữa, mình đâu có xinh như cậu tả!
Trịnh Khả Nhạc cũng cười đáp.
- Mình sao có thể so với cậu đươc, bây giờ cậu đi làm cho công ty đa quốc gia, mình có xinh đẹp nữa cũng chẳng có tài năng như cậu.
Trịnh Khả Nhạc và Diệp Lăng Phi ngồi xuống thì cô gái tên gọi Tiểu Tứ nghe Trịnh Khả Nhạc khen vậy liền bĩu môi:
- Cái gì mà công ty lớn đa quốc gia chứ, cũng chỉ như mọi người mà thôi, đừng tưởng rằng làm cho công ty đa quốc gia là tốt, thực sự làm việc mệt mỏi lắm!
Bốn cô gái này là bạn cùng phòng của Trịnh Khả Nhạc trong ký túc xá, các cô đều công tác ở Thượng Hải, lần này cùng nhau đến thành phố Vọng Hài nên muốn họp mặt. Trịnh Khả Nhạc vốn không muốn đi nhưng đây đều là bạn cũ nên cuối cùng đành đến phó ước. Cô gái mà Trịnh Khả Nhạc thấy chán ghét chính là người mặc váy hồng nhạt, tên là Hoắc Tư Tư. Gia cảnh của Hoắc Tư Tư cũng thuộc loại khá, phụ thân cô ta là một luật sư có tiếng ở Thượng Hải. Hoắc Tư Tư là một cô gái thích khoa trương, nhất là khi gặp Trịnh Khả Nhạc thì cô ta luôn cố tình hay vô ý thể hiện sự giàu sang của mình. Trịnh Khả Nhạc rất ghét những người như vậy cho nên khi còn đi học cả hai có rất nhiều mâu thuẫn. Tuy vậy hai người không thăng cấp mâu thuẫn thành những hành động công khai, tất cả đều là ngầm châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ lẫn nhau, không ai nhường ai. Bạn trai cũ của Trịnh Khả Nhạc, Lục Tuấn, vốn được Hoắc Tư Tư xem trọng, chỉ tiếc Lục Tuấn lại không thích Hoắc Tư Tư. Nguyên nhân chủ yếu khiến Lục Tuấn chán ghét Hoắc Tư Tư là do cô ta quá lẳиɠ ɭơ, danh tiếng tại trường học không được tốt lắm. Lục Tuấn cũng không ngu, hẹn hò với cô ả Hoắc Tư Tư mấy ngày rồi lại bị cô ta đá lúc nào không biết, chẳng bằng đi tán Trịnh Khả Nhạc còn tốt hơn hàng trăm lần!
Hoắc Tư Tư tới giờ vẫn nhớ kỹ chuyện này, luôn coi Trịnh Khả Nhạc là địch nhân số một của mình. Lần này Hoắc Tư Tư chủ động muốn hẹn gặp Trịnh Khả Nhạc vì cô ta nghe nói Trịnh Khả Nhạc đã chia tay Lục Tuấn rồi. Hoắc Tư Tư coi đây chính là một cơ hội tốt nên dẫn bạn trai cùng tới thành phố Vọng Hải. Ba cô gái còn lại thì chỉ thuần túy đến thành phố Vọng Hải để du lịch, trong đó cô gái tên gọi Tiéu Tứ cũng đem theo bạn trai của mình. Tiêu Tứ thì dự đinh vui chơi hai ngày ở đây rồi sẽ đưa bạn trai đến nhà gặp cha mẹ mình.
Hoắc Tư Tư thấy Trịnh Khả Nhạc đi cùng một người đàn ông ít nhất cũng đã ba mươi, trong lòng càng thêm nắm chắc. Cô ta thấy trang phục của ban trai Trịnh Khả Nhạc rất bình thường, hơn nữa còn là một người đàn ông lớn tuối, điều này làm cho Hoắc Tư Tư cảm thấy cuối cùng mình cũng đã tìm được cơ hội bêu xấu Trịnh Khả Nhạc để xả giận. Vì vậy, Tiểu Tứ vừa nói xong Hoắc Tư Tư đã tiếp lời:
- Khả Nhạc, người này là ai vậy. sao không thấy cậu dẫn Lục Tuấn đi cùng?
