Trong khi Diệp Lăng Phi đang đờ người ra thì cô ấy đã cho anh một nắm đấm vào vai. Diệp lăng Phi mặc dù bị cô đánh nhưng lại không có cảm giác máy, nắm đấm này của cô cơ bản không có sức lực.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Lăng Phi sau lưng mình đau vô cùng anh không chịu được cúi lưng xuống, tay phải che lấy lưng sau, mặt trắng bệch.
- A, tại sao lại như thế.
Trương Lộ Tuyết cũng không ngờ mình lại có thể cho người đàn ông này một nắm đấm, có thể làm cho người đàn ông này đau như thế, vào lúc ấy cô rút tay lại nhìn Diệp Lăng Phi.
Trương Khiếu Thiên vào rất muộn nên không thấy chuyện xảy ra giữa Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi, ông định chiều đưa con gái Trương Lộ Tuyết đến tập đoàn, mở hội nghị cấp cao, chính thức giới thiệu con gái của mình. Nhưng đột nhiên thay đổi chủ ý, buổi sáng đã đưa con gái đến tập đoàn.
Lúc ông đang đỗ xe thì Trương Lộ Tuyết vào trong tập đoàn trước. Đến lúc ông vừa bước vào tòa nhà thì nhìn thấy con gái mình đang cho Diệp Lăng Phi một nắm đấm. Ông không biết hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng bất kể thế nào, ông không thể để Trương Lộ Tuyết vừa đến tập đoàn Tân Á một ngày thì đã cho người khác một nắm đấm, nếu như truyền ra ngoài thì đối với công việc quản lý sau này của cô ở tập đoàn sẽ vô cùng khó khăn. Trương Khiếu Thiên định ngăn cản con gái mình nhưng lại không ngờ ông vừa kêu tên con gái mình, thì nhìn thấy con gái mình đã cho Diệp Lăng Phi một nắm đấm vào vai rồi. Càng làm ông ngạc nhiên là Lăng Phi đã quỳ xuống chỉ vì một nắm đấm, tỏ ra rất đau khổ.
- Chẳng lẽ con gái ông lúc ở nước ngoài đã học được thứ võ công lợi hại?
Lúc ông đưa Lộ Tuyết ra nước ngoài học, lo lắng cuộc sống một mình ở nước ngoài, ngộ nhờ gặp phải nguy hiểm thì con gái mình khó mà xử lý được. Ông đã đặc biệt thuê một vệ sĩ để bảo vệ cho cô. Vợ chồng ông tuy nửa năm đi thăm con gái một lần, nhưng con gái ông lại không ở bên cạnh vợ chồng ông, vợ chồng ông cũna không biết rốt cuộc con mình đang làm gì?
Trương Khiếu Thiên nghĩ rằng con mình lúc ở nước ngoài đã học được thứ võ công lợi hại, đợi ông vội vàng đến bên cạnh Lăng Phi hỏi thì biết được không phải do Trương Lộ Tuyết mà là do bệnh sỏi thận của anh tái phát.
- Giám đốc Diệp, hay là tôi cho người đưa anh đi bệnh viện nhé.
Trương Khiếu Thiên gọi 2 người bảo vệ ở đại sảnh tới, định đưa anh đi bệnh viện. Nhưng anh xua tay nói:
- Không cần đâu, tôi về phòng nghỉ một lát là được.
- Ừ, vậy cũng được, giám đốc Diệp, một lát nữa tôi mở cuộc họp, anh không cần phải tham gia nữa, tôi sẽ bảo thư ký tôi gửi nội dung cuộc họp qua cho anh.
Trương Khiếu Thiên ra hiệu cho nhân viên bảo vệ đưa anh về phòng, đồng thời nói hai nhân viên bảo vệ nhẹ nhàng một chút.
