Diệp Lăng Phi ở trong nhà bếp tìm được một ấm nước sôi, đây là nước sôi mà vυ' Ngô đặc biệt giữ lại để làm thức ăn, thường ngày làm một vài loại súp canh cần dùng đến. Diệp Lăng Phi rót một ly nước sôi từ ấm đó, không để ý có phỏng miệng hay không, uống ực một hơi, nước xuống bụng xong liền cảm giác cổ họng rất phỏng rát, toàn thân nóng lên.
Vẫn chưa uống hết, nếu uống tiếp, toàn thân sẽ bốc nhiệt.
- Đáng chết, không phải là bỏ cái gì * *vào trong này chứ!
Diệp Lăng Phi cảm giác càng uống nước trong bụng càng khó chịu, sau khi hắn uống tiếp một ly nữa, mới đem cái ly không trở vào phòng ngủ.
Trở vào phòng ngủ liền nhìn thấy Bạch Tình Đình tựa lưng về phía cửa phòng ngủ, đang xem tạp chí. Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ của Bạch Tình Đình lập tức toàn thân nóng lên. Nhếch môi, thầm nghĩ:
- Sợ cái đách gì, Lão Tử không tin Steven dám đến tìm thêm phiền phức.
Diệp Lăng Phi đặt cái ly trên bàn, ngồi ở trên giường. Môi hắn đặt trên cái cổ trắng của Bạch Tình Đình, cố ý hít hít cái mũi, một mùi thơm cơ thể làm sao xuyến cả lòng bay thẳng mũi hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dục lửa của hắn tăng cao.
Hai tay hắn ôm chặt Bạch Tình Đình, và đặt nụ hôn lên môi cô.
Bạch Tình Đình đã sớm chờ đợi khoảnh khắc này xảy ra, cô nhắm mắt lại, đôi môi khẽ động đậy,thể hiện rõ tư thế để cho hắn chà đạp. Diệp Lăng Phi vừa thấy tư thế này, thì lửa dục cao trào, chỉ cần đợi áo ngủ của Bạch Tình Đình cởi ra nữa thôi, đúng lúc này Chu Hân Mính lại gọi điện tới.
Trong lòng Diệp Lăng Phi đắn đo, chỉ là nhất thời không kìm nén nỗi, mới quyết định yêu cùng Bạch Tình Đình một trận. Nhưng nghe tiếng chuông điện thoại được cài đặt riêng cho Chu Hân Mính reo lên, hắn vội vàng nhảy xuống giường. Bước nhanh đến trước bàn, nắm chặt di động trong tay, cũng không chào Bạch Tình Đình một tiếng mà bước nhanh ra khỏi phòng.
Diệp Lăng Phi đi thẳng lên lầu ba, hắn đứng trên ban công ở lầu ba, nhận điện thoại của Chu Hân Mính.
- Hân Mính, muộn như thế này mà em còn tìm anh chắc chắn là có việc không hay rồi.
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Để anh đoán xem, có phải là có người lại bị gϊếŧ nữa không.
Âm thanh ở đầu dây bên kia của Chu Hân Mính rất ồn ào, Diệp Lăng Phi chỉ nghe được tiếng còi báo động của cảnh sát.
Ngữ khí của Chu Hân Mính lộ rõ sự căng thẳng, khi cô chắc chắn giọng của Diệp Lăng Phi mới nói:
- Con trai của bí thư Từ bị gϊếŧ rồi, thủ đoạn ra tay giống với mấy vụ án trước. Bây giờ em đang ở khu biệt thự Nam Sơn.
- À, cách nơi anh ở không xa đó.
Diệp Lăng Phi cố gắng làm cho ngữ khí của mình bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại nổi lên từng gợn sóng, hành động của Steven càng ngày càng nhanh, bây giờ mới khoảng tám giờ tối. Steven đã bắt đầu hành động, xem ra Steven đã mất đi sự kiên nhẫn muốn mau chóng bắt được mình. Diệp Lăng Phi nói qua điện thoại:
- Hân Mính, hành động của Steven rất gấp gáp, nếu như anh đoán không sai, thì Steven đã không đợi được nữa rồi. Tối nay chắc chắn sẽ bắt đầu, tin anh đi, sẽ có nhiều người bị gϊếŧ chết trong chốc lát thôi. Steven hy vọng sẽ mau chóng bắt được anh.
