Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn

Chương 59

Máy bay vẫn còn xóc nảy, hơn nữa so với vừa rồi lại càng nghiêm trọng hơn.

Nhưng người vừa rồi cầm rượu đứng không vững, lúc này đang đi giày cao gót đứng bên cạnh anh, thân thể một chút nghiêng lệch cũng không có.

Tiếp viên hàng không từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dưới sự xóc nảy không quá mức kịch liệt của máy bay thì đứng vững trên đất bằng hoàn toàn là kiến thức cơ bản, sao có thể dễ dàng mất thăng bằng như vậy.

Nụ cười trên mặt người bên cạnh sắp không giữ được.

Cô ta là người có vẻ ngoài đẹp nhất trong toàn chuyến bay, tuổi lại trẻ nên dễ dàng bị dao động. Những người khác tới xác nhận thực đơn và niên vụ của rượu vang đỏ chỉ đơn thuần là đến xem, thưởng thức soái ca. Nhưng cô ta lại giống như bị mê hoặc, đầu óc choáng váng muốn cả thứ không thuộc về mình.

Cũng vừa khéo, vừa tới nơi thì gặp phải xóc nảy, cô ta không sử dụng não mà tự tiện hành động, lại không ngẫm lại hậu quả sẽ như thế nào.

Bây giờ mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.

Hàng ghế đầu tiên của khoang hạng nhất có giá mấy chục vạn tệ một ghế, người có thể ngồi ở loại vị trí này đương nhiên không phải người thường. Nếu hành khách ngồi trong khoang này đưa ra lời khiếu nại thì phiền toái là rất lớn.

Nhưng vị soái ca này nói không so đo, nên có lẽ anh ta thật sự không so đo đi……

“Vậy……” Tiếp viên hàng không cứng đờ sống lưng cẩn thận mở miệng “Chúc ngài tân hôn vui vẻ, dùng cơm ngon miệng.”

Cố Quyết thu hồi tay “Ừm, cảm ơn.”

Anh không nói lời khác, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một lần, cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn bữa tối.

Tiếp viên hàng không rời đi với vẻ mặt vô hồn.

Toàn bộ quá trình Bổn Bổn đều trừng hai mắt to, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, không biết nó có hiểu tình cảnh vừa rồi là như thế nào hay không.

Móng vuốt của nó đặt trên thành ngăn tủ bên cạnh, như thể muốn bò ra ngoài. Cố Quyết kịp thời ấn nó trở về “Đừng nhúc nhích, không có đồ ăn cho con.”

Bổn Bổn: “Meo……”

Hiện tại là thời gian dùng bữa tối, toàn bộ máy bay đều là múi thức ăn, xác thực rất mê người, đoán chừng cũng rất hấp dẫn đối với mèo.

Hai cha con cứ nhìn nhau như vậy trong chốc lát.

Cuối cùng vẫn là người cha thỏa hiệp.

Cố Quyết lấy túi cá khô đắt đỏ mà nó thích nhất ra, tạo thành một khe rãnh nhỏ trước mặt nó, bỏ cá khô vào, Bổn Bổn lập tức bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Rốt cuộc đã đáp ứng mẹ đứa trẻ, không thể bạc đãi con nhỏ.

Trong biệt thự, ba thiếu nữ nghiện game đang nhiệt huyết sôi trào chiến đấu hăng hái trong trò chơi.

Từ ngày Nguyễn An An chơi trò chơi tới nay, cô tạo cho mình hai nhân vật một nam một nữ. Sau khi nhân vật nữ kết hôn cùng Cố Quyết, cô rất ít khi để ý tới nhân vật nam, rốt cuộc tinh lực có hạn, không có cách nào mưa móc đều dính.

Nếu Cố Quyết không online, cô cũng không muốn trộm thăng cấp một mình, hai vợ chồng vẫn nên ở cùng một trình độ mới tốt.

