Ly Hôn Rồi Sủng: Vợ Trước Sao Thật Đáng Yêu

Chương 12: Phi Phi, mong cô hiểu cho tôi.

Vẻ mặt khó trả lời của Tiểu Lạc Lạc làm tim Lạc Trạch phím đau, con trai đứng giữa tình huống này đúng là khó xử, thân là ba ruột của nó hắn lại vô tình để mối quan hệ cá nhân của mình làm nó tổn thương, hắn đau lắm chứ.

Có lẽ Mộc Dương cũng được điều này, anh tâm lý tiến dài một bước đến trước mặt cô bạn nhỏ của Tiểu Lạc Lạc, mỉm cười nói: "Chú là bạn của Lạc Lạc, rất vui nếu được làm quen với cháu."

Cô bạn nhỏ lập tức oa một tiếng, tán thưởng: "Lạc Lạc, bên cạnh cậu ai cũng đẹp trai cả, thích thật. Chú ơi, cháu cũng thích chú."

Mộc Dương cười rộ: "Vậy sao, chú rất vui đó."

Lạc Trạch không quá tự nhiên để đối đãi cùng Mộc Dương, khi cùng anh giáp mặt hắn chọn cách im lặng làm thế ứng xử, tuy hắn có phần cao ngạo nhưng anh không chấp nhất, chủ động chào hỏi trước: "Lạc tổng, đã lâu không gặp."

"Ừ."

Ôn Phi Phi và Mạc Tử Vi cũng nhìn thấy cảnh này, hai người tách ra, Mạc Tử Vi vẫn là người lên tiếng trước: "Phi Phi, xin lỗi cô, không ngờ sự xuất hiện của tôi hôm nay lại vô tình làm Lạc Lạc khó xử, nếu biết cô cũng đến, tôi nhất định sẽ ngồi trên xe."

Ôn Phi Phi lắc đầu nói không sao nhưng vẫn thầm nghĩ cô là mẹ của Tiểu Lạc Lạc sao lại không đến, ngược lại là Lạc Trạch sao có thể tùy hứng không thông báo trước đã đến đón con trai?

Nhưng tạm thời bỏ qua chuyện này, để không làm người khác chú ý trước tiên vẫn nên đưa Tiểu Lạc Lạc rời đi.

"Anh để tôi bế thằng bé." Cô tiến lên ôm Tiểu Lạc Lạc từ tay ba nó.

Lạc Trạch nhìn khẽ qua Mộc Dương đi cùng cô có chút không muốn.

Ôn Phi Phi cau mày giục hắn: "Trước mắt chúng ta tìm một nơi thích hợp để nói đã, dù sao chỗ này cũng là nơi công cộng."

Sau cùng hắn đành thỏa thuận.

Bốn người cùng một đứa trẻ sau đó ngồi với nhau ở một quán cà phê khá nổi tiếng trong thành phố.

Tiểu Lạc Lạc được ăn một phần bánh ngọt trong khi chờ đợi, thi thoảng lại hỏi Lạc Trạch vài câu, đa phần còn lại đều là Mạc Tử Vi và Ôn Phi Phi trò chuyện.

"Phi Phi cô đừng trách Trạch nhé, lúc nãy chúng tôi đi dạo gần đây, vì đến giờ Lạc Lạc tan học nên anh ấy muốn qua xem một chút."

Nghe đối phương nói vậy Ôn Phi Phi đâu thể trách cứ: "Thật ra chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là lần sau nhớ thông báo với tôi một tiếng."

Lạc Trạch ngồi một bên cũng áy náy: "Lần này đã khiến em khó xử, xin lỗi."

Để giải vây cho bầu không khí khó xử, Mạc Tử Vi lại lên tiếng đề nghị: "Hay là lúc nữa chúng ta cùng dùng bữa tối đi, thật hiếm có dịp thế này."

"Xin lỗi nhưng tôi đã hẹn với Dylan đến nhà tôi ăn tối rồi." Ôn Phi Phi từ chối ngay.

Nghe vậy Tiểu Lạc Lạc liền ngẩn lên, cười rạng rỡ: "Anh Dylan sang chơi vậy có phải tối nay sẽ được ăn ngon không mommy?"

"Nói vậy bình thường mommy không cho con ăn ngon sao?" Ôn Phi Phi nhíu mày hỏi.

Tiểu Lạc Lạc lắc lắc đầu: "Không phải, ý của Tiểu Lạc Lạc là tối nay sẽ được ăn nhiều món ngón hơn, đúng không chú Mộc Mộc?" Đã vậy nó còn biết quay sang lôi kéo Mộc Dương, đương nhiên anh đứng về phía nó mà gật đầu.

