Chương 296: Thấy em khóc lòng anh đau
Động tác của Tô Trạm chợt sững lại, anh chầm chậm trở về vị trí cũ, không biết tại sao nhưng anh lại không dám nói thừa nhận với Tần Nhã là anh đi gặp Lưu Phi Phi.
Dường như anh nói dối theo bản năng: “Anh đi gặp khách hàng nên mới quên mất.”
Tần Nhã đợi anh thừa nhận nhưng cô nhận được lại là lời nói dối.
Trái tim cô trầm xuống tận cùng, cô đang rất loạn, cũng rất hoảng sợ, cô không biết phải xử lý mối quan hệ này như thế nào.
Cô đứng lên, đi đến tủ tìm quần áo, Tô Trạm ôm lấy cô từ đằng sau: “Em sao vậy? Anh thấy tâm trạng em có gì đó không được tốt thì phải?”
Tần Nhã gỡ tay anh ra: “Em đến phòng khách ngủ.”
Tô Trạm kéo cô lại: “Em làm gì?”
Vừa mới kết hôn mà đã ngủ khác giường, bà biết thì sẽ đau lòng lắm.
“Hôm nay em rất mệt.” Giọng của Tần Nhã mang vài phần xúc động.
Cô cảm thấy tủi thân.
Trái tim Tô Trạm chợt thắt lại, anh giơ tay giữ mặt cô, cô không muốn khóc nhưng lại không kìm được, lúc Tô Trạm động vào cô, những tủi thân và áp lực trong trái tim cô như đạt đến đỉnh điểm, cô không nhịn được nữa.
Nhìn thấy Tần Nhã khóc, Tô Trạm hoảng sợ, anh giơ tay lau nước mắt cho cô: “Em sao vậy? Nói với anh, có phải ở cửa hàng em chịu tủi thân gì à? Bị khách hàng kén chọn trêu tức à?”
Tần Nhã càng khóc to hơn.
“Đừng khóc, thấy em khóc lòng anh đau, chịu tủi thân thì em không làm nữa, anh nuôi em.” Tô Trạm lau từng giọt nước mắt cho cô.
Tần Nhã cụp mắt: “Không cần anh nuôi em, em có thể tự nuôi sống mình, em chỉ nhớ về một vài chuyện không vui nên mới không kiềm được…”
Tô Trạm ôm cô vào lòng: “Đừng nghĩ nữa.”
“Anh sẽ lừa gạt em chứ?” Tần Nhã hỏi.
Cơ thể của Tô Trạm cứng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục về trạng thái bình thường, anh nói: “Không đâu.”
Tần Nhã sụt sịt: “Em đã cho bản thân hai cơ hội.”
Cũng là cho Tô Trạm hai cơ hội, nếu còn một lần nữa, hai người họ sẽ ly hôn.
Coi như đó là sự tôn trọng cuối cùng của cuộc hôn nhân này.
“Tại sao em lại cho bản thân mình hai cơ hội?” Tô Trạm khó hiểu.
“Không có gì.” Cô rời khỏi lòng Tô Trạm.
“Em muốn ở một mình, em sẽ ngủ ở phòng khách.”
Tô Trạm kéo cô lại: “Em đi ra ngủ ở phòng khách như vậy, bà nhìn thấy chắc chắn sẽ lo lắng cho chúng ta, cảm thấy tình cảm của chúng ta gặp vấn đề, như vậy đi, hôm nay tâm trạng em không tốt, anh sẽ không động vào em, em đừng đi được không?”
Tần Nhã không nói gì, cô không muốn nhìn thấy Tô Trạm, khi nhìn thấy anh, cô lại nghĩ tới Lưu Phi Phi.
“Nếu không thì như vậy, anh ngủ dưới đất, không ngủ cùng giường với em, em đừng đi được không?” Tô Trạm thấp giọng nói.
“Em xem bà đã tuổi cao như vậy, anh không thể để bà lo lắng được.” Nói đến cuối câu giọng nói của Tô Trạm thấp hẳn xuống.
