Bạch Tình Đình chỉ hơi hôn mê mà thôi, sau khi Diệp Lăng Phi đưa nàng tới bệnh viện nhân dân thành phố nàng đã tỉnh lại. Nhưng trên người Bạch Tình Đình có nhiều vết thương, Bạch Cảnh Sùng lo lắng cho nên muốn kiểm tra toàn thân cho con gái của mình.
Diệp Lăng Phi ngổi trên ghế ở hành lang trong bệnh viện. Hai ngón bàn tay phải của hắn lúc này đang kẹp một điếu thuốc, đôi mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía phòng khám bệnh, nơi mà Bạch Tình Đình đang tiến hành kiểm tra toàn thân.
- Tiểu Diệp, lần này cảm ơn cậu.
Bạch Cảnh Sùng đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai hắn:
- Có thuốc lá không?
- Bá phụ, người cũng hút thuốc ư?
Diệp Lăng Phi hơi sửng sốt một chút hỏi. Sau đó do dự lấy ra một gói thuốc ba số 5. Trong trí nhớ của hắn, Bạch Cảnh Sùng chưa bao giờ hút thuốc.
- Khụ, đã già rồi, chỉ sợ không chịu nổi.
Bạch Cảnh Sùng lấy từ trong bao thuốc ra một điếu. Diệp Lăng Phi mồi lửa cho ông, Bạch Cảnh Sùng rít một hơi, sau đó tự giễu mình nói:
- Nhớ năm đó, tôi một ngày hút một gói thuốc. Sau đó bác sĩ khuyến cáo không nên hút thuốc tôi mới bỏ, không ngờ hôm nay lại hút lại.
Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn Bạch Cảnh Sùng, cười tươi nói:
- Bá phụ, người rất có nghị lực, cháu thì không bỏ được. Một ngày không có khói thuốc, toàn thân cảm thấy khó chịu.
- Tiểu tử, khi cậu hiểu tầm quan trong của Bạch gia đối với cậu thì cho dù bất cứ chuyện gì cậu cũng sẽ nguyện ý làm. Tình Đình là người thân duy nhất của ta, ta không muốn rời khỏi nó sớm cho nên phải bỏ thuốc. Mà xem ra, cùng lắm vài năm nữa, ta cũng sẽ phải đi gặp Diêm Vương mà thôi.
- Cháu thấy thân thể này của bá phụ sống thêm mười tuổi nữa cũng không có vấn đều gì. Ở ngoại quốc hình như có một vật dược rất tốt cho người già, nghe nói có thể kìm chế sự lão hóa.
- Không cần phải thế, ta chỉ cần Bạch Tình Đình được bình an là được, còn ta ăn uống thứ gì cũng tốt.
Bạch Cảnh Sùng hít một hơn, đem điếu thuốc kẹp lên trên tay, bỗng nhiên ông đưa mắt sang bên cạnh nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy vậy thì kinh ngạc, hắn cúi đầu nhìn quần áo thì phát hiện ngoại trừ áo sơ mi hơi bẩn thì không có gì là không ổn.
Bạch Cảnh Sùng trông thấy dáng vẻ của Diệp Lăng Phi thì cười nói:
- Tiểu Diệp, ta không nhìn lầm cậu, cậu không phải là người thường.
- Bá phụ, cháu không hiểu bá phụ đang nói gì.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ nói.
- Chẳng lẽ cậu còn giả bộ trước mặt tôi hay sao?
Bạch Cảnh Sùng liền nói:
- Tôi cũng là một người đã từng ở trong quân ngũ, cùng với lão thủ trưởng tham gia kháng chiến.
Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu dùng thủ pháp để cứu Bạch Tình Đình thì thấy lại hình ảnh của tôi năm đó. Chỉ là, cậu yên tâm, tôi sẽ không hỏi cậu, bởi vì tôi biết cậu có ý tốt đối với nó.
- Bá phụ, cháu….
Diệp Lăng Phi muốn nói gì rồi lại thôi. Hắn không biết là có nên nói sự thực cho Bạch Cảnh Sùng biết hay không.
Bạch Cảnh Sùng vỗ vai Diệp Lăng Phi nói:
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. À, ta nhớ rồi, cậu đừng gọi ta là bá phụ nữa. Bây giờ ta chính thức gả con gái cho cậu, tên tiểu tử cậu ngay cả một tiếng nhạc phụ cũng không biết gọi hay sao?
- Không phải, chỉ là cháu không biết phải mở miệng thế nào.
Diệp Lăng Phi cười cuời:
- Cháu vẫn còn đang sống thử với Tình Đình, còn phải chờ kết quả nữa.
- Ha ha, tên tiểu tử cậu sớm muộn gì cũng gọi ta là nhạc phụ thôi, cậu coi như là đã ước định làm con rể của ta rồi.