Mắt nhìn thấy nhân viên bảo vệ dìu Lăng Phi đi vào thang máy. Trương Khiếu Thiên mới quay đầu nói với Lộ Tuyết:
- Lộ Tuyết, con sao thế, vừa đến công ty đã đánh người. Con bây giờ chính thức bước vào tập đoàn, không phải là trẻ con nữa, phải biết khống chế bản thân mình. Nếu không, sau này làm sao con làm lãnh đạo được.
- Ba, không phải do con. Là do tên lưu manh ấy chọc con.
Trương Lộ Tuyết định kể toàn bộ sự tình lúc nãy cho ông nghe, nhưng chuyện vừa nãy cũng thật khó nói. Mặc dù cô đã sống ở Mỹ mấy năm rồi, ở Mỹ cuộc sống về giới tính thoáng hơn. Nhưng về mặt giới tính cô vô cùng bảo thủ. Chỉ do cuộc sống ở Mỹ quá loạn thôi, ở Mỹ có đủ các loại người trên thế giới nên tội phạm ờ đó cũng nhiều nhất. Mối quan hệ giữa người với người rất lạnh nhạt. Mà Lộ Tuyết lại là con gái nên không dám tùy tiện kết bạn. Vì thế mà cuộc sống của cô rất đơn điệu. Chỉ có thỉnh thoảng tham gia một số hoạt động do học viện hoặc lưu học sinh tổ chức, bởi vậy mà những người bạn khác giới của cô cũng không nhiều. Hơn nữa ở Mỹ bệnh HIV, bệnh giới tính nhiều vô kể. Điều này làm cô rất cẩn thận về chuyện giới tính. Khoảng thời gian sống ở Mỹ, cô và những người bạn trai của mình quá lắm thì ngồi nói chuyện với nhau hoặc tham gia các hoạt động vui chơi mà thôi. Tuyệt đối không có bất cứ hoạt động nào liên quan đến vấn đề giới tính. Từ lâu cô đã có chủ ý nếu tìm bạn trai thì cũng về nước tìm.
Vậy nên, mặc dù cô có sống ở Mỹ nhưng về phương diện này cô vẫn bảo vệ theo truyền thống của người phương đông. Lúc nãy bị Lăng Phi chạm vào ngực cô không biết nên nói với ba mình như thế nào nữa.
- Lộ Tuyết, sao con có thể gọi giám Đốc Diệp như thế, con bây giờ nói chuyện phải chú ý, sau này nhất cử nhất động của con, đều đại diện cho Tập Đoàn, để xem Diệp Lăng Phi đã đυ.ng đến con thế nào, ta xem giữa hai người đã có hiểu lầm gì.
Trương Khiếu Thiên nói:
- Sau này hai người còn phải làm việc với nhau, nhất thiết không được làm xấu mối quan hệ, nếu không rất bất lợi cho con sau này.
- Ba!
Lộ Tuyết nhìn ba mình thì thấy biểu hiện của ông hoàn toàn không tin Lăng Phi chọc giận mình. Cô chỉ biết nói:
- Con biết rồi.
- Như vậy là đúng rồi. Lộ Tuyết, sau này con còn phải học nhiều thứ, sẽ học được dần dần trong khi làm việc.
Trương Khiếu Thiên nở nụ cười hiền từ của người cha, vỗ vỗ vai con gái.
- Ba. Đó là giám đốc của tập đoàn chúng ta?
Mặc dù Trương Lộ Tuyết không nhắc lại chuyện lúc nãy.Nhưng trong lòng đã nhớ rõ Diệp Lăng Phi rồi. Cô và cha cô đi thang máy vào phòng làm việc của cha. Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Phải, cậu ấy là giám đốc của phòng tổ chức, bộ phận tổ chức đối với tập đoàn chúng ta rất quan trọng, đến lúc con vào tập đoàn rồi con sẽ rõ.
