Mạnh Sơ Hi bật cười ra tới, tiểu cô nương nhà nàng thật quá mức đáng yêu, ai có thể cự tuyệt một yêu cầu như vậy. Nàng cúi người tay trái ôm eo Chu Thanh Ngô, làm nàng ấy dựa vào trong ngực chính mình, tay phải chế trụ đầu nàng ấy, cúi đầu hôn lên bờ môi hồng nhuận kia.
Trừ bỏ lần đó Chu Thanh Ngô gặp nạn, nàng sợ hãi vì thiếu chút nữa mất đi nàng ấy, cho nên hôn đi qua khống chế không được, nàng hôn trước nay đều phá lệ ôn nhu, trước nhẹ nhàng chạm vào cánh môi nàng ấy, chậm rãi vuốt ve, sau đó gõ khai cửa nhỏ, câu dẫn lấy tiểu gia hỏa ngượng ngùng đáng yêu bên trong.
Ánh nến đong đưa, bóng người lay động, hai người gần gũi dựa vào cùng nhau thân ảnh ở trên cửa sổ chập trùng, thân mật khăng khít.
Các nàng hôn thật lâu, Mạnh Sơ Hi mới buông ra Chu Thanh Ngô cả người đã phát mềm, thấy nàng đầy mặt đỏ bừng ngực không ngừng phập phồng, thấp thấp cười một tiếng, tiếng cười này ngọt ngào giống như một viên kẹo, câu đến Chu Thanh Ngô trong lòng phát ngứa.
Mạnh Sơ Hi bình tĩnh nhìn nàng, nỉ non nói: "Nàng biết sau khi uống rượu giao bôi, chúng ta phải làm gì không?"
Chu Thanh Ngô đầu có chút vựng, sau một lúc lâu mới quay qua nhìn nàng, đôi mắt hoa đào mở to, trên mặt đỏ ửng lập tức lan tràn tới cổ, Mạnh Sơ Hi không cần nhìn cũng biết thiếu nữ toàn bộ thân mình đều đỏ.
Mạnh Sơ Hi lại nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn nàng, đêm nay chính mình giống như vẫn luôn đang cười.
Chu Thanh Ngô thoáng nghiêng đi, nhìn Mạnh Sơ Hi ra dấu mấy cái: Nàng không phải nói ta còn nhỏ sao?
Mạnh Sơ Hi vẫn đang cười, cúi người xuống vòng ôm lấy nàng, ở bên tai nàng thấp thấp nói một câu, tức khắc Chu Thanh Ngô bỗng nhiên mở to hai mắt.
"Nàng còn nhỏ, nhưng ta đã đủ lớn."
Nàng ngơ ngác nhìn Mạnh Sơ Hi, trong mắt thần sắc nhiều lần biến hóa, hô hấp đều nhịn không được loạn cả lên, nàng lắc lắc đầu mặt đỏ tai hồng lại tay chân luống cuống, con ngươi thế nhưng dâng lên ánh sáng.
Mạnh Sơ Hi biết ý tứ nàng, cúi đầu hôn hôn lên khóe môi nàng, tiếng nói vừa nhu lại mị: "Tỷ tỷ dạy muội."
Nói xong câu đó, Mạnh Sơ Hi mang theo người ngã xuống trên giường, hơi hơi cúi người nhìn thiếu nữ dưới thân đã bắt đầu choáng váng, sau đó hôn lên tóc dài của nàng, một đường đi xuống.
Đồng dạng màu hồng lóa mắt giao triền ở bên nhau, càng ngày càng triền miên, giữa ánh nến leo lét hồng ảnh đã bắt đầu lộ ra màu trắng oánh nhuận, trong phòng vẫn thực lạnh, sau khi bàn tay trắng nõn đem hỉ phục đỏ thẫm cởi xuống, liền xốc chăn đắp lên, vì thế vệt sáng bóng động lòng người kia hoàn toàn bị che lấp.
