Không Từ Thủ Đoạn

Chương 0136: Vui vẻ chịu đựng

Vĩnh Lạc trên mặt có một chút tia kinh ngạc, còn không kịp phản ứng, Đông Ân Vũ đã tiến lên trước hôn lên cánh môi nữ nhân

Hôn sâu

Xảy ra bất ngờ, không kháng cự, mà là đưa tới cửa nhu tình

Đông Ân Vũ há mồm cắn môi dưới đối phương, Vĩnh Lạc mơ hồ rút khẩu khí, há miệng, nháy mặt nữ nhân liền đem lưỡi trực tiếp thăm dò đi vào, nước trong suối nước nóng rơi vào trong mũi, theo gương mặt trượt về phía Vĩnh Lạc, hai người quần áo ướt đẫm dính trên người, tư vị ngăn cách để hai người ôm nhau càng chặt hơn, so với tình nhân ôm nhau, càng giống như dã thú cắn xé, mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại không trực tiếp khiến cho thống khoái

Vĩnh Lạc quấn lấy lưỡi Đông Ân Vũ, thở một cái đặt nàng ở một bên bể tắm, sóng nước lôi kéo quần áo dập dìu theo từng đợt sóng, nhưng cúc áo bị thâm ước đặc biệt khó đối phó, Vĩnh Lạc một bên chống trả Đông Ân Vũ hôn, một bên lột áo, mỗi khi nàng hơi di chuyển lực chú ý, Đông Ân Vũ sẽ không nặng không nhẹ cắn đầu lưỡi nàng, sát na giống như điện giật khiến cho toàn thân Vĩnh Lạc run rẩy, muốn trực tiếp xuyên qua người đối phương, để Đông Ân Vũ lộ ra xúc động khó nhịn tình ái càng khiến tay chân nàng loạn xạ

Không cách nào bình tĩnh

" Uy, cô... " Mấy lần chuyện tốt bị ngăn cản, Vĩnh Lạc nôn nóng vuốt tóc ướt ra sau, đầu lưỡi bị Đông Ân Vũ gặm đến tê dại, khuôn mặt nàng đỏ bừng, hai mắt nhắm lại hỏi: " Làm cái gì, dụ dỗ không cho làm việc hay sao? thử xem tôi cứng đến mức nào à?" Lý trí đã không còn nghĩ cắt đứt quan hệ như trước, nữ nhân khó hiểu đặt câu hỏi, nàng không hiểu Đông Ân Vũ tính toán cái gì, không khóc không náo cũng không khí, thậm chí chủ động nghênh hợp?

nữ nhân này, quá nguy hiểm...

Đông Ân Vũ nghe vậy, nắm cánh tay Đông Ân Vũ cười nhạt nói: " Gấp cái gì ? không phải có rất nhiều thời gian hay sao?"

Vòi nước cũng không có khóa lại, vòi nước ở suối nước nóng cứ thế rầm rầm chảy xuống, ở ban công hơi nóng xung quanh bao phủ, nước suối tràn ra như thác nước cỡ nhỏ, trong bồn tắm, hai nữ nhân không ai nhường ai giằng co, Đông Ân Vũ mỉm cười trừng mắt nhìn, nước suối thuận theo tóc không ngừng nhiễu xuống, đáy nước trong suốt, vải vóc đơn bạc đã trở nên mờ ảo, lờ mờ có thể thấy ngực chập chùng dưới đáy áo ngực màu xanh viền ren

Vĩnh Lạc đưa tay lau mặt, thấp giọng nói: Đây là đáp án của cô sao?"

Cho nàng ba con đường, nàng lại hôn nồng nhiệt?

Đây là có ý gì ?

Vốn cho rằng lòng của nàng mang ý xấu, không ngờ nàng lại lắc đầu, thẳng thắn nói: " Tôi không có đáp án

Một câu chọc Vĩnh Lạc nhướn mày, nguyên bản cảm xúc vội vàng xao động lại an tĩnh lại, bốn phía chỉ còn tiếng nước.

