Trần Nhan Linh lạnh nhạt nói: "Được, ta đi rừng Cô Chu với ngươi. Nhưng nnếu ngươi dám lừa ta, ta nhất định sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán."
Khúc Duyệt không sợ chút nào, nàng vẫn ôn hòa cười: "Đương nhiên, ngươi là người ta quan tâm nhất, ta làm sao dám lừa ngươi chứ?"
Lời này khiến Trần Nhan Linh lạnh cả sống lưng, Khúc Duyệt nói cái quỷ gì đấy?
Khúc Duyệt nhảy vào hồ, lúc trở lại cầm một viên đan dược màu trắng, Trần Nhan Linh muốn cầm lấy, nhưng Khúc Duyệt lại né tránh tay nàng.
"Ngươi làm gì?"
Trần Nhan Linh nhìn Khúc Duyệt, ánh mắt mang uy áp khiến người ta sợ hãi.
"Khoan đã, ta nói rồi, trên người ta chỉ có một nửa thuốc giải, nửa kia người khác giữ." Khúc Duyệt không nhanh không chậm nói.
"Ngươi muốn ta tìm ai nữa? Chỉ còn nửa canh giờ là nàng ấy mất mạng rồi." Trần Nhan Linh âm trầm nói.
Khúc Duyệt lại hoàn toàn không sợ, nàng ngay từ đầu đã không sợ chút nào, dù cho suýt nữa ném mạng nhỏ trong tay Trần Nhan Linh, nàng vẫn không hoảng loạn, hệt như tất cả đều nằm trong dự liệu.
"Không cần, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt."
Trần Nhan Linh nhíu mày, ở đây ngoại trừ Khúc Duyệt, chỉ còn nàng và Thịnh Vũ Ca.
"Không sai, chính là ngươi, thuốc giải cần trộn máu của ngươi mới có thể tạm thời ức chế chất độc"
Trần Nhan Linh không bỏ qua chút biến hóa nào trên mặt Khúc Duyệt, Khúc Duyệt không nói dối.
"Hắc Phong là ma sủng của ngươi, đương nhiên chỉ có máu của ngươi — máu Ma Tôn Đan Nhữ mới có thể giải độc của Hắc Phong, bằng không Hắc Phong sao lại để ngươi thương tổn nó mà không hề phản kích."
Khúc Duyệt ung dung hưởng thụ vẻ kinh ngạc của Trần Nhan Linh.
"Ta là Ma Tôn?"
"Đúng vậy, ngươi chính là Ma Tôn Đan Nhữ chuyển thế. Ma Tôn hiện nay là cha của Tống Hạo An, nhưng chức danh này chẳng qua là tự hắn phong cho mình mà thôi, cũng chỉ có đám Hữu hộ pháp thích lừa mình dối người mới ủng hộ hắn. Chờ ngươi trở về, tất cả bọn họ đều tiêu đời."
Trần Nhan Linh khó nén nỗi kinh ngạc, dù nàng đoán được thân phận nguyên chủ không đơn giản, nhưng quả thật không ngờngờ là Ma Tôn!
Nếu nàng là Ma Tôn, vậy nhiệm vụ chi nhánh gϊếŧ chết Ma Tôn còn không phải là kêu nàng đi tự sát sao?
"01, nếu tôi chết trong tiểu thế giới thì sao?" Trần Nhan Linh gọi hệ thống.
【 Sẽ thật sự tử vong, sau đó hệ thống tự động phán định nhiệm vụ thất bại. 】
"Nhưng thế giới này là thế giới tu tiên, dù chết vẫn có thể chuyển thế, sao lại phán định tôi chết thật?"
【 Ký chủ, ngài lấy hình thức linh hồn xuyên vào các thế giới, linh hồn của ngài không thể thoát khỏi thân thể quá một tiếng đồng hồ. Một khi vượt qua một tiếng, ngài sẽ hồn phi phách tán, không thể trói định hệ thống lần thứ hai. 】
Trần Nhan Linh không muốn chết, thật sự không muốn chết.
