Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 163: Sự thật hé mở

Hai ngày sau, Lạc Tranh được Louis Thương Nghiêu đón trở về biệt thự. Sở dĩ hắn quyết định làm như vậy cũng là nhờ ý kiến của Liệt. Liệt cho rằng, nếu như tâm lý một người thực sự có vấn đề thì cũng không nên trốn tránh hoàn cảnh, ít nhất cũng nên để nàng ở trong một không gian bình thường, sau đó từ từ tiến hành trị liệu. Liệt chính là ví dụ điển hình nhất. Vấn đề về tâm lý tuy nói là lớn nhưng cũng có thể chỉ là chuyện nhỏ. Giống như cậu ta lúc trước, các bác sỹ vây quanh suốt 4 năm dài cũng chẳng có chút phản ứng nào, nhưng Lạc Tranh lại chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn đã khiến cậu ta bình phục trở lại. Đó chính là minh chứng xác thực rằng tâm trí con người vẫn là mạnh mẽ nhất.

Bác sỹ Oswald và Lawrence cũng không có ý kiến gì về việc đó. Phương thức có lợi nhất đối với người có bệnh về tâm lý thường không giống nhau, cũng không có tiêu chuẩn thống nhất để xác định. Hơn nữa bọn họ cũng biết Louis Thương Nghiêu đã sớm có sự chuẩn bị về mặt tinh thần. Chính là lúc khi tâm lý Lạc Tranh bộc phát bệnh, hắn cần phải chăm sóc thật tốt cho nàng, chăm sóc tốt cho con của bọn họ bởi vì Louis Thương Nghiêu đã nói rất rõ ràng với các bác sỹ rằng cho dù thế nào cũng giữ lấy đứa bé này. Đây cũng là quyết định của cả hắn và Lạc Tranh.

Trong hai ngày vừa rồi, đối với tất cả mọi người mà nói thì đều đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Đầu tiên là việc cảnh sát bắt tay vào điều tra việc Ôn Húc Khiên mưu sát Deneuve. Một khi việc điều tra đã được khởi động, luật pháp sẽ rất nhanh chóng chứng tỏ sức mạnh của mình. Qua quá trình điều tra, với những chứng cứ được thu thập vô cùng xác thực, Ôn Húc Khiên rốt cục cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Sở dĩ hắn có thể thuận lợi chờ đến ngày phán xử như vậy phải cảm ơn Louis Thương Nghiêu đã nương tay rất nhiều. Nếu như lúc trước không có Tân lão ra mặt ngăn cản thì có lẽ Ôn Húc Khiên đã sớm về chầu trời rồi. Hơn nữa, Louis Thương Nghiêu cũng biết rõ cho dù mình có buông tha cho Ôn Húc Khiên thì người của vương thất Monaco cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Họ chỉ cần treo một số tiền thưởng lớn đương nhiên sẽ có người nói ra tất cả chân tướng sự việc.

Mà trong gia tộc Louis hai ngày nay cũng trải qua một sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Bởi lúc trước Louis Thương Nghiêu đã sớm có sự chuẩn bị kỹ càng, đem tất cả các sản nghiệp thuộc lĩnh vực kinh doanh bên hắc đạo của tập đoàn tiêu trừ hoàn toàn cho nên khi công tố viên trưởng tiến hành điều tra dĩ nhiên sẽ tra ra mấy vị trưởng bối của gia tộc kia dính vào vụ buôn lậu vũ khí. Hơn nữa còn có tư liệu về viên đạn đã được trình lên toà trước đó cùng chứng cứ hết thảy được tra rõ ràng cho nên ngoại trừ Beauchery Louis, các vị trưởng bối khác trong gia tộc đều bị cáo buộc với tội danh buôn bán vũ khí trái phép và tiến hành các hoạt động phi pháp khác.

Một phần ba tập đoàn WORLD dưới sự quản lý của Shawn cũng không may mắn thoát được. Ông ta chẳng những biết luật phạm luật mà còn có hành vi che dấu cho việc buôn lậu nhằm thu lợi bất chính. Cho nên Shanwn cũng bị triệu tập để thẩm tra và chờ phán xử của toà. Về phần chánh thanh tra Sherman thì khỏi phải bàn thêm. Vị trí mà ông ta ngồi bấy lâu nay cũng đã có không ít người nhòm ngó, nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ có người được lợi. Họ lập tức tiếp nhận ngay vụ của Sherman và tích cực thu thập chứng cứ đầy xác thực để tống ông ta vào tù.

Hết thảy mọi chuyện được bố trí cực kỳ tỉ mỉ bao lâu nay chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn bị huỷ diệt tan tành. Các vị trưởng bối trong gia tộc Louis xem chừng lần này sẽ được nghỉ ngơi khá lâu.

Nhất là Beauchery Louis, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn dè chừng, không để bản thân mình phạm phải sai lầm gì. Ông ta biết rõ mấy vị trưởng bối trong gia tộc đối với việc Louis Thương Nghiêu khống chế mọi công việc kinh doanh của gia tộc luôn tỏ ra bất mãn và không phục nhưng họ cũng không làm được gì. Mấy vị trưởng bối đó lại không tin tưởng cho con cháu mình quản lý sản nghiệp nên đều tự mình đảm nhận hết thảy, không ngừng tính toán mưu kế để dồn Louis Thương Nghiêu vào đường cùng. Thật không ngờ, Louis Thương Nghiêu lại vì một người phụ nữ mà đem tất cả sản nghiệp cùa gia tộc trở lại con đường chính một lần nữa.

Trong vòng hai ngày đó, Louis Thương Nghiêu cũng không khoanh tay ngồi nhìn. Hắn đã lập tức đem toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn củng cố lại, kể cả một phần ba tập đoàn của Shawn. Sau khi những người liên quan đều bị phạt tù, Louis Thương Nghiêu lập tức bỏ tiền ra mua lại toàn bộ cổ phần của họ, kể từ đó hắn cũng hoàn toàn nắm quyền kiểm soát tập đoàn WORLD, không phải cố kỵ bất kỳ thế lực nào trong gia tộc nữa.

Mỗi ngày, Lạc Tranh đều bị Louis Thương Nghiêu ép ăn đủ phần dinh dưỡng dành cho hai người. Mặc dù ăn xong nàng lại nôn ra hết thảy nhưng Louis Thương Nghiêu vẫn không hề tỏ ra khó chịu mà vẫn cực kỳ nhẫn nại chăm sóc cho nàng. Hắn thực sự đảm nhiệm rất tốt vị trí của người chồng đảm đang, chuẩn bị mọi thứ cực kỳ chu toàn cho Lạc Tranh và cục cưng.

