“Là cái này ạ…” Vi Như le lưỡi một cái, thẹn thùng cười khẽ.
Lạc Tranh cười lắc đầu, giơ tập tài liệu trong tay lên.
“A, em hiểu rồi!” Vi Như cũng là người thông minh, chỉ cần một chút nhắc nhở sẽ hiểu ngay mọi chuyện. Vội nhận lấy tập tài liệu từ tay Lạc Tranh, Vi Như nói, “Em lập tức đem tài liệu này photo thành nhiều bản chia cho mọi người. Đây là tài liệu cần dùng cho lúc ra toà, mọi người nhất định phải xem thật kỹ.”
Lạc Tranh gật đầu, nàng vẫn luôn thích cô bé trợ lý thông mình này.
Vi Như rời đi rồi, điện thoại di động của Lạc Tranh liền vang lên. Nhìn xem màn hình, nụ cười trên môi Lạc Tranh càng thêm tươi tắn, vội vàng bấm nút nhận cuộc gọi.
“Lưu Ly, sao gần đây không có chút tin tức nào của cậu? Không phải cậu đã nói sẽ tới Paris sao?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc, sau đó nhanh chóng nói vắn tắt mọi chuyện.
Nụ cười trên môi Lạc Tranh dần cứng lại, nghe xong những lời của cô bạn, nàng nghiêm túc hỏi, “Giờ cậu đang ở đâu?”
***
Trong khung cảnh vô cùng yên tĩnh tại một quán cà phê cách xa công ty, mùi cà phê thơm lừng nhẹ nhàng phiêu tán trong không khí khiến người ta có cảm giác mọi thứ tại nơi này đều thấm đẫm hương vị tinh khiết của nó.
Khi Lạc Tranh vội vàng chạy tới nơi này đã thấy Lưu Ly ngồi chờ ở một bàn cạnh cửa sổ. Thấy nàng bước vào, Lưu Ly liền giơ tay vẫy bạn.
Chờ người phục vụ đi khỏi, Lạc Tranh ngồi đối diện với Lưu Ly, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cô bạn, vội hỏi, “Lưu Ly, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy cậu nói qua điện thoại là đã bị bắt cóc. Sao lại có thể như thế?”
Khi nhận được cuộc gọi bất ngờ của Lưu Ly, lại thấy cô bạn nói bị bắt cóc một cách thần bí, tâm tình Lạc Tranh bất giác nhảy dựng lên.
Sắc mặt Lưu Ly có chút tái nhợt, nhưng xem ra cũng không bị tổn hại gì. Gặp Lạc Tranh rồi, Lưu Ly cũng không nói chuyện của mình mà khẽ kéo tay bạn, vội hỏi, “Tiểu Tranh, mình hỏi cậu, hiện giờ có phải cậu đang làm việc cho người đàn ông kia không?”
Trong lúc nhất thời, Lạc Tranh thực không hiểu “người đàn ông” mà Lưu Ly đang ám chỉ là ai.
Lưu Ly liền vội vàng giải thích, “Chính là người đàn ông trên người có mùi hoắc hương, tên anh ta là Louis Thương Nghiêu phải không?”
Lạc Tranh không nghĩ tới Lưu Ly lại đột nhiên nhắc tới hắn, có chút giật mình, khẽ gật đầu.
“Tiểu Tranh, mình hỏi cậu mấy vấn đề, cậu nhất định phải thành thật trả lời mình.” Lưu Ly nghiêm túc nhìn nàng.
Lạc Tranh thấy vẻ mặt của Lưu Ly đầy nghiêm trọng, gật đầu, “Cậu hỏi đi!”
“Được! Cậu có phải đang làm việc tại công ty của anh ta hay không? Hiện giờ cậu là luật sư cố vấn cho tập đoàn đó?” Lưu Ly lập tức đặt câu hỏi.
“Phải!” Lạc Tranh thành thật trả lời.
Lưu Ly giơ tay chống vào trán, xem ra, lời của em gái công chúa cũng đúng tới tám, chín phần rồi.
“Cậu sao vậy?” Lạc Tranh cảm thấy bộ dạng của Lưu Ly khá kỳ quái, trong khoảng thời gian vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Bao nhiêu nghi vấn không ngừng nảy sinh trong đầu nàng.
