Đô Thị Tàng Kiều

Chương 156: Vu hãm

Diệp Lăng Phi không rõ Trần Ngọc Đình nói chuyện gì. Vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt, không hiểu hỏi:

- Tôi thật không nhớ sáng nay tôi đã làm việc gì.

Trần Ngọc Đình hừ lạnh nói:

- Giám đốc Diệp, anh không nhớ sáng nay anh làm chuyện gì thật ư? Được rồi, để tôi nhắc nhở anh, sáng này anh đánh cho giám đốc bộ sản xuất Chu Tuấn phải vào trong bệnh viện. Tôi mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì nhưng anh đã nói với Chu Tuấn một số chuyện không nên nói.

Diệp Lăng Phi lúc này mới nhớ ra việc của Chu Tuấn. Hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Trần Ngọc Đình lại tới đây để làm khó mình. Thế là, hắn liền cất tiếng cười ha hả:

- Phó tổng Trần, cô có phải đã được Chu Tuấn nói lại mọi chuyện cho cô phải không? Cô đừng có hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là tên tiểu tử này nói chuyện thật là khó nghe, tôi nhịn không được nên mới tức giận với hắn một chút mà thôi. Nếu thật sự bởi vì tôi nói những lời kia mà làm cho cô tức giận thì coi như tôi xin lỗi cô được chưa?

Lục Tuyết Hoa, phụ tá của Trần Ngọc Đình có nghe qua chuyện phát sinh hôm qua ở bộ sản xuất, chuyện xấu này đã truyền đi khắp trong công ty. Chuyện Diệp Lăng Phi ở phòng tiêu thụ đánh cho Tôn Hằng Viễn cùng với Chu Tuấn đã giống như mọc cánh, mọi người trong công ty dường như ai cũng biết. Nhất là những lời nói của Diệp Lăng Phi với Chu Tuấn được người ta thêm mắm dặm muối, miêu tả Diệp Lăng Phi cùng với Trần Ngọc Đình đã từng vụиɠ ŧяộʍ với nhau.

Lục Tuyết Hoa nghe thấy những lời này thì nàng lập tức báo cho Trần Ngọc Đình biết tất cả mọi chuyện. Trần Ngọc Đình vừa nghe xong liền cảm thấy tức giận. Từ sau khi chồng của nàng chết, nàng sống độc thân một mình với một đứa con trai mà thôi, cho nên rất kiêng kỵ việc bị người khác nói xấu.

Trần Ngọc Đình lại là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, nàng không muốn bị người khác nói rằng mình dùng thân thể để trao đổi, có được địa vị cấp cao, càng không cho phép người khác nói nàng cùng ai đó có quan hệ, chuyện này rõ ràng là bịa đặt.

Nàng muốn lập tức tới gặp để chất vấn Diệp Lăng Phi nhưng nàng không thể tưởng tượng được rằng Diệp Lăng Phi lại vô duyên vô cớ đi đánh Tôn Hằng Viễn và Chu Tuấn, rất có thể hắn vì mình mà ra mặt. Trong lòng nàng thầm có chút cảm kích với Diệp Lăng Phi. Cho dù kiên cường, thì nàng cũng là một người phụ nữ, ở hoàn cảnh khó khăn như vậy, có một nam nhân đứng ra giúp mình nàng cũng thấy cảm động.

Nhưng bề ngoài, biểu hiện của Trần Ngọc Đình vẫn rất quật cường, không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn ra nội tâm yếu đuối của mình. Cho nên, Trần Ngọc Đình mới lập tức chạy tới công ty chất vấn Diệp Lăng Phi, cũng vừa đúng lúc sắp đến giờ họp.

Lời nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Trần Ngọc Đình giận đến mức không kìm chế được, nàng thầm nghĩ trong lòng:

“Diệp Lăng Phi, tức giận nói với Chu Tuấn như vậy là đã dính líu đến tôi, cho dù tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được tội.

Trần Ngọc Đình tức giận nói tiếp:

- Diệp Lăng Phi, từ nay về sau không được nhắc tới quan hệ giữa tôi và anh nữa.

