Edit: An Ju
Một ngày nọ, Vân Hoa dẫn Hạ Tử Minh đến một bí cảnh sương mù lượn quanh, tiên khí dồi dào, bên trong bí cảnh còn có linh tuyền, xa xa không ngừng tản ra linh khí dồi dào như sương mờ, khiến toàn bộ khung cảnh trong bí cảnh đều như là tiên cảnh vậy.
“Sư phụ, đây là?” Hạ Tử Minh đi theo Vân Hoa vào trong bí cảnh, khó hiểu hỏi.
Vân Hoa nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ nói: “Ngươi cứ đi theo ta trước đã.”
Hạ Tử Minh từ trước đến nay cực kỳ nhụ mộ Vân Hoa, nghe lời này xong lập tức không nghĩ gì khác bước theo Vân Hoa.
“Cởϊ qυầи áo ra.” Vân Hoa dẫn hắn đến chỗ linh tuyền, mở miệng liền nói một câu ngắn gọn đủ ý.
Hạ Tử Minh nhìn hắn lại có chút khó xử: “Thế này?”
Tuy rằng, hai người là thầy trò, lại đều là nam, thẳn thắn mà nói cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Nhưng có thể là do Hạ Tử Minh đã xuyên qua nhiều thế giới, phát sinh quá nhiều loại tình cảm đồng tính, bây giờ một người đàn ông kêu hắn cởϊ qυầи áo, cho dù biết đối phương là tu sĩ chỉ cách việc thăng tiên có một bước, hắn vẫn không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng…
“Ở đây?” Hắn vẫn đấu tranh.
Vân Hoa lại cho hắn một câu trả lời cực kỳ khẳng định: “Đúng.”
Mệnh lệnh của sư phụ thật khó, nếu là nguyên chú chắc chắn sẽ không cãi lại sư lệnh, là do hắn nghĩ nhiều, tâm tư đen tối quá rồi…
“Vậy được rồi.”
Hạ Tử Minh trù trừ xong, vẫn rất thuận theo lời nói của Vân Hoa, cởϊ áσ ngoài của mình ra, từng lớp từng lớp áo quần cởi hết ra, mãi đến khi lộ ra thân thể vô cùng điển hình thuộc về tu sĩ, thon dài trắng trẻo, có hơi quá gầy, nhưng vẫn không hề thiếu lực.
Vân Hoa không nói tiếng nào, yên lặng nhìn chằm chằm tấm lưng xương xương trắng trẻo cùng cái mông cao cao của đối phương một hồi lâu. Nhìn đến khi da đầu Hạ Tử Minh tê dại, nhịn không được mở miệng khốn đốn hỏi: “Sư phụ, như vậy được chưa?”
Trên người hắn còn có mỗi cái quần khố chưa cởi, nhưng cũng không biết mình có nên tiếp tục cởi không.
“Được rồi.” Vân Hoa nhìn chằm chằm đường cong bờ mông của Hạ Tử Minh hồi lâu, mãi đến khi thấy mắt mình tối sầm lại, hầu kết động đậy, mới ép buộc bản thân mình thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra nói.
Hắn nói xong, lại chỉ vào linh tuyền bên cạnh người, phân phó cho Hạ Tử Minh: “Đi xuống đi.”
Tuy rằng, đối phương là sư phụ của Cố Trường Minh, nhưng ở trước mặt một người khác phơi thân mình lâu như vậy, tuy rằng cũng không lộ hết toàn bộ, nhưng vẫn khiến Hạ Tử Minh bây giờ cảm thấy có chút ngượng ngùng, vừa nghe lời này của Vân Hoa, Hạ Tử Minh lập tức như nhận được ân xá, vọt thẳng xuống nước.
Nước trong linh tuyền không phải phàm phẩm, nhìn qua rõ ràng là ấm áp nhưng Hạ Tử Minh vừa xuống một cái đã bị nóng đến suýt chín thịt, giật mình muốn đứng lên.
Đúng lúc này, một đôi bàn tay dày rộng không biết từ chỗ nào xuất hiện, ấn Hạ Tử Minh đang muốn đứng lên về giữa linh tuyền một lần nữa với thái độ cứng rắn.
Hạ Tử Minh giật mình một cái liền phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện Vân Hoa chẳng biết từ khi nào cũng xuống nước, một đôi bàn tay mạnh mẽ ôm cứng bên eo hắn, kéo hắn về giữa linh tuyền.
