Đô Thị Tàng Kiều

Chương 96: Muốn gả cho kẻ có nhiều tiền

Lúc một số học sinh cầm khảm đao vây quanh Đông Lâm thủy thôn thì người qua đường đã sớm trông thấy và báo cảnh sát. Trung tâm 110 liền liên lạc với cảnh sát đi tới trường trung học 31 này.

Vừa nghe nói là trường trung học 31, hai cảnh sát đều nhìu mày. Ở cái trường học này chuyện ẩu đả là bình thường, bọn học sinh ở trước trường học này đánh nhau cảnh sát cũng không có biện pháp. Sau khi đưa bọn chúng vào cục cảnh sát lại phải thả ra, cuối cùng một số cảnh sát nhận được tin báo chỉ tới hiện trường ngăn chặn hai bên đánh nhau mà thôi.

Hai cảnh sát này cũng vì những chuyện trước kia mà hình như cũng không để ý tới. Mãi cho tới khi tới hiện trường xem xét, bọn họ trông thấy trong những học sinh đánh nhau có ba nữ học sinh, trong đó có một người hô lớn là bị trấn lột tài sản.

Một cảnh sát cao ráo đi xuống xe tới trước mặt Kỷ Tuyết hỏi:

- Cô bé, cô nói hắn cướp tài sản của cô ư?

- Đúng vậy, chính là hắn ăn cướp tài sản của em, vừa rồi còn đánh bị thương người ta.

Bộ ngực nhỏ Kỷ Tuyết khẽ rung rung, có cảnh sát làm hậu trường ở phía sau nên gan nàng ta lại lớn lên.

Gã cảnh sát cao ráo đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi đang nhàn nhã hút thuốc, trên khuôn mặt không hề có vẻ gì là lo lắng hay mất tinh thần. Hắn lại nhìn thấy chiếc xe của Diệp Lăng Phi chính là chiếc Audi A6 thì trong lòng thầm nghĩ:

- Cách ăn mặc và quần áo đều không giống là côn đồ.

Vì vậy hắn đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi nói:

- Tiên sinh, phiền anh cho tôi xem giấy chứng minh nhân dân.

- Giấy chứng minh nhân dân ư?

Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:

- Tôi có quốc tịch Anh, quốc tịch Mỹ, quốc tịch Đức, quốc tịch Pháp, không biết anh muốn xem giấy chứng minh nhân dân của nước nào?

Thần sắc của gã cảnh sát cao ráo liền trở nên tức giận. Gã cho rằng Diệp Lăng Phi cố ý làm như thế, thanh âm liền cao hơn một chút:

- Tôi không có tâm tình nói giỡn với anh, bây giờ cô bé này tố cáo anh cướp tài sản của cô ấy, lại còn đánh thương người, nếu như anh không phối hợp điều tra với tôi, tôi đành phải đưa anh về cục cảnh sát.

Lúc này Trần Ngọc Đình đã đi tới, nàng trông thấy Diệp Lăng Phi bị cảnh sát chất vấn thì lo lắng cho hắn. Tuy nàng không ưa Diệp Lăng Phi nhưng nói thế nào thì Diệp Lăng Phi cũng vừa ra mặt giúp mình vì vậy nàng liền đi đến nói:

- Vị cảnh sát này, tôi có thể làm chứng, vị tiên sinh này không cướp tài sản của người khác.

Vị cảnh sát cao ráo này thấy mỹ phụ đi ra làm chứng cho Diệp Lăng Phi thì sắc mặt trở nên hòa hoãn:

- Tôi muốn cô đi theo tôi đến cục cảnh sát để làm bản ghi chép.

- Đương nhiên, không thành vấn đề.

Trần Ngọc Đình đáp ứng.

Lúc này, từ trong xe cảnh sát đi ra một cảnh sát khác. Người này nhìn Diệp Lăng Phi thì nhíu mày, lẳng lặng đi lại gần gã cảnh sát cao ráo nói:

- Ở hiện trường không có chuyện đánh nhau thì chúng ta đi thôi. Về phần cướp tài sản thì giao cho cảnh sát khác đảm nhiệm.

