"Em họ?" Mộc Á Tùy mờ mịt lập lại một tiếng, hiển nhiên tư duy của cậu không có theo kịp. Tử Tiêu lấy hai ngón tay búng lên trán cậu một cái
"Người mà ngươi nói chính là con trai của chú Mộc Á Tùy?"
Giản Hoa tóm tắt đơn giản nói "Chính là hắn, hơn nữa ở hiện trường lại phát hiện ra cái này..." Hắn quay đầu nhìn Lâm Thần Cương, Mộc Á Tùy cũng bước lên trước một bước
"Đây là.... túi tiền của Thụ Minh?"
Khi mở túi tiền ra, giấy căn cước của Thụ Minh đều đã biến mất
"Tôi đi đến đó xem trước đã"
Mộc Á Tùy đem túi tiền trả lại cho Giản Hoa, xoay người bỏ chạy ra ngoài, Tử Tiêu theo sát phía sau cậu
Nhà của chú Mộc Á Tùy cách nhà của Vĩ Tử rất gần, chỉ mất vài phút đi đường. Mộc Á Tùy vung loạn hai tay chạy nhanh đi, giống như cậu muốn bỏ hết phiền não ở phía sau vậy.
Hiện tại, cậu không còn biết phân ra ai tốt ai xấu nữa rồi, người bên cạnh cậu liên tiếp gặp chuyện không may, mà người bị hiềm nghi là hung thủ lại là những người từng là bạn tốt của cậu
Lông mày của Tử Tiêu nhíu chặt lại, nhưng ngay lập tức lại giãn ra
"Chú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộc Á Tùy trực tiếp đẩy cửa bước vào, lập tức gây ngẩn cả người. Ngưỡi vốn nên nằm trên giường bệnh lúc này – thím của cậu, lại mặt hồng hào bình thường ngồi bên bàn cơm, chú của cậu vẻ mặt đầy suy sụp ngồi chồm hỗm dưới đất mãnh liệt hút thuốc
Tuy là biết chú và thím của cậu hợp tác giả bộ gạt cậu, nhưng khi Mộc Á Tùy vạch trần sự thật này thì vẫn cảm thấy một trận khϊếp sợ
Vừa nhìn thấy cậu, chú của cậu kinh hãi buông lỏng tay, mẩu thuốc lá rơi trên nền đất. thím của cậu thì trừng trừng hai mắt như bóng đèn nhìn cậu, lập tức nổi giận quát
"Đồ sao chổi!... Mày đến một lần thì mang tai họa đến một lần, giống y như cái đức hạnh của mẹ mày..."
"Đủ rồi!" Chú của cậu đột nhiên quát to "Vào nhà rồi nói, đừng có ở đây làm nhà này mất mặt xấu hổ"
Nói xong, chú của cậu không hề để ý đến bà ta, xoay người đi đến chỗ của Mộc Á Tùy "Hai người đi theo tao"
Cũng không quản hai người bọn họ có đuổi kịp hay không, ông ta trực tiếp đi đến một gian phòng khác
Mộc Á Tùy đè xuống lửa giận trong lòng, chần chờ một chút rồi cũng đi theo
"Căn phòng này mới được sửa sang lại vài ngày trước, phát hiện được bức thư của mẹ mày để lại – trong thư là một tài khoản ngân hàng, bên trong có tiền do ba mày cho mày, hơn mười vạn đồng"
Thần sắc của người đàn ông này hiện lên vài phần khổ sở
"Tình huống trong nhà mày cũng thấy đấy, tiểu Kiệt... tiểu Kiệt học không giỏi, suốt ngày chơi bời lêu lỏng, thân thể của thím mày cũng ngày một không tốt. Hai tụi tao đều lo lắng, nếu như có một ngày, tao cùng bà già kia rời đi, thì nó nên làm cái gì bây giờ a?"
