Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của An Kỳ thì cười khẽ, nói:
- An Kỳ, cô thích đàn ông từ bao giờ đấy? Tôi nhớ là cô chẳng phải rất chán ghét đàn ông sao?
- Đàn ông trừ anh ra em đều chán hết. Nhưng em chỉ thích mỗi một người đàn ông là anh thôi.
An Kỳ gần như dán môi vào lỗ tai Diệp Lăng Phi, tiếng nói mang theo vẻ quyến rũ vang lên bên tai Diệp Lăng Phi, nói:
- Satan, vì anh, em có thể làm bất cứ chuyện gì.
Diệp Lăng Phi đưa tay phải vỗ về sau lưng An Kỳ một lúc, cười nói:
- An Kỳ, quỷ nha đầu này, vui đùa thế đủ chưa? Đến lúc giúp tôi làm việc rồi đấy. Cùng lắm thì khi nào cô giúp tôi làm xong việc, tôi sẽ cân nhắc giới thiệu cho cô mấy cô gái.
An Kỳ đẩy Diệp Lăng Phi ra, nhếch môi khinh thường nói:
- Satan, anh đừng có đùa em. Anh giúp em giới thiệu á? Cô gái nào tốt đều vào tay anh hết thì có.
An Kỳ nói rồi rút một cái túi lớn ở dưới mặt bàn ra, sờ soạng bên trong túi một lúc, lục ra một cái hộp nhỏ. Mở hộp ra, đã thấy bên trong có sáu chiếc nhẫn lấp lánh ánh vàng.
- Em biết anh định cho ai dùng. Satan, anh thực sự thay đổi rồi. So với anh bây giờ, em càng thích Satan của quá khứ hơn.
An Kỳ nói xong lấy ra một cái nhẫn, đưa cho Diệp Lăng Phi, nói:
- Đây là thiết bị truy tìm mà anh muốn. Em có thể nói là rất tốt. Thứ đồ chơi này giá cả rất cao, một cái cũng một trăm ngàn đôla Mỹ. Em không cho không anh được. Hoặc là đưa em tiền mặt, hoặc là theo giúp em một ngày. Anh chọn đi.
Diệp Lăng Phi nhìn An Kỳ, trưng ra bộ mặt cười khổ, nói:
- An Kỳ, tuy rằng tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ không bán đứng bản thân đâu.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi đã chọc cười An Kỳ. An Kỳ hung hăng nện một quyền lên ngực Diệp Lăng Phi, cười mắng:
- Satan, anh cái đồ khốn này. Nếu em có cơ hội, trước hết em phải x anh, rồi làm anh rụng luôn.
Giọng của An Kỳ rất lớn, dẫn đến không ít những tiếng cười lớn trong đám người Lang Nha. Dã Thú cũng vừa vặn đi tới bên này, nghe được những lời này của An Kỳ xong, Dã Thú không kìm nổi cười nói:
- An Kỳ, nếu không cô xx tôi trước đi. Có thể vui vầy với cô một đêm, tôi cho dù có chết cũng đáng.
An Kỳ ôm lấy màn hình máy tính ném vào đầu Dã Thú. Dã Thú chợt lóe, màn hình rơi trên mặt đất, phát ra tia lửa. An Kỳ vẫn chưa tha, rút chủy thủ trên người ra, miệng mắng:
- Dã Thú, hôm nay ta thiến ngươi. Để xem về sau ngươi còn nói thế nào được nữa.
An Kỳ một khi đã phát hỏa, cực kỳ dã tính, cầm ngược chủy thủ đi thẳng về phía Dã Thú. Dã Thú thấy An Kỳ thật sự đi đến, nhanh chân bỏ chạy. Gã tự nhận mình và An Kỳ đánh nhau, tỉ lệ thắng chỉ là bên tám lạng kẻ nửa cân, bị thương là khó tránh khỏi.
An Kỳ không buông tha Dã Thú, trực tiếp vọt vào trong phòng. Chợt nghe thấy tiếng đập bùm bụp, hai người đã đánh nhau loạn lên.
