Đông Ân Vũ quyết định tham dự yến tiệc kia
Nàng cùng La Dạ đi vào cửa hàng cho thuê lễ phục, vừa bước vào cửa, nhân viên cửa hàng lập tức chào hỏi, nàng thấy Đông Ân Vũ rất nhiệt tâm mời nàng đến phòng khách, lập tức lấy ra năm cuốn catalog, bên trong đều là hình ảnh tất cả lễ phục cửa hàng cung cấp. Đông Ân Vũ nhìn mấy bộ, liền để nhân viên cửa hàng giúp nàng lấy lễ phục mặc thử
Đứng trong phòng thử, Đông Ân Vũ đem tất cả quần áo cởi sạch, chỉ để lại đồ lót trên người
Nhân viên cửa hàng đem lễ phục đến giúp Đông Ân Vũ mặc vào, La Dạ khoang tay trước ngực ngồi trên ghế quý phi, nàng đội mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, thấy không rõ khuôn mặt. Đông Ân Vũ mặc lễ phục màu xanh nước biển, thiết kế bảo thủ không lộ ra quá nhiều da thịt, nhưng cắt cúp ôm sát người phô bày đường cong rõ mồm một, tư thái nữ nhân ôn nhu
" Thế nào ?" Đông Ân Vũ xoay người hỏi ý kiến La Dạ
La Dạ không lên tiếng, nữ nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nàng lập tức vỗ tay nói: " dáng người tiểu thư thật tốt! lễ phục này đặc biệt tôn táng người tiểu thư! cô mặc bộ này tham dự yến tiệc, chắc chắn sẽ thu hút ánh mắt của mọi người!" Nàng nói đến nước miếng văng tung tóe, Đông Ân Vũ chỉ là mỉm cười với nàng, nói câu cám ơn
" La Dạ, cô cảm thấy thế nào?" Tầm mắt của nàng vòng qua người nữ nhân viên, lần nữa hỏi
" Ừm", Liền một chữ ừm
Đông Ân Vũ nhướn lông mày, kéo khóa của lễ phục " Không sao, giúp tôi đổi bộ khác" nàng bỏ lễ phục màu thủy lam, nhân viên cửa hàng lập tức lấy bộ khác giúp nàng thay, lần này là màu diễm hồng, phần lưng thiết kế cong xuống, thân váy đính lấp la lấp lánh, để mắt người nhìn bừng sáng, Đông Ân Vũ sau khi mặc vào rất hài lòng hình dạng của mình
Rất xinh đẹp.
" Không tệ, cái này rất có khí chất" Đông Ân Vũ nhết lên nụ cười đắc ý, quay vài vòng trước gương
" Quá đẹp !khí chất tiểu thư hoàn toàn có thể thuần phục được lễ phục này! trước đó có nhiều khách từng thử qua, nhưng không giống tiểu thư có thân hình người mẫu! thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt!" nhân viên cửa hàng ra sức tán thưởng, làm Đông Ân Vũ nghe đến có chút xấu hổ, nàng chính là muốn hỏi cảm nghĩ của La Dạ, lại nhìn qua tấm gương thấy nàng vẫn y nguyên ngồi trên ghế không nhúc nhích
" Được rồi, đổi tiếp" nàng quả quyết cởi lễ phục
" A?" Nhân viên cửa hàng nguyên lai cho rằng Đông Ân Vũ quyết định thuê cái này, không nghĩ đến sắc mặt của nàng đột nhiên thay đổi
" Bằng hữu của tôi cảm thấy chẳng ra sao cả, đổi một bộ nữa được không?" Đông Ân Vũ hướng nhân viên cửa hàng mỉm cười, đối phương cũng không dám nói gì thêm
