Chương 843: Chẳng lẽ là có thai?
Buổi tối, hai đứa bé tan học về nhà. Tông Ngôn Hi ghé vào đầu giường của Tông Khải Phong, cầm giấy màu gấp gạc: “Đây là cô mỹ thuật dạy bọn cháu gấp.”
“Thế à?” Tông Khải Phong xoa đầu cháu gái: “Cháu đã học được chưa?”
“Cháu còn chưa thành thạo, không gấp đẹp bằng cô giáo.” Tông Ngôn Hi nghiêm túc gấp giấy.
“Ông tin Tiểu Nhụy sẽ gấp rất đẹp.”
Tông Ngôn Hi ngẩng đầu lên: “Ông ơi, cháu muốn gấp thật nhiều cái.”
“Tại sao?” Tông Khải Phong ngồi tựa lưng trên đầu giường, sắc mặt vàng khè, dáng người gầy yếu.
“Ừm… Có truyền thuyết kể rằng nếu dụng tâm gấp một ngàn con hạc giấy thì sẽ mang lại hạnh phúc và may mắn cho người mình yêu mến. Cháu muốn gấp một ngàn con hạc tặng ông, để ông có thể mau chóng khỏe mạnh.” Tông Ngôn Hi nghiêm túc nói.
Trong lòng Tông Khải Phong tràn đầy ấm áp. Con bé này càng ngày càng biết lấy lòng người khác: “Cháu nghe ai nói vậy? Không chịu chăm chỉ học hành đi, toàn học mấy thứ vô dụng.”
“Cô mỹ thuật kể lúc dạy bọn cháu. Lời cô dạy là vô dụng ạ? Thế thì sau này cháu không nghe lời thầy cô, không làm bài nữa đâu.” Tông Ngôn Hi rất nhanh nhảu. Tông Khải Phong cưng chiều nói: “Ông sai rồi, có tác dụng, có tác dụng.”
Tông Ngôn Hi nghiêm túc nhìn Tông Khải Phong bằng đôi mắt to tròn sáng sủa: “Ông nội, cháu sẽ rất dụng tâm cầu nguyện ông mau chóng khỏi bệnh.”
Tông Khải Phong vốn không có gì tiếc nuối, thứ duy nhất khiến ông lưu luyến chính là ba đứa bé. Hồi còn sống, Trình Dục Tú đã muốn được thấy họ đi học. Bây giờ Lâm Tân Ngôn đã sinh con, nhưng bà ấy lại không thể thấy.
“Để cháu treo nó lên.” Tông Ngôn Hi treo hạc giấy bằng sợi chỉ lên cửa sổ.
Lâm Tân Ngôn bế bé nhỏ tiến vào, thấy con gái đạp lên ghế treo hạc giấy thì đi tới đỡ cô bé: “Con từ từ thôi.”
“Không sao đâu mẹ, con đã lớn rồi.” Tông Ngôn Hi treo xong rồi bò xuống, nói: “Mẹ ơi, mẹ bế em trai đến thăm ông nội ạ?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Ừ, em trai nhớ ông nội mà.”
“He he…” Cô bé nhéo mặt em trai: “Mặt nó mềm quá.”
Lâm Tân Ngôn đập lên tay cô bé: “Con đừng nhéo mặt em, sẽ bị chảy nước miếng.”
Tông Ngôn Hi chu môi nói con đi đây. Nói xong, cô bé rời khỏi phòng, đang định đóng cửa lại thì gặp Tông Cảnh Hạo, lập tức kêu lên: “Bố ơi.”
Tông Cảnh Hạo nói: “Con vào phòng khách chơi với anh trai một lát đi.”
“Con không chơi với ảnh đâu, ảnh chán òm.” Nói xong, cô bé tự về phòng mình.
Tông Ngôn Thần vốn là ông cụ nôn, bây giờ trong nhà chỉ có mình Tông Ngôn Hi và bé nhỏ không biết tình huống của Tông Khải Phong. Trong lòng Tông Ngôn Thần rất buồn, vốn đã không thích nói chuyện, bây giờ càng im lặng hơn.
Tông Ngôn Hi nói cậu là giả vờ thâm trầm. Nhưng cậu không để ý.
Tông Cảnh Hạo đóng cửa, đi đến trước giường, kéo một chiếc ghế lại đây, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tân Ngôn.
