Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn

Chương 11

Cô gái đứng trên bục giảng mặc bộ quần áo giản dị, váy ngắn kết hợp với áo ngắn tay, bên ngoài khoác một chiếc áo bóng chày lộ ra đôi chân vừa dài vừa thẳng, trắng nõn tinh tế, cho dù biểu cảm trên mặt thật sự không hề dính dáng đến mấy chữ tâm trạng tốt, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản cả người cô hấp dẫn toàn bộ ánh sáng trong phòng học.

Đây là một bài test nhỏ, tuy nhiên người có thể gần đạt được điểm tối đa quả thực rất đáng nhận một tiếng học thần. Bất kể khi nào, người học tập tốt và người có vẻ bề ngoài xuất sắc đều nhận được sự chú ý từ những người xung quanh, càng miễn bàn tới hai điểm này kết hợp trên cùng một người.

Dưới lớp học đã có một vài nữ sinh lén chụp ảnh chia sẻ cho những người bạn của mình ở các lớp khác: 【 Đây là sinh viên trao đổi trong khoa tớ từng được xuất hiện trên diễn đàn! Không chỉ xinh đẹp mà lực học còn siêu con mẹ nó tốt! Mẹ kiếp tớ không hề nói dối đâu!!! 】

Giờ khắc này, đại não Nguyễn An An đang hoạt động với công suất lớn, cô hết sức chuyên chú nghĩ xem mình nên “Chia sẻ” cái gì.

Đối với câu nói duy nhất mà cô có thể nghĩ tới “Cảm ơn những năm tháng chong đèn thức đêm học tập tại Harvard”, câu này còn có thể biến đổi thành nhiều dạng , ví dụ như ——

“Cậu đã từng nhìn thấy thư viện trường đại học Harvard sáng đèn tới 4h sáng chưa? Tôi đã thấy. Đó chính là bí quyết thành công của tôi.”

“Mọi người đừng vội không tin, trên thực tế Harvard đã dạy cho tôi nhiều hơn thế.”

“……”

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng nếu mấy lời này được thốt ra từ miệng cô thì đó chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nguyễn An An hơi híp mắt, ấp ủ ba giây đồng hồ, sau đó ——

Cô bắt đầu bịa đặt “Từ thời còn học cao trung mình đã thường xuyên xem báo chí, bản tin kinh tế tài chính cho nên dưỡng thành thói quen chú ý tới thị trường chứng khoán”, “Bởi vì cảm thấy có hứng thú cho nên mình đã lên mạng mua phần mềm trực tuyến liên quan đến cuộc thi Game Cup để làm bài”, trong đó cô buộc phải tập trung nhấn mạnh các từ như “Tích lũy đầy đủ, tích lũy qua một thời gian dài, nước chảy đá mòn, mưa dầm thấm đất”.

Những lời hay ý đẹp tuôn trào ra như một dòng chảy, nói cô miệng lưỡi lưu loát cũng không quá, ngay cả cô cũng bội phục chính mình. Mà nội dung mà cô nói lại chính là những điều mà thầy giáo muốn nghe được, thời điểm Nguyễn An An rời khỏi bục giảng thầy giáo là người dẫn đầu vỗ tay, sau đó toàn bộ vang lên âm thanh vỗ tay rung trời.

Vốn dĩ Nguyễn An An đang định thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên cô không nghĩ tới mình đã rời khỏi bục giảng rồi mà tiếng vỗ tay huýt sáo vẫn không ngừng. Đặc biệt là khi nhìn thấy các thành viên trong nhóm mình ——

Ánh mắt Thu Nghiên sáng lấp lánh: “A a a a a thật sự quá trâu bò! An An về sau cậu chính là nữ thần của tôi!!”

Trần Tống ồn ào: “Cậu là hy vọng của cả khoa!”