“Nói cách khác, người đàn ông đó thực sự là con cháu của gia tộc Louis?”
“Đúng vậy!” Lạc Tranh gật đầu, ít nhất hắn cũng chưa từng phủ nhận điều này trước mặt nàng.
Lưu Ly có chút cân nhắc rồi lên tiếng, “Tiểu Tranh, mình biết chuyện này đáng ra không nên hỏi, nhưng mình thật sự muốn biết, nơi cậu làm việc hiện giờ có phải là tập đoàn WORLD?” Nếu như Lưu Ly không nghe nhầm thì đích xác Sally đã nói như vậy.
Lạc Tranh cũng không trả lời ngay, suy nghĩ một hồi lâu mới khẽ gật đầu.
“Haizz…” Lưu Ly nặng nề thở một hơi dài, cả thân thể dường như rất mệt mỏi khẽ ngả về phía lưng ghế, “Xem ra, hết thảy đều là sự thật…”
Lạc Tranh đã sớm bị những lời của Lưu Ly khiến cho không hiểu ra sao. Nàng vội kéo tay cô bạn, cất tiếng hỏi, “Lưu Ly, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi? Cậu nói cho mình có được hay không?”
Lưu Ly nhìn nàng hồi lâu rồi bất ngờ hỏi tiếp, “Tiểu Tranh, vấn đề cuối cùng là, cậu có yêu Louis Thương Nghiêu hay không?”
Toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên. Câu hỏi cuối cùng của Lưu Ly khiến nàng nghẹn lời. Hồi lâu, nàng cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Lạc Tranh vốn là người luôn cẩn thận với tình cảm, đương nhiên không muốn đem tâm tư của mình bộc lộ ra ngoài.
“Lưu Ly, sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?” Nàng lại hỏi ngược lại cô bạn.
Lưu Ly có chút bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng nổi lên dự cảm không lành. Cô rất sợ Lạc Tranh thật sự yêu người đàn ông kia, trở thành người thứ ba trong cuộc tình đó.
“Tiểu Tranh, nếu như cậu yêu người đàn ông kia, vậy thì từ giờ phút này hãy chấm dứt tình yêu đó đi. Nếu như cậu không yêu thì vĩnh viễn đừng bao giờ yêu anh ta. Một khi cậu cùng người đàn ông đó quá kề cận hoặc có tình cảm không rõ ràng, người chịu thiệt sẽ chỉ là cậu.” Lưu Ly khẽ đưa ra lời cảnh báo.
Lạc Tranh giật mình nhìn sững cô bạn thân nhất.
“Mình đoán cậu không nhận được tin nhắn cuối cùng mình gửi cho cậu.” Lưu Ly uống một ngụm cà phê.
“Tin nhắn cuối?” Lạc Tranh lấy di động ra, mở lại mục tin nhắn, tìm lại tin nhắn gần nhất của Lưu Ly rồi chìa điện thoại trước mặt bạn, “Là tin này sao?”
Lưu Ly nhìn lướt qua, lắc đầu, “Không phải, sau đó mình còn gửi một tin nhắn nữa cho cậu.”
“Cái gì? Mình không hề nhận được.” Lạc Tranh thực sự ngạc nhiên.
“Không phải là cậu không nhận được mà cậu chỉ không xem được mà thôi. Mình đoán Louis Thương Nghiêu đã đọc được tin nhắn đó.” Có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì Lưu Ly cũng dám khẳng định chuyện này là do hắn làm.
Lạc Tranh ngược lại càng nghe càng hồ đồ, “Chuyện này có liên quan gì tới anh ta chứ?”
“Đương nhiên có liên quan. Tin nhắn cuối đó mình báo cho cậu biết thời gian mình tới Paris. Kết quả vừa tới nơi, mình liền bị người ta bắt cóc. Sau khi phân tích kỹ lưỡng mình khẳng định Louis Thương Nghiêu đứng sau mọi chuyện. Bởi vì hắn ta sợ mình nói ra những chuyện bất lợi cho hắn.”
Lưu Ly tức giận đến nghiến chặt hàm răng, bàn tay cũng siết lại.
