Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 117: Ánh mắt trong đêm

Màn đêm đã nhẹ nhàng buông xuống tự khi nào…

Khi Dennis đưa Lạc Tranh trở lại biệt thự, suốt dọc đường về, nàng đã dần khôi phục lại bình tĩnh. Chỉ là khi đến nơi, Dennis dừng xe xong liền quay sang nhìn nàng, hỏi một câu vô cùng nghiêm túc, “Lạc Tranh, em có coi tôi là bạn hay không?”

Lạc Tranh thực sự ngạc nhiên, ánh mắt hơi có chút dao động nhìn vào gương mặt đầy ân cần của Dennis, khẽ nở nụ cười gật gật đầu. Hành động của nàng có thể nhận rõ sự chân thành trong đó.

Dennis thở dài một tiếng, nắm lấy hai tay nàng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, “Lạc Tranh, thật lòng mà nói, thấy em như vậy tôi rất đau lòng. Tôi không biết phải làm thế nào để giúp em, cũng không biết rốt cục em đã phải trải qua những chuyện đau lòng gì. Nếu như em thật sự coi tôi là bạn, là tri kỷ, vậy đừng ngại đem tâm sự của mình nói cho tôi biết. Em cần có một người để chia sẻ, đừng để bản thân căng như sợi dây thun mà đứt đoạn.”

Những lời của Dennis giống như dòng nước ấm áp, âm thầm thấm vào trái tim nàng, khiến cho đôi mắt của Lạc Tranh có chút dao động. Nàng khẽ nở nụ cười, không hề che dấu sự cảm động…

“Cảm ơn anh, Dennis, tôi thật sự vui vì có được người bạn như anh.” Giọng nói của nàng tuy nhỏ nhưng rất dịu dàng, “Yên tâm đi, tôi sẽ không như vậy đâu. Trên thực tế, sức chịu đựng của con người lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được. Nhiều khi ngay bản thân mình đã nghĩ rằng không thể chịu đựng nổi nhưng rốt cục vẫn có thể cứng rắn mà vượt qua. Có lẽ hiện giờ tôi chưa thể chấp nhận sự thật trước mắt nhưng tôi cũng đã trải qua không ít chuyện khó khăn, nên sức chịu đựng vẫn còn khá lắm. Yên tâm đi, Dennis, nếu quả thật có một ngày tôi không gánh nổi, tôi nhất định sẽ tìm anh thổ lộ hết, đến lúc đó anh đừng đẩy tôi đi là được.”

“Đương nhiên là không rồi. Tôi vẫn luôn chào đón em.” Dennis nhìn nụ cười của nàng mà trong lòng không ngừng đau đớn.

“Cảm ơn anh!” Lạc Tranh cảm thấy trong lòng có được chút ấm áp, cười nhẹ một tiếng, bước xuống xe.

Giày cao gót khẽ dẫm lên con đường lát đá lạnh băng dẫn vào căn biệt thự, từng cơn gió có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua đôi chân nàng, khiến nàng vô thức khẽ run lên. Đưa mắt nhìn về ánh đèn hắt ra từ biệt thự, nàng thực không biết đêm nay Louis Thương Nghiêu sẽ trở lại hay lại ở bên cô gái kia.

Thật lòng mà nói, nàng cảm thấy ghen với cô ta.

“Lạc Tranh, chờ một chút!” Dennis cũng xuống xe, từ phía sau cất tiếng gọi nàng.

Khẽ quay đầu lại, nhìn Dennis đang từ từ bước tới gần, nàng khẽ nở nụ cười giống như đóa dạ lan thanh khiết dưới ánh tranh, đầy dịu dàng nhưng lại có chút yếu đuối. Ánh mắt nàng có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt Dennis.

Dennis chìa tay về phía nàng, mỉm cười nói, “Đưa di động của em cho tôi.” Giọng nói tuy rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không cho phép cự tuyệt.

Lạc Tranh nghe mà càng thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ lấy điện thoại từ trong túi xách đưa cho Dennis.

Cầm lấy di động của nàng, Dennis khẽ nhập vào một dãy số, sau đó lưu lại cẩn thận rồi cúi đầu cười khẽ, đem điện thoại bỏ lại vào túi xách của Lạc Tranh, “Vừa rồi tôi đã lưu lại số điện thoại cá nhân của mình cho em. Số điện thoại này có rất ít người được biết. Cho nên khi em có chuyện gì không vui, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Lạc Tranh không ngờ tới Dennis sẽ làm như vậy, nhìn anh ta một lúc lâu rồi khẽ nở nụ cười, “Cảm ơn anh, nhưng mà, anh cứ coi tôi như một đứa trẻ như vậy cũng không tốt. Con người nếu quá ỷ lại sẽ trở nên yếu ớt, như vậy sẽ rất phiền.”

“Mỗi người đều có quyền được yếu đuối, nhất là phụ nữ.” Dennis vô thức tiến lên, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu vô hạn, bàn tay cũng khẽ đặt lên đầu vai nàng, “Lạc Tranh, em nên biết, cuộc đời mỗi người phải được làm những điều mình thích mới thật sự có ý nghĩa. Em rất kiên cường, nhưng phụ nữ quá kiên cường sẽ rất vất vả.”