Giữa đêm tháng hai, ngoài phòng thực an tĩnh cùng quạnh quẽ, chính là nến cưới bập bùng trong phòng đem bầu không khí đốt nóng, xuân ý dạt dào.
Chu Thanh Ngô cả người đều là hỗn độn, Mạnh Sơ Hi ở trong chăn ôm nàng xoay một vòng, nàng chỉ cảm thấy trời đất chao đảo, liền đã nằm ở trên thân nàng ấy. Đây là lần đầu tiên nàng ở vị trí này nhìn xuống Mạnh Sơ Hi, nữ nhân dưới thân bởi vì ngà ngà say mà ánh mắt mê ly, sóng mắt lưu chuyển, câu đến nàng thần hồn điên đảo.
"Thanh Ngô."
Mạnh Sơ Hi mềm nhẹ gọi tên nàng, ánh mắt nhu tình như nước, đem nàng gắt gao ôm chặt. Da thịt mềm mại không chút cách trở mà dán ở bên nhau, gió lạnh lọt vào trong chăn cũng không làm các nàng cảm thấy một chút hàn ý. Ngược lại một phòng lửa nóng, Mạnh Sơ Hi nằm dưới thân Chu Thanh Ngô, bàn tay dắt lấy tay nàng, dọc theo đường cong chính mình uyển chuyển dời xuống.
Ngón tay Chu Thanh Ngô vuốt đến vòng eo mảnh khảnh mềm mại của người kia, trơn bóng nhẵn nhụi, cảm giác thoải mái thích ý để nàng nhịn không được run rẩy, mà cỗ nhiệt ý trong lòng cũng không cách nào đè ép được nữa.
Người dưới thân cả người thơm mát mềm mại, không che giấu chút gì mà phó thác tất cả cho nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, dưới tay động tác cũng không dừng lại, mang theo ngón tay nàng chạm đến nơi cực kỳ tư mật, dừng ở trong một mảnh nóng ướt.
Mạnh Sơ Hi nhẫn nại không cho chính mình quá phận, ôm lấy nàng thấp giọng nói: "Muội muội đã biết chưa?"
Nàng là một lão sư ôn nhu kiên nhẫn, cho Chu Thanh Ngô cảm thụ thiết thực nhất, Chu Thanh Ngô hô hấp không thuận nhìn người trước mắt, tim đập đến sắp nhảy ra cổ họng, ngơ ngẩn gật đầu, nàng chưa từng nghĩ tới có thể như vậy.
Dựa theo Mạnh Sơ Hi dẫn dắt, ngón tay Chu Thanh Ngô ở nơi ẩm ướt nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó chậm rãi thăm dò mà tiến vào, nhưng là giữa đường lại gặp một tầng trở ngại, khiến nàng căng thẳng đến rịn ra một tầng mồ hôi, trong lúc nhất thời không biết nên tiến vào hay là lùi trở ra, ánh mắt hoảng loạn mà nhìn người dưới thân.
Đáp lại nàng, đối phương ánh mắt phủ đầy hơi nước, đem nàng kéo xuống, trấn an mà hôn hôn lên vành tai nàng, ái muội nói: "Ngoan, làm theo tỷ tỷ dạy, sẽ không sao đâu."
Được nàng cổ đủ dũng khí, Chu Thanh Ngô mím môi, đầu ngón tay nương theo trơn trượt tiến vào, rốt cuộc đi qua tầng cách trở kia mà chạm đến nơi tâm linh thật sâu trong người nàng, đầu ngón tay được ấm áp bao bọc lấy, được nàng hoàn toàn dung nạp.
"Ngô."
Mạnh Sơ Hi mày đẹp khẽ chau, bàn tay dụng lực nắm vào hỉ chăn bên gối, đau xót nhanh chóng lướt qua nhưng cũng đủ làm nàng bật lên một tiếng than nhẹ, đôi mắt mơ hồ dâng lên một tầng sương.
Chu Thanh Ngô nghe thấy giật mình, chính mình giống như đã làm Mạnh sơ Hi đau, vì thế động tác lập tức dừng lại, ngón tay chỉ là chôn trong thân thể nàng không nhúc nhích.
