Editor: Tứ Phương Team
“Tô Hi đói bụng sao? Ta đã giúp nàng chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Một bên Phổ Tư ôm Tô Hi, một bên phe phẩy cái đuôi nói. Tô Hi lần thứ hai sửng sốt, không nghĩ tới con thỏ này còn rất hiền huệ? Nàng hàm hồ đáp lại, Phổ Tư liền cao hứng phấn chấn buông ra nàng, nhảy xuống giường, rất nhanh từ trên bàn lấy ra một chậu đồ ăn rồi như hiến vật quý bắt được mà đặt trước mặt nàng.
Rau diếp xanh biếc cùng quả nho sáng bóng lẳng lặng nằm ở trong bát gỗ, bên cạnh còn có một ít táo xanh và một vài loài quả rất tươi đẹp, lướt qua một vòng, rất rõ ràng là rau diếp “thu hoạch” từ ngoài ruộng nàng, bên trong nhiều loại quả vật hiếm có, dù vậy Tô Hi lại không có lộ ra bộ dạng vui sướиɠ, nàng mang một khuôn mặt lạnh lùng mở miệng nói.
“Ta muốn ăn thịt! ”
Đùa cái gì vậy, tối hôm qua bị hắn làm thành dáng vẻ kia hôm nay không ăn chút thịt bồi bổ thể lực sao được, khi Tô Hi nghĩ như vậy, lỗ tai Phổ Tư run run nhìn Tô Hi, hoảng sợ mà nói: “Thịt?”
Nhìn đến bộ dáng điềm đạm đáng yêu của hắn, Tô Hi mới nhớ tới gia hỏa này ăn chay.
Nàng biết, động vật có thể biến thành người chia làm hai loại, một loại chính là vốn dĩ đã có chút linh tính, tình cờ gặp may mắn có được ma lực đặc thù, cho nên có thể biến ảo làm người; mặt khác một loại là trời sinh đã có hai loại hình thái, có hình dáng động vật cũng có hình dáng con người, nhưng loại động vật này hóa thành hình người rất hoàn chỉnh, rất ít khi xuất hiện lỗ tai hảo hoặc là lộ ra cái đuôi, hơn nữa loại động vật này thói quen ăn uống cũng tương tự con người, chay mặn đều ăn được, sẽ không có trạng thái chỉ ăn thịt hoặc chỉ ăn chay.
Rất rõ ràng Phổ Tư thuộc vế trước, Tô Hi cảm thấy sau khi hắn biến thành người nhất định là cái loại này bởi vì không có thiên phú cho nên cũng luyện không nổi ma pháp đầy đủ họ con thỏ, bằng không sẽ không lộ ra lỗ tai và cái đuôi.
Lúc này, Phổ Tư rũ lỗ tai ưu thương nhìn đồ ăn trên tay, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn nhìn Tô Hi, mắt thấy bộ dáng Tô Hi một chút mềm hoá đều không có, hắn đành phải nhỏ giọng hỏi: “Tô Hi muốn ăn thịt gì?”
“Thịt thỏ!”
“Tê!” Lỗ tai Phổ Tư bị dọa lập tức bắn lên, sợ hãi hỏi: “Thịt thỏ?”
“Ta muốn ăn thịt thỏ nướng mật ong!” Tô Hi hung tợn nói, Phổ Tư run run một lát liền buông bát đồ ăn, cọ đến bên người Tô Hi, nắm tay nàng lấy lòng mà nói: “Đổi phương thức ăn có được hay không?”
“Đổi phương thức ăn như thế nào?”
Tô Hi không hề cảnh giác nhìn Phổ Tư, nhìn thấy hắn nắm tay nàng bắt đầu liếʍ, đột nhiên hiểu ra ý tứ của hắn, nhịn không được cầm gối đầu hung hăng mà đánh trên đầu hắn quát: “Ăn cái đầu ngươi, ngươi là con thỏ háo sắc không biết tiết chế.”
