Đô Thị Tàng Kiều

Chương 206: Tôi là đại cổ đông của Thế Kỷ quốc tế

Biến động hai ba ngày khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế vẫn ở trong trạng thái bất ổn định. Kế hoạch lúc đầu muốn hạ giá cổ phiếu của Lý Triết Hào không có hiệu quả như dự tính, ngược lại còn mất thêm gần một triệu. Bởi vậy sau đó, Lý Triết Hào liền đưa ra sách lược được ăn cả ngã về không, khi thị trường cổ phiếu mở cửa, Lý Triết Hào liền bán ra một lượng lớn cổ phiếu trong tay, kỳ vọng lấy được thắng lợi cuối cùng.

Hắn hiện tại đã không còn cách nào nữa rồi. Vốn tưởng rằng ngày thứ tư là có thể khiến cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế tụt dốc, nhưng không ngờ lại luôn có một luồng tài chính không rõ từ đâu duy trì, dù là hắn đã chèn ép giá cả, thậm chí còn vận dụng thủ đoạn tung tin đồn bất lợi nhưng giá cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế chỉ tụt xuống một chút rồi lại tăng lên.

Theo như Lý Triết Hào tính toán thì ít nhất Bạch Cảnh Sùng cũng đã bỏ vào thị trường ít nhất một triệu rồi. Nhưng hắn lại không hiểu là Bạch Cảnh Sùng lấy một triệu này từ đâu ra. Hắn tin rằng hiện giờ Bạch Cảnh Sùng sớm đã chẳng còn tiền nữa. Cho dù là trong phiên mở cửa thị trường ngày thứ tư, hắn cũng không đạt được thành quả như mong muốn, ít nhất cũng không thể khiến tài chính của Bạch Cảnh Sùng hoàn toàn cạn kiệt.

Mà Bạch Cảnh Sùng đã sớm biến thành người ngồi xem kịch hay. Hắn mặc dù ngày nào cũng theo dõi thị trường cổ phiếu nhưng tiền trong tay hắn lúc này đã đầu tư hết. Mấy ngày nay hắn đều chỉ nhìn mà thôi. Mặc dù có hơi buồn cười như đúng là hiện giờ hắn chỉ như người ngoài, một người ngoài bất lực chỉ có thể đứng nhìn.

Sau khi mở cửa thị trường cổ phiếu, Bạch Cảnh Sùng ngược lại lại cảm thấy rất nhẹ nhàng. Hắn tin rằng nhất định có người sẽ nâng giá cổ phiếu của tập đoàn mình. Bạch Cảnh Sùng thật ra cũng không biết rằng cổ phiếu của tập đoàn hắn đang lưu thông trên thị trường hầu hết đã bị Paolo mua hết rồi.

Theo như yêu cầu của Diệp Lăng Phi yêu cầu, Paolo mua rất nhiều cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Là một tập đoàn đầu tư, cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế lưu thông trên thị trường phải khoảng 50%. Mặc dù Bạch Cảnh Sùng vẫn muốn mua lại số cổ phiếu này nhưng khổ nỗi hắn không có tài chính sung túc, chỉ có thể nhìn số cổ phiếu này trên thị trường. Trong tay hắn nắm 30% cổ phần, mặc dù là chủ tịch tập đoàn nhưng vẫn không thể chiếm số cổ phần tuyệt đối.

Sự đánh giá của Lý Triết Hào cũng đã có vấn đề. Dựa theo tính toán của hắn, hắn chỉ cần khống chế 10% cổ phần của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế là có thể điều khiển giá cổ phiếu. Nhưng thật sự không thể ngờ lại hắn mặc dù bán tháo cổ phiếu nhưng lại có một lượng lớn tiền được đổ vào mua tất cả cổ phiếu trên thị trường của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Quả thực là bán ra bao nhiêu bị mua bấy nhiêu.

