Editor: Tứ Phương Team
Trong đêm tối khi trăng đã lên cao, Tô Hi lặng lẽ mài dao.
Lần trước nàng mài dao là vì muốn chém một con thỏ ăn vụng rau diếp của nàng, lần này nàng mài dao cũng là vì con thỏ kia, nhưng không phải vì hắn ăn vụng rau diếp, mà là vì hắn, hắn thế nhưng… Ân… Khụ khụ khụ, hắn thế nhưng không ham muốn thân thể của nàng!
Hơn một tháng trước, sau khi con thỏ kia chơi hư thân thể của nàng, liền không hề cố kỵ, tùy thời tùy chỗ quấn lấy nàng trao đổi không thôi, cùng nàng trải qua cuộc sống sinh hoạt vui sướиɠ lại sa đọa. Nào biết cũng không lâu sau, con thỏ kia đột nhiên không thượng nàng nữa, mặc dù mỗi buổi tối đi ngủ vẫn sẽ ôm nhau, nhưng động tác của hắn lại an phận giống như một con thỏ thật sự. Mỗi khi nàng kiềm chế không được ở trong l*иg ngực hắn cọ tới cọ lui, Phổ Tư sẽ có chút hoảng loạn đẩy nàng ra, toàn thân cứng đờ lăn đến bên mép giường làm bộ giả vờ ngủ.
Thẳng đến ngày hôm qua, nàng rốt cuộc nhịn không được hạ gục hắn quyết định cường bạo, nào ngờ hắn lại dùng lỗ tai che khuất đôi mắt, che miệng thà chết không từ, rõ ràng hạ thân tiểu Thỏ Thỏ đều đã cứng rắn kích động nhảy lên, hắn còn liều mạng kẹp chân không cho nàng thực hiện được ý đồ, bị hắn làm như vậy, Tô Hi đầy bụng dục hỏa cũng bị tưới tắt, không thú vị xoay người xuống giường, sau đó không tự nhiên ở trên giường ngủ mất.
Mặc dù đã mơ màng ngủ nhưng nàng mơ hồ cảm giác được Phổ Tư lại lăn trở về bên người nàng, thật cẩn thận mà ôm lấy nàng, làm ấm thân thể nàng, nhưng mà tâm nàng đã lạnh thấu xương, làm như thế nào cũng không ấm lại.
Lúc trước chơi hư thân thể nàng, khiến nàng ở phương diện tìиɧ ɖu͙© trở nên đói khát chính là hắn, hiện tại không muốn chạm vào nàng, không muốn thỏa mãn nàng cũng là hắn. Nói cái gì mà đem tâm cho nàng, muốn nàng về sau không phải chịu người khác bài bố, căn bản là nói suông chứ không làm, cho dù nàng có một viên phù thủy chi tâm, còn không phải vẫn bị hắn trừng phạt ở trên bàn cơm, tùy ý để hắn bừa bãi đùa bỡn hưởng dụng đó sao, hắn muốn khi nào thượng liền thượng, chẳng phân biệt thời gian địa điểm, nàng đều không thể chống cự, chờ đến hắn phiền chán không muốn chạm vào nàng, ngay cả cứng rắn cường bạo cũng không muốn cho nàng.
“Không phải là yêu con thỏ khác, nên vì nó thủ thân như ngọc?”
Tô Hi lộ ra nụ cười lạnh, cầm lấy dao nhỏ ở dưới ánh đèn mơ hồ lấp lánh chói mắt: “Nếu như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi cả đời thủ thân như ngọc!”
“Tô Hi, ta mang thịt trở về rồi, ngay lập tức có thể ăn rồi!”
Lúc này bên ngoài xuất hiện thanh âm quen thuộc, Tô Hi cảm thấy đau thương cầm con dao nhỏ, rón ra rón rén tránh ở cạnh cửa, chờ con thỏ thay lòng đổi dạ kia vừa tiến đến liền cho hắn một kích.
Vì thế đang lúc cửa gỗ kẽo kẹt phòng bếp bị đẩy ra, khi tai thỏ quen thuộc từ khe cửa tiến vào, Tô Hi lập tức cầm theo con dao nhỏ lao tới hô lớn: “Thiến ngươi! Con thỏ phóng túng!”