Da thịt của mình và tay của ân sư chạm nhau, khiến Hạ Tử Minh không nhịn được mà giật mình một cái.
“Sư phụ?” Hắn không thoải mái vặn người.
Vân Hoa vặn người hắn lại với thái độ cứng rắn: “Đừng nhúc nhích!”
Hạ Tử Minh lập tức không dám cử động nữa, nhưng luôn cảm thấy có chút quái dị.
Cố Trường Minh coi Vân Hoa như sư phụ lại như cha.
Cảm giác bị Vân Hoa ôm như vậy khiến Hạ Tử Minh thực sự cảm thấy kỳ lạ, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy giống như bị rắn quấn lên người, bị rắn nhìn chằm chằm vậy, sởn tóc gáy vô cùng.
Hắn lắc lắc đầu, lại cảm thấy suy nghĩ này của mình quá là không bình thường, liền đuổi đi loại suy nghĩ không thiết thực này trong đầu mình.
“Mình sắp thành vua da^ʍ tặc mất rồi, xem ra ở đây lâu quá rồi, phải kêu hệ thống tìm cho mình mấy viên Thanh Tâm Đan để uống mới được.” Hạ Tử Minh âm thầm lầm bầm trong lòng.
“Linh tuyền này ta tình cờ phát hiện ra, là một thứ tốt. Ngâm nhiều, đối với tu sĩ có tu vi bị đình trệ như ngươi mà nói, đối với việc tu hành rất có lợi. Lúc mới xuống nước có thể sẽ có hơi đau, nhưng làm quen dần là tốt rồi.” Lời Vân Hoa nói ra nhẹ tựa gió mây, lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hạ Tử Minh lại nóng không kém độ nóng của linh tuyền, nóng càng nóng hơn.
Hạ Tử Minh cuối cùng tiếp nhận lời giải thích này: “Ta hiểu rồi, sư phụ.” Hắn lại đuổi đi những tạp niệm trong đầu, ép mình quên đi bàn tay của Vân Hoa đang ôm eo hắn, bắt đầu ép buộc mình thích ứng cảm giác nóng rang của nước trong linh tuyền.
Vân Hoa nhìn mặt Hạ Tử Minh bị khí nóng của linh tuyền hun đau đến đỏ bừng, lại vì nước linh tuyền mang đến cảm giác đau đớn mà đã hơi nhăn nhó, thống khổ, chỉ chực khóc mà tâm trạng khẽ động, cảm thấy người đồ đệ này của mình quả nhiên là có vẻ ngoài đẹp và cũng vô cùng quyến rũ.
“Tụ khí lại, dẫn khí nhập thể.” Vân Hoa xấu xa ngắm đủ trạng thái vì đau đớn và trở nên khốn đốn của tiểu đồ đệ của mình, mới nhớ đến trách nhiệm của một người sư phụ, chỉ đạo Hạ Tử Minh bắt đầu tu hành trong linh tuyền.
Hạ Tử Minh ngâm trong nước linh tuyền đau đến run người, không hề có cảm giác với thứ gì khác nữa, chỉ có giọng nói của vân Hoa lại nghe được đặc biệt rõ, trong tiềm thức dựa theo lời đối phương mà hấp thu linh khí trong nước, bắt đầu tu hành.
Ngay cả khi bàn tay của Vân Hoa vuốt ve qua lại ở trên lưng, trên eo hắn… Hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Ồ, cảm giác trên da thịt cũng giống như con người hắn, thật tốt.
Trong lòng Vân Hoa nghĩ thế, ngoài mặt lại ra vẻ đạo mạo thực hiện nghĩa của người sư phụ như tấm gương sáng, nói: “Bão nguyên thủ nhất*.”
*Là một trong những phương pháp luyện giả kim thuật thời kỳ đầu của Đạo giáo. Trọng tâm của nó không phải là trau chuốt hình thức mà là tinh luyện tinh thần, giữ cho tinh thần của con người không bị tiêu tán bên trong và cũng không thoát ra ngoài. (Chi tiết xem tại baike.baidu.com)
Hạ Tử Minh nghe lời, làm theo lời nói của Vân Hoa, dần dần cảm giác đau đớn và đốt cháy mà linh tuyền gây cho hắn từ từ giảm xuống, cho đến tận khi biến mất không còn, thân thể hắn từ từ có thể cảm thụ được độ ấm chân chính của linh tuyền, mà ở đan điền và thân thể, gân mạch cũng dần dần nổi lên một dòng nước ấm nhỏ bé.