Lạc Tranh nghe xong, tâm tình dường như bị một khối đá lớn hung dữ đập vào, hồi lâu sau mới có phản ứng, “Ý cậu là, Louis Thương Nghiêu bắt cóc cậu?”
“Đúng vậy!”
“Mục đích của anh ta là gì? Tại sao anh ta lại sợ cậu nói ra những chuyện bất lợi với bản thân cơ chứ? Cậu biết chuyện gì không có lợi với anh ta sao?” Lạc Tranh đầy lý trí hỏi lại.
Lưu Ly khẽ
vươn người về phía trước, nhìn Lạc Tranh, “Mình vẫn chưa nói với cậu gần đây mình bận rộn chuyện gì. Trước đây không lâu, mình tiếp nhận một bệnh nhân. Đây là một bệnh nhân rất đặc biệt, là công chúa Monaco.”
“Ừ!” Lạc Tranh lắng nghe cực kỳ nghiêm túc. Nàng biết rõ Lưu Ly vẫn thường điều chế hương liệu cho các gia đình hoàng gia, lần này nhận giúp cho một vị công chúa mang bệnh cũng là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên.
Lưu Ly hiểu được tâm tư của nàng, tiếp tục nói, “Vị công chúa này tên là Deneuve, là công chúa được hoàng gia Monaco sủng ái nhất. Lúc mới đầu, vị công chúa này cũng khiến mình nảy sinh lòng hiểu kỳ. Nhưng khi tận mắt thấy bức tranh cô ấy vẽ mình mới biết thân phận của cô ấy không hề đơn giản.”
“Bức tranh? Bức tranh gì cơ?”
“Công chúa vẽ bức tranh về một người đàn ông, sau đó cô ấy nói cho mình biết đó là vị hôn phu của cô ấy. Bọn họ đã đính hôn bốn năm nay rồi.” Lưu Ly nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi, “Cậu thông minh như vậy, nên biết mình muốn nói điều gì. Cậu cũng nên biết, vị hôn phu của công chúa rốt cuộc là ai?”
***
Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực như bị một tảng đá lớn đè ép xuống. Buổi sáng ngọt ngào cùng niềm vui vừa mới nhen lên đã bị tin tức mà Lưu Ly mang đến đập tan thành mây khói. Tin tức đáng sợ này thực sự quá khủng khϊếp khiến cho nàng không kịp suy nghĩ để tìm cách tránh né mà chỉ có thể bị động đón nhận nó…
Suốt một thời gian dài, vấn đề nàng vẫn luôn trốn tránh rốt cục cũng phải đối mặt. Thực lòng mà nói, nàng rất không muốn đối mặt với chuyện này. Nếu có thể, nàng tình nguyện làm một con ốc sên. Thậm chí, nàng từng có ý nghĩ rằng thật may mắn vì hắn chưa từng đề cập đến vị hôn thê nào đó trước mặt nàng khiến cho nàng bắt đầu hoài nghi liệu trên đời này có vị hôn thê đó hay không nữa.
Nếu như vị hôn thê đó thực sự tồn tại, vậy tại sao hằng đêm hắn đều trở lại biệt thự với nàng? Nếu như hắn có vị hôn thê, chẳng phải hắn sẽ rất bận rộn chuẩn bị hôn lễ hay sao?
Nhưng mà, nàng chẳng hề thấy có chuyện gì phát sinh cả.
Nhưng hôm nay, điều khiến nàng thấy buồn cười nhất là, chuyện này lại do người bạn tốt nhất của nàng chính miệng nói ra.
Sắc mặt Lạc Tranh dần trở nên tái nhợt, nàng cảm thấy từng đầu ngón tay bắt đầu trở nên lạnh cóng. Nàng cũng không trả lời câu hỏi của Lưu Ly mà chỉ thấy hai bên tai vang lên tiếng ong ong, không thể nghe nổi tiếng nói chuyện của mọi người trong quán nhưng từng lời mà hắn nói đêm qua lại cứ văng vẳng dội lại bên tai nàng, từng câu từng chữ cực kỳ rõ ràng…
Em yêu tôi, yêu tôi…
Hắn thật sự có vị hôn thê như vậy sao? Nếu như có, vì sao hắn còn muốn nàng hết lần này tới lần khác chìm đắm trong sự dịu dàng của hắn?
