Đô Thị Tàng Kiều

Chương 665: Lòng người khó đoán

Lăng Phi và Trần Thiến đi thẳng đến cửa cầu thang đầu hàng lang, Diệp Lăng Phi đẩy cửa ra thấy bên ngoài không có ai, hắn đi ra bên ngoài, bắt chuyện với Trần Thiến nói:

- Chúng ta nói chuyện ở chỗ này đì.

Trần Thiến không biết Diệp Lăng Phi muốn nói gì với mình, nàng đi ra, đứng ở đối điện Diệp Lăng Phi, chi là Trần Thiến không dám nhìn vào Diệp Lăng Phi, rất sợ Diệp Lăng Phi thấy vết thương trên mặt mình.

Diệp Lăng Phi dựa lưng vào tường, lấy thuốc ra, tạch một tiếng, hắn châm lửa. Lúc này, Trần Thiến không tự chủ được run cả người lên. Diệp Lăng Phi thấy hết, hắn hút một hơi thuốc, tận lực khiến ngữ khí của mình nghe rất nhu hòa, nói:

- Trần Thiến, chúng ta cùng vào công ty này, có thể nói chúng ta là người mới ở công ty này, cho nên, chúng ta hẳn nên giúp đỡ cho nhau. Hai ngày này tôi có chút việc, không đi làm, nhưng tôi nghe đồng nghiệp nói cô xảy ra chút việc, có cần tôi hỗ trợ không!

- Không, không cần!

Trần Thiến vừa nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới chuyện này, nàng vội vàng lắc đầu, nói:

- Tôi có thể giải quyết, thực sự không cần, Diệp Lăng Phi, cảm ơn anh!

Diệp Lăng Phi nhìn Trần Thiến như vậy, nhịn không được thở đài một tiếng. Diệp Lăng Phi đã gặp nhiều người, hạng người gì cũng chi đại khái nhìn một lần, trong lòng liền có hiểu biết cơ bản. Vẻ mặt Trần Thiến lúc này rõ ràng nói cho Diệp Lăng Phi chuyện này cho dù giải quyết được, Trần Thiến cùng phải trả giá rất lớn mới có thể giải quyết. Diệp Lăng Phi không biết vì sao muốn giúp Trần Thiến, có lẽ là coi trọng sự thuần khiết của Trần Thiến, vừa ra khỏi cửa trường đại học còn chưa thích ứng xã hộì.

Diệp Lăng Phi thấy Trần Thiến như vậy, không khỏi nghĩ đến Vu Đình Đình, nếu như Vu Đình Đình đi vào xã hội, có thể cũng giống Trần Thiến thiếu khuyết hiểu biết với xã hội này như vậy hay không.

Diệp Lăng Phi vừa định nói, bỗng nhiên, điện thoại của hắn vang lên, Diệp Lăng Phi xin lỗi Trần Thiến nói:

- Xin lỗi một chút!

Nói rồi, Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, hắn liền nở nụ cườì.

- “Ông già”, nhớ tôi sao!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Sao lại gọi điện thoại cho tôi?

- Cậu tiểu tử này, lẽ nào cậu quên lần trước gọi điện thoại cho ta nhờ làm gì sao?

“ông già” cười nói,

- Chuyện đó ta đã làm tốt rồi, à, không phải ta làm, là lão gia hóa kia làm, hắn muốn cậu mời hắn đi ăn, thế nào, cậu có mời hay không?

- Đương nhiên mời, tôi nào đám đắc tội ngài chứ!

Diệp Lăng Phi cười nói,

- Ông xem lúc nào thích hợp?

- Vậy thì buổi chiều đi!

“ông già” nóì.

- Buổi chiều cậu tới Bắc Kinh bên này làm thủ tục. Thuận tiện mời chúng ta ăn.

- Không thể nào. Buổi chiều bảo tôi tới Bắc Kinh? Quá mệt mói rồi, không đì. Không đì.

Diệp Lăng Phi cười nóì.