Liên Hạo không khống chế được mà thốt ra lời nói thô tục: “Mẹ kiếp không nghĩ tới cậu thật sự là lão đại nha —— Mẹ nó, tôi còn tưởng cậu nói lọt top 50 là nói giỡn!!”

Trần Tống ồn ào: “Cậu là hy vọng của cả nhóm!”

Cố Quyết bình tĩnh nhất: “Ừm, rất lợi hại.”

Trần Tống ồn ào: “Cậu là hy vọng của cả thôn!”

“……” Nguyễn An An mang vẻ mặt một lời khó nói hết mà nhìn mấy người, cuối cùng nhịn không được nói: “Trần Tống.”

Trần Tống đầy mặt tươi cười ngẩng đầu: “A?”

Nguyễn An An: “Cậu và Mộ Dung Vân Hải đều bị chứng khuyết thiếu từ ngữ sao?”

“…………”

Bởi vì chứng khuyết thiếu từ ngữ nên thời điểm trở về Trần Tống bị chính hai người bạn của mình cười nhạo suốt dọc đường, cậu ta vô cùng xấu hổ và giận dữ, hơn nữa thề sau này sẽ lên mạng rà soát Weibo nhiều hơn để rửa sạch mối nhục xưa.

Vốn dĩ Nguyễn An An cho rằng Cố Quyết sẽ hỏi cô mấy câu về màn thể hiện của cô trên lớp, cô đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác. Kết quả người nọ vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ khi còn trên lớp nói một câu “rất lợi hại” thì sau khi ra ngoài toàn bộ hành trình anh đều không đề cập tới chuyện đó, Nguyễn An An vừa ý thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn người ta xem! Một chút cũng không kinh ngạc, rõ ràng là người đã từng gặp qua sóng to gió lớn trong cuộc đời!

Không hổ là người đàn ông cô coi trọng.

Nguyễn An An di chuyển tới địa điểm học môn học tiếp theo, thời điểm vào phòng học vẫn còn cách thời gian lên lớp vài phút, cô nhàn rỗi không có việc gì nên nhấp vào diễn đàn của trường xem tin tức.

Cô bất ngờ nhìn thấy tên của mình trên trang đầu.

——【 chủ đề 】# Tin tức chấn động, hai sinh viên trao đổi khoa chúng tôi quả thực rất lợi hại! Không ngờ trường chúng ta lại che giấu hai vị đại thần! #

Nguyễn An An: “……”

Nguyễn An An nhấn vào xem, nội dung bài viết không khác với dự đoán của cô là bao, lâu chủ dùng giọng điệu hơi khoa trương một chút thuật lại kết quả bài test một lần.

Tuy nhiên điều khiến cô kinh ngạc chính là thì ra điểm số của Cố Quyết xếp thứ hai.

……

Lầu 5: Tôi thực sự ghen tị với mấy người cùng nhóm với hai người này a a a a a a! Trách không được mọi người đều thích điên cuồng ôm đùi, ôm được đùi quả thật quá sung sướиɠ!

Lầu 6: Lầu trên đừng đi! Tôi thật sự không sợ bị nói là con chồng trước, tuy nhiên đùi đừng chướng mắt tôi là được rồi QAQ

……

Lầu 26: Vốn dĩ tôi nghe nói thành tích của sinh viên trao đổi đều khá tốt, tôi cũng không đặt nặng trong lòng, tôi cảm thấy trường chúng ta chỉ cần phụ trách việc xinh đẹp là tốt rồi, thế nhưng sinh viên trường chúng ta lại có thành tích tốt như vậy?