- Diệp Lăng Phi, ý của anh là trong tối sẽ có rất nhiều người bị gϊếŧ?
Chu Hân Mính hỏi.
- Đúng vậy.
- Thị trưởng Điền đã mở cuộc hội nghị. Quyết định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt toàn thành phố, bắt đầu từ ngày mai, sẽ tiến hành kiểm tra tất cả các nhà nghỉ lớn nhỏ, các khách sạn, các khu vui chơi giải trí, bắt đầu từ tối mai sẽ hạn chế việc đi ra ngoài, sẽ thiết lập trạm kiểm tra những đoạn đường quan trọng. Hiện tại thị trưởng Điền nên phát biểu cho toàn dân thành phố được biết. Diệp Lăng Phi, em nói cho anh được biết, những ngày này hy vọng người của anh không nên tùy tiện hành động, rất dễ bị cảnh sát cho là phần tử nghi phạm và tiến hành thẩm vấn.
- Ngày mai? Quá muộn rồi, Hân Mính. Tốt nhất tối nay bắt đầu kiểm tra. Đồng thời, tăng cường tuần tra mạnh mẽ, nếu có thể, hãy bảo vệ những người nằm trong danh sách đó, chỉ có như vậy, mới có thể tránh việc có người tiếp tục bị gϊếŧ chết.
Diệp Lăng Phi nhắc nhở Chu Hân Mính.
- Rất khó, chúng tôi vừa mới bố trí, cần cho chúng tôi thời gian để tập trung nhân lực.
Chu Hân Mính có vẻ khó xử.
- Diệp Lăng Phi. Dựa vào suy đoán của anh, Steven sẽ gϊếŧ ai tiếp theo đây?
- Sao anh biết được. Anh chẳng phải là tên vô lại này.
Diệp Lăng Phi có chút phiền não nói.
- Đó là chuyện của cảnh sát các em, việc anh cần phải làm chính là bắt được Steven trong cái thành phố này.
Chu Hân Mính không nói thêm gì nữa, sau khi trầm mặc một lúc, Chu Hân Mính chậm rãi nói:
- Giờ em đi báo cho cục trưởng Triệu, anh cẩn thận nha.
- Anh sẽ cẩn thận!
Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Phi cảm giác có người ở đằng sau, đột nhiên vừa quay đầu lại đã trông thấy Bạch Tình Đình đang đứng sau lưng mình. Vừa rồi chỉ lo chăm chú nói chuyện với Chu Hân Mính, không hề biết Bạch Tình Đình đã đứng ở đằng sau mình từ lúc nào. Đôi mắt đẹp của Bạch Tình Đình đang nhìn kèm theo nỗi hoài nghi.
Khi Diệp Lăng Phi quay người lại, cô nhỏ nhẹ hỏi:
- Chu Hân Mính gọi điện cho anh à?
Trong lòng Diệp Lăng Phi đập thình thịch, sợ Bạch Tình Đình phát hiện ra chuyện giữa anh và Chu Hân Mính, vội vàng giải thích:
- Chu Hân Mính gọi điện cho anh nói trong khu biệt thự Nam Sơn xảy ra một hung án, con trai của bí thư Từ vừa bị người ta gϊếŧ chết rồi.
Bạch Tình Đình gật đầu, cô tựa như không nghe lọt tai lời của Diệp Lăng Phi nói, mà hỏi đến việc mình đang quan tâm:
- Hân Mính sao lại gọi điện cho anh?
- Bà xã à, em đừng có nghĩ lung tung. Hân Mính lo nếu để em biết chuyện này sẽ sợ hãi, mới gọi điện thoại cho anh, để anh chú ý bảo vệ em.
Diệp Lăng Phi phát hiện ra sự viện cớ này của mình rất vụng về, nhưng trong lúc nhất thời hắn không tìm ra cái cớ nào hay hơn cả.
Cũng may Bạch Tình Đình không có vặn hỏi nữa, mà lại gật đầu nói:
- Em biết rồi.