Thiếu nữ trong mắt tràn đầy lo lắng mà nhìn Mạnh Sơ Hi, bởi vì quá mức khẩn trương mà mồ hôi thấm ướt vài sợi tóc trên trán, khiến gương mặt nàng vốn thanh lệ đáng yêu giờ đây tràn ngập đáng thương, khóe mắt đã tràn đầy lệ, để người nhìn thấy càng thêm trìu mến.
Ta làm nàng đau rồi? Tiểu cô nương đều đã khóc lên, bàn tay còn lại gian nan viết lên lòng bàn tay Mạnh Sơ Hi, đường nét bởi vì khẩn trương mà hỗn loạn tưng bừng.
Mạnh Sơ Hi ngực phập phồng nhìn nàng, vừa có chút muốn cười vừa có chút đau lòng, nâng tay khẽ vuốt ve sườn mặt nàng, ngón tay xoa xoa khóe mắt người yêu, trong miệng trêu đùa: "Nàng khi dễ ta, như thế nào lại chính mình khóc lên?"
Đổi lại chính là Chu Thanh Ngô nước mắt không ngừng hạ xuống, nàng hít hít cái mũi, nghẹn ngào mà viết mấy chữ: Rất đau có phải không?
Thấy tiểu cô nương đột nhiên biến thành cái túi khóc, Mạnh Sơ Hi lập tức thu trêu đùa, nhịn xuống dưới thân một tia đau ý, nàng sợ lại khiến Chu Thanh Ngô thêm nhiều áp lực, chỉ là nheo mắt nhìn nàng ấy, bàn tay đi xuống dẫn dắt, đem ngón tay thiếu nữ đang trằn trọc băn khoăn chỉnh đốn lại, thấp thấp nói: "Nàng động một chút, ta liền không đau."
Chu Thanh Ngô mặt càng đỏ hơn, ngón tay nàng tại nơi ấm áp kia bắt đầu run rẩy động lên, Mạnh Sơ Hi cũng liền nhịn không được gắt gao ôm lấy nàng, chân dài cũng nhẹ cong lên, cọ xát ở bên eo thiếu nữ.
Tiểu cô nương là một người thông minh, nàng rất nhanh đã từ mới lạ học đến thành thạo, mỗi một lần đắn đo đều có thể bắt kịp nhịp thở của Mạnh Sơ Hi, rốt cuộc làm nữ nhân dưới thân đôi lông mày thanh tú giãn ra, trong đôi mắt màu hổ phách sóng nước đong đưa, mặt mày ôn nhu đã hóa thành mị ý, quyến rũ tới cực hạn, đây là nàng chưa bao giờ nhìn đến dáng vẻ Mạnh Sơ Hi như vậy.
"Muội muội của ta thật lợi hại."
Một lời động viên đến từ người mình yêu thương nhất, vào giờ phút này chính là thôi tình hương mãnh liệt nhất, Chu Thanh Ngô cả người kích động mà ngắm nhìn nữ nhân đang thở dốc dưới thân, chỉ nghe nàng ấy kiều mị nói tiếp: "Muội muội cũng có thể.... Lợi hại hơn một chút."
Một câu này mang theo tràn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tùy theo mà đến là hô hấp nóng rực thổi vào bên tai, Chu Thanh Ngô hàm hồ ân một tiếng, ý loạn tình mê mà gắt gao ôm lấy Mạnh Sơ Hi, hai người vừa mới thư hoãn lại lần nữa chìm vào cơn sóng lớn, đêm động phòng hoa chúc của đôi tân nương trẻ tuổi, vẫn còn rất dài.
Không biết qua bao lâu, trên giường truyền đến một vài thanh âm mơ hồ mà hơi hơi kích động.
"Thanh Ngô...."
"Muội muội... chậm một chút....tỷ tỷ chịu không nổi...."
Cũng chỉ là mấy tiếng yếu ớt như vậy, sau đó nhanh chóng biến mất không còn thấy tăm hơi, giống như lời thì thầm trong mộng.