Sau đó không nghĩ tới! Cô ấy xếp thứ nhất! vượt qua “n” học bá trong khoa chúng ta! Còn gần đạt được điểm tối đa! Mẹ kiếp, người này chắc chắn là học thần ……

Lầu 27: Năm nay xuất hiện rất nhiều học thần …… thủ khoa đại học gì đó trường mình cũng có tới vài người, tất cả đều thuộc khoa quản lý. Cho nên sinh viên năm nhất chính là những con ngựa chiến? [xem diễn ]

Lầu 28: Bạn cùng phòng tôi nói, thời điểm chị gái nhỏ ấy bị gọi lên bục giảng chia sẻ kinh nghiệm thì mang vẻ mặt không nói nên lời, nhưng nhìn vào ảnh chụp, tôi thấy cô ấy vẫn xinh như thường a a! Cô gái này mang một vẻ đẹp vừa thuần khiết lại tinh tế, tôi muốn ăn! [ hình ảnh ][ hình ảnh ]

Lầu 29: Chỉ cần cô ấy xinh đẹp! Không cần nói gì tôi cũng tự đổ!

……

Bởi vì lý do ảnh chụp nên phía dưới vẫn luôn thổi phồng về nhan sắc của cô, mãi cho đến lầu thứ 39 ——

Lầu 39: A a a chọc mù mắt tôi đi! Tôi thật sự rất thích loại cốt truyện vợ chồng tương xứng lợi hại như vậy!! ( x )

Ngón tay Nguyễn An An đang trượt xuống chợt dừng lại một chút.

Sau đó cô không nhịn được mà ấn thích cho câu “vợ chồng tương xứng” kia.

Bên kia, sau khi tạm biệt Nguyễn An An, Cố Quyết trực tiếp lái xe đến công ty.

Sản nghiệp của Cố thị ở trong nước tuy rằng không phát triển tốt như ở nước ngoài, nhưng sự ổn định là không thể nghi ngờ, chưa kể tới mấy năm gần đây công ty còn bổ sung thêm trò chơi trực tuyến nổi tiếng trên toàn quốc, vì vậy địa vị của Cố thị tại Thanh Thành trừ Lâm gia ra thì không một doanh nghiệp nào có thể sánh bằng.

Thang máy chuyên dụng từ gara ngầm đến văn phòng trên tầng cao nhất, không cần phải đi qua tầng một, cũng không cần chạm mặt nhân viên, từ ngày anh về nước tới nay những người nhìn thấy trên cơ bản đều là người quen, tin tức cũng chỉ được lưu truyền trong nội bộ.

Cửa thang máy mở ra, Chu Minh đứng chờ bên cửa thang máy “Cố tổng.”

Chu Minh là trợ lý đặc biệt trở về từ Mỹ, từ lúc Cố Quyết bước ra khỏi thang máy anh ta nhanh chóng bắt đầu báo cáo một loạt các công việc giấy tờ cần anh phê duyệt và ký tên. Không tính là nhiều, nhưng có chút phức tạp.

Tới văn phòng, Chu Minh nói: “Mặt khác…… Cố tổng, chuyện lúc trước ngài bảo tôi điều tra đã có kết quả.”

Cố Quyết: “Hử?”

“Gần đây bên phía Lâm gia thật sự có chút hành động, giống như ngài dự đoán, bọn họ muốn nghiên cứu phát minh ra sản phẩm liên quan đến lĩnh vực VR(*). Nhưng…… phương hướng cụ thể vẫn chưa điều tra được.”

(*) VR: Virtual Reality có nghĩa là thực tế ảo, là một trải nghiệm mô phỏng có thể giống hoặc khác hoàn toàn với thế giới thực. Các ứng dụng của thực tế ảo có thể bao gồm giải trí (tức là chơi game) và mục đích giáo dục (nghĩa là đào tạo y tế hoặc quân sự)

Nói đến chỗ này, trong lòng Chu Minh lại một lần nữa bội phục vị “Cố tổng” trẻ trung trước măt này.

Vốn dĩ Chu Minh là trợ lý đặc biệt của chủ tịch Cố, sau đó anh ta bị phái đến bên cạnh Cố Quyết mới hai mươi tuổi đầu, vừa học tập vừa quản lý công ty. Lúc ấy mặt ngoài anh ta phục tùng lệnh điều động của công ty, nhưng kỳ thật trong lòng không mấy vui vẻ.

