Đô Thị Tàng Kiều

Chương 187: Đây là cô bức tôi

Diệp Lăng Phi cùng với Tần Dao đi đến ngân hàng, sau khi xong việc, hắn đưa Tần Dao về nhà nàng, rồi quay về thay một bộ quần áo khác.

Bạch Tình Đình còn chưa về nhà, Diệp Lăng Phi chỉ nói với Cô Ngô rằng chiều nay hắn có việc, khi nào Bạch Tình Đình về thì nói cho nàng một tiếng. Sau đó hắn lái xe ra khỏi nhà.

Khi diệp lăng đi tới cục cảnh sát thì đã quá giờ ngọ, tất cả cảnh sát đều đi ăn trưa, chỉ còn lại mấy người ngồi trực. Những cảnh sát này vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì ân cần tiếp đón giống như người nhà vậy.

Biểu hiện của những cảnh sát này sáng nay khiến Diệp Lăng Phi rất bội phục, chỉ có thể dùng từ “Đặc sắc” để hình dung về bọn họ. Những cảnh sát này đều đã từng trải qua những khóa huấn luyện nhưng so với Diệp Lăng Phi thì đúng là một trời một vực, căn bản là không thể so sánh được.

Mấy cảnh sát trực ban vây quanh đều hỏi thăm xem trước đây Diệp Lăng Phi làm gì. Có người nói là bộ đội đặc chủng phục viên, có người lại nói là cảnh sát. Đối với những phỏng đoán này, Diệp Lăng Phi chỉ mỉm cười, hắn không phủ định cũng không khẳng định.

- Làm gì vậy, lẽ nào các cậu không có chuyện gì sao?

Chu Hân Mính vừa đi ăn cơm về, thấy đồng nghiệp của mình vây quanh Diệp Lăng Phi, nàng thét lớn, mấy cánh sát trực ban vội vàng quay trở lại vị trí làm việc của mình. Chu Hân Mính đặt chén nước trên bàn làm việc, nàng vỗ bàn nói với Diệp Lăng Phi:

- Đến đây.

Diệp Lăng Phi ngoan ngoãn kéo cái ghế lại ngồi cạnh Chu Hân Mính, khoảng cách giữa hắn và Chu Hân Mính rất gần. Chu Hân Mính trừng mắt, khẽ quát:

- Làm gì mà gần như vậy, ngồi ra phía đối diện.

- Tại sao lúc nãy cô không nói, tôi còn tưởng cần phải ngồi gần cô một chút.

Diệp Lăng Phi tỏ vẻ oan ức thầm nói, hắn miễn cưỡng kéo cái ghế ra ngồi đối diện với Chu Hân Mính.

Những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho mấy cảnh sát cười ầm lên. Chu Hân Mính thấy vậy, giận dữ quát:

- Các cậu không có việc gì để làm sao. Tuy Nhâm Tiểu Phi chết nhưng vụ án còn chưa kêt thúc đâu, mau đi điều tra xem trước khi chết Nhâm Tiểu Phi làm gì. Không phải còn có tên đồng bọn của Nhâm Tiểu Phi bị thương đang nằm viện sao, các cậu mau đi thẩm vấn hắn đi. Nếu không thẩm vấn được thì mang về đây cho tôi thẩm vấn.

Đúng lúc Chu Hân Mính đang phát hỏa thì Điền Kiếm Phi từ bên ngoài lắc lư đi vào. Hắn cười ha hả nói:

- Hân Mính, làm cái gì vậy, tại sao lại tức giận thế?

Chu Hân Mính liếc mắt nhìn Điền Kiếm Phi, tức giận nói:

- Hỏa khí của tôi hôm nay đang vượng, tôi muốn phát tiết.

- Ha ha, Hân Mính, cô xem cô kia, hôm nay là ngày vui vẻ mà. Hôm nay chúng ta đã phá được vụ án lớn của Nhâm Tiểu Phi. Bộ công an không cho chúng ta được công đầu thì công thứ hai chắc chắn không thể thoát được.