Trải qua một trận chìm nổi chập trùng, Chu Thanh Ngô rốt cuộc có thể đem nữ nhân nàng yêu cùng bay lên giữa bồng bềnh mây trời, xung quanh bầu trời xán lạn như đôi cánh mang nàng lên cao, rồi lại giống như tấm lưới ấm áp bao bọc lấy, quấn quýt chặt chẽ khiến nàng không thể thoát ra ngoài.
Ngọn nến bên giường vẫn còn đang cháy, chút ánh sáng hắt lên trên gương mặt thiếu nữ bởi vì hạnh phúc mà gò má ửng hồng, nàng toàn thân thấm ra một tầng mồ hôi nóng, trong mộng cảnh khoái lạc vẫn trân ái ôm lấy nữ nhân bên gối, một chút cũng không hề muốn buông tay.
Hôm sau, Ô Ô sáng sớm liền tỉnh, nó ghé vào gian ngoài trước cửa phòng ngủ, có chút không chốn nương tựa mà nằm bò, thường thường quay đầu nhìn xem bên trong, trời mới hửng sáng, vài tia sáng nhợt nhạt xuyên thấu qua song cửa, ảm đạm rơi vào trong phòng.
Trên giường tân hôn đỏ thẫm, hỉ phục bị cuộn thành một đoàn ném tới rồi cuối giường, trong chăn gấm hai người gắt gao rúc vào cùng nhau ngủ ngon lành.
Thực mau bên trong có chút động tĩnh, Chu Thanh Ngô nguyên bản muốn vùi vào trong lòng ngực người bên cạnh, nhưng là đệm chăn nhẹ trượt lộ ra bờ vai trơn bóng của nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy vệt đỏ ở mặt trên, bị không khí lạnh đột nhiên tập kích, nàng thoáng tỉnh lại súc vào trong chăn, sau đó mở to mắt.
Bên cạnh Mạnh Sơ Hi còn đang ngủ say, môi mỏng nhấp lông mi rũ xuống, bộ dáng dịu dàng xinh đẹp. Tối hôm qua ký ức theo gương mặt người trước mắt dũng mãnh vào trong óc, Chu Thanh Ngô mặt đỏ tai hồng, rồi lại không nhịn được trong lòng vui vẻ, che miệng, đôi mắt đều cười đến híp lại. Trái tim nàng thình thịch loạn nhảy, da thịt quang lõa trực tiếp dán vào nhau, xúc cảm tinh tế làm nàng không khỏi nhớ tới thời khắc hai người thân mật khăng khít, mặt đỏ đến cơ hồ nhỏ máu.
Các nàng thật sự ở bên nhau, nghĩ đến tối hôm qua có chút gian nan thăm dò, Chu Thanh Ngô vừa cảm động lại đau lòng, nàng giống như làm đau Mạnh Sơ Hi. Xem nàng ấy còn đang ngủ, vì thế nàng chịu đựng hàn ý lén lút rời khỏi giường, thật cẩn thận vén chăn đắp kĩ, tránh cho gió lạnh kích đến nàng ấy.
Nàng vừa đẩy ra cửa phòng liền như cũ trấn an Ô Ô, không cho nó làm ồn liên luỵ đến người đang say ngủ, nhẹ lấy túi tiền vội vội vàng vàng mang theo Ô Ô đi ra ngoài.
Mạnh Sơ Hi ngủ thật sự trầm, lúc tỉnh lại nàng còn có chút mờ mịt, quay đầu nhìn đến bên người đã không ai, đang muốn ngồi dậy, mơ hồ cảm giác được thân thể có chút khác thường, tức khắc nhớ tới tối hôm qua nàng cùng Chu Thanh Ngô viên phòng.