Tuy nhiên càng theo sát Cố Quyết, anh ta lại càng cảm thấy kinh hãi.

Tầm nhìn xa và khả năng làm việc của người thanh niên này đã đạt tới trình độ khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Nghe vậy, Cố Quyết gật đầu nói “Tôi biết, bỏ văn kiện xuống đây được rồi, anh đi làm việc đi.”

Hiện tại Cố Quyết vẫn chưa chính thức nhận chức tại công ty, không tới hai tiếng anh đã xử lý xong tất cả các giấy tờ cần thiết, vừa mới cầm lấy di động chuẩn bị xem tin nhắn chưa đọc thì màn hình đã bị bao phủ hoàn toàn bởi cuộc gọi tới.

“Anh?” Cố Quyết nhận điện thoại, lười biếng dựa lưng vào ghế : “Tìm em có việc gì sao?”

“Có có có, A Quyết, khi nào mới ra phó bản (*) hỏa triệu? Anh thật sự không chờ nổi nữa rồi, kim triệu mộc triệu thủy triệu đều đánh hạ hết rồi, em cho người làm nhanh lên, còn có thời điểm anh đánh hạ phó bản tối hôm qua phát hiện có bug (lỗi trong game), em nhớ đó nha……”

(*)Phụ bản (Phó bản): Là những bản đồ có quái và BOSS được tạo ra để người chơi luyện cấp và kiếm trang bị. Phó bản có nhiều loại khác nhau, có phó bản chỉ có thể đi một mình và cũng có phó bản phải đi cùng tổ đội. (một số từ ngữ chuyên dụng trong game ta không rõ lắm, có gì sai xót mong mn thông cảm nhé)

Cố Minh còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói thập phần bực bội của Cố Khải Trung: “Chỉ biết chơi! Chỉ biết chơi! Ba thấy con cũng không cần đến công ty làm việc nữa, cả ngày chỉ việc ngồi xổm trong nhà chơi game thôi!!”

Cố Minh không phục: “Ba nói như vậy có hơi quá đáng rồi, mặc dù chơi game nhưng con không làm chậm trễ công việc? Lại nói con cũng không phải đang phá trò chơi! Ngài xem trò chơi này giúp chúng ta kiếm bao nhiêu tiền???”

Cố Khải Trung: “Con còn có lý với ba? Mỗi ngày đều chơi đến muộn như vậy! Nhìn quầng thâm dưới mắt con xem có cô gái nào muốn coi trọng con không!!!”

Cố Quyết nghe giọng nói của hai người bên kia, anh cười một cái, nhịn không được giơ tay nhéo mũi.

Cậu cả Cố gia - Cố Minh, người ngoài đều nhận định anh ta là một người nghiêm cẩn, không chút cẩu thả, rất phù hợp với hình tượng của một người thừa kế tiêu chuẩn.

Chỉ có người trong nhà mới biết được, kỳ thật Cố đại công tử chính là thanh niên nghiện game online—— thậm chí còn bị trúng độc rất sâu, nghiện nặng nhất chính là trò chơi《 Lục giới 》 do chính em trai mình nghiên cứu phát triển.

Tài khoản trong game của Cố Minh tên “Cố Lê Minh” là người chơi nằm trong top 3 bảng xếp hạng Kim Bảng trong《 Lục giới 》, từ ngày ra mắt trò chơi đến bây giờ không có ngày nào không online, quả thực là dùng toàn bộ thời gian trong sinh mệnh mình để duy trì trò chơi trực tuyến của em trai.

Cố Quyết chờ hai người bên kia ồn ào đủ rồi, sau khi kiểm tra tiến độ báo cáo, anh trả lời : “Một tuần sau sẽ có bản cập nhật mới, đến lúc đó hỏa triệu sẽ xuất hiện.”