Vì thế Nguyễn An An đăng nhập vào tài khoản nam đã lâu không để ý.

Ân Viện ngồi bên cạnh chiến đấu kịch liệt, hơn nữa lại còn mở bán, nên không có khả năng gia nhập cùng hai người bọn cô. Khương Di không quá hứng thú với pk hoặc chiến đấu theo nhóm, kỹ thuật cũng không tốt, cô ấy chính là kiểu người chơi tự do.

《 Lục giới 》 không phải là trò chơi không có tiền vàng liền không chơi được. Người chơi có thể làm nhiệm vụ tích cóp tiền mua phòng ở, rồi sau đó tự mình trồng hoa cây cối và nuôi sủng vật, thuận tiện luyện tập kỹ năng sinh hoạt. Ví dụ như kỹ năng luyện chế dược phẩm có thể tạo ra nước thuốc cao cấp khôi phục pháp lực hoặc là một loại độc như hạc đỉnh hồng. Rèn luyện kỹ năng đầy đủ có thể làm ra loại vũ khí độc nhất vô nhị, cho nên, chỉ cần vận khí đủ tốt, Thần Khí có thể bán cho đại thần, mấy vạn Nhân dân tệ có thể đến tay.

Cho nên đối với những người chơi mà nói, 《 Lục giới 》 không chỉ có thể không tốn tiền mà còn có thể kiếm tiền.

Nhưng Khương Di không giống những người chơi khác.

Bản thân chức nghiệp của Khương Di là thiên âm, cũng chính là bảo mẫu.

Cô ấy sống trong trang viên lớn thứ 3 tại khu Tây Khánh, có thần thú có thần khí nên phát ra lực có chút bất đồng với chức nghiệp của Cố Quyết. Cô ấy đi theo con đường sữa tinh khiết, các điểm thuộc tính đều đã sớm kịch mức, luận thực lực đại khái chính là bảo mẫu lợi hại nhất trong tất cả các máy chủ.

Nhưng cô ấy không tham gia bang phái, không tham gia bất cứ trận chiến nào, đấu trường cũng không đi. Ngoại trừ việc du tẩu giang hồ kết giao bạn bè thì chính là tạm thời lập nhóm hạ phó bản.

Nhiệm vụ tối cao và khó khăn trong quá trình hạ phó bản là cần thiết phải động tay, đại khái mất khoảng bốn năm chục phút để thao tác. Nhưng nếu trong nhóm có bảo mẫu cực kỳ lợi hại thì có thể trực tiếp bảo vệ cho toàn đội.

Toàn bộ những bảo mẫu lợi hại có thể đếm được trên đầu ngón tay, gần như đều là bảo bối của các bang phái lớn. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngẫu nhiên trong đội sẽ kết đôi, người một mình du tẩu hoang dại cũng chỉ có Khương Di.

Cho nên mỗi lần nhìn thấy Khương Di, mấy người chơi khác đều cảm thấy trời cao chiếu cố người may mắn.

“Tớ á, đi lang thang trên đường cái cũng sẽ có người túm lại chụp ảnh sau đó đăng lên diễn đàn” Khương Di đắc ý dào dạt giới thiệu thân phận bối cảnh của bản thân mình “Trước nay tớ chưa từng cùng nhóm với nhân vật nam nào có cấp bậc thấp như cậu đâu, mau tới đi, để cậu cảm nhận một chút cảm giác được nổi danh.”

Nguyễn An An add nick của Khương Di “Có khoa trương tới vậy sao?”

ID của Khương Di không khác WeChat là bao, tên 【 Tôi thật sự không ăn gừng 】.

Thú cưỡi của cô chính là thú một sừng, toàn thân là một màu trắng oánh nhuận, vô cùng xinh đẹp, hai người cưỡi chung một con đi vào lối nhỏ lãnh nhiệm vụ hạ phó bản, trên đường Nguyễn An An vẫn luôn để ý tình huống xung quanh.

