Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 8

Hệ thống] Bình Hoa Nghịch Tập

Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

Eddior: Boss bánh bèo

Tô Mạt Nhi lắc đầu nói: "Không cần, bài hát này nếu đã đưa cho Lý đạo, tự nhiên là muốn vì phim truyền hình tăng thêm nhân khí. Dựa theo danh tiếng hiện tại của tôi ở trong giới mà nói, cũng không thích hợp hát bài hát này."

Diệp Minh Triết không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, chẳng lẽ cô không nghĩ tới chuyển hướng làm ca sĩ, lấy phương hướng phát triển?

"Bởi vì tôi với cô phát sinh ra scandal, cô đây là biểu đạt ý bất mãn sao?"

Lý đạo cảm thấy không khí hiện tại rất không thích hợp, hay là nên ra ngoài một chút, tránh cho bị vạ lây. Vị tiểu gia này làm việc chỉ cần mình thoải mái là đủ, không quan tâm trong lòng người khác nghĩ như thế nào?

Thấy ánh mắt Diệp Minh Triết nhìn về phía Tô Mạt Nhi, chẳng lẽ scandal không phải là tin đồn vô căn cứ? Chả nhẽ là thật?

Tô Mạt Nhi không nghĩ cùng vị phú nhị đại này có cái quan hệ gì, cô tuy rằng không nghĩ tới phủ nhận việc dùng quy tắc ngầm với vị này, nhưng cũng hoàn toàn không có ý định cùng hắn tiếp xúc mà sinh ra lời đồn đại gì nữa.

Cô mím môi, không tiếp lời Diệp Minh Triết nói, mà nhìn về phía Lý đạo: "Tôi tưởng Lý đạo trong lòng đã có người thích hợp nhất để chọn. Nhạc tôi đã mang đến, nếu không còn việc gì để nói, tôi liền rời đi trước."

Lý đạo gật đầu.

Diệp Minh Triết lại không muốn cô đi như vậy, đáy lòng hắn có chút tức giận.

Hắn phát hiện trước kia chỉ cần hắn biểu hiện ra chút ý tứ, những nữ nhân đó sẽ lập tức bám trên người hắn, hiện tại một chiêu này đối với nữ nhân trước mắt mà nói, hình như không có tác dụng gì.

Lần đầu tiên Diệp Minh Triết hoài nghi mị lực của chính mình!

Lại nghĩ lúc trước chính mình có thể cùng Tô Mạt Nhi có một lần vui thích, là bởi vì người ta muốn thay bạn trai lót đường. Cùng mị lực của hắn không có một xu quan hệ, không biết vì sao trong lòng Diệp thiếu liền có chút khó chịu.

Bạn trai nữ nhân này hình như tên là Lục Hạo Tắc?

Ánh mắt gì thế này?

Một nam nhân dùng thân thể nữ nhân tới lót đường cho tương lai chính mình, sẽ là cái loại nam nhân gì? Lớn lên không đẹp, cũng chẳng có tiền, nhân phẩm cũng chẳng ra làm sao, thế nhưng cô ta lại nhìn trúng nam nhân như vậy, mà đối với mình lại coi thường như vậy?

Diệp Minh Triết càng nghĩ càng cảm thấy đầu óc Tô Mạt Nhi cấu tạo khác với người bình thường.

Huống hồ, hắn còn nghe nói Lục Hạo Tắc cùng người phụ nữ khác ở bên nhau?

Diệp Minh Triết tinh tế đánh giá gương mặt của Tô Mạt Nhi, nếu nói lúc trước hắn thuần túy chỉ là bởi vì khuôn mặt này mà sinh ra du͙© vọиɠ, nhưng tại thời điểm hiện tại khi hắn nhìn chằm chằm Tô Mạt Nhi, tầm mắt hai người giao nhau luôn có một loại cảm giác rung động khác lạ.

"Cô thật sự không muốn biểu diễn ca khúc của chính mình? Nếu cô muốn hát, chỗ tôi không có vấn đề gì."

"Không muốn."