Lạc Tranh khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt chợt lóe lên chút tiều tụy…

Dáng vẻ nàng lúc này vô cùng dịu dàng, toát lên mị lực khiến đàn ông mê muội. Dennis cũng không ngoại lệ, bàn tay đang đặt trên đầu vai nàng khẽ chuyển qua gương mặt thanh tú, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt vô cùng ấm áp.

Lạc Tranh nhận ra ánh mắt Dennis có chút biến đổi, giật mình nhìn sững hồi lâu. Trong lòng nàng, Dennis là một người vô cùng đứng đắn và lịch sự, tuy động tác lúc này của anh ta không phù hợp lắm với thân phận bạn bè, nhưng không hề có chút cảm giác mập mờ.

Dennis chăm chú nhìn nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng khẽ vang lên, “Cho phép tôi…” Vừa dứt lời, anh ta liền cúi đầu xuống, dưới ánh mắt có chút ngỡ ngàng của Lạc Tranh, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi nàng. Nụ hôn này chỉ trong chớp mắt, như thể những cánh bướm nhẹ lướt qua. Lạc Tranh chỉ cảm thấy choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, Dennis đã buông nàng ra, ánh mắt lộ ra sự ôn nhu vô hạn, “Lạc Tranh, em là người phụ nữ mà rất nhiều đàn ông muốn yêu thương. Tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà trên đời này, có một mẫu phụ nữ chỉ có thể đứng ngắm từ xa mà không thể lại gần. Có một mẫu phụ nữ mà đàn ông muốn yêu nhưng lại không thể. Lạc Tranh, em chính là người phụ nữ như vậy.”

Từng lời của Dennis rất chân thành, có thể nhận rõ sự chân thành từ tận trong đáy mắt anh ta. Lạc Tranh cũng không thể trách cứ hành động vừa rồi của Dennis bởi vì nàng nhận ra anh ta rất thật lòng. Nở nụ cười bình tĩnh, khéo léo tránh khỏi tầm tay của Dennis, nhìn về phía anh ta, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, “Trường hợp như vậy gọi là hữu duyên vô phận đúng không? Cho nên tôi và anh chỉ có thể làm tri kỷ mà thôi.”

Dennis bất đắc dĩ cười một tiếng, gật đầu, “Xem ra, tình yêu cũng không chút ưu ái tôi.” Đối với Lạc Tranh, anh ta luôn có cảm giác như vậy. Có nhớ nhung, có lo lắng nhưng lại không thể tiến xa hơn được.”

“Anh sai rồi, tình yêu chưa từng nảy sinh giữa chúng ta.” Lạc Tranh nhẹ nhàng nhìn Dennis nhưng nói rất dứt khoát.

Dennis khẽ nhướng mày, hiển nhiên là không tán thành lời nói của nàng.

“Không phải sao?” Nàng nở nụ cười bình tĩnh, khẽ thở dài, “Tôi vốn cho rằng, có hai loại tình huống khiến cho người ta phải từ bỏ tình yêu của mình. Thứ nhất là do sinh ly tử biệt, thứ hai là do không còn yêu nữa. Còn tất cả những lý do khác ở trong mắt tôi chỉ là chuyện buồn cười. Yêu chính là yêu, một khi đã yêu, cho dù người thông minh cỡ nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đến đâu cũng biến thành điên dại. Trừ phi không thật sự yêu mới có thể bình tĩnh như vậy, mới có thể bình thản mà chia tay. Tình yêu, vốn không có lý lẽ, tất cả mọi nguyên tắc trước tình yêu đều trở thành vô nghĩa. Cho dù bề ngoài tỏ ra không có gì nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ. Cho nên, anh không phải là không thể yêu tôi, mà là anh còn chưa thật sự yêu tôi, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Dennis nghe vậy có chút giật mình, hồi lâu mới khẽ nở nụ cười, “Có lẽ là vậy, nhưng giữa nam nữ vẫn luôn tồn tại một mối quan hệ không thể nói rõ ràng, không phải sao?”

Lạc Tranh cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại, hướng về phía Dennis vẫy tay tạm biệt.

Nhìn theo bóng nàng dần khuất vào căn biệt thự, Dennis khẽ thở dài. Tình yêu là gì, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ…

Tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài căn biệt thự đều bị camera ghi lại không sót chút nào, ống kính camera tựa như đôi mắt của sói, trong đêm tối mơ hồ lóe lên khiến người ta cảm thấy bất an…

***

Thật tình Lạc Tranh cũng không nghĩ tới chuyện trở lại biệt thự. Cho dù không trở về nơi này, nàng cũng có rất nhiều nơi để đi. Nhưng trong đầu nàng luôn hiện lên hình ảnh của Liệt, nên nàng cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng mình trở lại nơi này hoàn toàn là vì Liệt.