- Tôi thấy tôi phái Dã Lang đi là được rồì. Để hắn thay mặt tôi đi làm, về phần bữa cơm kia. Càng không có vắn đề, ông muốn ăn cái gì cứ nói cho Dã Lang.

- Tiểu tử cậu còn cò kè mặc cả nữa!

“ông già” cười nóì.

- Ta làm cho cậu chuyện như vậy. Tiểu tử cậu lại trốn đi rảnh rồì. Ta sớm đã nghĩ đến tiểu tử cậu không nói lý. Lần trước ta cho cậu thêm hai nghìn vạn. Cậu cũng không hề khen ta tốt. Coi như ta đã nhìn ra. Tiêu tử cậu quá khôn khéo. Biết ta bảo cậu đến Bắc Kinh có chuyện gì. Liền ẩn núp không gặp ta phải không. Có muốn ta tự mình đi gặp cậu không!

- “Ông già”, ông đừng nói tiền lần trước, ông cũng đã biết chuyện lần trước tôi một phân tiền cũng không được.

Diệp Lăng Phi há miệng cười nóì.

- Nhưng đúng là tôi phải cảm tạ ông trả thêm thù lao. Lần này. Không phải tôi không muốn đì. Tôi thật sự không đi được, về phần ông có chuyện gì tìm tôì. Đây còn không phải là đang nói chuyện điện thoại sao. Chi cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp ông. Nhưng chúng ta giao hẹn trước, có một số việc tôi không thể làm, ông đừng ép tôi nha, ông phải biết rằng tôi hiện tại và trước đây không giống nhau. Có một số việc không tiện nhúng tay vào.

- Rõ rồì. Rõ rồì. Ta chi biết tiểu tử cậu từ chối ta thôi!

“Ông già” nóì.

- Còn nhớ lần trước ta đề cập qua với cậu về bộ đội đặc chủng không. Bây giờ đã bắt đầu tổ kiến. Ta muốn cậu qua đây gặp ta, nói chuyện lần trước ta nói cho cậu.

- Chuyện kia à, chờ tôi một chút!

Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Trần Thiến đối điện. Đã thấy tiểu cô nương này vẫn thành thật đứng ở đó chờ mình. Hắn cười cười với Trần Thiến. Tiếp theo nói với “ông già”:

- Dã Lang có thể đại biểu tôì. Tôi phái Dã Lang tớì. Có chuyện gì có thể bàn với Dã Lang.

- Ta biết mà, tiểu tử cậu sống chết không chịu tới phải không, thoạt nhìn cậu sợ ta bắt cóc cậu sao. Cậu khoan hãy nói, ta thật sự nghĩ đến quyết định này rồi, trong lòng ta tính nếu như cậu không chịu đồng ý, ta sẽ không cho cậu rời khỏi Bắc Kinh. Thôi vậy, cậu đẻ Dã Lang đến đây đì.

- Được, vậy cứ như thế đi!

Diệp Lăng Phi cười nóì.

Diệp Lăng Phi và “ông già” nói chuyện xong, hắn lập tức bấm điện thoại gọi Dã Lang, nói cho Dã Lang đến Bắc Kinh gặp “ông già”, chuyện cụ thể “ông già” sẽ nói cho Dã Lang, Dã Lang cũng không nhiều lời, đáp ứng.

Sau khi Diệp Lăng Phi an bài xong chuyện, mới để điện thoại xuống, nhìn Trần Thiến, xin lỗi nói:

- Xin lồi, chuyện của tôi tương đối nhiều. Hiện theo ý tôi vẫn nên nói chuyện của cô đi một chút. Trần Thiến, tôi không biết nói như thế nào, có lẽ theo ý của cô tôi có vẻ làm chuyện thừa, thế nhưng, tôi vẫn hy vọng có thể giúp cô. Đương nhiên, nếu như cô thực sự không muốn nói, tôi cũng không có cách nào, dù sao đây là chuyện của cô. Thế nhưng, tôi muốn nói cho cô biết, trên thế giới này cũng không giống cô nghĩ như vậy, nếu như cô nghĩ dựa theo phương thức của cô giải quyết, không biết như vậy vừa vặn sẽ làm cho cô chọc phải phiền toái càng lớn hơn nữa.

