Thần Đế

Chương 117: Bích Linh...

Sáng sớm hôm sau, Tô Dật thổ nạp khôi phục xong, từ trong không gian thần bí đi ra sơn động.

Hô...

Hít một hơi không khí mát mẻ, Tô Dật duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó bảo Hỏa Liệt Man Điểu chở xuống vách đá.

Nhưng này kém chút để Hỏa Liệt Man Điểu cắm đầu xuống đất, hiện tại trên lưng Tô Dật còn đeo trọng kiếm ngàn cân.

Có điều cũng may hiện tại Hỏa Liệt Man Điểu là Yêu Linh cảnh nhất trọng, mạnh hơn cường giả Nguyên Linh cảnh nhất trọng không ít, ngàn cân trên thực tế cũng không có vấn đề gì.

- Tuyết Viên, Hỏa Điểu, các ngươi theo ở phía sau, không nên đi theo quá sát.

Dưới vách đá, Tô Dật nhảy khỏi lưng Hỏa Liệt Man Điểu, nhìn Tuyết Ngọc Man Viên và Hỏa Liệt Man Điểu nói, Tuyết Viên và Hỏa Điểu, là tên Tô Dật đặt cho Tuyết Ngọc Man Viên và Hỏa Liệt Man Điểu.

Mà dùng Hỏa Liệt Man Điểu, Tô Dật hoàn toàn có thể ở giữa không trung tìm kiếm người của tiểu đội mạo hiểm.

Tuy cưỡi trên lưng Man Thú phi hành Yêu Linh cảnh, là sự tình Tô Dật rất muốn làm, nhưng ở trong Man Yêu Sâm Lâm ba năm, Tô Dật rất rõ ràng, cưỡi Man Thú phi hành cũng không phải an toàn, nói không chừng có cường giả nào đó đi ngang qua nhìn mình không vừa mắt, hoàn toàn có khả năng ra tay với mình.

Trong Man Yêu Sâm Lâm, cũng có vài cường giả chuyên môn liệp sát Man Thú cường đại.

Dùng Man Thú phi hành, nếu như người tiểu đội mạo hiểm kia ở phụ cận, cũng không cần lo lắng sẽ bị đối phương sớm phát hiện, một tiểu đội mạo hiểm lại nhỏ, cũng sẽ có một hai người thực lực không tầm thường tọa trấn.

Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi thực lực vượt qua tiểu đội mạo hiểm kia, Tô Dật không muốn bại lộ Tuyết Viên và Hỏa Điểu.

Lần này Tô Dật dự định chủ động xuất kích, nên tính nợ cũ rồi.

Nếu tiểu đội mạo hiểm kia còn tìm kiếm mình, vậy mình tuyệt đối sẽ không khách khí.

Một ngày sau, Tô Dật thật gặp được mấy người, chỉ bất quá lại không phải tiểu đội mạo hiểm lúc trước, mà là năm thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi.

Năm người đều tầm mười sáu mười bảy tuổi, so với Tô Dật hẳn không lớn hơn bao nhiêu.

Năm thiếu nam thiếu nữ, ba nam hai nữ, khí chất ăn mặc đều cực kỳ bất phàm.

Hai nữ đều cỡ mười sáu mười bảy tuổi, người bên trái mặc váy hoa rực rỡ, mái tóc đen tú lệ xõa xuống, da thịt như tuyết, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lung linh.

Nữ bên phải tuổi tác tương tự, nhưng vô luận là khí chất hay mỹ mạo đều xuất chúng hơn, người mặc váy đỏ, mặt trứng ngỗng, con ngươi linh động, tự có một cỗ ý vị rung động lòng người, khí chất rất đặc biệt, khiến người ta không khỏi nhìn nhiều mấy lần.

Tô Dật nhìn hai thiếu nữ kia, đặc biệt là thiếu nữ thứ hai, ngay cả hắn cũng không khỏi nhìn nhiều một chút.

- Tiểu tử, lại nhìn, tin ta đào con mắt của ngươi hay không!

Một tiếng quát truyền vào trong tai Tô Dật, trong ba thiếu niên, một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nhìn Tô Dật, ánh mắt lạnh lùng, vênh váo đắc ý.

- Tiểu tử này thật kỳ quái, có điều lá gan cũng không nhỏ, lại dám nhìn chằm chằm Bích Linh sư muội và Vân sư muội của chúng ta, chẳng lẽ muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Một thiếu niên áo vàng mở miệng, nhàn nhạt liếc nhìn Tô Dật, trong mắt chế giễu không chút che giấu.

Nghe hai thiếu niên kia nói, Tô Dật nhàn nhạt liếc một chút.

Năm người này tuổi không lớn lắm, nhưng khí tức lại không yếu, Tô Dật cảm giác, năm người này sẽ không dưới Hắc Sát môn thiếu môn chủ, thậm chí có người còn mạnh hơn không ít.

