Tiểu Hoàng mời A Tráng tới công ty mình chơi.
Cho nên A Tráng cứ như thường ngày, mặc một bộ áo mỏng màu trắng, liền chạy đến.
Đi tới công ty của Tiểu Hoàng, phát hiện tòa nhà này nguyên bản so với một lần trước kia nhìn qua còn muốn cao lớn hơn, phát giác ra ánh mắt của người đi ngang qua nhìn mình, A Tráng cảm thấy mình ăn mặc thế này phải hay không quả thật có chút không ổn, bất quá y cũng không thèm để ý.
Cũng không biết Tiểu Hoàng ở tầng nào, nhưng mà cô nương trước bàn tiếp tân không muốn phản ứng đến y, A Tráng cũng không tức giận, vốn là mình chỉ đến vì chuyện riêng, không thì dứt khoát tới công trường cũng được.
"A Tráng!" Tiểu Hoàng xuống tầng một, đúng dịp thấy A Tráng, liền hào hứng chạy đến. Hắn vốn nguyên bản muốn cùng A Tráng tới công ty, chẳng qua sáng nay đột nhiên có việc gấp, không thể làm gì khác hơn là đi trước một bước.
"Tiểu Hoàng." A Tráng hướng về phía Tiểu Hoàng cười một tiếng.
"A Tráng~" Tiểu Hoàng ôm lấy vai A Tráng, mang y đi.
Cô nương trước bàn tiếp tân xem có chút sững sờ, đây là vị bá đạo tổng tài bất ngôn cẩu tiếu của bọn họ sao... Các nàng nhất định là nhìn lầm rồi.
Đi tới phòng làm việc, Tiểu Hoàng bắt đầu phô diễn công ty của bọn hắn có cái gì tốt, chủ yếu là gặp mặt hữu hảo.
A Tráng vừa nghe vừa đúng lúc gật đầu, cái loại bàn chuyện kinh tế này y hoàn toàn không hiểu, đánh giao tiếp coi như cũng thành thạo.
Buổi trưa, A Tráng cầm ra cơm hộp tình yêu cho Tiểu Hoàng.
"Đói không? Ăn đi."
"Ừ!"
Tiểu Hoàng cùng A Tráng liền ở tại bàn tổng tài ăn cơm.
Tiểu Hoàng vừa ăn vừa cảm động rơi lệ, trực tiếp khen A Tráng nhà hắn thực quá đảm đang, A Tráng nấu ăn ăn thực ngon.
Sau khi nếm qua cơm xong, Tiểu Hoàng đem A Tráng đẩy ngã trên bàn làm việc, đây là hành động hắn một mực não bổ muốn đối với A Tráng làm.
A Tráng ngược lại không nhăn nhó, theo Tiểu Hoàng vui vẻ, thậm chí chủ động giương ra hai chân, lớn mật câu dẫn Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nơi nào chịu nỗi, một bên chảy máu mũi, một bên kích động vùi đầu khổ ăn.
Về đến nhà sau, Tiểu Hoàng la hét cũng muốn đi đến chỗ kia của A Tráng nhìn một chút.
A Tráng chưa bao giờ mang Tiểu Hoàng qua đó, chính vì không muốn Tiểu Hoàng dính vào những chuyện không nên, thế nhưng không cưỡng lại được Tiểu Hoàng, đành dẫn hắn đi.
Tiểu Hoàng vốn tưởng rằng xã hội đen đều giống như trên ti vi, có căn cứ dưới mặt đất, vô tổ chức vô kỷ luật, khuôn mặt này có một đạo vết sẹo, cánh tay kia cầm một cây đao, cả ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ.
Thế nhưng không nghĩ tới địa bàn của A Tráng là một nơi u tĩnh, thậm chí hiển lộ ra một cổ nghiêm khí, người ở bên trong thân một mực âu phục giày da, nhìn còn có vẻ như rất dày công tu dưỡng.
Lúc A Tráng đi qua, mấy người áo đen cũng hướng A Tráng gật đầu.
Oa! A Tráng thật là lợi hại!
Tiểu Hoàng mắt lấp lánh, mặt đầy sùng bái xem A Tráng nhà hắn.
A Tráng hướng Tiểu Hoàng giới thiệu một ít anh em.
"Tôi là người yêu của A Tráng." Tiểu Hoàng cực kì lễ độ hướng mấy vị hắc y nhân giới thiệu bản thân.
Nhóm người áo đen cùng A Tráng cũng hơi sững sốt.