Diệp Minh Triết nhìn bóng dáng Tô Mạt Nhi rời đi, sờ cằm, có lẽ hắn lên ra mặt đem scandal lưu truyền về bọn họ dập tắt toàn bộ?

Buổi tối Văn Tuyết cùng Diệp Minh Triết rời đi.

Tuy rằng Văn Tuyết còn muốn qua lại với Diệp Minh Triết một đoạn thời gian nữa, ít nhất là trước khi cùng hắn nói chuyện tình cảm. Chỉ là khi Tô Mạt Nhi xuất hiện, làm cô có cảm giác nguy cơ, cô quyết định đêm nay cho Diệp Minh Triết nếm chút chỗ tốt.

Hai người vừa tới khách sạn Văn Tuyết trực tiếp đi tắm, chuẩn bị tốt áo ngủ để thay, khi tắm nước nóng bốc hơi làm trên mặt Văn Tuyết ửng đỏ một mảnh, áo ngủ lả lơi nằm nghiêng trên giường bày ra tư thế câu dẫn nam nhân.

Bên môi nở ra một nụ cười yêu mị kiến người ta sa đọa: "Như thế nào còn không mau tới đây?"

Diệp Minh Triết trong lòng cũng có chút lửa nóng, nhưng nghĩ đến khoảng thời gian gần đây cô ta làm ra vẻ, không có nhào lên cô ta mà cười hỏi: "Sao lại thay đổi ý định? Bổn thiếu còn tưởng rằng cô còn muốn làm ra vẻ một thời gian nữa."

Trong lòng Văn Tuyết dâng lên một cổ sỉ nhục, cô ở cùng hắn nói chuyện tình cảm, hắn lại nói mình là làm ra vẻ?

Diệp Minh Triết cũng không để bụng trong lòng cô ta nghĩ như thế nào, dật nơ trên cổ ý cười cũng trở nên ôn hòa. Ánh mắt nhìn Văn Tuyết cũng trầm xuống, đem người đè dưới thân, còn chưa bắt đầu màn phong tình kiều diễm, trong đầu mơ hồ nhớ đến cảm giác một đêm kia cùng Tô Mạt Nhi ở bên nhau.

Còn có phần rung động khi nhìn thấy cô ấy ngày hôm nay.

Hắn không rõ vì sao tại loại tình huống này chính mình lại nhớ đến cô ấy.

Mà hắn, cũng hoàn toàn không có loại cảm giác muốn cùng người dưới thân quan hệ.

Rõ ràng tháng trước cùng Tô Mạt Nhi ở bên nhau, cũng đã hơn một tháng không phải sao?

Lắc lắc đầu, từ trên người Văn Tuyết bò dậy, cả người đều mất hết hứng thú, "Tôi còn có việc."

Nói xong, cũng không quay đầu lại liền qrời đi.

Văn Tuyết vẻ mặt sững sờ nằm trên giường nhìn Diệp Minh Triết rời đi, trong lòng cảm giác khuất nhục càng sâu. Mình đều đã như vậy thế nhưng hắn còn có thể rời đi? Cô nghi ngờ scandal với Tô Mạt Nhi là thật.

Hay là Diệp thiếu lên không được?

Sau khi Tô Mạt Nhi trở về liền lên Lục Giang nhìn qua số lượng người đọc của tiểu thuyết《 thế thân tình nhân)) .

Nội dung đã đến đoạn nam chủ tỉnh ngộ, bắt đầu đối với nam chủ ngược thân ngược tâm. Đương nhiên cũng phải có đoạn nam chủ dùng khổ nhục kế làm nữ chủ hồi tâm chuyển ý.

Ở khu bình luận rất nhiều tài khoản kêu ngược rất đã.

Đối với truyện này nội tâm Tô Mạt Nhi kỳ thật cảm thấy tam quan có chút bất chính.

Nam chủ đối với nữ chủ 'cầm tù, thi, bạo'* nữ chủ còn có thể yêu hắn được còn không nói, lúc biết được chính mình cùng lắm chỉ là thế thân, nam chủ chỉ dùng vài khổ nhục kế liền tha thứ, nữ chủ này tâm lý thực sự có bệnh.