Những chuyện thế này thường xuyên xảy ra ở Tổ chức Lang Nha, cũng không phải đại sự gì, nhiều nhất chỉ là chút thương tích. Nhìn thì như là ra tay rất nặng, nhưng mọi người trong lòng đều có tính toán, sẽ không thực sự hạ sát thủ. Ngược lại, thường xuyên đánh nhau như thế sẽ có lợi cho cả song phương.
Diệp Lăng Phi không để ý tới, tự mình tìm tòi trong túi của An Kỳ hồi lâu, không ngờ lại tìm được một cái vòng cổ. Diệp Lăng Phi liếc mắt một cái đã nhìn ra chiếc vòng cổ này có xâu một cái mặt kim loại treo lủng lẳng chính là một thiết bị theo dõi điện tử. Hắn cầm chiếc vòng cổ này luôn, đi ra đến giữa cửa thấy Dã Thú và An Kỳ đang bóp cổ lẫn nhau, ai cũng không chịu buông tay ra.
- Được rồi, đừng đánh nữa!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt hai người, mạnh mẽ tách cả hai người ra. Dã Thú xoa xoa cái cần cổ bị An Kỳ bóp tới thành ngấn tím, rộng miệng cười toe toét, nói:
- Lão Đại, An Kỳ thật lợi hại. Ta thiếu chút nữa bị nàng bóp chết.
- Dã Thú hỗn đản. Lần sau ta nhất định không buông tha ngươi.
Cơn giận của An Kỳ vẫn chưa tiêu, bị Diệp Lăng Phi ngăn cản, cô mở miệng mắng to.
- Vậy lần sau rồi nói sau.
Dã Thú nhếch miệng cười to nói:
- Cô và lão Đại thong thả tán gẫu tiếp. Tôi đi tìm ít thuốc mỡ bôi lên.
Nói xong Dã Thú đi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi giơ cái vòng cổ đang cầm trong tay ra, cười bảo An Kỳ:
- Vòng cổ này tôi cũng muốn.
An Kỳ tức giận chưa nguôi, chộp lấy cái vòng cổ kia, nói:
- Không cho.
Diệp Lăng Phi thân hình chợt lóe, An Kỳ đã không đoạt được chiếc vòng. An Kỳ thần tình rất tức giận, cắn chặt môi, tay phải nắm lại đánh về phía ngực của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhảy về phía sau, tách ra một khoảng chừng một thước.
- Làm sao vừa rồi đánh chưa đủ à? Tôi đây đánh thêm cùng cô nữa nhé.
Diệp Lăng Phi không khách khí cất luôn cái vòng cổ vào trong túi mình, cười hì hì nói:
- Cô mà đánh thắng được tôi thì tôi sẽ trả cái vòng.
An Kỳ cũng không trả lời, thấy Diệp Lăng Phi đứng cách mình một khoảng chừng hơn một thước, đột nhiên nhảy về phía trước, chân phải dùng toàn lực đá Diệp Lăng Phi. Một cước này thế đi hung ác, gió vù vù. Diệp Lăng Phi khóe miệng hiện lên một tia cười vui vẻ. Hắn thấy một cước này sẽ đá tới ngực mình, dưới chân như bôi mỡ, ngay khi An Kỳ sắp đá đến nơi, trong nháy mắt hắn đã vọt sang một bên. Một cước của An Kỳ đá trúng luôn vào cái ngăn tủ ở phía sau Diệp Lăng Phi kia, một cước đá xuyên ngăn tủ.
An Kỳ vừa thấy mình không đá trúng, dùng sức rút chân ra, lại phi nước đại hai bước lao tới trước mặt Diệp Lăng Phi. Hai tay làm thành trảo chộp vào hai vai Diệp Lăng Phi, dùng đầu gối liên tục công kích vào bụng hắn. Diệp Lăng Phi đâu có để cho An Kỳ đánh trúng. Thân hình hắn nhoáng lên một cái, giãy thoát ra khỏi tay An Kỳ, tung ra một cước ngay sau đó. An Kỳ giống như quả bóng, bị đá bay ra ngoài, dập vào trên tường.
Hai người ở trong phòng vừa đánh, Dã Thú vừa tìm ra được thuốc mỡ vội vàng đóng cửa phòng lại, thần bí nói với đám người Diều Hâu:
- Nên giáo huấn nha đầu xấu xí An Kỳ này. Hừ, lần này cho An Kỳ chịu đủ rồi.
