Từ quán internet Tiêu Dao đi ra, Điền Phong đề nghị đi uống rượu ở nhà hàng Hướng Dương cách quán internet khoảng một trăm mét. Diệp Lăng Phi chỉ muốn tìm một nơi nào đó để uống rượu, còn uống ở đâu thì căn bản hắn không quan tâm.
Diệp Lăng Phi lên xe, chiếc xe này quá nhỏ không thể chứa được hết toàn bộ người nên chỉ có Vu Tiểu Tiếu và bạn của nàng lên xe. Còn những người khác đi bộ nhưng cũng may là nhà hàng cách không xa lắm nên đi bộ cũng không mất bao nhiêu thời gian.
- Được rồi, sư phụ, tôi còn chưa biết tên của anh, tôi tên là Vu Tiểu Tiếu.
Ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, Vu Tiểu Tiếu quay sang nói chuyện với hắn.
- Không nên gọi tôi là sư phụ, tôi còn chưa đồng ý mà.
Diệp Lăng Phi cảm thấy đau đầu vì cô gái này, thật sự là hắn sợ sẽ xảy ra quan hệ gì với nàng. Nói về Vu Tiểu Tiếu thì dù sao nàng cũng là hoa khôi đại học Vọng Hải, cả về tướng mạo lẫn vóc dáng đều không thể chê vào đâu được. Nếu như đổi lại là trước đây thì chắc chắn Diệp Lăng Phi sẽ đồng ý làm sư phụ của cô gái xinh đẹp này, nhưng bây giờ thì lại khác, một bên thì không biết Chu Hân Mính đã xảy ra chuyện gì, một bên thì Bạch Tình Đình và Lý Khả Hân đều đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ, nếu như hắn còn tiến tới quan hệ với một cô gái xinh đẹp khác thì hắn có cảm giác sau này chính mình sẽ không còn được yên ổn nữa.
- Tôi là Diệp Lăng Phi, cô có thể gọi thẳng tên của tôi.
Diệp Lăng Phi vẫn không chuyển ánh mắt, hắn vẫn chú ý quan sát ven đường để tìm một chỗ đỗ xe cạnh nhà hàng.
- Diệp Lăng Phi à, tôi nhớ kỹ rồi.
Vu Tiểu Tiếu cười trả lời.
- Oh, tìm được rồi.
Diệp Lăng Phi không muốn tiếp tục nói chuyện với Vu Tiểu Tiếu nữa, hắn liếc mắt thấy sau nhà hàng Hướng Dương có chỗ đỗ xe liền vội vàng dừng xe lại.
Bây giờ là hai giờ chiều nên trong nhà hàng hầu như không có ai, chỉ có vài nhân viên phục vụ đang đứng nói chuyện để gϊếŧ thời gian quanh chiếc bàn phía trước. Vừa nhìn thấy có khách đi vào, một nữ nhân viên vội vàng chạy ra đón tiếp.
- Xin chào, mời vào.
- Có phòng không, chúng tôi có tám người, cho chúng tôi một phòng hơi lớn một chút.
Diệp Lăng Phi nói.
- Vâng, xin mời theo tôi.
Nữ nhân viên phục vụ dẫn mọi người lên tầng hai, tới một gian phòng phía bên trái cầu thang. Diệp Lăng Phi cảm thấy gian phòng này cũng tạm được nên đi theo vào, Vu Tiểu Tiếu cùng với bạn của nàng cũng đi theo sau.
- Tiên sinh, ngài gọi món gì ạ?
Nữ nhân viên lấy thực đơn ra đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, tươi cười hỏi.
- Ừ, để tôi xem ở đây có món gì đặc biệt.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đứng lên, ra hiệu cho hai cô gái đợi hắn rồi mới đi xuống lầu.
Hắn vừa mới đi xuống lầu thì đã gặp Điền Phong và đám bạn của hắn cũng vừa mới đi vào nhà hàng. Diệp Lăng Phi vội kéo Điền Phong lại, còn những người kia thì đi lên lầu.
- Điền Phong, cậu có thể giúp tôi giải quyết cô nàng kia không?
Diệp Lăng Phi kéo Điền Phong lại, thấp giọng nói:
- Cậu cũng biết chuyện phiền phức của tôi với chị cậu rồi đấy, nếu như bây giờ lại có thêm một nữ đồ đệ xinh đẹp thật tình là tôi không biết phải làm thế nào.
Điền Phong cười rộ lên, người đàn ông nào mà chả muốn có càng nhiều cô gái bên cạnh mình càng tốt thế mà lại có người sợ đàn bà. Điền Phong nhỏ giọng nói:
- Đại ca, không phải là tôi không muốn giúp anh. Thật ra là tôi cũng không có biện pháp gì với nàng nữa. Anh biết không trong trường tôi có không biết bao nhiêu người muốn theo đuổi nàng nhưng đều bị mắng chửi cho như con chó. Đối với cô gái này thì cứng hay mềm cũng không được, nàng chỉ thích mỗi chơi CS thôi.