Tần Nhã xoay đầu nhìn Tô Trạm, câu nào của anh cũng đều lo sẽ làm bà buồn, lẽ nào anh không muốn cô đừng đi sao?
Cô cười khổ: “Được.”
Nếu đã quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng, vậy cô sẽ nhịn lại lần ghen này.
Là do trái tim của cô quá mềm, lúc đầu đồng ý kết hôn với anh, hiện giờ đó chính là trái đắng mà cô phải nhận.
Cô cầm lấy quần áo đi tắm.
Tô Trạm cảm giác được có vấn đề xảy ra, nhưng anh không nghĩ ra là chuyện gì, đột nhiên một tia sáng chợt loé lên, anh lôi điện thoại ra, xem nhật ký cuộc gọi, cô ấy không gọi điện cho anh, cũng có thể nói, cô ấy không thể phát hiện hôm nay anh đi gặp mặt Lưu Phi Phi.
Nhưng biểu hiện của Tần Nhã có gì đó không đúng, lẽ nào cô ấy như vậy là vì chuyện ban ngày anh gặp Lưu Phi Phi?
Hiện giờ cô ấy vẫn canh cánh trong lòng?
Tần Nhã như vậy khiến Tô Trạm hết sức hoảng sợ, anh lôi điện thoại ra gọi cho Lâm Tân Ngôn.
Muốn hỏi xem Tần Nhã ở cửa hàng có như vậy không.
Hôm nay Lâm Tân Ngôn đúng là đã đến cửa hàng, cô ấy ra ngoài lâu như vậy nên cũng phải đến xem cửa hàng như thế nào, có hơi vắng vẻ.
Thời gian cô ấy không ở đâu, Allen đã tiếp đơn mấy lần, có lấy cả danh tiếng của cô để nhận, nhưng bởi vì cô ấy không có ở đây nên không giữ nổi khách hàng.
Lâm Tân Ngôn ở cửa hàng một ngày, một mặt là để Trang Tử Khâm bình tĩnh lại, mặt khác là để nghĩ cách để việc kinh doanh của cửa hàng tốt lên, như vậy Allen và Tần Nhã, cả những nhân viên trong cửa hàng mới có thu nhập cao hơn.
Hơn nữa muốn cửa hàng hoạt động thì vẫn phải cần tiền để duy trì.
Tông Cảnh Hạo có nhưng cô không muốn dựa dẫm vào đàn ông.
Cô quyết định nửa cuối năm sẽ làm một show thời trang để thu hút khách hàng, mặt khác cũng là để bọn họ nhìn thấy năng lực của những nhà thiết kế của cửa hàng.
Cô ngồi yên tĩnh cả ngày, tối đến mới quyết định cùng Tông Cảnh Hạo về nhà họ Lâm.
Lúc xuống xe thì điện thoại của cô reo lên, trên màn hình hiển thị tên của Tô Trạm.
Tô Trạm tìm cô làm gì?
Cô ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo đóng cửa xe rồi đến bên cô: “Ai gọi đó?”
“Tô Trạm.” Lâm Tân Ngôn đáp.
“Cậu ấy làm gì?” Tông Cảnh Hạo nhìn vào màn hình điện thoại của cô.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Em không biết.”
Nói xong cô liền tiếp điện thoại: “Alo.”
“Chị dâu à, tôi đây.”
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng.
“Hôm nay Tần Nhã ở cửa hàng, tâm trạng của cô ấy có tốt không?” Tô Trạm hỏi.
Lâm Tân Ngôn luôn đóng cửa phòng làm việc của mình, lúc ăn cơm trưa cô mới gặp Tần Nhã, nhìn thấy tâm trạng của cô ấy khá tốt.
“Không có.” Nhưng câu hỏi này của Tô Trạm rõ ràng là ám chỉ Tần Nhã không vui: “Hai người lại cãi nhau gì à?”