Mấy người Diều Hâu mỉm cười, tiếp tục làm việc của mình.
Trong phòng, An Kỳ từ dưới mặt đất đứng lên, lau chút máu tươi trên mép, lại bổ nhào qua. Lần này,cô thay đỏi phương thức công kích, không còn đá nữa mà là ôm lấy Diệp Lăng Phi, chơi trò đấu vật. Hai người lăn lộn trên mặt đất, nhưng An Kỳ sao có thể là đối thủ của Diệp Lăng Phi được, chỉ ra được mấy đòn An Kỳ đã bị Diệp Lăng Phi giữ chặt rồi.
- An Kỳ, cô ra tay vẫn chưa đủ nhanh, nhưng như vậy đã không tồi rồi.
Tay phải Diệp Lăng Phi giữ chặt cổ An Kỳ, An Kỳ có cảm giác thở không nỗi, cô cố gắng nói:
- Em không cần anh dạy.
Nói xong câu này liền há miệng cắn vào cổ tay Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi đâu có ngờ An Kỳ sẽ cắn người, trong lúc không đề phòng, bị An Kỳ cắn một cái thật mạnh. Trong khi Diệp Lăng Phi còn đang sửng sốt. Thì đầu gối chân phải của cô húc mạnh vào eo Diệp Lăng Phi, toàn thân Diệp Lăng Phi lăn về phía trước, lắn qua người An Kỳ.
An Kỳ tử dưới đất bò dậy. Lại nhào qua. Diệp Lăng Phi cho rằng An Kỳ lại tấn công mình tiếp, đã chuẩn bị sẵn tư thế. Nhưng không ngờ lần này An Kỳ lại không tấn công nữa, mà là bổ nhào vào lòng Diệp Lăng Phi. Hai chân giữ chặt eo Diệp Lăng Phi, giồng như một con rắn bám lấy người Diệp Lăng Phi.
An Kỳ dán chặt miệng vẫn còn dính máu của mình vào miệng Diệp Lăng Phi, kèm theo nụ hôn mãnh liệt trên đôi môi dày của Diệp Lăng Phi, cơ thể quyến rũ của cô dán chặt vào người Diệp Lăng Phi, cái mông khẽ đung đưa, đôi ngực yêu kiều của cô không ngừng ma sát trên ngực Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi không ngờ An Kỳ ra chiêu này. Trong lúc sửng sốt, theo bản năng bám chặt lấy mông của An Kỳ, hắn cảm giác mãnh liệt cái mông săn chắc của An Kỳ đang đung đưa giữa đôi tay hắn.
Diệp Lăng Phi ôm An Kỳ đi tới vài bước, đặt cái mông của An Kỳ lên bàn. Cho tới lúc này An Kỳ vẫn không chịu buông tay khỏi vai Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành phải nhẹ dùng lực đẩy An Kỳ ra.
- An Kỳ, đùa hơi quá rồi đấy.
Diệp Lăng Phi thành thật nói.
- Em không có đùa với anh.
An Kỳ ngồi trên bàn, hai tay ôm chặt cổ Diệp Lăng Phi, đôi mắt toát lên vẻ dã thú nhìn thẳng vào mắt Diệp Lăng Phi nói:
- Lần này là thật đấy. Em thích người đàn ông có thể chinh phục được em, mà anh là người đàn ông duy nhất có thể chinh phục được em, cho dù một lần cũng đủ rồi. Satan, em nói thật đó, nếu vì anh, thậm chí em có thể đi chết. Vị trí của anh trong lòng em gần như thần thánh, cách nghĩ mấy năm nay của em chưa bao giờ thay đổi, nhưng anh lại chưa bao giờ nhìn em như vậy, anh luôn xem em như một cô gái yếu ớt, em nói cho anh biết. Em không phải là một nhóc con, em đã lớn rồi. Em không thích đàn ông, nhưng em chỉ không thích những loại đàn ông giống như rác rưởi trong mắt em.
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng thành thật của An Kỳ nổi bật cười lên, điệu cười này khiến cho An Kỳ nghi hoặc. Hỏi:
- Satan, anh cười cái gì thế?
