Vợ Yêu Bị Mù: Tổng Tài, Xin Buông Tay!

Chương 15: Là Tôi Lo Chuyện Bao Đồng

Câu nói này phát ra, trong phòng trở nên yên lặng.

Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên nhớ đến bản hợp đồng đó, bản hợp đồng mà cô vội vã ký tên đó, vứt bỏ tất cả lại, thà bị xúc phạm cũng phải rời khỏi anh.

“Bạch Hoài An, cô không đi theo tôi, lẽ nào vẫn muốn tiếp tục bị người ta xúc phạm, bắt nạt như hôm nay nữa à? Cô nghĩ là chỉ dựa vào một mình Lâm Tùng Châu thì có thể bảo vệ được cô hả?”

“Tôi không cần Lâm Tùng Châu phải bảo vệ tôi!” Bạch Hoài An vừa căm ghét vừa tức giận, còn có sự uất ức không ngừng cuồn cuộn lên trong lòng, chửi mắng anh: “Hoắc Tùng Quân, anh giữ chút liêm sỉ đi có được không, chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù tôi có bị người ta ức hϊếp đến chết cũng không liên quan gì đến anh, tôi không muốn ở chung với anh, tôi không muốn làm nhân tình của anh!”

Nhưng nếu như anh có chút thích cô, trân trọng cô thì sẽ không nói ra những lời nói nhục nhã kiểu như kêu cô làm nhân tình.

Hoắc Tùng Quân nhìn dáng vẻ muốn chạy trốn còn không kịp đó của cô, trong lòng cũng không nhẫn nại được nữa, vốn dĩ anh cũng không phải là người có tính khí tốt.

Anh lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ lạnh buốt thấu xương: “Được, là tôi lo chuyện bao đồng, cô tự mình giải quyết đi, cho dù cô có bị ức hϊếp đến chết thì tôi cũng sẽ không nhìn thêm cái nào nữa.”

Nói xong thì nhanh chóng bước đi muốn rời khỏi.

“Đợi đã!” Bạch Hoài An hét lên một câu.

Lúc Hoắc Tùng Quân nghĩ là cô muốn thay đổi chủ ý thì tay cô ấy từ trong túi chăn đưa ra, trong lòng bàn tay là chiếc nhẫn đã bị hỏng đó.

“Nhẫn này anh mang về đi, món đồ không thuộc về tôi thì đến cuối cùng cũng không thuộc về tôi!”

Cả người Hoắc Tùng Quân tràn đầy sự căm thù, đi đến dứt khoát giật lấy chiếc nhẫn, nổi giận đùng đùng đi về phía cánh cửa.

Lúc sắp ra khỏi căn phòng, bỗng nhiên điện thoại reo lên, anh bực bội trong người, cứ nghĩ chắc lại là điện thoại của An Bích Hà. Kết quả nhìn thấy ghi chú bên trên thì cả người đều ngơ ra, nhìn về hướng Bạch Hoài An.

Sau khi nhận điện thoại, nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói chuyện thì ánh mắt anh rất ngạc nhiên, mạnh mẽ xông về phía Bạch Hoài An, muốn kéo cô xuống giường.

“Anh muốn làm gì, anh buông tôi ra, anh đừng động vào tôi!” Bạch Hoài An nghĩ là anh thẹn quá hoá giận, bị doạ đến tay chân đều vùng vẫy mãnh liệt, muốn đuổi anh đi.

Giọng nói Hoắc Tùng Quân lạnh như băng: “Bạch Hoài An, tôi khuyên cô đừng động đậy lung tung, lúc nãy hàng xóm của mẹ cô gọi điện cho tôi, người của nhà họ Bạch đến gây chuyện, xảy ra xích mích với mẹ cô, trong lúc tranh chấp thì mẹ cô té ngã, xuất huyết não đột ngột, hiện tại đang được cấp cứu.”

Bạch Hoài An nghe thấy tin tức này thì hai chân lập tức mềm nhũn ra, cả người liền ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại thì sắc mặt liền trắng bệch, sờ mó bức tường muốn chạy ra ngoài.

Bỗng nhiên Hoắc Tùng Quân ôm lấy eo cô từ đằng sau: “Tôi đưa cô qua đó.”

Lần này Bạch Hoài An không có từ chối, cô không nhìn thấy đường, cũng không biết mẹ cô đang ở bệnh viện nào.

Lúc Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An chạy ra ngoài cũng đúng lúc Triệu Khôi Vĩ từ dưới lầu đi lên, nghe thấy ông chủ hét lên với anh ấy: “Đi lấy xe, đến bệnh viện trung tâm.”

Triệu Khôi Vĩ vội vã làm theo, Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An lên xe, cả đoạn đường đi luôn ôm cô trong lòng, nhìn gương mặt trắng bệch đó của cô, cả người đều đang run lên cầm cập, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng ba năm trước phát hiện hai mẹ con bọn họ ở bên đường.

Hôm đó, cô ôm mẹ cô vào lòng, quỳ bên đường cầu xin anh giúp đỡ, không biết là vì lạnh hay là sợ hãi, cả người cũng run lên cầm cập.

Trong xe không khí cũng rất ấm áp, không hề lạnh chút nào, Hoắc Tùng Quân biết là cô đang sợ hãi, mẹ Bạch là người thân duy nhất của cô, nếu như đến bà ấy mà cũng mất luôn thì Bạch Hoài An phải làm sao, anh không dám tưởng tượng.

Rất nhanh thì đã đến bệnh viện, Hoắc Tùng Quân ôm lấy cô chạy thẳng đến trước cửa phòng cấp cứu.

Bạch Hoài An cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của anh, vùng vẫy muốn ra khỏi vòng tay anh, kéo lấy áo anh, giọng nói nhỏ nhưng rất sốt sắng hỏi: “Mẹ tôi, mẹ tôi được đưa vào từ lúc nào vậy, bây giờ vẫn còn đang đang phẫu thuật sao? Bác sĩ đâu?”

Sắc mặt Bạch Hoài An trắng bệch nhưng hốc mắt thì lại đỏ hoe, rõ ràng là đang lo sợ đến cực độ, nước mắt cứ xoay vòng bên trong đó nhưng lại ngang ngược không chịu rơi xuống.

Khoảnh khắc này, Hoắc Tùng Quân cảm nhận được hơi thở của bản thân cũng không còn suôn sẻ nữa.

“Vẫn còn đang phẫu thuật, tôi đã sắp xếp bác sĩ tốt nhất vào trong, bà ấy sẽ không sao đâu.”

Câu nói vừa dứt thì nước mắt trong đôi mắt Bạch Hoài An liền từng giọt từng giọt rơi xuống, dường như đều rơi vào trong trái tim anh.

“Cảm… cảm ơn anh… cảm ơn anh…”

Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng lặp đi lặp lại ba chữ này.

Cô ghét Hoắc Tùng Quân lừa gạt tình cảm của cô, chán ghét Hoắc Tùng Quân chà đạp tấm chân tình của cô, nhưng lúc này, cô thật sự cảm kích anh.