Trần Thiến nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, cúi đầu, trầm tư một lát, mới chần chờ nói:

- Diệp tiên sinh, tôi không biết phải nói như thế nào, đây hết thảy đều tại tôi, tôi thật không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, hiện tại tôi thực sự rất loạn, rất loạn.

- Không có vấn đề gì, tôi có thời gian, cô có thể từ từ nói!

Diệp Lăng Phi nóì.

- Diệp tiên sinh, không phải tôi không muốn nói, mà là tôi không biết nói như thế nào!

Trần Thiến nói xong, lấy tay tháo kính của mình xuống, lộ ra đôi mắt có vết tím xanh của nàng. Diệp Lăng Phi vừa nhìn, hơi lấy làm kinh hãi, tuy Diệp Lăng Phi sớm nghĩ đến Trần Thiến nhất định là bị thương trên mặt mới đeo kính, nhưng thật không ngờ lại bị thương nặng như vậy. Diệp Lăng Phi nhìn mắt Trần Thiến, hỏi:

- Là bạn trai cô làm vậy sao?

Trần Thiến gật đầu, nói:

- Tôi biết mọi chuyện đều tại tôi, nếu như tôi không muốn làm tốt công việc này sẽ không có chuyện gi; tôi thật không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, thật sự không nghĩ đến.

- Từ từ mà nói!

Diệp Lăng Phi nói,

- Bất cứ chuyện gì đều có nguyên nhân, không phải vì Vu Uy làm cô biến thành như vậy sao?

Trần Thiến lắc đầu, nói:

- Vu quản lí đối với tôi rất tốt, đều là tự tôi quá muốn làm ra thành tích!

Diệp Lăng Phi cười lắc đầu, nói:

- Trần Thiến, cô quá ngây thơ, có lẽ cô không thích nghe, thế nhưng, trên thực tế là như vậy. Cô tự nhận là Vu Uy tốt với cô, không biết đây là thủ đoạn của Vu Uy. Tôi biết một chuyện, cô và Vu Uy đi vào nhà hàng, có lẽ theo ý của cô, đây là rất bình thường, là Vu Uy muốn gì ới thiệu khách hàng lớn cho cô, kỳ thực không phải, chuyện này bản thân chính là một cái thủ đoạn Vu Uy làm ra mà thôi, để cho cô buông lỏng cành giác.

- Diệp tiên sinh, tôi không biết nói như thế nào, việc này đều tại tôi, tôi không nên uống nhiều rượu như vậy!

Trần Thiến nói tới chỗ này, bỗng nhiên khóc ồ lên. Diệp Lăng Phi vừa nhìn Trần Thiến khóc lên, hắn cũng không dỗ đành, mà để Trần Thiến khóc thoả thích, có một số việc nếu giấu ở trong lòng rất dễ sinh bệnh. Diệp Lăng Phi hy vọng Trần Thiến có thể đem ủy khuất trong lòng toàn bộ phát tiết ra, chi có như vậy, mới có thể làm cho Trần Thiến buông lỏng tinh thần, nói ra ủy khuất trong lòng nàng.

Trên thực tế đúng là như vậy, sau khi Trần Thiến khóc thật lâu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi và bạn trai tôi quen nhau đã, khi tôi vừa mới lên đại học, rồi cùng bạn trai tôi yêu nhau, trong bốn năm nay, tôi chưa từng có phát sinh quan hệ với bạn trai tôi, tôi vẫn hy vọng có thể phát sinh quan hệ vào ngày kết hôn.

- Đây là chuyện rất bình thường, mỗi cô sái đều có nhận thức của chính mình đối với hôn nhân mà!