- Tôi cười cuối cùng cô cũng đã trưởng thành rồi.
Diệp Lăng Phi bồng An Kỳ lên, thẳng đến bên cửa sổ.
- An Kỳ, cô nhìn thấy cảnh thế giới bên ngoài chưa, cô nhìn thấy những người bình thường đó chưa. Hoặc trong mắt cô, những người đàn ông đi cùng các cô gái kia là rác rưởi, nhưng tôi lại không cho là như vậy, thật ra, mỗi một người đàn ông đều có ưu điểm riêng của họ. Những điều cô thấy chỉ là ưu điểm của tôi.. Không thể phủ nhận, ban đầu là do tôi cứu cô. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô xem tôi như thần thánh, tôi là một người đàn ông bình thường. Tôi cũng có nhược điểm, chỉ là cô chưa phát hiện ra thôi. Nếu cô có thể chấp nhận tôi, vậy thì đi xem thử những người đàn ông khác, cũng có thể cô sẽ tìm được người đàn ông mà cô ngưỡng mộ.
- Satan, em đã nói rồi, em chỉ muốn lên giường với anh, những người đàn ông đó chỉ khiến em muốn ói.
An Kỳ nhắc lại một lần nữa.
- Anh là thần thánh trong lòng em.
- Tôi đã nói rồi, tôi không phải là thần. Tên hiện tại của tôi là Diệp Lăng Phi, là một người đàn ông bình thường. An Kỳ, bây giờ tôi nghĩ đến một chuyện, hay cô thử xem sao.
- Chuyện gì?
An Kỳ hỏi.
- Học giống tôi, trải qua cuộc sống của người bình thường. Thật ra, khi cô từ bỏ tất cả, không sống trong chiến trường xung quanh đều hiểm nguy, không giao du với mấy phần tử nguy hiểm đó nữa, mà hãy làm một người bình thường đi tìm công việc, sinh sống, thậm chí là tìm một người đàn ông để có cuộc sống của người bình thường, cô sẽ phát hiện ra cuộc sống của người bình thường đơn điệu ấy có rất nhiều niềm vui mà mình không hề biết. Đến lúc đó, cô sẽ hiểu những gì tôi nói. Loại cảm giác này rất tuyệt, tôi đã thích tất cả, thích cuộc sống của người bình thường.
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhìn An Kỳ, hắn cũng chẳng biêt An Kỳ có nghe hiểu hết những lời hắn nói không nữa. Hắn cười đặt An Kỳ xuống, vỗ vỗ vai An Kỳ nói:
- Hãy tin tôi, tôi thật sự đã phát hiện ra cuộc sống như vậy rất tốt đẹp.
Lúc Diệp Lăng Phi chuẩn bị rời khỏi căn phòng, lại nghe An Kỳ nói:
- Satan, đợi sau khi giải quyết Steven xong, em sẽ về tổng bộ làm kinh doanh, thử thưởng thức cái cuộc sống mà anh nói.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Như thế mới đúng chứ, cô sẽ phát hiện ra trên thế giới này có rất nhiều đàn ông ưu tú.
An Kỳ nở nụ cười ranh ma nói:
- Em sẽ đến thành phố Vọng Hải, em cảm thấy cuộc sống ở đây rất tốt, chí ít cũng có anh ở đây. Satan, thế nào, nếu như em không tìm được người đàn ông thích hợp, em sẽ làm người tình của anh.
Diệp Lăng Phi nghe xong câu này, giống như là đang nuốt một hột vịt, há hốc mồm không thốt nên lời.
Diệp Lăng Phi lấy ra hai thiết bị theo dõi từ chỗ An Kỳ. Chỉ cần để thiết bị theo dõi này lên người nào đó, thông qua thiết bị lần theo dấu vết trong công ty bảo vệ chỗ Dã Thú sẽ có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của người đó, Diệp Lăng Phi làm như vậy cũng để phòng bất trắc.
Diệp Lăng Phi đến công ty bách hóa Việt Dương trước tìm Bạch Tình Đình, đeo chiếc nhẫn đó lên tay Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình thấy ngạc nhiên, sao lại phải đeo nhẫn. Diệp Lăng Phi không nói thật với Bạch Tình Đình, nói dối là chiếc nhẫn đó có công dụng rất thần kỳ, chỉ cần Bạch Tình Đình đeo chiếc nhẫn này, hắn có thể cảm nhận được nhịp tim đập của cô, từ đó sẽ càng kết chặt lại với cô hơn.