Chẳng qua nàng lao tới quá nhanh, Phổ Tư phản ứng lại càng nhanh hơn, đang lúc hắn bị dọa đến mức phải nhảy lui ra đằng sau, Tô Hi cũng mất đi cân bằng lao phía trước, cả người thẳng tắp ngã xuống.
“A! Tô Hi cẩn thận!”
Vốn dĩ vừa thối lui đến chỗ an toàn, Phổ Tư lập tức đi phía trước, trước khi Tô Hi tiếp đất đã ôm nàng vào trong lòng ngực, nhưng trong tình huống khẩn cấp, thân thể hắn cũng hung hăng mà đυ.ng vào góc bàn, chạm vào một tiếng, ôm nàng té ngã trên mặt đất.
Vốn dĩ Phổ Tư là một con thỏ có động tác rất linh hoạt, nếu không phải bởi vì Tô Hi, hắn sao có thể chật vật té ngã trên mặt đất như vậy, nhưng mặc dù trong loại tình huống này, hắn vẫn như cũ gắt gao bảo vệ Tô Hi, một chút cũng không làm nàng va chạm với những thứ xung quanh.
Tô Hi hoảng hốt định đè ở trên người hắn, nhìn cách đó không xa con dao nhỏ cắm nghiêng trên mặt đất, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, ủy khuất mắng: “Ngươi ngay cả chạm cũng không muốn chạm vào ta, cần gì phải giả mù giả mưa như vậy!”
“Sao nhân gia lại không muốn chạm vào Tô Hi?” Phổ Tư gắt gao ôm lấy nàng ngồi dậy, dùng cằm cọ nàng, phát ra âm thanh rầu rĩ nói: “Hiện tại Thỏ Thỏ đang ôm Tô Hi đấy thôi!”
“Đừng giả bộ hồ đồ! Mấy ngày nay ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi đều không…” Nàng nói tới đây đột nhiên hai má nóng lên, làm sao cũng nói không được, Phổ Tư cúi đầu nhìn thấy bộ dáng e lệ của nàng, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, rồi sau đó bất an xoa xoa lỗ tai, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Tô Hi giống như mang thai, thỏ thỏ không dám…”
“Ta mang thai?”
“Thỏ thỏ cũng không chắc chắn, nhưng mùi vị của Tô Hi thay đổi.” Phổ Tư phe phẩy cái mũi, thật cẩn thận mà cọ cọ trên người nàng, chần chờ một chút mới hồng lỗ tai nói: “Như hơi thở của mẹ thỏ thỏ đang mang thai, nhân gia sợ chính mình lộng hư Tô Hi, tổn thương đến đứa bé, cho nên mới không dám đυ.ng vào Tô Hi.”
“Sao ngươi không nói sớm?”
“Mùi vị của Tô Hi mấy ngày nay mới thay đổi, nhân gia không có kinh nghiệm cũng không dám xác định, lúc trước Tô Hi muốn đứa bé, nhỡ hiểu lầm không phải làm Tô Hi mừng hụt sao? Hơn nữa thỏ thỏ mang thai có phải hẳn là giống như con người, muốn kết hôn hay không, nhưng thỏ thỏ tìm như thế nào cũng không tìm thấy nhẫn cưới vừa lòng để tặng Tô Hi, thỏ thỏ rất buồn rầu…”
“Ngươi nói sớm một chút ta sẽ không suy nghĩ lung tung, hại ta cho rằng ngươi thay lòng đổi dạ, mài dao muốn thiến ngươi.” Một trận mừng nảy lên trong lòng Tô Hi, nàng đánh gãy lời lải nhải của hắn, lại không cố kỵ rúc vào trong l*иg ngực hắn, cảm thấy mỹ mãn nói.
Biết cảm xúc của nàng đã ổn định, Phổ Tư nhanh chóng bế nàng lên, sau khi đặt nàng trên ghế, lại nỗ lực thu xếp bữa tối, tránh cho nàng đang mang thai còn đói bụng.