Trong tim bất chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh đến cực điểm. Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm thấy như tim mình ngừng đập, đầu óc cũng trở nên trống rỗng. Một lúc lâu sau, Lạc Tranh chợt cảm thấy lòng bàn tay có chút ấm áp, vô thức ngẩng đầu lên liền thấy Lưu Ly đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy bi thương. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện
“Tiểu Tranh, cậu biết người đó là ai đúng không?” Lưu Ly khẽ than một tiếng, “Huân hương sư có thể được tham gia trị liệu cho vương thất chẳng có mấy người. Xét theo năng lực của Louis Thương Nghiêu, nếu anh ta muốn điều tra thì rất nhanh sẽ có kết quả. Mình đang nghĩ, có lẽ anh ta đã đọc được tin nhắn của mình trước cho nên mới bắt đầu nghi ngờ. Nhân cơ hội mình tới Paris liền sai người bắt mình giam lỏng, mục đích chính là khiến mình không thể gặp được cậu.”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy tất cả sức lực còn lại của mình đã bị những lời này rút đi hết sạch, ngay cả sống lưng cũng cảm thấy vô lực. Mặc dù đang nắm tay Lưu Ly nhưng nàng vẫn cảm thấy từng đầu ngón tay vẫn cứng đờ như trước.
“Mình thật sự không hiểu, nếu thật sự là anh ta, vậy tại sao lại nửa chừng đã thả cậu ra. Không phải giờ này cậu đã gặp được mình rồi sao?”
Thanh âm của Lạc Tranh nghe qua thì rất nhẹ nhàng nhưng sắc mặt nàng thì lại tái nhợt tới cực điểm. Có lẽ chỉ có nàng mới biết, thanh âm này là chút khí lực cuối cùng còn lại trong nàng mà thôi.
Lưu Ly cũng cảm thấy khó hiểu không kém, “Đó cũng là điểm mà mình nghĩ mãi không ra. Nhưng cho dù thế nào đi nữa thì Louis Thương Nghiêu vẫn cứ là vị hôn phu của công chúa Deneuve. Hai nhà bọn họ đều thuộc dòng dõi vương thất, nhất định sẽ sớm cử hành hôn lễ. Hơn nữa cũng có thể dễ dàng nhận ra Deneuve đối với gia tộc Louis có hiểu biết không ít, mà Louis Thương Nghiêu cũng rất quan tâm tới bệnh tình của vị công chúa này. Mọi đồ dùng ở chỗ cô ấy đều là thứ tốt nhất, mà quan trọng hơn cả là mọi chuyện liên quan đến công chúa đều do Louis Thương Nghiêu quyết định.”
Nghe xong, trong lòng Lạc Tranh lại dâng lên một cảm giác lo lắng. Nàng chưa bao giờ được biết thì ra tại nơi này vẫn có một người phụ nữ khiến hắn quan tâm như vậy. Mà hắn, lại chưa từng có bất kỳ biểu hiện gì trước mặt nàng….Chuyện này, quả thực quá đáng sợ.
“Vị công chúa kia…bị bệnh gì vậy?” Lạc Tranh khó khăn lắm mới thốt nên lời.
“Suy tim!”
“Cái gì?” Lạc Tranh thực sự quá bất ngờ khi nghe tin này. Nàng không hề nghĩ tới bệnh tình của vị công chúa kia lại nghiêm trọng đến vậy. Nàng vốn nghĩ đó chỉ là chứng bệnh nhẹ mà thôi, bởi rất nhiều người trong dòng dõi vương thất đều hay bị như vậy chứ không ngờ lại tới mức này.
“Hai năm qua bệnh đã thuyên giảm khá nhiều rồi, tình hình cũng được cải thiện đáng kể. Mình nghe nói, hôn lễ của bọn họ đã định ngày rồi. Có lẽ vì vậy mới khiến bệnh tình của công chúa có chuyển biến tốt như vậy.” Lưu Ly khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói.
Ngày cưới đang đến rất gần…
Mấy từ này giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim Lạc Tranh. Bàn tay nhỏ bé của nàng vô thức nắm chặt lại, không phải bởi vì tức giận mà bởi vì chỉ có làm vậy nàng mới cảm thấy bớt đau đớn một chút.
