Không Từ Thủ Đoạn

Chương 0153: Nhân họa đắc phúc

" Rời giường!" Tám giờ đúng, Đông Ân Vũ như thường lệ đi vào phòng Tiểu Thủy Mẫu gọi nữ hài dậy

Nàng mặc kiện áo cổ cao, xảo diệu che đi vòng cổ, Đông Ân Vũ đưa tay đỡ Tiểu Thủy Mẫu, nàng còn ngủ mơ mơ màng màng, ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi. Nàng kiên nhẫn dỗ dành, rốt cuộc đem nữ hài tử trên giường đi đến phòng tắm rửa mặt, hai người giống như quá khứ ngồi trên bàn ăn điểm tâm, sau đó nàng lái xe chở Tiểu Thủy Mẫu đi học

Nhìn Tiểu Thủy Mẫu cùng lão sư nhà trẻ đi vào phòng học xong, Đông Ân Vũ mới hơi nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn thời gian đã chín giờ rưỡi.

Đông Ân Vũ tính toán thời gian, lái xe chạy về phía chung cư La Dạ, đây là lần đầu tiên sau khi gặp nhau nàng chủ động đến nhà nữ nhân kia, dù cho sớm biết ở đâu, Đông Ân Vũ đều chưa từng đến, huống hồ La Dạ cũng không có mời nàng qua, cho nên hôm nay là trường hợp đặc biệt, nữ nhân đã xuất hiện ở dưới cao ốc sớm một chút rồi trực tiếp lên lầu

Tòa nhà này ở trung tâm thành phố, cao ốc chung cư giá trung bình, dưới lầu không có bảo vệ, thang máy cũng không có trang bị thiết bị an toàn, duy nhất giá trị chính là giá rẻ cùng tính tiện lợi, bất quá La Dạ ở loại căn hộ này, Đông Ân Vũ tuyệt đối sẽ không lo lắng, bằng năng lực của nàng, không làm loạn đã cám ơn trời đất

Nàng đứng ở trước cửa phòng số chín lầu năm, ấm xuống chuông điện, hậu quả vang lên tiếng khá là chói tai, nàng đợi nửa phút không ai mở cửa, thế là bấm thêm hai lần, ngay lúc nàng nghĩ trong phòng không có người, một cái nam nhân nửa người trên ở trần đột nhiên mở cửa ra, bộ dáng còn buồn ngủ không kiên nhẫn nhìn người đến

" Là ai a...Nam nhân bẩn thỉu, nhìn khá chật vật

Đông Ân Vũ trừng mắt nhìn, mỉm cười nói: " Sớm a, Tiêu ca " Nàng nở nụ cười thân thiết để Tiêu ca đứng đằng sau cửa sững sờ, một lát sau mới hoàn hoãn tinh thần, lúc này vội vàng rộng mở cửa, mời Đông Ân Vũ vào phòng, chỉ thấy trong phòng khách một mảnh hỗn độn, A Cường vừa tỉnh ngủ nghiêng lệch dựa vào ghế soa, sàn nhà cùng mặt bàn đều rải rác ly mỳ, quần áo khắp nơi, ngay cả cửa sổ cũng nhăn nhúm, nghiễm nhiên đây là căn phòng của nam tử nhiều nằm thất nghiệp

" Đông tỷ?! sao chị lại đến đây ?" A Cường dụi dụi mắt, chứng thực mình không có nhìn lầm, thật là Đông Ân Vũ.

" Mang bữa sáng đến cho các cậu, nhân lúc còn nóng thì ăn đi " Nàng cười đem đồ ăn sáng để trên bàn, thuận thế dọn dẹp đồ đạc trong phòng " Mì ăn xong cũng không đem bỏ, rất không vệ sinh " Nàng bên cạnh vừa dọn dẹp vừa nói vài câu, như lão mụ tử giúp nam nhân chưa trưởng thành dọn dẹp lại phòng ở, hai nam nhân cười xấu hổ vài tiếng, cực nhanh nhặt quần áo tản mát khắp nơi nhét vào trong tủ thấp trong phòng tắm, cho đến khi Đông Ân Vũ hút bụi sàn nhà, thì cửa phòng ngủ đang đóng mới chậm rãi mở ra

La Dạ cũng vừa tỉnh ngủ, không có vuốt lại tóc tai, xem ra có phong vị hoàn toàn khác

Nàng thấy Đông Ân Vũ đến thì kinh ngạc vô cùng, giống như không thể tin được.

