Trương Lộ Tuyết dẫn Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình bước vào tiệm lẩu đó, ở bên trong có một cậu thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám ra nghênh đón khách, người đàn ông đó vừa nhìn thấy Trương Lộ Tuyết liền mặt mày hớn hở vội vàng chào hỏi:
- Trương tiểu thư, cô đến rồi, tôi nhận được điện thoại của cô còn tưởng rằng cô đang đùa với tôi nữa đấy, cô có việc nhờ tôi giúp đỡ, đó thực sự là niềm vinh hạnh lớn nhất của tôi rồi!
- Tôi dẫn hai người bạn đến đây ăn cơm, tôi thế này là để dẫn khách đến cho anh đây!
Trương Lộ Tuyết cười nói.
- Đúng thế, đúng thế, tôi thay cho ông chủ cảm ơn cô!
Người đàn ông đó cười cười, nói nói, đích thân hắn dẫn Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi vào bên trong cùng, buôn bán tiệm lẩu này thật là phát đạt không gì bằng. Ở ngoài cổng còn sắp một đội đang cầm số thứ tự đợi ăn lẩu. Nếu như không phải người đàn ông dẫn ba người vào thì theo cái tình hình này chắc phải đợi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy đến lượt được ăn lẩu.
Diệp Lăng Phi cảm thấy rất khó hiểu, hắn không cho rằng tiệm lẩu này thật phát đạt đến mức này, trình độ phát đạt này đã vượt xa trí tưởng tượng của hắn rồi.
Người đàn ông đó dẫn Trương Lộ Tuyết đến trước bàn gần góc tường, sau khi ra hiệu cùng bọn người Trương Lộ Tuyết ngồi xuống, người đàn ông đó mặt đầy ân tình nói:
- Trương tiểu thư, bữa ăn hôm nay tôi mời, lần trước là Trương tiểu thư đã mời, tôi đang tính là tìm cơ hội mời lại Trương tiểu thư một bữa đó!
- Cái này cũng không cần thiết đâu, anh ở đây kiếm tiền cũng không dễ, tôi ở đây có người tiêu tiền như nước!
Trương Lộ Tuyết nói xong quay qua nói với Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, cô sẽ không keo kiệt đến vậy chứ!
- Chẳng phải chỉ một bữa ăn thôi sao, có gì to tát chứ, tôi mời thì để tôi mời!
Tuy miệng Bạch Tình Đình nói vậy nhưng cô cố ý nhìn Trương Lộ Tuyết một cái rồi nói:
- Lộ Tuyết, lần sau có phải là mời tôi đi Shangri-La ăn cơm không!
- Tình Đình, cô thật quá keo kiệt mà, chỉ một bữa ăn cô cũng lừa lại tôi một vố thật đau, được rồi, bữa ăn này tôi mời, hay là cô mời tôi đi Shangri-La ăn vậy!
Ánh mắt người đàn ông đó lướt qua Bạch Tình Đình, trong ánh mắt hiện lên tia kinh ngạc ngưỡng mộ, hắn hỏi Trương Lộ Tuyết:
- Trương tiểu thư, đây là bạn của cô?
- Xem là vậy đi!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Giám đốc Trình, anh giúp tôi gọi một nồi lẩu uyên ương, những món còn lại giống như lần trước ăn, mỗi món mang lên một đĩa, nếu không đủ sẽ gọi thêm!
- Được, vậy tôi bận tí đây. Đợi lát nữa sẽ nói chuyện cùng Trương tiểu thư!
Đợi người đàn ông này vừa đi, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Người này là ai thế, sao cảm giác giống như đang theo đuổi cô vậy?
Bạch Tình Đình cũng gật đầu nói:
- Em cũng thấy thế. Đừng tưởng người đàn ông này tuổi nhỏ nhưng tâm tư lại khá nhiều đấy. Lộ Tuyết, không phải cô và hắn ta có gì chứ!