Lục Tuấn đã sớm trôi vào quá khứ rồi. Trịnh Khả Nhạc vốn không muốn nhắc lại cái tên này, nhưng hôm nay nghe Hoắc Tư Tư nhắc tới Lục Tuấn, Trịnh Khả Nhạc lập tức đoán ra Hoắc Tư Tư muốn gây sự với mình, cười nói:
- Đừng nhắc tới tên Lục Tuấn đó nữa, mình đã chia tay hắn từ lâu rồi. Làm sao vậy, không được sao, a, Hoắc Tư Tư này, cái anh chàng ngồi bên cạnh cậu là bạn trai thứ bao nhiêu rồi, cái người vóc dáng cao cao hẹn hò với cậu lúc mới ra trường chạy đâu mất rồi!
Hoắc Tư Tư không hề sợ bạn trai mình tức giận, dù sao thì tên Trương Cương này cũng là luật sư thực tập của cha mình, muốn nịnh bợ ông ấy còn không xong nữa là nổi giận với mình. Hoắc Tư Tư tự nhũ, tuy tên Trương Cương này không đủ tiêu chuẩn làm bạn trai mình, thế nhưng trước khi có bạn trai vừa ý thì cứ hẹn hò với hắn đã, sau này tìm được sẽ một cước đá bay tên này. Hoắc Tư Tư cười nói:
- Ây da, Khả Nhạc, xin lỗi mình đãng trí quá. Quên chưa giới thiệu với cậu. người này là bạn trai của mình. Trương Cương, làm nghề luật sư.
Trương Cương rất lịch sự, vươn tay ra định bắt tay Trịnh Khả Nhạc. Hoắc Tư Tư liếc hắn một cái, Trương Cương vội vã rụt tay lại, vẻ mặt có chút xấu hồ. Trịnh Khả Nhạc nhìn thấy vậy cười nói:
- Tư Tư, xem ra cậu dạy chồng rất nghiêm a, sao vậy, không cho bạn trai đυ.ng chạm cô gái khác à? Ừm, mình cũng không so được với cậu, nào, mình giới thiệu với mọi người bạn trai mình!
Nói đến đây, Trịnh Khả Nhạc quay sang phía Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Anh ấy là Diệp Lăng Phi, bây giờ đang làm cho một công ty bảo hiềm, à, nếu mọi người muốn bắt tay anh ấy thì cứ tự nhiên, mình không ăn dấm đâu mà sợ!
Trịnh Khả Nhạc trêu chọc làm Hoắc Tư Tư cảm thấy căm tức, nhìn mấy người lộ vẻ cười cợt, không nhịn được hừ lạnh nói:
- Khả Nhạc à, sao bạn trai cậu lại làm nghề bảo hiểm? Ở Thượng Hải, nghề bảo hiểm đâu đâu cũng có là nghề tầm thường nhất, mình cũng không biết phải nói cậu thế nào lại chọn bạn trai như vậy!
- Tôi xin bổ sung thêm một chút, bây giờ tôi chỉ là nghiệp vụ viên bán bảo hiểm thuộc tầng chót nhất của công ty, thuộc loại những người không có cả lương cơ bản!
Diệp Lăng Phi bỗng dưng xen mồm vào.
- Nếu như các vị ai có quyền cao chức trọng, xin phép các vị giới thiệu cho tôi một công việc. Con người tôi yêu cầu không cao, chỉ cần có thể thỏa mãn nhu cầu thiết yếu hàng ngày là được rồi!
Hoắc Tư Tư nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, còn tưởng rằng mình có thêm cơ hội để hạ nhục Trịnh Khả Nhạc, lập tức nói:
- Tốt thôi, ở chỗ công ty chúng tôi đang thiếu một nhân viên bảo vệ, một tháng ít nhất sẽ trả anh một nghìn tệ. Thế nào, như vậy hẳn là thỏa mãn chỉ tiêu hàng ngày của anh rồi chứ!
Diệp Lăng Phi thấy Hoắc Tư Tư dáng vẻ đắc ý, cố ý quay sang nói với Trịnh Khả Nhạc:
- Khả Nhạc, nhà chúng ta hai con Mercedes mỗi ngày tốn 100 tệ, mỗi tháng phải 3000, hơn nữa ở biệt thự tiền chiếu sáng, điện, nước, gas phải 2000 tệ, ngoài ra còn tiền thuê người giúp việc nữa, tính ra tổng cộng phải hơn 6000 tệ!
