Tuy chiếc jeep quân dụng của họ rất chắc chắn, nhưng vụ nổ khiến cả xe lật mấy vòng. Vỏ xe bị tổn thương nghiêm trọng, cửa xe biến dạng.
Chấn động khiến người trong xe va đập vào ghế dựa và cửa sổ, vài người bị hành lý đồ đạc đè phải.
Trần Nhan Linh ngã dưới sàn, gắng sức cử động, khoác tay lên cửa xe thử đẩy ra, nhưng cửa hoàn toàn không nhúc nhích. Nàng có đeo Vô Kiên sau lưng, nhưng vừa rồi lật xe không biết nó đã văng đến chỗ nào.
“Dư Tịch? Cậu đâu rồi?”
Trần Nhan Linh nhìn khắp nơi tìm Hoắc Dư Tịch nhưng chẳng thấy cô đâu.
Chợt mấy tiếng súng đùng đùng vang lên từ cửa xe trước mặt Trần Nhan Linh, nhưng không thấy đạn bắn xuyên qua.
Qua một hồi, cửa xe bị người bên ngoài cạy ra.
Hoắc Dư Tịch tay dính máu, vứt súng xuống đất, một tay bẻ cửa xe, một tay dùng Vô Kiên giữ khe cửa mình vừa cạy được. Máu từ tay cô chảy xuống, chạy suông theo thân kiếm, màu đỏ tươi yêu dị lạ thường.
Cả người cô dính đầy tro bụi, trên mặt cũng bết bùn đất, còn có mấy chỗ bị trầy da đổ máu.
Lúc thấy Trần Nhan Linh bị đè dưới ghế dựa không thể động đậy, cô đỏ hốc mắt, mũi khẽ hít, nói: “Cậu, không bị gì là tốt rồi.”
Lúc xe bị nổ tung, Hoắc Dư Tịch bị đẩy bay ra từ cửa sổ, có vài người cũng bị giống cô. Thương thế cô xem như khá nhẹ, lúc gượng dậy cô thấy thanh kiếm Vô Kiên của Trần Nhan Linh nằm cách đó không xa, nhưng nhìn quanh lại không tìm được Trần Nhan Linh, cô liền luống cuống cầm Vô Kiên, mặc kệ đau đớn trên chân, chạy về phía xe.
Vừa lúc nghe thấy giọng Trần Nhan Linh, cô liền bắn nát khóa xe, dùng vô kiên cạy cửa. Thanh kiếm này quá sắc bén, thật ra chỉ cần chém một cái là có thể cắt đứt cửa xe, nhưng cô không biết Trần Nhan Linh nằm đâu trong xe nên không dám xuống tay, chỉ có thể dùng cách cạy cửa.
Đến lúc thấy Trần Nhan Linh bị đè dưới ghế, cô mới dùng vô kiên chém nát ghế dựa, vươn tay kéo người ra.
Trần Nhan Linh thuận thế bò ra, nàng thương không nặng, nhưng Hoắc Dư Tịch cả người trầy trụa, nhất là chân sưng hồng một mảng, quá mức chói mắt.
Nàng ngồi xổm xuống, hỏi: “Đau không?”
Trần Nhan Linh đưa tay chực vuốt ve vết thương của Hoắc Dư Tịch, nhưng lại sợ Hoắc Dư Tịch đau, bàn tay liền khựng lại giữa không trung.
Hoắc Dư Tịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc phi cơ đang dần dần tới gần, cô kéo Trần Nhan Linh: “Nói sau đi, tụi mình phải đi mau, người ném bom tới rồi.”
Ai ngờ Trần Nhan Linh bắt lấy tay cô, đưa lưng về phía cô: “Đi lên.”
Hoắc Dư Tịch chần chờ trong chốc lát, lúc bị văng ra đầu gối cô đập vào thành xe, nãy giờ toàn là đi khập khiễng, phỏng chừng chạy không được vài bước đã bị người bắt kịp.