Đó là linh khí.
Trong lòng Hạ Tử Minh rất rõ ràng.
Hắn dần có thể cảm thấy lợi ích mà linh tuyền mang lại cho hắn, liền bắt đầu dựa theo phương pháp Vân Hoa truyền cho, trong linh tuyền vận chuyện linh khí của mình, bắt đầu tu hành.
Sau một vòng, hắn quả nhiên đạt được lợi ích không nhỏ.
Sau khi hắn chuyển hóa những linh khí lấy được từ trong linh tuyền thành của mình, sắc trời trong bí cảnh đã dần tối.
Vân Hoa thấy thần thức của Hạ Tử Minh có xu hướng dần quay lại, lập tức liền buông lỏng bàn tay đang vuốt ve trên eo hắn, nhẹ tựa mây gió nói: “Được, thời gian đã không còn sớm. Chuyện tu hành này, phải về lâu về dài mới thấy được hiệu quả, không được quá vội, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi.”
“Dạ, sư phụ.” Hạ Tử Minh không chỗ nào là không nghe theo lời của Vân Hoa.
Lúc này liên nghe lời bước ra khỏi linh tuyền, ở trên bờ mặc lại đồ mới cởi của mình. Ngay lúc quần áo mặc lên người xong, Hạ Tử Minh như cảm thấy cảm giác giác khốn đốn biến mất gần như không còn, cảm giác an toàn lập tức quay lại.
Vân Hoa có chút tiếc nuối nhìn hắn mặc quần áo vào, mặt không biến sắc thu hồi tầm mắt, nói: “Đêm nay chúng ta chưa quay lại vội, tùy ý tìm một chỗ trong bí cảnh để ngủ lại đi.”
“Dạ.”
Thầy trò hai người đêm đó tùy ý tìm một sơn động trong bí cảnh, song song nằm xuống, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Vân Hoa, Hạ Tử Minh cảm thấy mình có hơi khẩn trương, vốn cảm giác mình có thể sẽ không đi vào giấc ngủ nhanh như vậy được.
Nhưng cũng có thể là do tu luyện hết một ngày, hắn lại cảm thấy trên người mình mệt mỏi vô cùng…
Trong chốc lát, liền không để ý hình tượng đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Vân Hoa nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hứn, trong bóng đêm bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, lại đột nhiên ngồi dậy, ngồi ở mép giường đá được tạo ra từ thuật pháp, dùng vẻ mặt sâu không lường được nhìn hắn.
“Cố Trường Minh, Cố Trường Minh, ngươi còn tỉnh không?” Qua hồi lâu, hắn mới thổi một luồng khí về phía Hạ Tử Minh, hỏi Hạ Tử Minh trong giấc mộng như vậy.
Hạ Tử Minh trong giấc mộng đáp lại: “…Ưʍ.”
“Ngươi còn nhớ bản thân ngươi là ai không?”
Vân Hoa trong mộng dùng thuật pháp dẫn dắt, may là hệ thống mở ra trình trả lời tự động thuộc về nguyên chủ lúc Hạ Tử Minh ngủ, bằng không chỉ sợ thật sự sẽ bị lộ tẩy.
“Ta là đứa trẻ bị vứt bỏ được sư phụ nhặt về, là đại đệ tử đứng đầu phái Phù Diêu.”
“Sư phụ của ngươi là ai?” Vân Hoa lại hỏi.
“Trưởng lão cầm quyền Phù Diêu — Vân Hoa Chân Nhân.”
“Vậy… Ngươi vì sao phải âm thầm giúp Nhϊếp Nghiêu, chăm sóc hắn?” Vân Hoa bình tĩnh nhìn hắn, rốt cuộc cũng hỏi vấn đề mà bản thân muốn hỏi nhất.
Hạ Tử Minh hồi lâu không hề đáp lại.
Vân Hoa mê hoặc, hạ âm điệu xuống nhẹ hết mức: “Nói cho ta biết, vì sao?”
“Ta nghĩ, hắn rất đáng thương…” Mẹ nó, hệ thống muốn để cho kí chủ ngủ ngon giấc, khó cho bé chết đi được.
“Ngươi đồng cảm với hắn? Ngươi biết thân thế của hắn không?” Vân Hoa lại hỏi.