Thật lâu, Đông Ân Vũ ngượng ngùng cười nói: " Nhưng tôi có một thỉnh cầu "

Nàng không có đáp án, thỉnh cầu vẫn ở trong lòng, Vĩnh Lạc gật đầu ra hiệu cho nàng nói tiếp.

" Tôi còn chưa muốn chết " Đơn giản nhất, cũng khó khăn nhất, đây là kỳ vọng duy nhất của Đông Ân Vũ.

Vô luận Vĩnh Lạc cho nàng bao nhiêu lựa chọn, đơn giản là muốn nàng " biến mất , Đông Ân Vũ không có tự tin Vĩnh Lạc có nổ súng với nàng hay không, sự tình có thể dừng lại ở đây không, cũng không có tự tin sau khi bị Vĩnh Lạc trút giận, nàng còn cơ hội sống sót mà rời khỏi, càng không có tự tin sống ở Bắc khu, lại không gặp Vĩnh Lạc....

Cho nên nàng nói rõ, nàng không muốn chết.

Vô luận hai năm trước từng làm cái gì, nàng lúc này tự tư, muốn có cuộc sống im lặng.

Yêu cầu đơn giản xa vời

Vĩnh Lạc sửng sốt một chút, chếnh choáng tỉnh hơn phân nửa lại nghe Đông Ân Vũ nói nàng không muốn chết, suy nghĩ một lượt, nữ nhân bỗng ngưỡng bụng cười to, tiếng cười ngập tràn trào phúng cùng không thể tin " Giỡn hay sao ? Cô nói cô không muốn chết ? Má ơi, Đông Ân Vũ luôn nghĩ đi tìm đến chổ chết vậy mà nói không muốn chết sao ?

Một tay che mặt, Vĩnh Lạc cười đến kém chút nữa bị sốc hông, chỉ có Đông Ân Vũ an tĩnh tiếp nhận tất cả.

Đột nhiên, Vĩnh Lạc một tay nắm gương mặt Đông Ân Vũ, hai người một lần nữa xích lại gần " Làm sao ? sau khi về hưu liền nghĩ có thể sống yên ổn à? về hưu nên khi gặp tôi liền không có bất kỳ ý nghĩa nào hay sao?" Khí tức ấm áp thổi bên môi nàng, khí thế kêu gào làm cho bất kỳ nào cũng không thể xem nhẹ, Vĩnh Lạc ương ngạnh cho đến bây giờ không có sửa đổi, Đông Ân Vũ đảm lượng, ở trước mặt nữ nhân như lửa, y nguyên có thể thong dong tự nhiên

" Tôi chỉ muốn yên bình sống hết quãng đời còn lại"" Không có bất kỳ tham vọng, cũng không có vọng tưởng quá đáng, nàng muốn chỉ là như thế, nhưng mà so với lên trời còn khó hơn " Nếu như sự tình hai năm trước khiến cô không thể nuốt trôi, vậy cô muốn làm sao mới chấp nhận đền bù? Không chịu thua thiệt, sao lại là đền bù ? Hiển nhiên Vĩnh Lạc đối với nàng oán hận ở trong lòng, nếu như không chịu trả nợ chút tình cho nàng, chỉ sợ là sẽ không để Đông Ân Vũ còn sống rời đi

" Được " Vĩnh Lạc cũng rất thẳng thắn, nàng bóp chân Đông Ân Vũ nói: " Ở chổ này có một cái lỗ máu, hai chúng ta sẽ hòa

" Thật không ?" Đông Ân Vũ nhướn mày, trịnh trọng hỏi nhiều một câu

Vĩnh Lạc nghe vậy, gật đầu vỗ ngực nói: " Một lời nói ra, bốn ngựa khó theo "