Nghe Điền Phong nói như thế, Diệp Lăng Phi cau mày, cười xấu xa nói:
- Điền Phong, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi ba tuổi, tại sao anh lại hỏi vậy?
- Không có gì. Tôi thấy tuổi cậu cũng không nhỏ, dù sao thì cũng nên tìm lấy một bạn gái đi. Tiểu nha đầu này cũng không tệ, lại còn thích chơi game giống cậu, hay là cậu thu nhận nàng đi.
Diệp Lăng Phi khuyên bảo, nói.
- Không được, anh muốn hại tôi sao. Ai nói là tôi không có bạn gái, bạn gái tôi đang đi du học ở nước ngoài.
Điền Phong liên tục lắc đầu, hắn cự tuyệt nói:
- Tôi thấy anh đừng nhờ tôi nữa, tôi không làm việc này đâu.
- Cậu còn có phải là bạn bè không đấy, là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ.
Diệp Lăng Phi khoác vai Điền Phong, giọng thân thiết nói:
- Tôi không nhờ cậu làm chuyện gì khác, chỉ cần từ nay về sau tiểu nha đầu này không quấn lấy tôi nhận tôi làm sư phụ nữa là được.
- Đại ca, nếu như thật sự anh không muốn nàng quấn lấy anh nữa thì anh nên nói thẳng với nàng để đỡ gây ra phiền phức.
- Thôi được rồi, đối với mỹ nữ tôi thường không đành lòng.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài nói:
- Con người của tôi rất hay mềm lòng nên không thể cứng rắn được với các cô gái. Hơn nữa người nàng cũng không làm gì sai, làm sao tôi lại có thể làm như vậy với một đóa hoa được.
- Đại ca, tôi thấy anh đúng là người phiền phức. Việc này anh đừng nhờ tôi nữa, tôi không giúp gì được cho anh đâu.
Điền Phong rất sợ Diệp Lăng Phi sẽ nói thêm nữa, hắn đã hiểu được ý tứ của Diệp Lăng Phi muốn hắn ra mặt giải quyết chuyện của Vu Tiểu Tiếu cho dù phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Điền Phong thầm nghĩ:
- Chuyện này chẳng có quan hệ gì với tôi cả, anh sợ bị nàng quấn lấy lẽ nào tôi không sợ.
Điền Phong cũng có thể được coi là người đàn ông tốt, đối với bạn gái hắn rất thủy chung, không hề quan tâm tới những cô gái khác.
- Phục vụ đâu, tôi muốn gọi món ăn.
Điền Phong vội vàng nói sang chuyện khác, hắn kêu nhân viên phục vụ đến để gọi món.
- Đúng là không có nghĩa khí.
Diệp Lăng Phi nói thầm một tiếng, hắn cảm thấy buồn bực, bước lên cầu thang.
- Đại ca, uống rượu gì?
Điền Phong hỏi.
- Uống tam trung toàn bộ.
Diệp Lăng Phi không thèm ngẩng đầu lên, hắn trả lời.
- Tam trung toàn bộ là cái gì?
Điền Phong không hiểu gì hết, cái gì là “Tam trung toàn bộ” hắn chưa từng nghe qua.
- Bia, rượu trắng, rượu đỏ, chưa nghe nói à.
Diệp Lăng Phi nói xong lời này, thân hình đã khuất sau cầu thang.
- Đây là tam trung toàn bộ à.
Rốt cuộc thì hôm nay Điền Phong cũng được mở rộng tầm mắt, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy từ này. Vừa nghĩ ra Diệp Lăng Phi muốn uống rượu theo kiểu giang hồ, Điền Phong lắc đầu.
Lúc này trong nhà hàng này rất ít khách nên sau khi gọi món xong, rất nhanh chóng các món ăn đã được mang lên trên phòng. Bởi vì bữa ăn này chủ yếu là uống rượu thế nên ăn cái gì cũng không quan trọng lắm, quan trọng là đồ uống thôi.
Hiện tại trên bàn đã có hai két bia, hai chai rượu trắng Nam Xuân và hai chai rượu đỏ Trường Thành. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, hắn đưa tay rót đầy tràn rượu vào một chiếc bát lớn.
- Các vị, hôm nay chúng ta có thể ngồi cùng một chỗ với nhau cũng coi như là có duyên. Không cần phải nhiều lời chỉ cần một chữ thôi, uống.
Diệp Lăng Phi nói xong liền ngửa cổ lên, uống một hơi cạn sạch bát rượu.
Nhìn Diệp Lăng Phi uống rượu, Điền Phong thè lưỡi ra, trình độ uống rượu của hắn không thể làm được như thế này. Lý Sảng và Hàn Thiên Thành cũng cảm thấy choáng vàng, bọn họ hoài nghi nếu Diệp Lăng Phi cứ uống như thế này thì không biết có thể duy trì được bao lâu.