Tuy Bạch Tình Đình không tin lời Diệp Lăng Phi nói, nhưng cô vẫn chấp nhận đeo chiếc nhẫn này. Đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay trái của Bạch Tình Đình. Lúc này trên ngón áp út cả hai tay trái phải đều có một chiếc nhẫn, tuy cái này nên đeo vào ngày cưới, nhưng sau khi hai người đã đăng ký kết hôn, Bạch Tình Đình đã đeo nó rồi, để biêu thị rằng cô đã kết hôn rồi.
Diệp Lăng Phi lại lái xe định đến tập đoàn Tân Á, đang trên đường đi, Chu Hân Mính gọi điện tới, báo cho Diệp Lăng Phi biết tối qua lại có hai người bị ám sát, ở hiện trường còn lưu lại những tờ giấy khác nhau. Hai người này đều là ông chủ hoặc giám đốc của công ty lớn. Lúc này, mục đích gϊếŧ người của đối phương rốt cuộc là gì, Chu Hân Mính càng lúc càng không hiểu ra.
Diệp Lăng Phi cảm thấy có cái gì đó không ổn, rốt cuộc Steven muốn làm gì. Bản thân hắn đâu có thân quen gì với mấy người đó, tại sao phải gϊếŧ những người đó.
Vì đang lái xe, Diệp Lăng Phi cũng không có nghĩ nhiều, mà chỉ bảo bản thân Chu Hân Mính chú ý an toàn nhiều hơn, có việc gì thì báo cho hắn biết.
Trở về văn phòng làm việc, Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, nhắm mắt suy nghĩ về việc này. Từ Oánh gõ cửa hai lần Diệp Lăng Phi mới nghe thấy.
Từ Oánh lại đặt trên bàn những công văn cần Diệp Lăng Phi ký tên, trong lòng Diệp Lăng Phi hơi phiền phức, ra hiệu bảo Từ Oánh đặt những công văn đó trên bàn đã, lúc Từ Oánh định đi ra ngoài, Diệp Lăng Phi lại dặn cô đừng cho ai tới quấy rầy mình nữa. Lúc nãy Từ Oánh có cảm giác Diệp Lăng Phi có gì đó không ổn, cô không dám hỏi, chỉ gật đầu đồng ý rồi đóng cửa phòng lại.
Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ hơn một tiếng đồng hồ, vẫn chưa nghĩ ra được manh mối gì cả. Sự việc này xem ra giống như rất lộn xộn, nhưng trong thâm tâm Diệp Lăng Phi có cảm giác những người bị gϊếŧ này nhất định có cái gì đó liên quan đến mình, có điều là hắn không nghĩ ra rốt cuộc đã có mối quan hệ gì.
Diệp Lăng Phi đứng dậy đi một vòng quanh phòng làm việc, tâm trạng phiền não lại ngồi xuống ghế. Hắn vốn định cầm cái ly đi rót ít nước. Để giải tỏa bớt những hỗn loạn trong lòng. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở cái card lòi ra một nửa trong hộc bàn. Đó là do lúc nãy hắn kéo ngăn bàn lấy thuốc lá, vô ý lòi ra.
Diệp Lăng Phi cầm cái card đó, bên trên có viết tên một người. Diệp Lăng Phi nhớ rõ tấm card này là lúc đầu do Bạch Tình Đình tìm cho hắn tấm card có chữ ký này, Diệp Lăng Phi luôn xem đây là kỷ niệm cho mối quan hệ giữa hắn và Bạch Tình Đình, nên cất giữ trong hộc bàn.
Nhìn thấy cái tên viết trên tấm card, trong đầu Diệp Lăng Phi chợt lóe lên. Thầm nghĩ:
- Đúng rồi, sao mình có thể quên việc này chứ, nhất định là hắn.