“Biết.”
Vân Hoa nhẹ nhàng sờ lên má của Hạ Tử Minh, động tác dịu dàng lại cực kỳ uyển chuyển: “Vậy ngươi vì sao lại không nói cho hắn biết là ngươi đang giúp hắn? Lại còn chĩa mũi nhọn vào hắn ở ngoài mặt?”
Đây là vấn đề hắn hoang mang nhất.
Hạ Tử Minh lại một lần nữa rất lâu vẫn không trả lời Vân Hoa.
“Nói cho ta biết, đứa trẻ ngoan…” Động tác xoa mặt hắn của Vân Hoa càng dịu dàng hơn.
Hạ Tử Minh trong lúc ngủ mơ bị hắn mê hoặc, nói ra câu trả lời: “…Bởi vì, chỉ khi ta làm như vậy, mới có thể thực sự giúp hắn về sau này, thay đổi hắn, cũng thay đổi được số phận của Phù Diêu chúng ta.”
“Cho nên, dù ngay cả khi hắn hận ngươi, cho rằng ngươi là ác nhân, ngươi cũng không để ý sao?” Vân Hoa hỏi.
“Dạ.”
Vân Hoa chế giễu nhếch miệng cười, không biết khen hay là châm biếm, thở dài nói: “Ngươi thật thiện lương.”
“Vây sư phụ Vân Hoa của ngươi là người như thế nào, ngươi biết không?” Hắn rất tò mò đối với thân thế Nhϊếp Nghiêu, Hạ Tử Minh rốt cuộc đã biết bao nhiêu.
Hạ Tử Minh lúc này trả lời cực nhanh: “Biết…”
“Ô, vậy hắn là người như thế nào?”
Hạ Tử Minh nói: “Sư phụ ta nhân phẩm cao thượng, cao quý và vĩ đại*, là một nhân vật như tiên nhân. Xứng đáng là kiếm tôn, kiếm tu đệ nhất thiên hạ…”
*Gốc là ‘Tễ nguyệt quang phong’ (霁月光风) có nghĩa là cảnh trong sáng và sạch sẽ sau cơn mưa, dùng để ẩn dụ về tính cách và tâm hồn của một cá nhân. (Chi tiết xem tại baike.baidu.com)
“Hắn ở trong lòng ngươi tốt như vậy ư?”
“Ta ngưỡng mộ sư phụ ta, trở thành người như sư phụ là mong ước cả đời của ta.” Hắn chân thành tha thiết đáp lại.
Vân Hoa lại cười chế giễu: “Ha ~”
Hạ Tử Minh mỗi ngày đi theo sư phụ bản thân nhụ mộ để tu hành đạt được rất nhiều lợi ích, ngay cả tu vi cũng đột nhiên tăng mạnh.
Quan hệ của bọn hắn cũng dần thân hơn, tựa như thầy trò, lại tựa như bạn tốt, bây giờ chính là loại hình thức tiếp xúc, chung sống mà Hạ Tử Minh cảm thấy thích.
Cuộc sống như thế khiến Hạ Tử Minh rất thích ý, thư thái. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là linh sủng Tiểu Hắc Xà của hắn đến bây giờ vẫn chưa về, điều này khiến cho Hạ Tử Minh từ lúc bắt đầu nuôi linh sủng còn cảm thấy mình và nó có duyên rất nhớ.
“Làm sao vậy, Trường Minh?” Vân Hoa nhìn hắn thất thần, liền hỏi.
Hạ Tử Minh lắc đầu, nhìn giỏ trúc mà Tiểu Hắc Xà từng ngủ trong phòng mình lại thấy mất mát: “Không có gì, chỉ là Tiểu Hắc Xà của ta đến bây giờ vẫn chưa về, ta cũng không biết hiện tại ở bên ngoài rốt cuộc nó thế nào rồi.”
Hắn rất lo lắng con rắn ngốc lần đầu gặp đã thê thảm kia ra bên ngoài sẽ xảy ra.
Những lời tiết lộ tâm tình tương đối cá nhân như vậy nguyên chủ chắc là sẽ không nói với sư phụ, giữa bọn họ chỉ có chuyện tu hành để nói. Mà Hạ Tử Minh với Vân Hoa bây giờ lại vừa là thầy vừa là bạn rồi.
“Tiểu Hắc Xà?” Vân Hoa nhấc mày, như thể không hiểu hỏi.