Nói xong, Bạch Tình Đình trở vào phòng với đầy tâm tâm trạng trong lòng. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình như vậy, vội vàng nhét điện thoại vào trong túi, rồi đi theo cô.
Bạch Tình Đình đi thẳng vào phòng ngủ của mình, khóa cửa phòng ngủ lại. Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng, cửa phòng quả thật đã bị khóa. Diệp Lăng Phi đành phải đứng ở bên ngoài gọi Bạch Tình Đình mở cửa, nhưng sau vài tiếng gọi, thấy Bạch Tình Đình cũng không có mở cửa. Trong lúc mơ hồ, Diệp Lăng Phi có cảm giác không được tốt lắm, hắn lo có phải là Bạch Tình Đình đã phát hiện ra mối quan hệ mập mờ giữa hắn và Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi đi cũng không được, không đi cũng không được, ngờ nghệch đứng ngoài cửa phòng ngủ của Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình đột nhiên mở cửa phòng, cô cầm cây súng bút máy, trên mặt lạnh tanh, nói rất nghiêm túc:
- Ông xã à, em hỏi anh chuyện này, cái này anh lấy ở đâu?
Diệp Lăng Phi biết Bạch Tình Đình không phải đang nói đùa. Cô vặn hỏi lai lịch của cây súng bút máy này nhất định là có mục đích khác. Trong đầu Diệp Lăng Phi đã hiện lên vài kiểu giải thích hợp lý trong nháy mắt, nhưng đều bị hắn chối bỏ. Hắn ý thức được lúc này nếu như giải thích sơ sài sẽ không được hay lắm, rất dễ khiến cho Bạch Tình Đình phát hiện nhiều bí mật mình đã ẩn giấu đi.
- Bà xã à, anh có thể vào trong nói không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình không nói gì, cô quay người đi trở vào trong phòng ngủ mình. Diệp Lăng Phi cũng vào theo, trở tay khóa cửa phòng.
- Cây súng này gọi súng bút máy. Sẽ không mua được bằng con đường thông thường.
Diệp Lăng Phi thở nhẹ bảo.
- Anh biết là em đang muốn biết từ đâu anh có được cây súng này, chuyện này nói ra thì dài dòng, nói đơn giản hơn là anh đã mua cây súng này.
- Anh mua?
Bạch Tinh Đình trợn mắt lên, bước nhanh đến trước máy tính của cô, chỉ vào thông tin cô vừa tra được nói:
- Cái này em vừa tra được. Đây là loại vũ khí gián điệp, người bình thường không có cách nào đạt được nó cả.
- Quả thật là anh mua mà, không nhất thiết phải lừa em.
Diệp Lăng Phi ngồi bên giường của cô, thở dài bảo:
- Có một việc mà anh chưa hề nói với em, anh nghĩ đã đến lúc nên nói cho em biết rồi.
Bạch Tình Đình không nói gì. Mà nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi. Chính lúc này cô đang đợi, từ lúc cô nghe thấy cú điện thoại kia của Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình nhận thức được có lẽ Diệp Lăng Phi đã giấu mình chuyện gì đó. Cô thật không nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính đã có quan hệ, mà chỉ nghĩ đến việc Diệp Lăng Phi cất dấu bí mật gì hay không. Lúc Diệp Lăng Phi ở sân thượng tầng ba giải thích cho Bạch Tình Đình, Bạch Tình Đình đã nghĩ đến cây súng bút máy mà Diệp Lăng Phi đã đưa cho cô, mới vội vàng trở vào phòng ngủ, lên mạng tra, quả nhiên, cây súng bút máy này tuyệt nhiên người bình thường không thể mua được.
- Bà xã, em biết Dã Thú chứ.
Diệp Lăng Phi hỏi.
Bạch Tình Đình gật đầu. Cô không nói gì, mà chỉ muốn biết Diệp Lăng Phi rốt cuộc muốn nói gì.
- Dã Thú từng là sĩ quan của quân đội lục hải quân của Mỹ, anh quen anh ta là ở ngôi trường Tử Vong.
- Trường Tử Vong?