Sàn giao dịch không ngừng chấn động, giá cổ phiếu liên tục tăng, hoàn toàn là do Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế dẫn dắt. Mặc dù hiện giờ thị trường cổ phiếu đang trong giai đoạn bất ổn nhưng không ngờ là tới cuối tuần, sàn giao dịch lại trở nên điên cuồng, nhiệt độ tăng cao. Mà dẫn đầu chính là cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.

- Ông chủ, tình thế không hay rồi.

Trịnh Tín Vân ngay lúc này đã nhận ra tình thế không ổn. Cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế mấy ngày nay vẫn giao động ở giá hai mươi đồng. Nhưng ngay hôm nay, khi bọn họ bán toàn bộ phiếu trong tay ra thì giá cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế lúc đầu giảm mạnh, nhưng ngay sau đó như là được uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, điên cuồng tăng lên. Ngay vào lúc hai giờ chiều, giá cổ phiếu đã đột phá giá hai mươi đồng, hơn nữa xu thế vẫn đang lên. Nhưng rồi sau đó lại đột nhiên giảm xuống, dường như giá cả của cổ phiếu bị người ta khống chế vậy, muốn lên hay xuống là tùy ý.

Lẽ ra dựa vào tài chính của Lý Triết Hào thì hẳn là có thể điều khiển được giá cả của cổ phiếu. Nhưng không ngờ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Lý Triết Hào chẳng qua cũng chỉ là một con tốt, con tướng thì vẫn đứng ở phía sau.

- Ông chủ, tôi nghi ngờ là có tập đoàn tài chính quốc tế thao túng giá cả cổ phiều. Hơn nữa tài chính của họ ít nhất phải gấp mười chúng ta, có thể vượt qua ba mươi triệu. Chúng ta đấu không lại người ta, mau bỏ cuộc thôi.

Trịnh Tín Vân nhắc nhở Lý Triết Hào.

- Bỏ cuộc, chúng ta đã mất hơn một triệu rồi, chẳng lẽ cứ thế mà bỏ cuộc sao?

Lý Triết Hào xót ruột mà. Đó là một triệu, có ai mà không xót chứ?

- Ông chủ à, chỉ có bỏ cuộc sớm thì chúng ta mới không thiệt hại. Nếu không e rằng số cổ phiếu còn lại của chúng ta cuối cùng phải mất hết đấy. Theo như xu thế hiện giờ thì đối phương hiển nhiên không quan tâm tới cổ phiếu. Mục tiêu của bọn họ là chúng ta. Tôi tin rằng nếu chúng ta tiếp tục bỏ tiền ra thì nhất định sẽ bị chèn ép. Hơn nữa đối phương lại mạnh hơn chúng ta quá nhiều, thế thì chúng ta không chỉ táng giá bại sản mà còn mắc một khoản nợ lớn đó.

Lý Triết Hào suy tư hồi lâu, rốt cục cắn môi, cố gắng nói:

- Đình chỉ mua cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, bán toàn bộ cổ phần ra ngoài.

Ngay lúc Lý Triết Hào bán ra hết cổ phần, rất nhanh sau đó giá cố phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế tăng vọt, mãi cho tới kết thúc phiên giao dịch.

Bạch Cảnh Sùng không thể tin vào hai mắt mình. Cổ phiếu của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế không ngờ lại tăng lên tới bốn mươi hai đồng một cổ phiếu. Tài sản của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế bọn họ đột nhiên tăng lên gấp ba lần.

- Chuyện này rốt cụ là sao, sao lại như vậy?

Bạch Cảnh Sùng thì thào.

Paolo báo cáo lại toàn bộ trận chiến giành cổ phần này cho Diệp Lăng Phi. Paolo tổng cộng kiếm được cho Diệp Lăng Phi ba triệu tiền lại, đồng thời nắm được 40% của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế. Phần cổ phiếu này nếu đổi ra tiền mặt thì cũng vài triệu nữa.

