Dưới ánh đèn lờ mờ trong vườn hoa, ám vệ Vương phủ đang trông chừng một phụ nhân có tuổi, tóc đã bạc màu, quần áo lộng lẫy, sắc mặt hoảng loạn, bàn tay nắm chặt, tất cả biểu hiện đều toát lên nỗi sợ hãi trong lòng—thế nhưng không phải do bị người lạ ép buộc, bởi nếu vậy thì chỉ cần hô hoán một chút, võ sư từ quanh nhà đều sẽ xông đến đây giúp đỡ giải cứu nàng ngay tắp lự. Đã lựa chọn trầm mặc không lên lên tiếng, chứng tỏ nàng cũng muốn gặp mặt hai vị khách nhân này.
(*phụ nhân: chỉ chung phụ nữ đã có chồng)
Vân Ỷ Phong hỏi: "Rốt cục là chuyện gì đây?"
"Vừa rồi khi chúng ta nói chuyện cùng quán chủ, có một người bên ngoài do dự muốn đi vào mà lại thôi." Quý Yến Nhiên nói, "Nếu ta đoán không nhầm, đây hẳn là Vưu phu nhân?"
Phụ nhân dè dặt trả lời, thấy hắn giữ ngữ điệu ôn hoà, cử chỉ tiêu sái tao nhã, giống một người rất biết đạo lý, lại nghĩ đến nữ nhi còn đang mặc kẹt trong ổ quỷ kia của mình, không còn nghi ngại hay lo âu mà vội vàng nói: "Hai vị chính là Tiêu vương điện hạ và Vân môn chủ?"
Quý Yến Nhiên gật đầu: "Phải, nhưng Vưu phu nhân không cần đa lễ, thời gian có hạn, cứ nói thẳng vào vấn đề là được."
"Được được." Vưu phu nhân lấy lại bình tĩnh, than thở nói, "Mong hai vị hãy cứu lấy Diễm Nhi, nàng mắc bệnh, rất nặng, nhưng không biết Hứa gia mời đại phu kê thuốc kiểu gì, lại khiến người ngày càng yếu đi. Ta muốn đưa nàng về chăm sóc một thời gian mà lão gia cùng mấy ca ca của nàng đều không chấp thuận, ta sợ Diễm nhi sẽ không thể chịu nổi nữa mất." Nàng nói đến không kìm được nước mắt, cúi người định quỳ xuống, "Cầu xin Vương gia và Vân môn chủ giúp ta chuyện này."
Ám vệ Vương phủ lập tức đỡ lấy nàng. Quý Yến Nhiên hỏi: "Vưu quán chủ không muốn đón nữ nhi về nhà?"
"Đúng vậy, hắn nói Hứa gia có tiền có thế, còn chống chế thân bệnh của Diễm Nhi sẽ không chịu nổi việc di chuyển qua lại, hết lần này đến lần khác tìm lí do thoái thác, không biết hắn ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Hứa Thu Ý mà ngay cả cốt nhục thân sinh cũng không màng." Vưu phu nhân nói lời oán giận, "Hứa gia kia còn chẳng phải tốt đẹp gì, suốt mấy năm này gả đến bên ấy, Diễm Nhi không được ngày nào yên ổn, chẳng nhẽ giờ đến cả mạng sống cũng phải giao nộp ra nữa sao?"
Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong trao đổi ánh mắt, tiếp tục thăm dò: "Không ngày nào yên ổn? Sao hạ nhân trong nhà Hứa Thu Ý lại nói hai bọn họ rất tôn trọng lẫn nhau, thành thân nhiều năm mà chưa từng xích mích, nghe như vô cùng hoà thuận đấy chứ."
"Chưa từng xích mích, là bởi vì Hứa Thu Ý cắn rứt lương tâm." Vưu phu nhân nghiến răng nói, "Hắn hoàn toàn là một phế nhân!"
Sau đêm tân hôn, Vưu Diễm Nhi đột nhiên lâm bệnh một cách ly kỳ, nằm liệt giường suốt ba tháng trời, từ đó liên miên hết bệnh lại khỏi, khỏi lại bệnh, thỉnh bao nhiêu đại phu đến khám hay pháp sư đến trừ tà cũng đều vô dụng, hao tổn sức khoẻ nhiều năm như vậy, thể chất đã sớm bị mài mòn hơn phân nửa, ở vào độ tuổi hào hoa phong nhã mà vẻ ngoài còn tiều tuỵ già nua hơn cả Hứa Thu Ý.
Vân Ỷ Phong nói: "Phế nhân?"