Dựa vào biểu hiện này Mạc Tử Vi đại khái đoán được tình hình, cô cười trừ nói với Ôn Phi Phi: "Vậy thì tiếc quá, tôi thật bất cẩn, lúc nãy nhìn thấy anh Mộc cùng cô tới đón Lạc Lạc lại không nghĩ ra."

Không khí ôn hòa như vậy chỉ có Lạc Trạch là hơi khó chịu, nói như vậy thì nghĩa là Mộc Dương cũng đến nhà Ôn Phi Phi sao?

Hắn lại nhớ đến đôi dép lê dành cho nam ở nhà cô, ánh mắt trầm xuống.

Ngồi thêm một lúc Ôn Phi Phi viện lý do gọi cho Dylan nên vào nhà vệ sinh.

Ở đây Mộc Dương và Lạc Trạch ngồi đối diện dường như có căng thẳng, Lạc Tử Vi ở cạnh Lạc Trạch nghĩ nghĩ rồi cầm tách của mình lên, không biết cố tình hay vô tình mà lại làm đổ lên người.

Cô vội cầm khăn giấy lau sơ rồi đứng dậy nói với Lạc Trạch: "Thật ngại quá, em vào nhà vệ sinh một chút, hai người các anh cứ từ từ nói chuyện."

Khi cô rời đi không lâu hai người đàn ông rốt cuộc đã có động tĩnh, Lạc Trạch đặc biệt lên tiếng trước: "Thay mặc Lạc gia cảm ơn cậu đã chiếu cố mẹ con Phi Phi trong suốt mấy năm nay."

"Lạc Tổng không cần khách sáo đâu, anh và tôi đều là bạn của Phi Phi, vốn dĩ không ai có quyền để thay mặt cô ấy cảm ơn cả." Mộc Dương thẳng thắn nhắc nhở.

Lạc Trạch vẫn bình tĩnh, xoa đầu con trai: "Dẫu sao thì cũng vì con trai của chúng tôi cảm ơn cậu một lần. Sau này nếu có chuyện gì khó khăn, cậu cứ nói."

"Lạc tổng đã nghĩ nhiều rồi, Lạc Lạc là con trai của Phi Phi, tôi và Phi Phi thân thiết như vậy, giúp đỡ nhau cũng là thường tình, anh không cần để trong lòng." Nói đoạn anh dừng lại, nhìn Lạc Trạch rồi nói tiếp:

"Ngược lại Lạc tổng với Phi Phi có quan hệ khá khó xử, sau này anh cùng cô Mạc kết hôn, có khi lại không tiện tới lui được như tôi với cô ấy. Nói trắng ra anh nhường Lạc Lạc cho Phi Phi, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn anh mới phải."

Dù rằng đối phương có ý công kích nhưng Lạc Trạch không giận còn cười: "Năm năm là thời gian đủ dài để một người đàn ông trưởng thành nhỉ?"

"Lạc tổng đã quá khen, nhưng quả thật so với năm năm trước dù là tôi hay Lạc tổng đều khác đi rất nhiều, kéo theo những mối quan hệ đã dần biến chuyển, tôi mong Lạc tổng sẽ trân trọng những gì mình đang có."

"Ý cậu là gì?" Lạc Trạch hiểu nhưng vẫn hỏi.

Mộc Dương cũng không phải sợ, nói rõ ràng với hắn: "Lần này Lạc tổng và Phi Phi tái ngộ, tôi mong Lạc tổng có thể sáng suốt trong mối quan hệ của mình, nếu như Lạc tổng thật sự nghiêm túc với hôn nhân sắp tới thì không nên làm phiền cuộc sống riêng của Phi Phi. Như vậy vừa tôn trọng cô Mạc vừa khiến Phi Phi được thoải mái."

"Cậu lo nghĩ nhiều cho cô ấy như vậy liệu cô ấy có biết không?" Lạc Trạch nghe xong không nhanh không chậm hỏi một câu.

"Lạc tổng có thể nói tôi nhiều chuyện đang lo chuyện bao đồng, nhưng đó đều là lời thật lòng, Phi Phi đã rất khổ sở rồi, mong Lạc tổng đừng vì chút luyến tiếc thoáng qua hoặc ngộ nhận tình cảm mà làm phiền cô ấy. Còn về việc Phi Phi có biết tôi vì cô ấy hay không tôi không để ý."

Người đàn ông trước mặt quá mức quyết liệt khiến Lạc Trạch phải lần nữa suy ngẫm, Tiểu Lạc Lạc bên cạnh vẫn tập trung ăn, chẳng biết nó có hiểu gì hay không mà ngất ngây trời mây chẳng nói năng, sau cùng Lạc Trạch cũng chọn được đáp án: "Lựa chọn của tôi không vì ai cả chỉ vì Lạc Lạc thôi."