Cửa chính được chậm rãi đẩy ra, bước chân Lạc Tranh dường như có chút nặng nề, vừa mới đặt chân vào đại sảnh đã thấy Louis Thương Nghiêu ngồi ở sofa, khắp phòng đèn đuốc sáng trưng soi sáng gương mặt cương nghị có chút lạnh lùng của hắn. Thân thể cao lớn của hắn cũng tỏa ra một luồng hàn khí. Không nói một lời nào, thấy Lạc Tranh bước vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khẽ nheo lại, nét lạnh băng trong đó càng trở nên sâu đậm.

Lạc Tranh có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Nàng vô thức nhìn về phía hắn, thấy cách đó không xa là màn hình giám sát, mà trên màn hình là cảnh Dennis đang hôn nàng…

Khẽ chau mày, Lạc Tranh cũng không có ý định giải thích gì cả. Sau khi thay giầy, nàng bước thẳng về phía cầu thang để lên lầu. Không nhìn thấy bóng dáng Liệt ở đại sảnh, vậy chắc cậu ta ở trong phòng. Đọc Truyện

“Đứng lại!” Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự không hài lòng lạnh lẽo vang lên, giống như một lằn roi quất lên người Lạc Tranh.

Lạc Tranh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở sofa. Hắn vẫn đang mặc nguyên bộ âu phục từ lúc ở công ty nên thoạt nhìn dáng vẻ càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng mà trong đầu nàng lúc này lại toàn hiện lên cảnh hắn cùng cô gái kia tình tứ trong phòng làm việc.

“Tôi rất mệt, có gì ngày mai nói sau.”

“Mệt?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉa mai, ngồi đó nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ khó đoán định, hai bàn tay để bên người cũng nhanh chóng siết chặt lại thành nắm đấm. “Sao thế, buối tổi phục vụ một mình tôi còn chưa đủ, lại muốn đi với người đàn ông khác sao?”

Lời nói cực kỳ khó nghe của hắn giống như là lưỡi dao nhọn đâm vào tim Lạc Tranh đau nhói. Nàng dùng ánh mắt cũng khinh miệt hệt như vậy đối với khuôn mặt đầy mỉa mai của hắn, nhếch môi cười lạnh, “Cũng vậy thôi! Louis tiên sinhh chắc cũng không chịu cô đơn.”

“Lạc Tranh!” Hàm răng Louis Thương Nghiêu nghiến chặt lại, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám cùng đáng sợ như dã thú. Hắn đứng bật dậy, sải những bước mạnh mẽ tiến về phía nàng, sau đó dùng một lực rất mạnh, kéo cả người nàng nhào vào trong ngực mình.

“Em cho rằng mình là ai? Lại dám nói với tôi bằng giọng điệu như vậy? Người phụ nữ đáng chết, dám phản bội tôi.”

“Phản bội anh thì sao? Tôi cần phải trung trinh với anh sao?” Lạc Tranh chỉ cảm thấy cánh tay bị hắn bóp đến đau nhức. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang bừng bừng lửa giận của hắn, lạnh lùng quát lên, “Louis Thương Nghiêu, chuyện mà chính bản thân anh không cách nào làm được thì cũng đừng đòi hỏi người khác. Đúng vậy! Trong mắt anh tôi chỉ là một món hàng, không phải sao? Nếu đã là món hàng, vậy anh nổi cáu nỗi gì? Dựa vào cái gì mà nổi cáu với tôi? Đối với anh mà nói, tôi là một món hàng, đối với tôi mà nói, tôi và anh bất quá chỉ là thỏa mãn nhu cầu mà thôi.”

“Thỏa mãn nhu cầu?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, sắc mặt càng thêm xám xịt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn như thể bị trúng một cú đòn chí mạng. Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sự khinh thường của Lạc Tranh khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

“Lạc Tranh, cô thật sự quá hạ tiện!” Từng lời của hắn thốt ra lạnh lùng tàn nhẫn đến thấu xương.

Hai bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh rất nhanh siết lại thành nắm đấm, máu toàn thân như thể chảy ngược dòng. Đây là sự đánh giá của hắn về nàng sao? Thật đáng đời cho nàng vì đã yêu một người như hắn!

“Louis Thương Nghiêu, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. So với hành vi của tôi, anh lại càng hạ tiện hơn.” Nói xong, nàng dùng hết sức mình đẩy mạnh hắn một cái, giận dữ xoay người bước thẳng lên lầu.

Nàng không muốn làm ầm ĩ bởi trái tim nàng đã đau đến tê liệt, chẳng còn sức để mà đấu khẩu thêm với hắn nữa.

“Đứng lại đó cho tôi!” Louis Thương Nghiêu gầm lên trong cổ họng, không ngờ nàng lại không buồn nghe lời hắn mà chạy thẳng lên lầu, rồi “Rầm!” một tiếng, cửa phòng bị đóng sầm lại.

Chết tiệt!

Lửa giận trong đáy mắt hắn lại càng trở nên rừng rực. Louis Thương Nghiêu cũng sải bước lên lầu, tới phòng ngủ chính liền xô mạnh cửa để vào. Khi nhìn thấy khung cảnh bên trong hắn lại càng thêm tức giận.