Khi Louis Thương Nghiêu đích thân đem ly nước trái cây tươi đặt vào tay Lạc Tranh, chăm chú nhìn nàng uống một ngụm lớn thật ngon lành rồi mỉm cười khiến Lạc Tranh có chút ngạc nhiên hỏi lại, “Anh không cần phải tới công ty sao?”

Hai ngày nay, Lạc Tranh cũng có nghe được ít nhiều chuyện liên quan đến việc xáo trộn nhân sự trong tập đoàn WORLD. Xảy ra những chuyện như vậy mà nàng lại không hề thấy hắn tới công ty xử lý công việc mà ngày ngày đều ở nhà chăm sóc nàng như vậy thực sự quá kỳ lạ.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên nhìn ra sự nghi vấn trong ánh mắt nàng, hắn chỉ vươn tay ra cười nhẹ rồi nói, “Qua đây cho anh ôm em đi!”

Lạc Tranh ngoan ngoãn bước tới, ngồi vào lòng hắn, quàng tay qua cổ rồi ngước mắt nhìn vào gương mặt của Louis Thương Nghiêu.

Sự yên tĩnh lúc này thật khiến tâm tình Louis Thương Nghiêu có cảm giác cực kỳ hưởng thụ. Nếu như có thể, hắn tình nguyện dùng tất cả mọi thứ để đánh đổi lấy sự yên tĩnh thế này.

“Em yên tâm, có rất nhiều chuyện anh có thể xử lý tại phòng làm việc ở nhà là được rồi. Không cần thiết phải tới công ty. Hiện giờ, em mới là đối tượng quan trọng cần bảo vệ.” Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười khẽ, đem khuôn mặt cương nghị vùi sâu vào mái tóc nàng, hít thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng.

“Khiến anh khẩn trương như vậy đâu chỉ có mình em, còn cả cục cưng nữa mà.” Lạc Tranh bị hắn cọ vào má khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa rồi bật cười khúc khích. Cho tới bây giờ, nàng chưa từng có được cảm giác đầy đủ thế này, dường như nàng và hắn đã hợp thành một thể không cách nào chia tách vậy.

“Cả hai anh đều khẩn trương như nhau!” Louis Thương Nghiêu nén lại sự lo lắng, ôm chặt lấy nàng ghì vào trong ngực dịu dàng nói, “Tranh, bởi có em, anh mới có thể cảm nhận được hạnh phúc. Cho nên tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng em và con.”

Louis Thương Nghiêu biết rõ Lạc Tranh vẫn không chịu đối mặt với thực tế. Bởi vì từ khi rời toà đến giờ, nàng vẫn không hề hỏi thăm chuyện của mẹ mình cũng không hề nhắc đến chuyện của cha mình năm xưa. Ngay cả lúc ở trên toà đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không muốn nghĩ tới. Việc nàng có thể bình thản rút ra khỏi luật giới cũng đủ khiến người ta kinh ngạc tột độ rồi. Còn những việc liên quan đến năm nàng mười tám tuổi cùng thời thơ ấu đau buồn kia, Lạc Tranh đều muốn chôn chặt tận đáy lòng mãi mãi.

Louis Thương Nghiêu thừa nhận mình là một người đàn ông ích kỷ. Hắn chỉ muốn mỗi ngày nhìn nàng vui vẻ thế này bởi vì từ trong ánh mắt tràn ngập niềm vui cùng hạnh phúc của nàng mà nói thì có lẽ cục cưng cũng được như vậy. Cho nên những chuyện liên quan đến quá khứ đó Louis Thương Nghiêu cũng không muốn chủ động nhắc tới, thậm chí hắn còn có chút ích kỷ nghĩ rằng nếu như có thể đem những chuyện đó chôn dấu cả đời thì càng tốt.

Hai người họ cứ thế tiếp tục cuộc sống cực kỳ êm đềm. Vì Lạc Tranh đang có thai nên nàng muốn gì Louis Thương Nghiêu đều chiều nàng hết thảy. Chỉ cần là món Lạc Tranh muốn ăn, cho dù khó khăn đến thế nào hắn cũng sai người tìm mua cho bằng được. Có thể thấy trong lòng hắn cực kỳ quan tâm và khẩn trương cho sức khoẻ của nàng và cục cưng.

Bầu không khí ngọt ngào một buổi chiều kia đột ngột bị tiếng chuông cửa vang lên quấy nhiễu. Louis Thương Nghiêu mỉm cười đứng dậy ra mở cửa mà Lạc Tranh cũng đi theo sát hắn không rời. Kể từ khi rời bệnh viện, nàng tựa hồ luôn dính lấy Thương Nghiêu như một đứa trẻ vậy.

Cửa chính của phòng khách được chậm rãi mở ra, khuôn mặt đang tươi cười của Louis Thương Nghiêu cũng khẽ ngưng lại. Người tới thăm không phải ai khác mà chính là ông nội hắn – Beauchery Louis.

***

Sự xuất hiện của Beauchery Louis làm cho bầu không khí vốn tràn ngập hương vị hạnh phúc cùng ấm áp trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.

Đây là lần đầu tiên Beauchery Louis tới nơi mà Lạc Tranh và Louis Thương Nghiêu cùng chung sống. Sau khi bước vào trong, Lạc Tranh định đi chuẩn bị trà và bánh thì giọng nói có chút lạnh lùng của Beauchery Louis khẽ vang lên, “Không cần phiền phức như vậy. Ta chỉ nói mấy câu thôi, nói xong sẽ đi ngay. Hai người ngồi xuống trước đi.”

Trong mắt Lạc Tranh lúc này thoáng hiện lên chút bất an cùng dè dặt. Louis Thương Nghiêu thấy vậy liền kéo nàng ôm vào lòng, cùng ngồi xuống ghế đối diện với Beauchery Louis.

“Ông nội, ông đến đây là vì chuyện gì?”

Beauchery Louis nhìn hai người họ bằng ánh mắt có chút xét nét một hồi rồi mới lên tiếng, “Thương Nghiêu, tuy việc liên hôn vừa rồi giữa gia tộc ta và vương thất Monaco đã thất bại nhưng anh cũng phải tính đến vấn đề hợp tác về mặt năng lượng của gia tộc. Nếu như bên họ không hứa hẹn về việc hợp tác thì cũng đành, nhưng hiện giờ cái chết của công chúa Deneuve cũng khiến cho họ bị tổn thương không nhỏ.”

Louis Thương Nghiêu có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói đó liền lạnh lùng cất lời, “Ông nội, ông muốn nói gì?”