______________

Ôn Phi Phi vừa cúp điện thoại đã thấy Mạc Tử Vi bước vào.

Hiện tại trong nhà vệ sinh chỉ có hai người nên việc muốn nói Mạc Tử Vi không giữ trong lòng nữa.

"Phi Phi, thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô năm năm trước đã đồng ý tác thành cho tôi và Trạch."

"Tôi hiểu mà, không cần nhắc lại đâu." Vì là vết thương lòng nên dù Mạc Tử Vi có thành ý thế nào Ôn Phi Phi cũng không muốn nhắc lại.

Năm đó trước khi Lạc Trạch đưa Mạc Tử Vi tới gặp cô thì Mạc Tử Vi đã chủ động liên lạc với cô từ trước, thậm chí là thỏa thuận với nhau một số việc, cho nên sau cùng cô mới lựa chọn giữ Tiểu Lạc Lạc lại cho riêng mình rồi rời đi.

Nhiều năm qua đi, cứ nghĩ đến bây giờ cô sẽ thản nhiên đối mặt với cô gái này, thật không ngờ nội tâm vẫn như cũ đấu tranh giày xéo, có thương hại cho người đồng thời cũng xót xa cho mình.

"Phi Phi, cô còn giận tôi đúng không, bởi vì tôi trở về nên Lạc Lạc mới không được sống cùng ba mình, vì chúng tôi yêu nhau nên hai người mới phải ly hôn." Mạc Tử Vi khuôn mặt ân hận hỏi Ôn Phi Phi.

"Tử Vi, cô nghĩ nhiều rồi, nếu tôi giận cô thì năm đó tôi đã không rời đi." Chung quy Lạc Trạch không yêu cô, Mạc Tử Vi trở về thì sớm muộn hắn cũng sẽ đề nghị ly hôn, cô tiếp tục níu kéo chỉ làm đôi bên thêm khó xử.

Mạc Tử Vi biết mình đã nói trúng điểm yếu của Ôn Phi Phi, chỉ cần nhắc cho Ôn Phi Phi nhớ Lạc Trạch và cô đều yêu đối phương thì Ôn Phi Phi sẽ chủ động nhường bước, lại nói: "Phi Phi, cảm ơn cô. Mặc dù không biết vì sao cô lại quyết định cho Lạc Lạc trở về gặp Trạch nhưng tôi tin cô không có ý xấu với tôi, hôm nay gặp được cô tôi càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng."

Ôn Phi Phi nghĩ rằng bản thân và Lạc Trạch đã không còn khả năng nữa, nếu ban đầu cô đã tác hợp thì bây giờ cũng không muốn làm người khác hiểu lầm, đối với nghi vấn của Mạc Tử Vi xem như đơn giản là giải thích: "Tử Vi cô không cần lo lắng, chuyện Lạc Lạc về tìm Lạc Trạch không phải là chủ ý của tôi, thằng bé từ khi biết chuyện đã luôn muốn gặp ba mình, ông ngoại của nó không kìm lòng được nên mới dẫn đến rắc rối hiện tại."

"Phi Phi cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý trách cô để Lạc Lạc về tìm Trạch." Mạc Tử Vi vội giải thích, khuôn mặt thánh thiện vẫn lộ ra vẻ lo lắng: "Chỉ là mấy hôm nay Trạch vẫn luôn lạnh nhạt với tôi, không biết có phải vì tôi khiến Lạc Lạc khó xử, nên anh ấy..."

Nghe cô nói Ôn Phi Phi thoáng qua ngạc nhiên, còn có chuyện Lạc Trạch đối xử lạnh nhạt với Mạc Tử Vi sao?

Mạc Tử Vi thấy cô không nói thì đi đến, cầm lấy tay cô: "Phi Phi, Trạch và tôi sắp tới sẽ kết hôn, nhưng với tình thế này tôi sợ giữa chúng tôi sẽ có khoảng cách. Nên Phi Phi, cô giúp tôi được không?"

"Tôi thì giúp gì được cho cô?" Ôn Phi Phi thật sự không hiểu.

"Tôi biết yêu cầu như vậy có hơi quá đáng, nhưng sắp tới cô có thể hạn chế cùng Lạc Lạc tiếp xúc anh ấy được không, tôi chỉ sợ Trạch sẽ vì Lạc Lạc mà đối với cô xuất hiện những hảo cảm dễ hiểu nhầm, hơn nữa, tôi cũng muốn cùng Trạch và Lạc Lạc vun đắp tình cảm. Phi Phi, mong cô hiểu cho tôi."