Tô Trạm ngay lập tức phủ nhận: “Không có, tôi thấy tâm trạng của cô ấy không tốt, tôi đang suy đoán liệu có phải cô ấy đã gặp phải chuyện gì không vui ở cửa hàng.”
“Không có.” Lâm Tân Ngôn đáp.
“Ồ, vậy thì không sao, tôi dập máy trước.”
Lâm Tân Ngôn ừ một tiếng rồi tắt máy.
Tông Cảnh Hạo đứng cách đó không xa nghe thấy cuộc hội thoại của cô và Tô Trạm. Anh không hỏi gì cả mà chỉ ôm lấy cô: “Mọi việc cứ giao cho anh.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu.
Cô ấy vẫn cảm thấy Trang Tử Khâm không nên tái hợp với Lâm Quốc An.
Trang Tử Khâm đột nhiên tình nguyện tái hợp với Lâm Quốc An, chắc chắn là do Lâm Quốc An đã uy hϊếp điều gì, tóm lại là không phải do Trang Tử Khâm tình nguyện.
Hôm nay cô tới là để hỏi cho rõ vấn đề này.
“Đi thôi.” Tông Cảnh Hạo dẫn Lâm Tân Ngôn đi qua con con đường mìn bằng đá để đi vào biệt thự.
Trước đây căn biệt thự này đã bán đi, sau này Lâm Quốc An lại mua về.
Hiện giờ nó vẫn là biệt thự của nhà họ Lâm.
Ting ting!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Trong nhà có người giúp việc, là người giúp việc ra mở cửa. Bởi vì mới tới nên người đó không nhận ra Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo: “Hai người tìm ai?”
Lâm Tân Ngôn nhìn vào phòng, Trang Tử Khâm và Lâm Quốc An đang ở phòng khách xem ti vi, trên bàn còn đặt một đĩa hoa quả, nhìn ấm áp vui vẻ giống như một đôi vợ chồng mặn nồng.
“Ai đó?” Lâm Quốc An nhìn ra ngoài cửa thì nhìn thấy Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo, ông lập tức từ sofa đứng dậy, ông cười nói: “Ngôn Ngôn về rồi à?”
Ông nói với người giúp việc: “Chuyện gì thế? Ngôn Ngôn về rồi sao không cho nó vào nhà?”
Người giúp việc cúi đầu đi ra một bên.
Lâm Quốc An cười tít mắt: “Giám đốc Tông thông cảm, người tới đến nên không quen.”
Người giúp việc trước đây của nhà họ Lâm đã nghĩ việc lúc mà nhà họ Lâm gặp khó khăn.
Tông Cảnh Hạo không phản ứng gì, nếu không phải vì Lâm Tân Ngôn, anh sẽ không tới đây.
Càng không cùng Lâm Quốc An chào hỏi như vậy.
Lâm Quốc An cũng không xấu hổ, ông ta cười nói: “Nhanh vào phòng đi.”
Lâm Tân Ngôn bước vào.
Trái tim của Trang Tử Khâm chợt thắt lại, bà cũng đứng lên.
Lưu Phi Phi cười, cô ta không giải thích vì sao năm đó cô ta bỏ đi, cũng không giải thích vì sao cô ta quay lại, cô ta coi anh như không khí, sau đó lật chăn rồi đứng dậy, mặc áo khoác ngoài vào, cô ta chỉ chỗ thuốc trên giường nói: “Nó là của em à?”
Tô Trạm gật đầu ừ một tiếng.
Lưu Phi Phi cầm lên rồi đi ra ngoài cửa, cửa phòng mở ra, cô ta lấy tay ôm đầu, thân thể loạng choạng.
Tô Trạm chạy nhanh đến đỡ cô ta: “Sao đó?”
Lưu Phi Phi đẩy tay anh ra: “Em có làm sao thì liên quan gì đến anh?”
“Nếu đã không muốn có quan hệ gì với anh thì tại sao xuất hiện trước mặt anh?” Tô Trạm cũng tức giận, người đi là cô ta, cô ta cũng không thèm giải thích, hiện giờ lại trách anh không đợi cô ta.