Nàng đàng hoàng cầm lễ phục cuối cùng, giúp Đông Ân Vũ thay. Cuối cùng bộ lễ phục này màu gấm đen nhánh, đèn huỳnh quang chiếu xuống vải lấp lóe mềm mại, cắt cúp ôm chặt thân eo, tôn lên vẻ mị thái ôn nhu, thiết kế hở ngực chọc người dụ hoặc, nhìn tổng thể mộc mạc nhưng cao quý, như loài hoa giản đơn mà không kinh diễm, đem tất cả tinh hoa bày biện ra hết, càng đoạt ánh mắt người nhìn
" La Dạ, cô cảm thấy thế nào?" Đông Ân Vũ không đợi nhân viên cửa hàng tán thưởng, đưa chân đi đến chổ La Dạ
Nàng không trả lời, mà hơi ngẩng ngẩng đầu nhìn về phía Đông Ân Vũ, mũ lưỡi trai dưới bóng tối nhìn không thấy đôi mắt nàng
" Ừm" vẫn là một câu ừm
" Liền lấy cái này đi" Đông Ân Vũ bỗng nhiên quay đầu cười nói, bởi vì nàng biết hỏi nhiều lần thì La Dạ cũng chỉ trả lời ừm
Không cần lãng phí thời gian nữa
" Vâng" nhân viên cửa hàng lưu loát tiến lên đón lấy thẻ tín dụng của Đông Ân Vũ, sau đó rời đi phòng thử áo tính tiền
Bởi vì Đông Ân Vũ lập tức muốn mặc đi yến tiệc, nên nàng không có ý định thay đổi. Đợi nhân viên cửa hàng trở lại, Đông Ân Vũ to gan ngồi lên chân La Dạ, nàng vẫn còn mặc bộ lễ phục kia, Quần đen cùng với màu áo khoác quân trang, trên đầu đội mũ lưỡi trai, hình dáng như vậy ở trong lòng Đông Ân Vũ ấn tượng thật sâu, trừ phi không ở nhà, La Dạ liền sẽ dùng bộ dáng này đi gặp người
" CÔ không thay quần áo?" Đông Ân Vũ đưa chân lên, tùy ý hỏi
" Không cần" thanh âm La Dạ trầm thấp rất mê người, sinh ra ảo giác liều lĩnh trong lòng
" Đây là sự kiện trang trọng, cô không thay đồ, chí ít cũng mặc tây phục, chứ để vậy không lễ phép" Đông Ân Vũ đưa tay muốn lột mũ La Dạ,lại bị nàng một tay nắm chặt, kéo đến lên miệng khẽ cắn. Lực đạo không nhẹ cũng không nặng, tư vị răng mài trên da kiến Đông Ân Vũ có chút ngứa ngáy khó nhịn, La Dạ so với nàng còn nghĩ đến chuyện tán tỉnh, tựa như bây giờ
Nàng đứng thẳng dậy, đem Đông Ân Vũ ôm vào trong ngực, một bên hôn ngón tay nàng, một bên sờ lấy tơ lụa lễ phục
" Không cần" âm lượng thì thầm truyền vào trong tai, Đông Ân Vũ nghe được có chút nhũn ra
Lúc đầu Đông Ân Vũ còn muốn hỏi La Dạ, có phải cảm thấy lúc nàng không mặc gì là đẹp nhất đúng không? nhưng nàng cảm thấy ngón tay bên hông di di qua lại không an phận, Đông Ân Vũ lập tức bỏ suy nghĩ này đi. Nàng không ngại cùng La Dạ hoan ái, nhưng không phải hiện tại, bởi vậy lúc nhân viên ngân hàng đi vào phòng thử áo, Đông Ân Vũ đã rời khỏi đùi La Dạ.
Đêm nay, La Dạ chạy chiếc xe hơi thể thao màu đen đến yến tiệc. Là biệt thự xa hoa trên núi của phú thương nào đó ở Bắc khu, chỉ nhìn ngoài cổng liền phi thường khí phái. Đông Ân Vũ khoác tay La Dạ, ưu nhã đi vào đại sảnh, thiết kế trần cao, đèn treo phủ xuống hạt châu tràn đầy phong tình dị qốc, để Đông Ân Vũ nhịn không được mỏm cười, là tiệc tùng xã hội thượng lưu
Các nàng vừa vào hội trường, Tề ca lập tức thấy La Dạ, trong tay hắn cầm ly rượu đi tới, xa xa đã chào hỏi với La Dạ.
