Editor: Tứ Phương Team
Trong nháy mắt, Tô Hi rất muốn ôm lấy hắn, nói cho hắn biết bây giờ người nàng yêu không phải Tắc Đỗ Văn, nhưng nghĩ đến việc hắn không muốn nói yêu nàng, nhưng lại muốn nàng yêu hắn, liền đè nén sóng gió mãnh liệt trong lòng xuống, hạ quyết tâm nói: “Viên phù thủy chi tâm kia là Ngải Lâm cho ngươi? Ngươi nghĩ rằng ta là nàng, nên mới có thể xuất hiện trước mặt ta, ngoài ra không còn lý do nào khiến ngươi quấn quýt với ta, rồi đối xử tốt với ta như vậy.”
Lý Phổ Tư ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói một lời, Tô Hi tiếp tục nói: “Ngươi và Tắc Đỗ Văn đều cho rằng ta là Ngải Lâm, nhưng thật ra ta không phải, ta chỉ có được ký ức của nàng, trừ việc đó ra, chúng ta không có gì giống nhau hết.
Lý Phổ Tư, ta biết ngươi rất biết ơn Ngải Lâm đã biến ngươi thành người, nhưng ngươi không cần phải báo ân với ta, ta không phải là Ngải Lâm, không cần ngươi trả giá nhiều như vậy.
“Nhân gia cam tâm tình nguyện.”
“Nhưng ta không muốn.”
Tô Hi lập tức trả lời: “Lúc trước bởi vì Tắc Đỗ Văn nên ta mới nhốt mình vào trong tháp, là ngươi dẫn ta ra ngoài, nhưng hiện tại ta lại bị Tắc Đỗ Văn nhốt vào, ta muốn tự mình tìm cách thoát ra ngoài. Sớm hay muộn ngươi cũng phải rời đi, cuối cùng ta sẽ chỉ còn lại một mình, ngươi đối tốt với ta, đến lúc đó chỉ làm ta càng đau khổ mà thôi.”
“Ta sẽ không rời xa Tô Hi.”
Phổ Tư nắm tay nàng lên bắt đầu liếʍ hôn, Tô Hi lại đẩy hắn ra: “Phổ Tư, ta không cần ân tình của ngươi, ta cũng không muốn lợi dụng tình cảm của người khác để bù đắp cho bản thân, càng không muốn nhận sự an bài của người khác, nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, hãy đi tìm ma trượng tới đây, những chuyện khác ngươi không cần lo, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi lại xuất hiện ở trước mặt ta.”
Khẩu khí Tô Hi nghiêm khắc, làm Phổ Tư vốn dĩ dịu ngoan dần trở nên cuồng bạo, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên ôm lấy nàng, ném nàng lên giường, liều mạng liếʍ gặm nàng. Tô Hi không giãy giụa, chỉ là lạnh lùng nói: “Ngươi cũng muốn cưỡng ép ta sao? Cũng giống như Tắc Đỗ Văn cưỡng ép ta, các ngươi cho rằng như vậy là tốt với ta, một bên tình nguyện bức ta tiếp thu. Cũng tốt, ta không chống cự được quyền thế của hắn, cũng không có sức lực để chống lại ngươi, muốn làm gì thì tùy ngươi.”
“Tô Hi… Đừng bảo ta rời đi, xin ngươi.”
Cảm giác được mình mất khống chế, Phổ Tư buông nàng ra, ngoan ngoãn ghé vào mép giường, trong giọng nói mang theo cầu xin, Tô Hi thở dài mềm giọng nói: “Cảnh giới trong vương cung rất nghiêm, ngươi nhanh chóng rời đi, về ma trượng bản thân ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp, cuối cùng, ta hy vọng ngươi rời đi bình an.”
Nói xong những lời này, Tô Hi không muốn mở miệng nữa, hai người trầm mặc hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói:
“Khi đó ta cũng không nghĩ muốn biến thành người, ta cũng luôn biết ngươi không phải là Ngải Lâm trước kia.”
Hắn cười cười, khi cười đôi mắt hoàn toàn ảm đạm, làm vẻ mặt của hắn trở nên có chút trống rỗng: “Nhưng mà người kế thừa ký ức vẫn luôn bị cho rằng là người thừa kế, cho nên lúc ấy ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút, muốn trả lại sức mạnh cho ngươi mà thôi.