1000 tích phân của nhiệm vụ chi nhánh này xem ra không lấy được.
Trần Nhan Linh trầm tư làm Khúc Duyệt tưởng nàng còn hoài nghi, Khúc Duyệt bèn đến gần nàng, ghé vào bên tai nàng nói: "Nếu ngươi không tin, có thể cho ta máu của ngươi, chỉ cần máu ngươi hoà với thuốc giải, nhất định có thể cứu Thịnh Vũ Ca."
Lời Khúc Duyệt nói Trần Nhan Linh đã tin một nửa, nàng dùng kiếm cắt đầu ngón tay, tích ra một chút máu.
Khúc Duyệt vươn tay, trong lòng bàn tay là viên đan dược trắng như tuyết kia. Máu của Trần Nhan Linh vừa nhỏ lên liền bị nó hấp thu, đan dược trắng nhiễm máu đỏ tươi, huyết sắc thẩm thấu theo từng đường vân thêu ra một tấm lưới đỏ chằn chịt bao vây toàn bộ viên thuốc.
Trần Nhan Linh cầm viên thuốc, dùng linh lực tra xét một phen, xác định thuốc không có thứ gì kỳ quái rồi mới cho Thịnh Vũ Ca dùng.
Thịnh Vũ Ca uống thuốc xong, hệ thống liền thông báo.
【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính là 80%, khen thưởng 200 tích phân, hiện có 3300 tích phân. 】
Ít nhất Thịnh Vũ Ca tạm thời tính mệnh không nguy hiểm, thuốc Khúc Duyệt đưa thật sự có tác dụng. Còn chuyện có liên quan đến máu của nàng hay không, rồi về sau có cần tiếp tục uống thuốc hay không thì còn phải coi lại, nhưng dù thế nào nàng nhất định vẫn phải theo Khúc Duyệt về ma đạo một chuyến.
Không chỉ vì giải độc cho Thịnh Vũ Ca, mà còn vì cái thân phận chết tiệt của nguyên thân. Là gì không được, thế nào cũng phải là Ma Tôn, thật là phiền muốn chết!
Khúc Duyệt thấy Trần Nhan Linh không có ý nuốt lời, vừa lòng gật đầu: "Nửa canh giờ sau nàng sẽ tự tỉnh dậy, không cần lo lắng. Hiện giờ việc cấp bách là rời khỏi đây, bí cảnh này không còn bảo vật gì, tất cả đã bị đám Chử gia cướp đoạt hết rồi. Ngươi bóp nát lệnh bài nhập cảnh đi, chúng ta lập tức ra ngoài."
Trần Nhan Linh tiến đến bên Thịnh Vũ Ca, lấy đi Tử ngọc bên hông nàng, rồi dán một tấm Ảnh chú vào sau cổ nàng. Chờ tấm phù biến mất, Trần Nhan Linh lại bày kết giới bảo hộ xung quanh Thịnh Vũ Ca. Tu sĩ dưới Luyện Hư kỳ không thể công phá kết giới này, lúc Thịnh Vũ Ca tỉnh lại nó sẽ tự tan biến.
Ảnh chú là phù chú truy tung cấp thấp, mọi phù tu Nguyên Anh đều biết chế tác. Tuy nhiên, phù do tu sĩ Hợp Thể chế ra hiệu quả tốt hơn phù của tu sĩ Nguyên Anh gấp trăm lần.
Trần Nhan Linh vừa định bóp nát lệnh bài, Khúc Duyệt lại ngăn trở nàng: "Khoan đã, Hắc Phong còn nằm dưới hồ."
"Thì sao?"
"Kêu nó lên cùng chúng ta về, gởi nuôi ở bí cảnh Chử gia mấy trăm năm, thật là càng nuôi càng phế. Gầy chưa nói, còn yếu hơn nhiều, một tiểu tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không trị được."
Giọng Khúc Duyệt hệt như đang nói chó nhà mình thật vô dụng vậy.
