Edit: An Ju
Hạ Tử sớm đã phát giác ra tâm tình khác lạ của Khoa Thụy Ân, cũng hiểu rất rõ suy nghĩ hiện giờ của tên công cặn bã* này. Nhìn Khoa Thụy Ân bây giờ uống rượu cả ngày, nản lòng không vui, hắn chẳng hề có nửa điểm đồng tình, thậm chí còn có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
*Gốc là ‘Tra công’ (渣攻): ‘Tra’ là cặn bã, ‘công’ thì không phải nói nữa nhé.
Hiện giờ tất cả mọi chuyện đều là Khoa Thụy Ân đáng bị.
Vì vậy, nhìn Khoa Thụy Ân cả người đều tràn ngập sự chán chường, hắn không chỉ không tránh đi, mà thậm chí còn cố ý tiến lên quan tâm đối phương: “Khoa Thụy Ân ca ca, ngươi làm sao thế? Bị bệnh rồi sao? Hay là không vui?”
Khoa Thụy Ân càng không muốn nhìn thấy hắn, hắn lại càng muốn xuất hiện trước mặt đối phương, cắm một đao vào tim đối phương.
Trong thế giới gốc, vì hắn ngu xuẩn, cả tin Y Văn, hại chết cả bộ lạc, hại chết Lai Ân, hại chết lão tù trưởng… Hạ Tử Minh muốn hắn bây giờ phải trả cái giá thật đắt, mất đi tất cả, còn phải sống trong hối hận suốt quãng đời còn lại…
Khoa Thụy Ân đúng như dự đoán vừa nhìn thấy Hạ Tử Minh, liền đỏ mắt, cảm xúc mất khống chế: “Lai Ân!”
Hăn vô cùng hối hận về những chuyện hắn đã làm.
Quả nhiên, quả nhiên xảy ra chuyện như vậy, mỗi một người trong bộ lạc đều hận hắn đến nỗi muốn hắn biến mất, chỉ có Lai Ân, chỉ có Lai Ân sẽ đối xử với hắn như trước, ngay lúc phát hiện tâm trạng của hắn tệ sẽ quan tâm hắn, đối tốt với hắn, chưa từng ghét bỏ hắn.
“Khoa Thụy Ân ca ca, tâm trạng ngươi không tốt sao? Ta cho ngươi ăn đường nhé. Mỗi lần ta không vui, cha sẽ cho ta ăn đường, ta liền vui vẻ lại ngay, đây!” Hạ Tử Minh vừa nhìn đã thấy sự đau đớn của hắn, nhưng lại làm ra vẻ ngây thơ, không biết gì, mở to đôi mắt trong suốt, vô tội, giống như lấy ra châu báu gì đó, cẩn thận lấy ra một khối đường sắp chảy từ trong ngực đưa cho Khoa Thụy Ân.
Khoa Thụy Ân cẩn thận nhận lấy khối đường từ trong tay Hạ Tử minh, cảm động khôn xiết.
Đây là thứ Lai Ân thích nhất, hắn cũng chịu cho mình, ngay lúc nhận lấy khối đường, hắn cảm thấy như nhận lấy chân tâm của Lai Ân.
Hắn lập tức ném đường vào miệng, trong nháy mắt liền cảm thấy ngọt đến tận xương.
“Ngon không? Khoa Thụy Ân ca ca.” Hạ Tử Minh mở to đôi mắt trong suốt, ngoan ngoãn nhìn hắn.
Khoa Thụy Ân nghẹn ngào đáp: “Ng… Ngon”
Nước mắt lại như sắp từ trong đôi mắt mù mịt rơi xuống, hắn bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, đưa tay ra muốn sờ đầu Hạ Tử Minh giống như trước đây.
Hắn trước đây, trước đây sao lại không phát hiện ra vẻ ngoài của Lai Ân đẹp như vậy, đáng yêu như vậy chứ?
Nhưng tay Khoa Thụy Ân còn chưa cảm nhận được độ ấm quen thuộc, Hạ Tử Minh liền lập tức nghiêng đầu tránh đi bàn tay đang vỗ tới.