Miệng vết thương nhìn dọa người, nhưng cô từ nhỏ đã quen chịu đựng đau đớn, theo thói quen mà cho rằng thân thể mình là vô địch, khi thấy Trần Nhan Linh ngồi xuống đưa lưng về phía mình, cô liền nhớ đến lần Trần Nhan Linh không chút do dự mà cõng Hoắc Dư Húc. Cô thừa nhận, khi đó cô ghen tỵ không chịu nổi.
Cô không nói gì thêm, nhặt súng lên, nhanh chóng nằm lên lưng Trần Nhan Linh.
Vô kiên còn trong tay Hoắc Dư Tịch, tay còn lại cầm súng, cô như vậy liền không tiện ôm Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh nhìn thoáng qua, nói: “Ném súng, giữ kiếm.”
Trong mắt Hoắc Dư Tịch hiện nỗi do dự, nhưng cô biết hiện giờ không phải lúc dong dài, bèn thành thật ném khẩu súng vào một đống đá vụn. Đảm bảo Hoắc Dư Tịch ngồi chắc rồi, Trần Nhan Linh lập tức cõng cô chạy vào con phố gần đấy.
Trần Nhan Linh dùng tốc độ nhanh nhất đời mình mà chạy, xuyên qua những con hẻm nhỏ, tận lực rời xa sân vận động.
Mặc cho hệ thống điên cuồng kêu gào giục nàng mau đi cứu nữ chính, nàng hiện giờ thật sự không tài nào phân thân làm việc. Muốn cứu nữ chính, tiền đề là mình người yêu phải sống sót, nữ chính gì đó hoàn toàn không quan trọng bằng người yêu nàng.
Tiếng oanh tạc đằng sau liên tục vang lên không dứt, hơn nữa tập trung ở gần sân vận động, không thể tưởng được nếu vừa rồi bọn họ thật sự về tới sân vận động thì sẽ bị thế nào.
Bả vai Trần Nhan Linh thon gầy, nhưng lại khiến Hoắc Dư Tịch cảm thấy ấm áp lạ thường. Quanh người không phải mùi máu tươi, mà là hương thơm từ tóc Trần Nhan Linh, cô lặng lẽ đưa mặt sát vào, cẩn thận mà đắm chìm vào mùi hương ấy. Nếu khoảng khắc này có thể dừng lại, vậy quả thật không gì tốt hơn.
Chẳng biết chạy bao lâu, Trần Nhan Linh cảm thấy cảnh tượng trước mắt càng ngày càng lu mờ, nàng thậm chí không nghe được bất kỳ tiếng động gì, chỉ thấy ù ù lỗ tai. Hoắc Dư Tịch giãy giụa muốn xuống, lúc Trần Nhan Linh bắt đầu thở hổn hển cô liền hối hận. Cô không nên ích kỷ mà để cho Trần Nhan Linh cõng mình, rõ ràng nếu Trần Nhan Linh chạy một mình là đã trốn xa rồi, nhưng tư tâm cô lại muốn được Trần Nhan Linh cõng.
Lúc đầu cô giãy giụa sẽ bị Trần Nhan Linh nhắc nhở “Đừng lộn xộn”, về sau Trần Nhan Linh đã không sức nói chuyện.
Hai người cùng nhau ngã xuống đất, nơi này là phố một chiều, xe trên đường đều hướng về một phương, mấy chiếc xe bỏ hoang nằm loạn xạ và đám bàn ghế của các cửa hàng mặt tiền hoàn toàn che giấu các cô .
Trên mặt đất là gạch đá dơ loạn, cằm Trần Nhan Linh sượt qua, tức khắc trầy da.
Hoắc Dư Tịch nâng nàng dậy, thấy Trần Nhan Linh môi trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, giọng cô không khỏi run rẩy: “Trần Nhan Linh? Cậu sao rồi?”
Trần Nhan Linh không trả lời cô.
“Nhan Linh? Nhan Linh……” Cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Trần Nhan Linh, nhưng cơn khủng hoảng cực đại khiến cô không tài nào bình tĩnh nổi, run rẩy không ngừng mà kêu tên Trần Nhan Linh.
