- Thầy Kakashi._ Tsukiko cất tiếng chào. Con chó kia đánh hơi một vòng rồi lắc đầu:
- Trời mưa quá! Toàn bộ dấu vết của Sasuke đã bị xóa sạch rồi._ Nghe nói vậy, Tsukiko thầm thở phào. May mà cô đã nhắc Sasuke chạy trước...
- Thôi vậy. Chúng ta về làng trước đã._ Kakashi nói rồi đỡ Naruto lên lưng. Ngay khi Tsukiko đứng lên thì con chó bỗng chạy tới hít ngửi cô và nhăn mặt:
- Trên người cô sao lại có mùi của Sasuke vậy? Thậm chí còn rất đậm nữa.
Kakashi vừa định đi, nghe thấy vậy liền quay phắt lại nhìn Tsukiko và hỏi dồn:
- Tsukiko, em đã gặp Sasuke sao?
- Vâng._ Tsukiko không do dự đáp lại.
- Em đã giao chiến với Sasuke?_ Kakashi lo lắng hỏi. Anh quan sát cô thật kỹ từ trên xuống dưới, chỉ sợ cô bị thương ở đâu đó.
- Không đâu ạ. Em không có đánh nhau với cậu ấy._ Thấy Tsukiko khe khẽ lắc đầu, Kakashi mới thở phào. Anh hỏi tiếp:
- Vậy sao người em lại đầy mùi Sasuke vậy?
- Cậu ấy đã ôm em._ Tsukiko thành thật thông báo.
- Vậy sao?_ Kakashi chỉ lẩm bẩm vậy rồi cõng Naruto trở về, Tsukiko cũng nhanh chóng đi theo...
Suốt cả quãng đường trở về làng Lá, Kakashi không hề nói một lời nào với cô gái nhỏ đi bên cạnh... Anh đang tức giận...
Không phải! Đó thực ra là sự ghen tỵ... Kakashi ghen tỵ với Sasuke... Cho dù chỉ là một cái ôm, nhưng Kakashi vẫn thấy bực bội...
Bởi vì anh yêu Tsukiko... Yêu cô gái với nụ cười buồn bã... Yêu cô gái có mái tóc vàng rạng rỡ... Yêu cô gái sẵn sàng phản bội lời Kazekage mà không làm hại anh... Anh yêu tất cả của cô ấy...
Nhiêm vụ "đưa Sasuke trở về" đã thất bại. Hơn nữa, tất cả các genin tham gia nhiệm vụ đều bị thương nặng mặc dù đã được chữa trị kịp thời...
Nhóm Gaara ở lại làng Lá thêm một thời gian nữa để dạy các em nhỏ ở trường học ninja... Tsukiko đã đến thăm Chouji, Neji, Kiba và cả Naruto... Naruto băng bó đầy người. Và mặc dù cậu ấy cố tỏ vẻ tươi tỉnh, cô vẫn nhìn thấy sự buồn bã trong đôi mắt kia... Tsukiko biết những lời nói lúc này đều vô nghĩa... Cô chỉ khẽ vỗ vai Naruto, muốn cậu ấy đừng quá kìm nén như vậy...
Tại một phòng bệnh khác, Lee bước vào và đặt túi hoa quả lên bàn:
- Neji, tớ đến thăm cậu đây.
- Ừ._ Neji đang đọc sách, thấy Lee vào bèn ngẩng đầu.
- Cậu hồi phục nhanh thật đấy, sắp ra viện rồi phải không?_ Lee hỏi.
- Ừm... Nhưng tớ vẫn thấy có gì đó rất lạ..._ Neji băn khoăn nhìn ra ngoài cửa sổ...
- Hm? Nói tớ nghe xem nào. Có khi tớ có thể giúp cậu._ Lee ngồi cạnh Neji, bày ra dáng vẻ "cứ nói đi, tớ sẽ nghe hết"...
- Các y nhẫn nói rằng vốn dĩ tớ khó có thể sống được. Tuy nhiên khi họ đến nơi thì tớ đã được sơ cứu và trị thương một phần rồi. Họ bảo rằng nhờ vậy mà tớ mới kịp thời được chữa trị dứt điểm... Nhưng tớ đã hỏi các y nhẫn, không có người nào biết người đã cứu chữa trước đó cho tớ là ai cả..._ Đôi mắt màu ngọc trai của chàng trai tóc nâu khẽ chuyển động, cậu nói vậy.
Neji không nói nữa. Cậu thực sự thắc mắc về nhân vật bí ẩn kia, người đã trị thương cho cậu... Lee ngồi chăm chú nghe, cậu trầm ngâm một lát rồi nói:
- Tớ nghĩ tớ biết người cậu nói là ai đấy.
- Hm? Cậu biết sao?_ Neji giật mình quay lại nhìn Lee...