Điền Kiếm Phi vừa nói vừa đi đến bên cạnh Chu Hân Mính, hắn dựa người vào bàn làm việc, cười nói:

- Buổi tối hôm nay tôi mời cả đội cảnh sát hình sự chúng ta đi ăn, coi như là mừng thắng lợi.

- Nhiều đồng nghiệp bị thương như vậy, tôi không có hứng.

Chu Hân Mính không thèm để ý đến lời mời của Điền Kiếm Phi, nàng nhếch miệng cười, nói:

- Đội trưởng Điền, phá được vụ án này là chuyện tốt đối với anh thế nhưng nó lại không có quan hệ gì với tôi. Tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ, phá án là chức trách của tôi.

- Hân Mính, cô nói gì vậy. Tôi chỉ vì phá được vụ án này mà cao hứng thôi. Còn về phần công lao thì nó thuộc về tất cả mọi người, nhất là Hân Mính cô, công đầu thuộc về cô. Nếu như không có cô thì không chừng Nhâm Tiểu Phi đã chạy thoát rồi.

- Đội trưởng, tôi còn có việc.

Chu Hân Mính không muốn tiếp tục nói chuyện với Điền Kiếm Phi nữa, nàng nói:

- Tôi cần làm biên bản.

Lúc này Điền Kiếm Phi mới chú ý tới Diệp Lăng Phi. Hai mắt hắn sáng lên, cười nói:

- Ai ui, đây không phải là công dân anh hùng sao?

Vừa nói Điền Kiếm Phi vừa vươn tay, hắn nói:

- Tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Vọng Hải Điền Kiếm Phi, không biết nên xưng hô với công dân anh hùng thế nào?

- Tôi là bạn tốt của Hân Mính, anh cứ hỏi Hân Mính sẽ biết.

Diệp Lăng Phi vừa nhìn thì đã cảm thấy không thích người này rồi, hắn biết rõ Điền Kiếm Phi định bắt tay hắn nhưng hắn không thèm để ý tới ngay cả nói tên hắn cũng lười trả lời. Điền Kiếm Phi xấu hổ rút tay về, hắn cố gắng tươi cười nói:

- A, là bạn tốt của Hân Mính à, thảo nào thân thủ giỏi như vậy. Nhất định là Hân Mính dạy cho rồi, tôi đang cân nhắc xem có nên điều Hân Mính sang làm huấn luyện viên của đội cảnh sát hình sự hay không?

- Đội trưởng Điền, anh hiểu lầm rồi. Tôi không có bản lĩnh để dạy vị Diệp tiên sinh này. Nếu như anh muốn tìm một huấn luyện viên thì trước mặt anh là người thích hợp đấy.

Chu Hân Mính vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nàng nói:

- Không biết anh ta còn có thể làm cái gì nữa, nhưng nói chung người này rất lợi hại.

- Khách khí, khách khí.

Diệp Lăng Phi ôm quyền nói vậy. Hắn biết rõ Chu Hân Mính đang mượn cớ châm chọc mình có nhiều bí mật mà không chịu nói ra thế nhưng hắn vẫn rất thản nhiên đón nhận những lời này của nàng. Điền Kiếm Phi nào đâu biết được ý tứ trong lời nói của Chu Hân Mính, hắn cứ tưởng rằng Chu Hân Mính đề cử Diệp Lăng Phi cười thật nên vỗ tay cười nói:

- Tốt, chờ tôi viết xong báo cáo sẽ trình lên xem cấp trên có đồng ý hay không. Dù sao thì thân thủ của Diệp tiên sinh cũng khiến tôi hết sức kính phục. Nếu như có cơ hội, tôi cũng muốn tỉ thí một chút với Diệp tiên sinh. Tuy rằng tôi cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng thế nhưng thấy Diệp tiên sinh xuất thủ tôi nghĩ chưa chắc mình đã thắng được.

Rõ ràng là Điền Kiếm Phi đang tự tâng bốc mình, Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:

- Cái gì mà bộ đội đặc chủng. Tôi có thể đánh bốn người như anh mà không thấy mệt.