- Nói bậy gì thế. Anh ta chính là bạn của bạn tôi. Lần trước lúc tôi và bạn tôi cũng đến đây ăn cơm thì quen biết được.
Trương Lộ Tuyết nhìn Bạch Tình Đình hừ lạnh nói:
- Cô đừng có đặt điều nói bậy tôi. Tôi không phải là cô gái tùy tiện đâu!
- Tôi có nói cô tùy tiện đâu!
Bạch Tình Đình lẩm bẩm nói.
- Ai biết những năm cô ở nước ngoài đều đã làm những gì. Lộ Tuyết, hay chúng ta nói chuyện cô ở nước ngoài đi!
- Tại sao phải nói?
Trương Lộ Tuyết bắt đầu cảnh giác nhìn Bạch Tình Đình nói:
- Tôi nghĩ cô nhất đinh không phải hảo tâm gì!
- Tôi cũng chỉ là muốn giải hòa một chút mối quan hệ với cô. Không ngờ cô lại xem tôi như vậy, thôi, xem như tôi chưa hỏi. Thật ra, cuộc sống ở nước ngoài của cô không tồi, có một người bạn trai ngoại quốc, cho dù cô không nói tôi cũng có thể nghĩ ra được!
Bạch Tình Đình lấy một chiếc khăn lau mặt vừa vọc vọc vừa nói.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tình hình này xem ra lại bắt đầu cãi nhau rồi, vội vàng chõ mõ vào nói:
- Được rồi, anh thấy hai vị có thể ít nói mấy câu được không, nhìn hai vị ngay cả ăn cơm cũng chẳng chịu ngừng lại cho!
Trương Lộ Tuyết hừ lanh nói:
- Tôi cũng đâu có ý cãi nhau, là người nào đó chọc ra đấy chứ.
Trong lời nói của Trương Lộ Tuyết, cô cố ý sát người lại gần bên Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi quên mất, lần trước chúng ta cùng nhau đi chơi vẫn phải cảm ơn anh nhiều, nếu không có anh tôi không biết tối đó nên làm như thế nào cả. Chuyện xảy ra tối đó cả đời tôi cũng sẽ không quên!
Diệp Lăng Phi vừa nghe tim liền đập thình thịch, thầm thốt một tiếng không hay rồi. Quả nhiên liền nhìn thấy mặt Bạch Tình Đình biến sắc, cô nghiêng mặt về phía Diệp Lăng Phi hỏi:
- Ông xã, đã có chuyện gì thế?
Diệp Lăng Phi trừng mắt Trương Lộ Tuyết một cái, chỉ nhìn thấy Trương Lộ Tuyết quay đầu đi chỗ khác cố ý không nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không còn cách nào khác đành phải hắng giọng một tiếng, khẽ thở dài nói:
- Bà xã, anh có một việc chưa nói với em, anh sợ là em lo cho anh!
- Việc gì?
Bạch Tình Đình thúc giục hỏi.
Diệp Lăng Phi lại nhìn Trương Lộ Tuyết ở bên cạnh một cái thầm nghĩ bụng:
- Nha đầu được đó, cô đã ngầm hại tôi như vậy, cô nói xem mâu thuẫn giữa cô và Bạch Tình Đình thì cứ thế mà cãi nhau đi, đang yên đang lành lại lôi tôi vào làm gì, hừ, cô đợi đấy, tôi cũng sẽ cho cô xem chuyện hay!
Tuy trong lòng Diệp Lăng Phi nghĩ vậy, nhưng trên miệng hắn lại nói:
- Bà xã, em còn nhớ việc tụi anh đi núi Ngọc Kê chơi không?
Bạch Tình Đình gật đầu nói:
- Chẳng phải anh nói anh không lên đó sao?
- Đó là anh lừa em, lúc đó anh bị khốn đốn trên núi, không những có Trương Lộ Tuyết mà còn có ba đồng nghiệp của anh nữa, tụi anh đã ở trên núi Ngọc Kê cả một đêm!