Nhìn ông ta thoạt nhìn vô cùng khổ sở, thanh âm cũng có điểm run rẩy
"Lúc ấy, tụi tao nổi lên ý xấu, thế nhưng trong này chỉ có tài khoản, không có mật khẩu, cho nên..." Tia áy náy mãnh liệt làm cho ông ta không dám nhìn thẳng vào con mắt của Mộc Á Tùy
Tử Tiêu lạnh lùng nói giúp hắn hết câu "Cho nên mấy người muốn lừa cậu ấy đến đây, giả bộ bệnh tật, tranh thủ sự đồng tình của cậu ấy, muốn nhân cơ hội biết được mật khẩu"
"Đem thư của mẹ tôi đưa cho tôi..." Sắc mặt của Mộc Á Tùy trắng bệch, cậu thật sự không ngờ, sau nhiều năm như vậy, cậu lại có thể một lần nữa nhìn thấy bút tích của mẹ, hơn nữa nội dung trong bức thư, có lẽ có nhắc tới mối quan hệ với ba. Thế như chú của cậu lại vì tư lợi của bản thân mà gạt cậu, cậu cũng không phải thánh nhân, cậu không thể nào giữ được cho tâm mình bình tĩnh
Tử Tiêu trấn an sờ lên trán cậu. Chỉ cần Mộc Á Tùy nguyện ý, hắn có thể khiến cho hai người kia lập tức vĩnh viễn biến mất
"Cái này... đây không phải là bút tích của mẹ tôi..." Mộc Á Tùy căm tức nhìn người đàn ông trước mắt "Đến giờ phút này, mấy người còn tính làm gì? Định lấy một bức thư giả lừa gạt tôi?"
"Giả? Làm sao có thể?" Chú của cậu khϊếp sợ mở to hai mắt, khϊếp sợ trên mặt hắn hoàn toàn không phải do diễn trò. Tử Tiêu bước đến bên cậu, cầm bức thư lên, vừa mới đυ.ng phải, liền cảm nhận được từng trận rung động quen thuộc
"Là thủ thuật che mắt..." Giống như lần trước hai người bọn hắn làm giả giấy chứng mình thư đi điều tra vậy, phong thư này hoàn toàn là giả. Tử Tiêu khẽ động ngón tay, chữ trên giấy lập tức biến mất không thấy, lộ ra một trang giấy trắng hoàn toàn sạch sẽ
"Không thể nào! Tại sao lại có thể như vậy?"
Không chỉ có chú của Mộc Á Tùy, mà ngay cả Mộc Á Tùy cũng cảm thấy khó tin
Trên mặt của Tử Tiêu liền hiện lên một tia ngoan độc, hắn đại khái cũng biết được kẻ nào đứng sau bày trò, vừa mới bắt đầu, bọn họ đã bị tên đó dắt mũi. Thế nhưng, đem hai người lừa đến chỗ này, tên đó sẽ được lợi gì? Hiện tại tên đó không dám hiện thân, nói rõ lần trước bị hắn đả thương còn chưa hồi phục, cho nên tên đó tuyệt đối sẽ không dám cùng bọn hắn giao trang trực diện. Chẳng lẽ tên đó có chuẩn bị ám toán...
Nói cách khác, tên đó đã ngụy trang thành một trong đám người, mai phục ở bên cạnh bọn hắn
Nghĩ đến đây, Tử Tiêu không khỏi nắm chặt tay lại, thật không ngờ - chính bản thân Tử Tiêu cũng không có phát hiện ra điều gì bất thường! Đương nhiên, đó cũng là suy đoán, ít nhất bằng thực lực của Hồng Tần, muốn ẩn nấp bên người của hắn để mai phục là điều vô cùng khó khăn, khí tức của tên đó không thể nào gạt đi được
Cùng Tử Tiêu ở cùng một chỗ cũng đã lấu, Mộc Á Tùy đối với suy nghĩ của hắn rõ như nắm trong lòng bàn tay. Vừa nhín thấy hắn nhíu mày, cậu liền đoán ra được ý nghĩ của hắn
"Là Hồng Tần? Anh hoài nghi tên đó luôn âm thầm đi theo chúng ta?"