Beauchery Louis cũng không muốn vòng vo thêm nữa liền nói thẳng, “Ta biết rõ anh đã thử nói chuyện lại với bên vương thất Monaco về vấn đề hợp tác khai thác năng lượng và sáng sớm nay ta cũng đã nói chuyện điện thoại với bên họ.”

“Vậy sau đó?” Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu Beauchery Louis tới đây nhất định là có ý đồ.

“Thương Nghiêu, vương thất Monaco không phải chỉ có một vị công chúa. Anh nên biết còn rất nhiều vị công chúa có hảo cảm với mình, hơn nữa vương thất Monaco vẫn muốn giữ lời hứa lúc trước…”

“Ông nội, thật xin lỗi. Cháu nghĩ ông biết rất rõ rằng cháu đã kết hôn. Hơn nữa…” Louis Thương Nghiêu không đợi ông ta nói xong liền ngắt lời. Hắn lại nhìn đến gương mặt có chút tái nhợt của Lạc Tranh đang nép vào ngực mình rồi nói tiếp, “Vợ của cháu đã mang thai, hiện giờ cháu chẳng những có trách nhiệm của người chồng mà còn gánh vác trách nhiệm làm cha nữa. Muốn cháu vì lợi ích từ bỏ vợ con là điều không thể được.”

Beauchery Louis dường như đã sớm ngờ tới hắn sẽ nói như vậy nên sắc mặt ông ta cũng không hề biến đổi chút nào mà chỉ nhẹ nhàng nói, “Thật đúng là cha nào con nấy mà!”

Nói xong, ông đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu rồi nói tiếp, “Thương Nghiêu, đừng quên hiện giờ ta là trưởng bối lớn nhất ở gia tộc Louis. Số cổ phần ta nắm giữ ở tập đoàn WORLD cũng không ít. Tuy anh đã thu mua cổ phần của mấy vị trưởng bối khác trong gia tộc nhưng chỉ cần ta còn sống một ngày thì quyết không để cho huyết thống của gia tộc Louis bị bình dân hóa. Nói như vậy có nghĩa là ta cũng không quan tâm đến vấn đề hợp tác năng lượng với vương thất Monaco nữa. Có thể hợp tác là chuyện tốt, bằng không vẫn còn có rất nhiều quốc gia khác đang sẵn sàng hợp tác với chúng ta. Nhưng ta vẫn kiên trì muốn anh rời khỏi Lạc Tranh không chỉ bởi vì thân phận của cô ấy mà còn có cả vấn đề tinh thần của cô ấy nữa.”

Một câu của Beauchery Louis nói thẳng ngay vào vấn đề của Lạc Tranh càng khiến cho sắc mặt nàng thêm tái nhợt. Lúc này nàng hệt như một đứa trẻ vô lực vùi vào trong ngực Louis Thương Nghiêu. Kể từ khi trở về biệt thự, nàng trở nên khác hẳn lúc trước. Tuy bề ngoài dáng vẻ của nàng không có gì thay đổi nhưng tính tình lại như một đứa trẻ vậy.

“Ông nội!” Louis Thương Nghiêu đưa tay che kín hai tai Lạc Tranh lại như người cha che chở cho đứa con gái nhỏ. Hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại, “Những vấn đề mà ông quan tâm cháu đều không để ý. Ông đừng quên mẹ của cháu cũng là một người xuất thân bình thường. Vậy chẳng lẽ trong mắt ông cháu cũng là một đứa trẻ bình dân?”

“Anh sai rồi, Thương Nghiêu!” Âm lượng giọng nói của Beauchery Louis khẽ tăng lên đôi chút, “Mẹ của anh mặc dù không phải xuất thân danh môn nhưng Tân gia trong xã hội cũng có địa vị nhất định. Tạm không nói đến cha của Tân Thanh Hà là một công tố viên trưởng đầy danh tiếng mà nói riêng Tân lão đó cũng là người có danh vọng trong luật giới. Cho dù có bỏ qua địa vị của ông ấy thì ta cũng rất nể trọng Tân lão. Nhưng Lạc Tranh chỉ là con của một gia đình bình dân. Ta còn nghe giới truyền thông loan tin không khí phiên xử hôm đó cực kỳ sôi sục, thậm chí còn có người nghi ngờ Lạc Tranh gϊếŧ cha mình. Một người nguy hiểm như vậy sao ta có thể thừa nhận cô ấy là cháu dâu của gia tộc Louis chứ?”

“Lạc Tranh, cô ấy không gϊếŧ người!” Louis Thương Nghiêu nghiêm giọng khẳng định.

Beauchery Louis nghe vậy trầm mặc hồi lâu rồi lại nhìn thấy hai tay Louis Thương Nghiêu vẫn bịt chặt bên tai Lạc Tranh liền ra hiệu muốn cùng nàng nói chuyện. Louis Thương Nghiêu chần chừ một chút rồi cũng buông tay ra. Ánh mắt Lạc Tranh lúc này tràn ngập vẻ hoảng sợ nhìn chăm chú về phía Louis Thương Nghiêu.

“Lạc luật sư!” Beauchery Louis khẽ lên tiếng. Ông ta cũng đã nghe nói ít nhiều về tình hình của nàng nên càng không muốn Louis Thương Nghiêu gánh lấy trách nhiệm này. Căn bệnh của nàng chẳng biết đến lúc nào có thể chữa khỏi, ông ta không muốn cháu mình bị liên lụy cả đời.

Lạc Tranh đưa mắt nhìn về phía ông ta chờ nghe nói tiếp.

“Lần này cô có thể giúp gia tộc Louis thoát khỏi án kiện khiến ta thật sự rất cảm kích. Nếu như không có cô một mực kiên trì thì Thương Nghiêu cũng không thoát tội được. Theo lý mà nói thì ta không nên nói mấy lời tuyệt tình thế này nhưng mà…” Bộ dạng của ông ta lúc này nhìn vào trông rất hiền lành, nụ cười cũng thường trực trên môi nhưng giọng điệu lại cực kỳ kiên định, “Ta hy vọng cô có thể rời khỏi Thương Nghiêu. Hơn nữa sau khi sinh ra đứa bé thì hãy đưa nó trả về cho gia tộc Louis. Tuy đứa bé đó mang huyết thống bình dân nhưng dù sao cũng là con của Thương Nghiêu, ta…”

“Ông nội!” Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu đã thay đổi đến xạm đen lại, giọng điệu của hắn cũng lạnh băng, “Ông nhất định phải khiến bi kịch của cha mẹ cháu tái diễn hay sao? Còn muốn dùng lại cách cũ đem tiền để mua đứa trẻ?”

