Vì Cái Gì Các Nam Chủ Truy Ta!!!

Chương 27: Trong rủi có may? không! Toàn là rủi

Trong rủi có may? Không toàn là rủi“

Lâm đại ca, huynh về trước đi. bọn ta còn chút việc cần xử lý.”

Kéo Thất Dịch xuống xe, ta mỉm cười tiễn lâm đại ca đi trước. từ đây về nhà nói xa không xa, nói gần không gần, được nhất chính là nơi tối lửa tắt đèn, ta có để đảm bảo tính bảo mật nơi này.

“hai đứa có việc gì thì…”

“Lâm đại ca, không tiễn.”

Có vẻ nụ cười của ta quá ghê rợn nên lâm đại ca nuốc ực một ngụm nước miếng liền nói:

“Vậy huynh đi trước, hai đứa cẩn thận.” nói rồi, y nhìn sang Thất Dịch đang bị ta nắm chặt tay một chút rồi giọng ngựa chạy xa. Nhìn bụi cát do vó ngựa hất lên, ta kéo Thất Dịch vào sâu trong rừng. ta đương nhiên không nói chuyện ở bì rừng, biết đâu có người nghe lén. Tìm một hang động sâu trong núi, chặn cửa hang, ta bắt đầu cuộc hội thoại:

“tiểu Thất, ngươi còn lời gì để trăn trối không?”

Liếc nhìn Thất Dịch, ta nhếch mép cười. gia không động các người liền cho lão hổ là mèo bệnh. Làm nam nhân duy nhất trong nhà, ta có yếu ớt đến đâu thì cũng không phải thỏ con, huống hồ, thỏ phát điên cũng biết cắn người đó.

“A… a… a… Chiêu, ta… ta… ta có thể giải thích mà. Ái ái ái, ngươi nhẹ tay một chút đừng siết chặt như vậy!”

Thất Dịch run rẩy lắp bắp

“Giải thích? Được ngươi nói xem, nếu thuận tai, ta miễn cưỡng tha cho ngươi một mạng, nếu không, rừng đêm không người, cái kết, chúng ta không ai biết ai đâu!”

Ngồi trên phiến đá to, ta một tay xách cổ áo hắn, một tay cầm đoản đao chỉ vào bộ phận quạn trọng nhất, ta không tin đến mức này mà hắn còn dám nói dối.

“nói! Ta nói, ta nói mà!”

Nhìn thất dịch liên tục gật đầu, ta tạm thời thả hắn xuống đất.

“nói từ đầu, một vấn đề cũng không được bỏ sót! Dám nói dối, ta liền phục vụ đặc biệt.”

Lau lau thanh đoản đao, ta đe dọa. lúc nãy mua cho hắn, không ngờ nhanh như vcay65 đạ có cơ hội rồi.

“Ta nói, ta nói. Là vương huynh bỏ ta theo dõi ngươi. Vương huynh cử ta đến nằm vùng a.”

“nói cách khác, các người sớm đã biết ta là Thái Cổ La, còn hao tâm tổn sức bám theo ta một đường?”

“không có a. Vương huynh vốn à muốn tìm cơ hội gϊếŧ ngươi nhưng sau đó y đổi ý định muốn chăm sóc người a!!”

“Gϊếŧ?” ta quay đầu nhìn Thất Dịch. Vì cớ gì lại muốn gϊếŧ ta. Ta tưởng Cổ la chỉ đắc tội với các nam chủ thôi mà. Có Vàng óng, xanh lè, tím rịm, đỏ chót, đen thui thôi… khoan đã. Xòe tay ra đếm, ta mới chợt nhận ra, ta quên mất người cuối cùng.

“ngươi gọi y là Vương huynh… có nghĩa y là hoàng tộc? Ta hỏi ngươi, bạch liên bông đó tên thật là gì?”

“cái này…”

“ngươi dám không nói?”

“HẠ, Hạ Cẩn Minh! nhϊếp chính vương, Tam hoàng thúc của ta”

Nghe cái tên Thất DỊch gào lên, ta nhướn mày. Hay cho cái tên Nhϊếp Tiểu Tam, hóa ra là Hạ quốc Nhϊếp chính vương Tam vương gia. Ta không nhớ mình từng nghe qua cái tên này a. nhưng hoàng thất Thương quốc đích thực họ Hạ, không sai.

“nếu hắn là vương thất, vậy ngươi…?”

“Ta không phải họ Hạ. mẹ ta là chị của Vương huynh. Nếu theo bối phận ta phải gọi y là thúc thúc cơ nhưng mà tuổi bọn ta chênh không nhiều, nên ta mới gọi y là Vương huynh.”