Trần Nhan Linh thật sự không có hảo cảm gì với con Hắc Phong kia. Rồng không ra rồng rắn không ra rắn, nhìn thật ghê người.
Nhưng nó dù sao cũng là ma sủng của Ma Tôn, hẳn là rất lợi hại, có thêm một trợ lực chẳng phải là càng tốt?
Trần Nhan Linh thả ra một sợi ma khí, con hắc giao vốn nên nằm chết dưới đáy hồ thế mà như ngửi được mùi, chậm rãi bò ra, thè lưỡi nhìn về phía Trần Nhan Linh.
Nàng thử kêu nó một tiếng: "Hắc Phong?"
Không ngờ hắc giao vừa nghe Trần Nhan Linh kêu tên nó liền vui vẻ mà lắc đuôi quấy nước.
Hai người mang theo một con hắc giao nhanh chóng ra khỏi bí cảnh, vào thành nghỉ ngơi thu xếp hành trang.
Trần Nhan Linh đang định rời khỏi khách điếm lại bị Khúc Duyệt ngăn lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Không liên quan tới ngươi."
"Đi gặp Chử Giáng?"
Khúc Duyệt tựa vào bệ cửa sổ, tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.
Trần Nhan Linh cười lạnh: "Ta đi gặp Chử Giáng thì sao? Ngươi ngăn được ta àà? Tới đúng giờ ta sẽ trở về."
Khúc Duyệt quả thật không ngăn được nàng. Trần Nhan Linh đi rồi, Khúc Duyệt đứng một mình bên cửa sổ, nhìn cảnh người qua lại tấp nập ngoài khách điếm, Hắc Phong xoay quanh dưới chân nàng. Để không gây chú ý, Trần Nhan Linh lệnh cho Hắc Phong biến nhỏ lại, giờ nó chỉ như một con rắn sủng vật.
"Nàng sẽ trở về sao?" Bên người Khúc Duyệt vang lên một giọng nữ trầm đυ.c, Hắc Phong biến mất, thay vào đó là một nữ tử áo đen dáng người gợi cảm, vải dệt trên người nàng ít đến đáng thương, gần như chỉ lấy dải lụa quấn quanh.
Khúc Duyệt không quay đầu lại, chỉ nói: "Nàng đương nhiên sẽ trở về, nàng đã hứa với ta, nàng chưa bao giờ thất tín. Vốn tưởng còn phải cho nàng nhìn rõ bộ mặt thật của đám danh môn chính phái kia, không ngờ nàng hình như cũng không có hảo cảm gì với bọn chúng. Quả nhiên, khiến nàng thất vọng với chính đạo rồi quay về còn không bằng dùng Thịnh Vũ Ca uy hϊếp nàng."
Nữ tử hắc y là hình người của Hắc Phong, nàng cũng theo Khúc Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổổ: "Ngươi đang xem cái gì?"
"Đang xem đám người tham sống sợ chết kia, nàng là vì cứu mấy người này mới bỏ rơi ta."
Khúc Duyệt ủy khuất mà nói.
Hắc Phong chau mày: "Ngươi sai rồi, nàng là vì cứu Hi Nặc, không phải vì cứu những người này."
Khúc Duyệt đột nhiên biến sắc, xoay người, căm tức nhìn Hắc Phong: "Ngươi câm miệng! Nàng là vì thương sinh! Không phải vì tiện nhân kia!"
Hắc Phong nhíu mày, nghi hoặc nói: "Nhưng nàng từng nói với ta, nàng chỉ vì một mình Hi Nặc."
"Ta bảo ngươi câm miệng!" Khúc Duyệt chợt tấn công Hắc Phong.
Hắc Phong dù sao cũng là thượng cổ ma thú, từng trải qua chiến tranh giữa các thượng thần mà vẫn giữ được mạng đến tận bây giờ, đương nhiên chút pháp thuật của Khúc Duyệt đối với nàng chỉ là trò con nít, thậm chí nàng chẳng cần tốn sức là có thể đánh ngã Khúc Duyệt. Nhưng Khúc Duyệt giờ quá yếu, vẫn còn trong kỳ Hóa Thần, Khúc Duyệt là bằng hữu của nàng, không thể làm bằng hữu bị thương.