"Thành thân đã bao năm mà hắn chưa từng chạm qua Diễm Nhi một lần nào." Vưu phu nhân gạt nước mắt, "Thời gian đầu, Diễm Nhi còn cho là hắn thương tiếc thân thể mình không được khoẻ, nhưng ngay cả mãi về sau cũng... Thôi, bỏ đi, giờ nói những chuyện này cũng vô dụng. Vương gia, Vân môn chủ, ở sơn trang kia có ác quỷ, đêm nào cũng gào thét đến vô cùng chói tai và thê lương, doạ cho Diễm Nhi không tài nào ngủ được, nhìn nữ nhi của mình như vậy, ta thực không nỡ để nàng tiếp tục bị dày vò hành hạ thêm nữa."
Tiếng quỷ?
Cả hai sững sờ, đều không nghĩ lại tra ra loại sự tình này. Vì lo ngại ở đây quá lâu sẽ bị người phát giác, chỉ kịp an ủi Vưu phu nhân vài câu liền sai người đưa nàng trở lại chỗ ở.
Thành Vọng Tinh đổ mưa trắng trời.
Ngô Sở Tư đã về nhà trọ trước, ám vệ Vương phủ chỉ đưa tới chiếc ô giấy dầu rồi lại lùi ra tận xa, không quấy rầy đến hai người.
Vân Ỷ Phong hỏi: "Vương gia còn định đi đâu nữa?"
"Không đâu hết, chỉ dạo bộ dọc con đường này thôi." Quý Yến Nhiên nói nhỏ, "Chí ít chờ cho lão Ngô ngủ đã rồi hai chúng ta hẵng về, đỡ phải nghe hắn lải nhải."
Vân Ỷ Phong thuận miệng ậm ừ, vươn tay ra khỏi tán ô đón lấy vài giọt mưa bụi tinh tế, để cái lạnh ẩm ướt len vào từng đường vân tay. Đường phố ban ngày ồn ào náo nhiệt cùng dòng người chen chúc đến không thể di chuyển, lúc này đã bị màn đêm gột rửa hoàn toàn thanh tĩnh, không còn tiếng rao hàng ầm ĩ, bên tai chỉ đọng lại tiếng mưa tí tách tí tách, từng giọt rơi xuống tạo nên những gợn sóng lăn tăn trên nền đất, cuốn theo bao phiền não cùng sầu muộn tích tụ trong tâm bấy lâu nay.
Nhưng chỉ được một lúc, Quý Yến Nhiên đã kéo tay hắn trở về, dùng tay áo tỉ mỉ lau sạch đi nước mưa giúp hắn: "Cẩn thận đừng để độc phát, muốn về chưa?"
"Một lát nữa đi." Vân Ỷ Phong tìm một mái hiên vào trú mưa, ngồi xuống nghỉ chân, "Ta thích mưa rơi ở nơi này."
Quý Yến Nhiên cũng ngồi xuống cạnh hắn, đem áo choàng bao kín lấy đối phương: "Mưa nơi này to đến mấy vẫn coi là yên tĩnh."
Vân Ỷ Phong nghiêng đầu, tiếp tục nghe hắn nói chuyện.
Nghe hắn kể về đại mạc Tây Bắc, nơi không hề khô cằn hay mù mịt cát bay như mọi người vẫn tưởng, nhất là Nhạn thành, năm nào cũng đón vài trận mưa dông vũ bão, sét đánh như rạch ngang bầu trời, từng trận sấm ầm ầm giáng xuống, cùng cuồng phong đến từ trời cao sâu thẳm, mưa đá lộp bộp như muốn xuyên thủng qua mái nhà.
Nhưng Giang Nam thì khác, nơi ấy có mưa phùn rả rích, mặt đường trải đá vôi vừa ướt vừa trơn, sinh ra rêu phong len lỏi khắp các kẽ đá. Giang Nam vào cuối xuân, vạn vật sinh sôi chim muông kéo về muôn hoa kiều diễm, núi xa nước gần đều phủ lên một tầng sương khói mông lung, ôn hoà dịu nhẹ, tưởng như chỉ cần vươn tay nắm lại, cũng nắm lại được cả một vũng nước xuân từ trong gió.
Còn có Vương thành phồn hoa, nếu như mưa đổ xuống đúng ngày họp chợ, thì đảm bảo cũng không một giọt nước nào có thể lọt xuống mặt đường.
(*không giọt nước nào có thể lọt xuống: một thành ngữ chỉ biển người đông đúc, nhưng vì ở đây hợp hoàn cảnh nên mình giữ nguyên nghĩa đen trên mặt chữ)
Còn có Thục Trung, mưa rơi trên đỉnh núi Nga Mi liền khiến hương thơm của vườn trà lan toả khắp không gian.