Lạc Tranh đang ở trong phòng để trang phục, đem tất cả quần áo của nàng ném ra ngoài.

“Em định làm gì?” Hắn bước nhanh lên phía trước, vươn tay kéo lấy cánh tay nàng, giọng nói có chút thô lỗ.

Gương mặt Lạc Tranh tràn ngập sự lạnh lùng, nhấn mạnh từng lời, “Tôi không muốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa! Thả tôi ra!”

“Em định rời khỏi đây?” Louis Thương Nghiêu nhận ra ý định của nàng, lên tiếng hỏi như muốn xác nhận lại.

“Phải! Tôi muốn trời khỏi đây. Bởi vì chỉ cần ở lại nơi này thêm một phút cũng khiến tôi phát ốm.” Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn và cô gái kia tình tứ bên nhau là nàng lại thấy đau lòng. Nàng cảm thấy mình thật nực cười. Tại sao nàng lại phải trả giá cho những chuyện Ôn Húc Khiên đã làm? Nàng dựa vào cái gì để chịu trách nhiệm về bệnh tình của Liệt? Từ đầu đến cuối, nàng mới là người bị hại. Vì sao lại không có ai quan tâm đến cảm nhận của nàng?”

Vừa mới dứt lời, cả người Lạc Tranh liền bị Louis Thương Nghiêu xoay lại, siết chặt lấy, “Lạc Tranh, em đừng mơ rời khỏi nơi này. Muốn rời khỏi đây, trừ phi tôi chết!”

“Thả tôi ra! Anh là tên khốn!” Lạc Tranh cố sức giãy giụa, thậm chí còn không ngừng vung tay đánh vào người hắn. Nhưng làm gì được đây. Sức lực của đàn ông vốn đã rất mạnh mẽ, cho dù nàng dùng toàn lực đánh hắn thì cũng không có cách nào thoát ra được. Cuối cùng, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển mà thôi.

“Em vội vã rời đi như vậy là muốn tìm ai? Chẳng lẽ đàn ông ở ngoài kia tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em bất chấp hậu quả rời khỏi tôi?” Louis Thương Nghiêu vừa nghĩ tới cảnh Dennis hôn Lạc Tranh lúc nãy, cơn giận lại như muốn nổ tung l*иg ngực. Sau khi xác định Deneuve không có chuyện gì, hắn bắt đầu điên cuồng gọi điện cho nàng, hết lần này tới lần khác. Chưa từng có người nào khiến hắn phải gọi điện liên tục như vậy. Nhưng mà nàng lại không hề nhận điện thoại, cuối cùng còn tắt máy.

Suốt bốn tiếng đồng hồ, điện thoại của nàng không có cách nào liên lạc được. Hắn sợ nàng ra ngoài gặp phải chuyện không may, lái xe trong mưa tìm kiếm như một kẻ mất trí. Hắn đã quên mất mình còn có thuộc hạ, quên mất rằng hắn có thể ra lệnh cho họ đi tìm nàng. Hắn chỉ muốn được gặp nàng, được ôm chặt nàng ghì vào trong ngực, muốn hỏi nàng một câu, “Em thật sự đang ở đây sao?”

Nhưng mà nàng không nghe điện thoại, nàng tắt máy, nàng ở bên cạnh người đàn ông khác suốt mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí lúc chia tay, hai người còn lưu luyến không rời.

Hắn làm sao có thể chịu nổi chuyện này? Hắn làm sao để tha thứ đây?

Lạc Tranh chỉ cảm thấy lời nói của hắn quá mức vô lý, vô lý tới mức buồn cười. Thật đúng như câu nói, “Chỉ cho quan gia phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn.” Hắn chẳng những có vị hôn thê, còn thân mật với những phụ nữ khác như vậy. Một người đàn ông hạ tiện như vậy có tư cách gì mà yêu cầu nàng làm cái này cái kia.

Nàng thật sự là mù mắt rồi mới đi yêu một người đàn ông như vậy!

“Louis Thương Nghiêu…” Hít sâu một hơi, giọng nói của Lạc Tranh trở nên cực kỳ lãnh đạm, “Giữa tôi và anh nói trắng ra chỉ là quan hệ thân thể, quan hệ cấp trên – cấp dưới. Tôi muốn rời đi lúc nào, muốn đi tìm ai, muốn ở cùng ai cũng không liên quan gì tới anh. Thả tôi ra, nếu không, tôi sẽ kiện anh tội xâm phạm nhân quyền.”

***

Tiếng cãi vã của hai người họ đã đánh động đến cả chú chó nhỏ của Liệt. KITY không biết từ đâu chạy tới, hướng về phía họ khẽ kêu ư ử.

Vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu ngập tràn sự khó chịu, đem nó ném ra ngoài hành lang rồi chỉ nghe “Rầm!” một tiếng, cửa đã bị đóng sầm lại. Ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào gương mặt Lạc Tranh.