- Phó tổng Trần việc gì mà phải tức giận như vậy, chẳng phải chỉ đùa một chút thôi hay sao, có đáng như vậy không?

Diệp Lăng Phi khinh thường nhếch môi nói:

- Hơn nữa, tôi không phải vì cô sao chứ? Hừ, trên đời này thật không có người tốt, mình giúp đỡ người khác cuối cùng để chuốc lại cực khổ. Khụ, thôi cứ coi như tôi chưa nói gì là được.

Diệp Lăng Phi cố ý thở dài trước mặt Trần Ngọc Đình, hắn cất bước đi về đại sảnh hội nghị.

Trần Ngọc Đình thực không có biện pháp với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cứ tỏ ra như vậy, nàng cũng chẳng biết phải giải quyết như thế nào. Những cấp dưới của Trần Ngọc Đình mỗi khi thấy nàng nổi giận đều phải câm như hến, nhưng Diệp Lăng Phi thì ngược lại, hắn hết lần này đến lần khác đều coi như không có chuyện gì, không thèm để ý đến nàng. Chuyện này khiến cho Trần Ngọc Đình cảm thấy thật nan giải, nàng khẽ lắc đầu, cũng cất bước đi vào trong đại sảnh.

Các nhân viên cao cấp ở tập đoàn Tân Á cũng dự hội nghị này, trong đó ban giám đốc cũng có không ít người. Tập đoàn Tân Á là một công ty cổ phần, trong đó Trương Tiếu Thiên giữ 40%, Tiễn Thường Nam có trong tay 10%. Trần Ngọc Đình tuy là lãnh đạo cao cấp nhưng lại không có cổ phần, nàng chỉ là một phó tổng mà thôi.

Bởi vậy, lần tham ô này ở công ty Trần Ngọc Đình bị ban giám đốc đặc biệt chú ý tới.

T

Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng họp, ngồi kế bên cạnh Trần Ngọc Đình, không hề tỏ ra lảng tránh. Ở trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Tân Á, hắn không hề tỏ ra một chút sợ hãi. Hắn dựa vào đằng phía sau lưng ghế, hai tay đặt cùng một chỗ, mắt nhắm lại để dưỡng thần.

Trương Khiếu Thiên nhìn thấy vậy thì thầm nghĩ:

- Diệp Lăng Phi rốt cuộc có thân phận như thế nào mà lão thủ trưởng dường như lại có phần kính trọng hắn nhỉ? Ta thực không hiểu nổi lão thủ trưởng và Diệp Lăng Phi có quan hệ như thế nào, hy vọng tên tiểu tử này không làm ra chuyện gì, để tránh cho mình phải khó xử với lão thủ trưởng.

- Chúng ta bắt đầu nào.

Tiễn Thường Nam mặc dù thấy mọi người vẫn chưa đến đông đủ nhưng vẫn nhắc nhở Trương Khiếu Thiên:

- Tổng giám đốc, Chu Tuấn hôm nay bị người khác đánh bị thương nên không thể tham gia hội nghị này được. Về phần chuyện đánh nhau ở tập đoàn Tân Á chúng ta sẽ bàn bạc kỹ càng ở hội nghị sau. Loại chuyện này nếu như bị giới truyền thông biết thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của tập đoàn Tân Á.

Câu nói này của Tiễn Thường Nam rõ ràng là đã chĩa về phía Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi nào có để ý đến Tiễn Thường Nam, hai mắt hắn vẫn nhắm lại, giữ nguyên dáng vẻ trước kia.

Tiễn Thường Nam tiếp tục nói:

- Tôi thấy chuyện này chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc, nhưng hôm nay chúng ta cần phải xử lý một chuyện khác liên quan đến phó tổng Trần còn quan trọng hơn.

Lời nói này đã chiếm được không ít sự đồng tình của số đông. Trương Khiếu Thiên cũng gật đầu nói:

- Đây là chuyện lớn của công ty chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua được. Nhưng mà, tôi cần nói rõ ra một chút, theo quan điểm của cá nhân tôi, phó tổng Trần tuyệt đối không làm ra chuyện này, tôi nghĩ trong này nhất định là có điều gì đó. Phó tổng Trần, cô có thể giải thích cặn kẽ một chút được không?