Mà ở giữa núi rừng mờ sương, bên hồ nước gợn sóng vì mưa rơi, Vân Ỷ Phong cười cười nhìn hắn: "Từ khi gặp nhau đến nay, đây là đêm đầu tiên ta nghe Vương gia tán gẫu nhiều đến vậy."
"Cũng không hẳn là tán gẫu." Quý Yến Nhiên dùng hai cánh tay chống đỡ, ngả người về phía sau, "Ta vẫn luôn dự định, khi nào không còn đánh trận thì sẽ đến Giang Nam tìm mua một toà nhà, đưa theo cả mẫu thân, ở nơi đó sống những tháng ngày bình an ổn định."
Vân Ỷ Phong liếc nhìn hắn một chút, nói: "Ừm."
"Về chưa?" Quý Yến Nhiên hỏi.
Vân Ỷ Phong nói: "Một lát nữa đi."
"Thật chưa muốn về sao?"
"Ừm."
"Đêm xuống sẽ lạnh, nếu độc của ngươi có vì vậy mà tái phát, cũng đừng trách ta."
"Được."
"..."
Qua một lát lại lên tiếng: "Vậy ngồi vào gần ta chút đi."
Vân Ỷ Phong lúc này lại rất nghe lời, nhích người tiến đến, ngồi cạnh hắn sát sìn sịt.
Mưa nhỏ vẫn không ngừng tí tách.
Lộp độp, lộp độp.
Lộp độp.
Vân Ỷ Phong nhắm mắt, vốn chỉ muốn lặng nghe mưa xuân đầu mùa, mà sau lại bất giác thϊếp đi.
Quý Yến Nhiên trực tiếp bế người lên, mang hắn trở về nhà trọ.
Suốt một đường vẫn luôn dùng áo choàng bọc kín, không để người trong ngực dính phải quá nhiều nước mưa.
...
Theo lời Vưu phu nhân, Diễm Nhi ở Hứa gia hẳn đã phải chịu nhiều uỷ khuất, hiện tại còn bệnh đến thoi thóp, xem chừng sẽ có không ít lời muốn nói với người thân của mình. Vấn đề lúc này, là làm thế nào để một đám nam nhân bọn họ có thể lặng lẽ đi gặp Vưu thị mà không trở thành đánh rắn động cỏ.
Vân Ỷ Phong nói: "Hiện tại còn chưa biết thái độ của nàng thế nào, tuỳ tiện để lộ thân phận cũng không có lợi cho chúng ta."
Ngô Sở Tư đề nghị: "Hay là dùng dịch dung? Giả trang thành cô nương, nói mình được Vưu phu nhân phái đến."
Quý Yến Nhiên ra lệnh: "Ngươi làm luôn đi."
Ngô Sở Tư cảm thấy tâm tình phức tạp: "Cải trang thì dễ thôi, vấn đề là ta có trát ba cân phấn lên cũng không giống a." Huống chi Vưu thị còn đang yếu, nửa đêm nửa hôm trông thấy một đại hán khôi ngô kẻ mày vẽ mắt mặc váy ngồi xổm bên giường, không bị doạ cho phát ngất mới là lạ.
Quý Yến Nhiên nhìn lão Ngô chằm chằm, cảm thấy gương mặt râu ria này quả thật khó nói nên lời, liền đưa mắt về phía Vân Ỷ Phong.
Dáng người tinh tế, dung mạo xinh đẹp, làn da còn trắng, tựa hồ ngay cả mặt nạ cũng không cần, chỉ thay đổi y phục là có thể... Khụ.
Vân Ỷ Phong nói: "Vương gia yên tâm, việc này cứ giao cho Phong Vũ môn."
Thật sự đồng ý? Quý Yến Nhiên có chút sửng sốt, không nghĩ hắn sẽ sảng khoái nhận lời như vậy, sau khi hồi thần mới khảng khái nói: "Môn chủ nếu cần trâm cài vòng đeo trang sức gì, cứ nói với lão Ngô, chọn cái đắt nhất mà mua!"
Ngô Sở Tư nghe được liền đau lòng, mấy thứ này chỉ dùng có một lần, Vân môn chủ bình thường cũng đâu thích mặc đồ nữ trang, lãng phí tiền bạc để làm gì, ta thấy mua trong cửa hàng ven đường cũng không tồi, lại còn rẻ, xanh xanh đỏ đỏ, rất đẹp mắt nha.