【 Hôm nay mở được kiếm tím 】: Phụt? Có hai người đang cưỡi thú một sừng của tiểu tỷ tỷ không ăn gừng!!!

【 Đông Sát Tây Cố ngủ cùng tôi 】:???? Mẹ nó, còn là nhân vật nam??

【 Cứu vớt dân sinh 】: Cho nên nếu bọn họ ở bên nhau, nước mắt sẽ bao phủ cả địa cầu.

“……”

Hiện tại cuối cùng Nguyễn An An cũng tin.

Cô nhìn những người này thảo luận làm thế nào để móc nối với Khương Di, càng xem càng cảm thấy chơi rất vui, vì thế nhanh chóng bỏ tiền vào khu thương mại mua một động tác, bấm vào lời mời “Bảo bối, cậu chấp nhận đi.”

Khương Di cười nhạo: “Cậu muốn cùng tớ ân ái sao?” Cô ấy vừa cười vừa nhấn đồng ý “Được rồi, thỏa mãn cậu.”

Người chơi 【 Nước chảy xa xôi 】 và 【 Tôi thật sự không ăn gừng 】vừa làm ra động tác thân mật “Hôn má”.

【 Cứu vớt dân sinh 】:………… Cả trò chơi lập tức bùng nổ.

【 Tôi rất thích ăn gừng 】:??? Ta khóc, huhu, lão tử bại bởi một nhân vật cấp 40???

【 Lục giới 】:…………… Ta chụp màn hình, lập tức đăng lên diễn đàn.

Sau đó Nguyễn An An cũng không đi xem thế giới và diễn đàn, bởi vì hai người đã tới nơi, tiếp nhận nhiệm vụ và lập tức tiến vào.

Nhìn giao diện chiến đấu, Khương Di nhàn rỗi tới mức nhàm chán, cô đành mở thông tin chi tiết của 【 Nước chảy xa xôi 】 ra xem một cách kỹ càng tỉ mỉ.

Không nghĩ tới vừa nhìn liền kinh sợ.

“Này, Mềm Mại?” Khương Di chỉ vào mô hình phóng to trên màn hình “Cậu sao chép dữ liệu khuôn mặt ở đâu vậy, này cũng quá đẹp đi.”

“À” Nguyễn An An cười “Không phải sao chép, mà là tớ tự mình nặn đấy.” Cô giương cằm về phía Ân Viện “Ở trong ký túc xá của cậu ấy.”

Khương Di xác nhận lại một lần: “…… Cậu ấy tự mình nặn?”

Ân Viện “Ừ” một tiếng, bổ sung nói: “Hơn nữa, nguyên mẫu của gương mặt này chính là người chồng hiện tại của cậu ấy.”

Khoang của Cố Quyết được trang bị nơi tắm rửa và giường ngủ vô cùng đặc biệt, nhưng dù sao, giường ngủ trên máy bay cũng không thể so sánh với nhà mình, hơn nữa trên máy bay có chút tạp âm ồn ào, vì thế buổi tối Cố Quyết không có cách nào ngủ ngon. Mà Bổn Bổn thường xuyên theo anh bay tới bay lui lại thích ứng thật sự không tồi, nửa đêm đã bắt đầu ngáy khò khò.

Tuy rằng một giấc này ngủ đứt quãng, nhưng cũng xem như có được nghỉ ngơi.

Máy bay hạ cánh sớm hơn dự kiến, thời điểm chạm đất là sáng sớm ở Trung Quốc, đồng thời là 6 giờ chiều giờ địa phương.

Cố Quyết ra khỏi sân bay, là Cố Minh tới đón anh.

Mấy tháng không gặp, vốn dĩ Cố Quyết cũng không định trình diễn tiết mục huynh đệ tình thâm, nhưng Cố Minh lại tinh lực tràn đầy, một người đàn ông mét chín lập tức bước tới tặng anh một cái ôm mạnh mẽ.