Tề ca tối nay mặc âu phục, nhìn ra dáng, huynh đệ Ngô Đường cũng sẽ tham gia yến tiệc này, mặc ngoài là bằng hữu làm ăn, nhưng bí mật cũng có tham gia hoạt động bẩn thỉu, Đông Ân Vũ lại hiểu rõ cực kỳ. Nàng thấy mấy đại ca hướng mắt về phía nàng, liền lập tức gật đầu lấy lòng, Đông Ân Vũ mặc lễ phục màu đen đã chọn buổi chiều, trên cổ đeo dây chuyền ngân sắc, tóc chỉnh tề buộc lên phía sau, lỗ tai đeo khuyên tai hình giọt nước lập lòe động lòng người, không hoa lệ nhưng rất tao nhã
" Đông Ân Vũ?" Tề ca hoài nghi hỏi một câu, nhìn Đông Ân Vũ chớp mắt về sau mới cười nói: " Ờ! thật nhìn không ra, cách ăn mặc của cô thật rất đẹp. so với lúc ở Tinh Toản còn đẹp hơn, tựa như một vị nữ thân" Tề ca nhấc mu bàn tay Đông Ân Vũ lên, cúi đầu hôn lên.
" Cám ơn anh khen tặng" Đông Ân Vũ cũng rất thản nhiên tiếp nhận phần chào hỏi này
Tề ca hôn xong tay Đông Ân Vũ cũng không có buông, ngược lại hắn kéo eo Đông Ân Vũ, hai người sóng vai đứng cùng một chổ
" Không ngại cho anh mượn thuộc hạ của cô một chút được không?" Hắn hỏi La Dạ một câu
La Dạ không đáp, mà dứt khoát rời đi, đây có nghĩa là đồng ý chăng?
" Đi, để anh dẫn em đi chào hỏi vài lão đầu" Tề ca tự nhiên ôm Đông Ân Vũ rời đi, hướng đến sảnh lớn trung tâm
Ngoài ý muốn, Tề ca quen biết không ít phú thương, đồng thời giao tình giữa bọn hắn không tệ, ăn nói cũng không có như bình thường lưu manh, điều này khiến Đông Ân Vũ có chút kinh ngạc. Lúc nàng cùng mấy tên nam nhân trò chuyện, La Dạ ngồi an vị ở ghế đặt trên tường, nàng bắt chéo chân, đôi mắt dưới bóng tối từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm thân ảnh Đông Ân Vũ, cho đến khi ở cửa ra vào có người đẹp hơn để chú ý mời chuyển dời ánh mắt
Là Triệu Hàn
Chỉ thấy Bằng ca cũng Triệu Hàn cũng đến yến tiệc này, Bằng ca mặc âu phục màu xám, thân thể cao to phi thường thẳng tắp, khuôn mặt cũng rất anh tuấn, đáng tiếc hắn đứng bên cạnh Triệu Hàn, tất cả lực chú ý sẽ bị sự mỹ mạo của Triệu Hàn hấp dẫn hết. Đêm nay nàng mặc lễ phục dạ hội ôm thân màu tím, tay áo thiết kế cao quý uyển ước, trước ngực đeo một sự dây chuyền trân châu, phá ra ánh sáng sung mãn, nàng không buộc tóc, sợi tóc đen láy như thác nước bay theo gió, đường cong quấn quanh phác họa ra hình ảnh nữ nhân ôn nhu
Đáng tiếc nàng đeo kính đen, ánh mắt phía sau tấm kính như cũ lãnh liệt, để người nhìn đều thà rằng tránh lui.
Triệu Hàn vừa vào đại sảnh rất nhanh phát hiện La Dạ gần đó, nàng chỉ liếc La Dạ một cái, rồi nhìn quanh yến tiệc tìm người
Người kia đương nhiên là Đông Ân Vũ.