Nghe vậy Cố Minh vô cùng vui vẻ: “Được, anh sẽ chăm chỉ đọc tài liệu và chờ đợi.”

Bên kia hai cha con vẫn liên tục không ngừng hùng hùng hổ hổ, Cố Quyết mỉm cười thiện ý nhắc nhở: “Anh, ba nói cũng không sai, bớt thức đêm đi, em không muốn nhìn thấy anh dưới hình hài của một con gấu trúc.”

“……”

“Ồ, sau đó phiền anh thuận tiện nói với ba, đừng nghĩ cách lừa em đi xem mắt nữa……” Cố Quyết dừng một chút, giọng nói kiên định mà rõ ràng ——

“Em đã tìm được con dâu cho ba rồi.”

Từ ngày chia sẻ kinh nghiệm học tập, Nguyễn An An và mọi người trong lớp càng ngày càng quen thuộc —— có rất nhiều nữ sinh tóm được cơ hội liên tục tới hỏi cô các loại vấn đề, làm thế nào để phán đoán được khi nào mua vào khi nào bán đi, rốt cuộc vì sao khi đó cổ phiếu sẽ đóng băng, cổ phiếu của bên B rất vững vàng vì sao không chọn……

Đây là khoa quản lý trường đại học C, trong khoa có không ít học bá, Nguyễn An An nhìn ra được tâm hiếu học của bọn họ, cho dù cô cảm thấy hơi phiền toái nhưng đương nhiên không có khả năng từ chối.

Chẳng qua sớm biết có ngày hôm nay, Nguyễn An An nhất định sẽ không để lộ trình độ thật sự của mình trong lớp học máy tính hôm trước.

Mười phút trước khi bắt đầu lên lớp chiều thứ năm.

Chờ cô nói xong suy nghĩ của mình, tiễn một đợt các nữ sinh trong khoa rời đi, cô phát hiện bên người có một bóng người đang đứng.

Khi ngẩng đầu cô lập tức đối diện với ánh mắt quen thuộc.

Hiếm khi Cố Quyết mặc một thân quần áo màu đen, màu sắc này khiến làn da của anh càng nổi bật.

Nguyễn An An vẫn luôn cảm thấy màu trắng trên người anh có vẻ sạch sẽ, thanh thuần, không nghĩ tới màu đen cũng vô cùng tương xứng, vừa thần bí vừa lạnh lùng.

Mà giây tiếp theo, khóe mắt anh bỗng chốc cong cong, khí chất “người ngoài chờ lại gần” biến mất như chưa từng xuất hiện, anh mở miệng trêu chọc: “Đại thần, gần đây rất được hoan nghênh nha.”

Nguyễn An An nghĩ đến vừa rồi chỗ ngồi bên người cô bị vây kín, chắc hẳn toàn bộ quá trình Cố Quyết đều đứng bên cạnh xem, cô thở dài: “Đại thần gì chứ……”

“Cậu chính là đại thần! Còn có Cố đại thần nữa”, Thu Nghiên nghe vậy quay đầu lại: “Cậu biết không, từ ngày trên diễn đàn xuất hiện bảng thành tích kia, cùng nhóm với hai người —— cũng chính là ba chúng tôi, quả thực đã bị mọi người ghen tị muốn điên rồi ha ha ha ha ha!”

Từ ngày người trong nhóm chính thức làm quen, bộ ba người bọn họ luôn chiếm hàng ghế ngồi phía trước hai người để năm người ngồi gần nhau. Nguyễn An An cảm thấy như vậy cũng tốt, rốt cuộc so sánh với những bạn học khác thì ba người họ vẫn quen thuộc hơn một chút.

Người không bao giờ mang sách là Cố Quyết rất tự nhiên nhận bút từ Nguyễn An An, sau đó sờ sờ trong túi, lấy ra một viên kẹo màu lam nhạt đưa cho cô.