“Lai Ân?” Khoa Thụy Ân có hơi kinh ngạc, vì trước đây Lai Ân chưa từng tránh đi hành động thân cận hay vỗ về của hắn, mà còn rất hưởng thụ.
Hạ Tử Minh rời ánh mắt đi, vô thức lùi về sau mấy bước, nhìn thấy nước mắt của Khoa Thụy Ân, lại quan tâm tiến lên trước: “Khoa Thụy Ân ca ca, sao ngươi khóc vậy?”
Khoa Thụy Ân tê dại giơ tay lên sờ lên má mình, mới phát hiện mình khóc rồi, hắn hắng giọng một cái, nói: “Khoa Thụy Ân ca ca không sao, Khoa Thụy Ân ca ca chỉ là đau lòng Tiểu Lai Ân sao lại không đồng ý thân cận với Khoa Thụy Ân ca ca nữa? Đệ bây giờ ngay cả việc ta sờ đầu đệ cũng không cho sao? Hm?”
Khoa Thụy Ân sở hữu một khuôn mặt cực kỳ xuất sắc trong những thú nhân, lúc hắn muốn dịu dàng, thì có thể dịu dàng vô cùng.
Hắn bức thiết muốn quay lại, quay về quá khứ.
Quay về quá khứ những ngày thân cận với Lai Ân, được Lai Ân tin tưởng.
Hạ Tử Minh lúng túng lùi lại một bước.
“Sao vậy? Lai Ân bây giờ ngay cả Khoa Thụy Ân ca ca chạm đệ một cái cũng không được nữa sao? Đệ quên rằng đệ trước đây từng nói đệ thích Khoa Thụy Ân ca ca nhất sao?” Khoa Thụy Ân lại ép sát từng bước.
Hắn nhìn Hạ Tử Minh giống như nhìn con mồi quý hiếm nào đó, dùng giọng nói không thể nhẹ nhàng hơn, giống như dỗ trẻ con, mê hoặc: “Qua đây! Cho Khoa Thụy Ân chạm ngươi một cái, được không?”
Hắn bức thiết muốn cảm nhận độ ấm của Lai Ân.
Hạ Tử Minh do dự nhìn hắn, lúng túng lại tự chơi ngón tay mình, nhỏ giọng nói: “Ta đã đính hôn với Adam ca ca rồi, sắp phải kết hôn rồi. Cha với Adam ca ca nói ta đã là á thú nhân của Adam ca ca rồi, không được thân cận với thú nhân khác nữa.”
Hắn nhìn có vẻ như không hiểu ý nghĩa của những lời này lắm, giống như trẻ con bắt chước nhái lại lời nói của người lớn vậy…
Hắn tỉnh tỉnh mê mê, nhưng lời nói ra với biểu hiện như vậy mới là điều ghim thẳng vào tim người khác nhất.
Trong đầu Khoa Thụy Ân nhất thời trống không, trái tim bị xé rách đến đau đớn, lúc này mới nghĩ đến hóa ra Lai Ân đã sắp phải kết hôn rồi, hắn là một á thú của một thú nhân khác.
“Khoa Thụy Ân ca ca, xin lỗi…” Hạ Tử Minh nhìn có vẻ như bản thân cũng không biết mình vì sao phải xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ cô đơn của Khoa Thụy Ân, lại vô thức chọn nói ra xin lỗi.
Khoa Thụy Ân lúc này mới đột nhiên ngửi thấy trên người Lai Ân nồng nặc mùi hương thuộc về một thú nhân khác.
Thú nhân phải thế nào mới có thể lưu lại mùi hương trên người á thú nhân như đánh dấu lãnh địa? Vậy ắt là phải rất thân mật, rất gần gũi, cả người đều bị thú nhân dùng nước miếng liếʍ qua một lần, mới có thể lưu lại mùi hương mãnh liệt như vậy.
Lúc hắn và Lai Ân còn hôn ước, chưa từng làm ra hành động thân mật quá mức nào với Lai Ân, nhưng Adam khác hắn, đó là thú nhân bị á thú bài xích suốt một thập kỷ, chưa từng thân mật với á thú, bọn họ vừa mới đính hôn, Adam đã vội vã gần gũi Lai Ân, bây giờ bọn họ còn sắp kết hôn rồi.