Phổ Tư che lại lỗ tai lại ở mép giường nhảy tới nhảy lui, Tô Hi nghĩ đến tối hôm qua bản thân mình bị hắn làm đến như vậy, càng cảm thấy hắn bị thiếu đánh, mặc kệ thân thể đang hư nhuyễn, đánh đến thập phần hăng say.
Phổ Tư không có biện pháp ngăn cản công kích của Tô Hi, vì thế lại bùm một tiếng nhảy đến trên giường tính toán ôm chặt lấy nàng, nào biết hắn vừa mới ôm Tô Hi, liền nghe được chiếc giường phát ra thanh âm quỷ dị, Phổ Tư cả kinh, ôm Tô Hi nhảy sang bên cạnh, nhìn chiếc giường kêu lên vài tiếng liền toàn bộ sập xuống.
Tô Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn thi thể của chiếc giường, nghĩ đến tối hôm qua hai người kịch liệt hoan ái, cùng với thanh âm giường chiếu không ngừng phát ra khi đó, cả người đều muốn hỏng mất, lập tức không chút do dự nắm lấy lỗ tai hắn bắt đầu điên cuồng hét lên. Ở trong
tiếng rống giận của nàng, Phổ Tư không thể không buông Tô Hi, che hai lỗ tai chạy trối chết.
Nhìn bộ dáng Phổ Tư chạy trốn đi xuống, Tô Hi cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát ra một ngụm ác khí, nàng ghé đầu vào cửa sổ trên đỉnh tháp, đắc ý dào dạt nhìn hắn nhảy bắn đào tẩu, đột nhiên Phổ Tư dừng bước chân, hướng nàng la lớn: “ Một chút nữa ta sẽ mang thịt và giường đệm trở về, Tô Hi đã đói bụng nói có thể ăn trước một ít trái cây đi nhé!”
Con thỏ này ăn chay, cuối cùng có thể mang thịt cùng giường đệm gì trở về đây? Tô Hi cảm giác mình bị sặc nước miếng một chút, còn không kịp nói thêm cái gì, đã thấy hắn vui mừng mà biến mất ở trong rừng cây, không thấy bóng dáng.
Tô Hi ghé vào bên cửa sổ nhìn chỗ hắn biến mất, trong lòng có một loại cảm giác không nói rõ, lúc này bụng nàng cũng lộc cộc kêu lên, nàng sờ sờ quả Phổ Tư để lại trong bát, cầm lên một quả nho đặt ở trong miệng, tư vị chua ngọt lập tức dũng mãnh tràn đầy khoang miệng.
Tuy rằng nói muốn cùng hắn sinh nhãi con, nhưng mà con thỏ này không khỏi cũng quá tự quen thuộc đi, mới cùng nàng trải qua một đêm mà đã vui mừng phảng phất muốn cùng nàng trải qua những ngày tháng còn lại. Thật ra nàng không tin con thỏ kia hôm nay liền có thể mang một cái giường mới tới, nếu hắn là thật sự mang đến, không quá mấy ngày, toàn bộ các con thỏ đều muốn ở cùng nàng đi? Bị hắn tra tấn một đêm như vậy, hai chân nàng mềm nhũn tê dại, khi đi lại đều sẽ phát run, phảng phất vật kia vẫn còn ở trong cơ thể nàng trừu động, Tô Hi nhắm mắt lại, cơ hồ đều có thể hồi tưởng lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng cháy kia kịch liệt bắn vào trong cơ thể nàng.
Mặc dù giao hoan kịch liệt như thế, nhưng hiện tại trên người nàng trừ bỏ một ít dấu hôn ở ngoài, giữa hai chân cùng da thịt cũng không hề lưu lại bất cứ dấu vết giao hoan hay dâʍ ɖị©ɧ gì, nghĩ đến trước lúc nàng tỉnh lại, có lẽ con thỏ kia đã lau rửa sạch sẽ thân thể của nàng.