Lạc Tranh sớm đã chuẩn bị tinh thần. Một người đàn ông cường thế như hắn đâu thể dễ dàng tha thứ cho những lời nói như vậy. Cho dù nàng không phải là người hắn yêu thì khi hắn còn chưa thấy chán, sẽ không cho phép sự phản bội như vậy.

Nhưng…

Việc khiến Lạc Tranh bất ngờ nhất chính là…

“Tranh…” Giọng của Louis Thương Nghiêu bỗng chốc lại trở nên cực kỳ dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng. Có thể nhận ra hắn đang đem tất cả sự tức giận thu lại hết, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Như vậy không giải quyết được chuyện gì cả.”

Lạc Tranh có chút sững người lại, cũng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào. Nhưng nghĩ đến Louis Thương Nghiêu là người tính tình luôn thay đổi thất thường, là người cực kỳ khó đoán định, trong lúc nhất thời nàng chỉ có thể cảnh giác mà quan sát hắn, “Anh còn muốn giải quyết vấn đề gì nữa?”

Louis Thương Nghiêu nhìn vào đôi mắt nàng hồi lâu, lửa giận trong mắt hắn cũng dần tan biến, khẽ nâng cằm của nàng lên, “Tranh, tôi muốn em nói cho tôi biết, em có yêu tôi hay không? Có quan tâm đến tôi hay không? Hay là đúng như em nói, giữa tôi và em chỉ là thoả mãn nhu cầu?”

Hôm nay, khi Lạc Tranh kiên quyết rời khỏi phòng làm việc của hắn, hắn đã có một quyết định dứt khoát. Quyết định này có liên quan tới công chúa, có liên quan tới hắn và nàng. Có lẽ, hắn là người cực kỳ bá đạo cùng cường thế, nhưng càng là người như vậy, khi xử lý chuyện gì lại càng nắm chắc. Hắn có thể dùng sức để cưỡng ép Lạc Tranh ở lại, nhưng còn nàng thì sao? Trong mắt nàng, hắn là người thế nào?

Một bộ y phục từ trên tay Lạc Tranh rơi xuống, câu hỏi quá mức bất ngờ của Louis Thương Nghiêu khiến nàng thực sự ngỡ ngàng đồng thời trong lòng lại nổi lên một nỗi bi thương vô tận. Nàng có chút không thể tin nổi mà nhìn sững vào đôi mắt thâm thuý của hắn.

“Sao anh có thể ích kỷ như vậy? Vào lúc này anh còn muốn có câu trả lời thế nào nữa? Louis Thương Nghiêu, anh còn có tư cách để nói yêu sao? Anh không có tư cách đó. Tất cả đàn ông trên đời đều có, chỉ mình anh là không?”

Thân hình cao lớn của Louis Thương Nghiêu khẽ run lên, những lời này của Lạc Tranh cũng hệt như những gì mà Dennis đã nói trước kia, lời nói này giống như sợi dây thừng siết lấy trái tim hắn”Bất kỳ người đàn ông nào cũng có tư cách yêu Lạc Tranh, chỉ mình anh là không.”

Nắm tay hắn vô thức siết lại thành quả đấm…

“Tôi hỏi lại em lần nữa, rốt cục em có yêu tôi hay không?” Giọng nói của hắn đột ngột chuyển lạnh, đáy mắt lại lần nữa tràn ngập lửa giận.

Lạc Tranh có thể nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của hắn, nụ cười lạnh lùng tràn ngập khoé môi nàng. Người đàn ông này quả thực rất giỏi giả bộ. Yêu? Hắn biết thế nào là yêu sao? Nếu như hắn thật sự hiểu được yêu là gì, vậy tình yêu của hắn dành cho ai?

“Anh từ bỏ suy nghĩ điên rồ đó đi. Cho dù tôi yêu bất cứ người nào cũng không yêu người đàn ông như anh.” Lúc nói những lời này, trái tim nàng đã mệt mỏi lắm rồi. Vậy có phải nàng nên bảo vệ nó, để nó đừng bị thương tổn nữa hay không?

Cho dù thừa nhận thì sao đây? Nàng cùng hắn, nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Louis Thương Nghiêu cảm thấy như có tiếng sét nổ vang giữa bầu trời quang đãng, gân xanh trên trán hắn thi nhau nổi lên. Có thể nhận ra sự tức giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí, có thể đem đối phương huỷ diệt ngay lập tức.

“Nếu như tôi muốn em yêu tôi thì sao?” Bàn tay to của hắn kéo lấy cánh tay nàng, khiến nàng không thể tiếp tục đi thu xếp quần áo. Hắn sẽ không để cho nàng rời đi, tuyệt đối không!

Hắn, thà rằng huỷ diệt nàng, cũng tuyệt đối không để cho người đàn ông khác có được nàng!

Lạc Tranh vốn là người tính khí quật cường, bình sinh rất ghét việc bị người ta uy hϊếp. Cho dù là người đàn ông nàng yêu, cũng không có quyền yêu cầu nàng như vậy. Nàng vốn cho rằng, tình yêu không phải là thế này, ít nhất cũng không có chuyện ép buộc hay bị ép buộc.

