Đô Thị Tàng Kiều

Chương 413: Em sẽ không rời xa anh!

- A

Nam nhân đầu trọc kia liên tục cầu khẩn nói,

- Lão đại, bỏ qua cho em đi, em cũng chỉ kiếm cơm ăn thôi mà!

- Tao không có thời gian, tự mày quyết định, nếu như mày không dám, tao sẽ tự mình động thủ, nhưng là không phải một đầu ngón tay nữa, tao sẽ đem cả bàn tay của mày chặt xuống. Lão đại của tao nói, đây là lễ gặp mặt cho ông chủ bọn mày!

Dã Lang lạnh lùng nói.

Nam nhân đầu trọc sắc mặt trắng bệch, chậm rãi cầm lấy dao găm, cả người run rẩy, cắn răng một cái, cầm dao găm đâm về phía Dã Lang, Dã Lang cười lạnh, một quyền đánh vào cằm nam nhân đầu trọc này, đánh nát cằm tên này. Nam nhân đầu trọc đó hộc đầy máu mồm, trong mắt lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.

Diệp Lăng Phi đưa Vu Tiêu Tiếu đưa đến cửa trường đại học Vọng Hải trước, Vu Tiêu Tiếu xuống xe lại dặn dò:

- Sư phụ, anh cần phải tự mình đưa Tuyết Hàn trở về, tốt nhất là có thể đưa về túc xá!

- Tiêu Tiếu, bạn nhanh về đi thôi!

Trương Tuyết Hàn lo lắng Vu Tiêu Tiếu lại nói gì không hay, vội vã thúc giục nói.

Chờ sau khi Tiêu Tiếu đi rồi, Diệp Lăng Phi lại khởi động xe, đi tới chỗ Trương Tuyết Hàn ở học viện Nghệ Thuật.

Cửa học viện Nghệ Thuật có rất nhiều xe hơi sa hoa, hiện tại là hơn tám giờ tối, cửa trường học còn có rất nhiều sinh viên ra vào cửa trường.

Diệp Lăng Phi đem xe đỗ ở cửa trường, đưa Trương Tuyết Hàn xuống xe. Trương Tuyết Hàn vừa xuống xe, lập tức hấp dẫn đông đảo ánh mắt của sinh viên khác, Trương Tuyết Hàn ở trong học viện Nghệ Thuật rất có danh tiếng. Tuy nói học viện Nghệ Thuật mỹ nữ như mây, nhưng Trương Tuyết Hàn lại *** kì nổi bật trong đám mỹ nữ như mây này, thành cô gái hấp dẫn ánh mắt người khác nhất.

- Đó không phải Trương Tuyết Hàn sao, sao đi cùng một người đàn ông vậy?

- Đúng vậy, sẽ không phải là "bao" chứ!

- Ừm, cũng có khả năng!

Các sinh viên bàn tán xôn xao, các loại phỏng đoán bay đầy trời.

Diệp Lăng Phi xuống xe, đi tới bên cạnh Trương Tuyết Hàn, quét mắt bốn phía, lo lắng nói:

- Anh sợ anh đi cùng em, khó tránh khỏi khiến cho người khác bàn tán, em không lo lắng có người nói linh tinh về em sao?

Trương Tuyết Hàn cười nhạt nói:

- Người khác thấy thế nào, đó là chuyện của người khác!

Diệp Lăng Phi trong lòng trấn định lại, cười với Trương Tuyết Hàn nói:

- Nếu em đã không lo lắng, anh lại càng không cần lo lắng, đi thôi, anh cần phải hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Tiếu ủy thác cho anh. Đưa em đến trước cửa túc xá trường học.

Đi ở trên đường trong khuôn viên trường, Trương Tuyết Hàn hỏi:

- Diệp tiên sinh, anh biết không, anh làm cho người ta cảm giác là trong lòng anh cất giấu rất nhiều bí mật, anh cực lực ẩn giấu gì đó trong nội tâm anh, nhưng trong lúc lơ đãng luôn luôn toát ra bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng anh!

Diệp Lăng Phi cười cười, nói:

- Vậy em cho rằng trong lòng anh ẩn giấu cái gì chứ?

- Quá khứ của anh. Em lớn lên trong ở quân khu, tiếp xúc đều là quân nhân. Em có thể cảm giác được cái loại khí chất quân nhân trên người anh mà anh tận lực cất giấu này, à, càng chuẩn xác mà nói, anh so với những quân nhân em đã từng tiếp xúc càng…… càng hung ác!