Trương Khiếu Thiên không nói cụ thể cho cô, rốt cuộc phòng tổ chức này không chỉ liên quan đến việc liên hệ giữa các phòng ban trong công ty, mà càng quan trọng hơn là sự tranh chấp giữa Tổng giám đốc và Tiễn Thường Nam, vừa lúc có bộ phận tổ chức mới có thể hóa giải được thế lực đối kháng với tổng giám đốc của mình do Tiền Thường Nam dựng nên. Diệp Lăng Phi là giám đốc của phòng tổ chức, vô hình dung trở thành bia chắn đạn của Trương Khiếu Thiên. Trương Khiếu Thiên đưa Diệp Lăng Phi ra phía trước cũng không có nghĩa là xem trọng năng lực của anh, mà chỉ là xem anh như vật thế thân của mình, dầu cho Tiền Thường Nam có ý định tạo ra quyền lực tuyệt đối trong tập đoàn Tân Á, chỉ cần có Diệp Lăng Phi thì mình cũng có thể xây dựng được cục diện vững chắc.
Trương Khiếu Thiên tạm thời không nói những chuyện này vói Trương Lộ Thiên, ông hi vọng nhất là khi mình về hưu thì quyền lực của tập đoàn sẽ nắm chắc trong tay mình, cổ phần trên 50% lưu thông trên thị trường sẽ trở thành trọng điểm của Trương Khiếu Thiên sau này. Ông đang nghĩ cách mua toàn bộ cổ phần này vào tay mình.
Trương Lộ Tuyết đâu biết những chuyện này, trong lòng cô lại nghĩ sau này phải đối diện thế nào với giám đốc Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi được hai nhân viên bào vệ đưa về phòng. Tai đại sảnh của phòng tổ chức, những nhân viên của phòng nhìn thấy dáng vẻ của Lăng Phi, thì người vui vẻ nhất chỉ có Thái Hạo, Thái Hạo vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, thì đắc ý trong lòng:
- Đáng đời, đây là báo ứng, cho mày biết tay.
Thái Hạo nhìn thấy Lăng Phi như vậy thì thấy rất thoải mái trong lòng, nhớ lại tin đồn 2 ngày hôm qua, hôm nay lại nhìn thấy Lăng Phi như vậy, thì khẳng định chắc chắn là sức khỏe của Lăng Phi có vấn đề rồi. Nếu như có lúc Diệp Lăng Phi phát bệnh nhập viện phải xin nghỉ dài ngày thì phòng tổ chức chỉ có thể giao cho mình. Thái Hạo nghĩ đến chuyện này thì thấy rất vui trong lòng, vốn định suy nghĩ mình nên đi hay nên ở thì bây giờ chắc chắn mình nên ở lại đây. Chí ít thì mình cũng là phó giám đốc của phòng tổ chức.
Thái Hạo không quan tàm đến Lăng Phi nhưng các nhân viên trong bộ phận lại rất quan tâm anh. Mọi người vừa nhìn thấy Lăng Phi như vậy vốn định đi đến hỏi xem thử, nhưng thấy nếu tất cả đều đi qua, cũng không nên. Thế nên, những nhân viên này đều chạy đến Đường Hiểu Uyểncarg hỏi xem rốt cuộc giám đốc đã gây ra chuyện gì.
Đường Hiểu Uyển ngồi trên ghế, không cử động. Cô nói:
- Đợi một lát rồi tính.
- Tại sao? Cô với giám đốc chẳng phải rất tốt sao, bây giờ có gì đâu, mọi người đều quan tâm đến giám đốc Diệp, cô là người đại diện cho chúng ta.
Đường Hiểu Uyển do dự chưa quyết, nói:
- Tôi...tôi...tôi làm xong việc rồi đi qua đó.
- Làm gì chứ, mau đi đi!
Mọi người kéo Đường Hiểu Uyển rồi đi ra đại sành.
Kết quả họ nhìn thấy Trần Ngọc Đình đi vào văn phòng của Diệp Lăng Phi, Đường Hiểu Uyển nói:
- Tôi nghĩ giám đốc Diệp có rất nhiều người quan tâm, tôi đợi một lát rồi đi.