“Tốt nhất anh nên buông tay ra! Tôi không ngại nói cho anh biết, tôi sẽ không yêu anh, tuyệt đối không.” Không sai, nàng yêu hắn, nhưng nàng sẽ không để lộ ra. Nếu tình yêu đã biến nàng thành kẻ ngốc như vậy thì ít nhất nàng cũng phải làm gì đó để bảo vệ sự ngốc nghếch của bản thân mình.

Nhưng làm sao được đây! Đang chìm trong cơn giận dữ, Louis Thương Nghiêu đâu có nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng. Nếu như hai bên có thể tỉnh táo lại, Lạc Tranh sẽ phát hiện ra lời nói của mình có chỗ sơ hở, mà Louis Thương Nghiêu cũng sẽ hiểu rõ tâm tư của nàng. Nhưng mà hắn quá tức giận, thái độ lạnh lùng của nàng khiến hắn như bị rơi xuống đầm băng, cảm giác đó khiến hắn bức bối như muốn phát điên.

Cho tới bây giờ, hắn mới nhận ra hắn có thể vì nàng mà nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Nàng muốn làm việc, hắn liền đem tất cả lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn cho nàng biết, chỉ là muốn giữ nàng ở bên cạnh, mục đích là muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy nàng. Nàng muốn đón Liệt về biệt thự, hắn cũng ngầm đồng ý. Nếu như…nàng có thể nói rằng nàng yêu hắn, hắn nhất định có thể vì nàng phản kháng lại quyết định của cả gia tộc.

Nhưng mà, nàng không cho hắn cơ hội, một chút xíu cơ hội cũng không có. Khi hắn hiểu rõ, bản thân hắn đối với nàng hoàn toàn không phải vì trả thù thì nàng lại dám cự tuyệt hắn như vậy? Nàng lại hoàn toàn đẩy hắn rời khỏi nàng!

“Ý của em là, em thà yêu người khác cũng tuyệt đối không yêu tôi?” Ngữ khí của hắn càng lúc càng thêm lạnh băng, ánh mắt cũng hệt như hoá đá. Hắn không hề cao giọng với nàng, cũng không dồn dập truy hỏi, nhưng như vậy lại khiến bầu không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm hơn…như thể tất cả sẽ bị huỷ diệt chỉ trong chớp mắt.

Lạc Tranh hơi ngừng lại việc thu xếp quần áo, đưa mắt nhìn hắn, khẽ hít sâu một hơi, “Phải, tôi tình nguyện yêu người đàn ông khác cũng sẽ không yêu anh. Louis Thương Nghiêu, nghe vậy anh hài lòng rồi chứ? Có thể để tôi đi được chưa?”

Cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh đến rợn người…

Một lúc sau…

“Đừng giận dỗi với tôi…” Hắn đột nhiên cười khẽ, nhưng nụ cười này so với ma quỷ còn có cảm giác uy hϊếp đáng sợ hơn nhiều. Một tay hắn bóp chặt cằm nàng, ánh mắt thâm thuý như co lại, “Thu lại những lời em vừa nói, tôi sẽ coi như em đang nói nhảm, đang cáu kỉnh. Còn nữa, đem tất cả quần áo trả về chỗ cũ, chúng ta sẽ tiếp tục chung sống như trước.”

Giọng nói mang theo sự lạnh lùng đến cùng cực nhưng chỉ mình hắn mới biết, lúc này, hắn đang rất sợ mất nàng, thật sự sợ hãi. Loại cảm giác như vậy hắn chưa từng có bao giờ. Hắn chưa từng biết đến thất bại, cho tới giờ luôn là người chiến thắng, cho tới giờ muốn gì đều được nấy. Nhưng hôm nay, nỗi sợ hãi này thực sự khiến hắn cảm thấy mình vô lực. Hắn đã nhún mình như vậy, chẳng lẽ, vẫn không thể giữ nàng lại?

Rốt cuộc, người nàng yêu là ai? Là ai?

Những lời này, lọt vào tai Lạc Tranh lại như một câu mệnh lệnh, như thể một quân vương đang ra lệnh cho nô tỳ vây. Cho nên, lời nói đó lại càng kích động sự không vui cùng phản kháng của nàng. Đem bàn tay to của hắn hất ra, nàng lạnh lùng nhìn hắn.

“Không đời nào, cuộc sống kiểu này tôi đã chịu đủ rồi. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, hy vọng anh có thể hiểu được điều đó.”