Hạ Tử Minh lúc này mới nhớ tới sư phụ có thể còn chưa gặp qua Tiểu Hắc Xà của mình, lập tức khoa tay múa chân giải chích cho Vân Hoa: “Là ta vô tình nhặt được một Tiểu Hắc xà, có lẽ là dài như vậy, to như vậy, ta cứu nó vốn muốn phóng sinh nó, nhưng bản thân nó lại qua lại, 3 lần, đủ 3 lần, ta liền cứ vậy nuôi nó luôn.”
“Ai biết, bây giờ nó lại biến mất.” Nhắc tới sự mất tích của Tiểu Hăc Xà, Hạ Tử Minh rất mất mát: “Trước đây nó tự đi ra ngoài kiếm ăn, chưa bao giờ đi quá nửa tháng, nhưng bây giờ đã hơn 3 tháng vẫn chưa quay về.”
“Ta rất lo lắng sẽ có chuyện xảy ra với nó.” Hạ Tử Minh nói xong lại dùng Sưu Hồn Thuật tìm lần nữa.
Nhưng kết quả vẫn như trước. Hắn tìm không thấy nửa tin tức của Tiểu Hắc Xà nhà mình, cũng không biết nó đi đâu.
Ánh mắt Vân Hoa trầm xuống, cười như không cười, ngoài miệng lại cố gắng an ủi hắn: “Rắn mà Trường Minh nuôi, ắt là linh sủng hiếm thấy, tất nhiên sẽ biết bảo vệ mình biến nguy thành an, bình an không việc gì.”
“Nó lại không phải linh thú, cũng không phải yêu thú…” Hạ Tử Minh vẫn rất lo lắng: “Chỉ là một con rắn phàm trần bình thường không có chút linh khí nào mà thôi.”
Nếu là linh thú hay yêu thú đi mất, hắn cũng chẳng lo lắng đến vậy.
“Chỉ là một con rắn phàm trần bình thường không có linh khí thôi sao?” Vân Hoa lặp lại lời nói của Hạ Tử Minh, lại hiếu kỳ hỏi: “Đã như vậy, Trường Minh sao lại đi nuôi một con rắn phàm trần như vậy?”
“Không bằng, như thế này đi.” Vân Hoa hỏi với tâm thế hơi dò xét: “Vi sư biết ở bên Tây Kỳ Sơn có rất nhiều linh thú quý hiếm, con rắn kia của ngươi nếu chỉ là con rắn phàm trần, mất rồi thì thôi. Chi bằng vi sư tìm đến cho ngươi một con linh xà chân chính, cho ngươi làm linh sủng, ngươi thấy sao?”
“Linh thú như vậy còn có thể hỗ trợ lúc ngươi đấu pháp với người khác. So với con rắn phàm trần không có tác dụng gì kia của ngươi mạnh hơn nhiều.” Hắn ra sức giới thiệu những con linh thú khác cho Hạ Tử Minh, thể hiện cực kỳ đầy đủ dáng vẻ của một sư phụ tốt luôn suy nghĩ cho đồ đệ.
Đối mặt với sự nhiệt tình của ân sư, Hạ Tử Minh hết sức cảm động.
Nhưng vẫn từ chối: “Không câng, sư phụ, ta vốn không có dự định nuôi linh sủng, nuổi Tiểu Hắc Xà kia cũng là tình cờ. Nuôi nó rồi, ta cũng không còn muốn nuôi những con linh sủng khác nữa, nó là con rắn duy nhất ta muốn nuôi.”
“Ô, nó là con rắn duy nhất ngươi muốn nuôi à?” Vân Hoa hỏi hắn.
Hạ Tử Minh nói: “Không sai, tuy rằng nó chỉ là một con rắn phàm không có linh khí, nhưng ta luôn cảm thấy nó có linh tính, với lại còn có duyên với ta… Không có nó, ta cũng không muốn nuôi con rắn nào khác nữa.”
“Trước đây nó rời đi 3 lần, đều tự trở lại. Bây giờ, nó không trở lại, suy nghĩ một cách cẩn thận, cũng có thể là do ta và nó đã hết duyên rồi.” Hạ Tử Minh kỳ vọng từ trong thâm tâm: “Ta bây giờ chỉ hi vọng nó có thể bình an vô sự, sống thật tốt ở nơi ta không thấy được.”