“Thương Nghiêu, ta không có hỏi ý kiến của anh.” Giọng điệu của Beauchery Louis vẫn hờ hững như vậy, lại lần nữa nhìn về phía Lạc Tranh lên tiếng, “Luật sư Lạc, cô mang thai con của Thương Nghiêu như vậy chắc hẳn cũng đã nghĩ tới có ngày ta sẽ tới tìm cô.”

Cánh môi Lạc Tranh có chút run rẩy, nếu so với bộ dạng tỉnh táo trước kia của nàng thì Lạc Tranh lúc này trông cực kỳ hoảng loạn. Bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ đặt lên bụng, lắc đầu nói, “Tôi sẽ không rời khỏi Thương Nghiêu, cũng không giao đứa bé cho ông!” Đây cũng là sự kiên trì xuất phát từ tận đáy lòng nàng.

Louis Thương Nghiêu nhìn về phía Lạc Tranh bằng ánh mặt cực kỳ dịu dàng, lại kéo nàng ôm thật chặt vào trong lòng.

Lạc Tranh cũng không hề nhìn về Beauchery Louis ở phía đối diện mà chỉ dựa đầu vào ngực Thương Nghiêu giống như người chết đuối vớ được bè gỗ vậy. Bộ dạng yếu ớt của nàng càng khiến ý muốn bảo vệ của Louis Thương Nghiêu thêm mãnh liệt.

“Ông nội, hãy vứt bỏ quan niệm thế tục đó đi. Gia tộc Louis giờ cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, huyết thống vương thất cao quý gì đó đã sớm không còn nữa rồi, ông còn kiên trì vì cái gì nữa. Hiện giờ cũng đâu phải chế độ quân chủ lập hiến, chẳng lẽ chỉ vì muốn giữ vững cái huyết thống cao quý đầy hư vô đáng buồn cười đó mà phải vứt bỏ tự do và người mình yêu thương thì cháu không làm được. Nếu như ông thật sự muốn cháu và Lạc Tranh phải lặp lại bi kịch của cha mẹ cháu một lần nữa thì chẳng lẽ ông lại định ôm lấy con của cháu mà cô độc cả đời hay sao?”

“Thương Nghiêu, sao anh lại không chịu hiểu tâm tư của ta chứ? Ta không thể ngồi nhìn gia tộc Louis đời sau không bằng đời trước được…”

“Ông nội…”

“Ông Beauchery, ông đã sai rồi. Thân phận của Lạc Tranh tuyệt đối không hề tầm thường chút nào. Nếu như ông cứ kiên quyết chia rẽ hai người họ thì bi kịch này không chỉ đơn thuần kéo dài một đời này đâu.”

Khi Louis Thương Nghiêu còn đang tranh luận với ông nội mình thì một giọng đàn ông rất quen tai vang lên từ phía cửa chính. Hơi lạnh của mùa đông cũng theo cánh cửa mở ra cùng với người đàn ông vừa xuất hiện mà ào vào phòng khách. Vạt áo khoác của anh ta nhẹ nhàng lay động theo làn gió nhưng ánh mắt thì cực kỳ kiên định.

Ba người trong phòng đồng loạt quay lại nhìn…

Thì ra là Dennis!

Thậm chí phía sau anh ta còn có…Tân Thanh Hà.

“Mẹ, hai người…” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ nghi hoặc nhìn về phía cửa.

Dennis cùng Tân Thanh Hà bước vào trong rồi đóng cửa lại cẩn thận. Hàn khí từ bên ngoài cũng rất nhanh chóng bị không khí ấm áp trong phòng xua đi.

“Tôi cùng bác gái tới đây là vì không muốn nhìn thấy bi kịch của lịch sử lại tái diễn nặng nề thêm nữa.” Dennis ngồi xuống rồi nói lên những lời đầy bất ngờ.

Bi kịch của lịch sử? Chẳng những Beauchery Louis ngẩn người mà cả Louis Thương Nghiêu cũng cảm thấy khó hiểu, còn Lạc Tranh thì ngước đôi mắt có chút mơ hồ nhìn Dennis.

Dennis hít sâu một hơi rồi lấy từ trong túi ra một con gấu bông. Đây là những món đồ mà cha của anh ta đã trao lại. Hiện giờ, cha của Dennis cũng đã qua đời sau khi dặn dò và giao phó lại hết thảy mọi chuyện.

“Lạc Tranh, em còn nhớ món đồ chơi này không?” Anh ta nhìn về phía Lạc Tranh nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên một chút kinh hãi bởi hắn đột nhiên nhớ lại Lạc Tranh đã từng nói về chuyện hồi nhỏ nàng có phải từng có một gấu bông hay không. Hắn vẫn còn nhớ đây chính là con gấu bông ở căn nhà cũ mà hắn muốn tìm nhưng không thấy. Không hiểu sao món đồ chơi này giờ lại ở trong tay Dennis.

Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào con gấu bông hồi lâu. Ánh mắt nàng lúc đầu vốn có chút nghi hoặc rồi dần dần có sự biến đổi, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn, ngón tay cầm lấy món đồ chơi cũng nhẹ nhàng run rẩy.

“Tôi nhớ, tôi từng có một con gấu bông thế này!”

“Em còn nhớ là ai đã tặng cho em không?” Thanh âm của Dennis cực kỳ nhẹ nhàng như thể sợ làm cho nàng hoảng sợ vậy.

Vẻ mặt Lạc Tranh hiện rõ vẻ suy tư, nàng suy nghĩ rất lâu, lông mày cũng nhíu chặt lại rồi mãi sau đó liền lắc lắc đầu.

Dennis thấy vậy khẽ cất tiếng thở dài rồi nhìn về phía Beauchery Louis cùng Louis Thương Nghiêu nói, “Là thành viên của gia tộc Louis nên chắc cả ông và Thương Nghiêu đều biết rất rõ ràng về câu chuyện năm xưa. Giai thoại về Louis 14 và Mary Catherine tuy không được ghi chép lại trong lịch sử nhưng vẫn được lưu truyền trong dã sử. Tôi nghĩ chắc mọi người đều biết rõ chuyện của Mary Catherine và Louis 14 là câu chuyện có thật!”

Beauchery Louis không hiểu vì sao Dennis lại tự nhiên nhắc tới lịch sử xa xưa như vậy liền nhíu mày cất tiếng hỏi, “Quan hệ giữa Louis 14 và Mary Catherine đúng là chuyện thật sự tồn tại, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì tới việc ngày hôm nay?”

“Đương nhiên là có liên quan bởi vì…” Dennis nhìn về phía Lạc Tranh như muốn hạ quyết tâm lần chót rồi nhấn mạnh từng lời, “Bởi vì Lạc Tranh chính là hậu duệ của Mary Catherine!”