Diệp Lăng Phi không muốn tranh cãi với Điền Kiếm Phi, hắn chỉ mỉm cười. Chu Hân Mính nghe không lọt tai, nàng biết Điền Kiếm Phi đã từng tham gia chiến tranh thế nhưng cái gì mà bộ đội đặc chủng. Đang trong quân ngũ thì hắn báo danh gia nhập bộ đội đặc chủng nhưng kết quả là không được chọn, lý do rất đơn giản, tố chất quá kém. Sau khi phục viên, không biết vì sao hắn lại trà trộn được vào hàng ngũ cảnh sát. Phá được vài vụ án liền lên ngay chức đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Từ ngày Điền Kiếm Phi về đội cảnh sát hình sự, Chu Hân Mính chưa bao giờ hòa nhã với hắn. So với Mã Cương thì Điền Kiếm Phi còn kém xa.

- Đội trưởng, tôi muốn làm biên bản. Nều như anh còn có chuyện, phiền anh chờ tôi làm xong biên bản thì nói.

Chu Hân Mính không để cho Điền Kiếm Phi một chút thể diện nào. Nàng mở biên bản ra, bắt đầu hỏi Diệp Lăng Phi:

- Diệp Lăng Phi, anh thuật lại toàn bộ sự việc đi.

Sau khi Điền Kiếm Phi rời đi, Diệp Lăng Phi mới cười nói:

- Hân Mính, tôi biết nói như thế nào bây giờ. Đại khái là tôi đến ngân hàng để lấy tiền nên gặp phải bọn cướp. Mà không may cho tôi là cái ngân hàng ngu ngốc kia lại báo động cho cảnh sát, thế nên dẫn tới việc cảnh sát các cô chạy đến. Cảnh sát và bọn cướp đấu súng với nhau, mà tôi thì lại may mắn bắn chết hai tên cướp thế là trở thành anh hùng. À không, là ba tên chết, một tên bị thương.

Diệp Lăng Phi ghé sát vào mặt Chu Hân Mính, hắn hạ giọng nói:

- Lúc đó cô rất lo lắng cho tôi nên đã ngăn cản tôi truy bắt bọn cướp.

Chu Hân Mính cau mày, nàng đặt bút xuống bàn, nhìn xung quanh thấy không cảnh sát nào dám hé răng. Nàng nói:

- Diệp Lăng Phi, anh theo tôi đi ra ngoài, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.

Chu Hân Mính mặc áo khoác vào, nàng quay sang một gã cảnh sát nói:

- Tiểu Triệu, đưa chìa khóa xe cảnh sát cho tôi.

- Chị Chu, có cần tôi lái xe cho chị không?

Tiểu Triệu dè dặt nói.

- Không phải việc của cậu, mau đưa chìa khóa xe cho tôi.

Chu Hân Mính nhịn không được nói.

Tiểu Triệu thấy vậy liền vội vàng đưa chìa khóa xe cho Chu Hân Mính. Chu Hân Mính tiện tay cầm lấy khẩu súng và chiếc còng tay, nàng quay sang Diệp Lăng Phi nói:

- Anh tự đi hay là tôi còng anh lại.

- Tự đi.

Diệp Lăng Phi không biết Chu Hân Mính muốn làm gì. Vừa mang theo súng, còng tay lại còn muốn lái xe, trong đầu hắn nghĩ hay là Chu Hân Mính dẫn mình đi ra ngoài rồi bức cung.

Chu Hân Mính và Diệp Lăng Phi vừa đi ra khỏi cục cảnh sát, Tiểu Triệu và mấy gã cảnh sát liền bàn tán. Tiểu Triệu cười hề hề nói:

- Diệp Lăng Phi gặp phiền toái rồi. Tôi nhớ lần trước có tên tội phạm thái độ không tốt, chọc giận chị Chu, kết quả là bị chị Chu đưa lên núi. Lần đó chính mắt tôi nhìn thấy chuyện này. Tôi và chị Chu thay phiên nhau canh hắn, sau một ngày một đêm mới đưa hắn về. Khi trở về thì hắn không còn ra hình người nữa. Thủ đoạn của chị Chu rất độc, không đánh cũng không mắng thế nên muốn kiện cũng không có chứng cứ.