Vì thế Hắc Phong liền mặc cho Khúc Duyệt đánh đấm lên người mình, không rên một tiếng mà chịu đựng.
Khúc Duyệt cuối cùng cũng dùng hết linh lực, mệt nhoài ngồi xuống đất, lẩm bẩm tự nói: "Nàng là vì thương sinh, không phải vì tiện nhân kia, Hi Nặc không xứng với nàng!"
Trần Nhan Linh còn không biết mình đi chưa được bao lâu mà phòng trọ đã bị Khúc Duyệt phá tung, nàng dùng tên giả Cố Vân, nghênh ngang mà đi vào Chử phủ, Chử Phong thật nhanh tìm tới nàng.
Nàng bày ra vẻ thế ngoại cao nhân tính tình kỳ quái, vài lần quanh co lòng vòng làm lơ lời mời chào của Chử Phong, khiến hắn tức giận đến mức suýt nữa không thể giữ được vẻ tươi cười giả tạo trên mặt.
Mời chào một tu sĩ Hợp Thể kỳ? Chử Phong sợ là điên rồi, hắn làm vậy chẳng khác gì mời chào trưởng lão lánh đời ở Vô Uyên môn, những trưởng lão lánh đời đó chỉ rời núi lúc môn phái tao ngộ hạo kiếp diệt môn, muốn người như vậy làm hộ vệ cho hắn?
Chử Phong thấy Trần Nhan Linh chỉ lo vòng quanh, cũng dần mất nhẫn nại, nhưng vẫn tùy ý khách sáo vài câu, tuy rằng vị đại năng này không chịu theo phe hắn, nhưng cũng trăm triệu không thể đắc tội.
Chử Phong vừa định rời đi, Trần Nhan Linh không chút để ý mà mở miệng: "Nghe nói Chử gia trưởng nữ dung nhan khuynh quốc khuynh thành, còn có thiên phú dị bẩm, hiện giờ chưa qua tuổi song thập* lại có tu vi Hóa Thần kỳ, còn là Đại đệ tử thủ tịch Vô Uyên môn, không biết Cố mỗ có vinh hạnh thấy lệnh ái một lần không?"?"
*Tuổi song thập: Tuổi hai mươi.
Nam tu bộ dáng tuấn tú vô duyên vô cớ nhắc tới đại nữ nhi của mình, chỉ sợ ý của Tuý Ông không phải ở rượu, giữa nam và nữ còn nói được cái gì khác chứ?
Một là chiêu rể người thừa kế tông chủ Lạc Nhật tông, hai là mượn sức một tu sĩ Luyện Hư kỳ có hậu đài là vì đại năng thuộc môn phái lánh đời. Chử Phong cười, bất kỳ lựa chọn nào thì hắn đều là người thắng.
"Cố công tử quá khen rồi, tiểu nữ chẳng qua là một nữ tu bình thường mà thôi, lấy đâu ra khuynh quốc khuynh thành thiên phú dị bẩm chứ? Mấy hôm trước tiểu nữ vào bí cảnh thí luyện, hôm nay vừa lúc về tới, Cố công tử rất nhanh sẽ gặp được tiểu nữ, đây cũng là vinh hạnh của nàng."
Chử Phong trong đầu bàn tính ầm ầm, Trần Nhan Linh đương nhiên biết rõ, mục đích của nàng chính là khiến Chử Phong hiểu lầm.
Chử Phong coi ích lợi là quan trọng nhất, nếu hắn có thể bán Chử Giáng cho Vệ Minh Hàm, vậy hắn chắc chắn cũng sẽ vì tu vi của Cố Vân mà tiếp tục bán Chử Giáng lần nữa.
Dám coi người nàng yêu như đồ vật mà lợi dụng, nàng sẽ bắt hắn phải trả giá đắt.