Diệp Lăng Phi gật đầu nói,

- Đó cũng không phải nói cô làm như vậy bất hảo, chi có thể nói cô là một cô gái rất bảo thủ. Đương nhiên, nếu như đối một góc độ khác mà nói, cô là một cô gái không có cảm giác an toàn, cô lo lắng chính là sau khi cô đem lần đầu tiên cho bạn trai cô, một khi tương lai bạn trai của cô không kết hôn với cô, cô sẽ đau khổ cả đời, nói như vậy, cô là cô gái rất lý trí.

Diệp Lăng Phi nói được nỗi khổ trong lòng Trần Thiến, trong suy nghĩ Trần Thiến, khi mình đối mặt Diệp Lăng Phi, căn bản không cần giấu giếm bất kỳ cái gì, phảng phất nam nhân này có thể nhìn thấu tất cả của mình. Như vậy. Trần Thiến trái lại có thể nói ra mọi thứ. Trần Thiến nức nở nói:

- Tôi và bạn trai tôi một tuần mới gặp một lần, anh ấy ở ký túc xá, tôi và bạn học tôi thuê chung một căn phòng. Kỳ thực, tôi và Vu quản lí không có gi, Vu quản lí giới thiệu cho tôi hai khách hàng lớn, đều là năng lực của tôi không tốt, không thế làm được việc. Chi là, thứ sáu, bời vì Vu quản lí đưa tôi đi gặp khách hàng, về nhà hơi trễ, Vu quản lí đưa tôi về nhà, ngay dưới nhà tôi, vừa vặn gặp phải bạn trai tôi, kết quả, bạn trai tôi liền hiểu lầm tôi và Vu quản lí có quan hệ gi, kết quả... Quả liền động thủ đánh tôì.

Diệp Lăng Phi gật gật đầu, nói:

- Như vậy cũng không thể nói bạn trai cô không đúng, dù sao hắn là bạn trai cô, thấy cô và một nam nhân khác về lúc nửa đêm, bất luận một nam nhân nào cũng sẽ hoài nghì. Nhưng tôi cũng không cho là bạn trai cô nên động thủ đánh cô, ở điểm này, tôi rất khinh bỉ bạn trai cô, con trai mà đánh con gái, căn bản không phải là đàn ông.

- Bạn trai tôi chi là tức giận nhất thời, mới đánh tôi, tôi có thể hiểu được anh ấy mà.

Diệp Lăng Phi nghe thấy Trần Thiến biện giải cho bạn trai nàng. Diệp Lăng Phi hơi lắc đầu. Thế nhưng. Diệp Lăng Phi không nói gì thêm, chi nghe Trần Thiến nói tiếp.

- Từ ngày đó, bạn trai tôi thường đến chỗ tôi!

Trần Thiến nói tới chỗ này, bỗng nhiên ngữ khí trầm thấp, nói:

- Ngay ngày hôm qua, tôi nhận được điện thoại của Vu quản lí. Vu quản lí nói có một khách hàng lớn muốn mua bảo hiểm, ông ấy nói tôi chi cần nói chuyện tốt, nhắt định có thể ký được hợp đồng. Hơn nữa khách hàng này ký hợp đồng rất lớn, nếu ký được hợp đồng này, là có thẻ hoàn thành định mức khảo hạch của tôì. Tôi vốn có hẹn gặp mặt bạn trai tôi, thế nhưng, tôi quá muốn làm ra thành tích, liền nói với bạn trai tôi là tôi có chuyện. Hôm đó tôi đi gặp Vu quản lý, hơn nữa Vu quản lí cũng giới thiệu cho tôi một khách hàng.

Trần Thiến nói tới chỗ này, bỗng nhiên dừng lại, nhịn không được lại khóc lên.

Diệp Lăng Phi đang chăm chú nghe, bỗng nhiên thấy Trần Thiến lại khóc lên, nhịn không được hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Sau đó tôi uống quá nhiều... Sau nữa tôi chi cảm thấy Vu quản lí đưa tôi về nhà, sau nữa thì tôi không biết!