Tính toán một chút, chuyện này cũng không có gì, A Tráng thầm nói như vậy, cứ theo ý của Tiểu Hoàng đi.
A Tráng mang Tiểu Hoàng đi tới phòng của mình. Tiểu Hoàng ngắm nhìn bốn phía, phòng rất chỉnh tề cũng rất có đại khí, trên vách tường viết mấy chữ lớn rồng bay phượng múa.
"A Tráng thật là lợi hại!" Tiểu Hoàng tiếp tục ánh mắt sáng lấp lánh.
A Tráng cười một tiếng.
Tiểu Hoàng càng muốn quấn A Tráng nói cho y một ít chuyện, A Tráng không có biện pháp, liền đơn giản cùng Tiểu Hoàng trò chuyện một chút. Trong toàn bộ quá trình, Tiểu Hoàng vẫn luôn vào trạng thái mắt sáng đầy sao.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Tiểu Hoàng cùng A Tráng đồng thời quay đầu, "A, Lâm Kỳ, cậu tới rồi."
"Tráng ca."
Tráng ca?!!!
Ánh mắt của Tiểu Hoàng nhìn thanh niên cạnh cửa tức khắc mang theo địch ý.
Xưng hô thân mật như thế, đến hắn còn chưa có kêu đâu!
"Đúng rồi, Lâm Kỳ, chuyện lúc trước phân phó cậu đi làm, ra sao rồi?"
"Tráng ca, rất thuận lợi."
"Rất tốt, vậy cậu với anh bàn chuyện một chút."
"Được." Lâm Kỳ liền ngồi ở bên cạnh A Tráng.
"A Tráng, đây là ai?" Tiểu Hoàng sắc mặt bất thiện nhìn Lâm Kỳ, người này dáng dấp văn văn nhã nhã, sạch sẽ, thân mang bạch y không một tia qua loa, đeo một cặp kiếng nhỏ, từ khi vào cửa, khóe mắt tựa hồ vẫn luôn hàm ý cười câu nhân.
"Tiểu Hoàng, quên giới thiệu, đây là Lâm Kỳ, phụ tá của anh. Lâm Kỳ, đây là Tiểu Hoàng."
"Tôi là người yêu của A Tráng." Sau khi nói xong, Tiểu Hoàng phát hiện Lâm Kỳ không có kinh ngạc như những người khác, thậm chí một chút biểu tình biến hóa cũng không có.
Không những thế, còn hướng hắn hữu hảo vươn tay ra, "Chào cậu."
Có vấn đề, người này tuyệt đối có vấn đề!
Hơn nữa, phụ tá cái gì chứ, đây không phải là tồn tại tương đương với thư kí sao! Thư kí không phải đều là hồ ly tinh sao, ánh mắt của người này cũng nhỏ dài như vậy!
Chẳng trách lúc trước mình nằm mộng, mơ thấy Đại Tráng bị địch nhân khắp nơi đoạt đi, mà khuôn mặt của người này không phải rất giống với tên Boss cuối cùng hay sao.
Thật ra thì không giống xíu nào, chỉ bất quá là Tiểu Hoàng tự động não bổ.
Hơn nưa, cái gì Lâm Kỳ, Lâm Kỳ, cái tên này nghe vào thật là giống như "Tình địch"!
(Lâm Kỳ: linqi, Tình địch: duishou....)
A Tráng dĩ nhiên không biết Tiểu Hoàng đã muốn nội tâm gợn sóng phập phồng, bắt đầu hướng Lâm Kỳ hỏi một ít sự vụ gần nhất.
Lâm Kỳ cũng liền nhất nhất giải đáp cho A Tráng.
Trông thấy hai người ngươi một câu ta một câu, Tiểu Hoàng trong lòng cực kỳ khó chịu.
"Cậu dựa vào gần quá đấy." Tiểu Hoàng liền trực tiếp nói với Lâm Kỳ, hai tay ôm A Tráng đem y kéo đến trong ngực mình, cách Lâm Kỳ xa xa.
"Này, Tiểu Hoàng, Lâm Kỳ cách xa như vậy, anh làm sao nghe cậu ấy nói chuyện."
"Vậy thì không cần cùng cậu ta nói chuyện, A Tráng."
"A a..." Lúc này, Lâm Kỳ cúi đầu xuống, bật cười.
"Ê, cái tên này, cậu cười cái gì mà cười!"
"Xin lỗi..."