“Nói như vậy tức là chúng ta đã không có cách nào có chung suy nghĩ?” Louis Thương Nghiêu từ từ thu tay lại, bên môi cong lên vẻ tàn nhẫn quen thuộc. Những người quen hắn đều biết, một khi hắn có vẻ mặt như vậy, đối phương nhất định sẽ gặp phải tai hoạ khủng khϊếp…

Lạc Tranh không biết, bởi vì, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ quỷ dị như vậy trên mặt Louis Thương Nghiêu. Đương nhiên, nàng sẽ không biết mình đang phải đứng trước mối nguy hiểm lớn tới cỡ nào, thậm chí có thể… bỏ mạng…

***

Hơi thở cường thế lộ rõ sự nguy hiểm lan tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Với sự nhạy cảm của mình, Lạc Tranh đương nhiên có thể nhận ra sự nguy hiểm này là từ thân thể hắn toát ra. Nàng biết rõ hắn là người cực kỳ nguy hiểm, nhưng mà lâu nay, dường như nàng đã sớm quên mất điều này…

“Louis Thương Nghiêu, anh muốn làm gì?” Nàng vô thức lùi về phía sau một bước, muốn cách xa hơi thở đầy nguy hiểm này một chút.

“Không thể cùng chung suy nghĩ thật sự là điều đáng tiếc. Em nên biết, tôi luôn cho rằng phụ nữ sinh ra là để yêu thương…” Louis Thương Nghiêu vừa nói vừa tiến lại gần nàng, một bàn tay to hung hăng giật lấy thắt lưng trên người, “Con người tôi chính là như vậy, nếu đã kh

ông chiếm được, vậy thì phải huỷ diệt. Cho dù huỷ diệt em, tôi cũng tuyệt đối không để cho người đàn ông nào có được em.”

“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh lộ rõ vẻ cảnh giác. Có gì đó không ổn, thật sự không ổn ở đây.

“Làm gì thì em sẽ biết ngay thôi!” Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo vang lên tựa cơn gió lốc. “Người phụ nữ đáng chết này, trước giờ tôi đã quá khách khí với em rồi, nhưng mà, sai lầm này phải lập tức sửa chữa mới được.”

Việc nàng đóng gói hành lý đã khiến hắn không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Bàn tay to của hắn vươn tới nắm lấy va ly của nàng ném mạnh về phía tủ đồ khiến từng bánh xe từ va ly quần áo long ra văng tứ tán. Không khó để nhận ra hắn đã dùng lực mạnh tới thế nào.

Lạc Tranh lúc này mới ý thức được nguy hiểm đang ập tới, lập tức lách người muốn chạy trốn lại bị hắn mạnh mẽ túm lại, đem nàng ném lên sofa.

Bộ dạng của hắn rất đáng sợ. Hắn muốn tổn thương nàng sao? Trong cơn giận dữ, khí lực của hắn dường như càng tăng thêm gấp bội. Toàn thân Lạc Tranh run lên, cố gắng giãy giụa lại bị hắn đẩy ngã một lần nữa, lực nhanh và mạnh đến nỗi khiến nàng không có cách nào chống cự mà chỉ có thể tuyệt vọng nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng sợ của hắn.

Liền sau đó, Lạc Tranh chỉ thấy cánh tay hắn giơ lên, dây lưng mạnh mẽ vụt xuống, cánh tay đang giơ lên chống đỡ của nàng liền cảm thấy đau đớn đến tận tim can…

“A…” Thân thể mềm mại sao có thể chịu nổi sự hành hạ như vậy. Khi nàng còn chưa hoàn toàn kêu nổi thành tiếng, dây lưng lại lần nữa quất xuống, lần này đánh vào lưng nàng. Chỉ nghe một tiếng “Vυ't!” vang lên, Lạc Tranh cảm thấy cả người đau đến chết lặng, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân…

Cả người Lạc Tranh nằm sấp trên ghế sofa, dây lưng quật xuống nhanh và mạnh đến nỗi nàng muốn tránh cũng không kịp. Thật không thể tưởng tượng nổi. Tất cả trước mắt nàng như hoá thành hư ảo, chỉ còn lưu lại nỗi đau đớn, đau đớn vô tận, còn có…Nàng đã cảm nhận được mùi máu tanh tràn ngập trong hơi thở…

Lạc Tranh thật không nghĩ tới, Louis Thương Nghiêu lại dùng dây lưng đánh nàng. Hai roi này cơ hồ muốn lấy luôn mạng của nàng. Nương theo dòng máu tươi ứa ra, tâm tư nàng dần chết lặng, lạnh dần đi cho đến…vô tri vô giác.

Hai tay Lạc Tranh nắm chặt lấy góc ghế sofa. Cho dù như vậy, nước mắt cũng không hề rơi xuống.

“Tôi sẽ cho em thêm một cơ hội cuối cùng!” Hốc mắt Louis Thương Nghiêu lúc này cũng đỏ rực, bàn tay siết chặt lấy dây lưng đang nổi gân xanh cuộn lên, hô hấp của hắn cũng dồn dập tựa dã thú.

“Nói em yêu tôi, nói!”

Lạc Tranh khó nhọc ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nhìn vẻ mặt giận dữ và hốc mắt đỏ rực của hắn. Ánh mắt của hắn bị máu của nàng nhuộm đỏ sao? Phải vậy không? Hắn…tên khát máu!

“Tôi…hận anh!” Lạc Tranh khó nhọc nói từng lời, không chút lưu tình, “Có bản lãnh, anh đánh chết tôi đi!”