Trần Thiến nói tới chỗ này, cũng không nói được nữa, khóc ồ lên.

Diệp Lăng Phi nhìn Trần Thiến, hắn nói:

- Không phải khi cô tỉnh lại phát hiện Vu Uy nằm ở bên cạnh cô, phát sinh quan hệ với cô chứ?

Nahe được Diệp Lăng Phi nói vậy. Trần Thiến ngẩng đầu lên, nức nở mà nói:

- Không... Phải vậy, Vu quản lí và tôi không phát sinh quan hệ, chi là, khi tôi tỉnh lại, đã nhìn thấy bạn trai tôi đứng trước mặt tôi, anh ấy đang đánh Vu quản lí. Tôi không biết chuyện gì xảy ra, muốn khuyên can, thế nhưng, thật không ngờ bạn trai tôi lại động thủ đánh tôi, thẳng cho đến lúc này, tôi mớì... Mới phát hiện tôi ở trong phòng khác sạn, toàn thân... Thân... Không mặc quần áo.

Sau khi Diệp Lăng Phi nghe xong, hơi thờ dài, nói:

- Được rồi, được rồi, không cần cô nói, tôi có thể hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhất định là Vu Uy kia cố ý chuốc say cô, muốn nhân cơ hội phát sinh quan hệ với cô, đến lúc đó, hắn có thể dùng lý do bản thân cũng uống quá nhiều, hắn đã tìm hiểu tính cách của cô, đoan chắc cô chi có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khô không nói nên lờì. Thật không ngờ, Vu Uy kia thậm chí ngay cả thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng làm được.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này. Trần Thiến bỗng nhiên nói:

- Diệp tiên sinh, tôì... Tôi tin tưởng Vu quản lí không phải loại người như vậy, ngày đó ông ấy cũng uống nhiều quá.

- Tạm không nói đến hắn có phải uống nhiều quá thật hay không, bạn trai của cô làm sao biết cô ở nơi nào? Lẽ nào hắn theo dõi cô?

Diệp Lăng Phi nghi ngờ hỏì.

Trần Thiến gật đầu, nói:

- Bạn trai tôi nói là thấy tôi bị Vu Uy đìu vào khách sạn, anh ấy theo tới, đã nhìn thấy tôi nằm ở trên giường, mà Vu quản lí còn đang hôn... Hôn tôì. Diệp tiên sinh, anh tin tôi đi, tôi thực sự không biết.

- Tôi tin tưởng cô, thế nhưng, bạn trai cô lại sẽ không tin giữa cô và Vu Uy không có vấn đề gì.

Diệp Lăng Phi nóì.

- Bất kỳ một người nam nhân nào đều sẽ có phản ứng như vậy, trọng yếu nhất là cô còn ngăn cản bạn trai cô đánh Vu Uy, vừa vặn khiến bạn trai cô càng thêm hiểu lầm cô, tôi thấy chuyện này đã rất khó giải quyết. Nếu như tôi không đoán sai, bạn trai cô nhất định đánh cô rất nhiều.

Trần Thiến gật đầu, ngay lập tức lại lắc đầu, nói:

- Chuyện này không trách anh ấy, đều là lỗi của tôi, cho dù anh ấy mắng tôi, đánh tôi thế nào, tôi cũng không trách anh ấy.

- Chuyện giữa nam nữ chưa nói tới ai đúng ai sai, thế nhưng, bạn trai cô bất kể thế nào, chí ít đã yêu cô bốn năm, hẳn là hắn phải rất tín nhiệm cô. Thế nhưng, tôi thấy cũng là một người cực kỳ không tín nhiệm cô, cho nên, trong chuyện này cô có sai, nhưng bạn trai cô có lỗi lớn hơn nữa, hành động của hắn vừa vặn nói rõ hắn đối với cô rất không tín nhiệm, như vậy, quan hệ giữa hai người sẽ rất khó chữa trị, cho dù miễn cưỡng tiếp tục, cũng sẽ cực kỳ thống khổ, kết quả cuối cùng cũng sẽ chia tay.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này.

