Editor: Tứ Phương Team
Tô Hi gào rống, suy nghĩ muốn mắng hắn, nhưng thanh âm vọng lại lại làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh, yêu kiều rêи ɾỉ, bởi vì Phổ Tư lấy ngón tay tham nhập vào hoa huy*t đầm đìa nước, có ý nghĩ cực kì xấu xa, phóng túng khuấy động ở bên trong, khiến hoa huy*t mẫn cảm phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ, hoa dịch giàn giụa cũng làm Tô Hi rùng mình bắt đầu chuyển động eo mông. Từ trong hoa huy*t không ngừng phun ra mật nước, thuận thế chảy tới giữa đùi nàng, dính đến phía trên “Tiểu Thịt Thỏ” đang dần dần cương cứng tím đen, uốn lượn ra mấy sợi chỉ bạc trong suốt, làm “Tiểu Thịt Thỏ” trở nên càng hưng phấn.
Nhận thấy được nàng hưng phấn, Phổ Tư cũng không chút khách khí mà vươn ra ngón tay thứ hai, sáp nhập cái miệng nhỏ không ngừng thở dốc, mang cho nàng càng nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời thỉnh thoảng hắn còn tà ác căng hai ngón tay ra, làm nhục huyệt nắm chặt dần dần mở ra, để có thể thuận lợi nuốt vào thịt hành thô to.
“Tiểu hoa huy*t xinh đẹp của Tô Hi là vì Phổ Tư nở, chất lỏng ngọt ngào của Tô Hi là cho Phổ Tư uống, Tô Hi đừng một chân đạp hai thuyển, ta sẽ đau lòng đó.”
Ngữ khí Phổ Tư hồn nhiên lại thuần khiết, nhưng lời nói ra cùng động tác trên tay cũng không hề liên quan đến điều này, Tô Hi cảm thấy bản thân như muốn ngất đi. Lý trí của nàng bị hành vi vô sỉ hắn đánh vỡ, thân thể bị hắn kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỉ cảm nhận được vui sướиɠ đến muốn ngất đi, nhưng nàng rốt cuộc không có ngất xỉu đi, chỉ có thể nhắm mắt lại ngăn cách hình ảnh da^ʍ mị trước mắt, tay chân múa may ý đồ đánh hắn.
Nhưng vốn dĩ dáng người nàng nhỏ xinh, nằm ở trong l*иg ngực Phổ Tư thập phần phù hợp, bình thường, một đôi tay nhỏ kia của nàng có dùng hết sức lực cũng đánh không lại hắn, huống chi hiện tại cả người nàng tê dại, đánh lên người hắn cùng tán tỉnh không có gì khác biệt, ngược lại làm Phổ Tư thập phần thoải mái.
Ngón tay thon dài ở trong cơ thể nàng nhóm lên từng đốm hỏa hừng hực, miệng Phổ Tư cũng không an phận mà liếʍ mυ'ŧ nhuỵ điểm hơi hơi run run trước ngực nàng, Tô Hi nhịn không được mở to mắt đẩy đầu của hắn, muốn hung hăng đẩy con thỏ đáng chết này ra, nhưng mà hạ thân nàng lại hoàn toàn bị khống chế ở trong tay Phổ Tư, Phổ Tư đưa đẩy một chút, lập tức làm nàng run rẩy đạt đến cao trào.
Phổ Tư rút ra ngón tay ra, ở trước mặt Tô Hi tấm tắc liếʍ láp dịch mật trên tay, vốn dĩ mật dịch trong suốt nhưng bị hắn khuấy động như vậy, đã sớm trở nên trắng đυ.c mà sền sệt, lúc đầu ngón tay hắn căng ra, có thể thấy rõ sợi chỉ da^ʍ mị bị kéo ra, thoạt nhìn cực kỳ dâʍ ɭσạи, Phổ Tư lại ăn rất ngon, phảng phất như đang ăn mật ong. Ở trong dư vị cao trào Tô Hi thật vất vả mới phục hồi lại chút tinh thần, hơi thở phì phò, nhìn lỗ tai Phổ Tư động động, bộ dáng ăn uống thỏa thích, tâm tình đã xấu hổ lại càng thêm căm giận nói: “Nếu để ý ta gọi tên người khác thì đừng chạm vào ta, ta chỉ là muốn sinh bảo bảo, ngươi quản lòng ta có ai làm gì?”