Giơ tay che lại mặt, Mạnh Sơ Hi có chút nghẹn đến hoảng, Chu Thanh Ngô ngoan thật sự, loại sự tình này nàng ấy một chút đều không biết, đều là chính mình làm mẫu dẫn nàng ấy, lúc đó hai người khó kìm lòng nổi, tuy rằng có ngượng ngùng khẩn trương nhưng lại bị nhiệt tình cùng xúc động che giấu, quay đầu nhớ lại mới biết đó là sự tình xấu hổ đến bực nào.
Nghĩ đến đêm qua chính mình động tình khó nhịn mà phát ra thanh âm, Mạnh Sơ Hi trong lòng kêu rên một tiếng. Vừa thấy chính mình còn không có mặc quần áo, Mạnh Sơ Hi vội chuẩn bị tìm y phục, lại nhìn bên mép giường chỉnh tề ba tầng y sam, không khỏi nở nụ cười.
Thân thể không khoẻ cảm giác thực rõ ràng, nàng hiện tại có thể xác định thân thể này cũng là lần đầu tiên, mà Chu Thanh Ngô khẩn trương, đợi lâu như vậy mới có cơ hội, tránh không khỏi quá mức kích động. Nàng đêm qua là có chút đau, nhưng tiểu cô nương đều khóc lên, sợ làm nàng ấy càng khẩn trương, Mạnh Sơ Hi chỉ có thể chịu đựng dẫn nàng ấy về đúng chỗ, đến cuối cùng mới dần dần cảm giác được thư thái.
Bởi vì Chu Thanh Ngô đau lòng nàng, các nàng chỉ đến một lần, chỉ là khúc dạo đầu trì hoãn khá lâu, một trận hoan ái qua đi thời gian liền đã muộn. Bởi vậy lúc Chu Thanh Ngô thay nàng lau xong thân thể, hai người liền ủng ở bên nhau ngủ.
Cho nên một chút không khỏe này cũng không khó nhịn, lúc nàng mặc xong y phục chuẩn bị đi ra cửa, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu dò xét ra tới lại rụt trở về, sau một lúc lâu không thấy được lại có động tĩnh, không cần phải nói người kia là ai.
Trong lòng ngượng ngùng đều bị tiểu cô nương đáng yêu này xua tan, nàng sơ tóc đạm thanh nói: "Ngày đầu tiên tân hôn, liền không ai chải đầu cho ta."
Mạnh Sơ Hi đối vật trang sức cổ đại trên tóc dốt đặc cán mai, cho nên phần lớn thời điểm đều là Chu Thanh Ngô vấn tóc cho nàng, cài trâm cho nàng.
Thực mau đầu lại dò xét ra tới, Chu Thanh Ngô vội vàng đi vào, tiếp nhận trâm cùng lược trong tay nàng. Mạnh Sơ Hi không nói chuyện, Chu Thanh Ngô đầu cũng không dám ngẩng lên, càng chải tóc gương mặt càng hồng, làm cho Mạnh Sơ Hi nhịn không được bật cười.
Nàng xoay người nhìn nàng ấy, nhéo nhéo gương mặt nhỏ: "Nàng khi dễ ta xong rồi, làm sao còn thẹn thùng hơn ta nữa?"
Chu Thanh Ngô cực thẹn, trong đầu mạc danh nhớ lại tối hôm qua dáng vẻ Mạnh Sơ Hi đầy mặt ẩn nhẫn mồ hôi rịn khắp trán, gương mặt dịu dàng sóng mắt đong đưa, ôn nhu cùng vũ mị tới cực điểm, đẹp đến say lòng người, lại không ngừng ở bên tai nỉ non tên nàng.
Bụng nhỏ lại nóng lên, một chút khô nóng khó hiểu từ đâu kéo tới, để Chu Thanh Ngô hô hấp khẩn vài phần, nhìn thấy Mạnh Sơ Hi vẻ mặt ý vị sâu xa, nàng xấu hổ đến không biết làm gì, chỉ có thể dùng ống tay áo che khuất mặt chính mình, xem như bịt tai trộm chuông đi.
Mạnh Sơ Hi xì cười ra tới, sợ tiểu cô nương xấu hổ chết, đem nàng ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ về: "Thê tử ngốc, chúng ta đều đã làm chu công chi lễ, nàng còn thẹn thùng như vậy, về sau nên như thế nào cho phải?"