Vừa mới dứt lời, Đông Ân Vũ liền đẩy Vĩnh Lạc ra, rời khỏi bể tắm, nàng kéo một thân y phục ướt sũng đi trở về phòng, trên đất nhỏ dài vệt nước, Vĩnh Lạc ở trong bể nước quan sát Đông Ân Vũ làm trò gì, chỉ thấy nàng tìm kiếm áo khoác Vĩnh Lạc cởi ra để một bên, tiếng vải vóc ma sa phát ra một trận xột xoạt, ngay lúc Vĩnh Lạc nhàm chán ngáp một cái, Đông Ân Vũ mới tìm ra khẩu súng kia

Rắc! lưu loát lên đạn

Vĩnh Lạc nhíu mày, thình lình phát giác tình thế không đúng, nàng vội vàng nhảy ra khỏi bể tắm, Đông Ân Vũ cũng đã chỉa súng vào bắp chân mình, chuẩn bị bóp cò

Ầm! Tiếng súng vang lên

Đông Ân Vũ ngã xuống đất, đồng thời cây súng bởi vì va chạm mà bay ra ngoài

Nàng không có việc gì, từ đầu đến cuối chân tóc cũng không bị thương, trái lại tủ bếp bị dính một viên đạn bắn ra. Lúc này, Vĩnh Lạc nhào vào trên thân Đông Ân Vũ, trên trán nàng nhỏ xuống một giọt nước, không biết là nước suối nước nóng, hay là bị dọa đến mức toát mồ hôi, đôi mắt đỏ rực như lửa nhìn không hề phách lối, mà ngay cả Vĩnh Lạc cũng không có phát giác khủng hoảng.

Lúc nàng nhìn thấy Đông Ân Vũ cầm súng tự mình hại mình...

" Cô thần kinh à!" Không chút do dự chửi ầm lên, Vĩnh Lạc vô thức nóng nảy, nàng hay tay nắm cổ áo nữ nhân, cúi thấp đầu tức giận trừng mắt đối phương, nàng không nghĩ Đông Ân Vũ sẽ cầm súng, cũng không nghĩ nàng sẽ nghe lời, nữ nhân giấu giếm tâm kế lúc trước, làm sao bây giờ lại tự gây bất lợi cho mình ?

" Tôi chỉ là làm theo lời cô nói" Đông Ân Vũ nói mà không có biểu cảm gì

Vĩnh Lạc cắn răng, cả giận nói: " Nói xạo! cô như thế nào lại nghe lời như thế?" nói nàng nổ súng liền nổ súng sao ? Nói đùa cái gì ?

Hai năm trước, hai năm sau, nàng không còn giống...

" Đáng chết!" Vĩnh Lạc chửi nhỏ một tiếng, đôi mắt chăm chú nhìn Đông Ân Vũ, khuôn mặt rõ ràng và khí chất đều như vậy, hết lần này đến lần khác đều không nhìn ra một chút mánh khóe, cảm giác mơ hồ xa lạ để nàng không có chút manh mối nào, có cái gì đó trong lòng rung chuyển, để nàng cảm thấy Đông Ân Vũ tựa hồ cách nàng rất xa, xa đến mức có thể không chút do dự muốn nã một phát súng lên bắp chân của mình, để có thể thoát khỏi mối liên quan đến mình

Thật muốn dứt khoát như vậy liền tốt...

Cắn răng một cái, Vĩnh Lạc hai tay mạnh bạo xé áo Đông Ân Vũ ra thành hai mảnh,. âm thanh nút áo " ba " một tiếng văng ra ngoài, lăn long lóc ở góc bàn

" Cô làm cái gì hả? Chúng ta còn chưa kết thúc mà" Nàng chống đỡ thân thể Vĩnh Lạc, nàng giương mắt cùng đối phương nhìn nhau, ngữ khí bình tĩnh như vậy giống như thùng nước lạnh, hung hăng đổ vào Vĩnh Lạc như lửa, nàng cản mấy lần, Vĩnh Lạc không có cách nào hôn nàng, cuối cùng chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng, không kiên nhẫn giữ chặt tay nàng, trực tiếp giữ chặt trên đỉnh đầu