Diệp Lăng Phi đối với Paolo cảm thấy hết sức hài lòng, dựa theo hứa hẹn của hắn lúc đầu mà trả lương hậu hĩnh cho Paolo xong, lại thưởng thêm một triệu nữa, coi như là chút tiền riêng.

Diệp Lăng Phi trở thành đại cổ đông của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, ngoài ra còn có lượng cổ phiếu lớn hơn cả người sáng lập tập đoàn là Bạch Cảnh Sùng.

Diệp Lăng Phi sau khi có được Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đột nhiên là nghĩ ra một ý khác. Dù sao thì mình cũng rất nhiều tiền, vì sao lại không đầu tư buôn bán chứ. Đây có vẻ là một ý nghĩ không sai. Hắn đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, thầm nghĩ:

- Tập đoàn Tân Á cũng là một công ty không kém so với Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, đều là thông qua thị trường cổ phiếu huy động tài chính, tất phải có một lượng lớn cổ phiếu lưu thông trên thị trường. Mình tại sao lại không dựa vào số cổ phiếu này mà thu mua cả Tập đoàn Tân Á nhỉ?

Diệp Lăng Phi đưa cho Dã Thú một nhiệm vụ khó khăn. Nếu để cho hắn gϊếŧ một người đàn ông thì quá dễ dàng, nhưng làm cho Dã Thú tách một đôi yêu nhau thì đối với hắn lại là chuyện khó nhất trên đời.

Nhưng nếu là nhiệm vụ do Diệp Lăng Phi giao cho thì Dã Thú cũng chẳng còn cách nào, chỉ cần nghĩ biện pháp làm sao giải quyết chuyện này. Đầu tiên hắn phải thăm dò chi tiết về đôi nam nữ này. Tuy rằng Diệp Lăng Phi đã cung cấp tài liệu đại khái về người phụ nữ tên Tuyết Hoa này cho hắn nhưng Dã Thú vẫn chưa biết mặt mũi người này ra sao. Nếu mặt mà còn không biết thì làm sao mà nói tới những chuyện sau đó được.

Bất đắc dĩ hắn không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Diệp Lăng Phi, nói rõ ý tứ là muốn để hắn đi nhìn thử xem cái cô gái tên Tuyết Hoa kia như thế nào.

Diệp Lăng Phi nghĩ chuyện này cũng đúng thế nên liền bảo Dã Thú sau giờ làm đợi hắn bên ngoài tòa nhà của tập đoàn Tân Á, hắn sẽ đưa Dã Thú đi nhìn cô gái tên Tuyết Hoa kia.

Chờ tới khi hết giờ làm, Diệp Lăng Phi tìm một cái cớ đi cùng với Tuyết Hoa xuống lầu. Hai người chia tay ở cửa tòa nhà, Tuyết Hoa thì đi tới trạm xe buýt ở ngã tư đường đối diện, còn Diệp Lăng Phi đi thẳng tới bãi đỗ xe. Dã Thú đã ở trong bãi đỗ xe chờ hắn.

- Lão đại, chính là mỹ nữ vừa đi cùng anh à?

Dã Thú nhìn thấy Diệp Lăng Phi đi tới, vội vàng không ngừng lôi tay Diệp Lăng Phi, chỉ vào bóng lưng Tuyết Hoa hỏi.

- Đúng, chính là cô ấy. Người ta là con gái nhà lành, là trợ lý của công ty chúng ta.

- Lão đại, em vừa rồi mới nghĩ một chút. Anh xem em là người Trung Quốc, nói gì thì nói, hẳn là nên tìm một người phụ nữ trung quốc. Hơn nữa mấy năm nay em cũng đã muốn ổn định cuộc sống rồi. Em thấy cô gái này không tồi, đúng gu của em, hay là để em tán nhé.