Nghe vậy Chu Thanh Ngô vội ngẩng đầu, vội vàng nói: Nhiều vài lần liền sẽ ổn.
Mạnh Sơ Hi nhướng mày, ý cười câu nhân thật sự: "Thanh Ngô nàng còn muốn, bao, nhiêu, lần?"
Nàng cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, Chu Thanh Ngô hừ nhẹ chôn trong lòng ngực nàng, lắng nghe trái tim nàng đập dồn dập, bởi vì ý cười, ngực Mạnh Sơ Hi hơi hơi rung động, có chút xấu xa nhưng lại khiến Chu Thanh Ngô thực thích.
Như vậy một trêu đùa, Chu Thanh Ngô đã không còn quẫn bách nữa, nghĩ đến đêm qua Mạnh Sơ Hi đau đến nhíu mày, nàng có chút thấp thỏm: Sơ Hi còn đau không?
Nhắc đến chuyện này, Mạnh Sơ Hi cũng có chút thẹn thùng, má nàng đỏ lên, lỗ tai cũng ửng đỏ lan tràn, đôi mắt hơi hướng lên trên liếc xéo Chu Thanh Ngô, theo sau khẽ cười nói: "Nàng cứ nói đi?"
Chu Thanh Ngô nơi nào nói được, nàng linh hồn nhỏ bé đều bị Mạnh Sơ Hi câu đi rồi.
Thay nàng vấn tóc xong, trong lúc Mạnh Sơ Hi rửa mặt, Chu Thanh Ngô đi thu thập giường đệm có chút hỗn độn. Đệm chăn mở ra điệp lên, trên khăn trải giường màu đỏ có một dấu vết thâm sắc, khiến Chu Thanh Ngô ngơ ngác nhìn hồi lâu.
Thấy nàng sững sờ ở kia bất động nửa ngày, Mạnh Sơ Hi còn có chút kỳ quái, đi qua vừa nhìn tức khắc mặt đỏ tai hồng, duỗi tay đem chăn đơn xả xuống, đặt ở một bên, nhẹ ho một tiếng nói: "Để ta mang đi giặt."
Ngước mắt nhìn Chu Thanh Ngô lại phát hiện đôi mắt nàng ấy đỏ bừng, tựa hồ lại sắp khóc, bất chấp quẫn bách, Mạnh Sơ Hi cười thở dài: "Tiểu khóc bao, đêm qua nàng khóc còn chưa đủ, bây giờ lại muốn khóc nữa sao?"
Chu Thanh Ngô cũng không biết vì sao, nhìn dấu vết kia trong lòng nàng diễn tả không được là tư vị gì, đôi mắt đau nhức lợi hại.
Tiếng nghẹn ngào khụt khịt truyền đến, Mạnh Sơ Hi nửa thật nửa giả nói: "Phu thê bình thường lần sinh hoạt đầu tiên đều sẽ giống nhau đổ máu, nàng nói xem, nàng khi dễ ta lợi hại như vậy, nên khóc không phải ta sao?"
Chu Thanh Ngô sau khi nghe xong vừa ngượng ngùng lại áy náy, liên tục nói: Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Mạnh Sơ Hi bật cười, tiểu cô nương thông minh nhà nàng, làm sao trải qua một lần viên phòng liền biến choáng váng đây. Nàng sờ sờ bụng nhẹ giọng nói: "Ta đói bụng, nàng nấu cơm cho ta."
Chu Thanh Ngô nghe vậy cuối cùng nở nụ cười, vội vàng ra dấu: Ta hầm canh gà, đã nấu một canh giờ, vừa vặn có thể uống.
Sáng sớm tỉnh lại nàng liền cảm thấy nên làm một số món ngon bồi bổ cho Mạnh Sơ Hi, bởi vậy rời giường liền đi mua một con gà, còn mua chút nấm hương hầm cùng nhau. Trên đường trở về còn có bánh gạo, nàng nếm thử hương vị không tồi, nàng cũng mua một chút trở về.