“nói cách khác, các người là hoàng thất Thương quốc, chủ trước của ma sơn, còn việc ngươi đến tìm ta, chắc là đến để gϊếŧ người đoạt núi, nhưng ta lại thoái vị khiến các người không rõ là nên gϊếŧ ai đúng không?”

Nhìn Thất Dịch đang cười ngu ở bên cạnh, ta thật chỉ muốn đạp đầu tự sát cho rồi. nhiều gợi ý như vậy, ta vì cái gì lại nhận không ra. Làm gì có nam phụ nào mà đẹp như vậy, y nói không có tiền mà ăn mặc thì cực kì xa xỉ, mà đáng nói nhất, đa tài đa nghệ như thế thì có thể không thuộc nhóm nam chính sao.

Nghĩ ngợi một lúc thật lâu, đầu ta cũng bắt đầu choáng.

“Thất Dịch, chúng ta bây giờ trở về. cuộc hội thoại hôm nay phải hoàn toàn bí mật. bao gồm cả cuộc nói chuyện vừa hồi hay cái ở nhà mẹ ta. Ngươi mà dám lộ ta nửa chứ, ta đảm bảo cùng trời cuối đất cũng sẽ tìm ngươi cho bằng được. hiểu chứ?”

“hiểu, hiểu ta hiểu!”

……………………………..........................................................

Thi triển khinh công về đến cổng đã thấy Bạch liên bông đang đứng đó vẫy ta. Nếu là lúc trước ta còn có chút vui vẻ nhưng nghĩ đến chuyện hắn muốn nấu ma quân 7 món, ta … không muốn nghĩ nữa.

“ta về rồi, hai người ăn tối chưa?” Cởϊ áσ choàng trên người, ta hỏi.

“chưa ăn, hôm nay Liễu tiên sinh mang được một người bị trọng thương về, y vẫn đang giúp chữa trị.”

“trọng thương? Dạo này nhiều người trọng thương thật đấy."

Nói rồi ta vén mành cửa nhìn vào. Trong phòng cá rất nhiều người, đều mặc giáp, nhìn qua như người ở trong quân đội. ai nấy đều mặc giáp sắt áo choàng đỏ. nghĩ đến số nam chính mới gặp hôm nay, không phải còn một tên cũng áo đỏ chưa xuất hiện sao?

“ở đây có chiến tranh sao?”

“cũng không tính là chiến tranh. Vùng biên giới xuất hiện mấy đoàn cướp khá xảo quyệt. hoàng đế kim quốc chắc vì vậy mới cử đại tướng quân đến xử lý.” Bạch liên bông đưa cho ta chén trà. Nhận lấy mà lòng ta cảm than, đời trước còn chưa từng ngồi cùng bàn với hiệu trưởng, kiếp này lại có thể được nhϊếp chính vương một nước tự tay rót trà, đãi ngộ ạ~ cái gì cũng có giá cả mà.

“mọi người, chúng ta còn cỏ cầm máu không, kim sang dược, cái gì cũng được, nhanh lên!” nghe Xanh lè thúc dục bên trong, ta vừa muốn tránh Bạch liên bông, vừa tiện có chút dược cầm máu trên người. Dù gì thì người ta cũng là vì bảo hộ dân chúng mới bị thương, ta làm công dân tốt cũng nên vì họ a.

“huynh lấy cái này rắc lên xem. Chỗ ta còn chút lông cẩu tích huynh lấy nó cầm máu xem sao.”

Đưa thuốc cho xanh lè, ta tựa vào cạnh giường nghĩ ngợi. Trước địch sau địch, ta nên đi đâu đây. Một tên xanh lè, một tên trắng hếu, một tên đen thùi, một tên tím rịm, Vân thành tháng này đúng là đủ náo nhiệt mà. 4/6, còn thiếu có mỗi hai tên.

“xong rồi! tình hình tạm thời không tệ, đừng để y động đậy kẻo vỡ vết thương. Chờ vết thương kết vảy thì các người có thể đi được rồi.” Nghe Xanh lè nói thế thì ta dốc nốt tách trà vào miệng. Hắn nói xong thì chắc cũng đến giờ ăn rồi đi. Thất Dịch túi bụi lâu như vậy, chắc cũng xong xuôi rổi. Nhưng mà, người ta cũng biết tò mò a. Mặt thần y thấy rồi, mặt nhϊếp chính vương thấy rồi, mặt ma quân thấy rồi, ta cũng muốn thấy mặt của tướng quân cho đủ bộ a. Không biết sẽ là dạng như Lan Lăng Vương, hay là cao to lực lưỡng đây?