Trên tấm card đó viết tên của Onalan,đây là lúc đầu Onalan làm đại sứ quán hội từ thiện quốc tế đến thành phố Vọng Hải, Bạch Tình Đình nhầm tưởng là Diệp Lăng Phi muốn có được chữ ký tay của Onalan, đã vất vả lấy cho được tấm card có chữ ký đó.
Diệp Lăng Phi vội nhấc điện thoại lên gọi cho Chu Hân Mính.
Chu Hân Mính ở đầu dây bên kia lúc này đang bận tối mắt tối mũi, một mặt là điều tra về những vụ ám sát liên tục xảy ra ở thành phố Vọng Hải, mặt khác cô đang bố trí vây bắt mục đích hành động của những “quái xế” đầu sỏ, đúng lúc này thì Diệp Lăng Phi gọi điện tới, Chu Hân Mính ra hiệu cho các cảnh sát viên của đội cảnh sát hình sự đến phòng họp ngồi trước, cô ra khỏi phòng họp nghe máy của Diệp Lăng Phi.
- Hân Mính, em còn nhớ việc đại sứ quán Liên Hợp Quốc đến thăm thành phố Vọng Hải năm ngoái không?
Việc này đối với Chu Hân Mính là một việc rất đau lòng, chính trong buổi tiệc từ thiện tối hôm đó, đội trưởng Mã mà cô tôn sùng nhất đã bị trọng thương chết, còn Chu Hân Mính cũng suýt chút nữa bị sát thủ gϊếŧ chết, may mắn là Diệp Lăng Phi liên tiếp cứu cô. Vì vậy mà sau này Chu Hân Mính vì báo ơn Diệp Lăng Phi mà đã phát sinh quan hệ, cho tới bây giờ vẫn còn chuyện quấn quýt với Diệp Lăng Phi mờ ám. Cả đời này Chu Hân Mính không bao giờ quên, nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến chuyện này, Chu Hân Mính thắc mắc hỏi:
- Anh hỏi việc này làm gì?
- Anh có nguyên do của anh, Hân Mính, anh cần cái danh sách tham gia buổi tiệc rượu từ thiện tối hôm đó, càng nhanh càng tốt.
Diệp Lăng Phi không hề nói với Chu Hân Mính hắn cần danh sách đó để làm gì, mà lại thúc giục Chu Hân Mính giúp hắn nhanh chóng tìm ra cái danh sách khách quý tham gai bữa tiệc đó.
Cái này là chuyện đã cũ rích rồi,cần tìm cái danh sách đó có phần hơi khó khăn. Chu Hân Mính gặn hỏi:
- Giúp anh tìm không thành vấn đề, nhưng anh nhất định phải nói cho em biết vì sao anh lại cần cái danh sách tham gia bữa tiệc tối hôm đó.
- Hân Mính, em mau tìm giúp anh, em tìm càng nhanh, anh càng đảm bảo với em sẽ nhanh chóng tìm ra được ai đã bán đứng anh. Điều càng quan trọng hơn nữa là có thể điều tra ra mục đích thật sự của Steven.
Chu Hân Mính khi nghe Diệp Lăng Phi nói đến đây mà vẫn không nói ra nguyên nhân, nên cô cũng không gặn hỏi nữa mà chỉ gật đầu đáp:
- Được rồi, bây giờ em sẽ đi tìm. Em nhớ năm đó cục cảnh sát tụi em có chuẩn bị danh sách của cách khách quý tham gia bữa tiệc, bây giờ em phải lục lại trong máy tính. Anh cho em chút thời gian đi, em tìm ngay bây giờ.
Chu Hân Minh cúp máy, lại trở vào phòng họp. Cô nói với tiểu Triệu và tiểu Chu:
- Hai người không cần tham gia hành động tối nay, bây giờ hai người lập tức đi tìm cái danh sách khách quý tham gia buổi tiệc từ thiện được đại sứ quán từ thiện Liên Hiệp Quốc tổ chức năm ngoái, càng nhanh càng tốt.
- Có việc gì vậy đội trưởng?
Tiểu Triệu với tiểu Chu thắc mắc hỏi.
- Rầm!
Chu Hân Mính đập bàn cái rầm, hét lớn:
- Tào lao cái gì hả, tôi bảo các anh đi tìm thì hãy mau đi tìm đi, đừng có ở đây mà tào lao nữa.