Nói đơn giản, con thỏ kia chẳng những hiểu rõ nàng, mà còn nhìn thấu toàn thân trên dưới, mà vốn dĩ nàng tự nhận rất có cảnh giác nhưng ở trong lúc hôn mê cứ như vậy tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, cũng thật sự là quá lơ là rồi.
Tô Hi đỏ mặt kêu lên một tiếng, quyết định nếu hắn còn xuất hiện, nàng nhất định phải hung hăng khi dễ hắn một phen mới được. Phổ Tư chuẩn bị đồ ăn mới mẻ cho nàng ăn uống, nàng không chút khách khí ăn sạch sẽ rau quả mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, mới cảm thấy mỹ mãn mà mặc quần áo xuống lầu, quyết định tiếp tục điều chế ma dược ngày hôm qua chưa hoàn thành.
Bình thường Tô Hi là một người làm việc rất chuyên tâm, một khi bắt đầu điều chế ma dược sẽ quên mất thời gian, ngày đêm chẳng phân biệt, thậm chí có khả năng còn thức trắng đêm không ngủ, thẳng đến khi nào đói đến muốn té xỉu mới đi ăn một chút gì đó no bụng rồi đi ngủ, bất quá hôm nay nàng còn chưa kịp đói, đã bị một cổ mùi hương thịt nướng mê người thúc dục nhanh đi ăn cơm.
Ngày thường nàng sống một mình ở sâu trong rừng rậm, căn bản không có khả năng ngửi được mùi hương này, Tô Hi ngẩng đầu nhìn về phía cửa gỗ đang khép hờ, liền thấy hai cái tai dài lông xù xù, từ khe cửa tiến vào dò xét giật giật.
Tô Hi cười cười, cầm lấy ma trượng muốn biến cặp lỗ tai kia thành một cái nơ con bướm, bất quá lại nghĩ đến tên kia có ma pháp kháng tính, đành phải ước lượng ma trượng, cân nhắc có nên đánh một trưởng vào cái đuôi đáng yêu của hắn hay không. Đang lúc nàng miên man suy nghĩ như vậy, Phổ Tư đã thò nửa người vào phòng, trên tay còn cầm một mâm gà nướng thơm ngào ngạt, vui mừng nói:
“Tô Hi Tô Hi, ăn thịt.”
“Hả?” Tô Hi cố ý bắt bẻ nói: “Chỉ có thịt sao? Ta cũng không phải chỉ ăn thịt.”
Nghe được Tô Hi nói như vậy, Phổ Tư lập tức hứng thú bừng bừng cả người nhanh chóng tiến vào, dường như tranh công nói:
“Có thịt, có bánh mì, có trái cây, có đồ uống còn có điểm tâm, lần này nhất định sẽ làm Tô Hi vừa lòng.”
Phổ Tư vừa nói, một bên còn xé một cái đùi gà đưa cho Tô Hi, thịt gà nướng ngoài giòn trong mềm, gãi đúng chỗ ngứa, nước chấm mỹ vị, bốn phía tràn đầy mùi hương, ăn vào càng ngon hơn biết bao nhiêu, tay nghề Tô Hi chỉ thường thường, ở trong rừng rậm lâu như vậy, đã lâu không ăn đến món ngon như thế này, cũng bởi vậy nàng không hề giữ hình tượng vừa đi vừa gặm đùi gà, cắn không đến vài lần đã gặm xong rồi.
Phổ Tư bưng gà nướng cùng Tô Hi đi đến phòng bếp, nhìn thấy nàng ăn vui vẻ như vậy, lập tức lại xé một chân còn lại cho nàng, Tô Hi cắn một ngụm mới đại phát từ bi nhìn hắn nói: “Ngươi ăn không?”
“Muốn ăn cùng Tô Hi không á?”