Sau khi bị bệnh, Tông Khải Phong không thích bế bé nhỏ nữa. Mặc dù đây không phải là bệnh truyền nhiễm, nhưng ông sợ mình sẽ làm dính hơi bệnh lên người cháu trai. Thằng bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu ớt.
“Sao con lại bế nó đến đây? Đừng cách bố quá gần.” Tông Khải Phong xua tay.
Lâm Tân Ngôn nói: “Con với Cảnh Hạo có chuyện muốn nói với bố.”
“Chuyện gì?” Tông Khải Phong ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo.
“Con với Cảnh Hạo đã thương lượng là sẽ đưa bé nhỏ cho Tô Trạm và Tần Nhã nuôi nấng.” Lâm Tân Ngôn nói.
Tông Khải Phong rũ mi mắt, chậm rãi nhìn bé nhỏ, nói: “Đây là con của hai đứa, hai đứa đã thương lượng rồi thì bố không có ý kiến gì.”
Ông vươn tay ra, bé nhỏ cầm lấy ngón tay của ông, hé miệng cười.
“… Vậy cũng tốt.” Tông Khải Phong bị bệnh, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, biết họ nghĩ gì. “Bố mẹ con chỉ có một mình con, đứa bé này mang họ của bố con, nhưng lại kế thừa gia nghiệp của bố mẹ con, cũng coi như là viên mãn. Lúc sinh ra không nhìn thấy, đến khi xuống dưới gặp họ, bố cũng có thể nói chuyện với họ.” Tông Khải Phong nhẹ bẫng nói.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, nhất là khi nghe tới câu cuối cùng của Tông Khải Phong. Nói chuyện một lát, Tông Khải Phong đã mệt mỏi. Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo rời khỏi phòng để ông nghỉ ngơi.
Ban đêm, Lâm Tân Ngôn xoay người, phát hiện bên cạnh không có ai. Cô mơ màng mở mắt, xuyên qua lớp mùng mỏng manh, mơ hồ thấy một bóng người đứng trên ban công. Cô rời giường, đi dép lê cầm một cái áo đi ra, khoác lên người anh: “Sao anh lại không ngủ?”
Ánh trăng dịu êm chiếu xuống, Lâm Tân Ngôn có thể thấy gõ gương mặt sâu sắc của anh lúc này đang có cảm xúc không nói nên lời. Tông Cảnh Hạo cởϊ áσ khoác, khoác lên người cô, nắm tay cô: “Anh không ngủ được. Em đứng đây với anh một lát đi.”
Lâm Tân Ngôn khẽ ừ một tiếng. Hai người đều không nói lời nào, cứ thế lẳng lặng đứng đó. Ánh trăng chiếu lên người họ.
“Anh luyến tiếc bé nhỏ hả?” Lâm Tân Ngôn quay sang nhìn anh: “Nếu anh thích thì sau này em lại sinh thêm một đứa cho anh.”
Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay cô: “Thân thể em vốn đã yếu rồi, chúng ta không cần sinh thêm nữa. Có Tiểu Hi và Tiểu Nhụy ở bên cạnh chúng ta là đủ rồi. Họ là đứa bé đầu tiên của chúng ta, anh có gì tiếc nuối.”
Có nếp có tẻ đã là tốt nhất.
“Em biết anh làm vậy cũng là vì em. Anh đồng ý cho bé nhỏ theo họ Trang, tương lai nó sẽ kế thừa JK là để nối dõi tông đường cho bố em, nối dõi sự nghiệp của bố, không đến mức bị người ta quên lãng trên đời này vẫn còn từng có một người như vậy.” Cô rũ mi mắt, đặt tay lên tay anh: “Tần Nhã và Tô Trạm nuôi nấng bé nhỏ chỉ khiến nó có thêm hai người yêu thương nó mà thôi, không phải là chuyện xấu đâu.”
Đạo lý ai đều hiểu, chẳng qua vẫn sẽ luyến tiếc.
“Đi ngủ thôi.” Tông Cảnh Hạo nắm tay cô vào phòng.
Nằm trên giường cũng khó có thể chìm vào giấc ngủ. Bé nhỏ, Tông Khải Phong, đó đều là phiền muộn quanh quẩn trong lòng.
Đêm nay còn có một người nữa mất ngủ.