Hắn hi vọng cho Tiểu Hắc Xà đã đi mất.
Vân Hoa lại đột nhiên mở miệng: “Không đâu, ngươi và nó sẽ không hết duyên đâu.”
“Vậy cảm ơn lời chúc của sư phụ.” Hạ Tử Minh cũng không có bất luận chờ mong gì từ lời của Vân Hoa, chỉ nghĩ là đối phương đang an ủi hắn.
Không ngờ, đến buổi tối, Tiểu Hắc Xà của hắn lại thực sự quay lại.
Sau khi Hạ Tử Minh xử lý xong công việc trong một ngày, về đến phòng thấy Tiểu Hắc Xà nhà mình đã trở về, quả thực vui đến không tả nổi. Hắn ôm lấy Tiểu Hắc Xà, vui mừng đặt những cái hôn nặng nề lên đầu rắn: “Ngươi về rồi, ta cứ nghĩ rằng ngươi biến mất rồi.”
Tiểu Hắc Xà bị hắn hôn đến choáng váng, ngừng trong phút chốc, mới nhấc lưỡi lên, thè lưỡi, dùng đầu rắn lạnh như băng cọ cọ má Hạ Tử Minh thể hiện sự thân thiết.
Hạ Tử Minh thấy nó như vậy, càng vui mừng hơn hôn một cái lên đầu Tiểu Hắc Xà.
“…” Tiểu Hắc Xà.
Hạ Tử Minh lâu rồi không gặp linh sủng nhà mình, phát hiện Tiểu Hắc Xà nhà mình hình như lại trưởng thành hơn một chút, không giống trước đây lắm, trên người rắn lại mọc ra hai cái móng vuốt, trên đỉnh đầu mọc ra vết tích của sừng, dù không rõ lắm, nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy rõ…
“Đây là có chuyện gì?” Hạ Tử Minh tỉ mỉ vuốt những thứ mới mọc lên trên thân rắn, không nhịn được vẻ kinh ngạc.
Mấy thứ mọc trên thân rắn không phải là vuốt và sừng đấy chứ.
Hắn vuốt mấy thứ mọc trên thân rắn nhà mình, sau khi xác định không phải là ảo giác, nhìn rắn hơn nửa ngày, nói: “Chẳng lẽ, ngươi rốt cuộc lại không phải rắn sao?”
Hạ Tử Minh trong lòng hiếu kỳ, liền dựa trên vẻ ngoài vả mấy thứ mọc trên người con rắn nhà mình để lật tìm trong sách cổ. Tìm một hồi lâu, mới tìm ra thứ có hình dạng giống con rắn nhà mình…
“Hóa ra, ngươi không phải rắn, mà là thuồng luồng*.” Hạ Tử Minh đóng lại quyển sách cổ bản thân lật xem cả đêm, nhìn Tiểu Hắc Xà nhà mình, vừa sờ đâu nó vừa nói: “Chẳng trách, ngươi có linh tính như vậy, hóa ra lúc trước thật sự là ta nhận lầm ngươi là rắn… Không biết, sau khi ngươi trưởng thành, lịch kiếp xong, có biến thành Thần Long không?”
*Gốc là ‘Giao long’.
Hạ Tử Minh lấy tay chỉ chỉ vào đầu Tiểu Hắc Xà, chơi với nó.
Tiểu Hắc Xà chăm chằm nhìn hắn, cả buổi không đáp lại.
Tiểu Hắc Xà nhà mình, không, phải nói là Tiểu Giao Long quay lại rồi, khiến có tâm tình của Hạ Tử Minh trở nên tốt vô cùng.
Đêm đó, sắp xếp cho Tiểu Hắc Xà nằm lại trong giỏ trúc, Hạ Tử Minh nằm trên giường mình liền dự định ngủ một giấc ngon lành. Hắn buồn ngủ mà lại thấy thoải mái vô cùng, nằm xuống đắp kín chăn, không bao lâu đã hít thở đều đều, rơi vào trong mộng.
Hạ Tử Minh đang ngủ mơ hoàn toàn không biết, Hắc Xà mà hắn sắp xếp trong giỏ trúc lắc mình một cái liền hóa thành hình người, đi đến bên giường hắn, bí hiểm, bình tĩnh nhìn hắn một lúc lâu mới biến trở về hình dạng giao long rất giống Hắc Xà, đầu tiên chui vào trong chăn Hạ Tử Minh, sau đó qua khe hở áo ngủ rộng thùng thình của Hạ Tử Minh chui vào bên trong, dùng thân rắn từng chút từng chút dán lên da thịt của Hạ Tử Minh, dính cả người mình lên người hắn.