Bạch Tình Đình vừa nghe đến cái tên này liền sửng sốt, cái tên này nghe ra rất đáng sợ.
- Đúng, đó là ngôi trường được thành lập dành riêng cho đặc công được huấn luyện tinh nhuệ nhất, tất cả những người vào trường này đều ký kết hiệp nghị tử vong, nhà trường không đảm bảo an toàn tính mạng cho bất kỳ học viên nào, tỉ lệ tử vong của ngôi trường này cao đến 40-60, mà anh với Dã Thú là một trong những người nằm trong nhóm người may mắn còn sống sót.
Nói đến đây, Bạch Tình Đình hầu như kinh ngạc đến nỗi bịt miệng lại, cô không dám tin những chuyện vừa nghe được. Bạch Tình Đình chưa bao giờ nghĩ trên thế giới còn có một ngôi trường như vậy, càng không nghĩ rằng chồng mình đã tốt nghiệp ở ngôi trường này.
Diệp Lăng Phi không cho Bạch Tình Đình có nhiều thời gian để sợ hãi, mà tiếp tục nói:
- Sau khi tốt nghiệp, anh trở về Anh quốc, muốn vào cục đặc công Anh quốc, còn Dã Thú lại đi công ty hắc thủy ở Mỹ. Đáng tiếc là anh không vào được tổ chức đặc công Anh quốc, bởi vì anh là người Hoa. Bất đắc dĩ. Anh chỉ có thể chọn con đường khác, chính là làm vệ sĩ cho người ta. Rất vinh hạnh là anh lúc ấy anh làm vệ sĩ cho một đại thần trong chính phủ Anh quốc. Do đó anh có thể mua những vũ khí mà người thường không mua được. Sau khi anh làm vệ sĩ được vài năm, có chút chán ghét về cuộc sống, thông qua quan hệ của nội chính đại thần, anh có thể vào làm việc cho công ty Mỹ Như Anh quốc một cách dễ dàng. Sau đó, anh trở về thành phố Vọng Hải. Đây đã là quá khứ của anh rồi, bà xã à, sở dĩ anh không muốn nói cho em biết, chính là không muốn làm cho em sợ hãi. Khi anh làm vệ sĩ, không thể tránh khỏi việc đắc tội với một số người, anh không muốn vì quá khứ của anh mà làm cho em bị thương tổn.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, vẻ mặt đầy vẻ đau thương nói:
- Bà xã à, những gì cần nói anh đều nói xong rồi, anh tin lúc này em nhất định rất căm hận anh, căm hận anh lừa em. Nhưng anh thực sự không muốn lừa dối em, anh rất yêu em, không muốn mất em. Bất kể như thế nào, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em, cho dù em không sống cùng anh nữa, anh cũng sẽ không trách em. Ngủ ngon nhé, bà xã, anh yêu em.
Diệp Lăng Phi nói xong, thần sắc u ám rời khỏi phòng của Bạch Tình Đình.
- Rầm!
Một tiếng đóng cửa cái rầm, đã kéo Bạch Tình Đình trở về với hiện thực. Mấy câu cuối cùng của Diệp Lăng Phi đã thật sự khiến cho Bạch Tình Đình cảm động, Bạch Tình Đình không ngờ Diệp Lăng Phi giấu diếm tất cả những điều này cũng chỉ vì yêu mình. Nàng cảm thấy hổ thẹn vì đã hiểu lầm Diệp Lăng Phi, vội vàng mở cửa phòng, đã không nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở hành lang nữa.
Bạch Tình Đình chạy tới cửa phòng ngủ của Diệp Lăng Phi, nói dồn dập:
- Ông xã à, em không muốn chia tay anh. Em biết là anh vì muốn tốt cho em, em không trách anh đâu. Em nghĩ hai chúng ta đã là vợ chồng, nên thẳng thắn với nhau. Ông xã. Anh đừng giận nữa, em biết là em không tốt.
Ở trong phòng Diệp Lăng Phi nghe được những lời nói này Bạch Tình Đình, cuối cùng cũng đã thởi dài nhẹ nhõm, xem ra những lời nửa thật nửa giả vừa rồi đã lừa được Bạch Tình Đình tin mình, cuối cùng cũng đã vượt qua được cửa ải này rồi.