“Cái gì?” Beauchery Louis trừng lớn hai mắt, suýt chút nữa thì đứng bật dậy.

Louis Thương Nghiêu cũng bị tin tức này làm cho chấn kinh. Hắn đưa mắt nhìn Lạc Tranh rồi lại nhìn Dennis hồi lâu cũng không nói nổi lời nào.

Mà Lạc Tranh vốn đang đặt tâm tư lên món đồ chơi gấu bông kia nghe thấy những lời của Dennis cũng kinh ngạc mở lớn hai mắt, đôi môi đỏ mọng cũng hé mở vì nghe thấy tin tức bất ngờ này.

Ngoại trừ Tân Thanh Hà vẫn giữ được sắc mặt bình tĩnh như cũ bởi bà đã sớm ngờ tới bọn họ sẽ có phản ứng như vậy. Lúc trước khi bà nghe Dennis nói ra mọi chuyện cũng có phản ứng thế này.

Một lúc lâu sau…

“Dennis, chuyện của Mary Catherine năm xưa là thật nhưng lịch sử cũng đã quá lâu rồi. Hơn nữa lúc ấy Louis 14 và Mary Catherine cũng không có con chung, vậy làm sao mà có hậu duệ được đây?” Beauchery Louis sau cơn chấn động liền đưa ra một vấn đề cực kỳ trọng yếu.

Dennis vẫn rất nhẫn nại tiếp tục lên tiếng, “Nếu như Lạc Tranh là hậu duệ của hai người họ thì đương nhiên sẽ không thể ở bên cạnh Thương Nghiêu. Nhưng Lạc Tranh là người trong gia đình của Mary Catherine. Đừng quên tại nước Pháp cổ, họ hàng gần kết hôn là chuyện rất bình thường. Gia tộc của Mary Catherine tại Châu Âu chính là gia tộc Morrie, tại đất nước của họ lúc đó gia tộc Morrie còn được gọi là gia tộc hương thơm. Tôi nghĩ mọi người cũng không xa lạ gì với gia tộc Morrie rồi.”

Louis Thương Nghiêu bất giác nhớ lại lịch sử của gia tộc mình. Chuyện xưa có ghi lại toàn thân Mary Catherine đều mang theo hương thơm khiến cho hoàng đế mặt trời bị khuynh đảo tâm hồn suốt đời. Nếu như Lạc Tranh là người của gia tộc Morrie…Nghĩ đến đây hắn vô thức nhìn về Lạc Tranh vẫn đang vùi trong ngực mình, đột nhiên nhớ tới bản thân mình vẫn luôn bị hương thơm trên thân thể nàng mê hoặc. Cho tới giờ hắn vẫn nghĩ là vì nàng không giống với những người phụ nữ khác mà thôi. Hắn thích mùi hương này và cũng bị mùi hương này hấp dẫn sâu sắc. Mùi hương này hoàn toàn khác biệt so với mùi nước hoa mà phụ nữ vẫn hay dùng, thì ra mùi hương ưu nhã này vốn xuất phát từ bên trong cơ thể nàng.

“Hoang đường! Quá hoang đường!” Beauchery Louis đã không nhịn được nữa mà đứng bật dậy. “Gia tộc Morrie đã không còn tồn tại từ lâu rồi. Chuyện này quá mức hoang đường. Còn Dennis, anh chỉ dựa vào một câu nói mà muốn xác nhận thân phận của Lạc Tranh sao? Đừng quên Lạc Tranh là người Hongkong mà gia tộc Morrie xuất phát từ châu Âu.”

Louis Thương Nghiêu cũng không khỏi nhíu mày suy nghĩ.

Dennis cầm lấy món đồ chơi gấu bông, lấy từ bên trong đó ra một vật, sau đó lại lấy từ trong túi ra một tập tài liệu rất dày đưa tới trước mặt mọi người…

“Đây là toàn bộ tài liệu về thân phận của Lạc Tranh. Trong tài liệu này đều ghi rõ ràng về các thành viên từng đời của gia tộc Morrie. Gia tộc này đúng là đã không còn tồn tại nữa bởi Lạc Tranh là người cuối cùng rồi.”

Một sợi dây chuyền tinh xảo với mặt là một bông hoa bách hợp bằng đá quý hiện ra sáng chói trước mặt khiến mọi người lóa mắt. Sợi dây chuyền này cho dù ở bất kỳ thời đại nào cũng vẫn có thể nhận ra giá trị cực đại của nó. Đóa hoa bách hợp long lanh trước mặt khiến Beauchery Louis kinh hãi, ông ta quên mất việc xem xét tập tài liệu mà run run cầm lấy sợi dây chuyền hoa bách hợp, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Sao có thể như vậy? Sao có thể….”

Louis Thương Nghiêu chưa từng thấy sợi dây chuyền hoa bách hợp này nên đương nhiên không biết nó có ý nghĩa thế nào. Hắn thấy ông nội mình khϊếp sợ như vậy rồi lập tức cầm lấy tập tài liệu mở ra xem, sau đó trừng lớn mắt nhìn về phía Lạc Tranh…

“Thì ra cô đúng là người của gia tộc Morrie…”

“Ông nội, Dennis, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Louis Thương Nghiêu đã không nhịn được nữa liền cất tiếng hỏi.

Dennis đưa mắt nhìn về phía Beauchery Louis rồi nhẹ nhàng nói, “Đóa hoa bách hợp bằng ngọc quý này ắt hẳn trong lịch sử của gia tộc Louis cũng đã được ghi chép lại…”

*** Đọc Truyện

Giọng nói của Beauchery Louis lúc này không còn được lưu loát như mọi khi nữa. Một lúc lâu sau, ông nhìn về phía Louis Thương Nghiêu rồi nói, “Sợi dây chuyền với mặt ngọc hình bông hoa bách hợp này do đích thân Louis 14 chế tác để tặng cho Mary Catherine. Thời đó, biểu tượng của nước Pháp chính là bông hoa bách hợp. Louis 14 đem đoá bách hợp bằng ngọc quý này tặng cho Mary Catherine cũng bởi trong lòng ông đã coi bà chính là hoàng hậu của mình. Đáng tiếc lúc đó có người dùng tà thuyết mê hoặc mọi người, coi Mary Catherine là phủ thuỷ và xử tử bà. Cũng bởi vậy cho nên gia tộc Louis thiếu gia tộc Morrie một món nợ máu.”