“Tô Hi…”
Lời nói của Tô Hi lập tức làm Phổ Tư rũ lỗ tai, hồng hồng đôi mắt, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu lại bi thương đến cực điểm, trong nháy mắt, nàng có chút chột dạ, nghĩ mình nói chuyện có thể quá đả thương người hay không, bất quá giây tiếp theo nàng liền nghĩ đến đôi mắt của gia hỏa này vốn dĩ đã hồng, rất nhanh kiên định lại nói: “Mau dỡ gương xuống, đừng vọng tưởng ta sẽ cùng ngươi ở bên nhau, bằng không… A… a…a… Con thỏ thối tha… Dừng…Dừng…..dừng lại ”
Ở thời điểm Tô Hi tàn nhẫn nói, Phổ Tư bỗng nhiên đỉnh sâu, đưa “Tiểu Thịt Thỏ” đang kích động thẳng tắp đâm sâu vào trong hoa huy*t, điên cuồng mà trừu sáp, kɧoáı ©ảʍ như sấm đánh, làm vòng eo Tô Hi mềm nhũn, thiếu chút nữa không chịu được mà ngất đi, cố tình kia chỉ là ý nghĩ xấu xa của con thỏ, cắm cắm xuống một lúc lại ngừng lại, sau đó rút ra khỏi hoa huy*t, chỉnh lại thân thể nàng, tách đùi nàng ra, khóa ngồi ở phía trên eo hông hắn, lấy cự vật dính đầy dâʍ ɖị©ɧ sáng trong đỉnh đỉnh cánh hoa lầy lội của nàng, một bên dùng khẩu khí cực kỳ bi thương nói: “Trong lòng Tô Hi có người khác, tiểu thỏ đành phải dừng lại.”
Hắn nói xong câu này, lại dùng côn th*t nghiền nát cánh hoa đằng trước, một tay bẻ cánh hoa ra, làm mị thịt đỏ tươi bên trong không ngừng đóng mở, huyệt khẩu lõα ɭồ dần tiết ra mật nước, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Nhưng mà thân thể Tô Hi rõ ràng đang luyến tiếc “Tiểu Thịt Thỏ” nha, Tô Hi em xem, “tiểu Tô Hi” còn chảy nước miếng dính ở trên đầu “Tiểu Thịt Thỏ” …”
Thanh âm Phổ Tư vốn dĩ đã dễ nghe, hắn lại cố ý lẩm bẩm, thanh âm sẽ giống chú ngữ làm người ta hoảng hốt.
Mặc dù lý trí Tô Hi phỉ nhổ hắn, nhưng cảm xúc lại bị hắn dụ hoặc, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía gương lớn, quả nhiên nhìn thấy huyệt khẩu tựa như cái miệng nhỏ vô pháp thoả mãn, cánh môi một mở một đóng thở phì phò, tiết nước bọt nhỏ xuống trên đầu côn th*t nóng bừng bừng, phảng phất ý nghĩ hận không thể lập tức nuốt côn th*t kia vào.
Hình ảnh như vậy đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Phổ Tư lại vuốt ve nhũ hoa sưng to đến tê dại, cứ từng chút từng chút một đem côn th*t kia chạm đến đỉnh nhục huyệt đang khép mở kia, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể mẫn cảm đến cực điểm của Tô Hi thấp giọng nỉ non nói:
“Tiểu Tô Hi có thích Tiểu Thịt Thỏ hay không? Tiểu Thịt Thỏ thực thích tiểu Tô Hi, tiểu thỏ cũng thực thích Tô Hi.”