Trước công chúng, Cố Quyết bị sức lực của anh đẩy lùi về phía sau một bước, gần như chỉ sau một giây đồng hồ anh liền nhẹ nhàng thoát ly khỏi khốn cảnh “Anh, chú ý chút.”

“……”

Cố Minh liên tục lắc đầu: “Vẫn là khi còn nhỏ em đáng yêu nhất, nhớ năm đó, mỗi ngày anh đều ghé vào bên cạnh nôi của em, nói chuyện với em, em chỉ biết mở to mắt lắng nghe, một chút cũng không thể hiện là mình không kiên nhẫn, cũng không khóc không nháo, đâu giống như hiện tại, lúc ấy ngoan ngoãn……”

Cố Quyết cười: “Em chính là bị anh bức bách quá nhiều, cho nên sau này mới không thích nói chuyện.”

Hai người đàn ông có chiều cao tương đương nhau, đều mặc áo khoác gió dài, mặt mày cũng có chút tương tự, đi cùng một chỗ đúng là vô cùng thu hút ánh nhìn. Nhưng hai người lại làm như không thấy những tầm mắt xung quanh, vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Chiếc xe thể thao màu đỏ của Cố Minh đỗ ở bên ngoài, Cố Quyết liếc mắt một cái đã nhận ra, thời điểm lên xe anh nhịn không được mà cảm khái: “Anh sắp 30 rồi…… Dùng màu sắc tươi đẹp như vậy thật sự không phù hợp với tuổi tác đâu.”

Cố Minh: “……”

Hôm nay tài xế trong nhà nói muốn tới đón nhị thiếu gia, anh đã cản lại, rồi sau đó xung phong nhận việc chạy tới đây, bây giờ phải ở chỗ này con mẹ nó nghe em trai mình độc miệng.

Thật đúng là người cộc lốc.

Khi chiếc xe chạy trên đường, cuối cùng Cố Quyết cũng thả con trai ra.

Cố Minh và Bổn Bổn cũng được xem là người quen, tuy nhiên nó không có bao nhiêu nhiệt tình “Meo” một tiếng coi như chào hỏi.

Cố Minh nghe được tiếng kêu, bớt thời giờ quay đầu lại nhìn, huýt sáo một tiếng với Bổn Bổn: “Này mèo của em đúng là càng ngày càng miệng lưỡi trơn tru nha.”

“……” Cố Quyết thong thả ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”

“Ồ, màu sắc bóng mượt, ngại quá, nói sai rồi.” Cố Minh hắng giọng nói “Nhìn màu lông đã trở nên đẹp hơn.”

Cố Quyết sờ sờ nó, có thể là mỗi ngày đều gặp nhau nên anh mới không nhận ra sự khác biệt.

Nhưng anh vẫn hùa theo nói: “Ừ, có thể là bởi vì đứa trẻ mồ côi rốt cuộc cũng tìm được mẹ.”

“……” Cố Minh nhắm mắt “Lại bắt đầu rồi?” Anh tăng thêm ngữ khí “Anh nói cho em biết, chuyện băng keo cá nhân đó anh vẫn nhớ đến tận bây giờ, lúc ấy anh thật sự khó hiểu……”

Vì sao một người đàn ông cao quý lạnh lùng như em trai anh khi nói chuyện yêu đương lại có thể biến thành cái dáng vẻ kia.

Từ nhỏ đến lớn Cố Minh đều là người rất biết nói chuyện, là người có khả năng nói chuyện danh xứng với thực. Nhưng khi còn nhỏ kỹ năng đặc biệt của anh luôn được phóng thích với bất cứ kẻ nào, sau khi lớn lên dần thu liễm lại, chỉ đối với người thân hoặc người cực kì quen thuộc anh mới phóng thích khả năng nói chuyện của mình.

Tuy rằng người thân của anh cũng không có ai cảm thấy vinh hạnh.