" Sám sớm tốt lành " Đông Ân Vũ kéo cao tay áo, trong tay kéo máy hút bụi sàn nhà, như là thê tử hiền lương

La Dạ dừng một chút, mới mở miệng ra nói " Chào buổi sáng " Thanh âm nàng nồng đậm giọng mũi, có một chút không thể nói rõ gợi cảm.

A Cường cùng Tiêu ca thấy thế, ở một bên cười trộm, trong đó A Cường lại cả gan nói:" La Tỷ! Đông tỷ sáng sớm liền đem bữa sáng qua cho chúng ta, còn như cái lão mụ tử giúp chúng ta dọn dẹp phòng!" Nam nhân vừa nói vừa nhau bánh trứng, bộ dáng phi thường khó coi, Tiêu ca còn nói Đông Ân Vũ có bao nhiêu ra dáng hiền tuệ

La Dạ nghe vậy không có phản ứng gì nhiều, chỉ là lười biếng ngồi trên ghế sofa, một cước đạp lưng A Cường nói: " Nhận lấy "

Nam nhân " ai u " một tiếng, giả vờ giả vịt ủy khuất, nhưng vẫn cười nhận lấy máy hút bụi trong tay Đông Ân Vũ, Tiêu ca thấy thế không dám làm phiền các nàng, vội vàng thoái vị, đem quần áo bẩn đi giặt, bọn hắn mặc dù đối với Đông Ân Vũ không có tiếp xúc nhiều, nhưng biết được mối quan hệ của nàng với La Dạ không tầm thường, từ khi quen biết La đội trưởng đã hơn năm năm, làm việc vô cùng ngoan lệ, nói chuyện thẳng thắn, cho đến bây giờ chưa từng thấy nàng đối với người nào để tâm nhưng lại chỉ đối với Đông Ân Vũ này không ngừng lấy lòng, cho dù là nửa đêm tan tầm, cũng phải đến nhà nữ nhân kia gặp một lần, có khi thậm chí nhìn đèn đã tắt, còn muốn ở ngoài phòng nghỉ ngơi mấy phút mới chịu đi

Nữ nhân Đông Ân Vũ này, không đơn giản

" Nhớ kỹ ăn điểm tâm " Đông Ân Vũ nhìn thời gian không sai biệt lắm, tiến lên bưng mặt nữ nhân, không kiêng kỵ ở trước mặt A Cường hoặc Tiêu ca, trực tiếp hôn nàng " Buổi chiều em có chuyện bận, Dạ đừng đến sẽ không gặp " Nàng tới đây chỉ muốn gặp La Dạ, thuận tiện thông báo để nàng không mất công đến

La Dạ ôm eo Đông Ân Vũ, ngẩng đầu càng hôn sâu hơn, thậm chí nhô ra đầu lưỡi liếʍ môi nàng, cùng nàng dây dưa

" Biết " Răng khẽ cắn, La Dạ lưu luyến không rời tiễn Đông Ân Vũ đi về

Nàng nói không cần sau đó lập tức đi về một nơi khác, từ chung cư nội thành chạy về phía vùng ngoại ô, Đông Ân Vũ đi vào ngõ nhỏ quen thuộc, phòng xá cũ kỹ đập vào mắt, nhìn vách tường loan lổ, Đông Ân Vũ tâm tình không tệ. Nàng vừa khóa cửa xe, chỉ thấy ở cửa chung cư đi ra một nữ tử thanh lệ, tóc dài chỉnh tề buộc thành đuôi ngựa, mặc trang phục màu sáng để nữ nhân nhìn càng thêm trong suốt, nàng xa xa không có phát hiện Đông Ân Vũ, hành động đi đứng không quá tiện đi về phía ngõ

" Mộ Lâm " Đông Ân Vũ thấy Mộ Lâm không nhìn mình, che miệng cười vài tiếng, mở miệng gọi

Nữ nhân sửng sờ, thấy Đông Ân Vũ lập tức nhảy cẫng cười tươi như hoa, bộ dáng như đóa hoa nở rộ khiến Đông Ân Vũ tâm tình các tốt hơn