Trịnh Khả Nhạc cố gắng nhịn cười, phụ họa:
- Đúng vậy, em còn muốn mua quần áo, đồ trang điểm trang sức, một tháng một nghìn tệ đúng là không thế kham được chi phí của chúng ta!
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói với Hoắc Tư Tư:
- Tôi vừa tính toán đại khái như vậy, lương tháng một nghìn tệ thực sự là quá ít đó. Yêu cầu của tôi cũng không cao mà, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu cơ bản của cuộc sống, như vậy đi, tôi nghĩ lương tháng 1 vạn tệ, thế nào?
- Cái gì cơ một vạn tệ!
Hoắc Tư Tư há mồm kinh ngac:
- Anh đi cướp đấy à, không có bản lĩnh gì mà dám đòi một vạn một tháng sao.
- Tôi có rất nhiều tài năng đó a!
Diệp Lăng Phi thản nhiên nói rằng.
- Tôi trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, trung thấu nhân sự, biết rõ năm trăm trước, tính được năm trăm năm sau, tôi có thể nắm giữ sinh tử của con người. Vị tiểu thư này, tôi thấy ấn đường cô bị đen, chỉ sợ sắp gặp vận xui không đoán trước được!
- Anh nói bậy!
Hoắc Tư Tư cũng không nhịn được nữa, quát ầm lên:
- Anh đừng có nguyền rủa tôi, bạn trai tôi là luật sư, cẩn thận tôi kiện anh đó!
Trương Cương thấy Hoắc Tư Tư phát hỏa, hắn chỉ có thể che chở cho Hoắc Tư Tư, nói:
- Vị tiên sinh này, tôi...
Diệp Lăng Phi khoát tay chặn lại, nói:
- Tôi biết anh là luật sư, anh không cần giới thiệu nữa, vừa rồi bạn anh đã nói rồi. Tôi cũng biết anh là thằng sợ vợ, cái này không cần nói ra đâu, còn nếu anh muốn bàn chuyện pháp luật với tôi thì cũng được thôi, tôi có rất nhiều chủ đề muốn nói với anh. Anh đã lôi pháp luật ra đây thì tôi xin hỏi nếu anh muốn khởi tố tôi thì phải thực hiện ở đâu?
- Đương nhiên là tới văn phòng thành phố nơi sự việc xảy ra rồi!
- Vậy là ở thành phố Vọng Hải, ok rồi, có câu nói “cường long áp bất quá địa đầu xà”, anh là một luật sư tỉnh khác mà lại tới thành phố Vọng Hải kiện tôi, không thấy buồn cười lắm sao? Tôi cái gì cũng không có, nhưng cái không thiếu nhất chính là thời gian rảnh rỗi để hàn huyên chém gió. Tôi có thể mời một trăm luật sư, ngày nào cũng ra tòa với các anh, anh kiện tôi ở bên này, tôi lại sang Thượng Hải kiện lại. Dù sao thì tôi cũng nhàn rỗi đến phát chán, có khi nhân dịp này mỗi ngày đến trước nhà bạn gái anh hát mấy khúc tình ca cho cô ấy, sớm muộn gì cũng có ngày bạn gái anh sẽ bị giọng hát của tôi chinh phục mà quỳ xuống cầu xin tình yêu của tôi, anh thấy có thú vị không?
- Thế nhưng...
Trương Cương chưa nói được một câu trọn vẹn đã lại bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Tôi biết anh muốn nói anh có thể gọi cảnh sát bắt tôi, nhưng tôi làm gì có tội, chẳng lẽ là tội quấy rầy bạn gái anh, được thôi, tôi sẽ không đi quấy rầy cô ta nữa mà đi phá đám anh là được. Ngày nào tôi cũng sẽ tìm anh luận đạo, anh đi làm 8 tiếng thì tôi ngồi với anh 7 tiếng 60 phút, ngày nào cùng như vậy!
- Vị tiên sinh này, tôi...!
- Chúng ta nếu đã ngồi cùng nhau thì có thể coi là bạn mà, không nên xung hô một điều tiên sinh hai điều tiên sinh nữa, nghe gượng gạo quá. Anh có chuyện gi thì cứ nói ra đừng ngại!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi lấy thân phận của một luật sư chuyên nghiệp, nói cho anh...
- A. tôi quên mất anh là luật sư, được rồi, nếu là luật sư hẳn phải có danh thϊếp chứ, vạn nhất có chuyện gì tôi có thể liên lạc với anh!
- Tất nhiên là có!