Bạch Cảnh Sùng ném điếu thuốc xuống đất, đưa dép giẫm nát rồi đứng lên nói:
- Điếu thuốc này ta hút lại không quen. Xem ra hút thuốc không phải là thứ tốt, cái mạng già nua này của ta để lại ôm cháu của ta vậy. Ha ha, tiểu Diệp, cậu ở chỗ này chiếu cố Tình Đình cho tốt, ta sẽ không quấy rầy cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng son. Ừ, nhớ gọi cho ta một cú điện thoại, ta đi ngủ đây.
Cách làm việc của Bạch Cảnh Sùng thật là cổ quái. Ông muốn xem kết quả kiểm tra của Bạch Tình Đình vậy mà lại vào trong phòng ngủ.
Bạch Cảnh Sùng vừa đi không lâu thì Bạch Tình Đình đã từ trong phòng đi ra. Sắc mặt của nàng hơi tái nhợt nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Diệp Lăng Phi bước lên phía trước, tự nhiên ôm lấy eo thon của nàng, dịu dàng hỏi:
- Bây giờ em có cảm giác thế nào?
Bạch Tình Đình tươi cười, đôi mắt xinh đẹp thấp thoáng vẻ nhu hòa, nàng gật đầu nói:
- Em không sao, vừa rồi hơi sợ hãi mà thôi.
- Như vậy tốt lắm, chúng ta về nhà thôi.
Diệp Lăng Phi dìu Bạch Tình Đình đi tới bậc cầu thang. Vừa mới đi đột nhiên Diệp Lăng Phi nhớ tới lời nhắc nhở của Bạch Cảnh Sùng lúc trước, vì vậy hắn liền nói:
- Lão bà, vừa rồi bá phụ dặn dò anh, chờ sau khi em đi ra thì gọi điện thoại cho ông ấy.
Câu nói này không khiến cho Bạch Tình Đình cảm thấy phản cảm mà trong lòng nàng ngược lại có một cảm giác ấm áp. Nàng cất đôi môi nhỏ nhắn, gật đầu nói:
- Em biết, sau khi về nhà chúng ta sẽ gọi điện thoại cho ba.
- Chờ sau khi chúng ta về nhà ư?
Diệp Lăng Phi sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe Bạch Tình Đình nói với hắn là “cùng nhau về nhà”. Câu nói này quả là bất ngờ với Diệp Lăng Phi, hắn sờ sờ trán của Bạch Tình Đình, nghi ngờ hỏi:
- Đầu em thật sự không bị sao chứ?
- Anh là đồ ngu ngốc.
Bạch Tình Đình gắt giọng.
- Anh chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao em lại đột nhiên đối tốt với anh như vậy, người ta muốn thích ứng một chút.
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình càng chặt, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Bạch Tình Đình liếc trộm Diệp Lăng Phi. Trông thấy nụ cười trên mặt hắn, khóe miệng của nàng khẽ mỉm cười. Thân thể nàng hơi run rẩy, tựa hồ như đã dán vào người hắn. Từ trên người Bạch Tình Đình toát ra một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi khẽ trượt bàn tay từ eo nàng xuống cặp mông. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi đặt tay trên bộ vị mẫn cảm của mình thì toát thân nóng bừng, nàng cắn chặt môi, coi như không có gì, cứ để như vậy cùng với Diệp Lăng Phi tiến đến cầu thang.
Hành vi này của Diệp Lăng Phi không bị Bạch Tình Đình phản đối mãnh liệt thì lá gan của hắn lại càng to lên. Bàn tay phải của hắn vươn ra, tự nhiên vuốt ve bờ mông của Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình cắn môi đi tới bậc cầu thang. Trông thấy có người ở hành lang đối diện đi về phía họ, Bạch Tình Đình vội vàng rời khỏi Diệp Lăng Phi, từ từ đi xuống dưới. Diệp Lăng Phi cười cười, theo Bạch Tình Đình xuống đó.
Hai người bọn họ vừa đi xuống dưới nhà đã thấy một đoàn cảnh sát có mặt ở đó, trên khuôn mặt bọn họ còn đọng lại một vệt nước mắt. Diệp Lăng Phi đưa mắt nhìn quanh thì thấy có một người đang ngồi trong góc chính là Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi đưa tay khẽ đẩy Bạch Tình Đình, bờ môi cơ hồ dán vào lỗ tai của nàng, thấp giọng nói:
- Đội trưởng bọn họ đã không cứu được nữa, Bạch Tình Đình, em tới an ủi Chu Hân Mính đi.
Bạch Tình Đình im lặng gật nhẹ đầu sau đó cất bước đi lại gần Chu Hân Mính. Bạch Tình Đình vừa mới đi tới trước mặt nàng, chưa kịp cất tiếng an ủi thì Chu Hân Mính đã ôm lấy cổ của nàng lớn tiếng khóc.
- Sống chết có số, mỗi người chúng ta đều phải trải qua.
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn đi ra cửa nhìn bầu trời xanh thẳm.