Gần đây, Tang Du thường xuyên xuất hiện hiện tượng nôn mửa. Đêm nay cô chẳng ăn được mấy miếng, nhưng vẫn buồn nôn, mãi mà không nôn được. Cảm giác buồn nôn này vẫn luôn quấn lấy cô, khiến cô không thể nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cô lập tức đến một phòng khám. Ở bệnh viện thì phải xếp hàng, hơn nữa cô đã được một công ty chọn làm nhân viên thực tập, không thể đến muộn, nếu không sẽ bị trừ lương chuyên cần, hơn nữa gây ảnh hưởng xấu. Cô mới được tuyển đã đi làm muộn thì sẽ để lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo. Thế nên đến phòng khám là tốt nhất.
Tang Du kể với bác sĩ: “Mấy ngày gần đây cháu cứ buồn nôn, nhưng lại không nôn được, cũng không có khẩu vị, chẳng ăn được thứ gì.”
Bác sĩ hỏi: “Trước kia cháu có bị như thế không?”
Tang Du lắc đầu: “Cháu vẫn luôn khỏe mạnh.”
“Gần đây cháu có thức đêm không?” Bác sĩ hỏi tiếp.
“Không ạ.”
“Có lẽ cháu bị viêm dạ dày dẫn tới buồn nôn, mất khẩu vị.” Bác sĩ nói: “Để chú viết đơn thuốc cho cháu.”
Tang Du đáp: “Vâng, vậy chú lấy đi ạ.”
Bác sĩ lấy mấy hộp thuốc cho cô. Tang Du cất thuốc vào túi xách. Trên đường đến công ty, cô mua một ly sữa đậu nành nóng, nhân tiện uống thuốc. Cô tính thời gian nên không đến công ty trễ. Thực tập cũng chỉ cần làm những việc đơn giản, photo tài liệu giúp người khác, dán thông báo gì gì đó. Chẳng qua cô không cảm thấy dễ chịu hơn sau khi uống thuốc. Cô nghĩ có lẽ là vì mình mới uống thuốc nên còn chưa có tác dụng. Buổi trưa, cô tiếp tục uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ.
Buổi tối tan tầm, cô còn chưa cảm thấy khỏe hơn thì Vương Thính Tuyết gọi điện thoại tìm cô ăn cơm. Cô đi làm cả ngày rất mệt, không muốn đi, Vương Thính Tuyết nói: “Cậu mà không đến thì không phải là bạn thân của tớ.”
Tang Du thở dài, biết tính cách của Vương Thính Tuyết nên đành phải đi, không thì cô ấy sẽ giận mình rất lâu.
“Bún ở đây ngon lắm.” Hai người gặp nhau trước cổng trường học, Vương Thính Tuyết kéo tay cô đến trước một quán bún bò Hoài Nam.
“Đã lâu rồi tớ chưa đến đây ăn.” Vương Thính Tuyết kéo cô vào, nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần bún, một phần bánh nướng.”
“Được rồi, chờ chút.”
Một lát sau, ông chủ bưng hai tô bún lên bàn. Sợi mún tinh tế, đậu hũ cắt thành sợi nhỏ, thịt bò cắt thành từng lát mỏng tanh, rắc rau thơm và hành lá, tưới nước lèo nóng hổi, thơm ngon hết sức. Vương Thính Tuyết ngửi mùi thơm, thèm thuồng chảy nước miếng: “Thơm quá!”
Trước kia Tang Du cũng thích ăn. Bún thịt bò phối hợp với một chiếc bánh mỏng được nướng giòn tan, thật sự rất thơm ngon. Nhưng bây giờ cô chẳng có chút khẩu vị nào.
Vương Thính Tuyết gắp một miếng thịt và bún cùng nhau nhét vào miệng, được ăn món mình thích, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cô cảm thấy lúc này mình vô cùng hạnh phúc.
“Tang Du, sao cậu chỉ xem chứ không ăn?” Vương Thính Tuyết cầm một miếng bánh cắn một phát, vừa nhai vừa hỏi.
Tang Du đáp: “Gần đây tớ không thoải mái, không có khẩu vị gì cả.”
Vương Thính Tuyết nuốt đồ ăn, hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”
“Nôn khan, uống thuốc rồi mà vẫn không giảm bớt.” Nói rồi, cô bỗng ôm ngực, lại buồn nôn.
Vương Thính Tuyết mở to mắt: “Tang Du, cậu bị buồn nôn hả? Chẳng lẽ là có thai?”