"Lâm Kỳ... Nếu không, ngày khác lại làm phiền cậu, dù sao chuyện này không gấp, xin lỗi a..." A Tráng sờ đầu một cái, ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, Tráng ca." Lâm Kỳ đứng lên, y phục không có một chút nếp nhăn, "Kia, Tráng ca, Tiểu Hoàng, tạm biệt."
Lâm Kỳ đi.
"Tiểu Hoàng, mới vừa nãy em làm cái gì vậy."
"A Tráng, cái người gọi là Lâm Kỳ đó đối với anh có mưu đồ gây rối!"
"A?"
"Anh khẳng định không biết, cậu ta mới vừa rồi cách anh có bao nhiêu gần, còn kém một chút nữa..." Tiểu Hoàng dùng ngón tay ám chỉ một cái, "Là miệng của cậu ta cũng phải dán lên lỗ tai của anh rồi!"
"Tiểu Hoàng, em lại nghĩ vớ vẩn."
"A Tráng, em thật không có! Đây là trực giác của đàn ông! Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta, em đã có cảm giác này!"
"Trực giác của em ấy à, vậy thì càng không đáng tin cậy rồi."
"Thật không phải như vậy mà~" Tiểu Hoàng lắc cánh tay A Tráng, "A Tráng có thể hay không từ chức tên kia a..." Tiểu Hoàng bắt đầu nũng nịu chơi xấu.
"Điều này sao được chứ." A Tráng đột nhiên nghiêm túc, "Lâm Kỳ đi theo anh đã được một đoạn thời gian, có thể nói, trong tổ người mà anh tín nhiệm nhất là cậu ấy."
"Nhưng cậu ta đối với anh có mưu đồ gây rối a..." Nhớ tới một cái đại hôi lang đi theo bên người tiểu bạch thỏ là A Tráng lâu như thế, sau này còn phải một mực tiếp tục như vậy, Tiểu Hoàng thực là an tâm không nỗi.
"Hài, cậu ấy thật sự không có mà..."
Tiểu Hoàng một mực dính sền sệt quấn A Tráng muốn y đuổi việc Lâm Kỳ.
Ngày thứ hai, Lâm Kỳ đi vào phòng A Tráng, "Tráng ca, làm sao vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon?" Ngón tay Lâm Kỳ chỉ vào vành mắt đen của A Tráng.
"Hài, còn không phải là do Tiểu Hoàng sao... Nếu không phải em ấy cùng anh nói..." A Tráng dừng một lát, giương mắt nhìn một chút Lâm Kỳ đang một mực mĩm cười, dẫu sao Tiểu Hoàng rất sớm đã hạ bài, cũng không có gì cần giấu diếm, "Em ấy nói cái gì mà có phải là cậu thích anh không, nói cậu là tình địch của em ấy, cứng rắn buộc anh sa thải cậu."
"Nga?" Lâm Kỳ nhíu mày, "Cậu ta tại sao lại nói như thế?"
"Em ấy bảo, đây là trực giác của em ấy."
"A à... Trực giác của cậu ta cũng thực chuẩn đó."
"A?" A Tráng ngây ngẩn.
"Đùa thôi." Lâm Kỳ cười một tiếng, "Mặc dù tôi thực rất ngưỡng mộ Tráng ca, nhưng tôi là thẳng nam."
"Anh đã nói rồi mà, cậu nhìn sao cũng là một thẳng nam."
Lâm Kỳ híp mắt một cái, "Tráng ca làm sao nhìn ra được?"
A Tráng sờ sờ sau ót, ha ha mà cười một tiếng, "Trực giác." Thiệt ra, A Tráng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến vấn đề trợ thủ Lâm Kỳ nhà y là cong hay thẳng, liền lời vừa rồi chỉ là trong nháy mắt thuận miệng đáp lại, nói không chừng là dựa vào trực giác thật.
Lâm Kỳ lắc đầu một cái, "Tráng ca trực giác có chút không chuẩn rồi."
"A?" A Tráng lại ngây ngẩn.
Bên này, Lâm Kỳ liền cười, "Đùa thôi."
"..." Không cần cứ đùa giỡn về chuyện không thể đùa giỡn có được hay không... A Tráng có chút xấu hổ.
"Thật ra thì Tráng ca à, tôi đã sớm là người có gia đình."
"A?!" A Tráng kinh ngạc, "Lâm Kỳ, cậu khi nào thì kết hôn?"