" Ân Vũ!" Mộ Lâm bước nhanh hơn đi về phía nàng, Đông Ân Vũ sợ nàng ngã vội vàng đưa tay đỡ lấy

" Đừng chạy nhanh như vậy, chân của em còn chưa lành hoàn toàn đừng có miễn cưỡng " Nàng nắm chặt cánh tay nữ nhân, để nàng thở một chút " Chị tính lên lầu thấy em đi xuống , là muốn đi tái khám hả?" Ngoại trừ đi siêu thị cùng bệnh viện, Mộ Lâm sẽ chỉ đi nhà Đông Ân Vũ, nhìn nàng không mang theo túi mua sắm, nghĩ đến chỉ còn đi bệnh viện

Mộ Lâm nhẹ gật đầu " Đúng rồi, Ân Vũ làm sao lại đến ?" Nàng có hơi bất ngờ

" Không có gì, nhớ em nên mới đến" Nàng dùng lời ngon ngọt khiến Mộ Lâm đỏ bừng hai má " Chị đưa em đi bệnh viện "

Nàng đỡ nữ nhân lên xe, dọc đường cười cười nói nói đi vào bệnh viện trung tâm thành phố

" Đi đường còn đau nhói không ?" Sau khi kiểm tra theo thông lệ kết thúc, bác sĩ ngồi trước mặt Mộ Lâm hỏi thăm,hắn nhìn báo cái chẩn đoán điều trị, tình huống phục hồi như cũ phi thường tiến triển

" Đã không còn đau nhức nhiều " Mộ Lâm lắc đầu, nụ cười ôn nhu khiến lòng mềm đi

" Vết thương đã hoàn toàn khôi phục như cũ, nhưng xương cốt muốn bình phục hoàn toàn cần một quãng thời gian, nếu như đi đường còn đau đớn thì đừng miễn cưỡng, nghỉ ngơi hợp lý mới không để lại di chứng " Bác sĩ gác lại bệnh lịch biểu, khẽ cười nói: " Dựa vào tốc độ này, sang năm cô có thể chạy nhảy như người bình thường, cho nên tuyệt đối đừng dục tốc bất đạt"

" Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ" Mộ Lâm nghe nói chân mình sắp bình phục, trong lòng phi thường an ủi

Nàng sau khi đi ra khỏi phòng khám, Đông Ân Vũ ở ngoài cửa đợi nàng, hai người tự nhiên nắm tay đi lấy thuốc, trên đường Mộ Lâm đem chuyện bác sĩ khuyên bảo kể cho Đông Ân Vũ nghe, nàng đem đầu nhẹ nhàng tựa ở trên vai nàng, cảm thụ trên người đối phương truyền đến mùi thơm ngát cùng nhiệtđộ, đoạn đường đi lấy thuốc để nàng cảm thấy đặc biệt ngọt ngào

" Em nghe lời bác sĩ nói, đừng cậy mạnh, nên nghỉ ngơi phải nghỉ ngơi " Sau khi lãnh thuốc xong, Đông Ân Vũ nắm tay Mộ Lâm rời bệnh viện

Trên đường về Mộ Lâm đều chăm chú quan sát nàng, hai người mười ngón đan xen, rước lấy không ít ánh mắt

" Kỳ thật..." Mộ Lâm trừng mắt nhìn, gương mặt hồng nhuận " Nếu như Ân Vũ nắm tay em đi hết quãng đời này, muốn em mãi mãi như thế này thì em cũng không ngại" Đi đường sẽ đau nhói, lên thang lầu khó khăn, ngồi xuống phải cẩn thận từng li từng tí, sinh hoạt xác thực có nhiều không tiện, nhưng nếu có Đông Ân Vũ ở bên cạnh cẩn thận chiếu cố, những điều đó lại là nhân họa đắc phúc

" Đồ ngốc, nói lời gì ngốc nghếch vậu " Đông Ân Vũ cười đến bất đắc dĩ, mặc dù không phải không lý giải lời nói cay đắng này của Mộ Lâm " Em như thế sẽ biến thành mỹ nhân ngư, vì vương tử mà bỏ đuôi cá, sau đó lên bờ sẽ rất khổ sở " Nhớ tới vài ngày trước kể chuyện cổ tích cho Tiểu Thủy Mẫu nghe, Đông Ân Vũ cảm thấy Mộ Lâm có chút giống như thế

Từ bỏ đuôi cá, từ bỏ biển sâu, đuổi theo hạnh phúc không thuộc về mình....