“Em…” Louis Thương Nghiêu bị lửa giận làm mờ mắt, “Đây là do em ép tôi!” Bàn tay to của hắn cơ hồ phát run, trong chớp mắt bị lời nói của Lạc Tranh làm cho giận điên lên. Liền ngay đó, hắn lại vung dây lưng lên.

Lạc Tranh chậm rãi nhắm đôi mắt lại. Nàng sẽ bị đánh chết sao? Có lẽ là vậy… Nếu hắn đã muốn nàng chết, sao không cho nàng một viên đạn giống như Tề Lê cho rồi.

Khi Lạc Tranh chuẩn bị nhận thêm một hồi đau đớn đến tê tâm liệt phế, mơ hồ nghe thấy có người mạnh mẽ phá cửa, ngay sau đó là một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, rồi… Cả người nàng bị kéo vào một l*иg ngực tràn ngập mùi mộc hương thoang thoảng, đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy người nàng, cả người đè xuống che cho nàng. Sau đó, là tiếng dây lưng quật lên quần áo đầy lạnh lùng….

Vẫn chìm trong cảm giác đau đớn, nàng mơ hồ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc. Gương mặt đó tràn ngập sự lo lắng cùng khẩn trương. Thì ra, người này đã thay nàng chịu một roi, bởi vì nàng nhìn thấy, y phục của người đó bị xé rách, mùi máu tanh hoà lẫn mùi mộc hương thoang thoảng len vào trong hơi thở của nàng. Nàng nhìn thấy một vẻ mặt đầy giận dữ cùng ngạc nhiên. Nàng nhìn thấy trong đáy mắt hắn dường như thoáng có chút bừng tỉnh cùng không thể tin nổi… Nàng còn nhìn thấy, người thanh niên chỉ biết ngồi trên xe lăn giờ khắc này đang dùng ánh mắt ân cần nhìn nàng, thậm chí còn nhẹ nhàng gọi tên nàng…

“Lạc Tranh…”

Nàng bị hắn đánh chết sao?

Hẳn là như vậy…

Lạc Tranh có chút muốn cười, muốn đưa tay khẽ vuốt gương mặt người thanh niên đang ôm lấy mình, muốn hỏi cậu ta có đau hay không? Nhưng mà, chỉ trong khoảnh khắc, cái gì nàng cũng không biết…

“Lạc Tranh, Lạc Tranh…” Quỳ trên thảm trải sàn, Liệt điên cuồng gọi tên nàng, thấy nàng ngất đi, gương mặt anh tuấn của cậu ta đột ngột chuyến hướng nhìn về Louis Thương Nghiêu, giận giữ gầm lên, “Anh, anh đang làm cái gì? Anh muốn đánh chết cô ấy sao? Anh trước giờ chưa từng là người như vậy, anh điên rồi!”

Đây là lời nói cùng hành động đầu tiên của Liệt sau khi tỉnh táo lại. Lúc vừa rồi, cậu ta như người vừa thoát khỏi giấc mộng dài. Dưới sự kêu gọi của con chó nhỏ, Liệt mạnh mẽ xô cửa phòng ngủ chính, không ngờ lại chứng kiến một màn kinh người như vậy. Không cần nghĩ ngợi thêm, cậu ta lao vào, dùng thân mình che cho Lạc Tranh, hứng lấy dây lưng kia quật xuống.

Người này không phải anh của cậu ta. Anh của cậu ta, không bao giờ mất đi lý trí mà trở nên điên cuồng đến thế này!

Louis Thương Nghiêu đột ngột buông tay ra, thân thể cao lớn khẽ run lên, liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi lảo đảo ngã phịch xuống thảm trải sàn. Gương mặt hắn tràn ngập vẻ không dám tin, nhìn vào bàn tay to của mình, trời ạ…hắn đang làm cái gì? Hắn vừa rồi đã làm gì với Lạc Tranh?

Hành động này, cả đời hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình!

Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Lạc Tranh đang hôn mê, mạnh mẽ nhào tới, đẩy Liệt ra, ôm lấy Lạc Tranh sải bước rời khỏi phòng.

“Anh…” Liệt dường như cũng không phải chịu đau đớn quá nhiều. Dù sao, sức lực nam nữ vốn có sự khác biệt rất lớn. Tuy nói mấy roi này mạnh đến nỗi xé rách quần áo nhưng cũng không đến nỗi đau đớn không chịu được. Có thể nhận ra Louis Thương Nghiêu cũng không dùng hết sức. Nhưng dù sao Lạc Tranh cũng là phụ nữ, đương nhiên không thể chịu nổi.

Louis Thương Nghiêu lúc này đã chẳng còn quan tâm tới Liệt, không nói lời nào, đem Lạc Tranh ôm vào xe, trực tiếp cầm lái đưa nàng vào bệnh viện…

Liệt đứng trong bóng đêm nhìn theo xe cho đến khi khuất dạng, con chó nhỏ cũng đi theo ra ngoài, khe khẽ kêu lên mấy tiếng…