Trương Tuyết Hàn nói xong. Có chút lo lắng nhìn Diệp Lăng Phi bên cạnh, vừa rồi nàng thật sự không tìm được từ thích hợp để hình dung cảm giác của nàng về Diệp Lăng Phi, nên mới dùng từ hung ác này để miêu tả.

- Ha ha, em nói đúng một phần rồi!

Diệp Lăng Phi trong lòng kinh ngạc với tâm tư tinh tế của Trương Tuyết Hàn, hắn cũng không nghĩ giấu diếm nữa. Trong mắt Diệp Lăng Phi. Giữa mình và Trương Tuyết Hàn cũng không cần quá giấu điếm. Hắn cười nói:

- Anh từng sống ở nước ngoài một đoạn thời gian. Đã làm một số việc mà người bình thường như em không thể nào tưởng tượng. Đúng vậy, hiện tại anh muốn giấu điếm cuộc sống quá khứ này, để anh cho chính mình một bắt đầu mới, trở thành một người bình thường!

Trương Tuyết Hàn không hỏi nữa, mà là thản nhiên nói:

- Em rất hâm mộ anh, ít nhất anh không phải bị ước thúc, có cuộc sống mình muốn. Mà em lại không giống, cuộc sống của em không phải do em tự mình nắm giữ, thậm chí em còn không biết ngày mai sẽ như thế nào!

Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt tinh tế làm người khác mê muội của Trương Tuyết Hàn, hơi hơi thở dài nói:

- Có lẽ đây là nhân sinh đi, mặc kệ thế nào, chỉ cần em sống ở trên thế giới này, nên sống cho tốt, hưởng thụ từng ngày!

- Quý trọng mỗi một phút đồng hồ, đi làm chuyện chính mình muốn làm!

Trương Tuyêt Hàn đột nhiên lộ ra nụ cười mê người, nói:

- Thậm chí còn theo đuổi người mình thích!

- Đúng vậy, như vậy không phải rất tốt sao. Chúng ta đi tới thế giới này vốn là hai tay trống trơn. Khi rời đi, cũng không mang được cái gì đi. Tại sao chúng ta không quý trọng tất cả mọi thứ trong hiện tại, cố gắng đi làm chuyện mà mình muốn làm chứ!

- Ừm!

Trương Tuyết Hàn gật đầu.

Diệp Lăng Phi đưa Trương Tuyết Hàn đến cửa ký túc xá, lúc này mới xoay người rời đi. Trương Tuyết Hàn nhìn bóng lưng Diệp Lăng Phi rời đi, trong mắt lóe lên quang mang hiếm thấy.

Diệp Lăng Phi trở về xe, mới gọi điện thoại cho Dã Lang, hỏi chuyện đã thế nào. Dã Lang một năm một mười đem chuyện nói cho Diệp Lăng Phi, hơn nữa nói với Diệp Lăng Phi mình đã tự chủ trương, đem đầu ngón tay của bốn người kia chặt đi xuống, làm lễ vật đưa cho Từ Kha Nam.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Dã Lang, chuyện này làm không tệ, giúp ta theo dõi tên tiểu tử kia, nếu hắn dám bất mãn, cứ đập chết hắn cho ta.

- Ừ, ta biết!

Dã Lang đáp ứng một tiếng.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, chuyện này giao cho Dã Lang là yên tâm nhất, Dã Lang ít nhất sẽ không giống Dã Thú, tiến thẳng tới, cứ cho rằng đem người gϊếŧ chết thì xong hết mọi chuyện. Diệp Lăng Phi không muốn làm quá nhiều chuyện, chỉ cần hù dọa Từ Kha Nam, chuyện này coi như xong rồi, cấp cho tiểu tử này một cơ hội. Nếu như tiểu tử này không biết hối cải, thì giải quyết tiểu tử này cũng chưa muộn.

Bạch Tình Đình đi công tác bốn ngày, đến ngày 1/5 mới về. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình sẽ nghỉ ngơi, nhưng không ngờ Bạch Tình Đình lại muốn đi làm, bởi vì tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mới khai phá tiểu khu Cảnh Quan muốn khai mạc vào ngày 1/5, làm phó tổng giám đốc tập đoàn, Bạch Tình Đình muốn nghỉ ngơi cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình bận nhiều việc, cùng không có thời gian đi với mình, nên hắn quyết định mình cùng phòng tổ chức đi du lịch.