Nó không hiểu tại sao lại cực kỳ… cực kỳ thèm muốn cái ôm của người này…
Nó chẳng phải thuồng luồng hay rắn, nó là rồng…
Đối với việc bản thân bị rắn quấn người, Hạ Tử Minh trong giấc ngủ hoàn toàn chẳng biết gì, hắn ngủ vẫn ngon, chỉ cảm thấy trên người mình có cái gì lành lạnh phủ lên, cực kỳ thoải mái, trở mình liền tiếp tục ngủ.
Mãi đến hôm sau khi tỉnh lại, hắn mới biết Tiểu Hắc Xà hóa ra lại tái phát thói cũ. Buổi tối chẳng biết lúc nào đã leo lên giường mình, không nói đến việc ngủ cùng giường với mình, còn không biết từ lúc nào đã chui vào bên trong áo mình.
“Nghịch ngợm, ngươi thấy lạnh sao? Cảm thấy người của ta ấm nên mới chui vào sao?” Hạ Tử Minh hoàn toàn không cảm thấy bản thân đã bị con rắn này sàm sỡ, oán trách ấn ấn đầu rắn, vừa hôn linh sủng nhà mình một chút, vừa dung túng, nuông chiều nói.
Đại Hắc Xà như biết được hắn không giận, liền có chút lấy lòng, vô cùng thân thiết dùng đầu mình cọ cọ má Hạ Tử Minh.
Hạ Tử Minh bị đầu rắn lành lạnh cọ cọ, tức giận không hề có nguyên tắc liền biến mất hết, cũng không trách Đại Xà lại không đàng hoàng ngủ trong giỏ trúc, leo lên giường mình không nói, lại còn chui vào trong áo mình.
Hạ Tử Minh nhìn rắn nói: “Ngươi lần sau không được như vậy nữa.”
Hắn nghĩ, có thể là do ổ rắn mình chuẩn bị có hơi nhỏ, có lẽ bản thân nên chuẩn bị giường cho bảo bối của hắn.
Đại Hắc Xà nhìn Hạ Tử Minh, lại không đáp lời hắn.
“Đúng rồi, ngươi còn chưa gặp sư phụ ta. Sư phụ ta là một người rất tốt, rất tốt, đợi chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hắn…” Hạ Tử Minh đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lại nói với Đại Hắc Xà nhà mình: “Hắn nhất định sẽ thích ngươi, ta còn muốn nói cho hắn biết, con vật ta tình cờ cứu hóa ra không phải một con rắn, mà là một con thuồng luồng, sau này nói không chừng còn có thể biến thành Thần Long trong truyền thuyết nữa? Ngươi nói có đúng không?”
Đại Hắc Xà không trả lời.
Hạ Tử Minh cũng không để chuyện này trong lòng, buông Đại Hắc Xà xuống, liền bắt đầu hành trình một ngày của mình, thực hiện trách nhiệm của hắn thân là đại sư huynh phái Phù Diêu.
Đợi đến khi hắn xử ý xong mọi chuyện.
Dự định mang Tiểu Hắc Xà đi gặp ân sư nhà mình, rồi lại phát hiện Đại Hắc Xà* chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.
*Đại Hắc Xà và Tiểu Hắc Xà là 1 con rắn đấy thôi các bác nhé. Chỗ này t chẳng hiểu sao xưng hô lại loạn thế nữa ==
Hạ Tử Minh: “…”
Hạ Tử Minh cảm thấy rất bất đắc dĩ với sự tình lần này.
“Sư phụ, ta không ngờ con vật ta cứu ấy vậy lại không phải một con rắn, mà là một con thuồng luồng, ta còn chưa từng thấy thuồng luồng bao giờ. Bề ngoài của nó thực sự rất giống rắn, ta vốn là muốn mang nó đến cho sư phụ xem, cũng không nghĩ con thuồng luồng này tính tình quá hoang dã, chẳng biết lại chạy đi đâu rồi.” Hạ Tử Minh nói với Vân Hoa chuyện này với cảm giác bất đắc dĩ.
Vân Hoa nhìn hắn, đáy mắt như bị đóng băng khẽ nhuộm tia ấm ấp.