Đang lúc Diệp Lăng Phi thấy mình may mắn, điện thoại của Dã Thú khiến cho tim hắn lại đập. Sau khi cúp máy, hắn mặc vội quần áo, đẩy cửa ra khỏi phòng.
Bạch Tình Đình đang đứng bên ngoài thấy hắn đi ra, nhầm tưởng hắn giận nên định bỏ đi, vội ôm chầm lấy hắn, miệng không ngớt lời xin lỗi:
- Ông xã à, em yêu anh, xin lỗi anh. Em không nên hiểu lầm anh.
Diệp Lăng Phi có chút không đành lòng, hắn vỗ vỗ vai cô mỉm cười:
- Bà xã, anh không có giận, giờ có việc cần ra ngoài gấp.
- Ông xã, anh đi đâu?
Bạch Tình Đình ngẩng đầu. Đôi mắt còn ngấn lệ nhìn hắn. Từ trong đôi mắt chứa đầy tình cảm của cô hắn đã nhìn thấy bóng của mình. Bất giác thấy động lòng, càng thêm kiên định rằng mình phải nhanh chóng giải quyết việc này, không thể để người yêu chịu tổn thương được, đây chính là trách nhiệm cơ bản nhất của một người đàn ông.
- Anh đi qua bên Dã Thú, hình như đã xảy ra chuyện rồi.
Tay phải Diệp Lăng Phi vuốt ve mái tóc của Bạch Tình Đình nói:
- Bà xã à, em nên nhớ kỹ bất cứ lúc nào nơi nào anh đều bảo vệ em. Không để cho em bị thương tổn. Anh làm tất cả cũng là vì muốn làm cho em hạnh phúc, em chỉ cần tin những lời này của anh là đủ rồi. Bây giờ, em hãy ngoan ngoãn về phòng ngủ nghe, nếu như em ngủ quá muộn, sẽ không đẹp nữa đâu, anh không muốn bà xã của anh không xinh đẹp.
Diệp Lăng Phi nói xong, cúi đầu xuống tặng cho Bạch Tình Đình một nụ hôn. Sau đó, hai tay vòng ngang eo cô, bồng cô vào phòng ngủ.
Sau khi đắp chăn cho cô. Hắn lại hôn cô thêm một cái nữa, rồi mới quay đi rời khỏi phòng cô.
Diệp Lăng Phi chạy xe phóng nhanh trên con đường tối om, con đường này hướng đến Long Sơn. Hai bên đường lại không đặt đèn đỏ, cả con đường là một màn đen mịt.
Dã Thú, người ở đâu?
Diệp Lăng Phi vừa lái xe vừa gọi điện cho Dã Thú.
- Lão Đại, hai tên tiểu tử đó đang bị thẩm vấn. Hai tên này thật cứng miệng, cứng đến nỗi không thèm nói một chữ.
Nghe ra giọng của Dã Thú rất bực tức. Hùng hổ nói:
- Hai tên vô lại đó suýt nữa là tự sát rồi. Cũng may là lão tử nhanh tay lẹ mắt, cướp lấy con dao găm của bọn họ. Lão Đại, anh mau đến đây, em không dám bảo đảm hai tên này sẽ nhịn được bao lâu, cái cô Angel đó không chịu cầm máu cho bọn họ, nói rằng để cho hai tên tiểu tử này chảy cạn máu đến chết.
- Anh biết rồi, sau mười phút nữa anh sẽ tới nơi. Cậu nói với Angel, trước khi anh đến không được để cho bọn họ chết. Nếu ai để cho họ chết, anh sẽ gϊếŧ chết người đó. Nghe rõ chưa?
- Rõ.
Dã Thú trả lời.
Sau khi Diệp Lăng Phi cúp máy, hắn liền tăng tốc lên đến 140km/h, xem như đây là đường cao tốc, chạy phóng trên đường.