Phổ Tư vui sướиɠ khiến lỗ tai run lên, kéo ghế dựa cho Tô Hi ngồi xuống, đặt mâm gà nướng ở trước mặt Tô Hi, lúc này Tô Hi mới phát hiện, nàng vốn dĩ chỉ có một cái ghế hình vuông và một cái bàn ăn nhỏ, nhưng bây giờ lại có thêm nhiều ghế dựa cùng một cái bàn ăn lớn, trên bàn còn bày không ít bánh mì, rau quả cùng với rượu, bên cạnh thậm chí còn có một mâm bánh pudding, nhìn qua cực kì phong phú.
Mà Phổ Tư giúp nàng rót rượu, cắt bánh mì, sau đó mới kéo ghế dựa ngồi ở bên cạnh, cầm một mâm lá cải nhìn Tô Hi, vui sướиɠ gặm đồ ăn.
Tô Hi vốn dĩ đã ăn rất no, bất quá bởi vì đã lâu không ăn điểm tâm ngọt, nhìn đến pudding thực thèm, nhịn không được lại muốn ăn, nhưng trong lúc nàng ăn, Phổ Tư vẫn luôn gặm lá cải, thoạt nhìn chính là con thỏ không dính tới thức ăn mặn.
“Ngươi…Thật ra đã biến thành người rất lâu đi? Hơn nữa cũng thường xuyên tiếp xúc với con người đúng không?”
Sau khi Tô Hi ăn no đồ ăn, cuối cùng nhịn không được hỏi hắn.
Tuy rằng Phổ Tư thoạt nhìn một chút cũng không đáng tin nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn, ở sâu trong rừng rậm thu xếp ra mấy thứ này cũng không đơn giản, huống chi con thỏ này căn bản là không ăn thịt, nếu hắn mới vừa biến thành người, hoặc là biến thành người nhưng sau đó vẫn ngây ngốc cả ngày trong rừng rậm cùng đám thỏ con ở bên nhau, thì làm sao có khả năng làm ra một bàn đồ ăn của con người dễ dàng như vậy.
Đối mặt với nghi vấn Tô Hi, Phổ Tư cười hì hì gật gật đầu, lỗ tai trên đầu động động sột soạt, bộ dáng rất hồn nhiên, Tô Hi nhìn bộ dáng của hắn, nghi hoặc càng sâu: “Lỗ tai và cái đuôi của ngươi hiện rõ như vậy, tại sao lại không bị người ta bắt lại làm thịt?”
Nghe xong Tô Hi nói, Phổ Tư lập tức duỗi tay che khuất lỗ tai, rất là ủy khuất mà nói: “Bản thân ta trước kia có chủ nhân, cũng là một vị phù thủy, thích nhất sờ lỗ tai cùng cái đuôi của ta.”
Hắn vừa nói, một bên nắm tay Tô Hi vuốt lỗ tai hắn, một bộ dáng rất ngoan ngoãn, Tô Hi mới vừa ăn cơm no xong tâm tình rất tốt, sờ tới tai thỏ mềm mại có điểm bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai trước kia con thỏ này đã được chủ nhân dạy dỗ qua, nếu không bằng bộ dáng, vẻ mặt ngu ngốc này, nếu như tùy tiện xuất hiện ở chỗ nhiều người, chỉ sợ đã sớm đã bị làm thịt.
“Cho nên chủ nhân trước của ngươi biến ngươi thành người sao? Thật đúng là lợi hại.”
Phổ Tư ngẩng đầu nhìn Tô Hi, mắt đỏ xinh đẹp chớp chớp không nói gì, Tô Hi cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là hứng thú bừng bừng bắt đầu đánh giá hắn. Là một phù thủy, say mê với các loại ma pháp cũng thực bình thường, biến động vật thành người vốn dĩ không đơn giản, huống chi là duy trì hình người lâu dài.
Nàng biết có hai loại phương pháp, một loại là sử dụng ma pháp duy trì trong lâu dài, mặt khác một loại khác chính là ma pháp cấm kỵ trong truyền thuyết sẽ biến hóa hoàn toàn, ma pháp cấm kỵ biến hóa sẽ không có khả năng lộ ra hai lỗ tai hay cái đuôi, cho nên nàng cảm thấy Phổ Tư hẳn là vế trước, vì thế nàng tiếp tục hỏi: “Nàng dùng ma pháp gì mà giúp ngươi duy trì hình người lâu dài như vậy? Là ma pháp thạch hay là pháp trận, ngươi có biết không?”