Louis Thương Nghiêu cùng Lạc Tranh đều cực kỳ kinh ngạc khi nghe thấy câu chuyện này, nhất là Lạc Tranh. Nàng vẫn nhớ rõ Lưu Ly từng kể với nàng chuyện tình bi thương của Louis 14, lúc đó nàng vẫn cho đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Mà cho dù đó không phải là truyền thuyết đi nữa thì chuyện đó cũng đã quá xa xưa rồi. Nàng thực tình không dám nghĩ tới chuyện mình là người trong gia tộc của Mary Catherine, hơn nữa còn gặp được người của gia tộc Louis là Thương Nghiêu rồi đem lòng yêu hắn.

Đây là sự an bài của ông trời sao?

Louis Thương Nghiêu đưa tay cầm lấy sợi dây chuyền có mặt hình bông hoa bách hợp. Hắn biết rõ lịch sử của gia tộc nên cũng biết rõ đoá hoa bách hợp kia ở gia tộc Louis có ý nghĩ thế nào. Nếu nó không mang ý biểu tượng gì thì ông nội của hắn cũng không nạm hình bông hoa bách hợp ở đầu gậy của ông.

Đoá hoa bạch hợp bằng đá quý này vừa nhìn đã biết là có niên đại từ rất xa xưa. Mà loại đá quý dùng để chạm khắc thành bông hoa bách hợp này cũng là hàng tuyệt phẩm. Louis Thương Nghiêu cũng kinh doanh cả lĩnh vực xa xỉ phẩm cho nên biết rõ loại đá quý này đáng giá đến chừng nào. Lại nhìn đến kỹ thuật chạm khắc cùng chất liệu đều không phải thuộc về thời đại ngày nay, hắn là người của gia tộc Louis đương nhiên hiểu rõ khi Louis 14 còn đương quyền đã sử dụng loại đá quý cực kỳ hiếm có mà hiện giờ cũng đã gần như tuyệt diệt này.

Như vậy những lời của Dennis đều là sự thật. Chuyện này thật sự quá ly kỳ!

“Dennis, rốt cục mọi chuyện thế nào, anh mau nói rõ ràng ra hết đi.” Louis Thương Nghiêu rốt cục cũng trầm giọng cất tiếng hỏi.

Dennis đương nhiên cũng không có ý định giấu diếm, đem tất cả những gì cha anh ta đã nói kể lại hết thảy…

Thì ra khi Louis 14 mê luyến Mary Catherine, gia tộc Morrie đương nhiên cũng nhận được rất nhiều ân huệ, thậm chí còn có rất nhiều người trong gia tộc Morrie chuyển đến sống ở Pháp để nhân cơ hội đạt được lợi ích tối đa nhất. Nhưng tiệc vui chóng tàn. Sau khi Mary Catherine bị xử tử thì những người trong gia tộc Morrie cũng không may mắn thoát được. Có người bị xử tử tại chỗ, một số người thì bị dìm chết và nguỵ tạo như một vụ chết đuối. Đương nhiên những chuyện này đều tiến hành rất lặng lẽ trước khi Louis 14 trở về nước.

Những thành viên còn lại trong gia tộc Morrie tại cố quốc nghe được tin này vội vã ly tán rồi mai danh ẩn tích sống qua ngày. Cứ như vậy, từ đời này qua đời khác, thời đại này qua thời đại khác, từ chế độ phong kiến tới khi nền dân chủ được thiết lập, những chiếc xe ngựa cổ xưa được thay bằng những chiếc ô tô hiện đại, cung điện xa hoa cũng dần biến đổi theo thời gian và những cuộc chiến tranh…

Duy chỉ có một điều vẫn không hề thay đổi đó chính là gia tộc Morrie và gia tộc Louuis vẫn còn có hậu thế đến tận đời này. Trải qua nhiều giai đoạn biến động của lịch sử, người của gia tộc Louis cũng dần rời xa chính trường và chuyển sang kinh doanh còn người của gia tộc Morrie vì số lượng ít, lại mất đi rất nhiều sản nghiệp nên cuộc sống của họ cũng không còn được như xưa. Chính vì vậy, hai gia tộc cũng mất liên lạc.

Cứ như vậy cho đến đời Fanny, gia tộc Morrie đã hoàn toàn biến đổi. Mặc dù chuyện của gia tộc họ đã được coi vào hàng dã sử nhưng vì thật sự có tồn tại nên đã khiến các nhà khảo cổ học rất có hứng thú. Khi họ phát hiện ra gia tộc Morrie vẫn còn hậu nhân trên đời này liền đề xuất việc xin kinh phí để tiến hành nghiên cứu. Kể từ đó, người của gia tộc Morrie vốn đã không còn lại mấy người rồi cũng dần bị mấy tên nghiên cứu khoa học điên rồ đó bắt đem vào phòng thí nghiệm nhằm nghiên cứu nguồn gốc của hương thơm trên người họ. Những thành viên bị bắt làm thí nghiệm đó bị dày vò đến nỗi không ra người, không ra quỷ cuối cùng cũng lần lượt tự sát hết thảy. Chỉ còn lại Fanny và mẹ của bà, cũng tức là bà ngoại của Lạc Tranh sót lại mà thôi.

Mẹ của Fanny biết chuyện này nhất định sẽ liên luỵ đến bản thân mình, hơn nữa bà cũng không muốn con gái trở thành vật thí nghiệm nên quyết định mang theo Fanny tới tận Hongkong xa xôi để tránh nạn, thậm chí còn mai danh ẩn tích sống tại khu phố Xuân Ương tồi tàn kia. Fanny cũng được coi như là một nửa người Trung Quốc bởi vì cha của bà cũng là người Trung Quốc, cho nên Fanny cũng rất có hảo cảm với người Hongkong nên mới đồng ý gả cho Lạc Nguyên.

Dennis nói đến đây lại đem tập tài liệu mở ra, “Ở đây cũng đã ghi lại mọi chuyện rất rõ ràng, hơn nữa đoá hoa bách hợp bằng đá quý kia cũng đã chứng minh thân phận thật sự của Lạc Tranh.”

Những lời của anh ta khiến tất cả mọi người có mặt đều nghẹn lời mất một lúc. Mãi sau đó, Lạc Tranh mới có phản ứng, cầm lấy bông hoa bách hợp bằng đá quý kia nhìn kỹ một hồi, trong đầu thoáng hiện lên chút ký ức năm xưa. Nàng nhớ rõ mẹ mình từng có bông hoa bách hợp bằng đá quý thế này, cũng nhớ rõ cha mình đã muốn cướp đoạt nó ra sao. Trong đầu nàng còn hiện lên hình ảnh mẹ mình đem sợi dây chuyền với mặt ngọc là đoá hoa bách hợp này bỏ vào bên trong con gấu bông.

Lạc Tranh đột nhiên lại giơ tay ôm lấy hai bên thái dương, đầu lại mơ hồ nổi cơn đau.