Khoa Thụy Ân chỉ vừa mới nghĩ đến Adam có thể đã làm gì đó với Lai Ân, tay bất giác nắm lại thành nắm đấm, trong mắt nổi đầy tơ máu, đỏ đến như sắp nhỏ máu.
Cảm thấy cả người mình đều không ổn.
Lai Ân cái gì cũng không hiểu, là Adam, là Adam làm bẩn hắn, chà đạp hắn.
Khoa Thụy Ân không nhịn được mà ra tay, tóm lấy Hạ Tử Minh, giống như muốn mở miệng nói đưa hắn đi: “Lai Ân!”
“Khoa Thụy Ân ca ca?” Hạ Tử Minh bị hắn dọa cho giật mình.
Khoa Thụy Ân giật giật môi, đang muốn nói gì đó.
“Lai Ân, các người đang làm gì thế?” Đúng lúc này, đằng sau hai ngươi truyền đến một giọng nói.
Là Adam…
Khoa Thụy Ân tỉnh táo lại, giống như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt gian tại trận, hoang mang thả Hạ Tử Minh ra.
Hạ Tử Minh thoát khỏi tay hắn, lập tức hoạt bát, sôi nổi đến trước mặt Adam: “Adam ca ca, ta vừa mới thấy Khoa Thụy Ân khóc, ta cho hắn một khối đường để ăn!”
Adam đương nhiên biết tính tình của Hạ Tử Minh, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Khoa Thụy Ân, như đang tuyên bố chủ quyền, đe dọa hắn đừng tiếp cận Lai Ân nữa, lúc cúi đầu nhìn Hạ Tử Minh, ánh mắt liền hóa dịu dàng: “Không còn sớm nữa, cha đang đợi chúng ta ăn cơm, chúng ta về nhà thôi.”
Hắn nói rồi cực kỳ thân mật xoa đầu với hai tai mèo dựng thẳng của Hạ Từ Minh.
Hạ Tử Minh ngoan ngoan để cho hắn xoa, còn hưởng thụ mà cọ cọ tay hắn, lại nhón chân lên vui vẻ hôn ‘chụt’ một cái lên mặt Adam, vui vẻ nói: “Được!”
“Đi thôi.” Adam chưa từng để ý tới Khoa Thụy Ân, chỉ cực kỳ tự nhiên dắt tay Hạ Tử Minh ngay trước mặt Khoa Thụy Ân.
“Được.” Hạ Tử Minh nhọ giọng đáp được, đột nhiên nghĩ gì đó, lại quay đầu lại vui vẻ nói một tiếng với Khoa Thụy Ân: “Khoa Thụy Ân ca ca, tạm biệt!”
Hắn giống như không hề mang thù, hoàn toàn quên mất ngày mà Adam xảy ra chuyện, hắn từng nói ghét Khoa Thụy Ân, Khoa Thụy Ân là người xấu, cả ngày đều thật vui vẻ.
Hai người tay nắm tay đi mất dưới ánh chiều tà chiếu xuống.
Chỉ để lại một mình Khoa Thụy Ân ở lại tại chỗ, lặng lẽ chăm chú nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm thấy cả trái tim đều như trống rỗng…
“Adam ca ca, ta muốn cưỡi sư tử lớn! Ngươi biến thành sư tử lớn đưa ta về nhà được không? Ta không muốn đi bộ về nhà!” Cách đó không xa còn truyền tới tiếng Hạ Tử Minh làm nũng với Adam.
Hạ Tử Minh so f*cking* thích Adam biến thành sư tử lớn.
*Gốc là ‘tặc tha mụ’ (贼他妈): biểu lộ cảm xúc thái quá, cực kỳ, vô cùng… Với cụm ‘tha mụ’, nghĩa đơn giản là câu chửi thề ‘cmn’, ‘mn’. Trong tiếng Anh thì có thể dùng những từ thay thế như ‘darned’, ‘f*cking’… tùy trường hợp. Trường hợp này thêm ‘tặc’ để tăng mức độ cao hơn cả cực kỳ, vô cùng… vì vậy t mạn phép dùng tiếng Anh và thêm ‘so’ để tăng mức độ tương đương với cụm từ gốc. (Nghĩa cả cụm t đã tham khảo tại diễn đàn baidu).