Cố Minh nói chuyện băng keo cá nhân trong suốt mười phút, tới khi gặp đèn đỏ, dừng lại, trong nháy mắt khi quay đầu lại, câu nói trong họng như bị mắc kẹt.

Chú mèo màu cam nằm ghé lên đùi người đàn ông, Cố Quyết đang gãi cằm cho nó, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, ngoài cửa sổ xe ánh sáng hoàng hôn chiếu vào khiến cho đường cong sườn mặt thập phần nhu hòa.

Nửa năm không gặp mặt em trai, dường như em trai anh có chút biến hóa.

Có chút khó hình dung, giống như…… Cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Anh cảm thấy lúc nhỏ Cố Quyết bị đám tiểu đệ tôn sùng quá mức, có chút hoang tưởng tuổi dậy thì. Sau này lên đại học mới thành thục hơn, đột nhiên không đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ nữa, sự nghiệp phát triển vô cùng tốt. Cố Minh vẫn luôn cảm thấy chắc hẳn người này không có gì tiếc nuối hoặc nhớ mong, em trai anh muốn cái gì là có cái đó.

Nhưng trông Cố Quyết lại không được nhẹ nhàng như bây giờ.

Sau khi Cố Quyết tốt nghiệp, hai người có đi uống rượu. Cố Minh nói, em nói xem, cuộc sống của em nhiều điều viên mãn như vậy, tại sao còn cả ngày ở chỗ này tỏ vẻ thâm trầm.

Cố Quyết trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: “Kỳ thật…… Còn có một việc chưa hoàn thành”

Cố Minh hỏi là đó là gì, anh đáp bằng bốn chữ: “Việc lớn đời người.”

Hiện tại xem ra, khả năng việc lớn đời người đã được giải quyết khá tốt.

“Em dâu anh” Cố Minh nói “Em theo đuổi mất bao lâu?”

Cố Quyết nhìn anh một cái, lại cúi đầu: “Em dâu anh, em đã thích từ lâu rồi…… Nhưng thật ra lại không phải theo đuổi quá lâu, một hai tháng đi.”

Cố Minh cũng không cảm thấy kỳ quái: “Đúng vậy, gương mặt này của em bị theo đuổi từ nhỏ tới lớn, một miệng lại đầy lời cợt nhả, em dâu có thể nhịn được một hai tháng là lợi hại lắm rồi.”

Từ trước tới nay Cố Minh chưa từng ngược đãi bản thân, tuy rằng anh không được hoan nghênh bằng Cố Quyết, nhưng với gien gia đình bực này, mặc kệ ở trong hay ngoài nước anh đều chưa bao giờ thiếu người thích. Tuy nhiên thẳng thắn mà nói, nếu anh là nữ sinh, anh cũng sẽ thích kiểu người như Cố Quyết.

Cố Minh lớn lên tương đối anh khí, tổng hợp giá trị nhan sắc của cha mẹ, mà Cố Quyết lại giống Cố phu nhân hơn một chút. Rõ ràng là tinh tế, nhưng lại kỳ lạ rằng trông anh không quá tốt tính, ngược lại bởi vì ánh mắt nhìn người đối diện, sẽ khiến người ta có cảm giác lạnh lùng.

Mà đương nhiên khi Cố Quyết ôm chú mèo yêu thích của anh, cảm giác lạnh lùng tự nhiên tiêu tán, cho nên người này từ trước đến nay đều vô cùng có lực hấp dẫn.

Cố Minh vẫn luôn hoài nghi, có phải cô em họ nhà cô anh nhìn thấy cảnh Cố Quyết ôm mèo mới nảy sinh tình cảm hay không.

“Bổn Bổn” Nhân vật chính trong bức tranh đột nhiên mở miệng, anh dùng móng vuốt mèo chỉ về phía Cố Minh, cong môi nói : “Gọi bác đi.”

Bổn Bổn: “Meo~”

Cố Minh: “……………”

Một chút tán thưởng trong lòng Cố Minh bị một tiếng “Bác” này đả kích không còn sót lại chút gì, quay đầu chuyên tâm lái xe.