Ngày hôm qua bọn họ đã đã xảy ra quan hệ thân mật như vậy, Tô Hi cũng không kiêng dè gì, tràn ngập tinh thần nghiên cứu vươn tay tới sờ soạng, muốn thử xem xem có thể lấy ra tên tuổi gì từ trên người hắn hay không, Phổ Tư rũ lỗ tai để nàng sờ soạng, đột nhiên thoáng một cái đã bắt được tay nàng, ấn tay nàng lên ngực hắn nhẹ giọng nói:
“Không phải ma pháp thạch cũng không phải pháp trận, nàng trao tim nàng cho ta.”
Những lời này làm Tô Hi đơ ra một chút, có chút không thể tin tưởng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Từ thôn phù thủy ra nàng đương nhiên biết rất rõ những lời này là có ý tứ gì. Thật lâu trước kia, cách mỗi trăm năm thường thường sẽ xuất hiện một nữ phù thủy có được thiên phú cường đại ma pháp, phù thủy như vậy được xưng là “Đại phù thủy”.
Trong truyền thuyết tim của đại phù thủy cùng tim người bình thường không giống nhau, ẩn chứa rất nhiều ma lực, so với bất cứ đá ma pháp nào cũng đều trân quý hơn, thậm chí lực lượng siêu việt này có thể hình thành ma pháp trận trong truyền thuyết, bởi vì cái truyền thuyết này, ngàn năm trước rất nhiều phù thủy bị bắt để moi tim, vô số thương vong, sau này số lượng phù thủy từ từ thưa thớt, đại phù thủy chi tâm không còn tồn tại nữa, chuyện này mới dần dần bị người ta quên đi.
Bất quá chỉ có người đời quên đi, thôn phù thủy lại tuyệt đối không thể quên đi chuyện này, khi Tô Hi còn ở trong thôn, đã từng nghe qua trưởng lão nói đến chuyện này.
Nghe trưởng lão nói, nàng biết đến một vị đại phù thủy, đã từng yêu đương với một vị quốc vương, nhưng vị quốc vương kia chỉ là vì lực lượng của nàng mới tiếp cận nàng, sau khi biết được chân tướng nàng đã tuyệt vọng rời đi, tránh vào sâu trong rừng, quốc vương lại đốt cả khu rừng muốn bức nàng ra, nàng không muốn quốc vương được như ý nhưng lại không thể xuống tay gϊếŧ hắn, cuối cùng moi tim tự sát mà chết, cuối cùng viên phù thủy chi tâm kia cũng không rõ tung tích.
Câu chuyện này quá mức thảm thiết, lúc nhỏ Tô Hi nghe xong, vài ngày liên tục nằm mơ, trong đều mơ thấy mình ở trong ngọn lửa cháy hừng hực đó mà tuyệt vọng chết đi, sau đó khi lớn hơn vài tuổi liền quên đi, thẳng đến lúc nàng bị Tắc Đỗ Văn vứt bỏ, có lẽ bởi vì quá tuyệt vọng, nàng lại dần dần nhớ lại chuyện này, thỉnh thoảng lại bị ác mộng, không nghĩ tới hiện tại lại có thể gặp được một con thỏ nói mình có được đại phù thủy chi tâm.
Trong nháy mắt nàng căn bản không thể tin lời hắn nói, nhưng dưới sự dẫn dắt của hắn, nàng cuối cùng cũng phát giác những nhịp đập trong ngực hắn tràn đầy ma pháp, xa xưa mà trầm ổn, ngày hôm qua ở trên người hắn, nàng đã bị nhịp đập này làm cho mê hoặc đến quên mình, có được ma lực cường đại như vậy, cũng khó trách những tiểu ma pháp của nàng không có tác dụng ở trên người hắn.