Diệp Lăng Phi đã sớm hứa hẹn với người của phòng tổ chức, sẽ cấp thêm kinh phí trợ cấp cho phòng tổ chức du lịch. Khi cách ngày 1/5 còn hai ngày, người của phòng tổ chức đã tính toán đến lúc đó sẽ đi chơi thế nào. Mà người của phòng khác trong tập đoàn Tân Á đối với phòng tổ chức đó là thèm thuồng ba thước, ai không muốn đi du lịch, chơi bời, nhưng lãnh đạo ngành khác lại không hào phóng như Diệp Lăng Phi vậy, ai sẽ cầm tiền của mình ra làm kinh phí du lịch.

Dựa theo kế hoạch, sẽ đi Ngọc Kê Sơn du lịch ba ngày, sau đó lại đi Đan Đông hai ngày. Lần du lịch này đi năm ngày, tiêu phí của mỗi người tiêu chuẩn là ba nghìn đồng. Trong đó công ty bỏ ra hai ngàn, còn lại một nghìn đồng là Diệp Lăng Phi bỏ ra.

Diệp Lăng Phi ở trong phòng ngủ thu thập đồ đạc, hành lý của hắn rất đơn giản, đơn giản chỉ là một cái ba lô, mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa.

Cốc, cốc, truyền đến hai tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Phi mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy Bạch Tình Đình đứng ở cửa phòng ngủ mình.

- A, ông xã, em tới thăm anh một chút, có cần em hỗ trợ không!

Bạch Tình Đình mới vừa tắm rửa xong, từ trên người truyền đến mùi sữa tắm thơm ngát. Tóc nàng xõa ra buông xuống vai, dưới chiếc váy ngủ thật dài, lộ ra một đoạn bắp chân thon thả trắng nõn.

- Anh sắp xếp đồ xong rồi!

Diệp Lăng Phi đi đến bên giường, đem cái ba lô màu đen kia đưa cho Bạch Tình Đình nhìn, nói:

- Nhìn thấy không, tất cả đồ đều ở bên trong.

Bạch Tình Đình đi vào, ngồi ở trên giường Diệp Lăng Phi, tay phải trắng mịn kia của nàng đặt ở trên giường, trong miệng hỏi:

- Ông xã, Trương Lộ Tuyết kia cũng đi du lịch sao?

- Ừm cô ta cùng đi!

-

Diệp Lăng Phi đưa lưng về phía Bạch Tình Đình, đem quần áo lấy ra từ trong ngăn tủ cất lại vào tủ.

Bạch Tình Đình hơi hơi thất vọng, nếu đổi lại trước kia, mình mặc trang phục này mà nói, Diệp Lăng Phi không chừng đã sớm động tay động chân, nhưng bây giờ Diệp Lăng Phi lại như là không có hứng thú vậy, chỉ lo sắp xếp đồ đạc.

Trong mấy ngày nay Bạch Tình Đình đi công tác, nàng rất nhớ Diệp Lăng Phi. Con người là kì quái như vậy, trước kia, khi Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi hàng ngày đều ở cùng một chỗ, nàng luôn nghĩ đến chỗ xấu của Diệp Lăng Phi, cả ngày đều nghĩ như thế nào làm cho Diệp Lăng Phi phải nghe theo mình, không cảm giác nhớ Diệp Lăng Phi chút nào.

Nhưng vừa rời xa Diệp Lăng Phi, không nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình lại phát giác mình rất nhớ Diệp Lăng Phi, nàng quen Diệp Lăng Phi ở bên tai nàng gọi nàng là bà xã, quen được nghe điệu cười xấu xa kia của Diệp Lăng Phi, đến khi đột nhiên không còn những thứ đó, Bạch Tình Đình mới phát hiện mình vô cùng nhớ Diệp Lăng Phi.

Sau khi Bạch Tình Đình trở về, vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ ở trong biệt thự không kiêng nể gì làm phiền chính mình, Chu Hân Minh không có ở đây, Bạch Tình Đình tưởng Diệp Lăng Phi sẽ không có bất cứ cái gì câu thúc, thậm chí còn có khả năng nửa đêm lén vào phòng ngủ mình, làm phiền mình. Bạch Tình Đình cũng đã nghĩ sẽ làm thế nào đối phó với Diệp Lăng Phi làm phiền, nghĩ sẽ giáo huấn Diệp Lăng Phi một chút.