—— mỗi ngày đều trình diễn bài “Trao đổi đồng giá”.

Hành động vô cùng thuần khiết, nhưng ở trong mắt người nào đó lại thành vô cùng mờ ám.

Liên Hạo: “Chậc chậc chậc, bắt đầu rồi bắt đầu rồi.”

Trần Tống: “Chậc chậc chậc, mỗi lần nhìn thấy đều cảm thấy cay mắt.”

Thu Nghiên nhịn không được vỗ vai cậu ta: “Cậu mới cay mắt! Cậu được gọi là đỏ mắt! Bệnh ghen ghét của cẩu độc thân cậu có biết không?!”

“……”

Đối mặt với sự trêu chọc ba người, biểu cảm trên gương mặt của Cố Quyết không hề thay đổi, có khi ngược lại sẽ càng trắng trợn táo bạo hơn. Nguyễn An An thì không thể, cô chỉ cần nghe thấy vài câu nói trêu đùa đã nhịn không được mà đỏ bừng tai, sau đó bắt đầu thần không biết quỷ không hay nói lảng sang chuyện khác.

Nhưng hôm nay không đợi cô chuyển chủ đề thì một vấn đề khác đã xuất hiện.

Có nữ sinh không giống những người khác, cô bé uyển chuyển biểu đạt suy nghĩ muốn thỉnh giáo Nguyễn An An một khoảng thời gian, hơn nữa lễ phép dùng từ “Mượn” khiến ba người trong nhóm cảm thấy bối rối.

“Nguyễn đại thần……” Trần Tống bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Người ta không thuộc quyền quản lý của chúng tôi nha.”

Liên Hạo phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lời nói của ba người chúng ta không tính!”

Nữ sinh nọ sửng sốt “Sao? Có ý gì?”

“Ý tứ chính là, nếu cậu muốn ‘mượn’ người——” Thu Nghiên giương cằm hướng về phía Cố Quyết, cười tới mức ý vị sâu xa “Vậy phải hỏi Cố đại thần có đồng ý thả người hay không nha ~”

“……”

Lời này khiến vành tai Nguyễn An An lại tiếp tục nóng bừng.

Nguyễn An An còn chưa biết nên mở miệng thế nào thì nữ sinh kia đã thật sự nghe lời đi hỏi ý kiến Cố Quyết.

“Cố……Bạn học Cố” Hai má cô bé ửng đỏ, không biết là do bị sắc đẹp mê luyến hay là đang khẩn trương, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng: “Cho nên tôi có thể mượn bạn học Nguyễn một lát được không?”

Kỳ thật từ chiều đến giờ Nguyễn An An vẫn chưa được uống ngụm nước nào, miệng khô lưỡi khô, nếu được lúc này cô thật sự hy vọng Cố Quyết có thể giúp cô cự tuyệt.

Tuy nhiên yêu cầu anh cự tuyệt một cô gái nhỏ như vậy dường như không được tốt cho lắm, Thu Nghiên chỉ nói giỡn nhưng không ngờ nữ sinh này lại tin thật.

Nguyễn An An thở dài trong lòng, hỏi thì hỏi đi, chắc hẳn cũng không dùng được bao lâu nữa, coi như hành thiện tích đức đi.

Nguyễn An An đứng dậy đang chuẩn bị nói gì đó, Cố Quyết lại mở miệng trước cô một bước.

“Thật ngại quá, đây là bảo bối của chúng tôi.” Cố Quyết cường điệu hai chữ bảo bối, sau đó đột nhiên duỗi tay ôm cô trở về, độ ấm trên cánh tay truyền đến khiến gương mặt cô đỏ bừng.

Nguyễn An An dựa vào trên người anh, bả vai được anh ôm trọn, bên tai nghe thấy tiếng mỉm cười từ phía sau truyền đến, trầm thấp từ tính: “Tài nguyên quý hiếm, thứ lỗi không thể cho mượn.”