Tổng Tài Tuyệt Ái Tình Thê 2

Chương 2: Không thích giống đực.

Buổi tối hôm đó.

Tiểu Vũ nằm trên giường với Cảnh Diệc Ngôn lặng thinh không nhúc nhích.

Lúc sau Cảnh Diệc Ngôn mới đay nghiến hỏi: "Hôm nay đi ăn với chị Y Tuyết hẳn là vui lắm nhỉ?"

"Vâng, vâng ạ." Tiểu Vũ sợ cong đuôi gật gật đầu.

"Hừ." Cảnh Diệc Ngôn hừ một tiếng, liếc xéo nó.

Tiểu Vũ biết điều ngồi dậy nịnh nọt bóp vai cho hắn: "Ba ba làm việc vất vả lắm nhỉ? Sau này Tiểu Vũ sẽ cố gắng xin chị Y Tuyết cho ba ba đi theo."

"Thật không?" Cảnh Diệc Ngôn không tin nó nổi.

Tiểu Vũ ra sức gật đầu.

Coi như tạm thời tin nó đi: "Nằm xuống."

Tiểu Vũ nghe lời nằm xuống, lúc này ba nó lại hỏi: "Thích chị Y Tuyết lắm à?"

"Vâng ạ."

"Vậy mommy thì thế nào?"

"Chưa gặp nên không biết nữa. Nhưng ba thích chị Y Tuyết không?" Tiểu Vũ hỏi ngược lại.

Cảnh Diệc Ngôn ậm ừ trong miệng.

"Thế vị hôn thê của ba thì sao?"

"Không thích."

Sau đó hai cha con lại im lặng một lúc lâu.

"Vì sao chúng ta đều thích chị Y Tuyết vậy?" Tiểu Vũ hỏi.

"Nếu biết thì đã không nằm ở đây mà nghĩ rồi." Cảnh Diệc Ngôn ngắn gọn trả lời.

Lại nghĩ đến Lạc Y Tuyết - thư kí vừa nhận việc ở phòng tổng tài gần hai tháng nay. Trước đó cô là ai hắn hoàn toàn không biết đến, thư kí ở phòng nhân sự nhiều như vậy, làm việc tốt cũng không ít, mà hắn lại là tổng tài của trên dưới cả tập đoàn nên chuyện biết đến một nhân viên rất rất nhỏ là không có khả năng.

Cho nên nói trắng ra có được ngày hôm nay đều là cơ duyên.

Tiểu Vũ nhà hắn trước giờ tính tình vốn nghịch ngợm, ngồi một chỗ trong phòng làm việc của hắn cả ngày là chuyện không thể nào, còn hắn thì rất bận không phải lúc nào cũng chơi với nó được nên thường xuyên cho thư kí theo nó đi lảo đảo khắp nơi trong công ty tìm thú vui.

Và kết quả, nó đã phát hiện ra Lạc Y Tuyết.

Từ ngày làm quen được với Lạc Y Tuyết nó chẳng cần người ba này chơi với nó nữa, hôm nào cũng thế cứ đến công ty là chạy tọt đi tìm cô, đêm nào trở về nó cũng nằm kể với hắn chị Y Tuyết đẹp thế nào, tốt thế nào.

Ban đầu hắn không mấy để tâm, cứ cho là trẻ con ngây thơ không biết lòng dạ người lớn thâm sâu. Lạc Y Tuyết kia biết nó là con trai của hắn nên mới đối xử tốt với nó như thế, mục đích chính chẳng phải là muốn lấy lòng hắn sao?

Vì nghĩ như thế nên Tiểu Vũ có mấy lần năn nỉ hắn đi xem mặt của người ta nhưng đều bị hắn từ chối.

Rốt cục cho đến một hôm, Tiểu Vũ mang khuôn mặt buồn so trở về phòng làm việc của hắn, hỏi nó nó cũng chẳng trả lời. Hỏi thư kí đi theo thì cậu ta cũng chẳng biết, bình thường Tiểu Vũ đến chỗ của Lạc Y Tuyết chẳng bao giờ cho cậu ta vào chỗ làm việc của cô ấy.

Sau cùng Cảnh Diệc Ngôn đành phải tự mình ra tay, gặng hỏi một hồi thằng bé mới chu môi bảo chị Y Tuyết của nó sắp bị điều sang chi nhánh khác làm việc rồi, bảo nó sau này không cần đến chơi nữa.

Nói xong nó còn tu tu khóc một hơi. Từ nhỏ đến lớn Tiểu Vũ tuy có nghịch ngợm những chẳng bao giờ quấy khóc, lần này lại vì một người bạn mới gặp mà thê lương rơi nước mắt thật làm Cảnh Diệc Ngôn đau lòng. Vì con trai, anh phá lệ can thiệp vào chuyện điều động nhân lực của phòng nhân sự, trực tiếp dẫn Tiểu Vũ xuống tìm Lạc Y Tuyết.