Nhưng mà ta… Nhưng mà ta thật sự thực thích ngươi… Tô Hi, ta vẫn luôn quanh quẩn ở phụ cận nghe hơi thở kia, nghĩ nên làm như thế nào để tiếp cận ngươi, ta không thể nói cho ngươi biết, cũng không hy vọng ngươi lại phong bế bản thân giống như Ngải Lâm, bị tình cảm của nam nhân lừa gạt, cho nên luôn cố gắng bảo vệ trái tim này, ta luôn khát vọng có trái tim của ngươi có thể vì ta mà nhảy lên, nhưng điều này chẳng qua là một ý tưởng ích kỷ của ta mà thôi.”
Nói tới đây, ý cười Phổ Tư càng sâu, nhưng ý cười kia hoàn toàn không cười đến đáy mắt, hai mắt hồng, đã đặc sệt thành màu sắc vết máu khô cạn, khiến cho người ta sợ hãi: “Ngươi yêu hắn, ngươi chỉ yêu hắn, muốn ở bên hắn, cũng sẽ không tiếp nhận ta.
Trước kia ta là con thỏ, không có để ý những cái đó, nhưng sau khi ta biến thành người, tình cảm của ta không thể đơn thuần như vậy nữa, ta dần có lòng tham, ta muốn càng nhiều. Nhưng ta không nên có lòng tham như vậy, ta biết ngươi muốn nghe câu nói kia nhưng lại nói không nên lời, ngươi không có khả năng sẽ yêu ta.”
Tô Hi cảm thấy ngực bắt đầu đau đớn co rút kịch liệt, không biết vì sao, nàng nhớ tới bộ dáng Ngải Lâm điên cuồng trong mộng sau đó cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến da đầu người khác tê dại, bây giờ Phổ Tư cũng khiến nàng có cảm giác giống vậy, hắn không gọi mình là thỏ thỏ, cũng không phải nhân gia, hắn không làm nũng, cũng không giả bộ đáng thương, dường như hắn đã thay đổi thành một người khác vậy, nhưng nàng biết hắn vẫn là Phổ Tư, hắn vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng, không để ý đến gì cả chỉ muốn phát tiết tất cả cảm xúc ra ngoài.
Phổ Tư đột nhiên đứng lên, trên người nàng vẽ ra những bức vẽ phức tạp, nàng mơ hồ nhận ra đó là một pháp trận, quỷ dị bất an từ trong lòng nàng trào ra, nàng muốn hỏi Phổ Tư đang làm cái gì, lại phát hiện mình không phát ra được âm thanh, thậm chí ngay cả cử động ngón tay cũng không có sức lực.
Nàng kinh hoảng mà nhìn Phổ Tư, hắn lại chỉ rũ mắt rũ tai, lấy ngữ khí nàng chưa bao giờ có nghe qua bình tĩnh nói: “Ngươi không cần ta, không tin ta, ta giữ trái tim này có lợi ích gì? Tô Hi, ngươi không cần ma trượng, ta trả sức mạnh lại cho ngươi, về sau ngươi có thể lựa chọn con đường chính mình muốn, không còn có ai có thể sắp đặt được ngươi nữa.”
Tô Hi mở to hai mắt hoảng sợ nhìn hắn, không thể tin được lời hắn nói.
Hắn đang làm cái gì? Hắn nói muốn trả lại sức mạnh cho nàng, không cần trái tim kia nữa, nhưng hắn giữ phù thủy chi tâm đến bây giờ ít nhất cũng được vài trăm năm, vẫn luôn dựa vào sức mạnh này chống đỡ sống sót, mất đi trái tim kia, làm một con thỏ bình thường hắn sẽ có kết cục như thế nào, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nàng liều mạng thuyết phục chính mình vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng lúc nàng thấy máu từ ngực Phổ Tư chảy ra rồi thấm dần ra nội y, cả người nàng như muốn chết, bắt đầu điên cuồng muốn giãy giụa.
Nhưng nàng kêu không ra tiếng, cũng không thể giãy giụa, một loại sức mạnh vô hình hoàn toàn áp chế nàng, nàng hung hăng trừng mắt Phổ Tư, muốn dọa hắn, nhưng hắn lại chỉ nhàn nhạt cười, dùng đôi môi dần dần tái nhợt nói: “Tô Hi, ngươi đừng sợ, sẽ không đau, lúc ấy Ngải Lâm cho ta trái tim này cũng không đau. Huống chi vốn dĩ ngươi nên là người thừa kế sức mạnh của nàng, sau khi trả lại, ngươi có thể quen ngay.”