Mọi người lúc này mới hiểu được tâm tư của Hiểu Uyển, Đường Hiểu Uyển là lo gặp phải lãnh đạo khác, chắc chắn có rất nhiều lãnh đạo quan tâm đến bệnh tình của anh, nên mọi người cũng không giục cô nữa.
Diệp Lăng Phi được bảo vệ đưa vào, Từ Oánh cũng vào cùng, thấy dáng vẻ lo lắng của Từ Oánh, Lăng Phi cười:
- Trên người tôi có một tảng đá, chẳng phải lúc sáng cô thấy rồi đó sao, không ngờ phát bệnh lại thấy đau một chút, còn lại vẫn tốt. Tôi giờ chỉ có thể uống nhiều thuốc thôi.
Từ Oánh vội rót một ly nước đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh, bên cạnh anh lúc này là một dáng vẻ bất lực.
- Đi làm việc đi, tôi không sao đâu, nếu có việc tôi sẽ gọi cô. Lăng Phi nói.
Từ Oánh gật đầu, nói:
- Giám đốc Diệp, tôi nghe nói thuốc đông y có thế chữa được căn bệnh này. Tôi sẽ hỏi giúp anh.
- Không cần đâu, tôi nhảy nhiều một chút là được thôi, nếu như có thời gian thì cùng tôi đánh bóng.
- Được.
Từ Oánh trả lời dứt khoát.
Từ Oánh chưa đi khỏi thì Ngọc Đình đi vào, Từ Oánh nhìn thấy Ngọc Đình mới xoay người đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài cô tiện tay đóng cánh cửa văn phòng Lăng Phi lại.
Lúc Từ Oánh ở đây, Ngọc Đình không có biểu hiện nào quá đáng. Đợi lúc Từ Oánh đi rồi, trên mặt cô vô cùng lo lắng. Cô đi đến bên cạnh anh, thân mật hỏi:
- Cậu rốt cuộc có chuyện ai vậy?
- Hòn sỏi đáng ghét, đau quá.
Diệp Lăng Phi một hơi uống hết cốc nước, định đứng dậy. Trần Ngọc Đình vội vàng đỡ lấy anh, nói:
- Tôi đưa cậu vào phòng trong nằm một lát nếu không để tôi đưa anh đi bệnh viện.
- Chút đau đớn này không sao, nghĩ lại lúc xưa tôi ờ chiến trường bị người ta đánh trọng thương đều vượt qua được.
Diệp Lăng Phi vừa nói xong nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngọc Đình thì ráng cười:
- Nói đùa thôi, nếu không sẽ cảm thấy đau.
Ngọc Đình dìu Lăng Phi vào phòng bên trong, trong đó có một chiếc giường đơn đế nghỉ ngơi. Lăng Phi ngồi xuống, Ngọc Đình giúp anh cởi giày, đặt đôi chân anh lên giường. Thấy Lăng Phi cứ bóp lưng sau, cô lấy cái gối ra đặt dưới người anh.
Xong rồi Ngọc Đình định quay đi rót nước, thì cánh tay phái của anh kéo lại, Lăng Phi nửa nằm trên giường nói:
- Chị Ngọc Đình, đừng đi, nói chuyện với tôi một lát.
- Tôi đi rót nước cho cậu!
Ngọc Đình nở nụ cười đầy mê hoặc:
- Tôi xem cậu như thế này thì làm sao mà đi được.
Nói rồi cô xoay người ra ngoài rót nước, Ngọc Đình đưa cốc nước cho anh, nói:
- Anh chẳng phải cần uống nhiều nước hay sao, uống hết tôi lại rót cho anh một ly nữa.
- Phải uống nước thì cùng không nên uống như vậy.
Anh cầm ly nước mình uống xong, bóp nát, vất dưới đất, đưa tay ôm Ngọc Đình vào lòng, Ngọc Đình nói:
- Anh lại như thế rồi, háo sắc, cũng không nghĩ đến bệnh tình của mình.