Nửa canh giờ sau, cửa phòng Vân Ỷ Phong một lần nữa mở ra, bắt gặp một cô nương kiều diễm dáng người mỹ lệ, lão Ngô lập tức thay đổi ý nghĩ của mình! Cải trang được đến thế này, đừng nói là chút váy áo trang sức, cho dù Vương gia có muốn cả một toà lâu cũng không thành vấn đề. Hắn tiến lên phía trước, soi kỹ vào cặp mắt to tròn lấp lánh ánh nước, sống mũi xinh xắn, ánh nhìn dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên gò ngực như ẩn như hiện, nói lời đầy kinh ngạc: "Thứ này... là gì vậy?" Trông cũng quá thật rồi đi.
Quý Yến Nhiên: "..."
Cô nương mặt không đổi sắc, vung lên một quyền.
Vân Ỷ Phong bước ra từ trong phòng, mới chỉ kịp nói "Khoan hẵng—", lão Ngô đã vô cớ bị quét tới góc tường.
Quý Yến Nhiên tán thưởng: "Thân thủ của cô nương cũng thật tốt."
"Quá khen." Đối phương ôm quyền, nhẹ nhàng đáp lại, "Tại hạ Linh Tinh Nhi đến từ Phong Vũ môn, bái kiến Vương gia!"
Nàng có dung mạo xinh xắn, không mặc xanh mặc đỏ như bao cô nương khác, y phục toàn thân đều chỉ là màu đậm, thanh âm lanh lảnh, rất có phong thái của nữ hiệp giang hồ.
"Tinh Nhi vẫn luôn đợi bên ngoài thành Vọng Tinh, ta liền lệnh cho nàng tới đây." Vân Ỷ Phong nói, "Đêm nay trước hết cần tìm ra ý định của Vưu thị, xem xem rốt cục nàng có thực sự muốn về nhà hay không, đặc biệt còn vụ quỷ kêu gì đó, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ."
"Được, đệ tử đã rõ." Linh Tinh Nhi lĩnh mệnh, sau lại không nhịn được đành hỏi, "Môn chủ, Thanh Nguyệt sư huynh đâu rồi?"
"Còn đang ở Vương thành." Vân Ỷ Phong cười nói, "Xong xuôi sự vụ lần này, ta sẽ để hai ngươi đoàn tụ."
Đợi sau khi Linh Tinh Nhi rời đi, Quý Yến Nhiên mới cảm khái, "Vân môn chủ đúng thật là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
"Sao?" Vân Ỷ Phong nhướn mắt nhìn hắn, "Vương gia có ý kiến?"
"Ở trong doanh trại Hắc Giao không có điều kiện, cả một bó người đến giờ vẫn độc thân, ta thân là thống soái, dĩ nhiên muốn chiếm trước chỗ tốt cho bọn hắn a." Quý Yến Nhiên nói như đương nhiên, lại nắm lấy đầu vai đối phương, "Phong Vũ môn còn được cô nương nào khác không?"
Vân Ỷ Phong lập tức cự tuyệt, đừng có tưởng bở nữa đi.
Quân doanh Tây Bắc là địa phương thế nào, chính là rất cực khổ, người của Phong Vũ môn quen sống trong nhung lụa rồi, không gả.
Quý Yến Nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định: "Khổ đâu ra, huống hồ hiện tại cũng không có chiến tranh, trời cao đất rộng tiêu dao khoái hoạt, không tin ngươi cứ hỏi lão Ngô, lão Ngô... Đừng đứng đó ôm mũi nữa!"
Ngô Sở Tư rơi lệ đầy mặt, hay là thôi đi, người đến từ Phong Vũ môn quá hung, chúng ta đánh không lại được đâu.
Giờ Tý đêm đó, Linh Tinh Nhi thuận lợi lẻn vào phòng ngủ của Vưu thị, dùng một cây ngân châm hạ gục nha hoàn. Ngọn đèn nhỏ trong phòng ngủ vẫn sáng, phụ nhân tựa ở đầu giường, âm thầm rơi lệ, cố gắng nén lại những thanh âm nghẹn ngào trong cổ họng.
Linh Tinh Nhi lặng lẽ bước đến, một tay bịt lên mũi miệng của nàng, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ không cần sợ hãi, ta là người được Vưu phu nhân phái tới!"
...
Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong đang uống trà ở nhà trọ, lại là Tuyết Đỉnh Hàn Thuý ngàn vàng khó mua giống lần trước, so với trà Phiêu Tuyết trong Vương phủ vừa đắng lại thơm hơn.