Nghe được Mạnh Sơ Hi đói bụng, Chu Thanh Ngô lập tức đi ra ngoài, múc canh gà từ trong ấm sành, lại đem bánh gạo đã được lần nữa hâm nóng bưng vào, đặt ở trong mâm. Chu Thanh Ngô chính mình cũng không ăn, liền ngồi ở đối diện mắt trông mong nhìn nàng, muốn nhìn xem nàng có hài lòng với tay nghề của mình hay không.
Thịt gà hầm giòn tan, bởi vì Mạnh Sơ Hi không thích dầu mỡ, nên Chu Thanh Ngô đã cẩn thận vớt bỏ lớp váng dầu ở trên, bánh gạo trắng mềm thơm phức, uống một ngụm canh ăn một ngụm bánh, thơm ngon hàm hương, tư vị là nàng thích nhất.
"Uống ngon." Cấp ra hai chữ, Mạnh Sơ Hi lại có chút buồn cười: "Nàng nhìn ta uống làm gì, cầm chén đũa lại đây cùng nhau ăn, nàng cũng đừng nói nàng ăn rồi."
Chu Thanh Ngô nhấp miệng nở nụ cười, vui sướиɠ đi cầm chén đũa, Mạnh Sơ Hi nhìn theo bóng dáng nàng không khỏi buồn cười, còn không phải là cho nàng lấy trước một thành sao, đắc ý đến như vậy?
Nghĩ đến tối hôm qua nhiều lần nhẫn nại, Mạnh Sơ Hi thở dài một hơi, thê tử của nàng mới mười bảy tuổi, lại dưỡng dưỡng, nàng nhất định phải ăn nàng ấy. Ý thức được ý niệm này của mình, nàng lại bật cười, chính mình thật là hết thuốc chữa.
Một ngày này Chu Thanh Ngô biểu hiện đến phá lệ khoa trương, cơm không cho Mạnh Sơ Hi làm, chén cũng không cho đối phương rửa, khăn trải giường cũng là chính mình đem đi giặt.
Ăn qua cơm sáng, Uyển Thanh Nhan liền tới đây. Nhìn thấy trong sân khăn trải giường tung bay trong nắng ấm, Uyển Thanh Nhan cũng ý thức được đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Mà Chu Thanh Ngô cùng Mạnh Sơ Hi nhìn thấy khách nhân đến, không hẹn mà cùng nhau đầy mặt đỏ bừng, trường hợp này phá lệ xấu hổ quỷ dị.
Uyển Thanh Nhan thực mau thu hồi ánh mắt, chỉ là lắc đầu nói: "Ta không nên tới."
Hai người nghe được đều nở nụ cười, Uyển Thanh Nhan lưu tại nhà các nàng dùng cơm trưa, tối hôm qua nàng nếm đến tay nghề Mạnh Sơ Hi liền kinh vi thiên nhân, thế cho nên còn có chút tưởng niệm.
Bất quá cơm trưa lại không phải Mạnh Sơ Hi làm, nhìn Mạnh Sơ Hi bị Chu Thanh Ngô đẩy ra phòng khách, Uyển Thanh Nhan có chút kỳ quái: "Nàng đều không cho muội hỗ trợ sao?"
Mạnh Sơ Hi xấu hổ mà sờ sờ cái mũi: "Ngày thường đều là chúng ta cùng làm." Đến nỗi hôm nay, có điểm đặc thù.
Trực giác nói cho Uyển Thanh Nhan không thể lại hỏi tiếp, tránh cho nàng chưa ăn cơm đã nghẹn, bất quá tuy rằng không phải Mạnh Sơ Hi xuống bếp, nhưng Chu Thanh Ngô trù nghệ cũng không kém, buổi sáng còn có canh gà, Uyển Thanh Nhan thực thích uống.