Ngồi trên người hắn, nằm ở trên người hắn đều giống như ghế sofa lớn, mềm mềm, rất thoải mái.
Mà, còn có một loại cảm giác uy phong khi cưỡi mãnh thú.
Adam cực kỳ chiều hắn, nghĩ cũng chẳng nghĩ liến xoa tai mèo của Hạ Tử Minh rồi đáp ứng: “Được.”
Lắc mình một cái liền biến thành hình dạng thú, trước hết dùng cái lưỡi to của mình liếʍ qua một lượt cơ thể á thú của Hạ Tử Minh, khiến cho Hạ Tử Minh có hơi ngứa, trực tiếp cười ha ha, rồi cực kỳ cẩn thận đặt Hạ Tử Minh lên lưng hắn, cõng Hạ Tử Minh chạy như một làn khói.
Sau khi Khoa Thụy Ân nhìn thấy Lai Ân, nhất thời càng chán chường hớn, uống rượu càng nhiều hơn, giống như muốn trốn tránh gì đó vậy.
Thời gian dài, ngay cả lão tù trưởng cũng không chịu được nữa, đành phải gọi hắn lại và nói chuyện rất lâu, tha thiết khuyên hắn đừng biến chất như vậy nữa.
Đứng ở trong nhà lão tù trưởng đã lâu chưa về, nhìn nơi mình lớn lên, từ nhỏ tới lớn cùng chơi đùa với Lai Ân, Khoa Thụy Ân bất giác lấy ra vòng lục lạc mà vị ân nhân cứu mạng năm đó để lại, bình tĩnh nhìn, mãi mà không tỉnh.
Tình cảnh này xảy ra rất nhiều lần.
Chỉ có điều, lúc này hắn không còn hoài niệm vị ân nhân cứu mạng kia nữa, mà đang nghĩ nếu trong cuộc đời hắn chưa từng xuất hiện một á thú nhân như vậy, khiến hắn nhớ mãi ân tình lúc nhỏ không quên được thì tốt biết mấy.
Nếu là như thế, hắn cùng Lai Ân sẽ tiếp tục tốt đẹp, sống thật hạnh phúc.
Sẽ không biến thành như ngày hôm nay.
Khoa Thụy Ân nhìn vòng lục lạc mà tâm trạng nặng nề, bề bộn, nhắm chặt mắt lại, liền giống như định nói tạm biệt với quá khứ của bản thân, ném vòng lục lạc ra ngoài cửa sổ.
Vào lúc này, đằng sau Khoa Thụy Ân lại có một người đột nhiên đoạt lấy vòng lục lạc trong tay hắn, vui mừng nói: “Ôi! Đây không phải vòng lục lạc đã mất 10 năm trước của Lai Ân đại nhân sao? Sao lại ở trong tay tù trưởng đại nhân nhỉ, ta nhớ là đã mất 10 năm nay rồi mà!”
Là nhũ mẫu đã chăm sóc Lai Ân từ nhỏ đến lớn.
“Vòng… Vòng lục lạc này là, là của Lai Ân sao? Ngài chắc chắn chứ?” Khoa Thụy Ân nghe thấy lời hắn nói, hoảng hốt một hồi, cực kỳ không dám tin.
Nhũ mẫu tinh tế nhìn vòng lục lạc, mừng rỡ rồi khẳng định: “Chắc chắn, đây còn là của phu nhân lúc tại thế tặng cho Lai Ân đại nhân mà. Hoa văn này, kiểu mẫu này, ta sẽ không nhận lầm đâu, nhìn trên đây còn có dấu vết lưu lại lúc Lai Ân đại nhân ngã khi còn nhỏ cơ mà? Chính là vòng này, ta sẽ không nhận lầm đâu… Lúc đó mất rồi, chúng ta còn tìm trước tìm sau, tìm cẩn thận tỉ mỉ rất lâu, cũng không tìm thấy, cũng 10 năm rồi…”
“Khoa Thụy Ân đại nhân, sao ngài tìm được thế?” Hắn hỏi.
Trong đầu Khoa Thụy Ân lập tức trống rỗng.