Những cảnh sát này nghĩ thấy cũng đúng, cả này bị còng trên núi, cho dù không nói đến chuyện phơi nắng dầm sương thì chỉ bằng việc chịu đói cũng đã không ra hình người rồi. Những người này bắt đầu thông cảm cho Diệp Lăng Phi, nhìn tâm trạng vừa rồi của Chu Hân Mính có vẻ như rất xấu, lần này chắc Diệp Lăng Phi phải chịu khổ rồi.

Chu Hân Mính lái xe đưa Diệp Lăng Phi ra ngoại thành. Ngồi trên xe, Diệp Lăng Phi châm một điếu thuốc rồi hắn cười ha hả nói:

- Hân Mính, cô định đưa tôi đi đâu vậy?

- Lên núi ngắm phong cảnh.

Chu Hân Mính nói:

- Anh đã đi núi Nam Sơn chưa, ở đó rất đẹp.

- Nam Sơn, cô không biết tôi từng sống ở chân núi đó à?

Diệp Lăng Phi nhắc nhở Chu Hân Mính.

- Tôi biết anh ở chân núi Nam Sơn. Nhưng tôi tin rằng anh nhất định chưa từng lêи đỉиɦ núi Nam Sơn, hôm nay tôi lái xe đưa anh đi xem.

- Hân Mính, cô không định cùng tôi ngắm tuyết đấy chứ. Nếu quả thật là như vậy thì cần gì phải nghiêm túc thế. Hơn nữa, tôi cũng không cần phải ngồi trên xe của cô, tôi có thể tự lái xe của mình được mà. Ngồi xe cảnh sát tôi thấy không thích ứng, có cảm giác mình như một tên tội phạm.

Diệp Lăng Phi kéo cửa sổ xe xuống, hất tàn thuốc ra ngoài.

Chu Hân Mính cười lạnh một tiếng, nàng nói:

- Anh cũng có lúc sợ à, tại sao tôi lại không thấy anh sợ cảnh sát nhỉ. Không phải là anh nói, anh có thể gϊếŧ chết một đám cảnh sát chúng tôi sao, tại sao bây giờ lại phải sợ.

- Oh, tại sao cô lại nói đến chuyện này, không phải là tôi nói giỡn với cô hay sao, cô đừng cho là thật. Tôi nào dám đắc tội với cảnh sát, cảnh sát là thần hộ mệnh của những người dân thường như chúng tôi, nếu không có cảnh sát các cô, thì những người tay không tấc sắc như chúng tôi làm sao có thể sống an toàn được, đúng không?

- Anh ít đấu khẩu với tôi thôi, tôi không có tâm trạng đùa giỡn với anh.

Vẻ mặt Chu Hân Mính rất nghiêm túc, nàng chuyên tâm lái xe, căn bản không thèm liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nhìn lướt qua chiếc còng tay và khẩu súng bên hông Chu Hân Mính, trong đầu hắn đang tìm đối sách. Hắn rất lo lắng Chu Hân Mính sẽ tức giận rồi đem còng tay chân hắn lại mang lên núi. Chuyện này không phải là không thể xảy ra, nếu như xảy ra thật thì lúc đó Diệp Lăng Phi kêu trời không thấu, gọi đất không thưa, làm sao có thể trở về được. Thế nên nếu như bây giờ không chuẩn bị sẵn sàng thì đến lúc đó có muốn hối hận cũng không còn kịp nữa.

Đường lên núi Nam Sơn bị bao phủ bởi tuyết trắng, hầu như không có chiếc xe nào đi trên con đường này. Chủ yếu là bởi vì trên con đường này có đến mười tám chỗ cua xe, nếu như kỹ thuật điều khiển không tốt lại thêm tuyết ở phía dưới nữa thì rất có thể xảy ra chuyện không hay. Kể từ đầu đợt tuyết này, chưa từng có ai lái xe lên núi.