Phổ Tư không ngừng nỉ non ái ngữ giống như chiếc lưới ngọt ngào, từng chút quấn lấy Tô Hi khiến nàng dường như không thể hô hấp, lý trí còn sót lại của Tô Hi muốn đánh nàng, nhưng kia cũng chỉ là lý trí còn sót lại, khe hở giữa hai chân tựa như vực sâu, không ngừng kéo nàng vào tê dại hư không trong bóng tối.
Rõ ràng chỉ cùng hắn thân mật qua một đêm, nhưng thân thể cũng đã sớm không quên được mỹ cảm giao hoan kia, càng miễn bàn vừa rồi hắn đã hung hăng thọc vào rút ra vài cái, bức cho nàng không thể quên cảm giác bị lấp đầy.
Nàng không cam lòng chính mình cứ như vậy mặc hắn quyết định, nhưng lại chỉ có thể mở to hai mắt nhìn nữ nhân trong gương không ngừng vặn eo mông, hùa theo động tác trêu đùa của nam nhân, côn th*t dưới thân nam nhân dâng trào giảo hoạt đến cực điểm, huyệt khẩu thật khó khăn để nuốt được côn th*t đằng trước, vốn dĩ côn th*t ẩn núp bất động kia lại sẽ đột nhiên như vật còn sống trượt ra ngoài, dùng thứ thịt đằng trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng, rồi lại tà ác không cho thỏa mãn.
Tô Hi run run lắc mông, bắt được Tiểu Thịt Thỏ muốn đưa vào trong cơ thể mình, Phổ Tư lại nhanh hơn một bước, bắt lấy eo của nàng, ngăn trở động tác của nàng, ra vẻ ủy khuất thấp giọng nói: “Tô Hi có thể không thích tiểu thỏ, nhưng nếu tiểu Tô Hi nói không thích tiểu thỏ, Tiểu Thịt Thỏ vẫn là đừng đi vào thì tốt hơn.”
Hắn vừa nói, còn cố ý nâng thân thể Tô Hi lên, rút ra vật thô nóng dưới hạ thân, hoa huy*t bị bắt rời xa côn th*t cứng rắn nóng bỏng kia lập tức co rút không ngừng, hai vật ái muội đan chéo vô số sợi da^ʍ ti, dự báo chúng nó khó có thể rời xa nhau, Tô Hi cuối cùng nhịn không được loại tra tấn như vậy, nàng gần như là vừa khóc vừa kể lể: “… Thích… Nhanh tiến vào nha… Nhanh nha…”
Phổ Tư nghe được nàng nói ra lời cầu xin da^ʍ mị kia, liền đặt thân thể Tô Hi xuống thấp, dựng thẳng eo mông nàng, hướng từ trên đỉnh xuống, Tiểu Thịt Thỏ đằng trước lập tức gắt gao cắm vào bên trong nhục huyệt, Tô Hi kiều suyễn bị đẩy lên một trận cao trào đứt quãng.
“Ưm… Nhiều một chút… Lại nhiều một chút nữa…”
Tô Hi đong đưa vòng eo, run rẩy hai chân muốn đưa côn th*t nhập thật sâu, dư quang khóe mắt mơ hồ có thể quét đến tư thái chính mình trong gương, nhưng nàng làm bộ không có thấy, chỉ nghĩ muốn phóng túng bản thân, tiến vào kɧoáı ©ảʍ trong tìиɧ ɖu͙©.
Mà lúc này Phổ Tư lại còn phi thường phối hợp, từng đoạn từng đoạn thẳng tiến vào nhục huyệt ướŧ áŧ, khi nàng run rẩy rêи ɾỉ, lại gian xảo chậm rãi rời khỏi, để lúc sau quấy động càng sâu, lúc này hắn còn không quên thấp giọng dụ hoặc hỏi: “Thích Tiểu Thịt Thỏ sao?”