Sao có thể không đau? Nàng đau quá, tâm nàng thật đau, Tô Hi ở trong lòng tuyệt vọng hò hét, không phải thân thể đau, mà là một loại đau đến khắc cốt ghi tâm, sao hắn có thể bình thản nói muốn đem trái tim kia cho nàng? Hắn tính toán muốn chết ở trước mặt nàng sao? Sao hắn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Nhưng bất luận nàng có tuyệt vọng bao nhiêu, đều chỉ có thể bất lực nhìn vết rách trên ngực hắn dần dần mở rộng, mà những giọt máu chảy ra, dần ngưng kết thành một viên thủy tinh đỏ tươi.
Đó là phù thủy chi tâm, có được ma lực không gì sánh kịp, vô số người nguyện ý trả giá hết thảy để đổi lấy. Buồn cười chính là, chủ nhân trái tim này không cần nó, đưa nó cho một con thỏ, mà hiện tại con thỏ này cũng không cần nó, không màng tất cả mà muốn đưa trái tim này cho người thừa kế giả.
Tô Hi rưng rưng nhìn chằm chằm viên thủy tinh đỏ tươi mỹ lệ giống mắt hắn kia, không tiếng động liều mạng kêu, cầu xin hắn có thể từ bỏ chủ ý, nhưng dường như Phổ Tư quyết tâm muốn từ bỏ trái tim kia. Cảnh trong mơ ở quá khứ, bây giờ ở trước mắt nàng lại trở thành sự thật tàn khốc, nhưng lần này không phải nàng đào khoét tâm chính mình, mà là đào khoét tâm của hắn.
Khi viên thủy tinh đỏ tươi hóa thành từng giọt máu hoàn toàn đi vào trong ngực nàng, Tô Hi rốt cuộc khóc rống lên, nhưng sức mạnh đã phóng thích thì không thể thu hồi, mặc nàng liều mạng phản kháng, lại không thắng nổi ma lực dời non lấp biển mà đến kia.
Trong chốc lát, sức lực cả người nàng giống như hoàn toàn bị rút cạn, trước mắt là một màu đỏ tươi, rất nhanh liền mất đi ý thức ngất đi.
“Ngải Lâm…”
…Không phải, ta không phải Ngải Lâm…
“Tô Hi, Tô Hi.”
…Đừng gọi tên ta, trong mắt các ngươi chỉ có Ngải Lâm, một người bởi vì bồi thường cho Ngải Lâm mới tìm về ta, một người vì báo ân với Ngải Lâm mới ôm ta…
“Không cần yêu vương tử, yêu thỏ thỏ được không.”
…Ngươi đã không yêu ta, vì sao còn muốn ta yêu ngươi…
“Ngươi yêu hắn, ngươi chỉ yêu hắn… Ta giữ trái tim này có ích lợi gì đâu?”
…Không, không cần bỏ trái tim kia, không cần bỏ trái tim kia, ta yêu ngươi, người ta yêu chính là ngươi… Cầu xin ngươi không cần bỏ trái tim kia…
“Tô Hi, mau tỉnh lại.”
Một đôi tay ấm áp cầm lấy tay nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng kêu, môi nàng run nhè nhẹ gọi tên Phổ Tư, nhưng thanh âm đến trong miệng lại im lặng hóa thành hơi thở dài, bởi vì nàng biết người bên cạnh không phải Phổ Tư.
Nàng chậm rãi mở to mắt, trông thấy Tắc Đỗ Văn ngồi ở mép giường, vẻ mặt sốt ruột nhìn nàng, nhìn thấy nàng tỉnh lại, trong mắt hắn lộ ra vui sướиɠ.
“Tô Hi, ngươi rốt cuộc đã tỉnh. Phòng cửa sổ không biết bị ai cạy ra, chờ lúc chúng ta phát hiện khác thường, ngươi đã ngã trên giường gọi mãi nhưng không tỉnh lại, bác sĩ nói thân thể của ngươi không có vấn đề, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn tiếp nhận ly nước từ nữ hầu bên cạnh muốn giúp nàng uống nước, nàng lại chỉ nhấp nhấp đôi môi khô khốc, có chút khàn khàn nói: “Vì sao con người luôn mất đi rồi mới nghĩ đến quý trọng?”