Mặc dù cô nói vậy nhưng cô vẫn ngồi bên giường, Lăng Phi cũng không làm gì khác, chỉ là muốn ôm cô một lúc.
- Chị Ngọc Đình, tôi đang chuyển dời sự đau đớn của chị, có chị ngồi ở đây cùng nói chuyện, tôi cảm thấy mình không còn đau nữa.
- Xem anh nói ngọt chưa kìa, nếu tôi là người con gái trẻ thì đã bị anh làm cho điên đảo rồi.
Trần Nhọc Đình đưa tay đặt lên đẩy Lăng Phi, giúp anh massaae vùng thái dương.
- Tôi nghe người ta nói, nếu như người không được khỏe thì massaae vùng thái dương.
- Cô Ngọc Đình, người ta nói bậy đấy, thái dương không liên quan đến bệnh của tôi.
Diệp Lăng Phi nói rồi nắm chặt lấy tay cô.
- Tôi chỉ cần nắm tay cô thôi là không thấy đau nữa.
Ngọc Đình định nghĩ ra chuyện cười, Lăng Phi lại đang nói những lời ngọt ngào thì có tiếng gõ cửa. Ngọc Đình lặng người, lập tức cô rút tay khỏi anh vội nói:
- Tôi ra ngoài xem thử là ai.
Ngọc Đình lo lắng sợ có người biết chuyện giữa cô với Lăng Phi nên vô cùng cẩn thận. Cô đến mở cửa.
Chỉ nhìn thấy Từ Oánh đứng trước cửa, Ngọc Đình nói:
- Giám đốc Diệp đang nghỉ ngơi ở bên trong, cô có việc thì vào trong tìm anh ấy.
Từ Oánh vội vàng lắc đầu:
- Phó tổng Trần, tôi tìm cô.
- Tìm tôi?
Ngọc Đình ngạc nhiên. Từ Oánh gật đầu nói:
- Tổng giám đốc mở cuộc họp cấp cao, thông báo cho tất cả nhân viên cấp cao toàn công ty 10 phút sau tại phong hội nghị họp.
- Tổng giám đốc đến rồi?
Trần Ngọc Đình không ngờ Trương Khiếu Thiên sẽ đến, theo cô được biết thì chiều nay ông ấy mới đến, mở cuộc họp cấp cao Tập Đoàn Tân Á, không ngờ Trương Khiếu Thiên lại dời sang buổi sáng tổ chức. Ngọc Đình nghĩ rồi nói:
- Không thông báo cho giám đốc Diệp tham gia sao?
- Không thông báo cho giám đốc Diệp tham gia, nhưng sẽ đưa nội dung cuộc họp cho giám đốc Diệp.
Từ Oánh đoán.
- Tôi nghĩ Tổng giám đốc biết giám đốc Diệp bị bệnh rồi nên mới không thông báo cho giám đốc Diệp.
Trần Ngọc Đình lại không nghĩ như Từ Oánh, cô không hề biết chuyện Trương Khiếu Thiên gặp Diệp Lăng Phi dưới đại sảnh lúc này. Trần Ngọc Đình cho rằng Tập đoàn Tân Á có biến động lớn nên không thông báo cho Diệp Lăng Phi, nên có ý đồ khác. Nhưng Ngọc Đình ngay lúc ấy không tìm ra được nguyên nhân rõ ràng, chỉ nói với Từ Oánh:
- Được, tôi đi chuẩn bị một lát, cô chú ý chăm sóc cho Giám đốc Diệp.
- Phó tổng Trần, tôi biết rồi.
Từ Oánh đáp.
Lúc Trần Ngọc Đình rời khỏi phòng Diệp Lăng Phi, lúc này thì Đường Hiểu Uyển mới dám bước vào. Cô đưa mắt nhìn sang phòng làm việc vừa đóng cửa của Trần Ngọc Đình, nhẹ nhàng hỏi Từ Oánh:
- Trong phòng Giám đốc Diệp không còn ai nữa phải không?