Tử Tiêu tự tin cười cười "Nếu như trò chơi cũng đã bắt đầu, vậy thì chúng ta không phải cũng nên tận lực chơi" Dừng một chút, hắn nhìn Mộc Á Tùy nháy mắt "Quay trở về nhà của Vĩ Tử lúc này, không khóe có chuyện lớn đang chờ chúng ta"
- ------
"Cậu nói sao? Mập Mạp cũng... Làm sao có thể? Tối hôm qua chúng ta chơi bài ở gần chỗ ngủ của hắn, hắn lúc đó cũng rất tốt mà?" hiển nhiên Mộc Á Tùy bị tin tức này làm cho chấn động choáng váng hồi lâu, cậu gạt tay của Lớp Trưởng chạy nhanh lên gác
Thi thể của Mập Mạp đã được đắp vải trắng, đang chờ xe cảnh sát chở về cục cảnh sát
Lâm Thần Cương chỉ huy nhân viên đi kiểm tra xung quanh hiện trường
"Cái sân thượng này không hề có vật che chắn, cửa cũng không có khóa, ngoại trừ cầu thang từ trong nhà dẫn lên, thì người khác cũng có thể từ bên ngoài trèo vào, cho nên không thể loại trừ khả năng hung thủ là do người ngoài"
Lâm Thần Cương cúi người nhìn chằm chằm vào nền đất trên sân thượng hồi lâu, sau đó hắn đi xuống, xem xét phần đất mọc đầy cỏ ở ngoài ban công
Mộc Á Tùy đứng trước thi thể của Mập Mạp hồi lâu, nhất thời cậu không có dũng khí nhấc lên tấm vải trắng
Lớp Trưởng tiến đến giải thích "Mập Mạp là bị một dao chí mạng mà chết. Cảnh sát cũng đã xác định, thời gian tử vong là vào tối hôm qua, là lúc chúng ta đang chơi bài. Lúc ấy tất cả mọi người đều chơi rất nhập tâm, không một ai chú ý đến động tĩnh trên gác"
"Những người khác sao rồi?" Mộc Á Tùy thở dài hỏi
Lớp Trưởng vỗ vỗ bả vai của cậu "Đều ở bên kia ghi khẩu cung" Hắn nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng nói ra "Thụ Minh lúc này đây, chỉ sợ..."
Không có chứng cớ ngoại phạm, túi tiền của hắn lại bị rơi ở hiện trường án mạng, thậm chí ngay cả động cơ gϊếŧ người cũng có
Mộc Á Tùy cùng Lớp Trưởng xuống lầu, nhìn thấy Thụ Minh đang đánh nhau với Lâm Thần Cương. Tử Tiêu thấy việc không liên quan đến mình thì ngồi ở một bên vuốt vuốt bài
"Thụ Minh, đừng xúc động..." Mộc Á Tùy cùng Lớp Trưởng chạy tới khuyên can, Lâm Thần Cương vừa sửa sang lại quần áo, sắc mặt phá lệ càng thêm lạnh lùng
"Thụ Minh tiên sinh, ngày đầu tiên ngươi đến đây, người chết đã từng gây hấn với ngươi, cho nên ngươi trong lòng ghi hận, vì vậy mới ra tay trả thù?"
Mặt mũi Thụ Minh tràn đầy không kiên nhẫn "Tôi vẫn nói câu kia, tôi không có gϊếŧ người, đừng có vu oan cho tôi"
"Vu oan?" Lâm Thần Cương cười lạnh một tiếng "Được, cái này tạm thời không nói, nhưng người chết trên gác kia là bạn của ngươi? Nghe nói quan hệ của hai người không phải tốt..."
"Ngươi đến tột cùng là muốn nói cái gì?" Thụ Minh giãy dụa muốn xông tới, bị Lớp Trưởng cùng Mộc Á Tùy ngăn lại
Lâm Thần Cương cũng không giận ngược lại cười "Chúng tôi phát hiện có vết giày ở khung cửa sổ trên lầu, thật trùng hợp, nó lại rất trùng khớp với dấu giày của cậu"
"Làm sao có thể?" Lớp Trưởng cùng Mộc Á Tùy liếc nhìn nhau, đều không thể che dấu được vẻ kinh ngạc trong đáy mắt
Thụ Minh đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức trào phúng cười "Các người cũng quá đề cao tôi quá rồi, một buổi tối mà gϊếŧ hai người... vậy thì tôi đi làm nghề sát thủ luôn rồi!"