Nghĩ rồi, ta ghé mắt sang nhìn một cái:

“A chiêu, sao đệ bất cẩn thế hả? vết thương của Uất trì trướng quân nặng như vậy, không thể dính nước được.” Xanh lè giật bắt mình bắt đầu bang bó lại. Còn ta thì chỉ có thể đứng đờ ra, giật giật khóe miệng.

Trời ạ! Chắc không đến nỗi đấy chứ. Thử vận may lần cuối cùng, ta hỏi:

“Đây… phải chăng là Kim quốc đại tướng quân?”

Nói không đi, nói không đi làm ơn nói không đi!!! chắp tay thầm trong bụng, ta không ngừng cầu nguyện cho y thực sự không phải đỏ chót tướng quân. Tuy rằng cái mi tâm cong cong trên trán, ta đoán cũng ra chin mười phần rồi. Nghe em họ ta kể, đỏ chót mệnh cũng long đong, làm con út trong nhà nhưng trời sinh lại có vết đỏ như hình rồng

trên trán. Mới đầu thì bị nói là nữ mệnh nên bị vua cha ghét bỏ, sau này lại được quốc sư phán là người có long mệnh thì mới khá hơn nhưng lại bị các anh trai dè chừng, đày đi biên ải lấy mỹ danh là rèn luyện. thậm chí đến lúc cha mẹ mất cũng không được về dự tang lễ.

“đúng vậy, đệ cũng biết Uất trì tướng quân sao?” Xanh lè đang bang bó lại ngẩng đầu lên trả lời ta. Nhìn tia hy vọng cuối cùng của mình bị dập tắt, chống tay lên trán, ta nói:

“trong nhà hôm nay hơi nóng, đệ ra ngoài hóng gió một chút.” Không nhìn đến xanh lè còn đang ngẩn người, ta phất tay xuống dưới xem Thất Dịch.

Đỏ chót à, ngươi không cần phải ham vui đến nhập hội chứ. Ta đối đầu với hai tên này còn chưa đủ, thêm một đen thùi phá đám, giờ còn thêm cả ngươi nữa hả đỏ chót. Haizz~

“A Chiêu, ngươi đang làm gì vậy? đến giúp ta một tay nào.” Thất dịch đang sắp xếp chén đĩa thấy ta liền vẫy vẫy.

“ngươi tự làm đi, ta không có khẩu vị. không cần làm phần của ta.”

“ngươi chắc chứ? Vương huynh ta thông minh lắm, người mà bất thường một tí thì không thoát khỏi mắt y đâu.”

Thất dịch bĩu môi dúi vò dưa muốn vào tay ta. “muốn chiến đấu thì phải có sức a, ngươi có là ma quân hay a chiêu thì vẫn là người bạn đầu tiên của ta, ta không bán đứng ngươi đâu… huống hồ, ngươi, cũng không giống người xấu cho lắm.”

“ừ.” Nhìn thất dịch đang cố chọc ta vui, ta cũng phần nào bớt đi phiền não. Nam chủ thì nam chủ, ta trốn được khỏi đen thùi thì không lẽ không trốn được khỏi bọn họ? Dù gì ta cũng là bug trong truyện, nước đến đất chặn, binh đến tướng chặn. Nghĩ vậy trong lòng ta cũng vui vẻ hơn. Tuy rằng sắp phải từ biệt Thất Dịch nhưng chờ đến lúc cùng Nhị ca du ngoạn, định cư ở bên ngoài, ta không tin ta lại sống không được. đến lúc đó ta bí mật gửi thư cho hắn là được. nghĩ đến đây, ta lại tiếp tục vui vẻ. nhân sinh ngắn ngủi, phiền não nhiều làm gì.

…………………………..................................

Trừ đỏ chót vẫn còn hôn mê, mấy người hộ tống hắn đến cũng cùng gia nhập vào bữa ăn. Bàn cơm đông người cũng vui hơn, khẩu vị của ta nhờ đấy ta tang lên không ít. Coi như bữa tiệc chia tay, đêm nay ta liền bí mật khởi hành, như vậy chắc là được rồi.

“chư vị huynh đệ, gặp được là có duyên, lấy trà thay rượu, ta kính mỗi người một ly.”

Trong bình trà này ta đã pha mê dược. đêm nay, bọn họ phải ngủ say thì ta mới tiện mà hành động. ly ta uống thật ra cũng có thuốc mê, nhưng Cổ La thể chất đặc thù, chút mê dược này với y đương nhiên là không thành vấn đề. Rượu quá ba tuần, mọi người cũng đều ngà ngà, trừ ta và Thất Dịch. Thất dịch không ngủ nhưng ta không sợ, đến hắn mà ta còn trị không nổi, thì lấy đâu ra tư cách để trị mấy tên kia chứ.