……

Cố Quyết ở trên máy bay ngủ không ngon, hơn nữa lại bị lệch múi giờ, sau khi về đến nhà, một bên tiếp nhận lễ rửa tội của Cố Khải Trung, một bên tùy tiện ăn chút gì đó thì lên lầu tắm rửa đi nghỉ ngơi.

Ngủ một mạch mười hai tiếng đồng hồ, thời điểm anh mở mắt ra, vừa lúc Thanh Thành 8-9 giờ tối.

Nửa tiếng trước Nguyễn An An gửi tin nhắn WeChat hỏi anh muốn video call hay không, vì thế anh từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu tự hỏi, bối cảnh của video nên đặt ở nơi nào…… Mới tương đối hợp lý.

Cố gia được trang hoàng theo phong cách Châu Âu cổ điển, xung quanh nhà có rất nhiều nơi treo tranh họa nổi tiếng, trên tường cũng trang trí vô cùng đặc sắc. Phòng của anh đại khái là gian phòng đơn giản nhất cả nhà, ít nhất trên tường là màu trắng sạch sẽ, cũng không có bất cứ đồ trang trí gì.

Cố Quyết quan sát một vòng, cảm thấy bối cảnh an toàn nhất hẳn là bức tường, anh dựa lưng vào tường gọi video với cô sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trước tiên khóa trái cửa phòng lại, dọn ghế dựa đến cạnh tường, sau đó lại gọi Bổn Bổn vào vị trí, cuối cùng mới gọi điện cho Nguyễn An An.

Thời điểm điện thoại được kết nối, Cố Quyết sửng sốt.

Cô…… Thế nhưng cô lại đang nằm trên giường.

Nguyễn An An mặc chiếc áo ngủ anh đã từng nhìn thấy, trên màn ảnh đại bộ phận đều là gương mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy chiếc gối màu trắng bên cạnh. Làn da cô đang trong trạng thái rất tốt, trắng trắng mềm mềm, khoảng cách gần như vậy cũng nhìn không ra tì vết.

Mười mấy tiếng lăn lộn trên đường, đến bây giờ khi nhìn thấy cô anh mới nhận ra cảm giác thực sự.

Nhớ cô.

Ngẫm lại, bình thường lúc này, chắc hẳn anh đang ôm cô ngồi trên sô pha xem mấy bộ phim cẩu huyết, chỉ cần hơi nghiêng mặt một chút là hai người có thể thân thiết.

Cố Quyết thở dài một hơi, hỏi trước: “Em…… chuẩn bị ngủ sớm như vậy?”

Bình thường cô làm việc và nghỉ ngơi luôn theo quy luật, đều từ 11 giờ đến 12 giờ mới buồn ngủ, không có đạo lý đột nhiên ngủ trước hai tiếng.

Nguyễn An An ở bên kia gật đầu: “Hôm nay không phải em về nhà sao, trên đường quá mệt mỏi, hơi buồn ngủ, cho nên muốn gọi điện thoại với anh xong sẽ đi ngủ…… Ngày hôm qua không phải anh cũng vừa về nhà cũng đi ngủ sao?”

“……”

Nguyễn An An quả thật rất buồn ngủ.

Nhưng không phải cô bởi vì ngồi xe về nhà nên mệt mỏi, mà là bởi vì phụng mệnh Lâm Tùng Bách đến công ty bận rộn cả ngày. Tối hôm qua thức đêm chơi game cùng Khương Di, hôm nay gần như cả ngày đều đứng hoặc đi lại, thời điểm trở về nhà chân cũng đã mỏi nhừ.

Hai người tán gẫu chuyện sau khi về đến nhà cùng nhau, nhưng Nguyễn An An sợ trăm ngàn chỗ hở nên cô không dám nói quá kỹ càng tỉ mỉ. Hơn nữa nói không bao lâu, cô đã ngáp ngủ vài lần.