" Còn muốn kết thúc cái gì!" Vĩnh Lạc vừa nói vừa gặm xương quai xanh của Đông Ân Vũ, hàm hồ nói không rõ: " Cô ở trên da thịt băng thanh ngọc khiết của tôi một vết sẹo xấu như thế, còn muốn kết thúc cái gì ? dù sao đời này tôi đã không còn gả được, dứt khoát cô phải chịu trách nhiệm với tôi" Những lời phát biểu bậy bạ từ miệng Vĩnh Lạc ném ra tựa như là sự thật

Đông Ân Vũ nheo mắt, toàn thân bị Vĩnh Lạc cọ xát có chút phát nhiệt, nàng lười biếng gác lên vai cùng cánh tay nữ nhân, để cho nữ nhân một đường hôn lên cổ " Yên tâm, tôi sẽ giúp cô giới thiệu..." Cố ý, vô ý Đông Ân Vũ yếu ớt thốt ra, lời nói chưa rõ, Vĩnh Lạc liệt kéo quần Đông Ân Vũ, nàng vung tay, quần dài màu đen " rẹt " một tiếng bị ném trên mặt tường, đồng thời cắt ngang lời nàng đang nói

" Nghe đây " Vĩnh Lạc bóp eo Đông Ân Vũ, cái trán đặt trên trán nàng, trầm giọng nói " Tôi chỉ cần em"

Cái gì giới thiệu ? cái gì yên tâm ? chỉ cần Đông Ân Vũ đợi bên người nàng, vậy thì không có gì phải hoảng hốt

"Cái sọt này là do cô đâm, cũng nên từ chổ cô kết thúc yên lành" Giữa các nàng không nhất thiết phải duy trì cái mối quan hệ đáng buồn này, chính là cưỡng cầu, Vĩnh Lạc hôn lên môi Đông Ân Vũ, cánh môi nóng ướt cọ mấy lần, đôi mắt mở ra cùng nàng nhìn nhau, cười nhẹ nói: " Em chớ nghĩ lung tung, tôi muốn chỉ có em, cũng chỉ có em mới có thể muốn tôi "

Lãng mạn sao ? Chân thành tha thiết sao ?

Đông Ân Vũ đầu mê man, nghe Vĩnh Lạc nói chút lời hay, trong lòng ẩn ẩn có một loại ảo giác được cổ động, nàng cũng không dám xem là thật

Vĩnh Lạc thấy nàng không có trả lời, bỗng nhiên có chút tức giận thở hổn hển cắn lên gương mặt nàng, ngón tay đồng thời nắm lấy hai ngón núi tuyết trắng, động tác không có chút nào ôn nhu " Mặc kệ em có thích hay không, tôi quyết định dính lấy em, coi như em không tình nguyện, tôi cũng sẽ không buông" Có thể làm chướng ngại trong đời Đông Ân Vũ, Vĩnh Lạc vui vẻ chấp nhận

" Cô làm được sao?" Đông Ân Vũ không có phản kháng, mà là nắm bàn tay Vĩnh Lạc, đặt một cái hôn, trong mắt có chút chần chờ " Ở bên cạnh tôi, cô liền mất đi tự do, không thể hoa tâm với rất nhiều bảo bối, còn tôi là một lão bà, nói không chừng cô sẽ rất nhanh chán ngấy, lời nói nịnh nọt này, có thật không ?"

Uy hϊếp cũng được, Rủa xả cũng được, Đông Ân Vũ cho đến bây giờ cũng không đáng kể, nàng chỉ sợ nữ nhân dám nói không dám làm.

Vĩnh Lạc cùng Đông Ân Vũ tách ra một khoảng cách, từ góc độ này, nàng có thể trong mắt Đông Ân Vũ nhìn thấy bản thân mình, mái tóc xốc xếch màu đen, nhìn thật không giống tác phong của nàng, hai năm sau, nàng so với Đông Ân Vũ thay đổi còn nhiều hơn, nàng có thể nhịn nhục trở lại làm cảnh sát khuất nhục, có thể an phận thủ thường sống cuộc sống tốt, có thể thu liễm khí diễm phách lối trở thành thủ hạ của Nguyên Phương Trọng.