Nhìn Trần Thiến bị đánh đến tím mắt, nói:

- Từ góc độ một người nam nhân tôi rất đồng tình với tâm lý bạn trai cô, nhưng đứng ở góc độ công bình mà nói, chuyện này phương thức xử lý của bạn trai cô không đúng.

Trần Thiến cúi đầu không nói, chi nức nỡ khóc.

- Ngày hôm qua bạn trai cô đánh Vu Uy, ngày hôm nay Vu Uy không đi làm, tôi thấy đây không phải một chuyện tốt. Dựa theo thù đoạn của Vu Uy, hắn sẽ không nhẹ nhàng tha cho bạn trai cô.

Diệp Lăng Phi nói tới chỗ này, đột nhiên hỏi:

- Cô có biết hiện tại Vu Uy thế nào hay không?

- Vu quản lí bị bạn trai tôi đánh rất nặng, hiện tại ông ấy ở trong bệnh viện!

Trần Thiến nói tới chỗ này, bỗng nhiên lại dừng lạì. Diệp Lăng Phi nhìn Trần Thiến, liền biết lần này Vu Uy nhất định bị đánh thảm rồi, ngẫm lại cũng đúng, là một nam nhân đều không thể tha cho Vu Uy. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, trong lòng cảm giác bạn trai của Trần Thiến ngẫm lại cũng không tệ lắm, chí ít xem như là một nam nhân chân chính. Hiện tại Diệp Lăng Phi cảm thấy bạn trai Trần Thiến làm không hay lắm, nếu như đồi thành mình. Vu Uy hiện tại sớm đã không thẻ sống trên đời này.

Diệp Lăng Phi vừa định nói, lại nghe thấy Trần Thiến nói thêm:

- Vu quản lý rất tức giận, ông ấy muốn bạn trai tôi bồi thường phí chừa bệnh, phí bồi thường tinh thần còn có những thứ khác, tổng cộng muốn một trăm vạn!"

- Ta kháo. Vu Uy là lừa bịp tống tiền à, hơn một trăm vạn, mạng hắn giá trị vậy sao?

Diệp Lăng Phi nóì.

- Tôi không biết, tôi không biết!

Trần Thiến liền lắc đầu, nói:

- Nhưng Vu quản lí nói nếu như bạn trai tôi không trả tiền ông ta, ông ta sẽ chỉnh chết bạn trai tôì.

Diệp Lăng Phi nghe xong, cười nói:

- Tôi thấy Vu Uy cũng không có bổn sự kia, uy hϊếp người khác sao, tôi thấy cô không cần sợ, cùng lắm thì thông qua pháp luật là được, dù sao tôi thấy cũng không cần bao nhiêu tiền. Rồi lại nóì. Vu Uy cũng không dám đem chuyện này làm lớn lên.

Trần Thiến dùng sức lắc đầu, nói:

- Bạn trai tôi bị... Vu quản lí tìm người đánh, hơn nữa... Những người đó nói nếu như bạn trai tôi không trả tiền, sẽ cho bạn trai tôi chết ở thành phố Vọng Hảì. Tôì... Tôi không có cách nào, phải đi cầu Vu quản lí, thế nhưng Vu quản lí không chịu để chuyện này như vậy, chuyện này do tôi gây ra, đều là lỗi của tôi, tôi không thể nhìn thấy bạn trai tôi gặp chuyện không may, tôi liền... Liền cầu Vu quản lí buông tha bạn trai tôi, tôì... Nguyện ý cả đời theo Vu quản lí, bồi thường thương tổn của bạn trai tôi gây ra cho Vu quản lí.

- Cái gì, cô muốn đem mình bán cho tên hỗn đản Vu Uy sao?

