Đô Thị Tàng Kiều

Chương 566: Chốn quy tụ của tổ chức Lang Nha

Hai ngày tước hôn lễ Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi luôn tất bật với đủ thứ việc, hai ngày liền chỉ lo chuẩn bị cho hôn lễ còn Chu Hân Mính thì chuyển đồ về nhà mình.

Tối ngày thứ 4, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú, trong điện thoại hắn nói ngày mai sẽ có năm người là Tiêm Đao, Phi Hổ, Biên Bức, Phong Tử, Phi Báo đến Vọng Hải, mục đích là để đưa hàng tận tay Diệp Lăng Phi. Cả năm người của tổ chức đều đến cùng một lúc. Trước kia các anh em của Lang Nha thường hoạt động dơn lẻ, độc lập, nhiều lắm cũng chỉ hai người đi hộ tống giao hàng. Số lượng lần này chứng tỏ mức độ quan tâm đến loạt hàng này của tổ chức.

-Liên hệ với địa chỉ liên lạc mà lão già cấp, trường quân sự đóng quân ở đây đấy, rồi đợi thuyền cập cảng, lập tức bảo ông ta cho người áp tải, người chúng ta không cần phải nhúng tay vào việc này.

Diệp Lăng Phi nói:

-Tao sẽ trực tiếp đến bến cảng.

Dã Thú đáp:

-Lão đại, em biết rồi!

Hắn vừa ngắt cuộc gọi này thì điện thoại hắn lại vang lên tiếng kêu của cuộc gọi khác, lần này lại của tư lệnh Trương Dược.

-Tiểu Diệp, cháu ngủ chưa?

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Ông Trương à, cháu cũng không để ý bây giờ là mấy giờ nữa, cháu chưa ngủ đâu ạ.

-Ta sợ cháu đã ngủ rồi, lại làm phiền cháu.

Trương Dược nói:

-Ta nghe thủ trưởng nói cháu sắp kết hôn, ta lo cháu bận tối mặt tối mày, không có thời gian nghe điện thoại của ta.

-Đâu có ạ.

Diệp Lăng Phi cười nói:

-Điện thoại ai cháu không nghe chứ cháu nào dám không nghe điện thoại cảu ông ạ, có phải ông định nói, ngày mai có thời gian không, ông cháu mình gặp mặt, vì ngày mai vừa hay ông cũng đến Vọng Hải.

Trương Dược cười đáp:

-Thủ trưởng cũng đến đó, chúng ta đã hẹn rồi, muốn gặp cháu một lát. Mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.

Vừa nghe Trương Dược nói thế, Diệp Lăng Phi đã hiểu ngay tại sao ngày mai Trương Dược lại muốn đến Vọng Hải, nhất định là vì loạt súng ống đạn dược ngày mai. Đây cũng là phạm vi chỉ huy quân sự của Trương Dược nên việc ông ta biết chuyện này cũng không có gì là lạ. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí nói:

-Ông ơi, mai cháu có việc bận, thật ra là những thứ mà thủ trưởng cần ngày mai sẽ đến, cháu và vài người bạn nữa cũng theo đến đó, ngày mai cháu định cùng họ bàn chút chuyện. còn ngày hôm sau cháu sẽ kết hôn. Ông có thể tham gia hôn lễ của cháu, đến lúc đó cháu và ông có thể từ từ nói chuyện với nhau. À, ông ơi, ông đừng quên mang quà mừng cháu nhé, ông không thể cứ thế mà đến tay không được.

-Thủ trưởng vừa nãy có nói với ta, nói rằng cháu công khai đòi quà của ông ấy, ta còn không tin, bây giờ thì ta tin rồi. haha. Có điều, vụ lần này Tiểu Diệp làm rất được việc, những thứ àm cháu mang đến đều rất đáng quý. Bất luận là trên phương diện nào, ta đều không thể tay không đến tham dự hôn lễ của cháu được.

-Vâng, được ạ thưa ông. Ông cháu mình cứ làm như vậy đi, cháu rất mong chờ món quà cưới của ông đấy ạ.

Trương Dược cười nói luôn:

-Yên tâm đi!

Sau ông ta lại bổ sung thêm,

-Ta cũng nghe thủ trưởng nói những anh em của Tiểu Diệp đến lần này đều là cao thủ. Có thể cho ta làm quen với họ một chút không. Ta mới chỉ được ngeh nói đến chứ chưa hề gặp mặt, nếu những người lập nên tổ chức đứng trước mặt ta cũng không biết. Satan, có bao giờ cháu nghĩ để cho tổ chức Lang Nha phục vụ cho quân đội không?

Những lời này của Trương Dược không hề làm Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ. Trương Dược là nhân vật như thế nào, cấp bậc cao ra sao? Nhất định lão già đã tiết lộ thân phận của hắn cho Trương Dược nghe. Nhưng chỉ có một điểm hắn không ngờ tới là Trương Dược lại hi vọng Lang Nha phục vụ cho quân đội.