"Sớm đã có, con gái của tôi đã cao như vậy rồi này." Lâm Kỳ lấy tay diễn tả một cái, "Nếu Tiểu Hoàng nhà ngài còn chưa yên lòng, tôi có thể đem mẹ con các nàng qua cho hai người nhìn một chút."
"Thật?"
"Đương nhiên là thật rồi."
"A, vậy thì thật là tốt quá! Cậu không biết tiểu tử kia, cả ngày quấn lấy anh, cứ tựa như keo dính."
A Tráng lấy cùi chõ chọt chọt Lâm Kỳ, "Ôi, anh còn thật không biết, tiểu tử cậu có bản lĩnh như vậy, cô nương người ta dáng dấp thế nào?" A Tráng làm bộ trưng ra một phó biểu tình thô bỉ.
Xem bộ dáng này của Tráng ca, Lâm Kỳ thật sự là nhịn không được liền thấp giọng cười, "Thật không tệ, chỉ là không đẹp mắt bằng Tráng ca."
"Cậu lại nói giỡn nữa." Vì vậy, A Tráng lại xấu hổ.
Hôm sau, Lâm Kỳ cùng vợ đi đón con gái tan học về nhà. Dĩ nhiên, Lâm Kỳ kêu A Tráng cùng Tiểu Hoàng sang đấy xem.
A Tráng liền cùng Tiểu Hoàng tựa như kẻ gian núp trong buội cỏ, mặc dù bọn hắn không cần thiết phải làm như thế, Tiểu Hoàng còn đặt trên đầu mình một đống cỏ làm ngụy trang che giấu, hấp dẫn hoài nghi của bà bác trông chừng nhà trẻ.
"Thấy không, Lâm Kỳ đã sớm lập gia đình, con gái của cậu ấy đã cao như vậy." A Tráng nhỏ giọng nói, học theo Lâm Kỳ hướng Tiểu Hoàng làm ra động tác mô tả kia, "Thẳng đến không thể thẳng hơn, lần này em cứ yên tâm đi."
"Hừ." Tiểu Hoàng khinh thường hừ một tiếng, "Em cũng là thẳng, nhưng chỉ vì A Tráng mà cong đấy thôi."
"Ngô..." A Tráng suy nghĩ một chút, thật giống như bản thân y đối với Tiểu Hoàng cũng là như vậy.
Tiểu Hoàng vẫn là dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Lâm Kỳ cùng vợ con của cậu ta.
Lâm Kỳ chính là đang tay ôm con gái, hơi cúi đầu xuống, hôn vợ mình một cái.
"Nhìn đi, nhìn đi, một nhà ba người có bao nhiêu vui vẻ hòa thuận kìa."
"Hừ... Dù sao thì, A Tráng anh sau này phải cách xa cậu ta một chút! Cậu ta đến gần anh, phải tìm cách ngăn lại!" Tuy là nói như thế, nhưng A Tráng nhà hắn khả ái như vậy, khó tránh khỏi trường hợp thẳng không nỗi đổi cong a.
"Được, được, biết rồi mà, Tiểu Hoàng đại nhân, đều nghe theo ngài."
Tiểu Hoàng hướng về mặt A Tráng hôn "chụt" một ngụm lớn.
"Hai người các cậu núp trong buội cỏ làm gì thế hả!" Bà bác trông chừng vườn trẻ chẳng biết từ lúc nào đã đến gần hai người, quơ một cây chổi lớn, muốn xua tan đánh đuổi hai tên mờ mờ ám ám này.
"A Tráng, chạy mau!" Tiểu Hoàng vội vàng kéo cổ tay A Tráng.
Lúc chạy đi, Tiểu Hoàng vừa quay đầu trông lại Lâm Kỳ cùng vợ con cậu ta, mặc dù hình ảnh rất tốt đẹp, nhưng là không hiểu tại sao, luôn cảm thấy có chút giả tạo...
- -----
"Cầm đi."
Người phụ nữ cầm lấy tấm thẻ Lâm Kỳ đưa tới, "Cám ơn a, có việc gì cứ liên lạc lại, tôi rất vui lòng." Người phụ nữ dắt cô bé đi.
"Được," Lâm Kỳ híp mắt mĩm cười.
Lâm Kỳ nhìn bóng lưng hai người rời đi, qua một lúc lâu, từ trong túi móc ra một cái khăn tay màu trắng, lau miệng.
Trực giác à... a....
- -----
Lời của editor:
...điển hình ngoài nhã nhặn trong phúc hắc công.
Lâm Kỳ: cười a cười....