(* cầm tù _giam giữ trong nhà, không có tự do.

Thi _ đánh giá

Bạo _có cử chỉ hành động không e ngại)

Nhưng không thể suy xét vấn đề logic trong đó, nhìn chung tiểu thuyết vẫn rất là tốt.

Mà lúc này, 《 Thứ Nữ Toàn Cơ 》văn án cũng đã nóng lên. Hiện tại văn xuyên không rất lưu hành, nhưng đại đa số đều là xuyên không nữ chủ Mary Sue. Mà tiểu thuyết này của Tô Mạt Nhi nữ chủ lại là người có thù báo thù có ân báo ân, sống tùy ý tiêu sái thân thiết đến cực điểm.

Văn phong hiện giờ mới lên sáu vạn chữ, cất chứa cũng đã có hai ngàn chữ.

Cốt truyện mới mẻ độc đáo, gần gũi bạn đọc, có thể nổi lên cũng chẳng có gì lạ.

Truyện 《 Thứ Nữ Toàn Cơ] ] hiện tại tồn cảo* cũng có 50 vạn chữ, hoàn toàn đủ để đăng lên dần, cho nên cô nghĩ, đem tồn cảo《 tình nhân thế thân] ] toàn bộ đăng lên, trực tiếp kết thúc truyện.

(tồn cảo - là văn đã viết chưa đăng lên) &-

Vừa mới đăng xong biên tập liền nhắn tin cho cô.

Sênh ca: !

Bình hoa: ?

Sênh ca: Cô đem tồn cảo toàn bộ đăng hết? Văn mới tồn cảo đủ dùng sao?

Bình hoa: Đủ. Tôi đang xem lại đại cương của tiểu thuyết mới.

Sênh ca: .

Người mới này thật nghe lời, không cần cô lo lắng, cốt truyện mới cũng không tồi, viết truyện mới cũng nhanh làm người ta trở tay không kịp. Giống như cô ấy không phải biên tập.

《Tình nhân thế thân》 vừa mới kết thúc, cô cũng chả hết tích phân cho hệ thống. Vẫn còn lại một trăm tích phân, Tô Mạt Nhi cảm thấy tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã biến mất.

"Tiểu Lục Tiểu Lục, hiện tại ta có thể mở ra hệ thống học tập không?"

Tiểu Lục lặng im trong chốc lát, mới nói: "Hệ thống học tập yêu cầu 200 tích phân mới có thể mở, sau khi vào hệ thống chọn chương trình học tập tương ứng cần phải trả tích phân, nhưng bổn hệ thống cho phép người thiếu nợ."

Thật vất vả xong rồi vẫn thiếu nợ, đây là không theo quy luật hả!

Cô phát hiện mình hiện tại thật sự rất nghèo, rất rất nghèo!

Muốn tích phân không có, đòi tiền lại càng không!

"Vậy thì nợ đi.." Lời này nói ra có chút vô lực.

Hệ thống học tập mở ra, Tiểu Lục giải thích nói: "Hệ thống học tập cùng Tinh Võng trong tương lai không khác lắm, là kết nối với sóng điện não. Bên trong có vô vàn các loại tri thức có thể lựa chọn, đương nhiên bổn hệ thống cảm thấy, người hiện tại hẳn là học diễn xuất."

Tô Mạt Nhi nhìn màn hình trước mặt có kỹ thuật diễn xuất, biểu diễn kỹ xảo, nhạc cụ, thư pháp, hội họa, y thuật, võ thuật, hoa hết cả mắt, hiện tại đối với cô mà nói, cấp thiết là phải học tập diễn xuất.

Cô lựa chọn học tập diễn xuất, sau đó liền truyền đến âm thanh máy móc của Tiểu Lục: "Kỹ năng diễn xuất sơ cấp, một lần 500 tích phân."

Tô Mạt Nhi: .

Cô không học có được không?

Lúc này cuối cùng cũng biết trên thế giới này, gian thương lớn nhất chính là hệ thống! 500 tích phân chỉ được có một lần? Một lần học tập cô có thể học được cái gì?