Sắc mặt Tắc Đỗ Văn biến đổi, không có lên tiếng, Tô Hi tiếp tục nói: “Để ta rời đi đi, buông tha ta cũng buông tha chính ngươi.”
Đối mặt với thái độ Tô Hi như vậy, Tắc Đỗ Văn rốt cuộc nhịn không được phẫn nộ nói: “Tô Hi, vì sao đến bây giờ trong lòng ngươi vẫn còn suy nghĩ đấy, phù thủy giống như ngươi, nếu không có người có thể dựa vào, cuộc đời này cũng chỉ có thể sống một cách tầm thường, ở trong thôn xóm nhỏ bán dược sống tạm bợ.
Ta yêu ngươi, có thể cho ngươi sinh hoạt thoải mái cùng địa vị, thậm chí vì ngươi từ bỏ lần tranh đoạt vương vị này, vì sao ngươi vẫn là chấp nhất với quá khứ sai lầm của ta, một lòng muốn rời đi, ngươi có thể đừng tùy hứng như vậy hay không, ta không có thời gian để mỗi ngày ở bên cạnh lấy lòng ngươi!”
Nói xong, hắn hung hăng ném ly nước trên mặt đất, đứng lên dẫn đầu mà đi, mà những bọn thị nữ đều dùng một loại biểu tình không biết tốt xấu để nhìn nàng, xong vội vàng đi theo Tắc Đỗ Văn rời khỏi phòng.
Tô Hi ngồi một mình ở trên giường, nhẹ nhàng vỗ về ngực mình, nàng biết cái bớt xấu xí trên ngực kia đã biến mất, nhưng tâm nàng lại bị mở lớn thành một cái động, máu tươi đầm đìa, đau khổ đến tận xương tủy.
Nàng không nên dễ dàng đẩy Phổ Tư ra như vậy, không nên kêu hắn không được xuất hiện trước mặt nàng nữa, bằng không hắn sẽ không làm ra sự tình ngoan độc như vậy. Cẩn thận nhớ tới, trước nay nàng đều không quý trọng hắn, nàng luôn tận tình hưởng thụ đãi ngộ từ hắn, hưởng thụ vòng tay ôm ấm áp của hắn, cái đuôi phe phẩy lấy lòng, khi nàng không vui, nàng liền không sợ hãi một chân đá văng hắn ra, trước nay không nghĩ tới tâm tình của hắn.
Tô Hi run rẩy đi xuống giường, nhìn cửa sổ bị Phổ Tư lộng hư, tạo thành một cái động lớn, chua xót nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng bản thân mình và Tắc Đỗ Văn không giống nhau, nhưng thì ra ta và hắn không có khác biệt gì, mất đi rồi mới biết được có bao nhiêu quý giá, nhưng lại hối hận không kịp.”
Nói xong, nàng liền phá song sắt, bò lên trên bệ cửa sổ, nhắm hai mắt lại tùy ý để tuyết trắng bên ngoài bay xuống ngọn tóc nàng, rồi sau đó thả người nhảy xuống.
Trong nháy mắt, nàng thật muốn thẳng tắp ngã trên mặt đất, nhưng nghĩ đến trái tim Phổ Tư cho nàng còn ở trong ngực, cuối cùng nàng vẫn triệu hoán một trận gió, ở thời điểm rơi xuống, tiếp đất thành công.
Phổ Tư đưa phù thủy chi tâm cho nàng, đó là một viên bảo hộ tâm rất tốt, nguồn ma lực dồi dào không bị tiêu hao. Theo như lời Phổ Tư, hiện tại nàng không cần ma trượng, có được sức mạnh của đại phù thủy, dường như không có người nào có thể khống chế nàng, ngay cả Tắc Đỗ Văn cũng không quản được nàng.
Nhưng nàng có được sức mạnh này thì có ích lợi gì? Nàng muốn dùng trái tim này đổi lại chú thỏ kia, một chú thỏ luôn liếʍ nàng, không ngừng nói thích nàng.