" Bởi vì không có vương tử ở biển cả, Mỹ nhân ngư khẳng định một khắc cũng không chờ được nữa" Mộ Lâm kéo Đông Ân Vũ đang thất thần về hiện thực, nhẹ nói: " Cho nên Ân Vũ có thể ở lại bên cạnh em, để chứng minh những tổn thương kia cũng là hạnh phúc " Nói nàng ngốc ? Nói nàng khờ ? Kỳ thật Mộ Lâm rất thông minh, nàng không có cách nào cùng Đông Ân Vũ cứng đối cứng lại biết làm sao để nàng mềm lòng, để nàng bởi vì những trói buộc này mà ở bên cạnh mình

Rất hèn hạ, cũng rất hèn mọn...

Đông Ân Vũ ngực cứng lại dừng bước chân, đột nhiên cúi đầu hôn môi Mộ Lâm.

Cánh môi ấm áp giao nhau, ở bãi đỗ xe không hề lãng mạn lại ôm chặt lấy nhau.

" Đồ ngốc, thật đúng là đồ ngốc " Cái trán chạm cái trán, Đông Ân Vũ đau lòng yêu cầu xa vời của Mộ Lâm

Mộ Lâm nghe vậy lại cười, chăm chú nắm áo Đông Ân Vũ, hai người ôm rất siết

" Ngốc một chút mới có thể giữ lấy Ân Vũ " Nàng biết xung quanh Đông Ân Vũ có rất nhiều nữ nhân ưu tú, muốn so năng lực, tài lực, thực lực nàng chỉ sợ đấu không lại, cho nên chỉ có thể dùng ôn nhu chinh phục nàng ở bên cạnh, đâu là ưu điểm duy nhất nàng có thể thắng được, cũng là vũ khí lợi hại nhất

Đông Ân Vũ sau khi đưa Mộ Lâm về nhà, thuận đường lên lầu uống trà, hai người nói chuyện phiếm một chút, Đông Ân Vũ liền nói có việc phải rời đi, Mộ Lâm giữ lại Đông Ân Vũ, biểu thị nàng có giấy tờ muốn nhờ nàng đưa cho Hoắc Ngải, bất quá Đông Ân Vũ nói nàng có thể hỗ trợ đưa dùm, để Mộ Lâm ở nhà nghỉ ngơi, hai người đẩy kéo nửa ngày, Mộ Lâm nói không lại nàng, cuối cùng Đông Ân Vũ mang theo văn kiện rời đi

Hai người ở cửa thang máy quấn nhau nửa ngày, cuối cùng bị một đại thẩm xuống lầu cắt ngang

Đông Ân Vũ mang theo văn kiện ngồi lên xe, nàng ngửa đầu nhìn căn phòng Mộ Lâm, chỉ thấy Mộ Lâm quả nhiên còn đứng bên cửa sổ nhìn

Ring.. Ring...

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, Đông Ân Vũ nhìn là Mộ Lâm gọi đến

" Không phải vừa mới tạm biệt hay sao ? Nhanh như vậy đã nhớ chị rồi ?" Đông Ân Vũ nhẹ giọng cười nói

Mộ Lâm một trận bối rối nói: " Em, em chỉ muốn nói...Ân Vũ sao chưa lái xe, có phải còn cái gì chưa lấy không ?"

" Chị có mang theo văn kiện mà" Lời nói dối bị vạch trần, Mộ Lâm lại thêm bối rối " Không phải văn kiện cần gấp hay sao ? Như thế này chị sẽ không cách nào lái xe đi được " Đông Ân Vũ chuyển động chìa khóa, tiếng động cơ xuyên qua điện thoại truyền đến tai Mộ Lâm.

" Ừm... kia... vậy cứ như vậy đi " Dù cho cách nhau điện thoại, Đông Ân Vũ đều có thể tưởng tượng Mộ Lâm nhất định đỏ hai gò má

" Tốt, gặp lại sau " nàng cúp máy, nhấn ga một cái rời khỏi hẻm nhỏ