Diệp Lăng Phi thoáng ngập ngừng rồi chân tình nói:

-Ông ơi, Sa-tan đã chết rồi. tên của cháu là Diệp Lăng Phi. Cháu không thể quyết định vân mệnh của Lang Nha. Ông cũng đừng ép cháu.

Trương Dược vừa nghe xong thì cười nói:

-Tiểu Diệp, ta không có ý gì khác. Ta sẽ không bao giờ làm khó người khác. Vậy ngày mai chúng ta sẽ gặp mặt.

Ngắt điện thoại xong Diệp Lăng Phi nằm thoải mái trên giường, nghĩ lại những lời nói ban nãy của Trương Dược. Theo như hắn thấy, thành viên của Lang Nha đều nên nghĩ tới con đường rút lui êm đẹp của mính. Không thể phủ nhận một điều là danh tiếng của Lang Nha đang rất lớn, nhưng càng như vậy, càng dễ trở thành đối tượng bị tấn công. Ai mà biết khi nào thời thế bỗng dưng thay đổi. Tổ chứa Lang Nha đến lúc nào đó biết đâu sẽ lại phải đối mặt với nguy cơ bị các nước đồng loạt liệt vào danh sách các tổ chức khủng bố cần phải bị tiêu diệt thì sao. Đến lúc đó các thành viên của Lang Nha muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi.

Có điều, hắn lại nghĩ, gần như không phải kẻ nào ở Lang Nha cũng như hắn, đã chán ngán với cuộc sống như vậy. bản thân hắn căn bản không thể quyết định vận mệnh của họ, càng không thể tìm chỗ dựa thế lực quân sự cho bọn họ. Vì bọn bọ đều là những cá thể độc lâp, với những suy nghĩ và lựa chọn của riêng họ.

Cốc…cốc

Có tiếng gõ cửa bên ngoài, Diệp Lăng Phi đứng dậy, đi ra mở cửa thì thấy Bạch Tình Đình đang mặc bộ váy liền thân màu trắng đứng ở cửa phòng ngủ của hắn.

-Ông xã à, sao anh lại phải khóa cửa, không phải anh đang làm chuyện gì xấu sau lưng em đấy chứ?

Bạch Tình Đình cười hỏi.

-Đâu, anh vừa nghe điện thoại.

Sau khi ra mở cửa, hắn lại tiến đến bên giường.

-Nghe điện thoại, điện thoại của ai?

Bạch Tình Đình theo Diệp Lăng Phi vào trong phòng.

Diệp Lăng Phi ngồi xuống giường đưa lại điện thoại cho Bạch Tình Đình nói:

-Em tự mình xem đi!

-Trương Dược?

Bạch Tình Đình đón lấy điện thoại của hắn, nhìn vào danh sách cuộc gọi đến, thấy một cái tên lạ, cô không hề có chút ý niệm gì về cái tên này nên hỏi.

-Ông xã ơi, đây là ai?

-Tư lệnh quân khu, thuộc hạ của lão già.

Diệp Lăng Phi tùy tiện nói. Hắn giơ tay ôm lấy lưng Bạch Tình Đình, hỏi:

-Em chuẩn bị đến đâu rồi, sáng sớm ngày mai sẽ về nhà hả?

-Vâng.

Bạch Tình Đình giờ không còn tâm trí đi quan tâm chuyện khác, lúc này Bạch Tình Đình chỉ còn sự bình ổn trước bao hoan hỉ của đám cưới. Cô ngồi yên trong lòng Diệp Lăng Phi, mùi thơm dịu nhẹ say đắm lòng người của cô sộc vào mũi Diệp Lăng Phi. Trên gương mặt thanh tú kiều diễm của cô lộ ra nụ cười hạnh phúc, cô cười nói:

-Vυ' Ngô nói rằng cô dâu không được gặp chú rể trong một ngày, vì nếu không, sẽ không cát tường thuận lợi, nên mai em sẽ cùng Vυ' Ngô về bên nhà ba luôn vào buổi sáng, đợi anh ngày hôm sau đến đón em. Chồng à, bọn em chưa đi, anh không được phép xuất hiện trước mặt em và vυ' đâu đấy nếu không sẽ không may mắn đâu.

-Lý luận linh tinh, lại còn quan trọng hóa mấy chuyện này nữa.

Diệp Lăng Phi phản bác lại:

-Bà xã à, nếu anh nhớ em thì phải làm sao?

-Vậy thì anh gọi điện thoại.

Bạch Tình Đình cười nói:

-À, em nhớ ra rồi. Hân Mính sáng sớm ngày kia sẽ đến nhà em, anh đã chọn được phù rể chưa? Em phải nói trước, không được chọn Dã Thú.

-Vậy Dã Lang nhé?

Diệp Lăng Phi đáp,

-Cái tên Dã Thú này nhìn có vẻ hơi hung hãn, nếu để hắn đến tham dự, anh cũng sợ khách khứa sợ rồi bỏ về hết lắm.

-Anh tự mình quyết định đi.

Bạch Tình Đình nói xong, nhìn Diệp Lăng Phi, dịu dàng thỏ thẻ nói:

-Chồng à, em về đi ngủ đây, ngày kia chúng mình gặp. Ngày đó, em sẽ phải là một cô dâu thật xinh đẹp.

Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình, nhìn vào mắt cô, dịu dàng không kém nói:

-Bà xã à, em có nghĩ chúng mình nên thực hành trước một chút không? Anh chỉ lo tối ngày hôm đó em lại sợ hãi.

-Không cần, em không cần, em…

Bạch Tình Đình còn chưa nói xong thì môi cô đã bị môi Diệp Lăng Phi chiếm lấy trong nụ hôn mãnh liệt, lưỡi của cô bị hắn trêu đùa một hồi lâu, cô bỗng nhiên theo bản năng mà ôm cổ hắn, đáp trả lại nụ hôn nồng nhiệt của hắn.

Bàn tay to của Diệp Lăng Phi trượt xuống chiếc váy dài của Bạch Tình Đình, vuốt ve đôi chân nõn nà trắng muốt hồng hào như trẻ con của Bạch Tình Đình, vuốt ngược lên trên rồi lân la đến tận nội y của cô. Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ nội y của cô, sau đó ngay lập tức áp cô xuống dưới giường, hai tay hắn tách hai chân của Bạch Tình Đình ra, đầu hắn rúc vào khoảng giữa hai chân cô, khi lưỡi hắn đưa ra, Bạch Tình Đình không tự chủ phát ra những tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Ở trên biển, có một chiếc tàu treo quốc cờ của Trung Quốc trong màn đêm đen, đang vận hành tiến đến Lâm Hải của Trung Quốc. Trên khoang tàu lớn, một người đàn ông da trắng tầm bốn mươi tuổi nằm trên boong, trên tay hắn có cầm một bức ảnh. Bức ảnh chụp một người đàn ông Trung Quốc, người đàn ông này thoạt nhìn cũng không quá ba mươi tuổi, nhìn vào bức hình trên tay mặt tên da trắng nở nụ cười nhàn nhạt nham hiểm.

-Mày chính là Sa-tan, hay lắm, nhớ lại năm đó mày chỉ là tên súc vật không hơn không kém, nếu không phải do tao đã đào tạo mày thành loại đặc chủng binh đặc biệt, Sa-tan, chúng ta lại gặp mặt rồi, tao rất muốn xem lúc đứng đối diện tao mày còn có cơ hội nào để nói hay không.

Ở trên một khoang khác, có một đám người nước ngoài đang nằm ở đó, những người này đều không hề đơn giản, trên người họ mặc bộ quần áo rằn ri đồng bộ, và không thể thiếu một cây súng bên cạnh. Nếu không hiểu rõ thân phận của đám người này thì chẳng ai không nghĩ đây là những thành phần khủng bố thứ thiệt. Nhưng bọn họ không phải những tên khủng bố hay những gì đại loại như vậy, bọn họ là học viên của trường Tử Vong, lần này, họ đang phải thực thi một nhiệm vụ rất quan trọng, đó chính là tiêu diệt Sa-tan.

Nếu như không có lần vận hành vũ khí lần này của Lang Nha thì có lẽ đám người của trường Tử Vong này cũng không có cơ hội tìm ra Diệp Lăng Phi. Nhưng, theo những tin tức tình báo mà họ lấy được, một loạt vũ khí đạn dược quan trọng sẽ được chuyển đến chỗ những người mong đợi chúng ở Trung Quốc, những người này đến để theo sát quá trình vận chuyển hàng xuống tàu của Lang Nha. có điều, hành động của bọn họ cần phải nhanh hơn Lang Nha, tức là khi họ đã đến gần biển Vọng Hải, thì tàu vận chuyển hàng của Lang Nha chỉ vừa tiến vào lãnh hải của Trung Quốc mà thôi.

Con tàu này không hề cập bến ở Vọng Hải mà lại cập bến tại vùng biển cách bờ vài hải lý. Trong đêm tối, chỉ có thể nhìn thấy hai con tàu nhỏ chở mười mấy người nhanh chóng rời con tàu lớn, rồi cuối cùng biến mất ở trên biển.

Bên bờ biển thành phố Vọng Hải, có một anh chàng vừa thất tình đang ngồi buồn bã trên mỏm đá chênh vênh. Trong tay chàng ta cầm chai rượu, bên cạnh còn hai chai chưa mở. anh chàng này vừa uống rượu tiêu sầu vừa chửi rủa thậm tệ người con gái đã bỏ rơi anh ta. Đột nhiên, anh chàng này vứt chai rượu rỗng không xuống mỏm đá, chỉ nghe thấy lỏang xoảng vài tiếng rồi chai rượu rỗng đó vỡ vụn dưới sự tức giận của anh chàng. Khi anh này đang định giơ tay vơi chai khác, thì cảm giác trước mắt có bóng người vụt qua, chưa kịp nhìn rõ là ai thì cổ anh chàng đã nhanh chóng bị vặt đứt.

Thi thể của anh chàng xấu xa nhanh chóng được vứt ra nơi khác, ngay sau đó, mười mấy bóng đen gấp gáp, vội vã lên bờ, biến mất vào màn đêm.