Trong cơn mơ hồ, Trần Nhan Linh loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoắc Dư Tịch gọi mình. Hoắc Dư Tịch hoàn toàn không giống Cố Vân Hi, nhưng khi nàng giãy giụa mở mắt nhìn về phía Hoắc Dư Tịch, gương mặt hoảng loạn của Hoắc Dư Tịch dần dần biến thành mặt của Cố Vân Hi trong thế giới thứ nhất, giọng cũng trở nên ngày càng giống.
Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt Cố Vân Hi, muốn xác định người trước mắt rốt cuộc là thật hay mộng.
Hoắc Dư Tịch vui vẻ cười, nắm lấy tay Trần Nhan Linh, dán lên mặt mình: “May quá, cậu tỉnh rồi.”
Mặt Cố Vân Hi nháy mắt biến trở về mặt Hoắc Dư Tịch, nhưng Trần Nhan Linh lại cảm thấy thật bình thường, hoàn toàn không chút kỳ lạ.
Nàng khàn giọng hỏi: “Chúng ta ở đâu?”
Hoắc Dư Tịch lắc đầu: “Không biết, hẳn là cách sân thể thao rất xa.”
Hệ thống đã sớm kêu gào đến mỏi mệt trong đầu Trần Nhan Linh, Trần Nhan Linh bấy giờ mới hỏi nó: “01, nữ chính thế nào?”
【 Không biết, không thể kiểm tra tình trạng nữ chính. 】
Trần Nhan Linh cả kinh: “Sẽ không chết chứ?”
【 Không, nếu nữ chính đã chết, thế giới này sẽ tan vỡ, nhưng đến giờ thế giới vẫn chưa tan vỡ. 】
Trần Nhan Linh và Hoắc Dư Tịch lẻn vào cửa sau một toà nhà.
Bên trong không bao nhiều đồ ăn, phòng ốc bẩn loạn, cửa phòng mở toang hoác. Hai người đi vào phòng ngủ, trong tủ âm tường còn treo khá nhiều quần áo. Đóng cửa lại, Trần Nhan Linh bắt đầu giúp Hoắc Dư Tịch xử lý vết thương trên đầu gối.
Vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng phía trên dính đầy vụn đá và tro bụi, rất khó xử lý.
Trần Nhan Linh để Vô Kiên lại cho Hoắc Dư Tịch giữ, cầm một con dao quân dụng ra ngoài lục soát tìm thuốc chữa thương.
Trong khu dân cư không dễ tìm thuốc nàng cần, chỉ thấy thuốc cảm mạo, viêm mũi, đau bụng, chữa mấy bệnh lặt vặt, thậm chí cả băng cá nhân cũng không được mấy cái, hoàn toàn không thấy thuốc khử trùng hay cồn gì.
Băng gạc cũng không có, nhưng ít nhiều Trần Nhan Linh cũng tìm được một bình rượu đế trong nhà bếp. Nàng thử nhóm lửa lò bếp, làm mấy lần mới bén lửa, lấy nồi đun nước.
Trần Nhan Linh lấy quần áo trong phòng ngủ cắt ra thành dải, sau đó nhúng rửa chung với khăn trong phòng tắm.
Nàng thấm khăn nóng vào rượu đế lau chùi dao quân dụng, hơ khô trên lửa, rồi mới giúp Hoắc Dư Tịch lấy vụn đá ra khỏi vết thương.
Chờ nàng xử lý vết thương, miễn cưỡng lấy vải băng bó xong thì sắc trời đã tối, ánh trăng bên ngoài yếu ớt chiếu vào phòng.
Trần Nhan Linh đỡ Hoắc Dư Tịch nằm xuống chiếc giường phủ kín bụi, cẩn thận không đυ.ng tới vết thương của cô, lấy quần áo đắp lên người cô.
“Không biết mấy người Hoắc Dư Húc thế nào rồi.”
