Dưỡng Thú Vi Phi

Chương 17: Ngươi tốt nhất thành thật một chút

Chương 17: Ngươi tốt nhất thành thật một chút

Edit: -Jenny-

Thập Mai chạy khỏi tây sương viện nơi ở của Sở phu nhân, ngồi xổm trên mặt đất ôm hai đầu gối khóc lên.

Sở phu nhân tính tình càng ngày càng tệ, mỗi ngày đều đánh cô ta trút giận không nói, lực xuống tay còn càng ngày mạnh hơn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ bị Sở phu nhân đánh chết ở tây sương viện.

Thập Mai sau khi khóc đủ rồi, xoa xoa đôi mắt của mình, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp nào mới có thể làm cho tiểu thú rời khỏi phòng Vương gia?

Đột nhiên.

Cô sửng người, trong mắt lóe sáng, kinh hỉ nói: "Ta thật là ngốc, tại sao tới lúc này mới nghĩ ra biện pháp?"

Lúc Phượng Cửu Mộc trở về tiểu thú đã ngủ, vẫn là tư thế ngủ giống tối hôm qua, mông đưa về phía hắn.

Thói quen của tiểu súc sinh này quả thực không được.

Hơi sủng nó một chút thôi mà nó đã đắc ý, được nước lấn tới còn dám giận hắn, tính cách còn xấu hơn cả Mộc Vương hắn.

Phượng Cửu Mộc thu lại ánh mắt, phất tay áo rời đi.

Bùi Thủy vào lúc khuya có thức dậy một lần, nhìn thấy trên giường Phượng Cửu Mộc không có người nàng liền đẩy l*иg sắt chạy ra, nhảy lên trên giường.

Thật thoải mái a!

Bùi Thủy ở trên giường Phượng Cửu Mộc lăn lộn một hồi, mở rộng tứ chi ra ôm lấy chiếc chăn mềm mại.

Đêm nay chắc Phượng Cửu Mộc sẽ không quay lại, nàng có thể hưởng thụ một đêm trên giường lớn của hắn nha!

Một giấc này sâu đến nỗi Thanh Dật mang thức ăn vào cho tiểu thú, nó còn tưởng hương thơm ngào ngạt này là trong mơ, nhưng lại làm cho Thanh Dật hoảng sợ.

Nhìn thấy l*иg sắt kia trống không, Thanh Dật cho rằng tiểu súc sinh lại chạy thoát, tay run một chút làm mâm thức ăn trong tay rơi xuống đất.

Làm sao bây giờ?

Thanh Dật trực tiếp gõ gõ tay, nghĩ đến lúc này Vương gia đã vào triều, mấy ngày nay biên quan yên bình, bọn lưu khấu thừa cơ làm loạn, bộ lạc Nam Man cũng đã ngo ngoe rục rịch. Vương gia vô cùng bận rộn, vào triều cũng không trở về nhanh như vậy.

"Tiểu súc sinh đáng chết này, lại gây thêm phiền toái cho Vương gia." Thanh Dật tức giận phun tào, nói không lựa lời mắng.

Động tĩnh lớn như vậy, mộng đẹp của tiểu thú đã bị quấy rầy.

"Chi chi chi.." Ngươi mới là tiểu súc sinh, thái giám chết bầm lại dám mắng lão tử?

Thanh Dật nghe được tiếng kêu của "lão tử", chậm chạp quay mặt về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy cái đầu tiểu thú từ trong chăn của Vương gia chui. Cậu giật mình trừng lớn mắt, tay run run giơ lên chỉ vào nó.

"Ngươi.. Ngươi nhanh cút xuống dưới cho ta, đây là giường Vương gia, ngươi chỉ là một con tiểu súc sinh há có thể ngủ ở đó?"

Bùi Thủy nằm trên giường bất động.

Nó giống như muốn đối nghịch với Thanh Dật!

Thanh Dật mí mắt giựt giựt, chạy nhanh tới duỗi tay xách tiểu thú lên, đầu co nó rụt lại trốn vào trong chăn, không hề có quy luật chạy qua chạy nhanh qua phía đông, sau đó chạy qua phía tây. Đôi mắt Thanh Dật chuyển đông rồi lại chuyển tây, nhìn đến hoa cả mắt, dứt khoát một lần nhấc chăn lên.

Trên giường trống trơn.

Tiểu súc sinh đâu?

Thanh Dật trợn tròn mắt.

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, tần mắt Thanh Dật chuyển tới cái chăn trong tay, đỉnh đầu đột nhiên tê rần, vật nhỏ từ trên lưng cậu nhảy xuống.

Thanh Dật ném chăn xuống, che lại đỉnh đầu xoa nhẹ một chút, hai mắt bốc hỏa nhìn tiểu thú.

"Tiểu súc sinh, ngươi dám đánh ta? Ngươi thật quá đáng.."

Từ trước tới nay Thanh Dật chưa từng bị ai khi dễ, bây giờ lại bị một con tiểu thú khi dễ đến nông nỗi này.

Thanh Dật nội tâm rất đau khổ, rất buồn cũng rất phẩn nộ.

Cậu vung nắm tay lên, tư thế kia chính là muốn đánh tiểu thú, nhưng quyền vuiawf giơ lên đã lập tức rút về, ngón tay chỉ vào tiểu thú dưới đất, hung thần ác sát nói: "Lão tử chờ Vương gia trở về sẽ đi cáo trạng tối hôm qua ngươi ngủ trên giường Vương gia, Vương gia kiêng kị nhất chính là người khác chạm vào đồ vật của hắn, đừng nói đến đây là giường ngủ. Giường này từ trước đến nay chỉ có một mình Vương ngủ, nữ chủ nhân tương lai của Mộc Vương phủ cũng chưa ngủ qua, ngươi chờ Vương gia trở về thu thập ngươi đi!"

Lông mao tiểu thú run run lắc lắc cái đuôi, không hề bị Thanh Dật dọa sợ chút nào, đi cáo trạng, chết nó còn không sợ còn sợ cậu đi cáo trạng?

Bùi Thủy nhìn mâm thức ăn rơi dưới đất, một cái đùi gà đã lăn ra ngoài dính bụi, còn có một cái ở trong mâm, nàng đang đói bụng cũng không chần chừ liền vươn đầu lưỡi phồng hồng, liếʍ liếʍ đùi gà trong mâm, mồm to hưởng dụng.

Thanh Dật sửng sốt nửa ngày, nhìn bộ dáng tiểu thú một chút cũng không sợ, còn tiêu dao sung sướиɠ ăn đùi gà. Cậu khẽ nhíu mày, tiểu thú này càng ngày càng vô pháp vô thiên, tùy ý làm bậy.

Hắn hậm hực đi lại giường thay chăn, đem chăn bị tiểu thú làm dơ ôm vào trong ngực. Chờ tiểu thú ăn xong cậu thu thập sạch sẽ thức ăn dưới đất, nhặt mâm thức ăn lên, không quên trừng mắt nhìn tiểu thú.

"Ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu ngươi lại làm dơ giường của Vương gia, sẽ cho ngươi biết thế nào là dễ chịu."

***

Spoil chút nha chương sau Bùi ham ăn Thủy "gặp nạn" ( ̄ω ̄)