Cố Quyết vô cùng săn sóc hiểu ý, anh đặt Bổn Bổn trước màn ảnh “Chào mẹ đi.”

Dường như Bổn Bổn đang bị anh ôm lấy, nhìn thấy mặt cô, đầu tiên là ngơ ngác, rồi sau đó đôi mắt lập tức mở to: “Meo meo w!!!”

Nguyễn An An bị chọc cười.

Cô lại nói chuyện với nó vài câu, trước khi hai người quyết định ngắt cuộc gọi, Cố Quyết đột nhiên nói: “Cuối cùng, tới hôn một cái chúc ngủ ngon đi.”

“……” Nguyễn An An sửng sốt “Chúng ta như vậy…… hôn chúc ngủ ngon thế nào?”

Cố Quyết dựa lưng về phía sau, nhướng mày nói “Cách màn hình nha.”

“……”

Vì thế cô liền thật sự ngu ngốc hôn một cái lên màn hình điện thoại.

Cho dù đó là một hành động ngớ ngẩn thì khuôn mặt ở phía bên kia màn hình vẫn có thể khiến trái tim anh nhảy loạn.

Kết thúc điện thoại, Nguyễn An An lập tức thét to một tiếng với cánh cửa: “Các cậu vào đi —— gọi xong rồi!”

Khương Di và Ân Viện đẩy cửa đi vào, vẻ mặt trào phúng.

“Gọi điện thoại còn phải ở phòng ngủ, còn phải nằm……”

“Còn ghét bỏ biệt thự của tớ trang hoàng quá hoa lệ, tìm không ra bối cảnh thích hợp…… Biệt thự không hoa lệ thì ở đâu mới hoa lệ?”

Nguyễn An An thấy Cố Quyết không trả lời tin nhắn, cho nên đã bắt đầu chăm sóc da, vừa rồi đang đứng trước gương lau mặt, vừa nghe thấy âm thanh nhắc nhở thì đuổi Khương Di và Ân Viện ra ngoài, còn mình thì chạy lên giường.

Cô bỏ qua lời châm chọc mỉa mai của hai người, trở lại phòng vệ sinh tiếp tục làm nốt bước cuối cùng, thoa kem dưỡng da.

Vừa lúc Ân Viện cũng vào toilet, nhìn thấy đồ vật cô dùng, đột nhiên sửng sốt: “Không phải cậu……?”

Nguyễn An An: “Hả?”

Ân Viện quá kinh ngạc, chỉ vào lọ kem dưỡng da của cô: “Thế nhưng cậu còn dùng loại kem này? Đây là loại kem thảo mộc hai chúng tớ đi mua cùng cậu sao ? Một trăm tệ một lọ?”

“Tớ……”

Nguyễn An An đang muốn giải thích, lại ngắt lời.

“Tuy rằng nói không có thương tổn gì, nhưng làn da cậu sẽ chịu không nổi đi…… Đang kỳ nghỉ, cậu đổi trở về mấy loại mỹ phẩm đắt tiền trước kia không được sao?” Ân Viện phục cô “Cậu thật sự ỷ vào nền tảng tốt nên không sợ tổn thương sao?”

“Sẽ không tổn thương…… Tớ nào có ngốc như vậy, đồ vật mấy tháng nay tớ dùng đều không phải cái này.”

Nguyễn An An thở dài, mở nắp cho bạn xem “Tớ giữ nguyên nhãn mác bên ngoài, bên trong đổi thành the Ginza.”

The Ginza—— một nhãn hiệu mấy người các cô đều vô cùng quen thuộc, 40g kem có giá 6000 tệ, một loại mỹ phẩm cao cấp.

Thân xác 100 tệ, nhưng ruột lại lên tới 6000.

Ân Viện: “…………”

Mẹ nó, cậu đang chơi trò gián điệp hay là cung tâm kế thế?