Trong đại đội cảnh hình sự, tiểu Triệu pha một ly cà phê bưng về chỗ ngồi của mình, đặt trên bàn, trách móc:
- Ây da, mệt chết đi được. Mấy ngày nay rốt cuộc là sao vậy, sao gặp toàn vụ án mạng. Mình vừa phá xong vụ án “quái xế”, lại gặp vụ án mạng liên tiếp, thật là vừa vặn quá mà, con trai của bí thư Từ chết rồi, những người trong đội cảnh sát hình sự chúng ta đừng nghĩ đến việc được nghỉ ngơi rồi, một ngày 24 tiếng phải phá án vậy.
Những người cảnh sát hình sự vừa mới rời khỏi hiện trường đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách nghĩ của tiểu Triệu. Trong lòng mỗi người lại không rõ lắm, vụ án lớn như vậy, chính phủ nhất định sẽ gia hạn ngày phá án, nếu như vụ án này có giới hạn ngày phá án đó là liều mạng phá, bằng không những cảnh sát hình sự bọn họ sẽ gặp phải xui xẻo.
- Ây, đội trưởng Chu đâu, sao chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Tiểu Triệu giải xong nổi bực tức mới nghĩ đến việc sau khi Chu Hân Mính về thì chẳng thấy cô đâu nữa.
- Đội trưởng Chu được gọi đi họp rồi.
Một cảnh sát hình sự đáp.
Tiểu Triệu vừa định mở miệng nói thì thấy Chu Hân Mính xuất hiện ở đại sảnh rồi. Chu Hân Mính căng mặt, nhìn khắp một lượt các cảnh sát hình sự nói:
- Lập tức thông báo cho tất cả mọi người họp.
- Đội trưởng Chu, họp à, họp cái gì thế, vừa mới về liền họp rồi.
Tiểu Triệu hỏi.
- Bớt phí lời đi, lập tức tập hợp mọi người họp.
Đội cảnh sát hình sự họp trong đại sảnh, cảnh sát hình sự ngồi chằng chịt, không ít hơn một trăm người. Còn có một vài cảnh sát hình sự lục tục đi vào đại sảnh họp, cuộc họp này quá đột ngột, có một vài cảnh sát hình sự còn ngủ ở nhà ngủ, bị triệu họp lâm thời.
Những cảnh sát hình sự này đều không rõ chuyện gì đã xảy ra, tuy nói gần đây có nhiều vụ án, nhưng không đến mức nửa đêm gọi đến họp.
Trước đây, nếu như có hành động lớn, đó cũng phải thông báo trước mấy ngày, nhưng không giống với cuộc hộp bất thường tối nay. Trong lúc còn mơ hồ, mọi người đều cảm giác được tối nay có xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên, Chu Hân Mính nhìn tất cả cảnh sát hình sự đang có mặt, tuyên bố bắt đầu từ tối nay, cần phải triển khai số hiệu "hành động chớp nhoáng" để hành động chống phần tử đả kích khủng bố trên toàn thành phố, bắt đầu từ lúc này, yêu cầu tất cả cảnh sát hình sự đều phải mang súng bên người suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ chờ lệnh.
Những người trong đội cảnh sát hình sự tối hôm nay sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương triển khai công tác kiểm tra các nhà hàng của toàn thành phố, trọng điểm là những người ngoại quốc.
- Trời, là hành động lớn đó!
Tiểu Triệu ngồi bên dưới kêu thầm một tiếng, khiến cho Chu Hân Mính trừng mắt, tiểu Triệu sợ quá vội rụt cổ lại, không dám nói bậy nữa.
- Hành động!
Theo hiệu lệnh của Chu Hân Mính, người của đội cảnh sát hình sự bắt đầu hành động.
Cũng đúng lúc này, cảnh sát của từng khu vực cũng bắt đầu hành động. Cảnh sát giao thông bắt đầu phong tỏa các giao lộ, cảnh sát vũ trang kết hợp với cảnh sát địa phương bắt đầu kiểm tra các nhà hàng lớn trong toàn thành phố.
Thị trưởng Điền đã hạ mệnh lệnh, là xem như đào sâu ba thước, cũng phải bắt cho được hung thủ đã gϊếŧ con trai của bí thư Từ.
Cả thành phố Vọng Hải được bao phủ bởi một tầng mây đen, tối nay chắc chắn không phải là một đêm yên bình.