Gã cảnh sát cao ráo cảm thấy khó hiểu, tên cảnh sát kia liền nói nhỏ:

- Tiểu tử này tôi đã gặp qua, hình như rất quen với Chu Hân Mính. Chúng ta đều là cảnh sát, không thể chọc giận Chu Hân Mính được. Vạn nhất tên tiểu tử này có quan hệ với Chu Hân Mính và hắn không cướp tài sản thì cũng không hay đâu.

Nói xong hắn nhìn chiếc xe sau lưng Diệp Lăng Phi nói:

- Nhìn chiếc xe của tên tiểu tử này cũng biết hắn là người có tiền mà cô bé kia tôi thấy có vẻ không phải là người tốt, rốt cuộc chuyện gì xảy ra còn chưa rõ ràng cho nên đừng xen vào chuyện này, đỡ cho chúng ta gặp phải chuyện không may.

Gã cảnh sát cao ráo kia nghe xong thì gật đầu, sau đó hướng về phía Kỷ Tuyết nói:

- Cô bé, đáng lẽ ăn cướp tài sản thì phải đến cục cảnh sát làm hồ sơ. Như vậy đi, bây giờ cô đến cục cảnh sát báo án, về phần vị tiên sinh này, tôi thấy anh ta cũng không chạy mất. Yên tâm, cảnh sát chúng tôi không bỏ qua người xấu, cũng không khiến cho người tốt phải chịu oan uổng đâu.

Gã cảnh sát cao ráo nói xong liền đi cùng đồng nghiệp mình vào trong xe rồi rời khỏi chỗ này.

Chiếc xe cảnh sát vừa rời khỏi thì Kỷ Tuyết liền cảm thấy choáng váng. Diệp Lăng Phi đi tới sau lưng Kỷ Tuyết, bàn tay vỗ vỗ vai của nàng, xấu xa nói:

- Tiểu muội muội, cô vừa nói là tôi ăn cướp tài sản của cô, tôi muốn biết là tôi ăn cướp cái gì của cô?

Sắc mặt Kỷ Tuyết trở nên trắng bệch, nàng quanh co nói:

- Đại thúc, đừng… đừng nóng giận, cháu chỉ đùa một chút thôi mà. Đại thúc đẹp trai, có tiền như vậy, làm sao có thể giống như là một người hay bắt nạt các cô bé được, đại thúc nói có đúng không?

- Đó là đương nhiên, ta làm sao có thể khi dễ người khác được.

Diệp Lăng Phi đưa tay phải ôm lấy eo của Kỷ Tuyết, kéo kéo nàng một hồi cười xấu xa nói:

- Ta thương còn không được, làm gì có chuyện khi dễ. Nào chúng ta cùng đi hóng gió một chút.

- Đại thúc, không… không cần đâu, cháu còn có chuyện, hay là để lần sau được không?

Kỷ Tuyết lúc này đâu còn dám nói lung tung, nàng sợ Diệp Lăng Phi sẽ đối phó với nàng như những nam sinh kia.

Trên thực tế Diệp Lăng Phi chỉ muốn hù doạ cô bé này một chút. Trông thấy Kỷ Tuyết sợ hãi như vậy, Diệp Lăng Phi mới buông ra, hướng về phía nàng nói:

- Cô bé, yên tâm, ta đối với những cô bé như cô không có hứng thú.

Diệp Lăng Phi nói xong liền mở cửa leo lên trên xe.

Trần Ngọc Đình lúc này cũng đã đưa Tiếu Hoành Vũ vào trong trường. Nàng vừa quay người thì từ trước cửa trường trung học ba mươi mốt có hai chiếc xe Audi chạy ra.

- Kỷ Tuyết, thật đáng sợ, vị đại thúc đó thật lợi hại, khiến mình sợ muốn chết.