“Tranh, em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu đau lòng ôm chặt lấy nàng, “Có phải nhớ ra chuyện gì hay không?”

Lạc Tranh lắc lắc đầu, trí nhớ vừa rồi mới hiện về lại dần dần rút đi như cơn thuỷ triều khiến nàng không cách nào nắm bắt được nó. Nàng khẽ liếʍ nhẹ đôi môi đã trở nên khô khốc của mình, rồi nhìn về phía Dennis yếu ớt cất tiếng hỏi, “Vậy tại sao đoá hoa bách hợp bằng đá quý này lại ở trong tay mẹ tôi? Nếu đó là tín vật của Louis 14 cho Mary Catherine thì sau khi bà ấy bị xử tử phải thất truyền rồi chứ, sao có thể truyền từ đời này qua đời khác như vậy?”

“Mary Catherine lúc ấy đã dự cảm được sự nguy hiểm đang tới gần mình bởi hành động của bà luôn có người giám sát nên đã đem tín vật này giao cho cô ruột của mình để bí mật chuyển nó tới tay Louis 14. Chỉ cần Louis 14 nhìn thấy tín vật này sẽ hiểu ngay tình hình của bà lúc này. Đáng tiếc, tín vật đó còn chưa kịp tới tay Louis 14 thì bà đã bị đem ra xử tử. Người cô thấy tình hình bất lợi cũng lập tức bỏ trốn để bảo toàn tính mạng. Cứ như vậy, đoá hoa bách hợp bằng ngọc này đã trở thành biểu tượng cho sự liên hệ lâu đời và sâu xa giữa gia tộc Louis và gia tộc Morrie truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.” Dennis nhẹ nhàng lên tiếng giải thích.

Lạc Tranh nhìn bông hoa bách hợp bằng đá quý trong tay, trong lòng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc nỗi đau đớn của Mary Catherine năm xưa. Bà hẳn là đã yêu rất sâu đậm Louis 14 nhưng vì sự thiếu hiểu biết cùng ngu muội của những người thời xưa nên mới lâm vào cảnh sinh ly tử biệt với ông. Thì ra giai đoạn lịch sử đó lại có liên hệ chặt chẽ với nàng đến vậy, bằng không khi nàng nghe Lưu Ly kể chuyện này lúc trước cũng không có nhiều cảm xúc đến thế.

Louis Thương Nghiêu dường như cũng có chung suy nghĩ với nàng, nhưng cũng rất nhanh chóng, trong đầu hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác…

“Dennis, vì sao anh lại biết những chuyện này?”

Dennis cũng biết sớm muộn Louis Thương Nghiêu cũng sẽ hỏi đến vấn đề này liền cười cười đem tập tài liệu giở ra trang cuối cùng….

“Rất đơn giản, bởi vì mỗi người trong dòng họ của tôi sống trên đời với một mục đích là bảo vệ gia tộc Morrie. Tuy đã mất liên lạc nhiều thế hệ nhưng cuối cùng với rất nhiều nỗ lực, cha tôi cũng đã tìm được mẹ con Fanny, hơn nữa ông vẫn luôn để ý tới tình hình của Lạc Tranh. Cho đến trước khi ra đi, ông đã đem nhiệm vụ bảo vệ gia tộc Morrie trao lại cho tôi.” Nói đến đây, Dennis khẽ than nhẹ một tiếng, “Mối quan hệ này cũng rất đơn giản. Tổ tiên của tôi nhiều đời trước đều nhận nhiệm vụ chăm lo cho gia tộc Morrie. Một mặt khác cũng là bảo vệ những người trong gia tộc họ như những hộ vệ thân tín vậy. Cho dù có phải ly tán hay thế sự chuyển dời thế nào đi nữa thì dòng họ tôi đều nhận lấy sứ mạng này.”

“Thì ra là vậy!” Mọi người nghe xong cũng cảm thấy mọi chuyện đã dần trở nên sáng tỏ.

“Nói như vậy tức là cha tôi cũng biết chuyện này?” Louis Thương Nghiêu không khó để nhìn ra vấn đề.

“Đúng vậy! Chuyện này cha tôi cùng bác trai đã bàn bạc rất kỹ. Bác trai có lẽ xuất phát từ sự khó xử nào đó nên vẫn luôn giấu kín chuyện này. Nhưng trên thực tế bác trai đã lén làm rất nhiều chuyện để giúp đỡ mẹ con Fanny.” Dennis khẽ lên tiếng xác nhận.

Lạc Tranh nghe đến đây lại cảm thấy có chút khó hiểu, “Tại sao bác ấy lại phải giấu diếm thân phận cùng sự giúp đỡ như vậy chứ?”

Dennis cũng không trả lời ngay mà nhìn về phía Tân Thanh Hà, còn sắc mặt của bà lúc này lại thoáng hiện lên chút lúng túng nhưng cũng không nói lời nào khiến Lạc Tranh lại càng cảm thấy kỳ quái. Đúng lúc này, Beauchery Louis vốn vẫn luôn trầm mặc nãy giờ liền lên tiếng…

“Ta nghĩ ta biết rõ nguyên nhân chuyện này!” Beauchery Louis đưa mắt nhìn thoáng qua phía Tân Thanh Hà rồi lại nhìn về Louis Thương Nghiêu, “Cha anh đem chuyện đó giấu kín bởi vì nếu như để người trong gia tộc Louis biết được gia tộc Morrie còn có hậu nhân là nữ thì nhất định người trong gia tộc sẽ ép cha anh kết hôn với người của gia tộc Morrie.”

“Ông nói gì cơ?” Louis Thương Nghiêu không ngờ tới là người của gia tộc lại muốn kết thông gia với gia tộc Morrie.

“Chính là như vậy!” Beauchery Louuis không chút do dự nói tiếp, “Cho tới giờ người của gia tộc Louis vẫn luôn cảm thấy áy náy với những người trong gia tộc Morrie. Bởi lòng sùng kính đối với hoàng đế mặt trời nên đương nhiên mọi người đều bị tình yêu của ông làm cho cảm động. Nhưng những kẻ

thẩm lý và phán quyết ngu muội năm xưa đã tạo nên trường bi kịch khiến cho người của gia tộc Louis đã thiếu món nợ này. Món nợ lịch sử này nhất định phải hoàn lại, nếu không người của gia tộc Louis đời đời kiếp kiếp cũng không thể an lòng.”

Tân Thanh Hà từ đầu đến giờ vẫn không nói lời nào, cũng không nhìn về phía Beauchery Louis. Đến lúc này, bà mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Giờ có thể bồi hoàn lại cũng không muộn. Lạc Tranh có thể cùng Thương Nghiêu yêu nhau, thậm chí ở trong tình huống không biết chút gì về quá khứ mà kết thành vợ chồng, như vậy chẳng phải là duyên phận hay sao?”