Trần Ngọc Đình mở xấp tài liệu ra trước mặt, đến khi nàng lật đến trang thứ tư thì bỗng hít một hơi dài rồi mới cất tiếng nói:

- Các vị đồng nghiệp, tôi đối với việc phụ trách hạng mục cải tạo động cơ TH gặp chút vấn đề. Bởi vì tất cả những tư liệu đều đã bày ra trước mặt mọi người. Tôi thừa nhận là tôi đã ký tên ở những hợp đồng trên nhưng tôi đã nhìn thấy cái nành máy tạo ra hiệu buôn sáng sớm, tự động hóa việc cung cấp thiết bị công ty một cách hợp pháp. Hơn nữa, thứ hai chính là nhà xưởng nghiệm thu xong mới ký. Vô luận mua sắm hay là nghiệm thu tôi đều không nhúng tay vào, vậy thì có điều gì nói là tôi tham ô?

Tiễn Thường Nam hừ lạnh một tiếng nói:

- Phó tổng Trần, cô nói là cô không biết việc này nhưng hạng mục cải tạo động cơ TH là do cô phụ trách, nói đúng hơn là tất cả mọi thiết bị cô đều rõ như trong lòng bàn tay. Dựa theo phong cách làm việc của cô thì cô phải biết được, nhưng mà, cô lắp đặt thiết bị điều chỉnh không ở trường, cuối cùng hợp đồng lại không ký tên, chuyện này thật không thể nào hiểu nổi.

- Đó là tại vì con của tôi phải nằm viện, cho nên tôi mới phải tạm thời xin nghỉ.

Trần Ngọc Đình giải thích nói.

- Được rồi, chúng ta không nói chuyện đó nữa. Cô nói cô không biết công ty tự động hóa Ánh Bình Mình nhưng chúng tôi Đã sớm tra ra người của công ty này đã gửi vào tài khoản tiết kiệm của cô hai mươi vạn tiền mặt, cái này cô định giải thích thế nào đây?

Tiễn Thường Nam là người gây sự. Hắn cắn chặt không tha, hận không thể một phát cắn chết Trần Ngọc Đình. Hắn quăng tập tài liệu kia lên trên bàn, hung hăng quát:

- Phó tổng Trần, cô không cần phải giải thích nữa. Nói như cô thì thiết bị hợp cách chứng minh là giả tạo. Mà căn bản công ty Ánh Bình Mình cũng không có năng lực để sản xuất những thiết bị này.

Ánh mắt của mọi người ở đây đều hướng về quản đốc của hai nhà xưởng, trước mặt bao nhiêu người, Trương quản đốc từ từ nói:

- Chúng tôi không có bất kỳ điều gì nghiệm thu chứng minh. Cái thiết bị nghiệm thu này căn bản là không hợp cách. Chúng tôi đã từng cùng với phó tổng Trần phản ánh qua chuyện này, nhưng phó tổng Trần bảo rằng có thể dùng tiếp, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.

- Ông nói láo.

Trần Ngọc Đình bị chọc tức. khuôn mặt của nàng tràn ngập sự phẫn nộ, tức giận nói:

- Trương quản đốc, lúc trước, ông nói với tôi là tất cả thiết bị đều không có vấn đề gì.

- Phó tổng Trần, cô nhớ lầm rồi, tôi hoàn toàn chưa từng nói như vậy.

Trương quản đốc không thừa nhận nói:

- Làm quản đốc của hai nhà xưởng, tôi làm sao có thể đem tiền đồ của mình ra đùa giỡn được chứ. Tôi tuyệt đối không cho phép thiết bị không hợp cách ra sản xuất được.

- Ông… ông.

Trần Ngọc Đình tức giận đến khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Nàng cắn chặt răng, run rẩy không nói nên lời.