Ăn cơm xong ba người ngồi cùng nhau bên bàn, Uyển Thanh Nhan mở miệng nói: "Lần này tới đây đã nhiều ngày, trong nhà còn có việc cần ta xử lý, cho nên ta không thể lưu lại, hai người các muội có dự tính gì không?"
Vừa mới thành thân mấy ngày liền trở về trấn rõ ràng không thích hợp, cho nên Mạnh Sơ Hi cùng Chu Thanh Ngô cần ở lại Giang Ninh một đoạn thời gian.
"Vườn dâu đến cuối tháng hai sẽ bắt đầu nẩy mầm, khi đó ta nên đi trở về, trong khoảng thời gian này chúng ta liền sống tại Giang Ninh phủ, coi như cho chính mình thả lỏng một chút, đợi đến tằm xuân lại trở về."
Uyển Thanh Nhan gật đầu: "Các muội có tính toán liền tốt, tiểu viện này đã thuê một tháng, các muội ở lại cũng không việc gì."
Chu Thanh Ngô nghe xong cảm xúc có chút hạ xuống, lần này Uyển Thanh Nhan trở về kinh đô đường xá xa xôi, sinh thời không biết còn có thể gặp lại mấy lần.
Mạnh Sơ Hi lập tức đã nhận ra cảm xúc của nàng, nắm tay nàng thật chặt, quay đầu đối Uyển Thanh Nhan nói: "Lần này đi kinh thành xa cách ngàn trùng, Uyển tỷ tỷ trở về chỉ sợ hồi lâu đều khó tái kiến, Thanh Ngô luyến tiếc tỷ."
Uyển Thanh Nhan cũng có chút thương cảm, nàng sờ sờ đầu Chu Thanh Ngô: "Muội có thể viết thư cho ta, chỉ cần các muội mạnh khỏe, ta liền an tâm. Có cơ hội, các muội liền tới kinh đô, ta có cơ hội cũng sẽ về Giang Âm, nhất định có thể tái kiến."
Chu Thanh Ngô khóe mắt đỏ bừng gật đầu, mười mấy năm ngắn ngủi nhân sinh nàng đã trải qua không biết bao nhiêu chua ngọt đắng cay, thấy qua vô số tình người ấm lạnh, hiện giờ trên đời này người thật lòng đối tốt với nàng không có mấy, bởi vậy mỗi một người nàng đều phá lệ quý trọng.
Nhưng nhân sinh luôn là như vậy, bên cạnh mình người tới người đi, vô luận cỡ nào sợ hãi chia lìa, ngày ly biệt đến mỗi người cũng chỉ có thể chua xót tiếp thu.
Ngày hôm sau hai người cùng nhau đưa Uyển Thanh Nhan rời đi Giang Ninh phủ, ở cửa thành, Chu Thanh Ngô nước mắt lại nhịn không được, Mạnh Sơ Hi đau lòng mà nắm chặt tay nàng.
Uyển Thanh Nhan xốc lên mành xe ngựa, dò ra thân cùng nàng vẫy tay, la lớn: "Các muội nhất định phải thật hạnh phúc, nhớ rõ viết thư cho ta."
Chu Thanh Ngô liều mạng phất tay, thẳng đến xe ngựa nơi xa thấy không rõ bóng người, nàng mới nghẹn ngào ra tiếng.
Mạnh Sơ Hi ôm chặt nàng, lẩm bẩm nói: "Không khóc, không khóc. Nhân sinh chính là như vậy, tụ tán ly hợp là lẽ thường tình, mỗi một lần ly biệt sở dĩ có luyến tiếc thương đau, là bởi vì gặp nhau quá mức tốt đẹp, đúng hay không."
Chu Thanh Ngô gật gật đầu, nhìn nàng so xuống tay thế: Vậy còn nàng?
Mạnh Sơ Hi nao nao, khẽ cười nói: "Ta không giống bọn họ, ta là thê tử mệnh trung chú định của nàng, ta đã tới liền sẽ vĩnh viễn không rời đi."
Chu Thanh Ngô nghe vậy nín khóc mà cười, ôm chặt nàng không buông tay.
-------------------------------------