"Thỉnh không cần nghi ngờ bổn hệ thống, một lần học tập của người ở bên trong hệ thống sẽ khiến người không phải thất vọng."

Cô còn có thể có lựa chọn khác sao?

Cắn chặt răng, học đi!

Sau đó cô phát hiện mình đứng giữa một không gian kín, trước mặt xuất hiện một nhân vật giả thuyết, chỉ là gương mặt này vì sao lại cùng Diệp Minh Triết giống nhau như đúc?

"Bổn hệ thống cảm thấy gương mặt này soái, cho nên liền cho ngươi dùng gương mặt này để học tập, thế nào, có cảm thấy vui mừng không?"

Vui mừng cái em gái ngươi!

Cái mặt gì không dùng, dùng cái mặt cùng mình có tình một đêm ngươi xác định không phải đùa giỡn ta sao?

"Vốn dĩ bổn hệ thống định dùng mặt của Lục Hạo Tắc, nhưng bổn hệ thống cảm thấy mặt hắn đáng kinh quá mức cho nên dùng gương mặt này. Phải biết rằng trên thế giới này, ảnh hưởng sâu sắc đối với người chỉ có hai người này, người bây giờ có thể đem cảm xúc thu phóng tự nhiên, diễn xuất chân thật trước mặt hai người này, như vậy kỹ năng diễn xuất của người có thể xuất sư rồi."

Nói rất có đạo lý, làm cô cảm thấy mình nếu còn cự tuyệt chính là không biết tốt xấu.

Chính cô thật sự không nghĩ muốn khảo nghiệm như vậy?

Nhưng hệ thống lại không cho cô cơ hội đổi ý, dạy học cũng đã bắt đầu.

Đầu tiên là bắt đầu từ các loại cảm xúc.

Thông qua khóc cùng cười biểu đạt hỉ nộ ai ố, cười có cười to, cười nhạt, cười lạnh, cười khổ. Khóc cũng có khóc lớn, thấp giọng khóc nức nở, nước mắt vờn quanh lông mi, thống khổ, ai oán, đau khổ mà khóc, đây là một loại diễn xuất thông qua khuôn mặt, yêu cầu lần lượt luyện tập không ngừng.

Vừa mới bắt đầu, Tô Mạt Nhi có thể nói là khổ không nói nổi.

Đây là thông qua khuôn mặt để diễn, nghĩ đến mình trước đây chưa từng trải qua diễn xuất như vậy cô có một loại cảm giác muốn che mặt vì thẹn. Trước đây không cảm thấy gì, hiện tại chỉ cảm thấy đạo diễn không có đổi diễn viên quả thật đối với mình chính là chân ái!

Cô cũng không biết mình ở hệ thống học tập thời gian bao lâu, luôn biểu diễn khóc với cười, làm cô cảm thấy toàn bộ cơ mặt đều cứng đờ, Tiểu Lục còn cố tình đả kích cô: "Người hiện tại chính là một sợi sóng điện não, chỗ nào có cơ mặt!"

Cô rốt cuộc vì cái gì cảm thấy Tiểu Lục đáng yêu chứ?

Đây rõ ràng chính là một cái ác ma?

Thế nhưng học tập vẫn phải tiếp tục, chờ đến lúc cô cảm thấy chính mình đều đã hỏng mất rồi, lão sư của hệ thống mới lên tiếng nói cô đã thông qua.

Giờ khắc này, cô thật sự biết được thế nào là khắp chốn mừng vui.

Nhưng chỉ cho cô nghỉ ngơi nửa giờ, lại bắt đầu dạy học nội dung mới.

Khóc và cười là kỹ năng cơ bản nhất, lúc cô có thể thu phóng tự nhiên yêu cầu đem các loại cảm xúc đó dung nhập vào trong lời thoại, đem các loại cảm xúc dung hợp là khó càng thêm khó.

Đem phương thức giao cho cô xong, Tiểu Lục đúng lúc lên tiếng: "Ký chủ, tinh thần lực hiện tại của người chỉ có thể thừa nhận thời gian học tập như vậy, lại tiếp tục học tinh thần của người sẽ không chịu nổi. Người ra ngoài đi."