Diệp Lăng Phi vừa nghe, há to miệng, kinh ngạc nói:

- Trần Thiến, sao cô ngốc như vậy, cô làm vậy không phải rơi vào tròng của tên hỗn đản kia sao. Nếu cô làm như vậy, sau này sẽ mất hạnh phúc cả đời, cô có nghĩ tới không, bạn trai cô biết chuyện này sẽ làm sao?

- Anh ấy.., anh ấy đồng ý!

Trần Thiến nói tới đây, ngừ khí bỗng nhiên bình tĩnh đến thần kỳ.

Trần Thiến ngừ khí bình tĩnh nói rõ Trần Thiến trong lòng đối với bạn trai mình đã tuyệt vọne.

Diệp Lăng Phi nghe xong, hung hăng mà mắng:

- Thao, bạn trai cô, con mẹ nó cũng không phải là một thằng đàn ông!

- Chuyện này không thể trách anh ấy, vốn chuyện này do tôi gây ra, lại nói, một số tiền lớn như vậy anh ấy kiếm đâu ra chứ!

Trần Thiến bình tĩnh nóì.

- Tôi đã nói qua với bạn trai tôi hai người chúng tôi cùng nhau rời khỏi thành phố này, nhưng anh ấy nói công việc khó tìm, anh ấy vừa được thăng chức, không muốn buông tha cơ hội này, nếu nói như vậy, coi như tôi trả lại cho anh ấy một chừ tình.

Trần Thiến nói, hai hàng nước mắt chảy ra, trong miệng nói:

- Có lẽ làm như vậy đối với hai bên chúng tôi đều tốt, không phải sao?

Diệp Lăng Phi thở dài, nói:

- Trần Thiến, cô ngốc này, cô bảo tôi phải nói như thế nào đây, phải nói cô ngốc đến đáng yêu nha. Nhưng, chuyện này nếu cô nói không muốn tôi nhúng tay, tôi sẽ yên lặng, cô hãy suy nghĩ thật kỹ toàn bộ quá trình, nếu như cô còn kiên trì cho rằng Vu Uy là vô tội, tôi chi có thể nói cô không có thuốc nào cứu được!

- Cho dù tôi biết thì có thể làm sao?

Trần Thiến nóì.

- Tôi hối hận nhất chính là không nên đến đây công tác!

- Có lẽ cô tới đây làm là chuyện may mắn nhất trong đời cô!

Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nóì.

- Bời vì cô gặp tôi!

Trần Thiến sửng sốt, nhìn Diệp Lăng Phì. Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói:

- Trần Thiến, tôi nhớ cô đã nói cô biết tiếng Đức đúng không, ừm, cô có muốn vào tập đoàn Tân Á làm không.

- Tập đoàn Tân Á?

Trần Thiến sửng sốt, lập tức, nàng lắc đầu, nói:

- Không có khả năng, tập đoàn Tân Á là một nhà tập đoàn lớn, chắc chắn sẽ không tuyển một sinh viên mới ra trường như tôì.

- Vậy cũng không chắc, nếu như tôi cho cô biết, tôi là đại cổ đông của tập đoàn Tân Á, tôi có thể cho cô tiến vào tập đoàn Tân Á, cô còn cho rằng cô không thể tiến vào tập đoàn Tân Á sao?

Trần Thiến nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Anh là đại cổ đông tập đoàn Tân Á? Tôi không tin, tôi đã bị lừa dối rất nhiều, tôi đã không tin lời của người khác, xã hội này chính là tràn đầy sự lừa dốì.

- Cô đã tin có nhiều người lừa gạt như vậy, vậy thì cần gì quan tâm tin tưởng thêm một lần nữa!

Diệp Lăng Phi cười nóì.

- Tôi thấy trạng thái bây giờ của cô không thích hợp đến tập đoàn Tân Á phỏng vấn, như vậy đi, trước tiên cô ở công ty này chờ vài ngày, chờ cô dưỡng thương tốt, tôi dẫn cô đến tập đoàn Tân Á. Đương nhiên, bây giờ cô còn có chuyện chưa xử lý xong, cô có muốn trả thù Vu Uy không?