“Em sai rồi, em không nên đến tìm anh, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”
Cô ta bày ra dáng vẻ rất yếu đuối, bước đi rất chậm chạp.
Tô Trạm đứng yên tại chỗ vài phút sau cùng lại đuổi theo cô ta, anh đỡ một tay của Lưu Phi Phi: “Em nói đi là đi à? Lần này không đến lượt em làm chủ đâu.”
“Hử.”
Lưu Phi Phi hít một hơi.
Tô Trạm hoang mang buông tay ra: “Làm em đau à?”
Lưu Phi Phi lắc đầu.
“Em ở đâu, anh đưa em về.” Tô Trạm nói.
Hiện giờ anh không biết bản thân mình nghĩ gì, anh chỉ biết cô ta bị thương rồi, một mình đi về nhà không an toàn.
“Số 118, đường Đông Tháp.” Lưu Phi Phi nhàn nhạt nói.
Tô Trạm sững lại, đó là địa điểm mà cô ta ở lúc sắp biến mất.
“Tại, tại sao lại chọn chỗ đó?”
“Bởi vì chỗ đó có ký ức của em, ký ức đẹp đẽ nhưng cũng không dám quên đi.” Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm: “Có lẽ anh quên mất rồi nhỉ?”
Tô Trạm lấy lại thần, anh nhìn liếc qua mắt cô, anh cố gắng tỏ ra bình thường: “Anh đưa em về nhà.”
Anh cầm lấy thuốc trong tay Lưu Phi Phi, sau đó đỡ tay cô ta.
Lưu Phi Phi không nói gì nữa, cô ta biết cô ta đã làm đủ rồi, đủ để làm Tô Trạm lay động.
Ra đến cổng viện, Tô Trạm bắt xe, đỡ Lưu Phi Phi lên xe, anh thì ngồi lên ghế đầu.
Cả chặng đường hai người không nói với nhau câu gì.
Tô Trạm trầm mặc, đến nơi lái xe nhắc bọn họ, anh mới lập tức lấy lại thần.
Anh trả tiền rồi xuống xe, sau đó đi giúp Lưu Phi Phi mở cửa xe, Lưu Phi Phi cong người xuống xe.
Đi vào toà nhà quen thuốc, toàn thân Tô Trạm căng cứng lên.
Chỗ này là một khu dân cư cũ, không có thang máy, may mà quản lý tài sản ở chỗ này cũng rất đáng tin, dọn dẹp rất sạch sẽ, trên tường cũng được sơn một lớp mới.
Đến phòng, Lưu Phi Phi lấy chìa khoá mở cửa phòng, chỗ này là loại có một phòng khách, bởi vì khu này đã cũ nên tiền thuê rất rẻ, lúc còn học đại học, Lưu Phi Phi mới có thể dựa vào tiền làm thêm để thuê nó.
Lúc đó Tô Trạm cũng chẳng có tiền, sau này tốt nghiệp, sau những tháng ngày buồn bà vì Lưu Phi Phi bỏ đi, anh mới trở nên phát đạt hơn, năm đó ngoài làm luật sư cãi nhau ở toà, án nào anh cũng nhận, sau này nổi tiếng rồi anh mới mở văn phòng luật, có danh tiếng ở ngoài, việc tìm đến anh cũng nhiều hơn.
Sau một quá trình phát triển, sự nghiệp của anh cuối cùng cũng có tiếng vang, hơn nữa còn là tiếng tốt.
Căn phòng này giống hệt căn phòng trước, lúc đó anh và Lưu Phi Phi ở cùng với nhau, anh hay đến chồi này, ngồi dựa lên chiếc sofa màu sữa đặt cạnh cửa sổ, chất liệu của nó không phải là chất liệu cực kỳ tốt gì nhưng ngồi lên rất thoải mái, chiếc rèm cửa sổ màu trắng, rồi chiếc giá sách màu gỗ đặt cạnh tường, tô ta vẫn giống như trước kia, vẫn yêu sách như trước.