" Lão Bằng cũng đến nữa, thật trễ, chúng ta qua đó chào hỏi đi" Tề ca ôm Đông Ân Vũ quay người, trông thấy Bằng ca liền đi thẳng đến, còn Bằng ca thấy hắn cũng cùng Triệu Hàn đi đến
" Anh đúng là một người bận rộn, đã đến trễ như vậy" Tề ca cười trêu chọc, kỳ thật có đến trễ hay không đến cũng không đáng kể
" Ha ha, không có cách nào, dành quá nhiều thời gian để chuẩn bị lên đồ" Bằng ca hướng Tề ca nâng ly
Đông Ân Vũ thấy bọn họ nói chuyện phím, rất thức thời lùi về sau một bước, đồng thời nàng cũng nhìn về phía Triệu Hàn , hướng nàng gật đầu chào
Triệu Hàn không để ý nàng, đôi mắt rất trực tiếp dò xét trên dưới, người khác nhìn vào còn tưởng nàng sợ Đông Ân Vũ đoạt bạn trai Triệu Hàn, nếu không phải như thế thì không còn lý do nào khác cho đôi mắt lạnh lẽo kia. Bất quá Đông Ân Vũ đã quá quen, Triệu Hàn chính là như vậy, dường như không trừng người khác thì nàng sẽ chết, thấy nàng cũng giống như thấy cừu nhân gϊếŧ cha.
Đông Ân Vũ không để nàng trừng quá lâu, bởi vì ánh đèn dần tối xuống, người làm chủ lên sân khấu lên tiếng, yến tiệc bắt đầu nhàm chán đến cực điểm, Đông Ân Vũ không thấy bất kỳ đại nhân vật nào, đều là doanh nhân xí nghiệp nhỏ ở Bắc khu, Tề ca cùng mấy đại gia nói chuyện phiếm, nàng chỉ đứng bên cạnh phụ họa gật đầu, trôi qua mấy tiếng đồng hồ, Đông Ân Vũ muốn ngủ gật, thật vất vả để Tề ca tạm dừng mấy cái xã giao, hắn dẫn Đông Ân Vũ đến ban công hóng gió
Gió đêm xuân hết sức mát mẻ, thổi tan mùi rượu trên người Tề ca, qua mấy trận trò chuyện, hắn uống cũng không ít, nhưng không say
" Em đúng là nữ nhân ưu tú" Tề ca bỗng nhiên mở miệng nói, hắng nghiêng đầu nhìn Đông Ân Vũ, đáy mắt có chút ý cười
" Cám ơn" Đông Ân Vũ rất lễ phép đáp lại
" Không, anh nói thật, đêm nay nhìn xem đối đáp, cảm giác đúng là một nhân vật không đơn giản, em đi theo La Dạ chạy hàng quả thực quá lãng phí" Tề ca lắc đầu, hắn kéo cà vạt, xoay người tựa vào ban công nhìn Đông Ân Vũ " Mấy tên chạy hàng kia em cũng đã gặp, đều là lão đại giao việc xuống tới, anh trên cơ bản không có làm hàng, chỉ dựa vào lợi nhuận của quán ăn đêm
Đông Ân Vũ hai tay khoang trước ngực, nhướn mày nhìn chằm chằm Tề ca, chờ hắn tiếp tục nói chuyện
" Anh có chủ ý này, em liền thay anh quản lý khu làm ăn thì thế nào?" Tề ca nhết môi cười, không tính chân thành, nhưng cũng không giống như nói đùa
Quản lý khu làm ăn...
" Em quản lý quán ăn đêm, sau này sẽ là một thành viên của Ngô Đường" Hắn nheo mắt, móc thuốc lá trong túi nhóm lửa, hít một hơi " Yên tâm, anh không phải lão hồ ly A Hán kia, anh chắc chắn với em quán ăn đêm kia đều là khu làm ăn nên ra, chứ không có ném rác rưởi để em quản lý đâu" Hiển nhiên hắn chỉ Hán ca giao cho nàng quản lý quán rượu
" Thế nào? nếu em nghĩ muốn đứng vững ở Ngô Đường, chắc sẽ đồn ý đúng không?" Tề ca thở ra khói bay nghi ngút, lên cao, sau đó tan vào không khí. Có ba quán ăn đêm cần quản lý, em làm được không?"