Diệp Lăng Phi cố ý không nói là đồng nghiệp nữ, chính là không muốn kích động Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, tay phải ôm chặt cánh tay Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi giật cái mình, hắn tưởng Bạch Tình Đình trở mặt với mình, hắn vừa định mở miệng giải thích, liền nghe Bạch Tình Đình sốt ruột nói:
- Ông xã, việc lớn như vậy sao anh không nói với em, em biết lần đó chết không ít người, còn có rất nhiều bị tổn thương do giá rét, ông xã, anh không sao chứ, hay đi bệnh viện kiểm tra thế nào?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe những lời đó của Bạch Tình Đình thì lòng hắn chợt ấm lên, ngược tay lại năm lấy bàn tay bé nhỏ của Bạch Tình Đình, miệng cười bảo:
- Bà xã, anh không sao, có điều tối hôm đó quả thật rất hiểm ác, không những thời tiết rất lạnh mà Trương Lộ Tuyết lại còn phát bệnh nữa, điều quan trọng nhất là trên núi tụi anh còn gặp hai tên cướp, cũng may anh phản ứng nhanh đã đuổi hai tên cướp đó đi rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đưa tay còn lại mò bên đùi Trương Lộ Tuyết, thầm nhéo đùi Trương Lộ Tuyết một cái, nghiêng mặt nhìn thắng Trương Lộ Tuyết nói:
- Trương Lộ Tuyết, cô nói xem có đúng như vậy không?
Ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn thẳng Trương Lộ Tuyết khiến cho Trương Lộ Tuyết sợ sệt hắn. Trương Lộ Tuyết cảm thấy được tay của Diệp Lăng Phi nhéo một cái thật mạnh trên đùi mình, vốn dĩ cô rất muốn hét to lên nhưng nhìn thấy trong ánh mắt của Diệp Lăng Phi bao hàm ý uy hϊếp. Trương Lộ Tuyết lại nhẫn nhịn, cô đành phải gật đầu nói:
- Đúng vậy!
- Lộ Tuyết, thế là cô sai rồi đấy!
Sau khi Bạch Tình Đình nghe xong liền dời ánh mắt qua bên Trương Lộ Tuyết, dùng ngữ khí trách móc nói:
- Chồng tôi đã cứu cô, cô ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có, còn muốn chia rẽ quan hệ giữa hai chúng tôi, cô khiến tôi nên nói cô thế nào đây?
Trương Lộ Tuyết sau khi bị Bạch Tình Đình nói cho mấy câu thì thấy nóng trong người liền, nhưng cô không tìm được chỗ để trút ra. Người ta Bạch Tình Đình nói cũng đúng, Trương Lộ Tuyết cho dù có tiếp tục tranh hơn thua gì với Bạch Tình Đình nữa thì cũng không nên chia rẽ quan hệ hai vợ chồng họ, Trương Lộ Tuyết nhịn lại không nói gì cả kiên quyết quay đầu qua chỗ khác.
Bạch Tình Đình không ngờ Trương Lộ Tuyết không tranh luận với mình nữa, người cũng thấy kì kì, nếu lúc nãy Trương Lộ Tuyết tiếp tục tranh luận với Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình sẽ nói ra một đống đạo lý, có thể nói đến mức Trương Lộ Tuyết như một tên câm. Bạch Tình Đình sớm đã chuẩn bị xong, kết quả Trương Lộ Tuyết ngược lại không nói gì cả khiến cho Bạch Tình Đình cũng mất hứng, quay lại nói mấy câu có liên quan đến chuyện ở núi Ngọc Kê.
Cuối cùng lẩu cũng đã được bưng lên, là lẩu uyên ương. Người đàn ông đó đích thân chiêu đãi Trương Lộ Tuyết, Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình. Tâm trạng của Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết xem ra có vẻ không được tốt lắm, hai người cho dù việc gắp thịt trong nồi lẩu mà cũng tranh nhau được, nhìn thấy hai người cầm đũa đưa qua đưa lại trong nồi lẩu, hai bên đều dùng hành động này để biểu đạt sự bất mãn của đối phương.