Vân Ỷ Phong cảm thấy Quý Yến Nhiên quả là một người thú vị. Thường ngày thì tuỳ tuỳ tiện tiện, rõ ràng chuyện ăn mặc ngủ nghỉ đều chẳng quá để tâm, bọc thảm dạ nằm trên đất qua đêm cũng không thành vấn đề, thế nhưng hết lần này đến lần khác cứ nhất nhất muốn uống trà quý nhất, thưởng rượu quý nhất, trên giường trải thảm lụa nệm gấm, trước khi ngủ còn phải tắm huân hương, muốn bao nhiêu hoang phí có bấy nhiêu hoang phí. Giống như đang tận lực diễn vai một hoàng thất quý tộc ham mê hưởng lạc—có điều diễn mãi vẫn không ra, ngược lại chỉ khiến chính mình mệt mỏi.
Quý Yến Nhiên hỏi: "Sao vậy? Nhìn ta chằm chằm nãy giờ rồi."
"Không có gì." Vân Ỷ Phong vươn một đầu ngón tay, điểm nhẹ lên vai hắn, "Phong Vũ môn ngoài chuyên môn làʍ t̠ìиɦ báo, còn rất biết làm dư luận xôn xao, chỉ cần chịu ra bạc, sau này Vương gia muốn loan tin mình dùng Tuyết Đỉnh Hàn Thuý để tắm rửa cũng được."
Quý Yến Nhiên: "..."
Quý Yến Nhiên cười nói: "Đa tạ."
Linh Tinh Nhi lật cửa sổ từ ngoài tiến vào, một thân bám đầy mưa bụi, tóc mái dính bết trên trán, nhìn qua có chút chật vật.
"Dính mưa sao, mau sang phòng sát vách lau rửa qua chút đi." Vân Ỷ Phong đứng lên.
Linh Tinh Nhi quăng túi vải trong tay mình đến: "Vậy ta đi rửa mặt cái đã."
Vân Ỷ Phong chuẩn xác bắt được: "Đây là gì vậy?"
Linh Tinh Nhi nói: "Nửa cái chân."
Vân Ỷ Phong: "..."
Ấy là nửa cái chân của nữ nhân nào đó, được Linh Tinh Nhi tìm thấy từ một cái giếng cạn trong hậu viện nhà Hứa Thu Vượng.
"Bệnh của Vưu thị xác thực không nhẹ." Linh Tinh Nhi nói, "Nàng rất tín nhiệm ta, lại cảm thấy mình không còn sống được bao lâu nữa nên nói ra rất nhiều sự tình. Lúc trước Hứa Thu Ý cưới nàng về, hoàn toàn chỉ để làm bình phong, chính nàng đã sớm nhận mệnh, cảm thấy chí ít ở đây cơm ăn áo mặc không thiếu, hai người lại tôn trọng lẫn nhau, người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ, cứ sống như vậy hết nửa đời sau cũng không phải không thể."
Vân Ỷ Phong hỏi: "Nàng không nghi ngờ chính Hứa Thu Ý lén lút sau lưng hạ độc mình sao?"
"Nàng có cảm nhận được, song đến giờ vẫn không tìm ra lý do khiến hắn làm như vậy." Linh Tinh Nhi tự đắc nói, "Nhưng ta đã đoán ra."
Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ: "Có liên quan đến tiếng quỷ kêu gì đó?"
Linh Tinh Nhi nghe xong liền nhụt chí: "Quả nhiên vẫn không gì qua được mắt môn chủ."
Khiến cho thân thể của Vưu thị cứ một mực không khoẻ như vậy, chính là phương thức để Hứa Thu Ý giữ lại "tự tôn" cho mình. Làm một trượng phu trẻ trung khoẻ mạnh, toàn tâm toàn ý chăm sóc người vợ mang bệnh, hai người luôn ân ái hoà thuận với nhau, nghe qua quả là một giai thoại tốt đẹp về tình nghĩa vợ chồng son sắt, cho dù bặt vô âm tín ở phương diện con cái, thì người ngoài cũng chỉ nghĩ nguyên nhân là do thân thể Vưu thị quá yếu đuối, sẽ không có ai nghi ngờ về phần Hứa Thu Ý.
Vân Ỷ Phong nói: "Vốn nghĩ cứ tiếp tục như thế là được, nhưng Hứa Thu Ý lại chẳng ngờ, sẽ có ngày Vưu thị nghe được thanh âm quái quỷ kia."
Có thể khiến hắn nhẫn tâm ra tay như vậy, ẩn sau rốt cục phải là một bí mật động trời đến nhường nào.
-
vtrans by xiandzg
T/N: Imbackkkkkk những ngày tháng OT cuối cùng cũng kết thúc rồi, xin hứa sẽ siêng năng trở lại áu áuu