Chương 11: Sống không còn gì luyến tiếcBùi Thủy áp xuống sợ hãi trong lòng, thấy Phượng Cửu Mộc không có phản đối nàng làm liều bò lên, lúc dẫm lên đùi hắn có chút co dãn, nàng mở chân trước ra hướng phía hắn làm hình chữ đại (大), ý muốn hắn ôm.
Dường như một ngày không thấy, như cách ba thu, nàng đối hắn vô cùng nhớ nhung a.
Thanh Dật dường như quên mất ngón tay bị đau, nhìn đến mức ngây người. Tiểu súc sinh này không chỉ có giảo hoạt, còn là là một con thú sẽ chụp mông ngựa (*) Vương gia!
(*) chụp mông ngựa: Nịnh nọt
Phượng Cửu Mộc mắt đen khẽ nhích, nhìn thân thể mềm mại của tiểu thú dán vào của hắn, có một loại cảm giác kỳ lạ. Mặt thú của nó cọ vào hắn, tựa như quạt lông mềm mại nhẹ nhàng phất qua thân thể hắn, trái tim đều cảm giác được mền mại đến không thể tưởng tượng.
"Đi ra ngoài."
Phượng Cửu Mộc bỗng nhiên nói chuyện, thanh âm trầm thấp đáng sợ đem tiểu thú dọa tới ngây người, ngưỡng đầu nhìn lên, sau đó giống như quả cầu tuyết từ trên đùi hắn lăn xuống.
Thanh Dật giật mình, trong đầu mới nghĩ tới con thú kia chụp mông ngựa thật không biết xấu hổ, vì lấy lòng Vương gia, dùng mặt cọ vào Vương gia.. Bị Phượng Cửu Mộc quát đến ngây người.
Cậu không xác định được lời này Phượng Cửu Mộc đang nói với cậu hay là với tiểu thú. Nhìn thấy Phượng Cửu Mộc duỗi tay tiếp được tiểu thú sắp ngã trên mặt đất, Thanh Dật đã xác định được "Đi ra ngoài" là nói với cậu, không dám trì hoãn, lập tức xoay người lăn đi ra ngoài.
Bùi thủy bị dọa ngất.
Thời điểm Phượng Cửu Mộc đem nó ôm vào trong lòng ngực, nó liền nhắm mắt laij móng vuốt nhỏ cũng bị dọa mềm nhũn ra.
Phượng Cửu Mộc trong mũi hừ một tiếng: "Lại giả chết, hiện tại bổn vương sẽ làm thịt ngươi."
Bùi Thủy lỗ tai run rẩy, nháy mắt sống lại, đáng thương hề hề phe phẩy đầu.
Cuồng bại lộ chết tiệt, ta bị thủ hạ của ngươi bắt tới đã đủ thảm.
Ngươi còn muốn gϊếŧ thú?
Ngươi làm sao lại có thể lãnh khốc như vậy? Tàn nhẫn như vậy? Vô tình như vậy?
Bùi Thủy trong lòng một mảnh ai oán, tức khắc lại bị nhốt ở trong l*иg sắt, sống không còn gì luyến tiếc nhìn bóng dáng Phượng Cửu Mộc rời khỏi.
Tiểu thú đối với hắn phi một ngụm, nguyền rủa Phượng Cửu Mộc ra cửa sẽ bị ngã chết, bị sét đánh chết, ăn cơm sặc chết, uống nước sặc chết..
Không gian l*иg sắt, chỉ còn mỗi một mình nó.
Kiếp sống trong l*иg sắt của Bùi Thủy, thật đáng buồn đáng khóc. Nàng mỗi lần nhìn thấy Phượng Cửu Mộc, đều sẽ nhe răng cười lấy lòng hắn.
Nhưng tên súc sinh kia! Dầu muối không ăn.
Tức chết thú rồi!
Ước chừng nửa tháng qua đi.
Bùi Thủy nhìn thấy Phượng Cửu Mộc trở về, chỉ là nâng nâng mí mắt, không giống như những lần trước ở trong l*иg sắt cao hứng nhảy nhót, mỉm cười nghênh hắn trở về.
Mặc kệ nàng làm như thế nào, hắn cũng sẽ không thả nàng ra ngoài.
Nàng vẫn nên tỉnh mộng, tự tiết kiệm sức lực cho mình đi!