Diệp Lăng Phi thấy nực cười trong bụng, hắn cầm đũa lên gắp một miếng thịt cho vào miệng nhai kĩ, liền cảm giác được hương vị canh lẩu thơm ngọt rất tuyệt, miếng thịt sau khi đưa vào miệng liền cảm giác cả miệng đều là mùi thơm, nuốt vào trong bụng lại cảm giác có được một dư vị khó phai.
Trương Lộ Tuyết và Bạch Tình Đình cũng cho miếng thịt vào miệng, cảm giác của hai người cùng giong với cảm giác của Diệp Lăng Phi. Giám đốc Trình cười nói Trương Lộ Tuyết:
- Trương tiểu thư, cô có hài lòng không?
- Ừm, rất ngon!
Trương Lộ Tuyết nở nụ cười mỉm mê hồn với giám đốc Trình, nhìn thấy giám đốc Trình vui vẻ hớn hở, hận bây giờ không thể ngồi kề sát bên Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết lại không ngờ nụ cười này của mình đã khiến cho giám đốc Trương hồn bay phách tán.
- Trương tiểu thư, mọi người có cần uống một ít rượu không, lẩu ở quán chúng tôi thích hợp nhất là uống rượu!
Giám đốc Trình nói.
- Đây là bí quyết gia truyền của ông chủ chúng tôi, lẩu này được pha với bia, sau khi uống xong sẽ cảm giác toàn cơ thể mình lâng lâng, người nhẹ thoải mái, có công dụng khác đó!
- Ừm, lần trước sau khi uống xong thì như vậy!
Trương Lộ Tuyết nói.
- Hay là uống trước mấy chai bia?
Trương Lộ Tuyết đó là hỏi Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đang ăn ngon lành, nhưng sau khi nghe giám đốc Trình nói uống rượu liền cảm giác người lâng lâng, lông mày hắn khẽ nhíu mày, đặt đũa xuống hỏi:
- Tôi hỏi anh, trong lẩu này của các anh có bỏ thêm gì ở bên trong?
Câu hỏi này của Diệp Lăng Phi khiến cho giám đốc Trình sững sờ, hắn nhìn Trương Lộ Tuyết lại quay qua nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Vị tiên sinh, anh đây là có ý gì thế?
- Ông xã, anh làm gì thế, chẳng lẽ muốn học bí quyết của người ta?
Bạch Tình Đình vừa gắp miếng thịt nhét vào miệng thì bị Diệp Lăng Phi lấy đũa gắp ra, miếng thịt đó rớt xuống người Bạch Tình Đình, trong lòng Bạch Tình Đình không vui, miệng oán trách nói:
- Ông xã, anh đang làm gì thế hả?
Cô cầm lấy khăn giấy lau chùi vết dầu dính bên trên, nhưng có lau thế nào cũng không sạch.
Diệp Lăng Phi đưa mũi lại gần bề mặt nồi lẩu, ngửi ngửi, sau đó hắn đứng đậy nới với giám đốc Trình:
- Dẫn tôi ra sau bếp xem xem!
- Trương tiểu thư, người bạn này của cô muốn làm gì, chúng tôi ở đây không cho phép người ngoài vào bếp!
Giám đốc Trình quay qua Trương Lộ Tuyết, hắn không dám nói với Diệp Lăng Phi mà là nói với Trương Lộ Tuyết.
Trương Lộ Tuyết không thấu được Diệp Lăng Phi muốn làm gì, cô vừa mở miệng đinh khuyên Diệp Lăng Phi thì lại nghe Diệp Lăng Phi cười nhạt nói:
- Tôi thấy tốt nhất anh nên dẫn tôi vào bếp, nếu không, tất cả hậu quả do một mình anh gánh chịu hết!