“Ách… Thích…Ta thích a…”
Tô Hi an ủi chính mình, cái gọi là thích kỳ thật chính là thích sự vui thích mà thân thể này mang lại thôi, còn tâm tư của nàng trước đây đã bị Tắc Đỗ Văn xé rách đau đớn, bây giờ nó sẽ không bao giờ thuộc về ai, nghĩ đến đây, nàng rốt cuộc hạ quyết tâm, hoàn toàn phóng túng chính mình, vươn tay tới ngửa đầu ra sau, mở rộng hai chân, tùy ý ngâm nga để Phổ Tư lặp lại ra vào.
Nghe được từng tiếng thích tích từ Tô Hi, cái đuôi Phổ Tư vui sướиɠ run rẩy, hắn không bao giờ nguyện ý nhẫn nại, thả lỏng kiềm chế, đối với Tô Hi làm nàng ngồi ở trên hông hắn tận tình đong đưa.
Mặt gương lớn trên tường chiếu rọi ra tư thái da^ʍ lãng phóng túng của nàng, quần áo trên người đã hoàn toàn bị đẩy hết đến bên hông, vốn dĩ da thịt trắng nõn nay đã phiếm ra một tầng hồng nhàn nhạt, cơ thể như tỏ rõ khó có thể kiềm chế động tình.
Giữa hai chân, côn th*t lớn màu tím đen vui sướиɠ ra vào, toàn thân côn th*t đã bị mật nước trong nhục huyệt tràn ra nhiễm sáng bóng, phía trên còn dính một chút bạch quang do mật nước bị quấy đảo dữ dội mà hình thành, càng làm cho côn th*t thâm sắc kia trở nên dữ tợn hơn.
Đêm qua đóa hoa hồng nhạt mới bị đánh thức, hiện tại đã đỏ tươi nở rộ hoàn toàn, vốn dĩ hẳn là kiều diễm mà mỹ lệ, nhưng cánh hoa dính chút bạch ngọc cùng với cự vật thâm sắc được khảm nên hoa tâm, lại làm đóa hoa này tản mát ra hơi thở dâʍ ɭσạи sa hoa.
côn th*t ra ra vào vào trong hoa tâm, phía trên mỗi đoạn đều có gân xanh hưng phấn nổi lên, không ngừng trướng căng lên hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mị thịt trong dũng đạo, phảng phất tùy thời đều có thể đem nhục huyệt làm hư. Nhưng trong nhục huyệt không ngừng bị va chạm, chẳng những không có dấu hiệu khô khốc, ngược lại vui mừng khôn xiết liều mạng khép mở co chặt, không muốn côn th*t rời đi.
Phổ Tư mở to một đôi mắt đỏ xinh đẹp, nhìn chằm chằm tư thái dâʍ đãиɠ ở trong gương của Tô Hi, phảng phất muốn đem thuộc về nàng hết thảy dấu vết đặt ở trong đầu, lúc này Tô Hi lại hồn nhiên không cảnh giác, hoàn toàn đắm chìm trong cao trào, phát hiện thân thể Tô Hi đã dần dần mất đi sức lực, hắn mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu tới liếʍ lỗ tai nàng hỏi:
“…Tô Hi, ta đi vào sâu một chút nữa được không?”
“Hô…Được… Lại thêm một chút… Lại thêm một chút nữa… Ưm…”
Tô Hi khát cầu ngâm khóc, ở tầng tầng màn lụa lan ra tiếng vọng, tiếng nước nhem nhép cùng tiếng côn th*t nghiền nát hoa tâm, làm đỉnh tháp đơn sơ nhộn nhạo kiều diễm đầy cảnh xuân.
Được sự đồng ý của nàng, cánh tay cường tráng Phổ Tư chế trụ hoàn toàn vòng eo tinh tế, lấy ngón cái thăm lộng hoa hạch sưng to nóng cháy của nàng, sau khi xác nhận nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, liền không chút khách khí mà đỉnh eo mông tinh tráng, đem kia vật đâm thẳng vào hoa tâm, xỏ xuyên qua cổ tử ©υиɠ nhỏ hẹp ở phía trước.