- Ừ. Có lẽ là Tsukiko._ Nói rồi, Lee kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Neji nghe... Kể xong, Lee đứng lên rời khỏi phòng bệnh vì đã đến giờ luyện tập... Còn lại một mình Neji trong phòng... Cậu bước đến bên cửa sổ và khởi động byakugan... Chẳng mất nhiều thời gian để Neji tìm thấy người cần tìm- cô ấy...
..............................................
Tsukiko ngồi một mình trên bờ sông. Cô chẳng đủ trình độ để dạy các em nhỏ ở trường học ninja, thành ra chỉ có một mình cô là rảnh rỗi...
"Mình vô dụng thật đấy!" Tsukiko khẽ thở dài...
- Tsukiko._ Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến Tsukiko giật mình. Cô quay người, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt màu ngọc trai... Neji đang đứng ngay sau lưng Tsukiko, nhìn cô chăm chú...
- Neji, sao cậu lại ra đây? Cậu đã được rời khỏi bệnh viện đâu?_ Tsukiko cau mày hỏi. Thiếu điều chỉ muốn cậu về ngay lập tức:_ Cậu đừng có giả vờ là cậu đã khỏe hẳn rồi, không lừa được tôi đâu.
- Ở đó khó chịu lắm nên tôi trốn ra._ Neji rất tự nhiên bước tới và ngồi cạnh Tsukiko. Cô cũng thôi không phàn nàn nữa, chỉ lặng lẽ nhìn dòng sông đang chảy... Một lát sau, Neji phá vỡ sự im lặng...
- Tsukiko, cảm ơn!_ Cậu cất tiếng.
- Hả?_ Nghe vậy, Tsukiko quay đầu nhìn Neji, trong ánh mắt lấp lánh sự ngạc nhiên:_ Tại sao?
- Lee đã kể cho tôi nghe rồi. Là cậu đã chữa trị cho tôi khi y nhẫn chưa tới.
- A. Cái đó thì... không có gì đâu._ Tsukiko cười khẽ... Nhưng nụ cười ấy lại chứa đầy ưu tư... Neji ngồi bên cạnh dễ dàng nhận ra điều đó...
Cậu im lặng nhìn cô... Ở bên cạnh cô ấy, Neji luôn cảm thấy ấm áp và thoải mái... Tsukiko quan tâm tới cậu với lòng tốt dịu dàng, không một chút tính toán... Cô ấy luôn mỉm cười với cậu, không e ngại sự lạnh nhạt của cậu mà sợ hãi...
Neji không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì... Nhưng ít nhất thì cậu không ghét nó... Nhất là khi ở bên cạnh cô ấy...
...................................
Từ khi trở về làng Cát, Tsukiko đột nhiên tăng cường mức độ tập luyện... Cả ba chi em Temari đều không hiểu được ý do tại sao cô lại trở nên như vậy... Cho tới một ngày, Tsukiko cúi người trước Temari và Kankuro:
- Xin anh chị hãy giúp em. Em muốn trở nên mạnh hơn.
Temari đưa mắt nhìn Kankuro trước khi gật đầu, chị nói:
- Vậy thì em phải luyện tập biến đổi thuộc tính chakra trước.
- Là sao ạ?_ Tsukiko thắc mắc.
Temari đưa tờ giấy cho cô, chị đáp:
- Đây là giấy thử chakra. Em truyền chakra vào tờ giấy này đi.
Nghe lời, Tsukiko tập trung truyền chakra vào tờ giấy... Tuy nhiên...
Một phút...
Hai phút...
.......
Năm phút trôi qua...
Tờ giấy kia vẫn trơ trơ, không chút biến chuyển...
- Thế này là sao hả chị Temari? Em thậm chí còn chẳng có chút chakra nào sao?_ Tsukiko nghi hoặc hỏi Temari...
- Không thể nào. Loại giấy này nhạy với chakra lắm mà.
Để chứng minh, Temari đoạt lấy tờ giấy đang trên tay Tsukiko và truyền chakra vào. Lập tức tờ giấy bị cắt làm đôi...
- Thấy chưa? Tờ giấy bị cắt thế này là chakra dạng Phong. Nếu giấy nhăn nhúm thì là hệ Lôi. Nếu giấy bị ướt thì là hệ Thủy. Giấy cháy là hệ Hỏa. Nếu nó nát vụn thì là hệ Thổ._ Temari giảng giải... Nghe vậy Tsukiko lại càng thêm thắc mắc:
- Nếu vậy thì, chakra của em là hệ gì ạ?
- Cái này..._ Temari khó xử. Chính chị cũng thắc mắc chuyện ấy...
Nếu tờ giấy không phản ứng với chakra của Tsukiko thì không thể biết được thuộc tính chakra của cô ấy là gì. Hơn nữa, nếu không phân biệt được thuộc tính chakra của Tsukiko thì không thể có các bài tập đặc biệt được... Temari vò đầu bứt tóc suy nghĩ...