Nhưng mà cũng chỉ có đối với Đông Ân Vũ chấp nhất, thay đổi không được.

Có lẽ nàng không nắm chắc qua một năm nữa, năm năm, mườ năm, thì loại chấp nhất có thay đổi hay không ...

Nhưng nếu là căm hận thì sao ? Đem cỗ chấp nhất này sơn lên một màu ngụy trang căm hận, nhìn tựa hồ cả đời đều không thay đổi được

" Không có gì tốt hay không tốt" Nàng trở tay cùng nữ nhân mười ngón đan xen, lòng bàn tay truyền nhiệt độ lẫn nhau, lời nói nhu tình lại có chút quật cường: " Đây là tôi trả thù em, mặc kệ em có nguyện ý hay không, em đều phải dùng nửa đời còn lại đền bù cho tôi " Nói khó nghe là tra tấn, êm tai một chút là giữ làm của riêng, Vĩnh Lạc trước mắt chính là một loại ràng buộc, gọi bằng danh từ gì cũng được

Đông Ân Vũ nhết môi cười phức tạp yếu ớt, nàng không biết là trong lòng có tư vị gì, chỉ cảm thấy lời này của Vĩnh Lạc có phần dễ nghe

Bởi vậy nàng nhướn người hôn ban thưởng cho Vĩnh Lạc, nụ hôn nay so với bất kỳ nụ hôn nào khác đều rõ ràng hơn cả

Loại nụ hôn cực nóng dường như có thể đi sâu vào linh hồn lẫn thể xác, để hai người chăm chú ôm nhau.

Hoa tiền nguyệt hạ, bầu không khí vừa vặn, Vĩnh Lạc lặng lẽ xoa chân Đông Ân Vũ, đầu ngón tay ở bên trong lưu luyến, bên tai nghe tiếng thở dốc trầm thấp, giống như thúc giục, giống như vong tình, chỉ cảm thấy cổ trầm xuống, đôi môi hai người lại quấn cùng một chổ, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, nước bọt dọc theo bờ môi tràn ra, trước ngực có thể cảm thụ nhịp tim kịch liệt đập, nhất là lúc vong tình...

Âm thanh " rầm " một tiếng, cửa bị người ta phá tan, thoáng chốc mấy nhân viên cảnh sát vũ trang đầy đủ xông vào trong phòng

" Tất cả đứng im không được nhúc nhích!" Nam nhân dẫn đầu cao giọng la lên, trên tay cầm một khẩu súng ngắn

Đông Ân Vũ cùng Vĩnh Lạc dừng động tác lại, bầu không khí đảo mắt trở nên xấu hổ

nào có chém gϊếŧ đẫm máu ?

Chỉ có bức tranh tìиɧ ɖu͙© sống động!

Nguyên Phương Trọng mồ hôi lạnh chảy xuống, ngay cả nước bọt cũng quên nuốt, con mắt nhất thời không biết nhìn ở đâu, bởi vì toàn thân Đông Ân Vũ lõα ɭồ bị Vĩnh Lạc đặt dưới thân, hai người mười ngón đan xen, đầu gối Vĩnh Lạc còn đang chống ở giữa hai chaa6n Đông Ân Vũ, không cần nghĩ cũng biết hiện tường cỡ nào triền miên, hết lần này đến lần khác chuyện tốt bị một đám cảnh sát phá đám, mà còn phá đám ngay lúc cao trào nhất

Đông Ân Vũ không sợ hãi, không hoảng hốt, thậm chí cười đem hai chân quấn trên eo Vĩnh Lạc, tự nhiên ôm cần cổ nữ nhân, rút ngắn khoảng cách

Vĩnh Lạc trừng mắt nhìn, nhìn về phía mấy tên vừa xông vào, nhết miệng nguy hiểm cườ, gằn từng chữ một "Vui.Lòng.Không.Nhìn"