Lúc băng bó, Hoắc Dư Tịch luôn cố nén đau không kêu thành tiếng, giờ phút này trên trán toàn là mồ hôi lạnh, Trần Nhan Linh tỉ mỉ giúp cô lau chùi sạch sẽ.
Cô theo bản năng cạ cạ mặt vào tay Trần Nhan Linh, nhắm mắt đáp.
“Không biết, đám người kia đến quá bất ngờ.”
Trần Nhan Linh nhìn Hoắc Dư Tịch lơ đãng mà cạ tay mình, nở nụ cười. Nàng vươn người ôm Hoắc Dư Tịch, để cô dựa vào l*иg ngực mình.
“Không phải người ta hay nói người tốt sống không thọ, tai họa dính ngàn năm sao? Hoắc Dư Húc cái đồ tai hoạ kia nhất định còn sống tốt.”
Chỉ cần thế giới này chưa tan vỡ, Hoắc Dư Húc liền còn sống.
Hoắc Dư Tịch không biết vì sao Trần Nhan Linh lại chắc chắn như vậy, nhưng lời Trần Nhan Linh luôn khiến cô tin tưởng. Cô không tin bất kỳ ai, chỉ độc mở lòng với người này.
Hai người cùng suy đoán đám tấn công họ là ai, nhưng giả thiết nào cũng không chắc chắn, cuối cùng Hoắc Dư Tịch do mệt mỏi và đau đớn mà thϊếp đi.
Trần Nhan Linh thật lo lắng tính mệnh nữ chính, bởi nàng lo lắng tính mệnh của chính mình, nhưng đối mặt cô gái đang an ổn ngủ trong lòng mình, nàng thấy cái gì cũng không quan trọng.
Ít ai lại sống vì người khác, Trần Nhan Linh không sống vì nữ chính, mà là vì bản thân mình. Cuộc sống ở thế giới của nàng là thật, vậy cuộc sống ở nơi này có thật hay không?
Nàng có máu có thịt, còn có một người mà mình yêu sâu đậm.
Tại sao nàng cứ chấp nhất phải trở về thế giới thực? Rõ ràng mỗi thế giới nàng đều sống thật hạnh phúc cùng Cố Vân Hi. Mỗi thế giới nàng đều trải qua cả đời người, nhưng vì sao nàng thường xuyên tâm thần hoàng hôt? Rõ ràng ký ức hơn trăm năm kia không phải giả, nhưng chỉ một lần xoá nhoà ký ức đã khiến nàng cảm thấy không chân thật đến mức này.
Nếu nàng cứ tiếp tục sống trong những thế giới nhỏ này thì sao? Tìm ra Cố Vân Hi trong mỗi thế giới, cùng bên nhau đến cuối đời, nàng cần gì phải trở về thế giới thực.
【 Bởi vì cha mẹ ký chủ còn đang đợi ngài. 】
Trần Nhan Linh không cam lòng tranh cãi với hệ thống: “Nhưng trong thế giới thực ta đã chết rồi, không phải sao? Đã chết rồi, sao còn phải trở về?”
【 Ký chủ không thể chỉ vì tình tình ái ái mà từ bỏ tính mạng của mình. Đây chính là lý do ban đầu tôi đã nhắc nhở ký chú phải cẩn thận không được để độ thiện cảm đối với nữ phụ trở nên quá cao. Một khi có điều bận tâm, rất có khả năng ngài sẽ không muốn trở về hiện thực. 】
Trần Nhan Linh cau mày: “Vậy sao cô không ngăn tôi lại?”
【 Hệ thống không có quyền can thiệp vấn đề tình cảm của ký chủ. Đồng thời, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ phụ thuộc, hệ thống không thể nào điều khiển ký chủ. 】
Trần Nhan Linh lạnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng Hoắc Dư Tịch, nhìn cô ngủ say trong lòng mình.
Hệ thống không thể điều khiển ký chủ sao?
Tốt lắm.
-----
Dany: ~.~