Chẳng qua Tô Hi vừa mới ngồi ổn định không bao lâu, khi cầm lấy thìa đang muốn uống canh, đột nhiên lại có chút nghi vấn nói: “Không đúng, lúc trước ngươi có phù thủy chi tâm, hiện tại phù thủy chi tâm ở trên người ta, cho tới nay ma lực chúng ta đều chênh lệch lớn như thế, sao có thể dễ dàng mang thai như vậy.”
“Hiện tại Tô Hi mới là đại phù thủy, nhưng mà thỏ thỏ vẫn luôn là đại pháp sư!”
“Phốc!”
Phổ Tư nói làm Tô Hi không hề giữ được hình tượng mà phun canh vừa mới uống trong miệng ra, cố tình vẻ mặt hắn còn vô tội tiếp tục nói: “Tô Hi đã gặp qua bộ dáng đại pháp sư của nhân gia, ở cái yến hội vương cung mà vương tử chán ghét kia tổ chức, ngày đó ta nhìn Tô Hi, nàng còn nhanh chóng né tránh ta, hại tâm tình nhân gia đặc biệt buồn bực.”
Tô Hi nghĩ đến vị đại pháp sư thần bí bộ dạng cao ngạo lãnh đạm kia, lại nhìn con thỏ vô tội đang cụp lỗ tai trước mắt mình, cảm thấy không chỉ là thân thể của nàng, mà còn có toàn bộ thế giới xung quanh như đang bị phá hư.
Nhìn đến bộ dáng khϊếp sợ giương miệng chỉ vào hắn của nàng, thỏ thỏ hảo tâm giúp nàng buông tay xuống, ôn nhu vuốt ve mặt Tô Hi, làm nàng thu hồi cằm, ra vẻ đứng đắn tiếp tục nói: “Thỏ thỏ sống một ngàn năm, sao có thể ngu ngốc như vậy, tu luyện thành một cái đại pháp sư cũng không quá khó đi?”
“...... Một, một ngàn năm?”
Lúc đầu nàng còn cho rằng chính mình là cùng một con thỏ đáng yêu trẻ trung giao phối, nhưng sau khi biết hắn có phù thủy chi tâm nàng dần từ bỏ ý tưởng này, nàng chỉ nghĩ hắn có thể đã mấy trăm tuổi, nào biết con thỏ này đã sống một ngàn tuổi a một ngàn tuổi, căn bản là lão thỏ tinh!
Giống như nhìn ra suy nghĩ của Tô Hi, Phổ Tư bĩu môi, rũ lỗ tai lẩm bẩm nói: “Chính là biết Tô Hi sẽ ghét bỏ nhân gia già nên mới không muốn nói.”
A ...... Trời ạ, nàng lại bị một con thỏ già không đứng đắn thượng, còn hoài hài tử của hắn. Lúc này Tô Hi cảm giác sâu sắc nhân sinh mình trở nên thật đen tối, nhưng so với tuổi tác, làm Tô Hi đả kích lớn hơn nữa là dáng vẻ bên ngoài của hắn.
“Ngươi sống một ngàn năm lại còn trẻ như vậy, sau này ta hoa tàn bại liễu đi ngươi vẫn còn đang thanh xuân trai tráng sao?”
Phổ Tư lắc lắc đầu, khẩu khí nghiêm túc khó được nói: “Là do có được phù thủy chi tâm, bởi vì tuổi thọ nhân loại hạn chế, cũng rất khó sống đến một ngàn năm. Ta có thể sống lâu như vậy là bởi vì tìm pháp chú đặc thù, hạn chế ma pháp phát tán, hơn nữa phù thủy chi tâm đã biến hóa khiến cho thân thể này phù hợp với nó, vượt qua khả năng cho phép.
Chỉ cần ta lấy bộ dáng này xuất hiện, trừ phi trả lại phù thủy chi tâm, bằng không tuyệt đại đa số ma lực, bao hàm cả sức mạnh của phù thủy chi tâm đều sẽ bị giam cầm, chỉ như vậy mới có thể bảo vệ trái tim kia, không cho trái tim kia bị suy kiệt.
Mà hình tượng đại pháp sư kia là hình tượng sau khi hóa người của ma pháp cấm kỵ, không xuất hiện lỗ tai và cái đuôi ở trước mặt người khác sẽ không có phiền toái, cũng có thể tự do sử dụng và tu luyện được ma lực.”