Tô Mạt Nhi trong lòng thật sự là có chút luyến tiếc, lần sau đi vào, lại là mẹ nó 500 tích phân!

Hiện tại cô đi đâu kiếm nhiều tích phân như vậy?

Chẳng lẽ cô lại đem bộ truyện 《 Thứ Nữ Toàn Cơ] ] toàn bộ đăng lên hết rồi kết thúc? Đừng nói như thế nhá!

Vừa mới ra khỏi hệ thống học tập Tô Mạt Nhi cảm giác một trận choáng váng ập đến.

Cô nằm trên giường ngủ trong chốc lát, sau khi tỉnh lại liền phát hiện sắc trời đã tờ mờ sáng, cô lúc này mới phát hiện, mình giống như không cẩn thận đã ngủ cả buổi chiều hơn nữa còn suốt một buổi tối?

Lúc này đầu óc vẫn còn có chút choáng váng khó chịu.

Cái này đại khái chính là di chứng của việc tiêu hao tinh thần lực quá mức.

"Nếu không phải bổn hệ thống lúc trước cho người dùng dịch chữa trị gen kia, người hiện tại sẽ càng khó chịu."

Lời này Tô Mạt Nhi không thích nghe chút nào: "Cái gì nói là cho? Chẳng lẽ không phải mua 1000 tích phân sao?"

Tiểu Lục: ".. Sao người tính toán chi li như vậy?"

Cô không muốn cùng nó nói chuyện!

Thời gian dài như vậy không ăn cái gì, Tô Mạt Nhi cảm giác có chút đói bụng.

Cô tùy ý ăn chút điểm tâm, liền bắt đầu nghĩ tình tiết đại cương của truyện mới.

Truyện mới cô tính viết một quyển tiên hiệp văn, nữ chủ tu tiên thăng cấp, bản đồ phi thường đại, giả thiết thực to lớn, tuy rằng không cho nữ chủ xứng với nam chủ, nhưng là nữ chủ lại có thể làm rất nhiều người khác yêu mến, trong đó không thiếu chân tình. Có ngọt có ngược, mấu chốt là truyện này viết trước hai ba trăm vạn chữ là không phải vấn đề.

Tô Mạt Nhi cảm thấy sức tưởng tượng của mình không quá tốt, nhưng có Tiểu Lục biên tập, có Tiểu Lục cô cảm thấy mình như mở ra thế giới mới, sức tưởng tượng như phóng tàu hỏa.

Cho nên khi tính viết hai ba trăm vạn chữ, cô cũng không lo lắng sợ mình không có tình tiết để viết.

Tới giữa trưa, tiểu thuyết mới của cô 《 tiên đồ 》 đã viết ra sáu vạn chữ, tình tiết còn đang phong phú, một cuộc điện thoại của Từ tỷ lại đem mọi sức tưởng tượng đánh gãy.

"Từ tỷ, có phải có chuyện gì hay không?"

Từ Kiều có chút ngượng ngùng: "Việc cô muốn hát đơn khúc, tôi cùng công ty đề xuất qua, nhưng công ty không thông qua."

Đối với kết quả này, Tô Mạt Nhi cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Rốt cuộc ngày đó cô đắc tội tổng giám đốc âm nhạc.

"Từ tỷ, kỳ thật em đã dự liệu từ trước, chị không cần cảm thấy có lỗi. Và lại cũng là vì em đắc tội với tổng giám đốc âm nhạc trước, Bất quá không sao, bài hát tạm thời để đó, chờ khoảng thời gian này đi qua, em sẽ tìm một cơ hội ghi âm, không cần phát hành, để ở trang web của em là được."

Từ Kiều nghĩ rồi nói: "Đây cũng là chủ ý không tồi. Tôi có biết vài người làm về âm nhạc cô có thể tìm hắn giúp đỡ thu âm một chút. Không cho phát hành, công ty cũng sẽ không làm thế nào được."

"Vâng, em đã biết Từ tỷ."

(boss là bánh bèo: Chúc mọi người chủ nhật vui vẻ)