Tiễn Thường Nam cười thầm, hẵn nghĩ rằng:

- Cô mà cũng dám chơi với tôi ư, cô vẫn còn non lắm.

Lúc Tiễn Thường Nam chuẩn bị cho Trần Ngọc Đình xấu mặt, đột nhiên nghe thấy Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, hắn lười biếng mở mắt ra nói:

- Những lời chó sủa này khiến cho ta không thể nào ngủ ngon được.

Câu nói này khiến cho tất cả mọi người tham gia hội nghị đều phải ngây người. Mà ngay cả Trương Tiếu Thiên cũng không tin được đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Trong lòng ông thầm nghĩ:

“Diệp Lăng Phi, không phải cậu định gây sự đấy chứ. Đây không phải là nơi để cậu làm ra chuyện bát nháo.”

Diệp Lăng Phi mở to mắt ra. Hắn trông thấy mọi người đều đưa mắt nhìn mình thì lại tỏ ra một vẻ có lỗi nói:

- A, thật xin lỗi, tôi vừa rồi đang ngủ cho nên mong mọi người đừng trách, đêm qua tôi ngủ hơi muộn.

Diệp Lăng Phi nói xong liền cầm lấy tập tài liệu rồi cất tiếng nói:

- Tôi cũng có liên quan đến hạng mục cải tạo chất liệu động cơ, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải đem phần của tôi cho các vị.

- Giám đốc Diệp, anh không cần phải làm loạn chỗ này lên, tôi hy vọng anh ăn nói cần phải chú ý đến tác phong một chút.

Tiễn Thường Nam lạnh lùng nói.

- Phó tổng Tiễn, anh cứ yên tâm, con người tôi rất chú ý đến từng trường hợp nói chuyện, tuyệt đối sẽ không nói chuyện rủ anh đi chơi gái điếm đâu. Kỳ thật, cái này thì cũng có gì chứ, tất cả mọi người đều là đàn ông, hơn nữa, mấy cô nhóc mười bốn tuổi thật không tệ, nếu như phó tổng Tiễn không nói trước, không chừng cô gái kia lại thuộc về tôi. Chỉ có điều, với quan hệ của chúng ta, là huynh đệ thân thiết, cho dù hai người có cùng chơi một kỹ nữ cũng không sao.

- Anh nói bậy.

Tiễn Thường Nam bị những lời này của Diệp Lăng Phi khiến cho sắc mặt phải biến đổi, môi cũng trở nên run rẩy. Chuyện này bị Diệp Lăng Phi nói rõ ra khiến cho những người ở trong hội nghị đều đưa mắt nhìn Tiễn Thường Nam. Lúc này gã liền cảm thấy lúng túng, không thể giải thích rõ ràng được. Diệp Lăng Phi mặc kệ mọi người nhìn hắn thế nào, hắn vẫn tiếp tục nói:

- Ai da, phó tổng Tiễn của chúng ta tức giận sao, vậy thì tôi không nói nữa.

Nói xong, hắn ôm xấp tài liệu trên bàn quăng ra, những tờ giấy bay tứ tán trên không trung.

- Những tờ giấy này đối với tôi giống như là rác rưởi, không hề có một chút tác dụng. Các vị đều là tầng lớp lãnh đạo cao cấp của tập đoàn Tân Á, các người hỏi các người một chút, chẳng lẽ không có chữ ký, chẳng lẽ chỉ cần một chữ ký là có thể làm được hay sao? Chuyện này thật là chó má, nếu như các người muốn hãm hại người khác thì ta cam đoan, các người sẽ phải chết rất thê thảm.

Diệp Lăng Phi ngồi ở trên ghế, cười lạnh nói:

- Nói thẳng, tôi không thích phó tổng Trần lắm, làm việc quá chuyên tâm. Trên đời này, làm việc quá kỹ lưỡng sẽ đắc tội tới rất nhiều người. Hạng mục đầu tư này tôi đã xem qua từ đầu đến cuối, tất cả đều không có vấn đề gì, tôi tin rằng phàm là người hiểu kỹ thuật một chút đều minh bạch. Các danh sách thiết bị do phó tổng Trần ký đó đều là đúng.