Thế mà ở đây hắn và Tiểu Vũ lại bắt gặp cảnh Lạc Y Tuyết bị đồng nghiệp chèn ép, làm không xuể việc. Tức giận vì trong công ty có tình trạng thế này, hắn đem cả phòng nhân sự ra chỉnh đốn một phen, sau đó đặc cách thăng chức cho Lạc Y Tuyết đến nhận việc ở văn phòng của mình, thuận tiện để Tiểu Vũ được gần cô hơn mà cô cũng không bị ai bắt nạt nữa.

Nào ngờ đâu sau khi đưa cô đến chỗ mình làm việc, chẳng những con trai được vui vẻ mà Cảnh Diệc Ngôn hắn cũng vui lây. Vị hôn thê Lâm Vi nổi tiếng xinh đẹp nhất nhì thành phố năm năm nay vẫn không làm hắn có chút rung cảm, mà Lạc Y Tuyết dù ăn vận quê mùa lại khiến hắn dao động không thôi.

Kỳ lạ như vậy làm hắn không khỏi cho là gu thẩm mỹ của bản thân bị khuyết tật. Nhưng mặc kệ có khuyết tật hay không thì vẫn phải khẳng định cả hắn và Tiểu Vũ đều có hảo cảm đặc biệt với người cô gái này. Mà cô thì không như vậy, duy nhất chỉ tốt với Tiểu Vũ, còn hắn thì luôn bị cho ra rìa, lánh xa như lánh dịch bệnh.

Giống như bây giờ, y hệt đêm qua suy nghĩ, cô cũng đang xa lánh hắn đây.

"Nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép."

"Pha cho tôi tách cà phê đi." Hắn buộc miệng dặn dò.

"Cà phê của anh, tôi xin..."

"Lấy cho tôi văn kiện."

"Văn kiện của anh."

"Qua đây, sửa cho tôi văn bản này."

"Tôi sửa xong rồi."

"Cà phê nguội rồi, em pha lại đi."

"..."

"Sao vậy, không muốn làm à?"

"Không phải, anh chờ một chút."

Dù rằng Cảnh Diệc Ngôn sai bảo quá đáng nhưng Lạc Y Tuyết vẫn nén xuống tâm tình, bình tĩnh làm theo. Còn mục đích của người đàn ông đã quá rõ ràng, hắn là muốn giữ cô trong tầm mắt của mình.

Một lát sau Lạc Y Tuyết đã quay trở lại: "Cà phê của anh đây, nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài."

"Em ghét tôi lắm sao?"

"Không có."

"Vậy em sợ cái gì mà ở đây cũng không dám?"

"Tổng tài, anh hiểu lầm rồi, tôi thấy không còn việc gì nên mới ra ngoài thôi."

"Vậy sao?" Cảnh Diệc Ngôn giả vờ ngộ ra, sờ sờ càm, rồi chỉ tay về phía ghế bảo cô: "Ngồi đi, thật ra còn vài việc cần em làm đấy."

Lạc Y Tuyết bán tín bán nghi nhưng vẫn ngồi xuống.

Cảnh Diệc Ngôn thấy cô chịu ngồi yên thì mỉm cười, cúi đầu xem tài liệu tiếp.

Chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy hắn gọi mình, Lạc Y Tuyết có chút nóng ruột: "Tổng tài..."

"À, đừng vội, sắp có việc cho em làm rồi." Cảnh Diệc Ngôn vẫn không ngẩn lên.

Nghe vậy Lạc Y Tuyết đành thôi.

Thẳng cho đến nửa tiếng sau người đàn ông mới chịu phản ứng. Thấy hắn ngẩn lên, Lạc Y Tuyết liền đứng dậy, hắn lại phát tay bảo cô ngồi xuống: "Vội cái gì, thư kí như em nhiều việc cần làm bằng tôi không, tôi còn chưa vội mà."

"Vâng. Nhưng mà..."

"Thế nào?"

"Sao hôm nay lại không thấy Tiểu Vũ?"

"Trước mặt tôi lại đi nhắc tên đàn ông khác à?" Cảnh Diệc Ngôn lập tức đanh mặt.

Lạc Y Tuyết cũng hơi giật mình, cúi đầu: "Tổng tài, sao anh lại nói như vậy, Tiểu Vũ là con trai của anh mà, hơn nữa sao tôi lại không được nhắc tên người khác trước mặt anh?"

"Vì tôi không thích." Cảnh Diệc Ngôn có hơi vô lý: "Dù là con trai tôi thì nó vẫn là giống đực."