Lâm Thần Cương không để ý đến vẻ châm chọc của hắn. Kỳ thực khi hắn nhìn thấy dấu giày của Thụ Minh, hắn cũng bắt đầu có chút tin tưởng lời của Thụ Minh, tất cả chứng cứ có vẻ quá rõ ràng, giống như là có người sắp đặt hết tất cả chờ hắn tới lấy. đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là do Thụ Minh muốn đánh lừa hướng điều tra, nhưng tỷ lệ không lớn
Tử Tiêu đột nhiên cười nhạo một tiếng, Lâm Thần Cương giả bộ như không nghe thấy nói tiếp
"Thời gian tử vong của hai nạn nhân đều có cách biệt trước sau, nói cách khác, các người đều trở thành kẻ bị hiềm nghi" Hắn chỉ vào Vĩ Tử "Đêm đó một mình ngươi ngốc ở phòng bếp trên dưới 20 phút, phòng bếp lại gần cửa ra vào, ngươi có thể nhân lúc mọi người không chú ý mà chạy ea ngoài gϊếŧ người"
"Tôi là đi làm đồ ăn khuya cho mọi người..." Vĩ Tử đang muốn giải thích thì Lâm Thần Cương cắt đứt lời của hắn
"Tôi chỉ là đưa ra giả thiết" Ánh mắt của hắn bắt đầu dò xét chuyển lên người Mộc Á Tùy cùng Lớp Trưởng
"Các ngươi tối hôm qua sau khi đi ngủ cũng sẽ có khả năng gây án. Đặc biệt là ngươi..." Hắn đem ngón tay chỉ thẳng Mộc Á Tùy, nhưng ánh mắt lại liếc xéo Tử Tiêu, trong mắt hắn mang theo ý muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vừa xem là hiểu ngay
Mộc Á Tùy lắp bắp kinh hãi, lập tức nghĩ đến tối hôm qua cậu cùng Tử Tiêu ở c chung với nhau trong một căn phòng, cho nên cũng không tránh khỏi bị hoài nghi, thế nhưng...
"Lâm đội trưởng, Lớp Trưởng cùng Vĩ Tử cũng ngủ ở trong một căn phòng, tại sao lại hoài nghi anh ta?"
Lâm Thần Cương khinh thường quét mắt nhìn cậu "Ngươi có thể đảm bảo bọn họ không thông đồng với nhau? Lúc ấy, tìm khắp ở trường học những cũng không thấy viên "Tinh Lệ" ấy đâu cả, nhưng chỉ có một nơi chúng tôi chưa điều tra qua..."
Mọi người nghẹn lời
Tử Tiêu đột nhiên cười một tiếng, lúc này hàm ý đùa cợt càng thêm rõ ràng. Lâm Thần Cương thiếu kiên nhẫn quay đầu lại, hung hăn nhìn hắn "Như thế nào? Cảm thấy tôi đoán sai ở đâu sao?"
Tử Tiêu lấy bài gõ trên mặt bàn "Suy luận của Lâm đội trưởng rất đặc sắc a! Không biết Lâm đội trưởng đã tìm ra kẻ nào là hung thủ hay chưa?"
"Ngươi!"
"Ai, ai, hiện tại tra án quan trọng hơn, tra án quan trọng hơn, ân oán cá nhân của hai người đợi tý rồi giải quyết sau"
Mộc Á Tùy nhảy ra hòa giải, cậu giữ chặt tay của Tử Tiêu, hướng hắn nháy mắt
Giản Hoa cũng đi tới nhìn Lâm Thần Cương quát lớn "Ngươi cũng quá không nghiêm chỉnh rồi, nơi này là hiện trường án mạng, ngươi nên đi tìm chứng cớ, mọi chuyện còn lại chờ kết thúc án này rồi nói sau"
Lâm Thần Cương lập tức hóa thành một trung khuyển, mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, chỉ kém mọc thêm cái đuôi ngoe nguẩy đằng sau nữa thôi. Mộc Á Tùy nghi hoặc nhìn bọn họ - chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cảnh tượng này sao mà cậu nhìn thấy quen thuộc đến vậy?
"A đúng rồi!" Mộc Á Tùy vỗ đùi "Thanh Hiện cùng Lý Tránh cũng thường như vậy"
Cho nên hai người bọn họ... Mộc Á Tùy yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, du͙© vọиɠ bát quái trong nội tâm cậu lập tức trồi lên
Mặt mũi Tử Tiêu tràn đầy mất hứng dùng sức kéo một cái, Mộc Á Tùy liền ngã lên đùi của hắn
"Anh làm gì vậy? Ở trong này đang có nhiều người" Mộc Á Tùy mặt mũi tràn đầy đề phòng nhìn hắn
Tử Tiêu nhanh nhẹn cười "Tôi chỉ là nghĩ muốn nói hung thủ cho em biết là ai mà thôi"