Những lời này của Dã Thú khiến Diệp Lăng Phi được mở rộng tầm mắt. Hắn đúng là không nhận ra nổi Dã Thú, trong miệng nói thầm:

- Dã Thú, cậu mà cũng muốn có cuộc sống ổn định à? Tôi nghe không nhầm chứ? Nói hay nhỉ! Cậu đừng có ở đây mà có ý định tán tỉnh con gái người ta. Cái thằng nhãi gian xảo nhà cậu nói không chừng ăn xong rồi cắp đít chạy ấy chứ, đừng có mà vờ vịt với tôi. Thích chơi đùa thì đi tìm người khác, chớ có đυ.ng tới những người bên cạnh tôi.

Dã Thú lè lưỡi nói:

- Lão đại, anh cũng quá coi thường em rồi. Em nói thế nào thì cũng là một người trọng tình cảm, không làm điều xằng bậy. Lão đại nếu nói thế thì em không làm nữa. Nhưng mà nếu chẳng may cô bé này yêu em thì em cũng kệ đấy nhé.

Dã Thú nói xong những lời này, không đợi Diệp Lăng Phi trả lời đã nhanh chân chuồn mất.

- Thằng nhóc này.

Diệp Lăng Phi nhìn thấy Dã Thú chạy so với thỏ còn nhanh hơn, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Mình và Dã Thú có giao tình đã nhiều năm, thật ra, hắn cũng mong Dã Thú sớm ổn định, rời khỏi cái nghiệp này. Nhưng Diệp Lăng Phi cũng hiểu rõ tính cách Dã Thú, muốn Dã Thú từ bỏ cách sống xa xỉ này thì đối với hắn là rất khó.

Trong nội tâm Diệp Lăng Phi, hắn rất hy vọng Dã Thú có thể tìn được một người phụ nữ bình thường, sống một cuộc sống đàng hoàng. Nhưng lý trí hắn lại nói cho hắn biết, đây là chuyện không có khả năng. Dã Thú tuyệt đối sẽ không vì một cái cây mà bỏ qua cả cánh rừng.

Dã Thú theo sau Tuyết Hoa tới trạm xe buýt. Hắn nhìn thấy Tuyết Hoa đi lên một chiếc xe, liền gọi một chiếc taxi đi theo sau.

Không nói thêm chi tiết về việc Dã Thú theo đuôi Tuyết Hoa nữa. Diệp Lăng Phi thắt dây an toàn, rút điện thoại di động ra. Hôm nay là cuối tuần, Bạch Tình Đình cũng bởi vì chuyện của tập đoàn mà bận rộn nhiều rồi. Hiện giờ chuyện đã kết thúc, có thể nói là thời khắc gian nan nhất của Tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế đã qua đi. Diệp Lăng Phi lúc này mới gọi điện cho Bạch Tình Đình mời cô đi ăn cơm, coi như là để Bạch Tình Đình giải tỏa một chút. Ngay lúc Diệp Lăng Phi định gọi cho Bạch Tình Đình thì điện thoại trong tay hắn đột nhiên reo vang, khiến hắn giật cả mình, thầm nghĩ:

- Ai vậy hả, đúng là biết chọn giờ ghê!

Hắn nhìn lên màn hình, thấy là số của Lý Khả Hân. Diệp Lăng Phi vội vàng nhận điện thoại, cười ha hả nói:

- Khả Hân, có chuyện gì sao?

- Sao nào? Có chuyện mới được gọi cho anh à?

Giọng điệu của Lý Khả Hân nghe có vẻ bất thiện, Diệp Lăng Phi vội vàng nói:

- Khả Hân, em đừng có hiểu lầm, anh chỉ là hỏi thăm em thôi!

Lý Khả Hân cười lạnh nói:

- Quên đi, em chẳng thèm đấu võ mồm với anh. Diệp Lăng Phi, tối nay anh định làm gì?

Diệp Lăng Phi thuận miệng nói:

- Không có việc gì, định là đi ăn tối thôi.

- Thật không? Vậy anh định để em vào đâu hả?