Trước mặt Vu Tiểu Tiếu là một chai nước ngọt, đó là do Điền Phong cố ý đặt trước mặt nàng để nàng uống. Vu Tiểu Tiếu thấy Điền Phong đang do dự cầm cốc bia, nàng đẩy chai nước ngọt sang một bên, cầm lấy chai bia rót đầy vào cái cốc trước mặt.
- Không phải là uống rượu sao, có gì đặc biệt đâu, tôi uống cùng với anh.
Nói rồi Vu Tiểu Tiếu cầm cốc lên, uống một hơi hết sạch, sau đó nàng sờ sờ môi, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, nàng nói:
- Chưa nhìn thấy lão nương uống rượu bao giờ sao. Lý Sảng, anh nhìn cái gì, có muốn uống cùng với lão nương này không?
Tất cả những người đàn ông ở đây đều toát mồ hôi. Lý Sảng đỏ mặt lên, bị một cô gái kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy thử hỏi ai có thể chịu được. Hắn không nói gì, chỉ ngửa cổ lên uống hết cốc bia trong tay.
Vu Tiểu Tiếu thấy tất cả những người đàn ông đều nâng cốc uống, nàng cười ha hả nói:
- Trận đấu hôm nay là vì tôi, tôi không ngờ rằng Phùng Khôn lại có thể cùng so tài với các anh. Tôi cũng không nói nhiều nữa, cốc rượu này là tôi xin lỗi các anh, tôi uống trước.
Nàng nói xong liền đổ hết cốc rượu vào miệng.
Điền Phong cầm chén rượu nhưng không uống, hắn mới quen Vu Tiểu Tiếu chưa được bao lâu nên cũng không biết nhiều về cô gái này lắm. Cách đây không lâu, đột nhiên Vu Tiểu Tiếu muốn gia nhập chiến đội của hắn thế nên hắn mới chú ý đến nàng. Điền Phong sợ Vu Tiểu Tiếu uống say nên nói chen vào:
- Được rồi, chuyện này không liên quan tới cô, sớm muộn gì bọn tôi cũng phải chạm mặt với chiến đội SUN thôi. Cô không nên làm như vậy.
Vu Tiểu Tiếu cười nói:
- Phùng Khôn là tên khốn kiếp, thật sự là tôi không hề muốn có bất kỳ quan hệ gì với hắn. Lần này thế là xong, tôi xem lần sao hắn có còn dám quấn quít lấy tôi nữa hay không.
Vu Tiểu Tiếu chuyển ánh mắt sang Diệp Lăng Phi, nàng cười nói:
- Không ngờ hôm nay tôi lại gặp được một vị cao thủ, hôm nay đúng là ngày may mắn của tôi. Sư phụ, chén này tôi uống trước, sau này mong anh chiếu cố tôi nhiều hơn.
- A…..!
Diệp Lăng Phi vừa nói ra một chữ thì đã thấy Vu Tiểu Tiếu uống cạn chén rượu, hắn cười khổ nói:
- Được, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của tôi. Chuyện của tôi còn chưa giải quyết xong thế mà vô duyên vô cớ lại có thêm một đồ đệ.
Vu Tiểu Tiếu không có chút xấu hổ gì trước lời này của Diệp Lăng Phi. Nàng vừa thấy Diệp Lăng Phi không từ chối liền cười ha hả nói:
- Sư phụ, anh yên tâm đi, đồ đệ này rất thông minh đấy, tôi sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của lão nhân gia đâu.
- A, tôi không hề nói nha, mọi người uống đi nào.
Diệp Lăng Phi nâng cốc lên, hắn nói với tất cả mọi người:
- Hôm nay mọi người cứ uống thoải mái, hết bao nhiêu tôi sẽ trả. Chờ sau khi uống xong nếu như mọi người còn muốn chơi cái gì thì cứ nói.
- Tốt, sư phụ, chờ sau khi uống xong, nhất định anh phải dạy tôi cách dùng dao gϊếŧ người đấy. Chiêu này thật quá tuyệt, từ nay về sau nếu như ai còn dám chơi với tôi, tôi sẽ dùng dao đâm chết hắn.
Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa đã phun hết rượu ra ngoài, nếu như là bình thường thì hắn sẽ nói:
- Cô có khả năng đó sao?
Nhưng hiện tại thì hắn không có tâm trạng nào để nói vậy.
Điền Phong và Lý Sảng đã thích ứng được với bọn họ nên hai người không còn giả bộ nữa, cả hai đều tiếp tục uống rượu.
Vu Tiểu Tiếu cảm thấy rất sảng khoái, thật không ngờ hôm nay nàng lại gặp được một cao thủ nên nàng uống càng hăng hơn, nàng uống rượu mà cứ như là uống nước vậy.
Ngay cả Diệp Lăng Phi cũng phải bội phục cô gái Vu Tiểu Tiếu này. Hắn thường nghe nói nếu nữ nhân có thể uống rượu thì chắc chắn sẽ hơn nam nhân, đến hôm nay hắn mới được chứng kiến việc này. Bất quá, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy hơi lạ, cô gái này uống nhiều như vậy thì không biết rượu chạy đi đâu mà không thấy nàng đi vào WC lần nào?