“Vậy thì tốt rồi…” Giọng nói của Lạc Tranh đột nhiên trở nên rất vui vẻ, khẽ chớp đôi mắt cố gắng ổn định lại tâm tình, “Mình biết có rất nhiều người bệnh đều không thể tự vượt qua căn bệnh của chính mình. Hiện giờ y học phát triển như vậy, bọn họ lại là gia đình hoàng tộc, sao có thể dễ dàng để chuyện không may xảy ra với mình chứ. Ở Trung Quốc cũng có tục xung hỷ mà. Xem ra, người nước ngoài cũng học hỏi được không ít….”
Rốt cục Lạc Tranh cũng không nói nổi nữa, thanh âm càng lúc càng trở nên nghẹn ngào mà trái tim nàng, sao mà đau đến thế…
Lưu Ly nhìn Lạc Tranh mà cũng thấy đau lòng. Là bạn tốt của nàng nhiều năm nên Lưu Ly hiểu rất rõ lúc nàng tỉnh táo cùng bình thản như vậy là đang che dấu tâm trạng thế nào. Tâm trạng của Lưu Ly cũng trở nên đau đớn. Cô rất hiểu tính tình của Lạc Tranh. Một người mạnh mẽ như nàng sao có thể dễ dàng thừa nhận tâm tư của mình như vậy. Là bạn tốt của nàng, sao Lưu Ly lại cam lòng cưỡng bách nàng phải chấp nhận sự thật này đây?”
“Cậu không sao chứ?” Lưu Ly khẽ siết tay Lạc Tranh, lo lắng hỏi.
Thực ra còn có một số chuyện mà Lưu Ly vẫn chưa nói ra, đó chính là những lời của Sally. Lúc đầu, cô rất muốn đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Lạc Tranh như vậy, cô biết Sally không hề nói dối. Lạc Tranh thật sự cùng người đàn ông kia dây dưa tình cảm không rõ ràng. Như vậy xem ra chuyện hai người bọn họ cùng chung sống cũng là chuyện có thật. Có thể nhận ra người đàn ông kia rất bá đạo. Cho dù Lạc Tranh muốn trốn tránh cũng khó có thể thoát khỏi sự bao dưỡng của hắn.
Lạc Tranh miễn cưỡng nở nụ cười, “Không sao đâu, mình có thể có chuyện gì chứ. Lưu Ly, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, mình thật sự…không có chuyện gì.”
Nét lo lắng trên gương mặt Lưu Ly càng nghiêm trọng hơn, suy nghĩ một hồi liền lên tiếng.
“Tiểu Tranh, mình sẽ ở lại Paris một thời gian nữa. Cậu có muốn dọn tới ở cùng mình không?”
Lạc Tranh biết có một số chuyện không thể gạt được Lưu Ly, nhẹ nhàng nở nụ cười khổ, “Lưu Ly, có một số chuyện người trong cuộc phải tự mình giải quyết mới được, không phải sao?”
Một câu nói này đã thừa nhận nàng cùng Louis Thương Nghiêu đang cùng chung sống. Mà chuyện này, Lạc Tranh cũng không định nói dối Lưu Ly làm gì.
Lưu Ly cũng hiểu đạo lý này, gật đầu, lấy giấy bút viết ra mấy dòng địa chỉ.
“Tiểu Tranh, đây là địa chỉ của mình tại Paris. Nếu như có chuyện gì nhất định phải tới tìm mình, không được một mình chịu đau khổ.”
Nói đến đây, Lưu Ly nhìn Lạc Tranh nhấn mạnh thêm một câu, “Cậu phải nhớ kỹ, cho dù cả thế giới này phản bội cậu, vẫn còn có người bạn tốt này luôn ở bên cậu.”
Lạc Tranh cố nén cảm giác chua xót nơi chóp mũi cùng hàng lệ đang chực trào ra, kiên cường nở nụ cười, “Lưu Ly, mình biết mà. Cậu yên tâm đi. Nếu như có một ngày mình thực sự gặp chuyện uỷ khuất, mình sẽ tới làm phiền cậu.”
Lưu Ly cũng cười, nhưng là nụ cười khổ bởi vì cô nhận ra nụ cười của Lạc Tranh là nhằm che dấu nỗi bi thương trong lòng…