Trương Tiếu Thiên khẽ gật đầu, tỏ ra đồng ý với lời nói của Diệp Lăng Phi. Vốn có một số người rất bất mãn với Diệp Lăng Phi nhưng sau khi nghe hắn nói đến vấn đề trọng điểm này thì bọn họ đã hoàn toàn mất đi sự bất mãn, không hẹn mà cùng nhau gật gù.

Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:

- Thế cho nên chúng ta cần phải điều tra rõ vấn đề này, dựa theo những lời của phó tổng Tiễn thì nếu như bọn họ gửi cho tổng giám đốc hai mươi vạn thì cũng là tổng giám đốc tham ô à?

Trương Khiếu Thiên hết sức đồng ý với những lời này của Diệp lăng Phi, nhưng chợt nghe Diệp Lăng Phi đem chuyển chủ đề sang mình, trong lòng ông cảm thấy khó hiểu, nói:

- Diệp Lăng Phi, không được nói như vậy, cái gì mà tôi tham ô, công ty này là của tôi mà.

Mặc kệ Trương Khiếu thiên nói như thế nào nhưng những lời này của Diệp Lăng Phi đã chiếm được sự tán thành của đại đa số những người ngồi đây, họ bắt đầu để ý đến vấn đề này. Cái người gửi tiết kiệm có thể dùng danh tính giả để gửi tiền vào, nếu quả thật có người muốn hãm hại Trần ngọc Đình thì họ có thể lấy danh nghĩa của công ty Ánh Bình Minh để gửi đi hai mươi vạn rất dễ dàng.

Trần Ngọc Đình nghe Diệp Lăng Phi nói xong, nàng như mới tỉnh giấc mộng, thầm nghĩ:

- Tại sao mình lại không nghĩ tới chuyện này.

Tuy rằng trong lòng nàng rất cảm kích Diệp Lăng Phi giúp mình nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng.

- Tốt lắm, tất cả mọi người đều đồng ý với những lời này của tôi, tiếp theo tôi sẽ đưa ra cho mọi người một chứng cớ khác.

Diệp lăng phi nói đến đây, hắn đưa tay ra sau hông, rút ra một thanh chủy thủ hình dáng kì dị, đây là thanh chủy thủ trong truyền thuyết “Uống máu chủy thủ” có tên là Thế Đao Kình.

Toàn trường xôn xao, ai cũng không dám tin Diệp Lăng Phi sẽ rút ra dao găm ngay tại đây như vậy.

- Thế đao kình!

Trương Tiếu Thiên bật thốt ra, hắn xuất thân quân nhân, đối với dao găm quân dụng hết sức quen thuộc. Cho dù sau khi xuất ngũ, hắn vẫn si mê vũ khí quân dụng. Cái dao găm này được xưng là thế đao kình siêu phòng ngự, đó là một thanh dao găm quân dụng đặc thù, không biết có bao nhiêu kẻ trong quân đội mơ ước có được chuôi dao găm vinh quang này.

Trương Tiếu Thiên không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ tùy thân mang theo chuôi dao găm bị liệt là dụng cụ bị quản chế này, hơn nữa từ việc hoài nghi thân phận của Diệp Lăng Phi, hắn đoán rằng Diệp Lăng Phi hẳn là quân nhân, thậm chí còn nằm trong thành phần bộ đội đặc chủng bí mật nhất kia của Trung Quốc.

Những người khác cũng không chú ý Trương Tiếu Thiên nói ra những lời này, sự chú ý của bọn họ đều đặt ở trên người Diệp Lăng Phi, không hiểu Diệp Lăng Phi muốn làm gì.

Diệp Lăng Phi cầm ngược dao găm bước nhanh một bước đến trước mặt Trương quản đốc, dao găm hắn đặt trên cổ Trương quản đốc, cười lạnh nói:

- Con người của ta rất thích nhìn thấy máu, ta không biết tay của ta có thể bị run hay không, vạn nhất run lên, cái cổ của ngươi phải cẩn thận.