Nói tới đây, Phổ Tư ôn nhu mà nắm lấy tay nàng nói: “Lúc ấy pháp chú khắc chế ma lực là có điều kiện, chỉ cần trả lại nữ vu chi tâm, ta là có thể cùng ngươi cùng nhau chậm rãi già đi.”
Phổ Tư nói làm trong lòng Tô Hi mềm nhũn: “Đồ ngốc, nếu không trả lại ta không phải ngươi có thể tiếp tục sống thêm một ngàn năm, tại sao lại muốn trả ta.”
“Cô đơn sống mấy ngàn năm không có ý nghĩa gì.” Phổ Tư thản nhiên nói: “Hơn nữa ta vốn dĩ chính là con thỏ, mong muốn rất đơn giản, chỉ là muốn trả trái tim kia cho chủ nhân nguyên bản của nó. Cuộc sống vĩnh hằng đối với ta mà nói là gánh nặng, bởi vậy loại điều kiện này mới có thể hợp thành khi pháp chú thành lập, cần phải trả một cái giá đắt.”
Tô Hi thở dài, không biết nên nói hắn quá mức thông minh hay là quá mức ngu xuẩn, nàng nghĩ nghĩ, nhịn không được lại hỏi: “Lúc trước ngươi dùng cấm kỵ ma pháp hóa người phải trả giá gì vậy?”
Phổ Tư đột nhiên trầm mặc, dùng cặp mắt đỏ kia nhìn nàng, cầm đầu ngón tay nàng lên giữ ở bên môi hắn hồi lâu, rũ xuống lông mi màu ngân bạch, che đậy cặp mắt cấm kỵ màu đỏ kia của hắn nói nhỏ: “Không thể nói.”
Tô Hi sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã hiểu ra cái gì, nhưng cái ý nghĩ kia cũng chỉ loáng thoáng không rõ ràng, đang lúc nàng mê mang, hắn lại mở miệng.
“Không thể nói.” Phổ Tư mở ra bàn tay nàng ra, ở mặt trên đó một lần lại một lần vẽ hình trái tim, thở dài nói: “Khi đó ta không cảm thấy cái này là cái trả giá gì to lớn, bất quá đại giới ma pháp cấm kỵ thật đúng là không phải nói giỡn.”
Tô Hi đột nhiên bật cười, trở tay bắt được ngón tay thon dài đang ở lòng bàn tay nàng thể hiện tình yêu, nghiêm túc hôn môi gặm cắn, dường như muốn trấn an hắn, bất quá lúc nàng cố ý liếʍ mυ'ŧ đầu ngón tay hắn, khi phấn môi liếʍ mυ'ŧ ngón tay, tai Phổ Tư đột nhiên đỏ lên, giãy giụa rút ngón tay ra.
Tô Hi liếʍ liếʍ môi, rất là đắc ý mà nhìn hắn, Phổ Tư chuyển lỗ tai, nắm lá cây lên trên bàn nhai nhai, lại bắt đầu liều mạng uống nước muốn bình tĩnh lại, bởi vì sợ tổn thương đến Tô Hi đang mang thai, mấy ngày nay hắn nhẫn thật sự rất vất vả, bị nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, thiếu chút nữa lại muốn nhào lên thân lại liếʍ nàng lại, tiến hành động tác giao phối.
Tô Hi nhìn đến bộ dáng cam chịu khó được của hắn, rốt cuộc có chút hết tức giận, sau khi cơm nước xong, cùng hắn lại khôi phục ngọt ngào như trước, tay nắm tay muốn đến trong rừng rậm tản bộ.
Chỉ là hôm nay khi đi tản bộ, bên ngoài rừng rậm mơ hồ có ngọn đèn dầu đong đưa cùng tiếng gọi ầm ĩ, phảng phất đang có người đang tìm cái gì, Tô Hi nghi hoặc hỏi Phổ Tư bên ngoài phát sinh cái gì, Phổ Tư chỉ là dựng lỗ tai lắc lắc đầu, sau đó bế nàng lên nhanh chóng trở về nhà.