Trương Cương lập tức đáp đưa tay định lấy danh thϊếp thì bị Hoắc Tư Tư giữ lại. Hoắc Tư Tư trừng mắt nhìn Trương Cương, lúc này hắn mới hiểu mình bị Diệp Lăng Phi cho vào tròng, hắn lúng túng rụt tay về chỗ cũ. nói thầm:
"Vớ vẩn!" Trương Cương biết nếu mình còn tiếp tục nói chuyện với người này thì sớm muộn gì cùng sẽ bị đối phương quay cho không nói gì được nữa. Hoắc Tư Tư thì cười lạnh nói:
- Khả Nhạc, cậu tìm được bạn trai tốt thật, mồm miệng lanh lợi, không hổ danh là nhân viên bán bảo hiểm!
- Cảm ơn cô đã khích lệ!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Tôi thì không có sở thích gì khác mà chỉ muốn tán gẫu với mọi người. Tôi cho rằng lạc thú lớn nhất đời người là được chém gió với người khác.
Nói đến đây, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên xin lỗi:
- Các vị xem, tôi quên mất hôm nay diễn viên chính phải là bạn gái tôi chứ, xin lỗi, xin lỗi!
Trịnh Khả Nhạc thấy Hoắc Tư Tư bị Diệp Lăng Phi làm cho tức giận đến mức môi run lên mà không nói được gì, trong lòng vui sướиɠ, thầm nghĩ: "Muốn làm nhục tôi sao, lần này tôi sẽ cho cô nếm trái đắng", nhưng ngoài mặt Trịnh Khả Nhạc không hề tỏ ra hả hê chút nào mà ngược lại còn nhận lỗi:
- Tư Tư, thực sự xin lỗi cậu, cậu đừng trách, anh ấy vốn là như vậy. Nào, khó có một hôm mọi người lại tụ tập đông đủ như thế này, chúng ta vừa ăn uống vừa trò chuyện ha!
Ba người còn lại đã sớm biết Trịnh Khả Nhạc, Hoắc Tư Tư mà gặp nhau thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Ba người thấy Hoắc Tư Tư dẫn bạn trai đến, đoán rằng Hoắc Tư Tư chuẩn bị dùng phương diện tình cảm để làm Trịnh Khả Nhạc tổn thương, tuy các cô không muốn nhìn thấy cục diện như vậy, nhưng cả ba đúng là không có biện pháp ngăn trở mà cũng không muốn đắc tội với ai trong hai người này. Nhưng mà kết quả lại nằm ngoài dự liệu của ba người - không ngờ bạn trai của Trịnh Khả Nhạc miệng lưỡi lại sắc bén như vậy, dù bạn trai Hoắc Tư Tư là luật sư còn không kịp nói câu nào. Bây giờ thấy Trịnh Khả Nhạc chủ động làm dịu bầu không khí, đương nhiên phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, lâu lắm mới có dịp gặp nhau, hôm nay chúng ta phải uống thật sảng khoái, không say không về!
Hoắc Tư Tư tuy lửa giận đầy bụng nhưng đành phải nghe theo. Cô ta đem sự tức giận trút lên đầu Trương Cương, luôn cho rằng vì bạn trai vô năng mới khiến mình bị xấu mặt, vì vậy trong lúc ăn uống luôn trừng mắt nhìn Trương Cương. Trương Cương chỉ tập trung ăn cơm, làm bộ như không thấy. Diệp Lăng Phi thấy vậy không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: "Là đàn ông mà thành thế này đúng là quá uất ức!" Theo quan điểm của Diệp Lăng Phi, Trương Cương lúc ở nhà sợ hãi Hoắc Tư Tư thế nào đi chăng nữa thì ở bên ngoài ít nhất cũng phải ra dáng đàn ông một chút, nhưng xem tình hình này thì Trương Cương đúng là một kẻ bất lực.
Trên bàn cơm, Trịnh Khả Nhạc kể về chuyện thời đại học, ngoại trừ Hoắc Tư Tư, ba cô gái kia cũng tham gia tán gẫu, như là chuyện nam sinh chờ nữ sinh dưới ký túc, tái chuyện về mấy thầy cô giáo trong trường, những cô gái vừa tốt nghiệp ra trường như thế này đúng là nói mãi cũng không hết chuyện. Diệp Lăng Phi chưa từng được học đại học, vì vậy không thể cảm nhận cuộc sống sung sướиɠ thần tiên ở đại học, có thể nói điều này là một loại tiếc nuối lớn của Diệp Lăng Phi.