Nàng bước đi tập tễnh đi đến ngôi nhà trong rừng rậm, ôm chặt một tia hy vọng, hy vọng có thể gặp lại Phổ Tư, nàng sẽ nói hắn ngu, hắn ngốc, hắn không hiểu thế sự, nhưng mà nàng cũng biết, hắn thật sự là một con con thỏ thông minh lại giảo hoạt, lúc trước Ngải Lâm có dạy hắn ma pháp, hắn lại có được phù thủy chi tâm vài trăm năm, có lẽ hắn vẫn biết cách sống sót như thế nào sau khi mất đi phù thủy chi tâm.
Nhưng đồng thời, trong l*иg ngực viên ma lực tràn đầy sức mạnh kia làm nàng cực độ tuyệt vọng, nàng thừa kế Ngải Lâm ký ức, tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng nếu nói nàng là Ngải Lâm chuyển thế cũng không thái quá, cũng bởi vậy nàng rất rõ ràng, mặc dù qua nhiều năm như vậy, ma lực chứa trong trái tim này không có biến mất gì nhiều, chứng tỏ Phổ Tư rất ít khi dùng trái tim này để vận dụng ma pháp.
Hắn là một con thỏ cố chấp, Tô Hi cơ hồ có thể đoán được ý hắn, lúc trước nếu hắn không muốn có được sức mạnh đó, đương nhiên không muốn dùng ma lực phù thủy chi tâm để sử dụng ma pháp, xem ngày thường hắn luôn là dùng thể lực giải quyết hết thảy là có thể biết, nhưng nếu không sử dụng ma pháp để tìm kiếm cơ hội sống, sau khi hắn mất đi phù thủy chi tâm, cũng chỉ có một con đường chết.
Tô Hi chỉ có thể cầu nguyện, con thỏ kia sẽ để lại một đường lui cho mình, sẽ không phải vì cho nàng trái tim kia mà tan thành mây khói.
Nghĩ đến có khả năng mình sẽ không còn được gặp lại hắn, cả người Tô Hi rét run, bên ngoài tuyết rất lớn hơn nữa, dường như muốn che phủ con đường mòn trở về, thời điểm nàng ra ngoài chỉ xỏ một đôi giày đi trong nhà, hai chân bị đông lạnh cơ hồ muốn tê mỏi, nhưng nàng vẫn cố chống đỡ, lấy ma pháp sưởi ấm, kiên trì muốn trở lại phòng nhỏ.
Có Phổ Tư ở phòng nhỏ nên luôn ấm áp, nàng ảo tưởng phòng nhỏ có thể tỏa ra khói bếp lượn lờ, mà hắn đang ở trong bếp nấu canh nóng, nướng xong bánh mì cùng thịt ở nhà chờ nàng, nhưng nhìn sắc trời đã bắt đầu u ám, mà phòng nhỏ cũng không có đốt đèn, trên ống khói chất đầy tuyết đọng lại, nàng rốt cuộc nhịn không được mà khóc lớn.
Khóc một hồi lâu, nàng mới lau khô nước mắt đi vào trong phòng, yên lặng đi vào phòng bếp, trong phòng bếp có thịt có canh có bánh mì, đồ ăn đều chia thành phân lượng hai người, được đặt ở trên bàn cơm, phảng phất từ từ sẽ có người đến ăn, trên thực tế mấy thứ này sớm đã lạnh băng, nếu không phải mấy ngày nay trời giá rét, chỉ sợ sớm đã bắt đầu tiêu hủy có mùi thúi.
Tô Hi chết lặng mà cầm lấy bánh mì, uống một chén nước miễn cưỡng chống đỡ cơn đói, một người chậm rãi lên lầu đi về phòng, thường thường Phổ Tư ba chân bốn cẳng là có thể nhảy lên đến phòng, mà nàng lại phảng phất đi như thế nào cũng không đi đến nơi.
Đẩy cửa gỗ ra, trong phòng lại lạnh băng như cũ, luôn có hai người ngủ cùng nhau trên giường lớn, hiện tại chỉ có nàng mình nằm ở trên giường, nàng làm đủ mọi cách nhưng dù làm gì cũng không cảm thấy ấm áp, toàn bộ buổi tối Tô Hi đều run rẩy, lặp đi lặp lại giãy giụa thống khổ, cuối cùng nàng rốt cuộc nhịn không được, xoay người ở ngăn tủ trong tìm ra quần áo Phổ Tư gắt gao ôm, mới ở thời điểm hừng đông mơ mơ màng màng ngủ.