Ánh mắt của Beauchery Louis có chút chấn động, đưa mắt nhìn về phía Lạc Tranh hồi lâu cũng không nói thêm gì nhưng có thể nhận ra lời nói của Tân Thanh Hà cũng có tác dụng không nhỏ.

Một lúc lâu sau, Louis Thương Nghiêu khẽ nâng bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh lên, vẻ mặt đầy sự kiên định cất tiếng, “Ông nội, cho dù thân phận Lạc Tranh có thể nào đi nữa thì cô ấy cũng là vợ cháu. Đó là sự thật và cũng là tình yêu mà cả đời này cháu sẽ không từ bỏ.”

Beauchery Louis giật mình sững người hồi lâu rồi sau đó thở dài một tiếng, “Hết thảy đều là sự an bài của số phận, một khi duyên phận đã đến thì có muốn cũng không cách nào ngăn cản được.”

Lạc Tranh lặng người nhìn Louis Thương Nghiêu hồi lâu, trong lúc nhất thời nàng có cảm giác như đã trải qua quá nhiều chuyện thần kỳ cùng lúc. Nàng thực không dám nghĩ tới Beauchery Louis lại có thể đồng ý. Như vậy nàng và Thương Nghiêu sau này không cần phải lo lắng đề phòng gì nữa.

Louis Thương Nghiêu dường như cũng nhìn ra nét nghi vấn trong mắt nàng. Hắn cất tiếng cười cực kỳ vui vẻ từ tận đáy lòng rồi lại kéo nàng ôm vào trong ngực.

Tân Thanh Hà cũng mãn nguyện nhìn hai người họ rồi khẽ cất tiếng cảm thán, “Xem ra lịch sử của gia tộc Louis và Morrie có thể viết lại được rồi.”

Lời của bà khiến ánh mắt của Beauchery Louis thoáng hiện lên chút mất tự nhiên, ông trầm giọng hỏi lại, “Thanh Hà, cô vẫn còn oán hận người của gia tộc Louis lắm phải không?”

Đây là lần đầu tiên Beauchery Louis gọi tên của bà. Tân Thanh Hà sững người hồi lâu rồi mới có phản ứng, “Quá khứ đã qua lâu như vậy, oán hận cũng nên để gió cuốn đi thôi.”

Bà mất đi người chồng thương yêu nhưng Beauchery Louis cũng mất đi một người con trai của mình.

Beauchery Louis không ngờ Tân Thanh Hà lại nói như vậy, môi của ông khẽ run nhẹ một chút rồi chậm rãi nói, “Có thời gian thì đi thăm nó chút đi, ta nghĩ nó chắc hẳn rất nhớ cô.” Một câu nói này rốt cục ông cũng thừa nhận vị trí của Tân Thanh Hà ở gia tộc Louis.

Nghe những lời này, Tân Thanh Hà khẽ run lên, nước mắt cũng không biết đã chảy xuống từ bao giờ.

***

Thân phận của Lạc Tranh được sáng tỏ và chứng thực khiến thái độ của Beauchery Louis thay đổi hoàn toàn. Chẳng những ông không còn phản đối hai người họ cùng chung sống mà còn thúc giục Louis Thương Nghiêu nhanh chóng tổ chức hôn lễ để Lạc Tranh có thể danh chính ngôn thuận gả vào gia tộc Louis.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên rất muốn làm vậy nhưng nghĩ tới tình hình trước mắt của Lạc Tranh nên lại cố gắng nhẫn nhịn. Kể từ khi thân phận được sáng tỏ, Lạc Tranh vẫn hệt như trước, không hề nói đến chuyện của cha mẹ nàng khiến hắn có chút hoảng sợ.

Dennis cũng đem cả ảnh của cha mình cho Lạc Tranh xem để thử phản ứng của nàng. Tuy Lạc Tranh thấy người trong ảnh rất quen mắt cũng giống như khi nàng nhìn thấy bóng lưng của Louis Thương Nghiêu ở khu rừng trúc nhưng vẫn không nhớ nổi đó là ai.

Về sau Dennis mới nói cho Louis Thương Nghiêu biết vào năm Lạc Tranh mười tám tuối gặp chuyện không may, chính là đêm đó cha anh ta đã đưa mẹ con Lạc Tranh rời khỏi Hongkong. Thật ra đêm đó cha của Lạc Tranh đã chết ngay tại chỗ, còn Fanny mẹ nàng cũng đang hấp hối. Cha của Dennis vốn muốn để hai người họ có được sự chăm sóc một cách tốt nhất nhưng vì tình hình của Fanny đã rất xấu nên cũng nhanh chóng qua đời chỉ còn lại mình Lạc Tranh mà thôi.

Sau khi cha của Dennis tổ chức xong tang lễ, Lạc Tranh cũng lập tức trở về trường đại học. Bởi chuyện xảy ra khi Lạc Tranh vừa nhập học không được bao lâu nên cha của Dennis đã dùng thân phận bí mật để chu cấp việc học cho nàng. Nhưng Lạc Tranh lúc này dường như đã thay đổi hoàn toàn, chẳng những không biết cha của Dennis là ai mà ngay cả trí nhớ cũng đã phát sinh vấn đề. Vì Lạc Tranh không chịu nhận tiền mà ông đưa cho nên ông đành lén gửi nó vào tài khoản của nàng.

Lạc Tranh cũng không hề dùng đến số tiền kia mà lại gửi ngược vào viện dưỡng lão ở Mỹ. Sau khi mẹ nàng qua đời, nàng cũng không hề lơ là việc học. Tuy cha của Dennis rất lo cho tình trạng của nàng nhưng sau đó có một người đàn ông vẫn để ý chăm sóc Lạc Tranh nên ông cũng an tâm hơn. Lúc Lạc Tranh sắp tốt nghiệp, ông còn thu xếp để nàng nhận Tân lão làm sư phụ.

Thật ra đó cũng là ý tứ của cha Thương Nghiêu năm xưa. Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản, lúc trước mẹ của Lạc Tranh rất thích học luật nhưng không thực hiện được cho nên khi cha của Louis Thương Nghiêu bày tỏ sự tiếc nuối vì không giúp Fanny thực hiện được ước mơ thì bà đã nói rằng sau này hãy giúp con của bà trở thành một luật sư tiếng tăm vang dội. Cha của Louis Thương Nghiêu đã nhận lời với bà ngay lập tức vì có lẽ lúc đó ông cho rằng làm như vậy cũng có thể đền bù tổn thất phần nào cho gia tộc Morrie.