Chờ đến lúc trăng lên cao, mọi người đều ngủ say, ta lặng lẽ đi thu dọn đồ đạc, trong đêm bỏ trốn. thúc ngựa phi nước đại, đến lúc tinh mơ thì ta cũng đã cách xa Vân Thành. Nghỉ chân uống ngụm nước, ta mới phát hiện ra một chuyện quan trọng:

“Thất Dịch, sao ngươi lại ở đây?”

Tên Thất Dịch này, hắn rốt cuộc là trốn lên lúc nào? Chẳng lẽ Bạch liên bông hắn lại nhận ra được kế hoạch của ta để cử Thất Dịch bám theo? Đến ta còn không có kế hoạch, hắn dựa vào đâu mà phát hiện cơ chứ?

“A? A. A chiêu, chúng ta đến đâu rồi thế?” Thất DỊch vừa ngái ngủ vừa nói.

“Dậy ngay cho ta! Sao ngươi lại theo ta? Hả?” xách cổ áo dựng Thất DỊch dậy, ta cố gắng đánh giá xem xung quanh liệu có có mai phục gì đó hay không. Lấy tình hình bây giờ, ta chạy cũng không có sức nhưng bồn bề vắng lặng, trông quả thật không giống cho lắm.

“hehehhe… A Chiêu, ngươi có thiếu một chân chạy vặt không? Ta làm không lương, cơm ngày hai bữa là được.” nhìn Thất DỊch tỉnh táo đang cố bán manh, ta đỡ trán.

“nói! Là Bạch Liên Bông sai ngươi tới?”

“không có. bla blab la bla……” nghe thất Dịch kể lể dài dòng, ta ngăn lời y:

“tóm lại, có một người tên Bàng Thất, cấp trên của ngươi cũng đến đây. Hắn phát hiện ra ngươi làm việc thất trách sẽ xử lý ngươi, cho nên ngươi ôm đồ bỏ chạy theo ta?” xem ra phận nam phụ cũng không dễ sống. xã hội phân cấp, cho dù bạn có là khách qua đường thì cũng vẫn có kẻ ở trên đầu bạn a!

“đúng vậy. Thất DỊch ta tuyệt đối không nằm vùng, chỉ phản bội mà thôi. à không, đổi chủ thôi. A chiêu, ngươi thu nhận ta đi mà. Ngươi xem, ta giỏi lắm đó, ta biết bắt cá, biết bắn chim, biết phân loại nấm, biết giặt đô, biết rửa bát, đa tài đa nghệ ạ. Huống hồ, chúng ta đi cùng nhau còn có thể chiếu cố lẫn nhau nữa.” Thất dịch cố gắng quảng bá, chỉ mong ta mang theo hắn đi cùng. tiếc rằng tên Thất dịch này sinh vào thời cổ đại, nếu đến hiện đại, hắn nhất định là một marketer không tồi. nghĩ đi ngh4i4 lại, mang hắn thì cũng được, chỉ là:

“ngươi biết ta muốn đi đâu không mà theo?” tùy tiện theo người lạ không sợ bị lừa à. Biết đâu ta mang hắn đi bán hay luyện thuốc thì sao?

“đâu cũng được, chỉ cần Bàng Thất cùng vương huynh không tìm thấy ta là được.” xem ra cái người tên bang thất đấy cũng là một nhân vật đây. Tuy rằng Thất DỊch khá ngây thơ nhưng y vẫn là hoàng thất, tiểu thế tử, có thể khiến y sợ đến mức này, ta cũng có vài phần tò mò đấy.

“haiz, dù gì cũng lỡ rồi. cùng đi cũng được. nhưng ngươi mà dám tiết lộ nửa chứ, ta sẽ cho ngươi từ thất dịch biết thành tiểu thất tử, hiểu chưa?” đe dọa hắn một lần cho chắc ăn, ta nói.

“ừ, ta mà mật báo thì tùy ngươi chiên ngươi nướng, tuyệt đối không oán thán nửa lời. cơ mà chúng ta đi đâu vậy?”

“Hải Thành, Kim quốc, sau đó, chúng ta theo đoàn buôn xuất ngoại, ngươi thích sao thì tùy, ta thì chắc tìm nơi định cư.”

“được ta theo ngươi. A Chiêu, ngươi là người tốt nhất quả đất.”

Dột nhiên nhận được thể người tốt khiến ta cũng vui vẻ. hai ta cứ vậy là ung dung tiến về phía trước. chờ ta xuất ngoại, ta không tin mấy tên kia làm gì được ta. hahahahhahaahhhhhh!