Mấy người trẻ tuổi như vậy xuất hiện ở chỗ này, khí chất đều không đơn giản, Tô Dật đoán chừng đều là có lai lịch lớn, tiến vào trong Man Yêu Sâm Lâm, có lẽ là vì rèn luyện.

Thế hệ trẻ tuổi trong môn phái lớn và đại gia tộc, tiến vào Man Yêu Sâm Lâm rèn luyện một đoạn thời gian, cũng không phải sự tình kỳ quái.gì

Đệ tử những đại môn đại phái kia, chỉ là không dám tùy ý tiến vào Hỗn Loạn Vực mà thôi, Man Yêu Sâm Lâm thì vẫn dám đi vào.

- Nhìn người liền muốn móc mắt, không khỏi quá bá đạo đi, nữ nhân xinh đẹp, nhìn khiến người ta cảnh đẹp ý vui, ta quang minh chính đại nhìn chút lại thế nào, còn về muốn đào con mắt của ta, chỉ bằng thực lực của ngươi, sợ là còn chưa đủ!

Nhìn thiếu niên lên tiếng trước nhất, Tô Dật không muốn trêu chọc phiền phức, phiền phức của mình đã đủ nhiều, có điều thiếu niên kia nói, lại để Tô Dật rất khó chịu, xưa nay hắn cũng không phải người nhẫn nhịn giỏi.

Nghe Tô Dật nói, năm người kia đều sững sờ, đặc biệt là ba thiếu niên, không khỏi giật mình nhìn Tô Dật, khá là kinh ngạc.

Hai thiếu nữ cũng âm thầm kinh ngạc, bốn mắt nhìn nhau, sau đó hiếu kỳ đánh giá hắn.

- Tiểu tử, lá gan không nhỏ, thật cho rằng ta không dám đào con mắt của ngươi sao!

Thiếu niên lên tiếng trước nhất sắc mặt âm trầm, ở trước mặt hai vị sư muội bị người không để ở trong mắt, này không khác gì đánh mặt, nhất thời ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Dật.

- Tiểu tử này lá gan không nhỏ nha!

Thiếu niên thứ hai sau khi sững sờ, vẻ trào phúng trên mặt càng đậm.

Ánh mắt Tô Dật lấp lóe, mặc dù nói năm người kia đều rất bất phàm, có điều giờ phút này thật đúng là không sợ.

Hỏa Điểu và Tuyết Viên ai đi ra cũng có thể đối phó, nếu đối phương thật động thủ, vậy mình cũng không khách khí.

- Quách Diễm sư huynh, trưởng lão có dặn không được gây chuyện, chúng ta đi thôi, nơi đây không như ở trong tông.

Thanh âm thanh thúy từ trong miệng thiếu nữ khí chất rung động lòng người kia truyền ra, nhìn Tô Dật đánh giá, con ngươi lóe sáng nói:

- Ngươi đi nhanh đi, Man Yêu Sâm Lâm này rất nguy hiểm, đừng chạy loạn khắp nơi, sớm ra ngoài một chút đi.

- Tính toán tiểu tử ngươi may mắn, có Bích Linh sư muội biện hộ thay ngươi, mau cút, lần sau gặp được, sẽ không khách khí với ngươi!

Thiếu niên tên Quách Diễm hơi khó chịu, nhưng Bích Linh sư muội đã mở miệng, hắn cũng không tiện nói cái gì.

- Người nào không khách khí với người nào, còn chưa biết đâu.

Tô Dật nhướng mày, thiếu niên đến từ tông môn gì kia, sợ là giống như đệ tử Thánh Sơn, tự nhận tài trí hơn người, coi thường người khác.

- Tiểu tử, xem ra ngươi là thật muốn chết!

Nghe vậy, trong mắt Quách Diễm lấp lóe hàn quang, hắn không nghĩ tới, một tiểu tử chật vật không đáng chú ý như vậy, lại dám năm lần bảy lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, cái này nếu như truyền về trong tông, sợ là sẽ trở thành trò cười.

- Quách Diễm sư đệ, không nghe Bích Linh sư muội nói sao, trưởng lão đã dặn không được gây chuyện, cần gì chấp nhặt với một tiểu tử, ngươi gϊếŧ hắn, cũng không chứng minh được gì, gϊếŧ chết một con kiến, thì có thể chứng minh ngươi là cường giả sao?

Thiếu niên cuối cùng nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt bình tĩnh, mang theo ngạo khí vô hình.

Thiếu niên này mặc cẩm y màu xanh, bộ dáng rất tuấn lãng, đặc biệt là khí chất trên người, cho người ta một loại cảm giác phong độ nhẹ nhàng.