Trong phút chốc, kɧoáı ©ảʍ khủng bố làm nàng không kịp phát ra tiếng, lập tức đình chỉ hô hấp mà hôn mê bất tỉnh, Phổ Tư nâng nhẹ cằm nàng lên, liếʍ hôn chóp mũi nàng, sau khi xác nhận nàng đã khôi phục hô hấp, lại tà ác liền rút côn th*t thật lớn kia ra, sau lại cắm toàn bộ vào sâu bên trong.
Mãnh liệt chọc vào rút ra như thế, như muốn làm nàng ngất trong kɧoáı ©ảʍ, Tô Hi cũng vô pháp kháng cự kɧoáı ©ảʍ làm con người ta như chết đuối, hoa huy*t điên cuồng co rút, muốn chống cự vui thích khó có thể thừa nhận, nhưng phản ứng như vậy, ngược lại làm hoa huy*t càng xoắn lấy côn th*t, các nếp uốn trong huyệt bích hoàn toàn bị căng lớn, mà chỗ sâu thẳm trong hoa huy*t không ngừng co rút mãnh liệt, huyệt khẩu không hề che lấp kề sát côn th*t dữ tợn, bị bắt thừa nhận cự hành thô to nóng cháy không ngừng lặp đi lặp lại nghiền nát.
Từ trong cao trào, Tô Hi chậm rãi khôi phục một tia ý thức, nhưng nàng phân không rõ việc này đến tột cùng là mơ hay là thật, chỉ biết thân thể của mình vừa khó chịu vừa vui sướиɠ, tứ chi cùng ngũ giác phảng phất như không tồn tại, các giác quan cơ hồ đều ngưng tụ ở chỗ hai người giao hợp, cùng với phần da thịt phía trên bị hắn liếʍ hôn.
Tại hạ thân, khi huyệt khẩu co rút chảy ra đại lượng mật nước, cái miệng nhỏ của nàng cũng nhẹ thở gấp tiết ra một chút nước bọt, Phổ Tư liếʍ khuôn mặt hồng nhuận của nàng, hôn lên lông mi run nhè nhẹ, lại dao động đến khóe miệng nàng, liếʍ mυ'ŧ mật nước tiết ra bên miệng, phe phẩy cái đuôi thấp giọng nói: “…Quên kẻ xấu xa luôn là làm nàng khóc kia đi… Đừng khóc, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, mỗi ngày đều làm nàng vui vẻ, sẽ không làm nàng buồn khổ, cũng sẽ không làm nàng tuyệt vọng… Quên kẻ xấu xa kia đi, nghĩ tới tiểu thỏ là được…”
Tô Hi muốn hỏi hắn đến tột cùng đã biết được chuyện gì, có phải tối hôm qua nàng trong lúc ngủ nói mơ, nên hắn đã biết được chuyện gì đó, nhưng nàng chỉ có thể vô lực phát ra tiếng kiều suyễn, hai mắt thất thần xụi lơ ở trên người hắn, tùy ý hắn một lần lại một lần ở bên tai nàng thêu dệt ái ngữ.
Phổ Tư không ngừng ra vào trong cơ thể Tô Hi, đồng thời cũng không ngừng ở bên miệng nàng hấp thu mật nước, linh hoạt đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp cánh môi hồng nhuận của nàng, tựa hồ rất muốn tiến vào phía trong, một ngụm ngậm lấy toàn bộ, nhưng hắn biết Tô Hi không muốn, cuối cùng không có làm như vậy.
Đang không ngừng tập trung, con ngươi hồng bảo tham lam nhìn tất thảy phản ứng của nàng, nhìn tư thái nàng dần trở nên kiều mị, bởi vì hắn đâm vào rút ra mà bụng nhỏ hơi hơi gồ lên. Khi cả người nàng co rút nức nở ra tiếng, là lúc hắn phóng túng bản thân ở trong cơ thể nàng, bắn ra luồng dịch nóng bỏng, khiến nàng hoàn toàn chết chìm trong ánh nhìn chăm chú của hắn.