- Nga, đúng rồi, Khả Nhạc này, bạn trai cậu tốt nghiệp đại học gì vậy?
Hoắc Tư Tư thình lình hỏi.
Câu này đúng là làm khó Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc chưa từng hỏi qua quá khứ của Diệp Lăng Phi, bây giờ bị Hoắc Tư Tư hỏi như vậy, Trịnh Khả Nhạc sửng sốt một chút, sau đó nhìn sang Diệp Lăng Phi, hi vọng hắn trợ giúp mình. Diệp Lăng Phi thấy Trịnh Khả Nhạc cầu xin, lập tức tiếp lời:
- Tôi học đại học tại gia!
- Đại học tại gia?
Hoắc Tư Tư nghe xong, bỗng cười nói:
- Khả Nhạc, bạn trai cậu hài hước thật!
- Tôi nói thật đó, học hết cấp 2 tôi đã sang nước Anh, ở Anh quốc vài năm lại đi vòng quanh thế giới, căn bản chưa từng học đại học!
Diệp Lăng Phi thần tình nghiêm túc nói.
- Nhưng mà tôi lại rất quen thuộc với những nhân vật trong ngành giáo dục, ví dụ như hiệu trưởng đại học Harvard ngài Colette, có lần ngồi nói chuyện, ông ấy từng đề nghị tôi tiến cử mấy lưu học sinh xuất sắc của Trung Quốc, tôi làm gì có thời gian lo chuyện này, ài, không có cách, chỉ trách tôi bận rộn quá!
Diệp Lăng Phi nói những lời này làm đám Hoắc Tư Tư cũng phải khâm phục là đồ mặt dầy. Hoắc Tư Tư cùng mấy người kia không nhịn được cười ầm cả lên, đến Trịnh Khả Nhạc cũng thấy chột dạ, cảm giác lần này Diệp Lăng Phi đã ba hoa quá mức. Hoắc Tư Tư cố ý hỏi:
- Ái chà, xem ra anh cũng kiêu quá nhi, còn quen biết hiệu trưởng trường Harvard cơ đấy! Từ lâu tôi đã khát khao được đến học ở đó, không biết anh có thể chiếu cố tôi không?
- Không thành vấn đề, cô chờ tôi gọi điện hỏi ông ta một chút!
Diệp Lăng Phi nói rút điện thoại di động, tìm tòi hồi lâu mới ra số cần gọi, thì thầm:
- Không biết lão gia hỏa này có đổi số không, cứ thử gọi xem sao!
Đám người Hoắc Tư Tư chờ xấu mặt, cố nín cười im lặng nghe xem Diệp Lăng Phi nói gì. Trịnh Khả Nhạc trong lòng căng thẳng, bắt đầu hối hận, sớm biết Diệp Lăng Phi quăng bom dữ như vậy sẽ không dẫn hắn tới. Diệp Lăng Phi bấm điện thoại, sau đó nói chuyện với đầu dây bên kia. Nghe Diệp Lăng Phi nói tiếng Anh lưu loát, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người. Diệp Lăng Phi hàn huyên một lát, sau đó đưa điện thoại cho Hoắc Tư Tư, cười nói:
- Của cô đây, cô tự mình nói với ông ấy đi!
Hoắc Tư Tư bán tín bán nghi, cầm lấy di đông, bên trong truyền đến giọng nói của một lão nhân. Hoắc Tư Tư thậm chí một câu cũng không dám nói, đưa điện thoại cho Tiểu Tử ở bên, nói:
- Tiểu Tử, cậu giỏi tiếng Anh, cậu hỏi xem ông ta có phải là hiệu trưởng trường Harvard không!
Tiểu Tứ nhận điện thoại, chỉ nói nói mấy câu đã vội trả lại cho Trịnh Khả Nhạc, nói:
- Khả Nhạc, cậu để bạn trai cậu nói đi, tuy tiếng Anh mình đạt cấp sáu nhưng cũng không thể nghe hiểu người đó nói gì!
Trịnh Khả Nhạc thần sắc đắc ý, trả điện thoại lại cho Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi chỉ nói thêm mấy câu rồi cúp máy. Lúc này không ai còn dám bảo Diệp Lăng Phi nói dối nữa, chính là sự thực thắng lời nói.