Một người bạn của Kỷ Tuyết sắc mặt đã trắng bệch, tay phải đặt ở trên ngực luôn miệng nói.

Sắc mặt Kỷ Tuyết dần dần chuyển từ màu trắng sang màu hồng, trên mặt nàng sáng lên, nhìn bạn mình cười ha hả nói:

- Xem các cậu sợ đến mức chết khϊếp kìa, vị đại thúc này có gì mà phải sợ.

Hai người bạn này tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều không phục. Cả hai đều thầm nghĩ:

“Vừa rồi, chính cậu đã bị dọa đến mức chết khϊếp, đợi cho người ta đi khỏi mới dám mạnh miệng như vậy.

Chỉ là bình thường hai người đều sợ Kỷ Tuyết cho nên không dám phản bác.

Kỷ Tuyết tiếp tục nói:

- Tớ cảm thấy vị đại thúc này rất uy phong, ra tay hung ác lại là người có tiền. Sau này mà đi theo thúc ấy thì sẽ rất hay.

Trong nhà Kỷ Tuyết tuy không thiếu tiền nhưng cha mẹ nàng đều không quan tâm đến nàng. Kỷ Tuyết từ nhỏ có học hành hay không bọn họ cũng không quan tâm, tương lai miễn tìm được một kẻ có tiền gả đi là được. Bởi vì cha mẹ Kỷ Tuyết đối với Kỷ Tuyết chưa bao giờ quan tâm cho nên cho dù ở trường học nàng xếp thứ nhất từ dưới lên cha mẹ nàng cũng chỉ nói vài câu với nàng:

- Tiểu Tuyết, nhất định phải nhớ kỹ, đối với ba mẹ học giỏi hay không không quan trọng, chỉ sợ là không có chí khí. Lần sau tuyệt đối không được xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, xếp thứ hai là được.

Chính vì cha mẹ mình như vậy mà Kỷ Tuyết không hề sợ hãi. Hơn nữa cha mẹ nàng vô cùng dễ dãi, nàng thích mua quần áo đẹp, cha mẹ nàng đều cho không hề do dự. Thế nên cho dù mới còn nhỏ, Kỷ Tuyết đã thích tìm người có tiền.

Đây cũng là nguyên nhân ở trường học nàng thích ít người. Nàng cảm thấy bạn học của mình quá nghèo, chẳng có bao nhiêu tiền, không đáng để cho mình lãng phí thời gian. Mà ở bên ngoài trường học toàn những kẻ lưu manh thì không cần phải nói, nguyên một đám không nuôi sống được mình thì nói gì là nuôi sống nàng. Cho nên nàng chưa từng kết giao với bất kỳ mốt người nam nhân nào, đợi cho đến khi tìm được một kẻ có tiền mới lao vào.

Hôm nay gặp Diệp Lăng Phi, nàng thấy Diệp Lăng Phi tiện tay quăng ra cũng đến hơn một vạn tệ mà không hề nháy mắt thì Kỷ Tuyết đã biết đây là người đàn ông mà mình tìm. Nhìn thấy dáng người Diệp Lăng Phi đẹp trai, tuy lớn hơn so với nàng mười mấy tuổi nhưng như vậy mới có phong vị của đàn ông. Trong lòng Kỷ Tuyết quyết tâm phải làm sao để Diệp Lăng Phi thích mình.

Kỷ Tuyết cúi đầu xuống, hướng về phía hai người bạn của mình nói:

- Chúng ta đi tìm tên tiểu tử họ Tiếu.

- Còn đi tìm hắn nữa sao?

Hai người bạn của nàng liền sửng sốt, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, mẹ của tên tiểu tử kia tựa hồ rất quen với vị đại thúc kia, tìm tên tiểu tử đó gây phiền toái, không phải tìm đường chết hay sao?

Kỷ Tuyết cười ha hả nói:

- Sợ cái gì, chúng ta đi làm bạn với tên tiểu tử kia. Từ nay chỉ cần có quan hệ tốt với hắn, thì còn phải sợ ai?