“Ngại quá, chỗ này hơi lộn xộn, hôm nay em mới đi đến cửa hàng nội thất, em vốn định mua ít đồ để đổi hết chỗ này đi.” Lưu Phi Phi bước vào, rót cho anh một cốc nước.
Tô Trạm hắng giọng: “Tại sao lại phải đổi.”
Lưu Phi Phi vân vê cốc nước, cô nhìn chiếc sofa dài: “Anh xem, như vậy sẽ làm em nhớ đến những chuyện em không nên nhớ.”
Tô Trạm nắm chặt tay lại.
Lưu Phi Phi đưa cốc nước cho anh: “Uống nước rồi về đi, em về đến nhà rồi.”
Tô Trạm không cầm cốc nước của cô đưa mà chỉ nhìn cô ta, anh nói với cô: “Nói cho anh biết, tại sao em lại quay về?”
Lưu Phi Phi nhìn anh, cô ta cũng nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Em nói em vì anh thì anh có tin không?”
Tô Trạm trầm giọng: “Anh không tin.”
Nếu cô ta thật sự yêu anh, quan tâm đến anh thì lúc đầu cô ta đã không nói đi là đi như thế, ngay cả một cái ly do cũng không có.
Lưu Phi Phi xoay người đặt cốc nước lên trên bàn, cô xoay lưng lại với Tô Trạm: “Không tin thì cứ không tin, thực ra nghĩ kỹ mà nói, đó là do em kích động, nếu em là anh, em cũng không tin, muộn rồi, anh nên về đi.”
Tô Trạm đứng bất động.
Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm qua gương, cô ta cắn môi: “Vợ của anh còn đang đợi anh về kìa.”
Nghĩ tới Tần Nhã, trái tim Tô Trạm rung lên: “Em chăm sóc tốt cho bản thân nhé.’
Nói xong anh xoay người đi ra cửa, vừa đi đến cửa.
Xoảng!
Tô Trạm xoay người thì nhìn thấy Lưu Phi Phi ngã ra đất, ly trà cũng lăn lóc dưới đó, anh xoay người đi vào dìu cô ta lên: “Em làm sao vậy?”
Lưu Phi Phi lắc đầu không sao: “Vừa rồi mắt em chợt tối sầm lại, đứng không vững nên ngã xuống.”
“Bác sỹ nói não em bị chấn động nhẹ.” Tô Trạm dìu cô ta ngồi lên ghế.
“Em hơi đói.” Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm: “Anh có thể pha cho em một bát mì rồi đi không?”
Tô Trạm do dự.
“Được rồi, em đường đột quá, em tự đi pha mì cũng được, anh về trước đi.” Nói xong cô ta đứng dậy.
Tô Trạm ấn cô ta xuống: “Anh đi.”
Anh cởϊ áσ khoác ngoài rồi xuống bếp, căn bếp thông bên ngoài, không lớn lắm nhưng rất đầy đủ.
Rừ…rừ…
Đột nhiên chiếc điện thoại trong túi áo của Tô Trạm rung lên.
Lưu Phi Phi nhìn Tô Trạm, anh đang bận dưới bếp nên không nghe thấy tiếng điện thoại reo, cô ta cầm lên rồi nhét vào túi áo của mình: “Em đi vào nhà vệ sinh.”
Tô Trạm không xoay đầu nhìn mà chỉ ừ một tiếng.
Lưu Phi Phi đi đến nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại, cô ta rút điện thoại ra thì thấy hai chữ Tần Nhã hiển thị trên màn hình.
Mắt cô ta trở nên u ám, thì ra vợ của anh tên là Tần Nhã.
Cô ấn nghe điện thoại.
Tần Nhã đứng trước cửa hàng, một tay xách một túi to, một tay nghe điện thoại điện thoại vừa được tiếp thì cô liền nói: “Tô Trạm, anh đang ở đâu thế, đến dón em, em đang đứng ở cửa hàng đợi anh.”
“Chào cô, cô là vợ của Tô Trạm đúng không, anh ấy đang nấu mì cho tôi.