Tô Hi cho rằng bên ngoài có cái gì nguy hiểm, ngoan ngoãn ôm cổ hắn, tùy ý hắn ôm trở về phòng trên đỉnh tháp nghỉ ngơi. Bất quá không biết có phải bởi vì biết mình có khả năng mang thai hay không, hay do đêm nay nghe được quá nhiều sự tình làm nàng cười sặc sụa, ban đêm, nàng mơ thấy một giấc mơ rối loạn.
Trong mơ sau khi nàng có được phù thủy chi tâm, cho rằng bản thân hoàn toàn mất đi Phổ Tư, bởi vì quá mức tuyệt vọng hơn nữa lại mang tâm thái trả thù, đáp ứng lời cầu hôn của Tắc Đỗ Văn, không bao lâu sau, Tắc Đỗ Văn lại dẫn nàng đến giới thiệu với vị đại pháp sư gặp qua ở tiệc tối kia, cũng chính là Phổ Tư.
Phổ Tư lợi dụng sức mạnh của đại pháp sư, giúp đỡ cho Tắc Đỗ Văn vềmặt chính trị thượng rất lớn, sau đó hoàn toàn đạt được tín nhiệm của Tắc Đỗ Văn. Ở trong mơ, nàng cũng không biết thân phận thật sự của Phổ Tư, lại bởi vì hai người có vẻ bên ngoài cùng cử chỉ ôn nhu gần giống nhau, không tự chủ được đã bị hắn hấp dẫn.
Trước khi nàng cùng Tắc Đỗ Văn cử hành hôn lễ, vị đại pháp sư này câu dẫn nàng, nàng hận Tắc Đỗ Văn lại quên không được Phổ Tư, càng không có kháng cự được sự dụ hoặc của hắn, vì thế dưới tình huống hai chân dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn, gả cho Tắc Đỗ Văn.
Kế tiếp sự tình liền trở nên hỗn loạn, Phổ Tư dạy nàng dùng ma pháp lừa gạt Tắc Đỗ Văn, làm Tắc Đỗ Văn sinh ra ảo giác, cho rằng ở đêm tân hôn nàng vẫn là xử nữ, thậm chí hiểu lầm bản thân cùng nàng hàng đêm khoái hoạt, nhưng trên thực tế từ trước tới nay nàng chưa từng phát sinh qua quan hệ với Tắc Đỗ Văn, thậm chí trước còn ở trong lúc Tắc Đỗ Văn hôn mê, không ngừng điên cuồng giao hoan cùng Phổ Tư, nhấm nháp loại vui sướиɠ cấm kỵ này.
Dưới sự trợ giúp Phổ Tư, Tắc Đỗ Văn bước lên ngai vàng, không bao lâu nàng cũng mang thai, song hỷ lâm môn làm Tắc Đỗ Văn cực kì cao hứng, nhưng lúc hài tử sinh ra, khi Tắc Đỗ Văn nhìn thấy cặp mắt cấm kỵ chi hồng của đứa bé, hắn rốt cuộc lĩnh ngộ ra, cầm lấy kiếm, dường như phát cuồng muốn chém đứa trẻ thành hai nửa.
Mới vừa sinh xong nguyên khí của nàng bị tổn thương, căn bản không có sức lực sử dụng ma pháp, chỉ có thể ôm hài tử liều mạng chạy trốn, ở một khắc cuối cùng, Phổ Tư vọt tiến vào gϊếŧ chết Tắc Đỗ Văn, vì thế quyền lợi của vị đại pháp sư đã có thể chỉ tay che trời trở thành Nhϊếp Chính Vương, đương nhiên sau đó đã đưa hài tử của hai người lên ngai vàng.
Sự tình diễn biến đến tình trạng này, Tô Hi nghĩ rằng Phổ Tư chỉ là vì quyền lực mà tiếp cận nàng, đối mặt với sự tàn nhẫn sát phạt, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn của hắn, cùng với bản thân mình không hề có đạo đức giới hạn mà sa đọa, nàng rốt cuộc tỉnh táo lại, muốn cắt đứt quan hệ với Phổ Tư, nhưng Phổ Tư lại không muốn buông tha nàng, lấy an nguy của đứa bé ra uy hϊếp, vây nàng ở trong cung điện hoa lệ, bắt nàng thần phục ở dưới thân hắn, hoàn toàn trở thành vật độc chiếm của hắn.