Giọng nói của Lý Khả Hân lại có vẻ không ổn, hỏi:

- Có muốn em cùng về ăn cơm với anh không?

Diệp Lăng Phi giật mình, trong lòng thầm trách bản thân không có việc gì lại gặp phải Lý Khả Hân, thế thì có chết cũng không trách được ai. Mặc dù Diệp Lăng Phi biết ý tứ trong lời nói của Lý Khả Hân nhưng hắn vẫn giả vờ hồ đồ nói:

- Khả Hân, em có ý gì hả? Muốn ăn cơm với anh à?

- Có ý gì? Em nghĩ là anh còn rõ ràng hơn em cơ. Em hiện giờ là bạn gái anh, cho dù anh không cho là như vậy nhưng ít ra em cũng cho là vậy. Anh đừng tưởng em là cái loại hễ gọi là tới, hễ điều là đi. Em bây giờ muốn anh nói rõ ràng cho em.

- Khả Hân, xem em nói gì kìa. Anh làm sao dám thế chứ. Anh biết là em giận anh. Ha ha, được rồi, nếu vậy thì tối nay anh mời em ăn cơm nhé.

Diệp Lăng Phi cười nói:

- Chỉ cần em không tức giận thì gì cũng được. Cơm nước xong chúng ta đi xem phim nhé.

- Hừ, cuối cùng anh cũng còn có chút lương tâm. Nhưng mà hôm nay bổn tiểu thư có việc, không thể đi cùng với anh được. Để lần khác đi.

Lý Khả Hân nói xong liền cúp điện thoại.

Diệp Lăng Phi lắc đầu, thầm nghĩ:

- Lý Khả Hân này cũng thật là cổ quái. Khụ, mình hiện giờ lắm chuyện phiền toái, không biết phải làm sao cho tốt.

Diệp Lăng Phi ném điện thoại sang một bên, đang định khởi động xe thì lại thấy điện thoại reo vang. Trong lòng Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:

- Lý Khả Hân này sao vậy, rốt cục lài có chuyện gì mà không để điện thoại nó yên thế?

Diệp Lăng Phi nghĩ vậy nhưng khi cầm điện thoại lên nhìn thì lại không phải là Lý Khả Hân mà là bố vợ tương lai của hắn, Bạch Cảnh Sùng gọi tới.

-Tiểu Diệp, tối nay có rảnh không?

Diệp Lăng Phi không biết tại sao nhưng vừa nghe thấy Bạch Cảnh Sùng hỏi mình tối có rảnh không thì liền thấy nhức đầu. Hắn đang tự hỏi không biết mình rốt cục đã đắc tội với ai, làm sao lại toàn gặp chuyện đau đầu thế này? Nhưng nói gì thì Bạch Cảnh Sùng cũng là bố của Bạch Tình Đình, Diệp Lăng Phi đành cười cười trả lời:

- Bác à, cháu đang định về nhà ăn cơm thôi.

- Vừa hay, cháu đừng về nữa. Bác vừa gọi cho Tình Đình rồi. Chúng ta hôm nay ra ngoài ăn đi. Cháu hết gờ làm thì đi tới nhà hàng Ba Thục ở quảng trường Nhân Dân. Bác và Tình Đình sẽ lái xe tới nhà hàng đó, chỉ hai mươi phút sau là có mặt. Cháu cũng nhanh lên nhé.

- Vâng, vậy cháu lái xe đi đây. Cháu phải mất khoảng nửa tiếng mới tới nơi.

Diệp Lăng Phi cúp điện thoại, trong lòng tự hỏi tại sao Bạch Cảnh Sùng lại mời mình ăn cơm. Chẳng lẽ hắn đã nghe được tin tức gì rồi. Diệp Lăng Phi lại nghĩ, có khi mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Không chừng là Bạch Cảnh Sùng chỉ muốn cùng mình và con gái ăn cơm thôi.