Nhưng phản ứng của Diệp Lăng Phi lại làm cho Bạch Tình Đình ngoài ý muốn, mỗi ngày Diệp Lăng Phi đều về lúc khuya, sau khi trở về liền ngủ, thậm chí thời gian nói chuyện với nàng cũng ít, chứ đừng nói tới làm phiền.

Diệp Lăng Phi như vậy, làm cho trong lòng Bạch Tình Đình bắt đầu sợ hãi, nàng lo lắng Diệp Lăng Phi đã xa lánh mình, không yêu mình. Bạch Tình Đình thấy cho dù mình mặc áo ngủ hơi mỏng, Diệp Lăng Phi cũng không có phản ứng, nói chuyện cũng rất bình thản, cái loại cảm giác sợ hãi này trong lòng nàng càng thêm mành liệt.

Trầm mặc một lát, Bạch Tình Đình ôn nhu nói ra:

- Ông xã, anh có thế không đi không, 1/5 em có thể đi chơi với anh một lúc!

- Đã hứa với người ta rồi, sao lại không đi được chứ!

Diệp Lăng Phi đóng cửa tủ, xoay người, cười nói:

- Bà xã, anh biết em có nhiều công việc, anh sẽ không quấy rầy em, anh đi ra ngoài chơi vài ngày!

- Ông xã!

Bạch Tình Đình nũng nịu hô một câu, bàn tay nhỏ của nàng chậm rãi đặt lên lấy bàn tay to của Diệp Lăng Phi, cầm tay Diệp Lăng Phi, nói:

- Em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!

- Ha ha, anh cùng nhớ em!

Diệp Lăng Phi đưa tay kéo Bạch Tình Đình, đem thân thể mềm mại tản ra mùi thơm thấm tận tâm can kia của Bạch Tình Đình kéo vào trong lòng, miệng nói:

- Chúng ta hiện tại không phải tốt lắm sao, ừm, không phải em nói còn ba tháng thử thách sao, chờ thử thách xong, có phải chúng ta có thể cái kia hay không?

Diệp Lăng Phi cười xấu xa hỏi.

Trái tim Bạch Tình Đình phác thông phác thông nhảy loạn lên, nàng ngẩng mặt, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:

- Ông xã, anh không trách em sao, có phải em rất ngốc không, đã là vợ anh, còn muốn thử thách anh?

- À không, cái này quan hệ đến hạnh phúc cả đời em, em đương nhiên phải cân nhắc rõ ràng.

Diệp Lăng Phi đưa tay nhéo cằm Bạch Tình Đình, nói:

- Anh không nóng nảy, chừng nào em chuẩn bị sẵn sàng, thì chúng ta mới nghĩ đến chuyện kia.

Bạch Tình Đình rúc thật sâu vào trong lòng Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:

- Ông xã, em yêu anh, em sẽ không rời khỏi anh!

Trong lòng Bạch Tình Đình cực kì phức tạp, nàng rúc vào trong lòng Diệp Lăng Phi, cảm giác được từ tình cảm ấm áp từ trên người Diệp Lăng Phi truyền vào thân thể mình.

Nàng lấy tay cầm tay trái Diệp Lăng Phi, bàn tay mềm mại, thon dài của Bạch Tình Đình nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, miệng ôn nhu nói:

- Ông xã, anh có thể rời khỏi tập đoàn Tân Á không?

Diệp Lăng Phi kì quái mà hỏi:

- Tại sao?

- Em không thích Trương Lộ Tuyết!

Bạch Tình Đình hơi nhúc nhích mông, nàng nằm ở trong lòng Diệp Lăng Phi, miệng anh đào nhỏ hơi nhếch lên, có vẻ tâm sự nặng nề nói:

- Từ nhỏ cô ta đã tranh giành với em, hễ là thứ em thích, cô ta nhất định phải tranh với em. Em lo lắng cô ta sẽ tranh giành anh với em, ông xã, em thật sự rất yêu anh, rất sợ mất anh. Em biết, làm vợ của anh, vẫn chưa... chưa cái kia với anh, rất không đúng, nhưng, ông xã, trong lòng em thật sự rất sợ hãi, em không dám tưởng tượng.