Diêp lăng phi liên tục nhắc nhở Chu Hân Mính lái xe cẩn thận, nếu như không may lao xe xuống dưới thì chắc chắn chết không nhắm mắt được. Diệp Lăng Phi căn dặn:

- Hân Mính, tôi có chết cũng không sao, chỉ sợ cô cũng theo tôi thì khổ. Cô còn trẻ, cuộc sống phía trước còn đang chờ cô hưởng thụ, thế nên không thể chết như vậy được. Nói không chừng sau này cô có thể kiếm được một người chồng tốt, sinh ra được một lũ con, giải nobel của tổ quốc có khi phải trông chờ vào những đứa con của cô sinh ra.

Chu Hân Mính tức giận nói:

- Tên khốn kiếp nhà anh, anh còn không biết xấu hổ à. Bây giờ tôi không còn là một thiếu nữ nữa, anh nói xem tôi có thể tim được một người chồng tốt sao. Nếu như anh còn nói nữa tôi sẽ gϊếŧ chết anh, anh lập tức câm miệng lại cho tôi.

- Cũng không thể trách tôi được, là cô chủ động mà.

Diệp Lăng Phi lẩm bẩm giống như tiếng muỗi kêu. Hắn nói rất khẽ, sợ Chu Hân Mính nghe được, nàng mà tức giận có khi sẽ lao thẳng xe xuống sườn núi thì khổ.

Chu Hân Mính lái xe đến bãi đỗ xe trên đỉnh núi. Cả bãi đỗ xe rộng lớn như vậy mà không có chiếc xe nào, chỉ toàn một màu trắng xóa của những bông tuyết. Chu Hân Mính xuống xe, nàng vỗ vào cửa xe, thấy Diệp Lăng Phi không nhúc nhích, nàng nói lớn:

- Xuống xe.

Diệp Lăng Phi xuống xe rồi đóng cửa xe lại. Hắn đi tới trước mặt Chu Hân Mính, cười ha hả nói:

- Hân Mính, cô dẫn tôi tới đây làm gì, cô xem ở đây không có ai mà lại còn lạnh nữa. Nếu không thì chúng ta quay về, tìm một quán cà phê hay quán rượu nào đó ngồi nói chuyện, cô thấy thế nào?

Chu Hân Mính lấy còng tay và súng ra đặt lên trên nóc xe. Diệp Lăng Phi thấy kỳ quái, hắn cười ha hả nói:

- Cô làm gì vậy, định bức cung tôi hay sao, tôi là người dân lương thiện mà.

- Ít nói nhảm thôi. Hôm nay tôi muốn cùng anh quyết đấu một trận ở chỗ này, trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể quay trở về.

Chu Hân Mính nói rất nghiêm túc, không có chút đùa giỡn nào. Nàng cởϊ áσ khoác ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo len bó sát, nàng xoa cổ tay nói:

- Diệp Lăng Phi, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.

Diệp Lăng Phi không nhúc nhích, hắn cười ha hả nhìn chằm chằm vào Chu Hân Mính giống như đang xem mỹ nữ cởϊ qυầи áo, không hề có một chút lo lắng. Bộ dạng Diệp Lăng Phi như vậy khiến Chu Hân Mính càng tức giận, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Phi, không nói câu gì liền giơ chân phải lên đá một cược vào bụng Diệp Lăng Phi. Thoáng cái Diệp Lăng Phi đã nhảy ra ngoài, hắn lăn một vòng trên mặt đất đầy tuyết rồi cố gắng đứng lên.

- Hân Mính, cô làm gì vậy, cô đánh thật à?

Diệp Lăng Phi ôm bụng, hỏi.

- Ai nói đùa với anh. Nếu như anh không đánh trả tôi sẽ cho anh không thể đứng dậy được rồi đưa anh vào bệnh viện.

Chu Hân Mính cắn chặt môi, nàng lại nhào tới.

- Hân Mính, đừng có trách tôi.

Diệp Lăng Phi trầm mặt xuống, hắn nói:

- Đây là cô ép tôi phải xuất thủ đấy, tự gánh lấy hậu quả đi.